Thiên hạ kỳ duyên – Cập nhật – Ánh Tuyết Triều Dương

mEothMeoth

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
278
Gạo
0,0
Up đến chương 26 mà mục lục có mỗi 6 chương
:tho7:QUOTE="phongdu93, post: 210064, member: 10461"]Mình mới đọc lướt lướt thôi nhưng thấy rất nhiều tên nhân vật lạ, không giống ai trong lịch sử cả (thấy mỗi tên Phạm Anh Vũ quen quen có phải người cháu cuối cùng của Nguyễn Trãi?). Câu chuyện này là ngoài chính sử phải không?[/QUOTE]
Tên truyện: Thiên hạ kỳ duyên
Tác giả: Ánh Tuyết Triều Dương
Tình trạng: đang sáng tác
Giới hạn tuổi: không giới hạn
*****
Giới thiệu truyện:​
Vì một đồ vật tưởng chừng xa lạ, người con gái ấy vô tình lạc đến quá khứ hàng trăm năm trước, từng bước, từng bước chạm tay vào lịch sử vô hình.

Nếu hắn chính là vị hoàng đế vĩ đại đó, vậy nhân vật lịch sử nàng đang sắm vai rốt cuộc là ai?

Một ván cờ giang sơn, từng nước cờ chốn thâm cung… Tâm kế, ai đủ cao? Tâm cơ, ai đủ ác? Tâm nhẫn, ai đủ mạnh?

Lịch sử xoay vần, yêu hận tương phùng, chớp mắt đã ngàn năm.


Bản thân và thời đại, đến tột cùng ai sẽ vì ai mà thay đổi?
...

 

mEothMeoth

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
278
Gạo
0,0
Soi lại thấy sai lỗi chính tả: dảo bước thành dạo bước.
="Ánh Tuyết Triều Dương, post: 194849, member: 6433"]
Chương 1: Gặp gỡ
=.=.=.=.=.=.=
(Bỗng chân nàng đá phải vật gì cưng cứng. Đá cuội ư? Có vẻ không giống lắm. Tò mò cúi xuống, gạt nhẹ lớp cát phù sa, Hoàng Anh không tin vào mắt mình. Nàng vừa nhặt từ trong cát ra một sợi dây chuyền! Sợi dây làm bằng thứ kim loại màu vàng, mặt xanh ngọc đẹp tuyệt, trên thân còn trạm khắc hình thanh long tinh xảo.)

...

Hà Nội.

Mặt nước hồ Gươm tĩnh lặng như một tấm gương lớn phản chiếu ánh nắng nhàn nhạt, bóng cây cầu Thê Húc in thành một vệt đỏ cong cong trên mặt nước. Một cành liễu thỉnh thoảng phất phơ theo làn gió mùa hè, hệt như mái tóc xanh của nàng tiên trong câu chuyện cổ. Hoàng Anh lười biếng tựa lưng vào một chiếc ghế đá, phóng tầm nhìn về phía tháp Rùa. Nàng luôn bị thu hút bởi tòa tháp cổ kính này, bởi vẻ trầm mặc toát ra từ màu rêu phong đã trở thành biểu tượng ấy.

Võ Hoàng Anh là một công dân rất bình thường của thế kỷ hai mươi mốt. Nàng tự nhận mình sở hữu một nhan sắc rất bình thường, chiều cao không mấy nổi bật, nói chung là dễ bị hòa lẫn vào đám đông. Nhưng điều ấy không quá quan trọng, nói đúng hơn là nếu sống trong hoàn cảnh như của nàng, nhan sắc sẽ không phải là vấn đề khiến một cô gái sắp bước sang tuổi hai mươi phải quá bận tâm. Hoàng Anh không biết bố mẹ mình là ai, tuổi thơ nàng chỉ biết đến một người thân duy nhất là người bác năm nay đã gần sáu mươi tuổi. Hai bác cháu nàng đang sống nương tựa vào nhau trong một căn hộ ọp ẹp và chật chội gần chợ Đồng Xuân. Bác của nàng là dân nhập cư, từng làm đủ mọi nghề để bám trụ lại thành phố chật chội này. Dù vất vả, bác luôn muốn Hoàng Anh phải ăn học đàng hoàng. Nhưng sau một tai nạn khiến nàng phải nằm viện gần nửa năm, hứng thú dành cho trường học cũng dần mất đi theo những ngày tháng nằm bẹp dí trong căn phòng trắng toát. Ra viện chưa được một tháng, thấy không theo kịp bạn bè, nàng tự động bỏ học trước khi báo cho vị phụ huynh đáng kính của mình biết. Nhớ lại lần ấy, bà bác giận quá vác chổi đuổi đánh nàng đến tận cổng chợ Đồng Xuân. Hoàng Anh biết bác già rồi, lại phải vác cây chổi to như thế để đánh mình, thương bác lắm nhưng nàng đâu có dại mà đứng yên một chỗ chịu đòn.

Bác mắng nàng nông nổi trẻ con, nàng chỉ cười hì.

