[Thanh thiếu niên, lãng mạn] Gửi tất cả chàng trai tôi từng yêu - Jenny Han (Đan và Libra dịch)

8ZWM1eI.png

(Bìa sách - Thiết kế viên Siul)
Gửi tất cả những chàng trai tôi từng yêu
Tác giả: Jenny Han
Dịch giả: Đan, Libra_2000 - Libra
Hiệu đính: conruoinho


Truyện dịch chưa được sự đồng ý của tác giả.
Giới thiệu:
Đây là câu chuyện của Lara Jean, một cô bé chưa bao giờ dám thổ lộ tình cảm của mình với ai. Mỗi khi động lòng với một anh chàng nào đó, cô viết cho anh ta một lá thư, dán bì thư lại và giấu dưới gầm giường. Một ngày kia, cô phát hiện ai đó đã lấy những lá thư của cô và gửi đến tay những anh chàng đó, làm cho họ từng người từng người một đến nói cho ra lẽ với cô...
Mục lục:
Mở đầu. Chương 1. Chương 2. Chương 3. Chương 4. Chương 5.
Chương 6. Chương 7. Chương 8. Chương 9. Chương 10. Chương 11.
Chương 12. Chương 13. Chương 14. Chương 15. Chương 16.
Chương 17. Chương 18. Chương 19. Chương 20. Chương 21.
Chương 22. Chương 23. Chương 24. Chương 25. Chương 26.
Chương 27. Chương 28 Chương 29. Chương 30. Chương 31.
Chương 32. Chương 33. Chương 34. Chương 35. Chương 36.
Chương 37. Chương 38. Chương 39. Chương 40. Chương 41.
Chương 42. Chương 43. Chương 44.
Chương 45. Chương 46.

Chương 47. Chương 48. Chương 49. Chương 50. Chương 51.
Chương 52. Chương 53. Chương 54. Chương 55.
Chương 56.
Chương 57.
Chương 58. Chương 59. Chương 60. Chương 61.
Chương 62. Chương 63. Chương 64. Chương 65. Chương 66.

Chương 67. Chương 68.
Chương 69. Chương 70. Chương 71.
Chương 72.

*****
Truyện đăng độc quyền ở Gác Sách.
Yêu cầu không sao chép về trang web cá nhân hoặc trang web khác.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

libra_2000

Gà BT
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
14/5/14
Bài viết
1.064
Gạo
3.000,0
Tôi chỉ thích bão like thôi. :))
:))Tui coi góp ý của bà rồi. Cám ơn bà nhiều nhiều, tui sẽ sửa lại, :Ptại dịch sát quá nghe bị lặp từ thật.
 
  • Like
Reactions: Mai

libra_2000

Gà BT
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
14/5/14
Bài viết
1.064
Gạo
3.000,0
  • Like
Reactions: Mai

libra_2000

Gà BT
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
14/5/14
Bài viết
1.064
Gạo
3.000,0
Chương 3

Giờ đã là cuối hè và cũng là những ngày cuối được ở cùng chị Margot. Có lẽ đó không phải là một điều hoàn toàn xấu khi chị ấy chia tay với Josh; điều này giúp chị em chúng tôi có nhiều thời gian bên nhau hơn. Tôi chắc rằng chị ấy đã nghĩ như vậy. Tôi cũng chắc rằng đây là một trong những dự định của chị.

Chúng tôi đang lái xe ra khỏi khu vực gần nhà thì nhìn thấy Josh chạy qua. Anh ấy gia nhập cuộc đua năm rồi, nên giờ anh ấy luôn chạy bộ như vậy. Kitty hét lên tên của anh ấy, nhưng cửa sổ xe đã đóng lại và làm thế nào cũng vô ích thôi – anh ấy đã vờ như không nghe thấy. “Quay lại đi,” Kitty giục chị Margot. “Có lẽ anh ấy muốn đi cùng chúng ta mà.”

“Đây là ngày chỉ-dành-cho-những-cô-gái-nhà-họ-Song chúng ta thôi,” Tôi nói với con bé.

