Chương 2:
Sáng hôm sau, chị Margot đang pha cà phê còn tôi thì đang đổ bột ngũ cốc vào bát, và tôi nói cái điều mà tôi đã nghĩ cả buổi sáng nay. “Nói cho chị biết, ba và Kitty sẽ thực sự rất khó chịu.” Khi tôi và Kitty đánh răng ban nãy, tôi đã rất muốn kể toẹt ra mọi chuyện, nhưng Kitty vẫn còn giận tôi từ hôm qua, nên tôi chỉ còn biết im lặng. Nó thậm chí không nói tiếng nào về những chiếc bánh của tôi, dù tôi biết nó đã ăn chúng, vì những gì còn lại trong đĩa chỉ là những mảnh bánh vụn.
Chị Margot nặng nề thở dài. “Vì vậy chị phải quay lại với Josh vì em, Kitty và ba sao?”
“Không phải, em chỉ nói vậy thôi.”
“Dù sao đi nữa thì chắc là cậu ấy cũng sẽ không đến đây nhiều sau khi chị rời khỏi.”
Tôi cau mày. Điều đó chưa bao giờ xảy ra với tôi, rằng Josh sẽ không đến đây bởi vì chị Margot đã không còn ở đây nữa. Từ rất lâu trước khi họ trở thành một đôi thì anh ấy đã đến đâu, vậy nên tôi không cảm thấy có bất cứ lý do nào để anh ấy không đến đây nữa cả. “Anh ấy sẽ đến,” tôi nói. “Anh ấy thực sự thương Kitty.”
Chị ấy bấm nút khởi động trên máy pha cà phê. Tôi cực kì cẩn thận xem chị ấy làm vì chị ấy luôn là người duy nhất pha cà phê, tôi thì chưa bao giờ, và bây giờ chị ấy phải đi rồi (chỉ còn hơn sáu ngày nữa thôi), tôi nên học cho biết. Quay lưng về phía tôi, chị ấy nói, “Có lẽ chị sẽ không đề cập chuyện này với họ đâu.”
“Ừm, em nghĩ họ sẽ đoán ra khi anh ấy không đến sân bay đấy, Gogo.” Gogo là tên thân mật của tôi gọi chị Margot. Giống như trong nhãn hiệu giày Go-go. “Chị cho vào đó bao nhiêu cốc nước thế? Và bao nhiêu thìa cà phê?”
“Chị sẽ viết tất cả lại cho,” Margot đảm bảo với tôi. “Trong cuốn sổ ghi chép đấy.”
Chúng tôi giữ một quyển sổ ghi chép gia đình trên tủ lạnh. Tất nhiên, đó là sáng kiến của chị Margot. Nó ghi chép tất cả những số điện thoại quan trọng và lịch làm việc của ba, còn có những ngày đưa Kitty đến trường. “Chắc trong đó có ghi lại số của tiệm giặt ủi chứ,” tôi nói.
“Có hết rồi.” Chị Margot cắt lát một quả chuối cho phần ngũ cốc của mình: mỗi lát mỏng một cách hoàn hảo. “Dù sao thì Josh cũng sẽ không đến sân bay cùng chúng ta đâu. Em biết cảm giác của chị về những lần chia tay buồn bã mà.” Chị Margot làm một khuôn mặt xúc cảm giống như ‘thấy ớn’.
Tôi quá biết đi chứ.
***
Khi chị Margot quyết định đi học tại Scotland, tôi có cảm giác như bị phản bội vậy. Mặc dù tôi biết điều đó cũng phải đến, vì tất nhiên chị ấy sẽ đi học đại học ở một nơi nào đó rất xa. Và dĩ nhiên chị ấy đã lựa chọn đại học ở Scotland và nghiên cứu về nhân loại học, vì chị ấy là Margot, một cô gái với những tấm bản đồ, những quyển sách du lịch và mang theo trong mình đầy dự định. Đương nhiên là một ngày nào đó chị ấy cũng sẽ rời xa chúng tôi mà thôi.
