[Thanh thiếu niên, lãng mạn] Gửi tất cả chàng trai tôi từng yêu - Jenny Han (Đan và Libra dịch)

8ZWM1eI.png

(Bìa sách - Thiết kế viên Siul)
Gửi tất cả những chàng trai tôi từng yêu
Tác giả: Jenny Han
Dịch giả: Đan, Libra_2000 - Libra
Hiệu đính: conruoinho


Truyện dịch chưa được sự đồng ý của tác giả.
Giới thiệu:
Đây là câu chuyện của Lara Jean, một cô bé chưa bao giờ dám thổ lộ tình cảm của mình với ai. Mỗi khi động lòng với một anh chàng nào đó, cô viết cho anh ta một lá thư, dán bì thư lại và giấu dưới gầm giường. Một ngày kia, cô phát hiện ai đó đã lấy những lá thư của cô và gửi đến tay những anh chàng đó, làm cho họ từng người từng người một đến nói cho ra lẽ với cô...
Mục lục:
Mở đầu. Chương 1. Chương 2. Chương 3. Chương 4. Chương 5.
Chương 6. Chương 7. Chương 8. Chương 9. Chương 10. Chương 11.
Chương 12. Chương 13. Chương 14. Chương 15. Chương 16.
Chương 17. Chương 18. Chương 19. Chương 20. Chương 21.
Chương 22. Chương 23. Chương 24. Chương 25. Chương 26.
Chương 27. Chương 28 Chương 29. Chương 30. Chương 31.
Chương 32. Chương 33. Chương 34. Chương 35. Chương 36.
Chương 37. Chương 38. Chương 39. Chương 40. Chương 41.
Chương 42. Chương 43. Chương 44.
Chương 45. Chương 46.

Chương 47. Chương 48. Chương 49. Chương 50. Chương 51.
Chương 52. Chương 53. Chương 54. Chương 55.
Chương 56.
Chương 57.
Chương 58. Chương 59. Chương 60. Chương 61.
Chương 62. Chương 63. Chương 64. Chương 65. Chương 66.

Chương 67. Chương 68.
Chương 69. Chương 70. Chương 71.
Chương 72.

*****
Truyện đăng độc quyền ở Gác Sách.
Yêu cầu không sao chép về trang web cá nhân hoặc trang web khác.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Đan kia, chương mới không tag chị. Chị dỗi ứ thèm so bản Eng cho cô, soi câu chữ tiếng Việt thôi nhé.

=> đẩy?

Hành động này miêu tả chị không hiểu lắm.

Chị thấy khúc khích là cười nhỏ nhẹ, mà đi với kịch liệt nó không xuôi lắm.

Câu này diễn đạt cũng chưa ổn.
Hic chị đừng dỗi em mà... Tại chương này ngắn quá em định để có chương dài hơn rồi tag luôn một thể. :D :D

Từ đó không phải đẩy đâu chị, ý là đâu mấy cái bàn lại, kéo nhập chung để có chỗ ngồi cho cả nhóm ấy. Ở trong Nam dùng từ đâu, em thấy trong quán ăn bàn nhỏ mà người đông quá thì chủ quán hay bảo nhân viên đâu mấy cái bàn lại cho đủ chỗ để đồ ăn ý. Chắc từ ấy từ địa phương, để em bàn lại xem có thể dùng từ nối lại cho dễ hiểu hơn không.

Chỗ bắt lấy Lara rồi ném qua vai là vác một người trên vai đầu người đó chạm với lưng mình, mình giữ cố định hai chân người đó trước ngực. Để em miêu tả sao cho dễ hiểu hơn, theo bản Eng thì em hiểu vậy á. :")))

Đoạn cười khúc khích em tra lại bảng Eng rồi sửa lại nha chị. :3 Nhiều lúc hiểu mà diễn đạt sao cho người khác hiểu khó ghê.
Hí hí cám ơn chị đã góp ý nha. :-* :-*
 

libra_2000

Gà BT
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
14/5/14
Bài viết
1.064
Gạo
3.000,0
Ha ha. Đợi chị ruồi về rồi bọn mình đăng tiếp nhé bạn. Chắc chắn sẽ không phải chờ đợi như Cô dâu tám tuổi đâu.
 

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Chương 37:

Tôi tình nguyện nướng sáu tá bánh cupcake[1] cho hoạt động bán bánh gây quỹ của Kitty. Tôi làm điều này bởi chị Margot từng làm nó hai năm gần đây. Chị Margot chỉ làm điều đó bởi chị không muốn mọi người nghĩ rằng gia đình của Kitty không để tâm vào hoạt động bán bánh gây quỹ này. Chị ấy cả hai lần đều làm bánh sô cô la hạnh nhân, nhưng tôi lựa chọn bánh cupcake vì tôi nghĩ chúng sẽ là một thành công lớn. Tôi mua một vài loại hạt đường nhỏ màu xanh khác nhau và tôi làm những lá cờ nhỏ cắm bằng tăm có ghi “BLUE MOUNTAIN ACADEMY”. Tôi nghĩ Kitty sẽ vui vẻ giúp tôi trang trí.

Nhưng giờ tôi nhận ra cách của chị Margot tốt hơn, bởi với những chiếc bánh sô cô la hạnh nhân, bạn chỉ cần đổ chúng vào chảo, nướng, và cắt ra từng lát mỏng, và bạn đã xong rồi. Bánh cupcake tốn công hơn nhiều. Bạn phải xúc những lượng chính xác sáu tá lần, và rồi bạn phải đợi chúng nguội, sau đó bạn rải rắc đường nhỏ.

Tôi đang đong chén bột thứ tám thì chuông cửa reo lên. “Kitty!” Tôi kêu lên. “Mở cửa đi!”

Nó lại reo lên lần nữa. “Kitty!”

Từ trên lầu con bé kêu với lại, “Em đang làm một thí nghiệm quan trọng!”

Tôi chạy tới và đẩy tung cửa mà không quan tâm là ai.

Peter. Cậu ta bật cười.

“Cậu dính bột khắp mặt kìa,” cậu ấy nói, lau bột ở má tôi bằng mu bàn tay.

Tôi tránh cậu ấy và lau mặt bằng cái tạp dề của mình. “Cậu đang làm gì ở đây thế?”

“Bọn mình sẽ đi tới trận đấu. Cậu chưa đọc tờ giấy mình để lại hôm qua à?”

“Ôi, chết. Tớ có bài kiểm tra và tớ quên mất.” Peter nhăn mày và tôi nói thêm, "mình không thể đi đâu vì mình phải nướng bảy hai chiếc bánh cupcake tới tận ngày mai.”

“Vào tối thứ Sáu ư?”