Rồi nàng tự đạp xe đi khắp nơi tìm việc. Một cô gái không nổi trội về ngoại hình, bằng cấp không có, lại xuất thân từ một chốn bon chen lẫn lộn như chợ Đồng Xuân nhưng luôn tỏ vẻ kén chọn công việc, đó chính là Võ Hoàng Anh. Nàng không kén chọn vì lương, dù lương cao đến mấy mà là việc mình không hứng thú, nàng cũng từ chối trước khi người ta kịp đuổi đi. Cuối cùng, nhờ vào miệng lưỡi và may mắn, nàng xin được làm hướng dẫn viên phụ cho một công ty du lịch tư nhân mới thành lập, họ đang tìm một người thông thạo đường ngang ngõ dọc ở Hà Nội để đi những tour xung quanh thành phố.

Năm ấy nàng mười bảy tuổi.

Tiếng rao bánh mì làm Hoàng Anh nhớ đến cái bụng đang lép kẹp của mình. Móc túi ra mấy tờ tiền lẻ, nàng mua cho mình một chiếc bánh mì. Không còn những buổi trưa phóng khoáng bước vào quán ăn bình dân gọi một suất cơm thịnh soạn, nàng đã bỏ việc đi tour ở công ty du lịch từ ngày hôm qua. Bác mà biết sẽ không vui, thậm chí có thể lại vác chổi đuổi đánh, nhưng ngay từ đầu nàng đã biết mình sẽ không dừng chân quá lâu với bất cứ công việc nào.

Và ngày hạ chí nóng như đổ mỡ này là sinh nhật Võ Hoàng Anh, cho nên nàng cho phép mình nghỉ ngơi xả hơi một ngày!

Tận hưởng xong bữa trưa đạm bạc, nàng lấy nhớ đến Hiên. Hiên kém Hoàng Anh hai tuổi nhưng so về độ lọc lõi trong đời thì hai đứa cũng ngang ngửa nhau. Bố mẹ bỏ nhau, con bé dắt em trai lang thang về đây và gia nhập đội quân bán báo dạo. Một năm trước, hồi còn hay được khách nước ngoài hào phóng thưởng thêm ít tiền, nàng hay mua bánh mì ăn trưa cho bọn trẻ bán báo như Hiên. Tính Hoàng Anh hay động lòng trắc ẩn như thế.

Trời trưa dìu dịu, nàng thiu thiu ngồi trên ghế đá, mơ màng.



Bãi cát ven sông Hồng hôm nay thưa vắng người. Hoàng Anh đã đúng đắn khi lựa chọn nơi này, vừa đẹp vừa yên tĩnh, rất thích hợp với tâm trạng hôm nay của nàng.

Ngồi trên bãi cát, ngắm nhìn dòng sông đỏ đục một màu, Hoàng Anh bâng khuâng tự hỏi bố mẹ mình là ai. Lần duy nhất nàng hỏi bác, bác chỉ nói bố mẹ nàng mất bởi bạo bệnh. Nhìn sâu vào đôi mắt thăm thẳm của bác, không hiểu sao nàng luôn có linh tính rằng mọi chuyện không phải như thế. Nhưng từ đó nàng cũng không hỏi nữa, nàng muốn để một ngày nào đó người bác tốt nhất trên đời ấy tự nói ra cho mình biết.

Sóng sông Hồng hôm nay mạnh quá! Không nén nổi hào hứng, Hoàng Anh chạy ra nghịch nước.

Bỗng chân nàng đá phải vật gì cưng cứng. Đá cuội ư? Có vẻ không giống lắm. Tò mò cúi xuống, gạt nhẹ lớp cát phù sa, Hoàng Anh không tin vào mắt mình. Nàng vừa nhặt từ trong cát ra một sợi dây chuyền! Sợi dây làm bằng thứ kim loại màu vàng, mặt xanh ngọc đẹp tuyệt, trên thân còn trạm khắc hình thanh long tinh xảo.

“Hàng mỹ ký à? Gia công cũng không tồi!”

Xung quanh không người, nàng không biết ai là người đánh rơi chiếc vòng, hơn nữa cũng không nỡ để nó tiếp tục ngâm nước sông. Cúi xuống, giũ giũ qua chiếc vòng cho sạch cát, Hoàng Anh đắn đo một lúc rồi bỏ chiếc vòng vào trong túi. Chiếc vòng này, về rửa lại sạch sẽ, bác đeo chắc sẽ hợp lắm đây!



Tân hoàng đế mới đăng cơ, đại xá thiên hạ, một lòng cảm tạ thiên địa và tạ ơn tổ tiên.

Trên một con phố nhỏ của kinh thành, mấy ngày nay đều xuất hiện hai người, nam nhân trẻ tuổi hơn mặc áo giao lĩnh màu xanh nhạt, lịch sự, tao nhã, hành trang bên người luôn có một chiếc quạt màu tía. Người này trông chỉ khoảng mười chín, hai mươi tuổi, diện mạo tuấn tú xuất chúng, ngũ quan hài hòa, ấn đường rộng, tướng sinh phú quý, lại thêm ánh mắt tinh anh và khí thái trang trọng át người, nhìn qua cũng biết không phải hạng phàm dân, thậm chí có thể xuất thân từ dòng dõi vương tôn quý tộc. Người còn lại nhiều tuổi hơn, hơi thấp và béo, mặc y phục màu nâu nhạt, điệu bộ bình phàm hơn so với nam nhân trẻ tuổi đi trước. Nam nhân kia cứ chậm rãi dạo phố, gặp chỗ nào có đám đông tụm lại mua trang sức hay người Trảo Oa lên mãi võ cũng ghé vào xem. Người tuổi trung niên đi phía sau không dám ngăn cản, chỉ lặng lặng đứng vòng ngoài canh chừng, thành ra họ xuất hành từ sớm mà nửa ngày cũng chỉ quanh quẩn được ở vài con phố.

