COTE="Ánh Tuyết Triều Dương, post: 208944, member: 6433"]
...
Để đề phòng tà thuật phát sinh, người ta giam giữ Hoàng Anh ở biệt phòng trong lãnh cung.
Chiều hôm ấy, Vương Văn Lãng phụng chỉ đến Nhữ Hiên các làm lễ trừ tà. Tẩm viện nhỏ trong cung Vĩnh Ninh vô tình biến thành nơi quỷ dị từ đó.
Nhưng Hoàng Anh nào phải người dễ dàng chìa mặt ra cho kẻ khác bắt nạt. Ngày đầu tiên nàng bị bắt giữ, lãnh cung đã trải qua một phen nháo loạn không yên. Nàng giằng co với cung nữ, trộm chìa khóa phòng giam, thậm chí còn cướp kiếm của một thị vệ để mở đường máu đi tìm Tư Thành. Thị vệ không dám làm tổn thương nàng, vì đến bây giờ án vẫn chưa tuyên, nàng vẫn là Võ tiểu thư đã cứu đương kim thái hậu một mạng. Phải thật vất vả, bọn họ mới đem nàng trở lại được biệt phòng.
“Thả ra, các người mau thả ta ra! Ta muốn ra ngoài, ta cần được tự mình giải thích…”
Tưởng như thanh âm phát ra từ biệt phòng ấy đủ sức vọng đến tận điện Kính Thiên.
Tính cách hiền hòa thường ngày của nàng dường như đã biến mất, thay vào đó là một con người hoàn toàn khác: cương liệt, dữ dội, thậm chí có phần điêu ngoa. Đám thị vệ nghe nàng sỉ vả đến ong đầu chói tai, không nhịn được đành phải bẩm báo lên cấp trên. Tư Thành ngồi phê duyệt tấu chương cũng không yên, liền cử người đi trấn áp nàng, còn đích thân mời Vương Văn Lãng đến áp chế yêu khí trong lãnh cung. Đến tối hôm ấy, nàng mới thôi lải nhải, thôi dọa dẫm. Lãnh cung tạm thời yên ổn.
Có lẽ bùa trừ yêu của Vương Văn Lãng đã phát huy linh lực thần kì. Sang đến ngày thứ hai, Hoàng Anh đã hoàn toàn thay đổi. Đám thị vệ kháo nhau rằng họ thấy nàng ngồi im lìm như một bức tượng, thần khí tĩnh lặng, thậm chí đến mi mắt cũng không lay động. Cả người nàng giống như không còn khí huyết, không còn hô hấp, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn dải ánh sáng chiếu chênh chếch từ ô cửa sổ trên cao.
Nàng ngồi đó, hệt như một vị chân nhân tĩnh tâm nơi cửa phật, hoặc cũng có thể là loài yêu quái tu luyện ngàn năm sắp đăng đàn chuyển cốt. Nàng trầm kha, đạm mạc như sương tuyết, lại đẹp đến mê mị lòng người.
Đến buổi chiều, từ biệt phòng vọng ra thanh âm nhàn nhạt, chỉ là ba chữ không thể mấu chốt hơn: “Ta - nhận - tội”.
…
Trong hậu cung, luôn luôn tồn tại bí mật và cũng có những bí mật không thể tồn tại. Hình ảnh Hoàng Anh ngồi bế quan tu luyện trong lãnh cung chẳng mấy chốc đã lan truyền với tốc độ chóng mặt, âm thầm gieo rắc vào lòng người một ám ảnh kinh hoàng. Rồi khi nàng nhận tội, đám cung tần mĩ nữ đã từng đắc tội với nàng nửa mừng nửa sợ. Họ mừng vì nàng sắp bị xử tội chết. Còn sợ, chính là sợ đêm tối yêu xà Võ thị sẽ hóa phép đến bên giường ngủ các nàng, trả thù các nàng. Ai bảo nàng làm ra thể trạng yêu ma mị quỷ đến thế…
Phùng Diệm Quỳnh, Trần Kim Chi vẫn không có động tĩnh, hàng ngày ở trong tẩm cung hái hoa chơi đàn, coi như mọi lời đồn đại ấy đều không liên quan đến mình.