“À… ừ.”

“Có phải cho hoạt động bán bánh gây quỹ không?” Peter lướt qua tôi và bắt đầu cởi giày thể thao. “Nhà các cậu không đi giày vào, phải không?”

“Ừ,” tôi nói, ngạc nhiên. “Mẹ cậu có làm thứ gì cho hoạt động đó không?”

“Bánh cốm gạo giòn Krispie.” Lại một cách làm khác khôn ngoan hơn bảy hai chiếc bánh cupcake.

“Xin lỗi cậu đi tới đây mà chẳng được gì. Có lẽ bọn mình có thể đi tới cuộc chơi vào thứ Sáu tới,” tôi nói, mong rằng cậu ấy sẽ đi giày vào.

Nhưng không, cậu ấy đi vào bếp và ngồi trên cái ghế đẩu. Hử? “Nhà cậu trông vẫn giống như mình nhớ,” cậu ấy nói, nhìn xung quanh. Cậu ấy chỉ vào bức ảnh đóng khung của tôi và chị Margot đang tắm khi còn là những đứa bé. “Thật đáng yêu.”

Tôi có thể cảm nhận được má tôi như bị thiêu đốt. Tôi chạy tới và lật úp tấm ảnh lại. “Cậu đã đến nhà mình khi nào thế?”

“Vào năm lớp bảy. Nhớ bọn mình trèo lên ngôi nhà trên cây bên hàng xóm như thế nào không? Mình buồn đi vệ sinh một lần và cậu để mình dùng nhà tắm của cậu.”

“Ồ, ừ,” tôi nói.

Thật buồn cười khi thấy một chàng trai ngoài Josh ở nhà bếp của chúng tôi. Tôi thấy lo lắng vì điều gì đó. “Sẽ mất bao lâu vậy?” Cậu ấy hỏi tôi, tay để trong túi.

“Có lẽ là hàng giờ đấy.” Tôi nhấc chiếc cốc đo lên lần nữa. Tôi không thể nhớ mình đang làm với chiếc cốc nào.

Peter rên rỉ. “Tại sao bọn mình không thể đi tới cửa hàng và mua một vài cái chứ?”

Tôi mắt đầu đo lượng bột trong bát, chia nó ra thành những đống nhỏ. “Bởi vì, cậu có nghĩ có người mẹ nào khác mua bánh cupcake từ của hàng Food Lion không? Điều này sẽ khiến Kitty trông thế nào?”

“Được rồi, nếu điều này là cho Kitty, thì Kitty nên giúp một tay chứ.” Peter nhảy khỏi cái ghế đẩu đi tới chỗ tôi rồi lướt tay quanh eo tôi và cố cởi nút thắt tạp dề của tôi. “Con bé đâu?”

Tôi lườm cậu ấy. “Cậu… làm cái quái gì thế?”

Peter nhìn tôi như thể tôi là tên đần vậy. “Mình cũng cần một cái tạp dề khi mình giúp cậu. Mình không cố để khiến quần áo mình bị làm bẩn đâu.”

“Bọn mình sẽ không hoàn thành kịp thời gian đến trận đấu đâu,” tôi bảo cậu ấy.

“Rồi bọn mình chỉ đi tới bữa tiệc sau đó thôi mà.” Peter nhìn tôi kì lạ. “Đó là điều mình viết trên tờ giấy hôm nay! Chúa ạ, tại sao mình thậm chí đang làm phiền thế này?”

“Mình thực sự rất bận hôm nay,” tôi nói một cách nhẹ nhàng. Tôi cảm thấy tệ. Cậu ấy cứ làm theo ý của mình và thủy chung viết cho tôi một tờ thư ngắn mỗi ngày và tôi thậm chí không thể không bực mình khi đọc chúng. “Mình không biết mình có thể đi tới bữa tiệc không. Mình cũng không rõ mình có được phép đi chơi muộn như vậy không nữa.”

“Ba cậu có ở nhà không? Mình sẽ hỏi ông ấy.”

“Không, ông ấy ở bệnh viện. Ngoài ra mình không thể để Kitty ở nhà một mình.” Tôi nâng chiếc cốc đo lên lần nữa.

“Được rồi, bao giờ ông sẽ về vậy?”

“Tớ không biết. Có lẽ muộn đấy.” Hoặc có lẽ trong giờ tới thôi. Nhưng Peter sẽ đi xa vào thời điểm ấy. “Cậu tốt hơn hết nên đi đi. Mình không muốn trì hoãn cậu.”

Peter rên lên. “Covey à. Mình cần cậu. Gen chưa nói lời nào về chúng mình cả, điều này là cả vấn đề đấy. Và… cô ta có thể sẽ mang theo gã mà cô ta đang hẹn hò nữa.” Peter trề môi. “Thôi nào. Mình đã giúp cậu chuyện của Josh, phải không?”

“Ừ,” tôi thừa nhận. “Nhưng, Peter, mình phải làm những chiếc bánh cupcake này cho hội bán bánh gây quỹ—”

Peter duỗi cánh tay. “Rồi mình sẽ giúp cậu. Hãy đưa mình một cái tập dề.”

Tôi tránh xa cậu ta và bắt đầu lục lọi xung quanh để tìm cái tạp dề khác. Tôi thấy một cái với hình một cái bánh cupcake và đưa nó cho cậu ta.

Cậu ta làm ra mặt và chỉ vào cái của tôi. “Mình muốn cái cậu đang mặc.”

“Nhưng nó là của mình!” Nó hình ca rô màu đỏ trắng với những con gấu nâu nhỏ; bà tôi mua nó cho tôi ở Hàn Quốc. “Mình luôn nướng bánh với nó. Chỉ mặc cái tạp dề này thôi.”

Peter lắc đầu chầm chậm và giữ tay. “Đưa mình cái của cậu. Cậu nợ mình vì không đọc tờ giấy nào mà mình để lại cả.”

Tôi cởi tạp dề của mình và đưa nó cho cậu ấy. Tôi quay lại và tiếp tục với công việc đong đo của mình. “Cậu còn trẻ con hơn Kitty nữa.”

“Hãy nhanh lên và giao nhiệm vụ cho mình.”

“Cậu có đủ năng lực không đấy? Bởi mình chỉ có đủ chính xác nguyên liệu cho sáu tá bánh cupcake mà thôi. Mình không muốn phải bắt đầu lại—”

“Mình biết nướng bánh mà!”

“Được rồi. Hãy đổ những thỏi bơ vào bát trộn.”

“Và rồi?”

“Và rồi khi cậu đã hoàn thành, mình sẽ giao cho cậu nhiệm vụ mới.”