Xem xong rồi lại đi tiếp, đã bốn ngày nay, ngày nào cũng vậy.

Trời đã về chiều, các tửu quán chuẩn bị thắp đèn, những phu ngựa từ khắp mọi nẻo đường lại càng hối hả hơn.

“Công tử, đã sang giờ dậu rồi, hay là chúng ta trở về?”

Người tuổi trung niên, rõ ràng chỉ là nô bộc đi theo hầu hạ, cân nhắc nhiều hồi mới dám cất tiếng.Y không dám chọc vào hứng thú của chủ nhân. Nhưng nếu không báo, trở về muộn bị ai đó bắt gặp, công tử thì không nói làm gì, chứ cái mạng già của y ắt sẽ khó giữ.

“Đặng Phúc, ngươi có biết ta mục đích những chuyến đi này của chúng ta không?”

“Nô tài không biết.” Người béo lùn tên Đặng Phúc cúi đầu đáp, không dám thở mạnh.

Vị công tử họ Lê kia nhìn vẻ mặt tội nghiệp của y rồi bỗng phá lên cười:

“Đồ đầu đất, ngươi cứ từ từ mà đoán đi.”

Nói xong, hắn bấm tay đánh tách một cái rồi lại đủng đỉnh đi tiếp, vẫn kịp nhìn thấy Đặng Phúc phía sau mặt đang nhăn như khỉ. Cũng khó trách y, Lê công tử thầm nghĩ, một kẻ cả đời chưa nhìn thấy chợ như Đặng Phúc làm sao hiểu được tâm ý của hắn. Do lớn lên ở bên ngoài từ nhỏ, ít ra trong kí ức của hắn vẫn còn lưu lại không ít ấn tượng tốt đẹp về cuộc sống nhân gian, những phiên chợ sớm hay bến nước cuối làng. Chính bởi vậy, sau một phen nhật nguyệt chuyển rời làm đảo lộn hoàn toàn cuộc sống của hắn, giờ đây khi vạn sự đã an bài, hắn vẫn muốn được tận mắt chứng kiến cuộc sống của bách tính thiên hạ. Tân thiên tử đăng quang, đại xá và miễn thuế, cuộc sống của muôn dân có bình yên và ấm no hơn không? Đó là điều hắn muốn biết.

Từ phía xa, một tố y thiếu nữ đang dảo bước đi đến. Dung nhan nàng thoát phàm, dáng xuân yểu điệu như sương như khói, bước từng bước nhẹ nhàng giống như thể đôi chân không hề đặt trên mặt đất. Cuộc đời hắn chưa phải chưa từng tiếp xúc với mĩ nhân, nhưng người đẹp và khí chất như thế này, có thể nói là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Bước lại gần, hắn càng được chiêm ngưỡng kĩ dung nhan của nàng hơn. Khuôn mặt kiều diễm khả ái, hai đường lông mày lá liễu tựa như nét bút mềm mại xuất thần trong những bức kì họa thất truyền. Ánh mắt thiếu nữ lộ tinh quang mĩ mục, ẩn hiện ánh sương mai thanh khiết. Đặc biệt, da nàng trắng và mịn như ngọc trân bảo.

“Công tử, công tử.”

Tiếng gọi nhỏ của Đặng Phúc khiến kẻ đứng bên canh y bừng tỉnh. Hắn ngây người rồi vội lùi vào một bên đường. Tố y thiếu nữ bị hắn nhìn chằm chằm thì hai má đỏ ửng lên, vội lấy khăn lụa che mặt rồi rẽ sang ngả khác.

“Ngươi nói xem, là ta thất thố khiến nàng hoảng sợ rồi phải không?” Lê công tử hỏi nhỏ, đầu óc hắn đã không còn ở trên mây nữa.

“Nô tài không dám nhận xét bừa… nhưng kì thực là đúng.”

Thề có trời đất chứng giám, dù có hơi ngất ngây trước nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành này nhưng trong lòng hắn chưa hề động chút tà tâm.

“Đặng Phúc, đi theo ta.”

Trước khi Đặng Phúc kịp hiểu thì y đã bị công tử nhà mình kéo đi theo gót tố y thiếu nữ. Hai người họ âm thầm đi theo sau, nép vào những bức tường để nàng không phát hiện ra, luôn giữ khoảng cách nhất định. Chưa kịp hiểu ý định của chủ nhân thì y đã phát hiện ra có một nhóm người đang lại gần thiếu nữ kia. Nhìn bộ dạng của chúng, chắc hẳn tiếp cận con nhà người ta với mục đích không tử tế gì.

Trong lòng Đặng Phúc thầm ngạc nhiên, một kẻ miễn dịch với sắc đẹp như y tóm lại vẫn không tỉnh táo bằng cái gã trẻ tuổi đang đứng bên cạnh!

Một tên trong nhóm người kia nắm lấy tay tố y thiếu nữ. Tố y thiếu nữ giận dữ giật mạnh tay ra, định bước sang lối khác thì lại bị bọn người kia chặn lại. Hai bên giằng co một lúc, rõ ràng là chúng muốn giở trò trêu hoa ghẹo nguyệt.