Chỉ có duy nhất Tư Thành lại khác. Hắn vẫn không thể quên được ánh mắt điềm tĩnh và tự tin lúc nàng bước ra khỏi Nhữ Hiên các. Hoàng Anh đã nói nàng cần ba ngày. Kì thực Tư Thành không muốn tin nàng lại dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Suy nghĩ nửa ngày, hắn ra lệnh cho hình bộ phải tìm thêm chứng cứ xác đáng, bằng không tuyệt đối không được hồ đồ kết tội Võ Hoàng Anh.
Ai cũng biết, người bị kết tội là yêu quỷ hóa thân sẽ phải chịu những hình phạt còn đau đớn hơn so với bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.
Hậu cung lại truyền tai nhau, hoàng thượng vì thương hoa tiếc ngọc, vẫn có lòng lưu giữ yêu xà.
…
Sáng sớm ngày thứ ba, người ta dẫn giải Hoàng Anh lên công đường hình bộ. Hình bộ thượng thư muốn đích thân thẩm vấn nàng.
Ngồi trong Diêu Tú viện, Trần Kim Chi nở nụ cười như có như không. Kết quả thế nào, đối với nàng ta cũng đều tốt đẹp.
…
Phạm nhân đã bị đưa đi, thị vệ vốn được phái đến canh giữ Hoàng Anh cũng bị điều động đi nơi khác, lãnh cung trở lại sự vắng vẻ và hoang phế cố hữu. Cỏ nhóc mọc đầy sân, rêu xanh phủ kín những bức tường.
Cánh cửa gỗ lâu ngày mục nát bị đẩy sang một bên. Một người vượt qua khoảng sân rộng và loang lổ, tìm đến một căn phòng mới hai ngày trước còn huyên náo không thôi. Không gian trong phòng u tĩnh đến rợn người, hơi ẩm từ những hốc tường phủ đầy rêu mốc và phân gián dễ khiến người ta buồn nôn. Cố gắng kìm nén cảm giác ghê tở, nàng ta tìm đến chỗ kê chiếc giường đơn, nhẹ nhàng vén chăn lên, kín đáo đặt vật nhỏ ấy vào bên dưới lớp đệm cũ.
“Triệu tiệp dư đến thăm ta sao?”
Trong không gian yên ắng và cô độc, một thanh âm nhàn nhạt vang lên.
Triệu Bảo Khánh theo bản năng quay lưng lại, đã thấy Hoàng Anh đứng trước cửa phòng từ lúc nào. Nàng mặc một bộ xiêm y xanh lục, tóc búi cao, nhãn quang sáng rực như ánh thiều quang ngày xuân. Triệu Bảo Khánh tâm thần chấn động, lắp bắp kinh hãi:
“Võ… Võ Hoàng Anh, sao ngươi lại ở đây? Chẳng phải người ta vừa dẫn giải ngươi lên hình bộ rồi sao?”
Hoàng Anh đủng đỉnh ngồi xuống ghế, không cười mà nói:
“Ta giữa đường quên đồ nên trở về lấy. Thế nào, việc này cũng cần Triệu tiệp dư quan tâm ư? Ngược lại, ta không biết Triệu tiệp dư cũng có nhã hứng đến thăm lãnh cung đó.”
Triệu Bảo Khánh âm thầm oán hận trong lòng, ngoài miệng lại ấp úng không nói lên lời. Hoàng Anh khinh bỉ nhìn nàng ta, rồi nhìn xuống món đồ nhỏ nàng ta vẫn đang cầm trong tay, cảm thán một tiếng:
“Món đồ gỗ trong tay tiệp dư cũng thật đẹp nha! Nếu ta trông không nhầm, nó là một hình nhân thì phải?”
Nàng vừa dứt lời, Triệu Bảo Khánh hét lên một tiếng, vội vàng vất tượng người gỗ xuống đất.
“Không phải của ta, ta không có, ta không có...” Nàng ta sợ hãi phủ nhận.