Peter trợn mắt nhưng cậu ấy vẫn làm như cậu đã nói. “Vậy đây là những gì cậu làm vào những buổi tối thứ Sáu? Ở nhà và nướng bánh trong bộ quần áo ngủ?”

“Mình cũng làm những thứ khác nữa,” tôi nói, cột tóc kiểu đuôi ngựa chặt hơn.

“Ví như?”

Tôi vẫn thực bối rối bởi sự có mặt bất ngờ của Peter đến nỗi tôi không thể nghĩ được gì. “Ừm, mình ra ngoài.”

“Đi đâu cơ?”

“Chúa ạ, mình không biết! Dừng việc chất vấn mình lại, Peter.” Tôi thổi tóc mai ở mắt của mình. Ở đây trở nên thực sự nóng. Tôi có lẽ nên tắt bếp lò đi, bởi việc Peter đến đây đã làm chậm toàn bộ quá trình công việc. Cứ đà này tôi phải thức hết đêm mất. “Cậu làm mình quên mất đếm đến chén bột thứ bao nhiêu rồi. Mình sẽ phải bắt đầu lại từ đầu!”

“Nào, hãy để mình làm,” Peter nói, đi đến gần phía đằng sau tôi.

Tôi giật mình tránh cậu ta. “Không không, mình sẽ làm,” tôi nói, cậu ấy lắc đầu cố để lấy chiếc cốc đo từ tôi, nhưng tôi không thỏa hiệp, và bột bị đổ ra khỏi cốc vào không khí. Nó khiến cả hai đầy bột. Peter bắt đầu cười lớn và tôi rít lên như bị xúc phạm. “Peter!”

Cậu ta cười đến mức không thể nói.

Tôi khoanh tay. “Tốt nhất là mình vẫn còn đủ bột.”

“Cậu giống như bà lão vậy,” cậu ấy nói, vẫn cười.

“Tốt thôi, còn cậu trông như một ông già,” tôi phản bác. Tôi đổ bột trong bát trộn vào hộp đựng bột.

“Thực tế, cậu thực sự rất giống bà mình,” Peter nói. “Cậu ghét chửi rủa. Cậu thích nướng bánh. Cậu ở nhà vào tối thứ Sáu. Wow, mình đang hẹn hò với bà mình. Thật không thể chấp nhận.”

Tôi bắt đầu đong đo lần nữa. Một, hai. “Mình không ở nhà vào mỗi tối thứ Sáu.” Ba.

“Mình chưa bao giờ thấy cậu ra ngoài. Cậu không đi đến những bữa tiệc. Bọn mình đã từng tụ tập vào những ngày ấy. Tại sao cậu lại ngừng việc tụ tập với bọn mình?”

Bốn. “Mình… mình không biết. Cấp hai vốn khác.” Cậu ta muốn tôi nói gì? Rằng Genevieve đã định rằng tôi không đủ điềm tĩnh nên tôi bị bỏ lại? Tại sao cậu ta lại ngu ngốc như vậy?

“Mình luôn tự hỏi sao cậu lại không tụ tập cùng bọn mình nữa.”

Tôi đang đếm đến năm hay sáu rồi? “Peter! Cậu lại làm mình quên đếm đến bao nhiêu rồi!”

“Mình có ảnh hưởng đó với phụ nữ.”

Tôi trợn mắt với cậu ta và cậu ta nhe răng lại với tôi, nhưng trước khi cậu ta có thể nói gì nữa, tôi kêu lên, “Kitty! Xuống đây!”

“Em đang làm—”

“Peter đang ở đây!” Tôi biết điều đó sẽ đả động đến con bé.

Chỉ trong năm giây, Kitty chạy xuống bếp. Nó phanh kít để dừng lại, đột nhiên xấu hổ. “Tại sao anh ở đây?” Nó hỏi cậu ấy.

“Để đón Lara Jean. Tại sao em không giúp đỡ?”

“Em đang làm một thí nghiệm. Muốn giúp em không?”

Tôi trả lời thay cậu ấy. “Chắc chắn rồi, anh ấy sẽ giúp em.” Tôi nói với Peter, “cậu đang làm mình mất tập trung. Đi giúp Kitty đi.”

“Anh không biết liệu em có muốn anh giúp không, Katherine. Nhìn đó, anh thực sự gây mất tập trung cho phụ nữ. Anh khiến họ quên mất đếm đến bao nhiêu.” Peter nháy mắt với con bé và tôi phát ra tiếng nôn mửa. “Tại sao em không xuống đây giúp bọn anh nướng bánh?”

“Chán ngắt!” Kitty quay đuôi và chạy lại lên lầu.

“Em đừng có mà cố để rải hay rắc đường lên khi nó hoàn thành nhé!” Tôi hét lên. “Em không có quyền đó đâu!”

Tôi đang phết bơ và Peter đang đập trứng vào một cái bát salad mẻ thì ba tôi về nhà. “Xe ai ở trước cửa thế?” Ba hỏi khi ông đi vào bếp. Ông dừng lại tức khắc. “Xin chào,” ông ấy nói, ngạc nhiên. Ông ấy đang cầm một cái túi của tiệm Chan’s Chinese Bistro.

“Chào ba,” tôi nói, như thực sự bình thường khi Peter Kavinsky đang nấu ăn ở nhà bếp của mình. “Ba trông có vẻ mệt.”

Peter đứng thẳng hơn. “Chào, bác Covey.”

Ba tôi để cái túi ở trên bàn ăn. “Ồ, chào,” ông ấy nói, hắng giọng. “Rất vui được thấy cháu. Cháu là Peter K., phải không?”

“Vâng.”

“Một trong những gã cũ,” ba tôi nói một cách hài hước, và tôi co rúm. “Mấy đứa đang làm gì tối nay vậy?”

“Con đang nướng bánh cupcake cho hoạt động bán bánh gây quỹ của Kitty và Peter đang giúp con,” tôi nói.

Ba tôi gật đầu. “Cháu có đói không, Peter? Bác có rất nhiều.” Ông ấy nâng cái túi lên. “Mì xào thập cẩm shrimp lo mein, gà kung pao.”

“Hiện tại, Lara Jean và cháu định đi tới bữa tiệc của bạn bọn cháu,” Peter nói. “Điều này có được không ạ? Cháu sẽ đưa bạn ấy về sớm.”

Trước khi ba tôi có thể trả lời, tôi nói với Peter, “Mình đã nói rồi mình phải hoàn thành những chiếc bánh cupcake này.”

“Kitty và ba sẽ hoàn thành chúng,” ba tôi cắt ngang. “Hai đứa đi đến tiệc sinh nhật đi.”

Tinh thần tôi bị quất nhẹ. “Thực sự ổn mà ba. Con phải là người làm chúng; con sẽ trang trí chúng thật đặc biệt.”

