[Thiếu nhi] Xứ OZ diệu kỳ - Full - L. Frank Baum (streetchick dịch)

220px-Baum_1911.jpg

(Nguồn: Wikipedia về tác giả)
Lyman Frank Baum (15/05/1856 – 06/05/1919), là một tác giả người Mỹ chuyên viết truyện thiếu nhi, nhà thơ, nhà viết kịch, diễn viên, nhà làm phim độc lập, hiện nay được biết đến nhiều như là người sáng tạo, cùng với họa sĩ minh hoạ W.W. Denslow, của một trong những cuốn sách văn học thiếu nhi phổ biến nhất tại Mỹ, “Phù thủy xứ OZ”. Ông đã viết 13 phần, 9 tiểu thuyết giả tưởng, và một loạt các tác phẩm khác (tổng số 55 tác phẩm, cộng với 4 tiểu thuyết "bị thất lạc", 83 truyện ngắn, hơn 200 bài thơ, một số lượng chưa biết bản thảo, và nhiều tác phẩm linh tinh khác), và đã bỏ ra nhiều nỗ lực để mang tác phẩm của mình lên sân khấu và màn ảnh. Các tác phẩm của ông đã dự đoán những thứ bình thường ở thế kỷ sau như truyền hình màu, máy tính xách tay (The Key Master), điện thoại không dây (Tik-Tok of Oz), và sự tồn tại của quảng cáo trên quần áo (Aunt Jane's Nieces at Work),...

22.jpg

(Bìa sách - Thiết kế viên Andu)

Xứ OZ diệu kỳ.
Tác giả: L. Frank Baum.
Thể loại: Truyện thiếu nhi, giả tưởng.
Dịch giả: streetchick.
Hiệu đính: conruoinho.
Truyện dịch chưa được sự đồng ý của tác giả. Tác phẩm đã hết hạn bản quyền.
Tóm tắt nội dung:
Xứ OZ diệu kỳ là tập thứ hai trong bộ sách 14 tập về xứ OZ. Câu chuyện diễn ra không lâu sau khi những sự kiện ở cuốn thứ nhất - Phù thủy xứ OZ đã kết thúc.

Xa về phía Bắc xứ OZ từng có một cậu nhóc tên Tip sống cùng với người bảo hộ của mình là mụ phù thủy Mombi. Khi Mombi quay trở về nhà, Tip tính dọa mụ với gã bù nhìn mình tự tạo nên. Do không kiếm được rơm, Tip đành phải làm một gã bù nhìn bằng gỗ với chiếc đầu bí ngô và đặt tên là Jack Đầu bí ngô (Jack Pumpkinhead). Mombi không bị lừa. Mụ nhân cơ hội hiếm có này để thử nghiệm loại Bột của sự sống mà mình vừa mới mua được từ một tay phù thủy khác. Bằng cách rắc bột lên Jack và làm vài động tác kì quái, mụ đã khiến cho gã sống dậy trước sự sửng sốt của Tip. Và rồi thì một câu chuyện kì thú mới lại bắt đầu...

Mục lục:
Ghi chép của tác giả.
Chương 1. Tip chế tạo Đầu bí ngô.
Chương 2. Bột sự sống diệu kỳ.
Chương 3. Cuộc trốn chạy của những kẻ đào tẩu.
Chương 4. Tip làm thí nghiệm pháp thuật.
Chương 5. Sự thức tỉnh của con Ngựa bàn cưa.
Chương 6. Chuyến cưỡi ngựa của Jack Đầu Bí Ngô tới Thành phố Ngọc Lục Bảo.
Chương 7. Đức vua Bù nhìn rơm.
Chương 8. Quân Phiến loạn của Tướng Jinjur.
Chương 9. Bù nhìn rơm lên kế hoạch tẩu thoát.
Chương 10. Chuyến đi đến chỗ người Thợ rừng Thiếc.
Chương 11. Vị hoàng đế mạ kền.
Chương 12: Ông BỌ RÂU NGOẰM P.T.Q.M., G.D.T.D.
Chương 13: Lịch sử Phóng Đại Quá Mức.
Chương 14: Mombi già ham mê Ma thuật.
Chương 15: Những Tù nhân của Nữ hoàng.
Chương 16. Bù nhìn rơm mất thời gian nghĩ ngợi.
Chương 17. Chuyến bay Lạ lùng của Gump.
Chương 18. Trong chiếc tổ quạ gáy xám.
Chương 19: Viên ước trứ danh của TS. Nikidik.
Chương 20. Bù nhìn rơm thỉnh cầu Glinda Tốt bụng.
Chương 21. Người Thợ rừng Thiếc bứt một Đóa hồng.
Chương 22. Sự biến đổi của mụ già Mombi.
Chương 23. Công chúa Ozma của xứ Oz.
Chương 24. Sự giàu có vì hạnh phúc và mãn nguyện.