Tôi vẫn còn giận chị ấy, một chút ít. Chỉ là một chút nhỏ xíu xiu thôi. Rõ ràng tôi biết đó không phải là lỗi của chị. Nhưng chị ấy sẽ đi rất xa, và chúng tôi luôn nói rằng chúng tôi sẽ là ba cô gái nhà họ Song mãi mãi. Đầu tiên là chị Margot, giữa là tôi, và cuối cùng sẽ là em gái Kitty của tôi. Trên giấy khai sinh của con bé, nó là Katherine; với chúng tôi thì nó là Kitty. Thỉnh thoảng chúng tôi cũng gọi nó là Kitten, bởi vì đó là cái tên tôi đã gọi lúc nó mới được sinh ra: nó trông như con mèo con gầy gò, và không có lông.
Chúng tôi là ba cô gái nhà họ Song. Đã từng là bốn cơ. Mẹ tôi nữa, Eve Song. Evie đối với ba tôi, Mẹ đối với chúng tôi, và là Eve đối với tất cả mọi người. ‘Song’ là, đã là, họ của mẹ tôi. Họ của chúng tôi là Covey – Covey giống như lovely , không phải là cove nhé. Nhưng lý do chúng tôi là những cô gái nhà họ Song chứ không phải là những cô gái nhà Covey là vì mẹ tôi từng nói rằng bà ấy là suốt đời này vẫn là cô gái họ Song, và chị Margot nói sau này chúng tôi cũng nên như vậy. Tất cả chúng tôi đều cóchữ ‘Song’ làm tên đệm, dù sao chúng tôi cũng trông giống một người mang họ ‘Song’ hơn là họ ‘Covey’, người Hàn Quốc hơn là người da trắng. Ít nhất là tôi và chị Margot trông như vậy; Kitty giống ba nhất: tóc nó có màu nâu nhạt giống với ba. Mọi người nói tôi giống mẹ nhất, nhưng tôi nghĩ chị Margot giống mẹ hơn, với đôi gò má cao của chị và đôi mắt đen. Gần sáu năm nay rồi, thỉnh thoảng tôi vẫn có cảm giác như chỉ mới hôm qua bà ấy còn ở đây, và thỉnh thoảng lại có cảm giác như bà ấy chưa bao giờ hiện hữu, chỉ trong những giấc mơ của tôi mà thôi.
Sáng hôm đó bà ấy lau sàn nhà; chúng sáng bóng và mọi thứ như có mùi chanh và mùi hương của căn nhà sạch sẽ. Điện thoại reo lên trong nhà bếp, bà chạy vào trả lời và trượt ngã. Bà ấy đập đầu vào sàn nhà rồi bất tỉnh, nhưng sau đó bà ấy đã tỉnh và khỏe trở lại. Đó là khoảng thời gian bà ấy còn tỉnh táo. Họ gọi điều đó như vậy. Một lúc sau đó bà ấy bảo mình nhức đầu, bà nằm trên ghế dài, và không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Chị Margot là người đã tìm thấy mẹ. Chị ấy lúc đó mười hai tuổi. Chị ấy xoay sở mọi việc: gọi 911; chị ấy gọi cho ba; bảo tôi trông chừng Kitty, con bé lúc đó mới ba tuổi. Tôi mở TV cho Kitty trong phòng chơi game và ngồi cạnh nó. Đó là tất cả những gì tôi đã làm. Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu chị Margot không có ở đó. Mặc dù chị ấy chỉ lớn hơn tôi hai tuổi, tôi cảm thấy kính nể chị ấy lớn hơn bất kì ai khác.
Khi những người lớn khác thấy ba tôi là người cha độc thân cùng với ba cô con gái, họ lắc đầu ngưỡng mộ, thắc mắc rằng ông ấy đã làm điều đó như thế nào? Làm thế nào tự mình xoay sở? Câu trả lời đó là chị Margot. Chị ấy là người thu xếp mọi thứ ngay từ lúc bắt đầu, mọi thứ đều dán nhãn được lên kế hoạch và sắp xếp gọn gàng, thậm chí là ngay hàng thẳng lối.