“Kitty và ba sẽ tính toán. Con vẫn có thể thay đổi mà. Ba và em con sẽ làm những chiếc bánh cupcake này.”

Tôi mở và khép miệng lại như một con cá hồi. “Được rồi.” Và tôi không di chuyển, tôi chỉ đứng đó, bởi tôi sợ để hai người họ một mình với nhau.

Peter cười ngoác miệng với tôi. “Cậu nghe thấy rồi đấy. Bọn mình được cho phép.”

Tôi nghĩ, đừng có hành động quá tự tin thế, bởi sau đó ba tôi sẽ nghĩ cậu thật ngạo mạn.

***

Có những trang phục nhất định khiến bạn thấy tuyệt vời mỗi khi bạn mặc chúng, và có những trang phục mà bạn mặc chúng quá nhiều lần bởi bạn rất thích chúng, và giờ cảm giác chúng như bãi rác. Tôi nhìn vào tủ quần áo của mình và mọi thứ như đống rác vậy. Nỗi lo lắng của tôi được hòa lẫn bởi sự thật rằng tôi biết Gen sẽ mặc đồ thích hợp nhất, bởi cô ấy luôn mặc đồ thích hợp nhất. Và tôi cũng phải mặc đồ thích hợp. Peter sẽ không đến và nhấn mạnh việc đi đến bữa tiệc này nếu nó không quan trọng với cậu ta.

Tôi kéo quần bò của mình ra và thử những viền khác nhau—một cái có diềm quả đào nhìn thật bảo thủ trong mắt của tôi, một cái áo len xù lông dài với hình con cánh cụt nhìn quá trẻ con. Tôi đang mặc chiếc quần sóoc xám với bít tất đen thì ai đó gõ cửa. Tôi đông cứng và chộp lấy một cái áo len bao lấy người.

“Lara Jean?” Đó là Peter.

“Ừ?”

“Cậu đã xong chưa?”

“Sắp rồi! Hãy—hãy cứ xuống lầu đi. Mình sẽ xuống ngay.”

Cậu ta thở dài. “Được rồi. Mình sẽ nhìn xem con bé kia đang làm gì.”

Khi tôi nghe tiếng bước chân của cậu ta đi xa, tôi tranh thủ vào thử một cái áo cánh màu sữa chấm bi với bộ bít tất-quần sóoc. Thật đáng yêu, nhưng nó có quá đáng yêu không? Quá ư? Và tôi có nên mặc quần tất dài đen hay bít tất dài đến đầu gối màu đen? Chị Margot nói tôi giống người Paris trong bộ quần áo này. Phong cách Pari thật tốt. Nó phức tạp, lãng mạn. Tôi thử một cái mũ nồi, hãy nhìn hiệu quả xem, và tôi ngay lập tức quăng nó. Rõ ràng là quá mà.

Tôi ước Peter đừng có lặng thầm mang đến cho tôi điều này. Tôi cần thời gian để lên kế hoạch, để chuẩn bị. Mặc dù thật ra mà nói, nếu cậu ta hỏi tôi ngay lúc ấy, tôi có lẽ sẽ viện cớ để không đi. Đó là việc đi tới Tart và Tangy sau giờ học, nhưng một bữa tiệc với tất cả bạn bè của Peter, không kể đến cả Genevieve nữa?

Tôi nhảy quanh phòng, tìm kiếm cái bít tất dài quá đầu gối của mình, rồi tìm cái khuôn đổ dâu tây trông giống một quả dâu tây nữa. Chúa ơi, tôi thực sự cần dọn dẹp phòng mình. Thật khó để tìm thứ gì trong đống hỗn độn này.

Tôi chạy tới phòng chị Margot để tìm cái áo len dãn của chị ấy, và tôi đi qua cánh cửa đang mở phòng Kitty, nơi tôi thấy Peter và Kitty đang ở trên sàn, đang làm việc với bộ thí nghiệm của con bé. Tôi lục ngăn kéo áo len của chị Margot, nơi bây giờ là áo phông và quần sóoc bởi chị ấy đã mang đi hầu hết áo len rồi. Không có chiếc áo len dãn ấy. Nhưng ở phía dưới chân ngăn kéo có một phong thư. Một lá thư, từ Josh.

Tôi thực muốn mở nó ra thật tệ. Tôi biết tôi không nên.

Một cách cẩn thận, rất cẩn thận, tôi lấy lá thư ra và mở nó.

Gửi Margot,

Em nói mình phải chia tay vì em không muốn học đại học với một người bạn trai, và em muốn tự do cho mình, và em không muốn bị cản trở. Nhưng em biết và anh cũng biết rằng đó không phải là lí do thực sự. Em chia tay với anh bởi chúng ta đã làm tình với nhau và em sợ trở nên thân cận với anh.

Tôi ngừng đọc.

Tôi không thể tin điều đó. Chris đã đúng và tôi đã sai. Chị Margot và Josh đã làm tình. Điều đó giống như mọi thứ tôi từng nghĩ tôi đã biết trái ngược hoàn toàn. Tôi từng nghĩ tôi biết chính xác chị mình là ai, nhưng hóa ra tôi chả biết gì cả.

Tôi nghe thấy Peter gọi tên mình. “Lara Jean! Cậu xong chưa đấy?”

Tôi vội vã gấp lá thư và cho nó trở lại trong bì thư. Tôi để nó lại trong ngăn tủ và đóng sầm nó lại. “Đến đây!”


[1] Bánh gato nướng nhỏ có phủ kem ở trên
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Chị khá bận nên chỉ đọc bản Việt, không so được bản Eng. Hic.
Bạn phải xúc những lượng chính xác sáu lần,
=> ?
Đã hiểu 6 tá rồi, nhưng 6 tá lần là răng em?
Chúa ạ, tại sao mình thậm chí đang làm phiền thế này?”
=> Xem lại diễn đạt câu này.
“Một trong những gã cũ,”
=> Câu này có vẻ tối nghĩa hém?
tôi vào thử một cái áo cánh màu sữa chấm bi với bộ bít tất-quần sóoc.
=> bò à?
rồi tìm cái hộp nắng dâu tây trông giống một quả dâu tây nữa.
=> Hộp nắng dâu tây?
 

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Chị khá bận nên chỉ đọc bản Việt, không so được bản Eng. Hic.

=> ?
Đã hiểu 6 tá rồi, nhưng 6 tá lần là răng em?

=> Xem lại diễn đạt câu này.

=> Câu này có vẻ tối nghĩa hém?

=> bò à?