_ HẾT _

****
Truyện đăng độc quyền ở Gác Sách. Yêu cầu không sao chép về trang web cá nhân hoặc trang web khác.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

streetchick

Gà ăn bám
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
851
Gạo
800,0
Ghi chép của tác giả.
_ Sau khi cuốn "Phù thủy xứ OZ" được xuất bản tôi bắt đầu nhận được những lá thư từ các bạn thiếu nhi, kể cho tôi nghe niềm vui thích của các em khi đọc truyện và thỉnh cầu tôi "viết thêm nữa" về Bù nhìn rơm và Thợ rừng Thiếc. Ban đầu tôi xem những bức thư ngắn này, dù rằng chúng đều thẳng thắn và nghiêm túc, thật sự chỉ là những lời hỏi thăm tốt đẹp; nhưng trong nhiều tháng, thậm chí là nhiều năm kế tiếp, những bức thư vẫn tiếp tục được gởi đến.

Cuối cùng tôi đã hứa với một cô bé, người đã đi một chặng đường dài để gặp tôi và thỉnh cầu, -- à mà tiện thể, cô bé ấy là một "Dorothy," -- rằng khi có một ngàn cô bé viết cho tôi một ngàn lá thư ngắn yêu cầu Bù nhìn rơm và Thợ rừng Thiếc tôi sẽ viết cuốn sách. Hoặc Dorothy bé nhỏ là một cô tiên trá hình, và vẫy cây đũa phép của mình, hoặc thành công của "Phù thủy xứ OZ" tạo nên cho câu chuyện nhiều người bạn mới, bởi hàng ngàn lá thư đã đến được đích từ lâu -- và vẫn còn rất nhiều lá thư khác theo sau chúng.

Và bây giờ, dù rằng phải chịu tội dông dài thời gian, tôi đã giữ được lời hứa của mình trong cuốn sách này.

L. FRANK BAUM.
160px-L_Frank_Baum_Signature.svg.png


Chicago, tháng sáu, năm 1904

Dành tặng những người đồng nghiệp xuất sắc và diễn viên hài David C. Montgomery và Frank A. Stone, người đóng vai Thợ rừng Thiếc và Bù nhìn rơm một cách tài tình làm hàng ngàn đứa trẻ thích thú, cuốn sách này được tác giả đề tặng với tất cả lòng biết ơn _
 

streetchick

Gà ăn bám
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
851
Gạo
800,0
Chương 1. Tip chế tạo Đầu bí ngô

Xa về phía Bắc xứ Oz, tại vương quốc Gillikins có một chàng trai trẻ tên Tip. Thật ra thì tên cậu dài hơn thế, mụ Mombi thường khẳng định tên đầy đủ của cậu phải là Tippetarius; nhưng chẳng ai lại muốn gọi một cái tên dài như thế khi Tip cũng chẳng khác là bao.

Tip không hề có kí ức nào về cha mẹ mình bởi từ khi còn quá nhỏ cậu đã được Mombi nuôi lớn. Danh tiếng của mụ Mombi, tôi rất tiếc phải nói, là chẳng phải tuyệt vời gì cho cam. Người Gillikin có lí do để nghi ngờ mụ ta đang ấp ủ nghệ thuật hắc ám, và vì vậy họ có phần chùn tay khi kết giao với mụ.

Mombi không hẳn là một Phù thủy, vì Phù thủy Tốt trị vì phía Bắc xứ OZ đã cấm tiệt sự tồn tại của bất kì Phù thủy nào khác trên lãnh địa của bà. Vì thế người bảo hộ của Tip, dù cho mụ có tha thiết mong mỏi được làm phép thế nào đi nữa, cũng nhận thấy rằng việc trở thành ai đó hơn là một Nữ Pháp Sư, hoặc cao hơn cả là một Nữ Phù Thủy tài ba, là trái pháp luật.

Hằng ngày Mombi bắt Tip mang vác củi từ rừng về để mụ có thể đun cái vại của mình. Cậu cũng làm công việc cuốc đất và lột vỏ trên cánh đồng ngô; cậu cho đám lợn ăn và vắt sữa con bò bốn sừng vốn là niềm tự hào của Mombi.