Chúng tôi dành phần còn lại của buổi sáng ở Target, chọn những thứ ở phút cuối cùng như bánh Honey Nut Chex dành ăn trên chuyến bay, chất khử mùi và đồ cột tóc. Chúng tôi để Kitty đẩy hàng để nó có thể chơi trò chạy lấy đà rồi nhảy lên xe đẩy vút đi như thể nó đang lái cỗ xe ngựa. Chị Margot chỉ để nó làm vậy một vài lần trước khi chị ấy bảo dừng để không làm phiền đến những khách hàng khác.

Tiếp đến chúng tôi trở về nhà và làm món salad gà với nho xanh cho bữa trưa và sau đó là đến thời gian cuộc bơi giao hữu của Kitty. Chúng tôi có bữa tối ngoài trời với món Sandwich dăm bông pho-mát, salad trái cây và có mang cả máy tính xách tay của chị Margot theo để xem phim, vì cuộc bơi giao hữu này có thể kéo dài đến tận chiều tối. Chúng tôi cũng làm một bảng cổ vũ, đó là ‘Cố lên Kitty’! Tôi vẽ một chú chó lên đó. Ba bỏ lỡ buổi giao hữu vì ông ấy còn phải đỡ đẻ một đứa bé, và nếu đó là một lý do bào chữa vì đã vắng mặt, đó cũng là một lý do khá tốt. (Đó là một đứa bé gái, và họ đặt tên là Patrica Rose theo tên của hai người bà của bé. Ba luôn tìm ra tên và chữ lót những đứa trẻ cho tôi. Đó là điều đầu tiên tôi hỏi ông khi về nhà sau mỗi lần đỡ đẻ.)

Kitty hào hứng về chiến thắng của mình với hai dải ruy băng một dành cho giải nhất và một cho giải nhì đến nỗi nó quên hỏi Josh ở đâu mãi cho đến khi chúng tôi đang lái xe trở về nhà. Nó ngồi ở ghế sau, quấn một chiếc khăn quanh đầu và miếng ruy băng từ huy chương của nó treo lủng lẳng như đôi bông tai. Nó nghiên về phía trước và hỏi: “Này! Tại sao anh Josh không đến buổi thi đấu giao hữu của em vậy?”

Tôi có thể thấy chị Margot hơi ngần ngại, vì vậy tôi trả lời trước khi chị ấy mở miệng. Có lẽ điều duy nhất tôi tốt hơn chị Margot đó là nói dối. “Anh ấy bận làm việc ở hiệu sách tối nay rồi. Mặc dù anh ấy thực sự rất muốn đến.” Chị Margot chìa tay qua và trao cho tay tôi một cái nắm tay biết ơn.

Kitty trề môi dưới, nó nói, “Đó là buổi giao hữu cuối cùng! Anh ấy đã hứa sẽ đến xem em bơi cơ mà.”

“Có sự thay đổi vào phút cuối,” tôi nói. “Anh ấy không thể ra ngoài trong giờ làm việc bởi vì một trong những đồng nghiệp của mình có việc khẩn cấp.”

Kitty miễn cưỡng gật đầu. Tuy còn nhỏ nhưng nó cũng hiểu đó là những thay đổi khẩn cấp.

“Chúng ta ăn món kem sữa trứng đi,” Đột nhiên Chị Margot lên tiếng.

Kitty tươi tỉnh lên, và Josh với việc thay đổi khẩn cấp trong tưởng tượng của tôi cũng bị nó quăng ra sau. “Yeah! Em muốn một cái bánh quặng[1]! Em có thể ăn một cái bánh quặng với hai cái muỗng kem không? Em muốn kem bạc hà và đậu phộng. Không không, trái cây cầu vồng và kẹo sô cô la đậm đặc gấp đôi. Mà khoan, đợi đã...”

Tôi xoay xoay chỗ ngồi của mình. “Mày không thể ăn hết hai muỗng kem với cái bánh quặng được đâu,” tôi nói với nó. “Có lẽ mày phải ăn hết hai muỗng kem ấy trong cái ly, chứ không phải cái bánh quặng.”