“Công tử, lần này chúng ta ra ngoài là chuyện bí mật, xin công tử đừng lộ mặt.” Khi hiểu công tử nhà mình định làm gì, Đặng Phúc lo lắng khuyên can vài câu.

“Ngươi yên tâm. Ta tự biết cân nhắc.”

Lúc này, ở phía trước mặt bỗng đâu xuất hiện một nam tử khác. Vì y đứng quay lưng lại hai người Đặng Phúc nên không nhìn rõ mặt, chỉ thấy y mặc một bộ quần áo nông phu khá giản đơn, tướng người cao lớn, giọng nói trầm ấm. Cử chỉ của y nhàn nhã ung dung, tuy không có cốt cách trời sinh như Lê công tử nhưng hiển nhiên cũng là nam nhân ngọc thụ phong lâm.

“Đang là ban ngày ban mặt, sao mấy người lại giở trò bắt nạt một cô nương yếu đuối như thế?” Nam nhân điềm đạm nói.

Mấy tên kia nhìn y rồi bật cười ngặt nghẽo.

“Không khiến nhà ngươi lo chuyện bao đồng!” Một tên trong số chúng quát ầm lên, trừng mắt dọa nạt: “Nếu còn muốn sống thì mau cút đi chỗ khác, đừng xen vào chuyện của bọn ta.”

Nào ngờ, nam nhân chỉ lẳng lặng lắc đầu, nở một nụ cười như có như không.

Bọn người kia bất giác lùi lại một bước. Không hiểu sao, đang giữa mùa hè nhưng ai cũng thấy lạnh.

Rồi chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, nam nhân tiện tay nhặt một ống tre bên đường, tiến tới phía bọn du côn và liên tiếp ra chiêu làm chúng trở tay không kịp. Trong tay anh hùng, tre trúc cũng thành kiếm, chỉ qua chưa đầy ba chiêu, nam nhân nọ đã đả bại tất cả. Lê công tử đứng trong một góc khuất, quan sát chiêu thức rồi gật gù tán thưởng. Người này căn cơ võ học cũng không tồi, chỉ có điều tuy xuất chiêu nhanh nhưng xuống chiêu vẫn còn nương tình.

“Muội không sao chứ?” Phạm Anh Vũ bước qua đám người đang nằm duỗi dài trên đất, tiến về phía Mạc Viên Nhiên, còn cẩn thận cầm tay nàng xem xét một lượt, đến khi chắc chắc không có chuyện gì xảy ra mới yên tâm buông xuống.

Xem ra giữa hai người bọn họ có giao tình quen biết.

“Muội không sao…may mà có huynh.”

Mạc Viên Nhiên mỉm cười, dường như đã quên hết sạch những phiền phức vừa rồi, hoặc có thể đối với nàng mà nói, những phiền phức đó không đáng để lưu trong lòng.

Trong lúc hai người bọn họ còn đang mải trò chuyện, ở phía sau, Lê công tử vội dùng một hòn đá nhỏ phi về phía trước. Tên lưu manh vừa lóp ngóp bò dậy, bàn tay còn chưa kịp chạm vào con dao giấu trong túi áo thì bị đá chọi trúng, liền tiếp tục ngất xỉu. Lúc này, Lê công tử mới từ trong chỗ nấp đi ra. Mạc Viên Nhiên thấy bóng dáng hắn, không khỏi ngại ngùng rồi chạy đến nép sau lưng Phạm Anh Vũ.

“Cảm ơn người anh em.” Biết đối phương vừa cứu nguy cho mình, Phạm Anh Vũ hào sảng nói.

“Chỉ là không muốn xảy ra chuyện rắc rối thôi, không cần cảm ơn ta.”

Họ Lê nói xong, liền dẫn Đặng Phúc, hai người một chủ một tớ cao ngạo đi ngang qua mặt họ. Dù vừa có ơn giúp đỡ, nhưng trong lòng Mạc Viên Nhiên vốn không có mấy phần hảo cảm với kẻ mới xuất hiện này. Nàng mong hắn đi càng xa càng tốt, cho nên cũng không có ý lưu giữ lại.

Liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt không cam lòng của Mạc Viên Nhiên, Lê công tử chợt cười nhạt một tiếng rồi đi hẳn.

“Muội sao vậy?” Phạm Anh Vũ ân cần hỏi: “Có quen hắn ư?”

Mạc Viên Nhiên ôn thuận lắc đầu:

‘Vừa rồi muội có gặp qua hắn, hành vi của hắn cũng không được vừa mắt lắm. Mà thôi bỏ đi. Trời muộn rồi, huynh còn phải đi đường xa, ở lại đây lâu e không tiện…”



Chỉ cần có lòng, không quá khó để Đặng Phúc tìm được một số thông tin. Người mà chủ nhân của y gặp trên đường hôm nay, thiếu nữ áo trắng xinh đẹp ấy, không ai khác chính là kinh thành đệ nhất danh kỹ Mạc Viên Nhiên, người nổi tiếng gần xa nhờ ngón đàn không có đối thủ. Còn vị công tử thoạt nhìn hiền lành mà đả thương kẻ khác không thương tiếc kia, Đặng Phúc không tìm hiểu được nhiều lắm, chỉ biết đại khái y là người từ nơi khác đến, tên họ đầy đủ là Phạm Anh Vũ. Những tin điều tra được này, Đặng Phúc lập tức đem báo cáo với chủ nhân của y ngay tối hôm ấy.

