[Thanh thiếu niên, lãng mạn] Gửi tất cả chàng trai tôi từng yêu - Jenny Han (Đan và Libra dịch)

8ZWM1eI.png

(Bìa sách - Thiết kế viên Siul)
Gửi tất cả những chàng trai tôi từng yêu
Tác giả: Jenny Han
Dịch giả: Đan, Libra_2000 - Libra
Hiệu đính: conruoinho


Truyện dịch chưa được sự đồng ý của tác giả.
Giới thiệu:
Đây là câu chuyện của Lara Jean, một cô bé chưa bao giờ dám thổ lộ tình cảm của mình với ai. Mỗi khi động lòng với một anh chàng nào đó, cô viết cho anh ta một lá thư, dán bì thư lại và giấu dưới gầm giường. Một ngày kia, cô phát hiện ai đó đã lấy những lá thư của cô và gửi đến tay những anh chàng đó, làm cho họ từng người từng người một đến nói cho ra lẽ với cô...
Mục lục:
Mở đầu. Chương 1. Chương 2. Chương 3. Chương 4. Chương 5.
Chương 6. Chương 7. Chương 8. Chương 9. Chương 10. Chương 11.
Chương 12. Chương 13. Chương 14. Chương 15. Chương 16.
Chương 17. Chương 18. Chương 19. Chương 20. Chương 21.
Chương 22. Chương 23. Chương 24. Chương 25. Chương 26.
Chương 27. Chương 28 Chương 29. Chương 30. Chương 31.
Chương 32. Chương 33. Chương 34. Chương 35. Chương 36.
Chương 37. Chương 38. Chương 39. Chương 40. Chương 41.
Chương 42. Chương 43. Chương 44.
Chương 45. Chương 46.

Chương 47. Chương 48. Chương 49. Chương 50. Chương 51.
Chương 52. Chương 53. Chương 54. Chương 55.
Chương 56.
Chương 57.
Chương 58. Chương 59. Chương 60. Chương 61.
Chương 62. Chương 63. Chương 64. Chương 65. Chương 66.

Chương 67. Chương 68.
Chương 69. Chương 70. Chương 71.
Chương 72.

*****
Truyện đăng độc quyền ở Gác Sách.
Yêu cầu không sao chép về trang web cá nhân hoặc trang web khác.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

libra_2000

Gà BT
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
14/5/14
Bài viết
1.064
Gạo
9.310,0
Re: [Thanh thiếu niên, lãng mạn] Gửi tất cả chàng trai tôi từng yêu - Jenny Han (Đan và Libra dịch)
Không ham oai cho lắm! Có chữ kí trong ảnh cả mà, chịu khó nhìn tí là ra. :)
[-(Người ta chỉ nhìn lướt bìa để đọc tên truyện thôi mấy ai nhìn kĩ đâu anh. Để thế cho biết ai là thiết kế viên chứ. ;;)
 

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
834,6
Re: [Thanh thiếu niên, lãng mạn] Gửi tất cả chàng trai tôi từng yêu - Jenny Han (Đan và Libra dịch)

libra_2000

Gà BT
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
14/5/14
Bài viết
1.064
Gạo
9.310,0
Re: [Thanh thiếu niên, lãng mạn] Gửi tất cả chàng trai tôi từng yêu - Jenny Han (Đan và Libra dịch)
Móa ơi nó khai mình ra để lỡ độc giả có hóng truyện thì tất cả lỗi tại mình.:-ss:-ss:!!:!!=))=))
=))Lỡ có ai kêu sao mãi chưa có chương mới thì sẽ qua nhà chị mà giục truyện.=)) Chứ không phải qua nhà em.
Em không có khai chị ra à nhen. :)) Libra bán đứng chị thôi. :~
:))Hiệu đính là chị ruồi còn gì. :>Em chỉ phát biểu sự thật thôi.
 

libra_2000

Gà BT
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
14/5/14
Bài viết
1.064
Gạo
9.310,0
Re: [Thanh thiếu niên, lãng mạn] Gửi tất cả chàng trai tôi từng yêu - Jenny Han (Đan và Libra dịch)
CHƯƠNG 1​

Josh là bạn trai của chị Margot, nhưng tôi nghĩ là bạn có thể nói cả gia đình tôi ít nhiều gì cũng đều yêu thích anh ấy. Thật khó để nói ai mới là người yêu anh ấy nhất. Trước khi anh ấy là bạn trai của chị Margot, anh ấy cũng chỉ là Josh thôi. Anh ấy luôn ở đây. Tôi nói là luôn, nhưng chắc không đúng đâu. Anh ấy chuyển đến cạnh nhà tôi cách đây năm năm nhưng nó giống như là anh ấy vẫn luôn luôn bên cạnh chúng tôi vậy.