“Không phải của cô, chẳng lẽ nó là của ta?”
“Đúng, đúng, là của ngươi, ta thấy nó trong phòng này. Ngươi là yêu xà, vật ma quỷ này tất nhiên là của ngươi.”
Ý nghĩ xoay chuyển trong đầu, Triệu Bảo Khánh nhanh chóng ném tội trạng này về phía Hoàng Anh. Dù sao người trước mắt nàng ta cũng đã nhận tội, nói vật này của ả cũng là lẽ thường tình. Chỉ có điều, Hoàng Anh lắc lắc mái đầu, sự trào phúng tận sâu trong đáy mắt càng sâu sắc.
“Đặng tổng quản, mời ngài vào nói cho Triệu tiệp dư rõ ràng.”
Viên thái giám già với cây phất trần trong tay bước vào.
“Nô tài tuổi già, thính giác có chút vấn đề, Triệu tiệp dư, tiệp dư có thể nhắc lại lời mình vừa nói không?”
Đến đứa trẻ con lên năm cũng nhận ra Đặng Phúc là người được Hoàng Anh sắp xếp từ trước. Nhưng lúc này, người có tật giật mình như Triệu Bảo Khánh căn bản suy nghĩ không thể thông suốt, liền lặp lại như một cỗ máy. Đặng Phúc nghe xong chỉ mỉm cười ý nhị:
“Thật đáng tiếc, lần này tiệp dư hồ đồ rồi. Ngay khi Võ tiểu thư rời đi, nô tài đã cho người kiểm tra căn phòng này một lượt. Bên trong không có hình nhân, hoàn toàn là sạch sẽ.”
Triệu Bảo Khánh cảm thấy choáng váng.
“Đặng tổng quản, ngài thiên vị Võ thị!” Hàm răng trắng như ngọc của Triệu Bảo Khánh nghiến lại.
Đặng Phúc hơi phật ý:
“Tiệp dư nên cẩn trọng lời nói. Nô tài chỉ biết tận tâm tận lực hầu hạ hoàng thượng, tuyệt đối không thiên vị người nào.”
Thực ra Đặng Phúc biết mình đang nói dối. Từ khi Võ tiểu thư xuất hiện, cán cân trong lòng y đã hơi nghiêng về một phía.
Không khí trong biệt phòng căng như dây đàn. Hoàng Anh bước tới nhặt hình nhân đang nằm trơ trọi trên mặt đất lên. Rồi nàng nhìn Triệu Bảo Khánh, không giận giữ, không gắt gao, là cái nhìn như xoáy sâu vào tận tâm can đối phương.
“Tổng quản, ta nhớ nhầm. Hình nhân này từ trên người Võ thị, là ta đoạt lấy từ người cô ta.” Triệu Bảo Khánh tự cho mình thông minh, vội vàng đính chính.
Mặc cho Triệu Bảo Khánh lải nhải một bên, Hoàng Anh vẫn hoàn toàn phớt lờ đối phương. Nàng đưa hình nhân cho Đặng Phúc. Sau lưng hình nhân cũng có những chữ khắc chìm. Đặng Phúc liếc nhìn qua, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi:
“Hình nhân này khắc bát tự của bệ hạ.”
Bát tự? Chuyện đã đến nước này, không thể coi là một trò đùa dài hơi được nữa. Đặng Phúc cau mày nhìn Triệu Bảo Khánh.
“Đặng tổng quản, ngài tin ta đi. Chính mắt ta nhìn thấy Võ thị dùng yêu phép hóa ra hình nhân này.” Triệu Bảo Khánh tiếp tục líu lo, như thể sợ người ta quên mất sự tồn tại của mình: “Ngài còn chưa thấy sao? Nàng ta muốn trù ẻo bệ hạ đó.”[/QUOTE]
Chữ "tởm" thiếu chữ "m" nha nàng.