Nhưng Đặng Phúc không thể nào biết được, Mạc Viên Nhiên và Phạm Anh Vũ tình sâu ý đậm, hai người họ đã trao cho nhau tín vật hẹn ước trăm năm…
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:

Ánh Tuyết Triều Dương

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/11/14
Bài viết
457
Gạo
20,0
Up đến chương 26 mà mục lục có mỗi 6 chương
:tho7:QUOTE="phongdu93, post: 210064, member: 10461"]Mình mới đọc lướt lướt thôi nhưng thấy rất nhiều tên nhân vật lạ, không giống ai trong lịch sử cả (thấy mỗi tên Phạm Anh Vũ quen quen có phải người cháu cuối cùng của Nguyễn Trãi?). Câu chuyện này là ngoài chính sử phải không?
[/QUOTE]
mEothMeoth Tớ up lại từ đầu cậu ạ, từ chương 4 trở đi tớ viết lại mà, với lại up chậm cho mọi người dễ theo dõi, mình cũng dễ sửa lỗi sai nữa. :">
Truyện này là chuyện ngoài chính sử, tớ chỉ lấy bối cảnh và "mượn" vài nhân vật lịch sử thôi, kiểu như các tác giả viết Hậu cung Chân Huyên truyện, Vân Trung ca... ấy, nên các sự kiện lịch sử không cần đặt nặng quá.:">
 

Ánh Tuyết Triều Dương

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/11/14
Bài viết
457
Gạo
20,0
Mà sao tự dưng viết lại thế cậu?
Hồi đầu tớ để Hoàng Anh bứt đứt dây đàn và tố cáo trò lố của Phùng Diệm Quỳnh, nhưng có một số bạn góp ý là viết như thế quá kịch, khiên cưỡng, nữ chính lại đi theo mô tuýp của mấy em "người ngoài hành tinh", cứ quậy ầm trời lên là sẽ được làm hoàng hậu, vương phi... Thế nên tớ mới sửa lại, để cho nhân vật của mình chín chắn hơn, thật hơn, đúng với tính chất cung đấu chứ không phải "một bọn lố lăng như diễn viên hài" (cái từ trong ngoặc kép ấy là trích y nguyên lời một bạn từng ném đá Thiên hạ kỳ duyên đấy cậu ạ, đau lòng :(().
 

Nhất Niệm Tam Sinh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/11/14
Bài viết
173
Gạo
1.500,0
Các bạn nhp_uyen , mEothMeoth Nhất Niệm Tam Sinh lext Mee Miaow mình đã chỉnh sửa lại đoạn đầu rồi, các bạn vào ủng hộ nhé. :x
Chị Ivy_Nguyen, chị Bí Bứt Bông lần đầu tiên em viết truyện Việt nên vẫn còn gà mờ :">, khi nào các chị rảnh thì đọc và nhận xét giúp em được không ạ? Em up lại từ đầu nên cũng không dài lắm đâu ạ. :">
Cố lên bạn!
 

mEothMeoth

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
278
Gạo
0,0
Hồi đầu tớ để Hoàng Anh bứt đứt dây đàn và tố cáo trò lố của Phùng Diệm Quỳnh, nhưng có một số bạn góp ý là viết như thế quá kịch, khiên cưỡng, nữ chính lại đi theo mô tuýp của mấy em "người ngoài hành tinh", cứ quậy ầm trời lên là sẽ được làm hoàng hậu, vương phi... Thế nên tớ mới sửa lại, để cho nhân vật của mình chín chắn hơn, thật hơn, đúng với tính chất cung đấu chứ không phải "một bọn lố lăng như diễn viên hài" (cái từ trong ngoặc kép ấy là trích y nguyên lời một bạn từng ném đá Thiên hạ kỳ duyên đấy cậu ạ, đau lòng :(().
À, hóa ra nguyên nhân bạn sửa là đây. Lỗi "cực to" của bạn đây hả.
 

mEothMeoth

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
278
Gạo
0,0
Lỗi này: “hay là cố ý?”.
Chương 5: Gây thù chuốc oán
=.=.=.=.=.=.=
(Đáng ngạc nhiên hơn cả là phản ứng của Trần Kim Chi. Không những không thất vọng, ngược lại, nàng ta lại nở một nụ cười như có như không, như thể mọi việc ngày hôm nay đều không liên quan đến mình.)

...

Hoàng Anh ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp hàng trăm ánh mắt đang đổ dồn về phía mình. Mấy nữ nhạc công ngồi gần liền tự động tách ra chỗ khác, ngay lập tức chỗ nàng ngồi trở nên vô cùng trống trải.

“Nữ nhạc công kia, sao ngươi lại bất cẩn vậy? Làm hỏng nhã hứng của bệ hạ và các vị nương nương, ngươi đã biết tội mình chưa?”

Thấy vị công công trên kia cất giọng sang sảng, Hoàng Anh vô thức trỏ tay vào mặt mình. Nàng vẫn không tin mình lại xui xẻo đến mức đã ngoan ngoãn ngồi im mà vẫn bị người ta rờ tới.

“To gan, trước mặt bệ hạ mà dám chỉ chỉ trỏ trỏ, ngươi muốn chết à!”