Ba tôi thích Josh vì anh ấy là một cậu trai còn ông ấy thì luôn bị bao quanh bởi các cô con gái. Tôi nói thật đấy: cả ngày ông ấy luôn bị bao quanh bởi phái nữ. Ba tôi là một bác sĩ sản khoa, và ông ấy lại là ba của ba đứa con gái chúng tôi, vậy nên giống như là suốt ngày bên ông ấy chỉ là con gái, con gái, và con gái. Ông ấy cũng thích Josh bởi vì Josh thích truyện tranh và anh ấy sẽ đi câu cá với ông. Ba tôi đã thử dẫn chúng tôi đi câu cá một lần, tôi đã khóc khi đôi giày của tôi bị dính bùn và chị Margot thì khóc khi quyển sách của chị ấy ướt mem, còn Kitty khóc vì thực chất nó chỉ là một đứa con nít.

Kitty thích Josh vì anh ấy sẽ chơi bài với nó và không bao giờ chán. Hay ít nhất là giả vờ không thấy chán. Họ làm một quy ước – nếu người nào thắng bàn kế tiếp, thì người kia phải đi làm một cái sandwich nướng đậu phộng-bơ-giòn, không có lớp vỏ bên ngoài. Đó là do Kitty đặt ra. Chắc chắn sẽ không có đậu phộng-bơ-giòn và Josh sẽ tiếc quá, chọn thứ gì khác đi. Nhưng sau đó Kitty sẽ làm anh ấy mềm lòng và rồi anh sẽ chạy ra ngoài mua [bơ đậu phộng], bởi vì đó là Josh.

Nếu phải nói chị Margot yêu anh ấy, tôi nghĩ có lẽ là bởi vì tất cả chúng tôi đều yêu anh ấy.

Chúng tôi ở phòng khách, Kitty đang dán những bức ảnh chú chó vào một miếng bìa cứng khổng lồ. Có giấy và những tấm ảnh được cắt ra đầy xung quanh nó. Tự mình ngân nga, nó nói: “Khi ba hỏi em muốn được tặng quà gì cho lễ Giáng sinh, em chỉ nói rằng, ‘lựa chọn một trong những loại chó này là được thôi.’”

Chị Margot và Josh đang trên ghế dài; tôi thì nằm dài trên sàn nhà xem TV. Josh vừa nấu tô bắp rang lớn và tôi cống hiến hết sức mình để “xử lý” nó, bóc lấy bóc để một nắm rồi lại tiếp một nắm bắp rang.

Một mục quảng cáo nước hoa được trình diễn: một cô gái chạy vòng quanh những con đường ở Paris trong chiếc đầm dây màu hoa phong lan mỏng như khăn giấy. Điều tôi không chắc là cô gái trong bộ trang phục mỏng như khăn giấy ấy chạy vòng quanh Paris vào mùa xuân sao! Tôi ngồi dậy đột ngột và bị nghẹn một hạt bỏng ngô. Tôi vừa ho vừa nói: “Chị Margot, chúng ta hãy gặp nhau tại Paris trong kì nghỉ xuân nhé!” Tôi đã hình dung chính mình cuộn trong một tay đầy bánh macaron[1]vị hạt dẻ và một tay khác đầy bánh vị quả mâm xôi.


Mắt chị Margot sáng lên. “Em nghĩ ba có cho đi không?”

“Tất nhiên rồi. Đó là để mở mang kiến thức. Ông ấy sẽ cho em đi thôi.” Nhưng đúng là tôi chưa bao giờ đi máy bay một mình trước đây. Và tôi cũng chưa từng rời khỏi đất nước này bao giờ. Chị Margot sẽ gặp tôi ở sân bay sao, hay tôi phải tự tìm đường đến nhà trọ?