Nhưng bạn cũng đừng có cho rằng cậu chàng lúc nào cũng làm việc, vì cậu thấy rằng lao động chẳng có lợi gì cho mình. Khi vào rừng, Tip thường trèo cây lấy trứng chim hay tự vui đùa bằng cách đuổi bắt thỏ trắng hay ra suối bắt cá bằng chiếc kẹp cong cong. Sau đó cậu vội vàng gom củi ôm đầy tay và vác về nhà. Và khi cậu chàng lẽ ra phải làm việc trên cánh đồng ngô, nhờ những thân ngô cao to giúp cậu giấu mình khỏi tầm nhìn của mụ Mombi, Tip thường sẽ đào hang chuột chũi, hoặc nếu không có tâm trạng thì cậu sẽ nằm ngả lưng giữa những hàng ngô và đánh một giấc dài. Bởi vậy, có lẽ bằng cách "chăm sóc" khiến mình không bị kiệt sức này, Tip lớn phổng thành một chàng trai khỏe mạnh và rắn chắc như bất cứ chàng trai nào.

Ma thuật đáng tò mò của Mombi thường làm hàng xóm sợ chết khiếp, và họ đối xử với mụ với cung cách bẽn lẽn nhưng đầy tôn kính vì sức mạnh kì quặc mụ mang trong mình. Nhưng Tip ghét mụ cực, và cậu cũng chẳng ngại mà bày tỏ điều ấy ra. Thực sự là thi thoảng Tip còn tỏ ra thiếu tôn trọng mụ Mombi - dù rằng cậu không nên làm thế, bởi xét cho cùng thì dù sao mụ cũng là người bảo hộ của cậu.

Cánh đồng ngô của Mombi cũng trồng bí ngô, nổi bật cái màu đỏ vàng giữa những hàng cây xanh ngát; những quả bí ngô này được trồng và chăm sóc kĩ lưỡng để dành làm thức ăn cho con bò bốn sừng vào mùa đông.

Nhưng một ngày nọ, sau khi tất cả cây ngô đều đã bị chặt và xếp thành đống, và Tip thì đang mang đống bí ngô tới chuồng bò, cậu đột nhiên nảy ra ý định làm một chiếc "Đèn bí ma" [1] để hù doạ mụ chơi .

Thế là cậu liền lựa lấy một quả bí to to nom có vẻ ổn - nó có màu đỏ cam bóng láng - và bắt đầu khoét nó. Cậu dùng đầu nhọn của dao khoét thành hai con mắt tròn, chiếc mũi hình tam giác và cái miệng hình trăng non. Khuôn mặt, khi hoàn thành, không thể được xem là đẹp; nhưng nó có một nụ cười to và rộng, và biểu cảm trên khuôn mặt đó nhìn vui đến nỗi cả Tip cũng phải phì cười khi cậu ngưỡng mộ nhìn ngắm thành quả của mình.

Tip không có bạn cùng chơi, vì thế cậu không hề biết rằng đám con trai thường khoét ruột quả bí ma rồi đặt vào trong đó một cây nến đã được thắp sáng để làm cho khuôn mặt nom đáng sợ hơn; nhưng cậu đã có ý tưởng cho riêng mình mà hứa hẹn mang lại hiệu quả không kém. Cậu quyết định tạo ra một hình dạng con người, cho nó đeo cái đầu bí ngô này, và đặt nó ở nơi mà mụ Mombi ắt hẳn sẽ phải "mặt đối mặt" với nó.

"Và sau đó," Tip mỉm cười tự nhủ, "bà ta sẽ ré lên còn to hơn cả tiếng của con lợn nâu khi mình kéo đuôi nó, và run rẩy vì sợ hãi còn hơn cả mình năm ngoái khi bị sốt rét cho mà coi!" Cậu có khá nhiều thời gian để thực hiện kế hoạch vì Mombi đã vào làng - để mua đồ tạp hóa, mụ nói - và đó là một chuyến đi tốn ít nhất cũng phải hai ngày trời.

Thế rồi cậu vác rìu vào rừng và chọn lấy vài cây non thẳng, chắc để chặt và xén hết cành lá của chúng. Rồi cậu dùng chúng làm thành cánh tay, cẳng và bàn chân cho người bí. Rồi cậu tước một lớp vỏ dày từ quanh một thân cây lớn, và với khá nhiều sức lực biến nó thành một hình trụ đúng cỡ, gắn các cạnh với nhau bằng miếng gỗ để làm phần thân của người bí. Rồi, vừa làm việc vừa huýt sáo một cách hạnh phúc, cậu cẩn thận nối các chi và gắn chặt chúng vào cơ thể người bí bằng cái chốt đã được cậu dùng dao đẽo gọt thành.

Khi công việc hoàn thành thì trời cũng đã nhá nhem tối, và Tip nhớ ra là mình còn phải vắt sữa bò và cho đàn heo ăn. Thế nên cậu cầm lấy tên người gỗ và mang theo nó vào nhà.