=> Hộp nắng dâu tây?
Oà, phần này của Libra làm, em chỉ sửa lỗi chính tả với xem chỗ nào chưa rõ thì dò lại thôi, chỗ sáu tá lần để em xem lại bảng Eng.
Hộp nắng dâu tây em nghĩ là khuôn hình dâu tây, bữa đọc qua cũng quên mất tra lại.
Đồ dùng với đồ ăn thật sự làm em khổ tâm lắm... :(( :((
libra_2000 Em xem lại chỗ chị Ivy góp ý rồi nói chị sửa lại hen.
 

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Chương 38:

Chúng tôi đang đứng trước cửa ngôi biệt thự của Steve Bledell. Steve là thành viên trong đội đá banh, cậu ta chủ yếu được biết đến với việc có một người cha dượng giàu có với chiếc máy bay riêng.

“Sẵn sàng chưa?” Peter hỏi tôi.

Tôi lau lòng bàn tay mình trên chiếc quần short. Ước gì tôi đã có thời gian làm cái gì đó đẹp hơn cho mái tóc của mình.

“Chưa.”

“Vậy thì hãy nói về kế hoạch trong vài giây. Tất cả những gì cậu phải làm là hành động như cậu đang yêu mình. Điều đó không phải là quá khó.”

Tôi tròn mắt. “Cậu là cậu con trai tự phụ nhất mà mình từng gặp.”

Peter cười và nhún vai. Cậu ấy đặt tay lên cái nắm cửa, nhưng sau đó dừng lại. “Giữ chặt,” cậu ấy nói, và kéo đồ cột tóc ra khỏi mái tóc tôi và quăng nó vào sân.

“Này!”

“Nó trông đẹp hơn đấy. Tin mình đi.” Peter luồn những ngón tay qua tóc tôi và vuốt mượt chúng, và tôi đập mạnh tay cậu ấy ra. Sau đó cậu ấy lấy điện thoại ra khỏi túi và chụp một tấm hình của tôi.

Tôi cho cậu ấy một cái nhìn bối rối, và cậu ấy giải thích, “Phòng trường hợp Gen kiểm tra điện thoại mình.” Tôi xem như là cậu ấy đặt bức ảnh làm hình nền của mình.

“Chúng ta có thể chụp một tấm khác không?” Tôi không thích kiểu tóc này tí nào.

“Không, mình thích nó. Cậu trông dễ thương mà.” Cậu ấy có lẽ chỉ nói thế để chúng tôi có thể đi nhanh lên và vào trong, nhưng điều đó làm tôi cảm thấy dễ chịu.

Đến bữa tiệc này với Peter Kavinsky, tôi không thể không cảm thấy niềm tự hào đột ngột dâng lên.

Cậu ấy ở đây với tôi. Hay là tôi đang ở đây với cậu ấy?

Tôi nhìn thấy cô ấy ngay khi chúng tôi vừa bước vào – cô ấy đang đang ngồi trên ghế dài với những đứa bạn gái, họ đầu đang uống những ly Solo đỏ[1]. Không có bạn trai ở đó. Cô ấy nhướng chân mày nhìn tôi và thì thầm cái gì đó với Emily Nussbaum. “Nàyyy, Lara Jean,” Emily gọi ra, cong ngón tay với tôi. “Ngồi cùng chúng tôi đi.”

Tôi bắt đầu đi về phía họ, vẫn nghĩ rằng Peter còn đang bên mình, nhưng cậu ấy không có. Cậu ấy dừng lại chào hỏi ai đó.

Tôi nhìn cậu ấy bằng đôi mắt hoảng sợ và cậu ấy chỉ ra hiệu cho tôi cứ đi đi. Cậuấy nói rành rọt,Cậu được mà.

Đi qua căn phòng một mình có cảm giác như đi qua cả một đại lục, với ánh mắt của Gen và bạn bè cô ấy. “Chào các cậu,” tôi nói, và giọng tôi thoát ra the thé và hơi nữ tính. Không có chỗ cho tôi trên ghế dài, vì vậy tôi ngồi trên tay vịn như một con chim trên dây điện thoại. Tôi để mắt vào sau lưng Peter; cậu ấy đang qua căn phòng với một số người từ đội bóng[2]. Thật tuyệt khi là cậu ấy. Vì vậy, thật thoải mái với chính bản thân mình, khi biết rằng mọi người đều đang chờ đợi cậu ấy, dường như cậu ấy ở đây, bây giờ buổi tiệc mới thực sự bắt đầu. Tôi nhìn quanh căn phòng, tìm kiếm một cái gì đó để làm, và thấy Gabe và Darrell, và họ vẫy tay tôi rất nhiệt tình, nhưng không đi qua đây. Có cảm giác như tất cả mọi người đều đang chờ đợi và quan sát, chờ đợi và quan sát xem Genevieve sẽ làm gì.

Giá mà tôi đã không đến đây.

Emily ngã người về trước. “Tất cả chúng tớ đều muốn biết chết đi được... câu chuyện giữa cậu và Kavinsky là gì sao thế?”

Tôi biết cô ấy được Gen ra lệnh để hỏi tôi. Gen đang nhấm nháp đồ uống của mình, bình thường hết sức có thể, nhưng cô ấy đang chờ đợi câu trả lời từ tôi. Cô ấy đã uống miếng rượu nào chưa? Tôi tự hỏi. Từ mọi thứ tôi nghe và biết về Gen cô ấy chỉ là một người uống rượu cỡ bình thường. Đó không phải là chuyện cá nhân tôi từng trải qua, nhưng tôi được nghe một vài điều. Có một vài câu chuyện đấy.

Tôi liếm môi. “Dù Peter có nói gì... tớ đoán đó là những câu chuyện thôi.”

Emily xua tay như thể tất cả những gì Peter nói không thực sự quan trọng. “Chúng tớ muốn nghe từ cậu mà. Ý tớ là, điều đó thực quá bất ngờ. Thậm chí nó làm sao nó xảy ra được cơ chứ?” Cô ấy nghiêng người lại gần hơn, giống như chúng tôi là những người bạn gái thân thiết vậy.

Khi tôi ngập ngừng, khi ánh mắt tôi phóng về phía Genevieve. Cô ấy mỉm cười và đảo tròn mắt. “Được rồi, cậu có thể nói, Lara Jean. Peter và tớ kết thúc rồi. tớ không biết cậu ấy có nói với cậu điều này không, nhưng tớ thực sự là một trong những người đã chia tay với cậu ấy, thế thôi.”

Tôi gật đầu. “Đó là những gì cậu ấy nói.” Đó không phải là những gì cậu ấy nói, nhưng đó là những gì tôi từng biết đến.