Josh chắc đã thấy được sự lo lắng bất chợt hiện trên mặt tôi bởi anh ấy nói, “Đừng lo. Ba em chắc chắn sẽ cho đi nếu em đi cùng anh.”

Tôi tươi tỉnh lên hẳn. “Tuyệt quá! Chúng ta có thể ở lại nhà trọ và chỉ ăn bánh ngọt với pho-mat cho tất cả các bữa ăn của chúng ta.”

“Chúng ta có thể đi đến mộ Jim Morrison!” Josh xen vào.

“Chúng ta có thể đi đến parfumerie (xưởng chế tạo nước hoa – tiếng Pháp) và mua được mùi hương riêng của mình!” Tôi phấn khởi và Josh khịt khịt mũi.

“Ừ, anh chắc rằng ‘mua được mùi hương riêng của chúng ta’ tại xưởng chế tạo hẳn sẽ tốn bằng tiền cả tuần ở nhà trọ đấy,” anh ấy nói. Anh huých chị Margot. “Em gái cậu chịu quá nhiều ảo tưởng về lối sống vương giả.”

“Nó là đứa sống ảo tưởng nhất trong ba đứa chúng mình đấy,” Margot tỏ ra đồng ý.

“Còn em thì sao?” Kitty thút thít.

“Mày á?” tôi chế giễu. “Mày là đứa ảo tưởng ít nhất trong ba cô gái nhà họ Song. Tao phải cầu xin mày rửa chân mỗi tối, còn tắm rửa thì khỏi bàn đến.”

Mặt Kitty trở nên giận dỗi và ửng đỏ. “Em không nói về chuyện đó mà, chị chim cưunày. Em đang nói về Paris cơ.”

Tôi nhẹ nhàng xua tay với nó. “Mày quá nhỏ để có thể ở tại nhà trọ.”

Nó bò qua chị Margot và trèo vào lòng chị ấy, dù nó đã chín tuổi rồi và cái tuổi ấy quá lớn để ngồi vào lòng người khác. “Chị Margot, chị sẽ cho em đi mà, phải không?”

“Có lẽ đó sẽ là kì nghỉ gia đình,” chị Margot vừa nói vừa hôn lên má nó. “Em và Lara Jean và cả ba nữa đều có thể đi.”

Tôi cau mày. Đó thật không phải là chuyến đi Paris giống như tôi tưởng tượng. Môi Josh khẽ mấp máy từ phía trên đỉnh đầu Kitty, Chúng ta sẽ nói chuyện sau, và tôi âm thầm giơ ngón tay cái lên với anh.

***​

Vào buổi tối hôm đó, Josh đã về lâu rồi. Kitty và ba đang ngủ. Chúng tôi đang ở trong nhà bếp. Chị Margot ngồi trên bàn máy vi tính; tôi ngồi cạnh chị ấy, lăn tròn bột nhào bánh thành những viên tròn và thả chúng vào bột quế và đường. Bánh đồng xu vị quế này sẽ lấy lại được sự ‘ân sủng’ của Kitty. Trước đó, khi tôi đi vào chúc Kitty ngủ ngon, nó trở mình và không thèm nói chuyện với tôi vì nó vẫn tin chắc rằng tôi sẽ cố gắng tách nó ra khỏi chuyến đi đến Paris. Kế hoạch của tôi là đặt những chiếc bánh đồng xu vị quế vào đĩa ngay bên cạnh gối của nó để khi nó thứcdậy được ngửi thấy hương thơm của những chiếc bánh mới nướng.

Chị Margot vẫn yên lặng, và sau đó, thình lình chị ấy nhìn lên từ máy vi tính và nói, “Chị đã chia tay với Josh tối hôm nay. Sau khi ăn tối.”

Viên bánh trên tay tôi rơi khỏi những ngón tay và rớt vào bát đường.