Đặng Phúc lại lớn tiếng dọa nạt. Một cách miễn cưỡng, Hoàng Anh tách ra khỏi đám đông, chậm chạp tiến lên phía trước. Hai tên thái giám xông đến ấn đầu nàng xuống.

“Ngẩng đầu lên cho trẫm xem.”

Ngữ khí nhàn nhạt của Tư Thành vang lên. Chẳng đợi Hoàng Anh phản ứng, hai thái giám nhiệt tình quá mức kia lại vội vàng kéo ngược tóc nàng lên. Nhiều năm về sau, mỗi khi nhớ lại lần đầu tiên diện kiến Lê Tư Thành, chính là buổi tối nhục nhã ở Liên đài ngày hôm nay, Hoàng Anh lại tức nổ đom đóm mắt.

Tư Thành chống tay nhìn nữ nhạc công trước mắt mình. Người này không có mỹ mạo hoa nhường nguyệt thẹn, trang phục cũng rất đỗi quê mùa, thoạt nhìn sẽ không khiến người ta chú ý. Nhưng bước đi vừa rồi của nàng, chậm chạp mà không run sợ, miễn cưỡng mà không khiếp nhược, đó không phải tác phong hắn thường thấy ở đám cung nhân. Xem chừng lá gan của nàng cũng không phải là nhỏ.

“Hành động vừa rồi của ngươi là vô tình…” Thanh âm của hắn chậm dần, nửa tức giận, nửa dò xét: “hay là cố ý?”

Vừa nghe đến hai chữ “cố ý”, thần sắc của đám người đang có mặt ở Liên đài liền tái mét lại. Nếu quả thật long nhan nổi giận, thử hỏi những ngón nghề mà họ sắp trình diễn ra đây còn có ý nghĩa gì nữa?

Lập tức có vài kẻ ném cái nhìn sắc lẻm về phía Hoàng Anh.

Đối diện với sự bức bách đến ngột ngạt ấy, Hoàng Anh vẫn im lặng. Nàng cứ đứng đó, để mặc cho hàng chục ánh mắt với đủ loại sắc thái rơi xuống đầu mình.

Bởi vì Hoàng Anh còn bận rộn suy nghĩ lại một số chuyện.

Rõ ràng dây đàn không thể tự nhiên mà đứt. Từ đầu đến cuối, vì sợ bị lật tẩy là nhạc công dởm, Hoàng Anh chỉ chạm vào đàn rất nhẹ. Nếu như chỉ bằng từng ấy mà có thể bứt đứt dây đàn, vậy Hoàng Anh nàng chẳng phải Lý Mạc Sầu đầu thai chuyển kiếp hay sao?

Nói cách khác, có kẻ đã động chân động tay trên cây đàn này từ trước.

Hoàng Anh trộm nhìn về phía vị phi tần vừa chơi khúc nhạc tuyệt diệu kia, bàng hoàng nhận ra cây đàn của mình và cây đàn trước mặt nàng ta giống nhau như đúc.

Cuối cùng, Hoàng Anh cũng hiểu được nội tình.

Nữ nhân hậu cung tranh sủng, giở trò sau lưng nhau là chuyện thường tình, có trách thì trách vận số nàng xui xẻo, cầm nhầm phải thứ không nên cầm nhầm đi.

“Hỗn xược! Bệ hạ hỏi ngươi, sao ngươi còn không trả lời? Bộ ngươi câm rồi hả?”

Đây là lần thứ ba Đặng Phúc lên giọng với Hoàng Anh. Sau này, mỗi lần ngồi nhớ lại chuyện xưa, Đặng Phúc đều hổ thẹn mà tự tát vào mặt mình.

Dĩ nhiên Hoàng Anh không bị câm, nhưng nàng càng không quên mình đang đứng ở đâu. Lần trước đụng độ với Trần Thụ là do bản tính nàng vốn không quen ẩn nhẫn, nhưng về đến nhà, bị Từ Trọng Sinh giáo huấn một trận, nàng mới hiểu ra rằng thời đại này không giống như suy nghĩ của nàng, có những luật lệ hà khắc, càng có những chuyện không thể tùy tiện. Sự trả thù của Trần Thụ là minh chứng rõ ràng nhất cho những lời Từ Trọng Sinh đã cảnh báo. Nếu cuộc sống bên ngoài đã thế, dĩ nhiên hậu cung càng không phải nơi an toàn. Hậu cung, nơi tàng ẩn những âm mưu, thủ đoạn, nơi của những tranh đấu triền miên không bao giờ dứt. Ngày hôm nay, chẳng may lưu lạc đến bước đường này, Hoàng Anh cũng không dám mưu cầu gì cao sang, chỉ mong mình có thể bình an thoát thân, gặp lại vợ chồng Từ Trọng Sinh, sau đó cách chấm dứt giấc mơ hoang đường đang ngày ngày gặm nhấm định mệnh của nàng.

Họ đấu nhau là việc của họ, còn Hoàng Anh, nàng chỉ cầu bình an.