“Vậy là các cậu hẹn hò với nhau từ khi nào?” Cô ấy cố gắng để giọng mình nghe thoải mái,nhưng tôi biết câu trả lời của tôi rất quan trọng với cô. Cô ấy đang cố gắng mưu mẹo tôi một điều gì đó.

“Gần đây thôi,” tôi nói.

“Gần thế nào?” Cô ấy nhấn mạnh.

Tôi nuốt nước miếng. “Ngay trước khi năm học mới bắt đầu,” tôi nói với cô ấy. Có phải đó không phải là điều mà tôi và Peter quyết định bịa ra?

Đôi mắt Genevieve sáng lên và trái tim tôi chùn xuống. Tôi vừa nói sai, nhưng đã quá muộn rồi. Thật là khó để không bị cuốn vào sự quyến rũ của cô ấy. Cô ấy là loại người bạn muốn thích bạn. Bạn biết cô ấy có thể tàn nhẫn; bạn đã từng thấy cô ấy độc ác. Nhưng khi cô ấy đang nhìn bạn, và cô ấy chú ý đến bạn, bạn muốn nó sẽ kéo dài. Vẻ đẹp của cô ấy là một phần của điều đó, nhưng nhiều hơn là – một điều đó thu hút bạn. Tôi nghĩ đó sự trong suốt của cô ấy – mọi thứ cô ấy nghĩ hay cảm thấy đều được viết trên khuôn mặt của mình, và thậm chí nếu nó không được thể hiện, dù thế nào cô ấy cũng nói ra,bởi cô ấy nói ra những gì mình nghĩ mà không hề suy nghĩ trước.

Tôi có thể hiểu được lý do tại sao Peter yêu cô ấy lâu đến vậy.

“Cũng đáng yêu đấy chứ,” Genevieve nói, và sau đó các cô gái bắt đầu nói về một buổi hòa nhạc mà họ đang cố gắng có được vé, và tôi chỉ ngồi ở đó, vui là vì tôi không cần phải nói chuyện nữa, tôi đang tự hỏi chuyện xảy ra với cái bánh nướng nhỏ ở nhà sẽ thế nào. Mong rằng ba không làm khét chúng. Không có gì tệ hơn một cái bánh nướng nhỏ khô khốc.

Những đứa con gái chuyển sang nói về trang phục Halloween, vậy là tôi đứng dậy và đi đến phòng tắm. Tôi quay lại tìm thấy Peter đang ngồi trên cái ghế bành dựa lưng bằng da, uống bia và nói chuyện với Gabe. Không còn chỗ cho tôi ngồi; vị trí của tôi trên chiếc ghế dài đã bị chiếm. Bây giờ làm thế nào?

Tôi đứng đó vài giây và sau đó tôi đi lại: tôi làm những gì mà một cô gái đang yêu đương với Peter nên làm. Tôi làm những gì Genevieve từng làm. Tôi bước đi ngay và chui tọt vào lòng cậu ấy như đó là vị trí xứng đáng dành cho mình.

Peter kêu lên ngạc nhiên, “ơ,” cậu ấy nói, đang trong một trận ho bia.

“Này,” tôi nói. Sau đó tôi véo mũi cậu ấy một lần như tôi từng thấy cô gái trong bộ phim black-and-white từng làm.

Peter đổi chỗ ngồi và cho tôi một cái nhìn như thể cậu ấy đang cố gắng lắm để không cười, và tôi cảm thấy lo – véo mũi một cậu con trai là lãng mạn lắm, đúng không? Sau đó, phía ngoài tầm mắt, tôi thấy Genevieve nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Cô ấy thì thầm điều gì đó với Emily và hiên ngang rời khỏi phòng.

Thành công rồi!

***​

Sau đó lúc tôi đang rót cô-ca vị Cherry cho mình thì thấy Genevieve và Peter, họ đang nói chuyện trong phòng bếp. Cô ta nói chuyện với cậu ấy với một giọng thấp, cấp bách và cô ấy vươn cánh tay ra chạm vào tay cậu ấy. Cậu ấy cố gắng đánh tay cô ấy ra, nhưng cô ấy không cho.

Tôi bị thôi miên đến nỗi thậm chí không nhìn thấy Lucas Krapf đến gần mình, nút chai Bud Light đánh bốp một cái. “Này, Lara Jean.”

“Chào!” Tôi cảm thấy yên tâm khi thấy một gương mặt quen thuộc.

Cậu ấy đứng ngay bên cạnh tôi, lưng dựa vào tường phòng ăn. “Họ đang gây gỗ về chuyện gì thế?”

“Ai mà biết được?” tôi nói. Cười một nụ cười đầy ẩn ý. Thật là hy vọng, họ gây nhau về tôi, và Peter sẽ hạnh phúc lắm với kế hoạch cuối cùng cũng diễn ra.

Lucas ngoắc ngón tay với tôi vậy nên tôi lại gần cậu ấy hơn. Cậu ấy thì thầm, “gây gỗ không phải là một dấu hiệu tốt đâu, Lara Jean. Điều đó có nghĩa là cậu vẫn còn quan tâm đến.” Hơi thở cậu ấy có hơi bia.

Hừm. Genevieve rõ ràng là vẫn còn quan tâm. Peter chắc cũng vậy.

Lucas vỗ nhẹ lên đầu tôi một cách trìu mến. “Nên cẩn thận thì hơn.”

“Cảm ơn nhé,” tôi nói.

Peter hiên ngang ra khỏi phòng bếp và nói, “cậu sẵn sàng đi chưa?” Cậu ấy không đợi tôi trả lời mình; chỉ bắt đầu bước đi, hai vai vững chãi.

Tôi cho Lucas một cái nhún vai. “Gặp lại vào thứ hai nhé, Lucas!” Sau đó, tôi chạy theo phía sau Peter.

Cậu ấy vẫn còn giận; tôi có thể nói như vậy bằng cái cách cậu ấy tra chìa khóa vào ổ. “Chúa ơi, cậu ấy làm mình điên lên mất!” Cậu ấy quá kích động đến nỗi năng lượng rung lên từng đợt. “Cậu đã nói gì với cô ấy rồi?”

Tôi dịch chuyển một cách không thoải mái trên ghế ngồi. “Cô ấy hỏi chúng ta ở bên nhau khi nào. Mình chỉ bảo là trước khi năm học mới bắt đầu thôi.”

Peter làm một tiếng rên trên toàn bộ cơ thể. “Chúng ta ở bên nhau vào cuối tuần đầu tiên.”

“Nhưng... lúc đó các cậu đã chia tay rồi cơ mà.”

“Ừ, được rồi.” Peter nhún vai. “Gì cũng được. Mọi chuyện đã rồi.”

Nhẹ nhõm, tôi bấm vào dây an toàn và đá đôi giày ra. “Dù sao đi nữa thì hai cậu cãi nhau về chuyện gì tối nay thế?”