“Được, được mà. Tối nay em có thể. Em đang chết đói đây.”

“Được rồi, nhưng tốt hơn hết là mày phải ăn xong hết chỗ đó.” Tôi lắc lắc ngón tay và nói giống như đang đe dọa, làm cho nó trợn mắt và cười khúc khích. Đối với tôi, tôi sẽ luôn luôn ăn thứ mà tôi vẫn thường ăn – kem vị anh đào cùng thanh sô-cô-la trong một ống quặng đường.

Chị Margot lái xe vào trạm mua hàng[2], và chúng tôi đợi đến lượt, tôi nói, “Em cược là sẽ không có món sữa trứng đông lạnh ở Scotland đâu.”

“Có lẽ là không,” chị ấy nói.

“Chị sẽ không không được ăn bất cứ món sữa trứng nào cho đến ngày lễ tạ ơn,” tôi nói.

Chị Margot nhìn thẳng về phía trước. “Lễ giáng sinh,” chị ấy sửa lại. “Lễ tạ ơn quá ngắn để bay về nhà, nhớ chưa?”

“Lễ tạ ơn sẽ thật tẻ nhạt.” Kitty bĩu môi.

Tôi im lặng. Chúng tôi chưa bao giờ trải qua lễ tạ ơn không có chị Margot. Chị ấy luôn làm gà tây và bông cải xanh với cả món kem hành tây nữa. Tôi làm bánh nướng (bí ngô và quả hồ đào) và khoai tây nghiền. Kitty là người thử hương vị và có nhiệm vụ dọn bàn. Tôi không biết làm sao để nướng gà tây. Và hai bà của chúng tôi sẽ ở đây, và Nana - bà nội, thích chị Margot nhất trong tất cả chúng tôi. Bà ấy nói Kitty hay làm cho bà mỏi mệt và tôi quá mơ mộng đi.

Đột nhiên tôi cảm thấy hoảng sợ và thấy thật khó thở, tôi không thể ít quan tâm đến món sữa trứng mùi sơ ri với vụn sô-cô-la. Tôi không thể tưởng tượng được lễ tạ ơn không có chị Margot sẽ diễn ra như thế nào. Thậm chí tôi không thể tưởng tượng đến ngày thứ hai tuần sau chị ấy sẽ không còn ở đây nữa. Tôi biết là hầu hết chị em gái sẽ không hòa thuận với nhau, nhưng tôi thân với chị Margot hơn bất kì ai trên thế giới này. Chúng tôi sẽ thế nào khi ba cô gái nhà họ Song thiếu đi chị Margot?


[1] Bánh quặng: loại bánh có hình nón chứa kem bên trong, giống như kem ốc quế.

[2] Nguyên văn là ‘Drive-thru’ (theo wikipedia): đó là một loại hình mua hàng người ngồi trên xe không cần xuống xe cũng có thể mua hàng.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

libra_2000

Gà BT
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
14/5/14
Bài viết
1.064
Gạo
3.000,0
Chương 4:

Chris, người bạn lâu nhất của tôi, hút thuốc, cô ấy cặp kè với những chàng trai mình không quen biết gì mấy, và cô ấy đã bị đình chỉ học hai lần. Có một lần cô ấy phải ra tòa khi bị kỉ luật vì trốn học. Tôi không biết trốn học là gì trước khi tôi gặp Chris. Cho bạn biết nhé, đó là khi bạn bở lỡ nhiều trường học vì đang gặp rắc rối với pháp luật.

Tôi chắc là nếu bây giờ tôi và Chris gặp nhau, hẳn chúng tôi không thể nào làm bạn của nhau được. Chúng tôi khác nhau hết mức có thể. Nhưng cũng không phải luôn theo hướng đó. Vào năm học lớp sáu Chris thích đồ dùng văn phòng, thích ngủ qua đêm ở nhà bạn và thức khuya để xem phim của John Hughes, giống như tôi. Nhưng đến năm lớp tám, cô ấy đã lén lút trốn ra ngoài sau khi ba tôi ngủ say để hẹn hò với những anh chàng ở trung tâm mua sắm. Họ sẽ đưa cô ấy về trước khi trời sáng. Tôi phải thức cho đến khi cô ấy trở về, tôi sợ cô ấy sẽ không về nhà trước khi ba thức dậy. Mặc dù cô ấy luôn trở về đúng giờ.