Một thanh âm mềm mại cắt ngang suy nghĩ của Hoàng Anh. Quách tuyên vinh Quách Liễu ngồi gần Phùng Diệm Quỳnh nhất, mặt xinh như hoa nhưng lời nào lời nấy đều như dao giết người:

“Xem ra người này bị câm thật rồi, có hỏi nữa cũng vô dụng. Làm việc vụng về đồng nghĩa với không tận tâm, mà kẻ không tận tâm trước mặt bệ hạ đáng bị trừng phạt, thần thiếp trộm nghĩ chi bằng cứ theo cung quy mà xử lý cô ta, tránh ảnh hưởng đến nhã hứng của bệ hạ cùng các vị tỉ muội.”

Cung quy? Một vị tài nhân ngồi trước mặt Hoàng Anh ái ngại lắc đầu, Hoàng Anh lập tức hiểu ra thứ gọi là cung quy ấy đáng sợ như thế nào.

Họ đấu nhau là việc của họ, nhưng một khi đã liên lụy đến Hoàng Anh, nàng sao có thể đứng yên chờ chết?

Ngay lúc Tư Thành định nói gì đó thì Hoàng Anh vội vàng cướp lời hắn:

“Khoan đã bệ hạ, nô… ta có lời muốn nói.”

Đã trăm ngàn lần tự nhủ phải xưng là nô tì nhưng đến cuối cùng, vì lòng tự trọng và chút tôn nghiêm còn sót lại, nàng vẫn không thể hạ mình.

Liên đài lại được dịp xôn xao. Thì ra nữ nhạc công này không hề bị câm.

Nhưng rồi bọn họ nhanh chóng nhớ lại cái cách mà Hoàng Anh vừa đối đáp với Tư Thành.

Ta?

Ta!

Một nữ nhạc công nhỏ bé lại dám cả gan xưng hô với hoàng thượng như vậy, là nàng ta ngu xuẩn hay muốn tự mình tìm đến a tì địa phủ? Tư Thành ban đầu vô cùng tức giận, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Hoàng Anh, tâm tư hắn bất giác dịu xuống. Ánh mắt ấy, không khẩn cầu, không bợ đỡ, không hoảng sợ, cũng không xao động, một kẻ dưới dám nhìn thẳng vào mắt vua, hàm ý chân thành như vậy, từ xưa đến nay cơ hồ Tư Thành chưa từng gặp qua.

“Nói đi.” Hắn phất tay ra hiệu, sự bất mãn trong đám chúng phi liền lắng xuống, hai thái giám kia cũng lập tức buông tha Hoàng Anh.

Thoát khỏi kìm kẹp, Hoàng Anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nàng cân nhắc một lúc rồi mới hạ giọng:

“Thực ra… cây đàn ấy hình như có vấn đề từ trước. Ta vừa mới chạm nhẹ vào dây đàn thì đã đứt rồi. Chuyện này… kì thực chuyện này không liên quan đến ta.”

Không ngờ người đầu tiên phản ứng lại là Phùng Diệm Quỳnh. Nàng ta nhanh chóng ngồi thẳng dậy, chăm chú quan sát Hoàng Anh. Còn Trần Kim Chi lại nhàn tản nhấp một ngụm trà, gương mặt vẫn giữ nguyên thần sắc tươi cười cố hữu.

“Ngươi nói có người động chân động tay lên nhạc cụ, như thế chẳng phải muốn phá hỏng yến tiệc này của trẫm hay sao?” Thanh âm của Tư Thành không giận mà uy, lại không dễ nhìn ra ý tứ.

Hắn vừa dứt lời, Phùng Diệm Quỳnh liền kéo theo những người khác quỳ sụp xuống. Cả đám mỹ nhân như hoa như ngọc không ngừng thổn thức:

“Xin bệ hạ bớt giận, tỉ muội chúng thiếp tuyệt đối không dám làm ra loại chuyện tày đình như thế. Nhất định là do nhạc công kia vụng về làm hỏng đàn, biết không thoát khỏi tội chết nên mới đặt điều vu khống người khác. Cúi xin bệ hạ minh xét!”

Sau này, Hoàng Anh mới hiểu tại sao Quách Liễu lại cứ một mực đem loại chuyện tốt đẹp này mà đổ lên đầu mình như thế.

Tư Thành chán ghét lườm nàng ta:

“Trẫm đâu có nói kẻ gây chuyện nhất định là một người trong số các nàng?”

Quách Liễu im bặt.

Ánh mắt của Tư Thành quét qua Liên đài một lượt, nhìn đến chiếc đàn ở dưới kia, cuối cùng dừng lại trước mặt Trần Kim Chi.

“Thôi được rồi, tất cả đứng dậy đi.” Rồi hắn hỏi Hoàng Anh: “Ngươi có chứng cứ gì chứng minh những gì mình vừa nói không?”

Dây đàn bị giở trò, đứt thì cũng đã đứt, còn có chứng cứ gì nữa đây. Là tên hoàng đế này không nhìn ra sự thật hay hắn cố ý làm khó mình? Hoàng Anh tức giận đến tím ruột nhưng vẫn phải tỏ vẻ ngoan ngoãn. Nàng nghĩ ngợi một hồi, tự nhiên hai mắt sáng rực lên.

“Lúc ở phòng để đàn, ta có nhìn thấy…”

Lời nói hữu tình, kẻ nghe hữu ý. Sau lưng Phùng Diệm Quỳnh, cung nữ tên Bạch Yên bất giác lùi lại một bước.