“Đừng bận tâm. Dù sao thì cậu cũng đã làm tốt lắm. Tính đố kị sẽ giết chết cô ấy.”

“Ừ,” tôi nói. Miễn là cô ấy đừng giết tôi là được rồi.

Chúng tôi lái qua màn đêm trong yên lặng. Sau đó tôi hỏi, “Peter... làm sao cậu biết được cậu yêu Genevieve?”

“Chúa ơi, Lara Jean. Tại sao cậu lại hỏi mình những loại cậu hỏi thế này chứ?”

“Vì mình là một đứa tò mò.” Tôi lật cái gương xuống và bắt đầu bệnh phần trên của mái tóc. “Và có lẽ câu hỏi cậu nên tự hỏi bản thân mình là, tại sao cậu lại sợ trả lời những câu hỏi thế này?”

“Mình đâu có sợ!”

“Vậy thì tại sao cậu lại không trả lời câu hỏi của mình chứ?”

Peter trở nên yên lặng, và tôi chắc rằng cậu ấy sẽ không trả lời, nhưng sau đó, sau một khoảng tạm dừng nơi câu hỏi của tôi vừa lơ lửng trong không khí, cậu ấy nói, “Mình không biết có đã từng yêu Gen chưa. Thậm chí làm sao mình biết được cảm giác đó là như thế nào? Mình mới mười bảy thôi, vì Chúa.”

“Mười bảy đâu phải là quá nhỏ. Một trăm năm trước đây người ta kết hôn khi thực tế chỉ bằng tuổi chúng ta.”

“Ừ, đó là trước khi không có điện và Internet. Một trăm năm trước đây những người mười tám tuổi đang chiến đấu để thoát khỏi cuộc chiến tranh và giữ trong tay cuộc đời họ! Họ sống một cuộc sống nhiều hơn khi bằng tuổi chúng ta hiện giờ. Làm sao những đứa trẻ ở độ tuổi chúng ta biết về tình yêu và cuộc sống chứ?” Tôi chưa bao giờ nghe cậu ấy nói như thế này trước đây – như thể cậu ấy quan tâm đến hết thảy mọi thứ trên đời. Tôi nghĩ cậu ấy vẫn tiến triển từ cuộc cãi vã với Gen.

Tôi quấn tóc thành một búi tóc dịu dàng và giữ chặt nó bằng một cái đồ cột tóc cặp đuôi ngựa. “Cậu biết cậu nói chuyện giống ai không? Có lẽ là giống ông nội mình,” tôi nói. Cũng có thể mình nghĩ cậu đang trì hoãn vì không muốn trả lời câu hỏi.”

“Mình trả lời rồi, chỉ là cậu không thích câu trả lời của mình đó thôi.”

Chúng tôi dừng xe trước cửa nhà tô. Peter tắt máy xe, đó là điều cậu ấy làm khi muốn nói chuyện một lúc nữa. Thế nên tôi không ra khỏi xe ngay lập tức, tôi đặt cái túi của mình trong lòng và tìm kiếm chìa khóa mặc dù đèn vẫn còn sáng trên lầu. Thật kỳ quái. Khi ngồi trên ghế hành khách của chiếc Audi màu đen của Kavinsky. Đó có phải là điều mà mỗi cô gái điều mong muốn, trong lịch sử của nam và nữ? Không phải là Peter Kavinsky đặc biệt, hoặc có, có lẽ Peter Kavinsky thật sự đặc biệt.

Peter nghiên đầu dựa vào sau ghế và nhắm mắt lại.

Tôi nói, “cậu có biết rằng khi người ta cãi vã nghĩa là họ vẫn còn quan tâm đến nhau hay không?” Khi Peter chưa trả lời, tôi nói tiếp, “Genevieve thực sự muốn giữ cậu lại.”

Tôi mong rằng cậu ấy phủ nhận, nhưng cậu ấy không. Thay vào đó cậu ấy nói, “Đúng là như vậy, nhưng giá như cô ấy đã không. Mình không muốn bị sở hữu. Hoặc thuộc về ai hết.”

Chị Margot có lẽ sẽ nói rằng chị ấy thuộc về chính bản thân mình. Kitty sẽ nói rằng nó không thuộc về ai hết. Và tôi đoán mình sẽ nói là tôi thuộc về các chị em gái và ba, nhưng nó sẽ không luôn luôn là như vậy. Thuộc về ai đó – tôi không biết, nhưng điều mà tôi nghĩ bây giờ, nó giống như là tất cả những gì tôi từng muốn. Thực sự thuộc về ai đó, và họ cũng là của tôi.

“Vậy là đó là lý do tại sao cậu lại làm như vậy à,” tôi nói với cậu ấy – tôi gần như nói cũng gần như trả lời. “Để chứng minh rằng cậu không thuộc về cô ấy. Hoặc có cô ấy.” Tôi dừng lại. “Cậu nghĩ có sự khác nhau nào hay không? Ý mình là giữa thuộc về và có liên quan đến ai đó ấy?”

“Tất nhiên rồi. Một cái ngụ ý được chọn lựa; còn cái kia thì không.”

“Cậu phải thực sự yêu cô ấy mới có thể vượt qua được hết thảy các vấn đề này.”

Peter tạo ra ột âm thanh thô bạo. “Cậu mơ mộng hão huyền quá đi.”

“Cám ơn,” tôi nói, mặc dù thôi biết cậu ấy không có ý khen mình. Tôi nói vậy chỉ để trêu tức cậu ấy.

Tôi biết mình đã thành công khi cậu ấy nói, mặt cậu ấy có vẻ tệ, “cậu có biết gì về tình yêu đâu, Lara Jean? Cậu chưa bao giờ có bạn trai trước đây nữa là.”

Tôi bị cám dỗ để bịa ra một ai đó, một cậu con trai từ đợt cắm trại, từ một thị trấn khác, từ bất kì nơi nào khác. Tôi không nhớ hình như tên cậu ấy là Clint. Nhưng sẽ rất nhục nhã, bởi cậu ấy biết tôi đang nói dối; tôi vừa nói với cậu ấy rằng tôi chưa từng hẹn hò với ai cả mà. Và thậm chí là nếu tôi không có, còn thảm hại hơn là bịa ra một người bạn trai thay vì chấp nhận sự thật. “Không, mình chưa từng có bạn trai. Nhưng rất nhiều người mình biết có bạn trai nhưng họ chưa một lần biết yêu. Mình đã yêu rồi.” Đó là lý do tại sao tôi đang làm điều này.

Peter khịt mũi. “Với ai cơ? Josh Sanderson? Tên dở hơi đó á?”