Chris không phải loại bạn bạn gọi điện thoại mỗi đêm hay cùng nhau ăn trưa mỗi ngày. Cô ấy giống như một con mèo hoang, cô ấy đến và đi lúc cô ấy cảm thấy thích. Cô ấy không thể nằm yên một chỗ hay ở mãi cùng một người. Thỉnh thoảng tôi không gặp cô ấy vài ngày và giữa đêm có một tiếng gõ cửa sổ phòng tôi, không sai, đó chắc chắn là Chris, đang núp trên cây mộc lan. Tôi không khóa cửa sổ để cô ấy có thể vào khi cần. Chris và chị Margot không hợp nhau, Chris nghĩ chị Margot là người lúc nào cũng căng thẳng khó chịu, chị Margot nghĩ Chris là người bị chứng trầm cảm lưỡng cực[1]. Chị ấy nghĩ Chris lợi dụng tôi; còn Chris thì nghĩ chị Margot kiểm soát tôi. Tôi cảm thấy có lẽ cả hai người họ đều đúng một phần nào đó. Nhưng điều quan trọng và chân thực hơn hết là tôi và Chris hiểu nhau, điều mà tôi nghĩ rằng có giá trị hơn nhiều hơn mọi người đã tưởng.

***​

Chris gọi gọi tôi khi tôi đang trên đường về nhà; cô ấy bảo mẹ cô ấy là một mụ đáng ghét, cô ấy trốn đi vài giờ và hỏi xem nhà chúng tôi có gì ăn không?

Tôi và Chris đang cùng ăn một bát bánh khoai tây Ý trong phòng khách thì chị Margot rước Kitty ở buổi liên hoan mùa giải bơi lội cuối cùng của nó về. “Ồ, này,” chị ấy nói. Sau đó chị ấy nhìn thấy ly Diet Coke của Chris trên bàn cà phê mà không có miếng lót cốc. “Làm ơn sử dụng một cái miếng lót cốc đi?”

Ngay sau khi chị Margot lên lầu, Chris nói: “Gào! Tại sao chị cậu lại khó khăn thế chứ?”

Tôi đẩy miếng lót cốc vào dưới cái ly của cô ấy. “Hình như hôm nay cậu nghĩ ai cũng là mụ bà khó tính thì phải.”

“Đó là tại họ như vậy,” Chris đảo tròng mắt nhìn lên trần nhà. Cô ấy nói lớn tiếng. “Chị ấy cần câm cái mồm lại và thư giãn đầu óc chút đi.”

Từ trong phòng chị Margot hét lên, “Tôi nghe thấy đấy!”

“Tôi cố ý nói cho chị nghe đấy!” Chris hét lại với chị, càn quét những miếng cuối cùng của món pasta khoai tây Ý.

Tôi thở dài. “Chị ấy sắp đi rồi.”

Chris cười thầm và nói: “Vậy là anh Joshy, có thắp nến cầu nguyện mỗi đêm cho chị ấy đến khi chị ấy trở về?”

Tôi ngần ngừ. Tuy tôi không chắc điều đó vẫn được coi là bí mật hay không, nhưng chắc rằng chị Margot không muốn Chris biết mọi chuyện cá nhân của mình. Tất cả tôi cũng chỉ có thể nói rằng, “Mình không chắc nữa.”

“Chờ đã. Chị ấy đã đá anh ta sao?” Chris hỏi.

Tôi miễn cưỡng gật đầu. “Dù vậy, đừng nói với bất kì ai hết,” tôi cảnh báo. “Chị ấy vẫn còn buồn về điều đó đấy.”

“Chị Margot mà cũng buồn sao?” Chris vừa cắn móng tay vừa nói. “Chị ấy làm gì có cảm xúc như người thường chúng ta chứ.”