Lời nói của Hoàng Anh chậm dần rồi dừng lại hẳn. Nàng liếc nhìn vị chiêu nghi cao quý kia, nàng ta cũng nhìn lại nàng, ánh mắt sắc như dao, lại phảng phất chút ý tứ giống như đang cảnh cáo.

Ở một bên, Trần Kim Chi ung dung chờ đợi.

“Ngươi đã nhìn thấy gì? Còn không mau nói ra?”

Ngay lúc này, trong tâm trí Hoàng Anh có hai suy nghĩ trái ngược nhau. Nói? Hay không nói? Nếu nàng nói ra việc mình nhìn thấy cung nữ bên cạnh Phùng Diệm Quỳnh lén lút đến phòng để đàn, liệu Tư Thành có vì một lời chứng mập mờ ấy mà xử tội chiêu nghi yêu quý của hắn không? Liệu Trần Kim Chi kia có vì cảm kích mà đứng ra bênh vực nàng không? Hoàng Anh không biết cái chức vị chiêu nghi ấy cao quý đến đâu, nhưng chỉ cần xét thái độ ngạo mạn, tự tin của Phùng Diệm Quỳnh, nàng tin chắc con người này sẽ không dễ dàng bị lật đổ.

Nói cách khác, nếu lần này tố cáo không thành, nàng chết chắc!

Hoàng Anh lại nhìn tới Trần Kim Chi, chỉ thấy trong mắt đối phương ngập tràn ý cười.

Ý nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, một lúc sau, Hoàng Anh cúi đầu đáp:

“Ta không nhìn thấy gì cả. Cây đàn này hoàn toàn bình thường.”

Tư Thành không khỏi nhíu mày. Trước đây còn úp mở nói rằng có kẻ làm hỏng đàn, giờ lại nhận lỗi về mình, nữ nhạc công này muốn đùa bỡn hắn sao?

Trong khi đó, Bạch Yên kín đáo thở phào nhẹ nhõm.

Đáng ngạc nhiên hơn cả là phản ứng của Trần Kim Chi. Không những không thất vọng, ngược lại, nàng ta lại nở một nụ cười như có như không, như thể mọi việc ngày hôm nay đều không liên quan đến mình.

“Nhưng ta không cố ý đâu, là do lâu ngày chưa động vào đàn nên chân tay có chút vụng về thôi. Bệ hạ, người tha cho ta lần này được không ạ?”

Hoàng Anh bạo gan kì kèo. Chỉ là một cây đàn thôi mà, bọn họ sẽ không vì một cây đàn mà làm lớn chuyện chứ?

Khóe môi Tư Thành hơi nhếch lên:

“Tha? Trước mặt trẫm dám ăn nói linh tinh, đổi trắng thay đen, trẫm có thể tha cho ngươi được sao?”

Hoàng Anh cảm thấy hối hận.

“Bệ hạ thánh minh.” Phùng Diệm Quỳnh đon đả đỡ lời Tư Thành: “Nữ nhạc công này ăn nói hàm hồ, nếu không có mưu đồ bất chính thì cũng muốn gây ra chuyện xích mích trong hậu cung. Người như thế không thể dung thứ, thưa bệ hạ.”

Hoàng Anh cảm thấy vô cùng hối hận.

Giờ tố cáo Phùng Diệm Quỳnh liệu còn kịp không nhỉ?

Câu trả lời là không!

Tư Thành nhìn người trước mặt rồi đủng đỉnh ra lệnh:

“Lôi nữ nhạc công này xuống, đánh hai mươi trượng rồi giam vào hình lao.”

“Bệ hạ!” Phùng Diệm Quỳnh không tin vào những gì mình vừa nghe được. Không phải sẽ xử tử sao? Sao lại chỉ phạt hai mươi trượng?

Trần Kim Chi vừa uống trà vừa âm thầm quan sát biểu cảm của mọi người, cuối cùng cúi đầu im lặng.

Tư Thành có vẻ không hài lòng:

“Hôm nay là ngày vui, ái phi cũng không muốn thấy cảnh máu chảy đầu rơi phải không?”

Ánh mắt của hắn rất biết cách dọa dẫm. Phùng Diệm Quỳnh trong lòng không phục nhưng cũng đành phải lui xuống.

Có hai thái giám tiến vào, một người ấn đầu nàng xuống, cất giọng ẻo lả:

“Ngươi may mắn đấy. Còn không mau khấu tạ hoàng ân đi!”

Hoàng Anh lắc đầu. Chỉ là một cây đàn, giải thích cũng đã giải thích, xin lỗi cũng đã xin lỗi, hơn nữa, sự việc từ đầu đến cuối không hề liên quan đến nàng. Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết, đến cả Hoàng Anh còn nhận ra chân tướng thì không có lý gì tên hoàng đế kia lại không nhìn ra. Nhưng đến phút cuối, hắn vẫn trừng phạt nàng để dung túng cho đám phi tử của mình làm loạn. Nàng sẽ không cảm ơn kẻ hạ lệnh đánh mình, bỏ ngục mình. Trên đời không thể có lí lẽ như thế!

“Ngươi tên là gì?”

Thanh âm trầm ấm rớt xuống. Hoàng Anh quay đầu lại, nói rõ ràng đến từng chữ một.

“Võ Hoàng Anh.”

Một giây sau, nàng bình thản bước đi.
uw
À, hóa ra nguyên nhân bạn sửa là đây. Lỗi "cực to" của bạn đây hả.
 
Bên trên