“Anh ấy không phải là một tên dở hơi,” tôi nói, cau mày nhìn cậu ấy. “Cậu thậm chí còn không hiểu anh ấy khi nói ra điều đó.”

“Bất cứ ai có một con mắt và nửa cái đầu đều có thể nói cậu ta thật là dở hơi làm sao.”

“Cậu đang nói chị mình mù và không có đầu óc à?” Tôi chất vấn. Nếu cậu ấy nói một từ xấu nào về chị tôi, thì hết. Mọi thứ đến đây là hết. Thật xấu xa, tôi không cần cậu ấy.

Peter cười phá lên. “Không. Mình nói cậu kìa!”

“Cậu thì biết gì chứ? Mình đã thay đổi rồi nhé. Cậu đã không bao giờ yêu thương một ai hơn chính mình.” Tôi cố mở cửa xe, nhưng nó đã bị khóa rồi.

“Lara Jean, mình chỉ đùa thôi. Lại đây.”

“Hẹn gặp vào thứ hai.”

“Đợi, đợi đã. Đầu tiên trả lời mình cái này.” Peter ngả người trở lại chỗ ngồi. “Sao cậu chưa bao giờ hẹn hò với ai cả thế?”

Tôi nhún vai. “Mình không biết... bởi vì không có ai đề nghị với mình cả?

“Nhảm nhí. Mình biết sự thật là Martinez đề nghị cậu đến nhà chơi và cậu từ chối.”

Tôi thật ngạc nhiên khi cậu ấy biết cả chuyện đó. “Khi một người luôn gọi người khác bằng tên điều đó chứng tỏ điều gì?” tôi hỏi cậu ấy. “Nó quá ư là…” tôi đấu tranh để tìm ra từ đúng. “Gây ấn tượng? Màu mè?”

“Đừng thay đổi chủ đề.”

“Mình đoán mình nói không vì mình sợ.” Tôi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ và kéo ngón tay mình dọc theo kính xe, tạo nên chữ M cho Martinez.

“Sợ Tommy?”

“Không. Mình thích Tommy. Không phải vậy. Thật đáng sợ khi đó lại là sự thật. Khi chỉ vừa nghĩ tới một người, nhưng, hình như, có một người như thế thật trong cuộc sống, với, hình như là sự mong đợi. Và mình muốn thế.” Cuối cùng tôi nhìn vào Peter, và tôi ngạc nhiên vì cậu ấy chăm chú nhiều thế nào; đôi mắt cậu ấy đang mải mê và tập trung vào tôi như thể cậu ấy thực sự quan tâm đến những gì tôi nói. “Ngay cả khi mình thích một cậu con trai rất nhiều, yêu cậu ấy nữa, mình sẽ luôn ở bên chị em mình nhiều hơn, bởi vì đó mới là nơi mình thuộc về thực sự.”

“Đợi đã. Bây giờ là sao?”

“Bây giờ? Được rồi, mình không thích cậu như vậy...”

“Tốt,” Peter nói. “Đừng yêu mình lần nữa, nhé? Mình không thể yêu bất kì cô gái nào khác đâu. Thật mệt mỏi.”

Tôi cười phá lên. “Cậu thật là tự phụ.”

“Đùa thôi,” cậu ấy phản bác, nhưng cậu ấy không có vẻ gì là đùa. “Dù sao đi nữa thì cậu thấy mình thế nào?” Cậu ấy cười với tôi, tự mãn một lần nữa và rất chắc chắn về sự quyến rũ của mình.

“Thành thật mà nói? Mình thực sự không thể cho cậu biết.”

Nụ cười cậu ấy trở nên gượng gạo và sau đó trở lại bình thường, nhưng không nhất định là như vậy. “Cậu nói như vậy vì mình làm mọi người cảm thấy đặc biệt. Cậu... cậu nói vậy vì mình là một vũ công giỏi và mình là đối tác khoa học của Jeffrey Suttleman!”

“Chu choa, cậu thật sự thuộc lòng từng chữ mình viết trong thư đó hả?” Tôi trêu chọc. Nó cho tôi một ít, một sự hài lòng nho nhỏ khi thấy nụ cười của Peter mờ đi hoàn toàn. Sự dâng lên đó ngay lập tức được bồi theo nỗi hối hận, bởi giờ đây tôi làm tổn thương cậu ấy không vì lí do tốt đẹp gì. Điều gì đã thôi thúc tôi làm tổn thương Peter đến thế? Để làm mọi thứ tốt đẹp hơn, tôi nhanh chóng thêm vào, “không, đúng rồi – cậu đã thực sự làm điều gì ngay sau đó.”

Tôi nghĩ là mình chỉ làm mọi việc tệ hơn, bởi cậu ấy ngần ngại.

Tôi không biết phải nói gì hơn, thế nên tôi mở cửa xe và trèo ra ngoài. “Cám ơn cậu đưa mình về nhé, Peter!”

Khi tôi vào nhà, tôi đến nhìn vào bếp trước tiên để kiểm tra những cái bánh nướng nhỏ. Chúng được đóng gói trong ... và cái bánh nướng nhỏ của tôi được mang theo. Phần phủ kem có chút lộn xộn và được phủ lên một cách ngẫu nhiên, nhưng nhìn chung thì chúng cũng khá đẹp. Đó là một sự an ủi. Ít nhất thì Kitty sẽ không phải xấu hổ bởi những cái bánh bán ở PTA trong sự tính toán của tôi.

Từ: Margot Covey mcovey@st-andrews.ac.uk

Đến: Lara Jean Covey larajeansong@gmail.com

Ở trường dạo này thế nào rồi? Em có tham gia vào câu lạc bộ nào chưa đấy? Chị nghĩ em nên xem xét đến Lit Mag hay Model UN. Cũng đừng quên ngày Lễ tạ ơn Hàn Quốc tuần này và em phải gọi cho bà nếu không bà sẽ giận cho xem! Nhớ các em.

Tái bút: Gửi bánh Oreos cho chị nhá! Chị nhớ những lần giành nhún bánh của chúng ta lắm.

Thương, M


Từ: Lara Jean Covey larajeansong@gmail.com

Đến: Margot Covey mcovey@st-andrews.ac.uk

Mọi việc ở trường đều ổn. Không có câu lạc bộ mới, nhưng chúng em sẽ tìm. Em vừa có ý định gọi cho bà. Đừng lo lắng về điều đó, mọi thứ đã trong tầm kiểm soát của em hết rồi!

xx




[1]Nguyên văn Red Solo cup: một loại rượu pha.


[2]Nguyên văn là Lacrosse: môn thể thao dùng vợt để bắt và ném bóng.
 
Bên trên