“Chỉ tại cậu không hiểu đó thôi,” tôi nói. “Hơn nữa, tất cả chúng tớ cũng không phải ai cũng có thể giống như cậu.”

Cô ấy cười lộ hàm răng. Cô ấy có chiếc răng cửa sắc nét, làm cho cái nhìn về cô ấy luôn cảm thấy có chút đói. “Đúng rồi.”

Chris bộc lộ những cảm xúc rất thuần túy. Cô ấy hét toán lên ngay khi có thể. Đôi khi cô ấy cho rằng phải hét lên cảm xúc của chính mình, nếu không chúng sẽ dày vò bản thân lắm. Một ngày nọ cô ấy hét vào mặt một quý bà tại cửa hàng tạp hóa vì bà ấy vô tình giẫm vào chân mình. Tôi không nghĩ cô ấy có bất cứ nguy cơ bị phiền muộn nào cả.

“Mình không thể tin rằng một vài ngày nữa chị ấy phải đi rồi,” tôi nói, bất chợt cảm thấy như muốn khóc.

“Chị ấy có chết đâu hả Lara Jean. Không có việc gì phải than khóc cả.” Chris kéo chiếc quần short màu đỏ lên một tí. Nó thực sự quá ngắn khi cô ấy ngồi xuống, bạn có thể thấy cả đồ lót của cô ấy nữa kìa. Một chiếc quần lót màu đỏ hợp với chiếc quần short của cô ấy. “Thật sự là, mình nghĩ điều đó sẽ tốt cho cậu đấy. Đã đến lúc cậu tự quyết định mọi việc và ngừng ngay cái việc nghe lời mọi điều mà Nữ hoàng Margot nói rồi. Đây là năm lớp 11 của cậu đấy, quỷ à. Đây là thời gian mọi chuyện sẽ tốt hơn đấy. Hôn kiểu Pháp với vài chàng trai, phải sống một chút, biết chưa?”

“Mình sống rất nhiều,” tôi nói.

“Yeah, sống như sống tại một viện dưỡng lão.” Chris cười khúc khích và tôi liếc nhìn cô ấy.

Chị Margot bắt đầu làm tình nguyện tại Cộng đồng hưu trí Belleview khi chị ấy có bằng lái xe; đó là việc giúp đỡ chủ các bữa tiệc cocktail cho các người ở đó. Đôi khi tôi cũng giúp đỡ. Chúng tôi bày đậu phộng ra, rót đồ uống và thỉnh thoảng chị Margot sẽ chơi piano, nhưng thường là Stormy sẽ giành làm việc đó. Stormy là nữ danh ca ở Belleview. Cô ta là bá chủ. Tôi thích nghe những câu chuyện về cô ấy. Và cô Mary, cô ấy có thể không giao tiếp tốt bởi việc mất trí nhớ nhưng cô ấy đã dạy tôi đan len.

Giờ họ đã có tình nguyện mới rồi, nhưng tôi biết rằng ở Belleview càng đông thì càng vui, bởi hầu hết những người sống ở đây có rất ít người viếng thăm. Tôi nên trở lại đó sớm, tôi thực sự rất nhớ nơi đó. Và tôi chắc không thích việc Chris nói mỉa mai vềnơi đó.

“Những người ở Belleview đã sống nhiều hơn tất cả mọi người chúng ta biết cộng lại,” tôi nói với cô ấy. “Có một bà tên là Stormy, bà ấy từng là một cô gái trong tổ chứ USO[2]! Bà ấy từng nhận hàng trăm lá thư trong một ngày từ những lính đã yêu cô ấy. Và còn có một cựu chiến binh – người bị mất một chân gửi cho cô ấy một chiếc nhẫn kim cương nữa đấy!”

Chris đột nhiên quan tâm đến chuyện này. “Thế bà ấy đã giữ nó lại sao?”

“Giữ chứ,” tôi thừa nhận. Tôi nghĩ bà ấy có lỗi khi giữ lại chiếc nhẫn mà không có ý định cưới ông ấy, nhưng bà ấy đã cho tôi xem, chiếc nhẫn quả thực rất đẹp. Đó là một viên kim cương màu hồng, rất hiếm có. Tôi cá là bây giờ nó trị giá rất nhiều tiền.