Chương 13: Giả thần giả quỷ
(1)
=.=.=.=.=.=.=
(Nàng ngồi đó, hệt như một vị chân nhân tĩnh tâm nơi cửa phật, hoặc cũng có thể là loài yêu quái tu luyện ngàn năm sắp đăng đàn chuyển cốt. Nàng trầm kha, đạm mạc như sương tuyết, lại đẹp đến mê mị lòng người.)(1)
=.=.=.=.=.=.=
...
Để đề phòng tà thuật phát sinh, người ta giam giữ Hoàng Anh ở biệt phòng trong lãnh cung.
Chiều hôm ấy, Vương Văn Lãng phụng chỉ đến Nhữ Hiên các làm lễ trừ tà. Tẩm viện nhỏ trong cung Vĩnh Ninh vô tình biến thành nơi quỷ dị từ đó.
Nhưng Hoàng Anh nào phải người dễ dàng chìa mặt ra cho kẻ khác bắt nạt. Ngày đầu tiên nàng bị bắt giữ, lãnh cung đã trải qua một phen nháo loạn không yên. Nàng giằng co với cung nữ, trộm chìa khóa phòng giam, thậm chí còn cướp kiếm của một thị vệ để mở đường máu đi tìm Tư Thành. Thị vệ không dám làm tổn thương nàng, vì đến bây giờ án vẫn chưa tuyên, nàng vẫn là Võ tiểu thư đã cứu đương kim thái hậu một mạng. Phải thật vất vả, bọn họ mới đem nàng trở lại được biệt phòng.
“Thả ra, các người mau thả ta ra! Ta muốn ra ngoài, ta cần được tự mình giải thích…”
Tưởng như thanh âm phát ra từ biệt phòng ấy đủ sức vọng đến tận điện Kính Thiên.
Tính cách hiền hòa thường ngày của nàng dường như đã biến mất, thay vào đó là một con người hoàn toàn khác: cương liệt, dữ dội, thậm chí có phần điêu ngoa. Đám thị vệ nghe nàng sỉ vả đến ong đầu chói tai, không nhịn được đành phải bẩm báo lên cấp trên. Tư Thành ngồi phê duyệt tấu chương cũng không yên, liền cử người đi trấn áp nàng, còn đích thân mời Vương Văn Lãng đến áp chế yêu khí trong lãnh cung. Đến tối hôm ấy, nàng mới thôi lải nhải, thôi dọa dẫm. Lãnh cung tạm thời yên ổn.
Có lẽ bùa trừ yêu của Vương Văn Lãng đã phát huy linh lực thần kì. Sang đến ngày thứ hai, Hoàng Anh đã hoàn toàn thay đổi. Đám thị vệ kháo nhau rằng họ thấy nàng ngồi im lìm như một bức tượng, thần khí tĩnh lặng, thậm chí đến mi mắt cũng không lay động. Cả người nàng giống như không còn khí huyết, không còn hô hấp, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn dải ánh sáng chiếu chênh chếch từ ô cửa sổ trên cao.
Nàng ngồi đó, hệt như một vị chân nhân tĩnh tâm nơi cửa phật, hoặc cũng có thể là loài yêu quái tu luyện ngàn năm sắp đăng đàn chuyển cốt. Nàng trầm kha, đạm mạc như sương tuyết, lại đẹp đến mê mị lòng người.
Đến buổi chiều, từ biệt phòng vọng ra thanh âm nhàn nhạt, chỉ là ba chữ không thể mấu chốt hơn: “Ta - nhận - tội”.
…
Trong hậu cung, luôn luôn tồn tại bí mật và cũng có những bí mật không thể tồn tại. Hình ảnh Hoàng Anh ngồi bế quan tu luyện trong lãnh cung chẳng mấy chốc đã lan truyền với tốc độ chóng mặt, âm thầm gieo rắc vào lòng người một ám ảnh kinh hoàng. Rồi khi nàng nhận tội, đám cung tần mĩ nữ đã từng đắc tội với nàng nửa mừng nửa sợ. Họ mừng vì nàng sắp bị xử tội chết. Còn sợ, chính là sợ đêm tối yêu xà Võ thị sẽ hóa phép đến bên giường ngủ các nàng, trả thù các nàng. Ai bảo nàng làm ra thể trạng yêu ma mị quỷ đến thế…
Phùng Diệm Quỳnh, Trần Kim Chi vẫn không có động tĩnh, hàng ngày ở trong tẩm cung hái hoa chơi đàn, coi như mọi lời đồn đại ấy đều không liên quan đến mình.