Chị Margot là một cô gái tốt, tôi nghĩ rằng Kitty và tôi đã học theo chị ấy. Tôi chưa bao giờ lừa dối, uống rượu, hút thuốc hay thậm chí có bạn trai. Chúng tôi chọc ba và nói rằng ông ấy thật may mắn khi tất cả chúng tôi đều tốt như vậy, nhưng thật sự chúng tôi mới là những người may mắn. Ông ấy thực sự là một người cha tốt. Và ông ấy đã cố gắng rất nhiều. Ông ấy luôn không hiểu chúng tôi, nhưng ông ấy rất cố gắng, và đó mới là điều quan trọng. Ba cô gái nhà họ Song chúng tôi có một hiệp ước ngầm: làm cho cuộc sống của ba càng dễ dàng càng tốt. Nhưng rồi sau đó, có lẽ nó không còn là hiệp ước ngầm nữa, bởi đã bao nhiêu lần tôi nghe chị Margot nói, “Suỵt, yên lặng đi, ba đang nghỉ ngơi trước khi ông ấy quay lại bệnh viện đấy,” hay “Đừng làm phiền ba nữa; tự mình làm đi”?
Tôi từng hỏi chị Margot nghĩ thế nào nếu như mẹ không chết. Như là chúng tôi sẽ bỏ ra nhiều thời gian cùng nhau bên gia đình ở Hàn Quốc chứ không chỉ có Lễ tạ ơn và Lễ mừng năm mới? Hoặc là...
Chị Margot không thấy có lý do gì để tự hỏi về điều đó. Đây là cuộc sống của chúng ta; không có ích gì nếu cứ hỏi ‘nếu như…”. Không ai có thể cho bạn câu trả lời cả. Tôi cố gắng, tôi thật sự cố gắng lắm rồi, nhưng mà thật khó để chấp nhận được lối suy nghĩ này. Tôi luôn tự hỏi về câu hỏi ‘nếu như’, về con đường chưa có ai đặt chân đến ấy.
***
Ba và Kitty xuống lầu cùng nhau. Chị Margot rót cho ông một ly cà phê đen, và tôi rót vào bát ngũ cốc của Kitty một ít sữa. Tôi đẩy đến trước mặt con bé, nó né đầu tránh xa tôi và lấy một hủ sữa chua từ trong tủ lạnh. Nó đem hủ sữa chua vào trong phòng khách và vừa ăn vừa xem TV. Vậy là nó vẫn còn giận.
“Ba sẽ đi Costco[1]trong ngày hôm nay, các con cần mua thứ gì thì lập danh sách đưa cho ba nhé,” ba vừa nói vừa hớp một ngụm lớn cà phê. “Ba nghĩ là mình sẽ chọn một vài miếng thịt bò tươi cắt kiểu New York cho bữa tối. Chúng ta có thể nướng lên. Nên mua luôn một phần cho Josh chứ nhỉ?”
Đầu tôi tập trung về hướng chị Margot. Chị ấy mở miệng rồi lại thôi. Sau đó chị ấy nói, “Không cần đâu ba, chỉ cần đủ cho bốn người chúng ta là được rồi.”
Tôi tặng cho chị ấy một cái nhìn quở trách, và chị ấy phớt lờ tôi đi. Tôi chưa bao giờ biết chị Margot lại ‘gà’
[2]như vậy, tôi cho rằng đó là vấn đề của trái tim, không thể dự đoán một người sẽ xử sự thế này hay thế nọ.
[1] Costco: cửa hàng bán sĩ các vật dụng gia đình ở Mỹ.
[2] Gà: từ gốc “chicken”, chỉ những người nhát cáy, không dám làm điều gì do quá sợ hãi.