“Nghe có vẻ như Stormy là một nhân vật dữ dằn,” Chris nói một cách miễn cưỡng.

“Thỉnh thoảng cậu có thể đến Belleview với mình,” tôi đề nghị. “Chúng ta có thể đến bữa tiệc cocktail. Ông Perelli thích nhảy với những cô gái mới đến. Ông ấy sẽ dạy cậu nhảy điệu foxtrot[3].”

Chris bày ra bộ mắt thật khủng khiếp như tôi đề nghị đến bãi rác thị trấn chơi vậy. “Mình không đi đâu, cám ơn. Mình sẽ dắt cậu đi nhảy, thế nào?” cô ấy huých cằm lên phía trên lầu. “Giờ chị cậu đi rồi, chúng ta sẽ vui chơi thật sự. Cậu biết mình luôn biết cách chơi vui mà.”

Đó là sự thật, Chris luôn biết những trò vui. Đôi khi những trò vui hơi quá lố, nhưng dù sao vẫn là một trò vui.


[1] Chứng trầm cảm lưỡng cực: người có tâm lý thất thường, không tự làm chủ được cảm xúc, khi vui khi buồn.

[2] USO: United Service Organizations, các tổ chức phi lợi nhuận của Mỹ phục vụ các chiến sĩ ở chiến trường bằng cách mở các buổi hòa nhạc, giải trí, thăm viếng người thân, v.v.

[3] Fox trot: điệu nhảy có nguồn gốc từ điệu nhảy một bước hay hai bước Castle Walk. Tên điệu nhảy trước đây được đưa ra do dáng đi như người đang cưỡi ngựa.
 

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Chương 5​


Buổi tối trước khi chị Margot rời đi, cả ba chúng tôi đều ở trong phòng chị giúp chị thu gom những thứ nhỏ nhặt cuối cùng. Kitty sắp xếp lại đồ dùng tắm của chị Margot, đóng gói chúng lại gọn gàng và đẹp đẽ trong cái túi trong suốt đựng đồ tắm. Chị Margot thì đang cố gắng quyết định xem nên chọn chiếc áo khoác nào mang đi.

"Chị nên mang chiếc áo va rơi[1] cùng với áo phao da hay chỉ nên mang áo va rơi thôi?" Chị ấy hỏi tôi.

"Chỉ nên mang áo va rơi thôi." Tôi đáp. "Chị có thể ăn mặc trang trọng hoặc không.” Tôi nằm dài trên giường chỉ đạo quá trình đóng hành lý. "Kitty, nhớ đảm bảo nắp dầu gội đã được đóng thật chặt đấy."

"Nó còn mới toanh, đương nhiên là nó đã được đóng chặt rồi!" Kitty làu bàu, nhưng vẫn kiểm tra lần hai.

"Thời tiết ở Scotland lạnh sớm hơn ở đây," chị Margot nói, gấp áo lại và đặt nó trên nóc va li. "Chị nghĩ mình sẽ mang theo cả hai chiếc."

"Em không biết lí do tại sao chị lại hỏi trong khi chị đã biết mình định làm gì." Tôi nói. "Hơn nữa, em đã nghĩ chị nói rằng sẽ về nhà vào Giáng Sinh. Chị sẽ vẫn về nhà vào Giáng Sinh, đúng không?"

"Đúng vậy, nếu em thôi là một con nhóc phiền phức," chị Margot nói.

Thực lòng mà nói, chị Margot thậm chí không đóng gói nhiều lắm. Chị không cần nhiều. Nếu là tôi, tôi sẽ gói ghém cả căn phòng của mình, chứ không giống chị ấy đâu. Phòng chị ấy hầu như vẫn trông giống như trước.

Chị Margot ngồi cạnh tôi, Kitty trèo lên và ngồi phía cuối giường.

"Mọi thứ đang thay đổi," tôi thở dài nói.