Chỉ có duy nhất Tư Thành lại khác. Hắn vẫn không thể quên được ánh mắt điềm tĩnh và tự tin lúc nàng bước ra khỏi Nhữ Hiên các. Hoàng Anh đã nói nàng cần ba ngày. Kì thực Tư Thành không muốn tin nàng lại dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Suy nghĩ nửa ngày, hắn ra lệnh cho hình bộ phải tìm thêm chứng cứ xác đáng, bằng không tuyệt đối không được hồ đồ kết tội Võ Hoàng Anh.
Ai cũng biết, người bị kết tội là yêu quỷ hóa thân sẽ phải chịu những hình phạt còn đau đớn hơn so với bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.
Hậu cung lại truyền tai nhau, hoàng thượng vì thương hoa tiếc ngọc, vẫn có lòng lưu giữ yêu xà.
…
Sáng sớm ngày thứ ba, người ta dẫn giải Hoàng Anh lên công đường hình bộ. Hình bộ thượng thư muốn đích thân thẩm vấn nàng.
Ngồi trong Diêu Tú viện, Trần Kim Chi nở nụ cười như có như không. Kết quả thế nào, đối với nàng ta cũng đều tốt đẹp.
…
Phạm nhân đã bị đưa đi, thị vệ vốn được phái đến canh giữ Hoàng Anh cũng bị điều động đi nơi khác, lãnh cung trở lại sự vắng vẻ và hoang phế cố hữu. Cỏ nhóc mọc đầy sân, rêu xanh phủ kín những bức tường.
Cánh cửa gỗ lâu ngày mục nát bị đẩy sang một bên. Một người vượt qua khoảng sân rộng và loang lổ, tìm đến một căn phòng mới hai ngày trước còn huyên náo không thôi. Không gian trong phòng u tĩnh đến rợn người, hơi ẩm từ những hốc tường phủ đầy rêu mốc và phân gián dễ khiến người ta buồn nôn. Cố gắng kìm nén cảm giác ghê tở, nàng ta tìm đến chỗ kê chiếc giường đơn, nhẹ nhàng vén chăn lên, kín đáo đặt vật nhỏ ấy vào bên dưới lớp đệm cũ.
“Triệu tiệp dư đến thăm ta sao?”
Trong không gian yên ắng và cô độc, một thanh âm nhàn nhạt vang lên.
Triệu Bảo Khánh theo bản năng quay lưng lại, đã thấy Hoàng Anh đứng trước cửa phòng từ lúc nào. Nàng mặc một bộ xiêm y xanh lục, tóc búi cao, nhãn quang sáng rực như ánh thiều quang ngày xuân. Triệu Bảo Khánh tâm thần chấn động, lắp bắp kinh hãi:
“Võ… Võ Hoàng Anh, sao ngươi lại ở đây? Chẳng phải người ta vừa dẫn giải ngươi lên hình bộ rồi sao?”
Hoàng Anh đủng đỉnh ngồi xuống ghế, không cười mà nói:
“Ta giữa đường quên đồ nên trở về lấy. Thế nào, việc này cũng cần Triệu tiệp dư quan tâm ư? Ngược lại, ta không biết Triệu tiệp dư cũng có nhã hứng đến thăm lãnh cung đó.”
Triệu Bảo Khánh âm thầm oán hận trong lòng, ngoài miệng lại ấp úng không nói lên lời. Hoàng Anh khinh bỉ nhìn nàng ta, rồi nhìn xuống món đồ nhỏ nàng ta vẫn đang cầm trong tay, cảm thán một tiếng:
“Món đồ gỗ trong tay tiệp dư cũng thật đẹp nha! Nếu ta trông không nhầm, nó là một hình nhân thì phải?”