“Có nghĩa là, đã đến lúc rồi,” chị ấy nói. Đôi mắt chị không đỏ; tôi nghĩ là chị ấy đã không khóc. Giọng chị ấy thậm chí vẫn điềm nhiên. Bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ chị ấy không sao. Bởi vì chị ấy luôn có vẻ ổn, ngay cả khi chị ấy không hề ổn tẹo nào.

“Em không cảm thấy tại sao phải chia tay cả,” tôi nói. “Chỉ vì chị sẽ đi đại học không có nghĩa là chị phải chia tay anh ấy.”

“Lara Jean, chị sẽ phải đến Scotland, không phải UVA[2]. Saint Andrews[3] gần như cách đây bốn ngàn dặm đấy.” Chị ấy đẩy gọng kính lên. “Có ích gì cơ chứ?”


Ngay cả tôi cũng không tin chị ấy sẽ nói vậy. “Có ích là, đó là Josh. Josh, người yêu chị hơn bất kì cậu con trai nào yêu cô gái của mình!”

Lúc này chị Margot đảo đảo tròng mắt. Chị ấy nghĩ tôi đang có phản ứng thái quá, nhưng tôi không hề nhá. Đó là sự thật – Josh yêu chị Margot biết bao nhiêu. Anh ấy sẽ không bao giờ để tâm vào những cô gái khác đâu.

Bất ngờ chị ấy nói tiếp, “Em biết không, có lần mẹ đã nói với chị một điều?”

“Cái gì cơ ạ?” Ngay trong phút chốc đó, tôi đã quên hết thảy mọi chuyện của Josh. Bởi những gì tôi đang làm đều không còn quan trọng nếu tôi và chị Margot đang tranh cãi, nếu tôi sắp bị xe đụng, tôi luôn phải dừng lại và nghe một câu chuyện về mẹ. Bất kì chi tiết nào, bất kì phần kí ức nào chị Margot có tôi cũng muốn có. Dù vậy, tôi vẫn khá hơn Kitty nhiều. Kitty không hề có kí ức về mẹ nếu chúng tôi không cho nó biết. Chúng tôi đã kể rất nhiều chuyện về mẹ rất rất nhiều lần nó mới có được những hồi ức ấy như bây giờ. “Có nhớ lúc đó...”, chị ấy sẽ nói như vậy. Và sau đó chị ấy sẽ kể chuyện giống như chị ấy vẫn ở đó và không chỉ là một đứa con gái nhỏ.

“Bà ấy nói với chị rằng cố gắng không nên có bạn trai khi học đại học. Bà ấy không muốn chị là một cô gái hay khóc qua điện thoại với bạn trai và nói không với mọi thứ thay vì nói được.”

Tôi đoán Scotland là "được" của chị Margot. Tôi lơ đãng múc lên một đống bột làm bánh quy và bỏ nó vào miệng.

“Đừng ăn quá nhiều bột thô đấy,” Margot nói.

Tôi mặc kệ chị. “Josh sẽ không bao giờ ngăn cản chị làm điều gì cả. Anh ấy không thích điều đó đâu. Hãy nhớ rằng khi chị quyết định tranh cử chủ tịch hội học sinh, anh ấy là người quản lý cuộc vận động đúng không? Anh ấy là fan hâm mộ lớn nhất của chị đấy!”

Vào lúc này, khóe miệng của chị Margot cong xuống, tôi đứng dậy và choàng tay qua cổ chị ấy. Chị ấy nghiêng đầu ra sau và nhìn tôi cười. “Chị không sao đâu,” chị ấy nói vậy, nhưng không đâu, tôi biết chị ấy không ổn như mình nói.

“Chị biết đó, chưa phải là quá muộn đâu. Chị có thể đi qua đó ngay bây giờ và nói với anh ấy là chị đã suy nghĩ lại rồi.”

Chị Margot lắc đầu. “Xong hết rồi, Lara Jean.” Tôi thả tay ôm chị ra và chị ấy đóng máy tính xách tay lại. “Khi nào mẻ bánh đầu tiên ra lò? Chị đói quá.”

Tôi nhìn vào chiếc đồng hồ bấm giờ bằng nam châm dán trên tủ lạnh. “Bốn phút nữa.” Tôi ngồi xuống và nói, “Em không để tâm những gì chị nói đâu, Margot. Anh chị không kết thúc đâu. Chị yêu anh ấy quá nhiều.”