Chị Margot làm mặt xấu và vòng cánh tay quanh tôi. "Không gì thay đổi cả, thực sự là vậy. Chúng ta mãi mãi là những cô gái nhà họ Song, nhớ chứ?"

Ba tôi đứng ở ngưỡng cửa. Ông gõ cửa, mặc dù cửa đang mở và chúng tôi có thể thấy ông ấy rõ ràng. "Ba sẽ sắp xếp hành lí lên xe bây giờ," ông ấy thông báo. Chúng tôi nhìn từ giường ra khi ông ấy kéo lê một trong những chiếc va li xuống tầng, rồi ông ấy đi lên lấy chiếc còn lại. Ông nói một cách cứng nhắc, "Ôi không, đừng đứng dậy, đừng lo chuyện này."

"Đừng lo, chúng con sẽ không." Chúng tôi hát vang.

Trong tuần qua, ba chúng tôi luôn ở trạng thái dọn-dẹp-ngày-xuân, mặc dù bây giờ không phải mùa xuân. Ông ấy bỏ đi mọi thứ - máy làm bánh mì chúng tôi chưa bao giờ sử dụng, đĩa CD, chăn cũ, máy đánh chữ cũ của mẹ tôi. Chúng đều được đem đến tiệm Goodwill[2]. Một bác sĩ tâm thần hay một ai đó có thể kết nối nó với việc chị Margot đi đến trường đại học, nhưng tôi không giải thích được ý nghĩa chính xác của điều đó. Bất kỳ nó là thứ gì, cũng thật phiền toái. Tôi đã phải ngăn bố không động đến bộ sưu tập kỳ lân thủy tinh những hai lần.

Tôi gác đầu mình xuống đùi chị Margot. "Chị thực sự sẽ về nhà vào Giáng Sinh, phải không?"

"Ừ."

"Em ước em có thể đi cùng chị." Kitty bĩu môi. "Chị tốt hơn chị Lara Jean nhiều."

Tôi véo con bé.

"Nhìn thấy không?" Nó kêu lên.

"Lara Jean sẽ tốt với em," chị Margot nói, "nếu em cư xử đúng mực. Và hai em phải chăm sóc ba nhé. Nhớ đừng để ông ấy làm việc quá nhiều vào thứ Bảy. Nhớ nhắc ông ấy sẽ mang xe đi đăng kiểm tháng tới. Và nhớ mua giấy lọc cà phê – em luôn quên mua giấy lọc cà phê đấy."

"Dạ vâng, thưa trung sĩ," tôi và Kitty đồng thanh. Tôi tìm kiếm ở khuôn mặt chị Margot một nỗi buồn hay nỗi sợ hãi hay lo lắng, một vài dấu hiệu rằng chị ấy sợ hãi khi phải đi rất xa, rằng chị ấy sẽ nhớ chúng tôi nhiều như chúng tôi nhớ chị ấy vậy. Nhưng tôi không tìm thấy được gì.

Cả ba chúng tôi ngủ ở phòng chị Margot tối hôm ấy.

Kitty ngủ đầu tiên, như thường lệ. Tôi nằm trong bóng tối cạnh nó với cặp mắt mở thao tháo. Tôi không ngủ được. Cái ý nghĩ tối ngày mai chị Margot sẽ không ở căn phòng này – nó khiến tôi buồn và hầu như không thể chịu đựng được. Tôi ghét sự thay đổi hơn hầu hết bất kỳ thứ gì.

Trong bóng tối cạnh tôi chị Margot hỏi, "Lara Jean... em có nghĩ em từng yêu trước đây không? Một tình yêu thực sự?"

Chị ấy hỏi làm tôi thật bất ngờ; làm tôi chưa có ngay câu trả lời cho chị ấy. Tôi đang cố nghĩ đến một mối tình, nhưng chị ấy lại nói tiếp.

Chị ấy nói một cách bâng khuâng, "Chị ước mình yêu nhiều hơn một lần. Chị nghĩ em nên yêu ít nhất hai lần khi còn ở học ở trường trung học phổ thông." Rồi chị ấy thở dài và ngủ thiếp đi. Chị Margot hay ngủ thiếp đi như vậy – một tiếng thở dài mơ màng và chị ấy bay bổng chìm vào giấc ngủ mơ về chốn thiên đường nào đó, chỉ thế thôi.