Nàng vừa dứt lời, Triệu Bảo Khánh hét lên một tiếng, vội vàng vất tượng người gỗ xuống đất.
“Không phải của ta, ta không có, ta không có...” Nàng ta sợ hãi phủ nhận.
“Không phải của cô, chẳng lẽ nó là của ta?”
“Đúng, đúng, là của ngươi, ta thấy nó trong phòng này. Ngươi là yêu xà, vật ma quỷ này tất nhiên là của ngươi.”
Ý nghĩ xoay chuyển trong đầu, Triệu Bảo Khánh nhanh chóng ném tội trạng này về phía Hoàng Anh. Dù sao người trước mắt nàng ta cũng đã nhận tội, nói vật này của ả cũng là lẽ thường tình. Chỉ có điều, Hoàng Anh lắc lắc mái đầu, sự trào phúng tận sâu trong đáy mắt càng sâu sắc.
“Đặng tổng quản, mời ngài vào nói cho Triệu tiệp dư rõ ràng.”
Viên thái giám già với cây phất trần trong tay bước vào.
“Nô tài tuổi già, thính giác có chút vấn đề, Triệu tiệp dư, tiệp dư có thể nhắc lại lời mình vừa nói không?”
Đến đứa trẻ con lên năm cũng nhận ra Đặng Phúc là người được Hoàng Anh sắp xếp từ trước. Nhưng lúc này, người có tật giật mình như Triệu Bảo Khánh căn bản suy nghĩ không thể thông suốt, liền lặp lại như một cỗ máy. Đặng Phúc nghe xong chỉ mỉm cười ý nhị:
“Thật đáng tiếc, lần này tiệp dư hồ đồ rồi. Ngay khi Võ tiểu thư rời đi, nô tài đã cho người kiểm tra căn phòng này một lượt. Bên trong không có hình nhân, hoàn toàn là sạch sẽ.”
Triệu Bảo Khánh cảm thấy choáng váng.
“Đặng tổng quản, ngài thiên vị Võ thị!” Hàm răng trắng như ngọc của Triệu Bảo Khánh nghiến lại.
Đặng Phúc hơi phật ý:
“Tiệp dư nên cẩn trọng lời nói. Nô tài chỉ biết tận tâm tận lực hầu hạ hoàng thượng, tuyệt đối không thiên vị người nào.”
Thực ra Đặng Phúc biết mình đang nói dối. Từ khi Võ tiểu thư xuất hiện, cán cân trong lòng y đã hơi nghiêng về một phía.
Không khí trong biệt phòng căng như dây đàn. Hoàng Anh bước tới nhặt hình nhân đang nằm trơ trọi trên mặt đất lên. Rồi nàng nhìn Triệu Bảo Khánh, không giận giữ, không gắt gao, là cái nhìn như xoáy sâu vào tận tâm can đối phương.
“Tổng quản, ta nhớ nhầm. Hình nhân này từ trên người Võ thị, là ta đoạt lấy từ người cô ta.” Triệu Bảo Khánh tự cho mình thông minh, vội vàng đính chính.
Mặc cho Triệu Bảo Khánh lải nhải một bên, Hoàng Anh vẫn hoàn toàn phớt lờ đối phương. Nàng đưa hình nhân cho Đặng Phúc. Sau lưng hình nhân cũng có những chữ khắc chìm. Đặng Phúc liếc nhìn qua, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi:
“Hình nhân này khắc bát tự của bệ hạ.”
Bát tự? Chuyện đã đến nước này, không thể coi là một trò đùa dài hơi được nữa. Đặng Phúc cau mày nhìn Triệu Bảo Khánh.
“Đặng tổng quản, ngài tin ta đi. Chính mắt ta nhìn thấy Võ thị dùng yêu phép hóa ra hình nhân này.” Triệu Bảo Khánh tiếp tục líu lo, như thể sợ người ta quên mất sự tồn tại của mình: “Ngài còn chưa thấy sao? Nàng ta muốn trù ẻo bệ hạ đó.”[/QUOTE]
Chữ "tởm" thiếu chữ "m" nha nàng.