Chị ấy lắc đầu. “Lara Jean,” chị ấy bắt đầu bằng một giọng điệu hết sức kiên nhẫn, như thể tôi là một đứa trẻ nhỏ và chị ấy là một người phụ nữ bốn mươi hai tuổi khôn ngoan.

Tôi vung một thìa bột bánh quy dưới mũi chị ấy, và sau đó chị ấy ngập ngừng mở miệng. Tôi đút cho chị như bón cho một đứa trẻ. “Chờ xem, chị và anh Josh sẽ quay trở lại bên nhau trong một ngày, cũng có thể là hai.” Nhưng ngay cả khi tôi nói vậy, tôi biết điều đó không thể thành sự thật. Chị Margot không phải loại con gái chia tay rồi trong phút chốc tùy tiện quay lại; một khi chị ấy đã quyết định điều gì đó, thì nó sẽ là như vậy. Không hề nông nỗi, cũng không bao giờ hối tiếc. Giống như chị ấy đã từng nói: khi chị ấy kết thúc mọi chuyện,là chị ấy đã kết thúc mọi chuyện rồi..

Tôi ước (và điều này là suy nghĩ của tôi đã có rất nhiều, rất nhiều lần, và vô số lần tôi không thể đếm được nữa) rằng tôi giống chị Margot nhiều hơn. Bởi có đôi khi tôi thấy mình không thể kết thúc...

Sau đó, khi tôi đã rửa chén và xếp bánh vào đĩa rồi đặt chúng trên gối Kitty, tôi về phòng. Tôi không bật đèn. Tôi đến bên cửa sổ. Đèn phòng Josh vẫn còn sáng.


[1]Macaron: một loại bánh ngọt của Pháp được làm từ lòng trắng trứng, đường bột, đường cát, bột hạnh nhân và màu thực phẩm. Nhân bánh thường được lấp đầy với mứt hoặc kem bơ kẹp giữa hai mặt bánh.

[2]UVA:University of Virginia, một trường đại học lớn của tiểu bang Virginia, Mỹ.

[3]Saint Andrews: trường Đại học nằm ở thành phố St Andrews ở Fife trên bờ biển đông Scotland.
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:

Starlight

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
3.149
Gạo
954,0
Re: [Thanh thiếu niên, lãng mạn] Gửi tất cả chàng trai tôi từng yêu - Jenny Han (Đan và Libra dịch)
Đã đợi được một chương rồi. Cảm thấy có vẻ hấp dẫn rồi đây.
Đặt gạch và tiếp tục hóng hớt thôi nào. :3 :3 :3
Các nàng ơi cố lên nhá. :">
 

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
834,6
Re: [Thanh thiếu niên, lãng mạn] Gửi tất cả chàng trai tôi từng yêu - Jenny Han (Đan và Libra dịch)
Đã đợi được một chương rồi. Cảm thấy có vẻ hấp dẫn rồi đây.
Đặt gạch và tiếp tục hóng hớt thôi nào. :3 :3 :3
Các nàng ơi cố lên nhá. :">

Cám ơn nàng. Ta với Libra vẫn đang cố gắng từng ngày... ;)
 

Ngọc Diệp

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/12/13
Bài viết
345
Gạo
6.266,0
Re: [Thanh thiếu niên, lãng mạn] Gửi tất cả chàng trai tôi từng yêu - Jenny Han (Đan và Libra dịch)
Hóng chương mới nhé các nàng, các nàng dịch mượt quá à.
 

libra_2000

Gà BT
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
14/5/14
Bài viết
1.064
Gạo
9.310,0
Re: [Thanh thiếu niên, lãng mạn] Gửi tất cả chàng trai tôi từng yêu - Jenny Han (Đan và Libra dịch)
Đã đợi được một chương rồi. Cảm thấy có vẻ hấp dẫn rồi đây.
Đặt gạch và tiếp tục hóng hớt thôi nào. :3 :3 :3
Các nàng ơi cố lên nhá. :">
:">Mấy chương sau càng ngày càng hấp dẫn hơn. Cám ơn nàng ủng hộ nghen.
 
Bên trên