***​


Tôi tỉnh dậy lúc nửa đêm và chị Margot không còn ở đó nữa. Kitty nằm co lại chỗ của chị ấy bên cạnh tôi, nhưng không có chị Margot. Trời tối đen như mực; chỉ có ánh trăng lọt qua rèm cửa. Tôi bò dậy khỏi giường và chạy đến bên cửa sổ. Tôi thở nhẹ. Họ đây rồi: anh Josh và chị Margot đang đứng trước sân nhà. Mặt chị Margot quay đi, hướng về phía ánh trăng. Anh Josh đang khóc. Họ không chạm vào nhau. Có một khoảng cách vừa đủ giữa họ để tôi biết rằng chị Margot sẽ không thay đổi quyết định.

Tôi buông rèm cửa xuống và trở về giường, Kitty đã lăn xa hơn tới giữa giường. Tôi đẩy nó lùi lại vài inch[3] để có chỗ cho chị Margot. Tôi ước mình chưa từng nhìn thấy điều đó. Một điều quá riêng tư. Quá thực tế. Đó là thời gian đáng lý ra họ phải được một mình bên nhau. Nếu tôi có cách nào không nhìn thấy điều ấy, tôi sẽ làm.

Tôi trở về chỗ nằm của mình và nhắm mắt lại. Cảm giác đó là như thế nào, cái cảm giác được một chàng trai thích bạn đến nổi anh ta khóc vì bạn? Và không phải là một chàng trai bất kì nào cả. Đó là Josh. Anh Josh của chúng tôi.

Trả lời câu hỏi của chị: đúng, em nghĩ em đã thực sự yêu. Mặc dù chỉ là đã từng. Với Josh. Anh Josh của chúng mình.



[1]Áo va rơi: loại áo khoác dày, giống như áo jacket, nhưng dành cho nữ. Áo có đính hàng nút to phía trước, có loại dài đến gối, có loại ngắn hơn.

[2] Tiệm Goodwill là tiệm nhận đồ dùng cũ và bán lại cho người thu nhập thấp với giá rẻ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

.F.

Gà con
Tham gia
6/6/14
Bài viết
45
Gạo
400,0
Mình thì không dịch được cái gì ra hồn nhưng mình lại khá chú ý về câu chữ, nên ở đây mình có một ý kiến nhỏ:

Ở chương 3, có câu này: "Ba bỏ lỡ buổi giao hữu vì ông ấy còn phải đỡ đẻ cho một đứa bé, và nếu đó là một lý do bào chữa vì đã vắng mặt, đó cũng là một lý do khá tốt." (Không biết có phải mình nghĩ quá vớ vẩn không, nhưng khi đọc câu này, mình lại không nghĩ đến một đứa bé sắp ra đời mà lại nghĩ về một bà mẹ trẻ con. ^^).

Cảm ơn các bạn về bài dịch.
 

libra_2000

Gà BT
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
14/5/14
Bài viết
1.064
Gạo
3.000,0
Mình thì không dịch được cái gì ra hồn nhưng mình lại khá chú ý về câu chữ, nên ở đây mình có một ý kiến nhỏ:

Ở chương 3, có câu này: "Ba bỏ lỡ buổi giao hữu vì ông ấy còn phải đỡ đẻ cho một đứa bé, và nếu đó là một lý do bào chữa vì đã vắng mặt, đó cũng là một lý do khá tốt." (Không biết có phải mình nghĩ quá vớ vẩn không, nhưng khi đọc câu này, mình lại không nghĩ đến một đứa bé sắp ra đời mà lại nghĩ về một bà mẹ trẻ con. ^^).

Cảm ơn các bạn về bài dịch.
:xCám ơn bạn nha. Mừng rớt nước mắt khi có người comment góp ý cho tụi mình.#:-s
Thú thật đọc lại mình cũng thấy thế thật.:-ss
 
Bên trên