Suốt buổi tối, nhờ ánh lửa chập chờn trên lò bếp, Tip cẩn thận đẽo tròn cạnh của các khớp và và làm nhẵn những mặt gồ ghề như một người thợ thực thụ. Rồi cậu dựng nó lên tường và ngắm nhìn một cách thán phục. Nó dường như cao đáng kể, thậm chí đối với một người đàn ông trưởng thành; nhưng đó lại là một điểm tốt trong mắt một cậu nhóc, và Tip chẳng hề cảm thấy khó chịu với kích thước tạo vật của mình.

Sáng hôm sau, khi nhìn lại thành quả của mình, Tip nhận thấy rằng cậu đã quên tạo cho gã bù nhìn một cái cổ, bằng cách cậu có lẽ đã gắn chặt cái đầu bí ngô vào cơ thể. Thế nên cậu lại vào rừng lần nữa, cũng không xa lắm, và chặt nhiều mẩu gỗ nhỏ từ một cái cây để hoàn thành công việc. Khi quay lại cậu gắn miếng gỗ hình cây thánh giá xuyên suốt thân bù nhìn, tạo thành một cái lỗ ở giữa để giữ thẳng cổ. Mẩu gỗ dùng để làm cổ cũng được mài nhọn, và khi mọi thứ đã sẵn sàng thì Tip đặt cái đầu bí ngô lên, ép nó xuống cổ, và nhận thấy nó rất vừa vặn. Tip thấy hài lòng khi cái đầu có thể quay từ bên này sang bên khác, và các khớp tay chân giúp cậu có thể để gã bù nhìn đứng ngồi kiểu nào cũng được.

"Giờ thì," Tip tuyên bố đầy tự hào, "đây quả là một anh chàng tuyệt hảo, và hẳn là nó sẽ làm cho bà già Mombi phải ré lên sợ hãi! Nhưng nó sẽ còn giống thật hơn nữa nếu được mặc quần áo đúng cách."

Tìm quần áo cũng không phải việc dễ dàng gì; nhưng Tip bạo gan lục tìm trong cái hòm mà mụ Mombi dùng để đựng tất cả những kỉ vật và kho báu của mình, và dưới đáy hòm cậu phát hiện ra vài cái quần tím, một cái áo thun đỏ và một chiếc áo gi lê hồng chấm bi trắng. Cậu mang chúng tới chỗ gã bù nhìn và thành công, dù rằng đám đồ này nom không hợp lắm, trong việc mặc cho gã theo một phong cách thời trang vui nhộn. Vài cái vớ đan vốn thuộc về Mombi và một đôi giày đã cũ mòn của cậu giúp hoàn tất việc phục trang cho gã, và Tip mừng rỡ nhảy cẫng lên và cười to đầy thích thú đúng kiểu của một cậu nhóc.

"Mình phải đặt cho nó một cái tên!" cậu la lớn. "Một người đàn ông tốt như vầy hẳn là phải có một cái tên. Mình tin thế," cậu nói thêm, sau một khoảng thời gian suy nghĩ, "Mình sẽ đặt cho nó cái tên sau: 'Jack Đầu bí ngô!' [2]"

[1] Nguyên tác: Jack Lantern: Đèn bí ma.
[2] Nguyên tác: Jack Pumpkinhead: Jack Đầu bí ngô.
 

streetchick

Gà ăn bám
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
851
Gạo
800,0
Chương 2. Bột sự sống diệu kỳ

_ Sau khi xem xét vấn đề một cách kĩ lưỡng, Tip quyết định rằng nơi tốt nhất để đặt Jack phải là khúc ngoặt trên đường hơi cách nhà một chút, thế là cậu bắt đầu mang gã tới đó. Nhưng rồi Tip bỗng nhận ra gã thật là nặng và cậu khó lòng mà xoay sở được. Sau khi kéo Jack đi được một quãng ngắn, Tip dựng gã đứng thẳng lên và đầu tiên uốn cong khớp của một chân rồi tới chân kia, cùng lúc đẩy gã từ đằng sau, và cậu chàng đã khiến cho Jack đi bộ được tới chỗ ngoặt trên đường. Dù có đôi lần ngã dúi dụi, Tip thật sự đã làm việc chăm chỉ hơn bao giờ hết, chăm hơn cả lúc cậu ở trên cánh đồng ngô hay ở trong rừng; nhưng rồi tính nghịch ngợm trong người lại trỗi dậy, và cậu muốn thử kiểm tra tay nghề của mình.

"Jack có vẻ ổn và hoạt động tốt!" cậu tự nhủ, thở hổn hển vì phải gắng sức hơn thường ngày. Nhưng rồi cậu phát hiện ra cánh tay trái của con bù nhìn đã rơi mất trên đường nên cậu đành phải quay về tìm nó, và sau đó, bằng cách chuốt lấy một cái chốt bền mới cho mối nối vai, cậu sửa lại chỗ bị hư và sau khi hoàn thành, cánh tay thậm chí còn khỏe hơn trước. Tip cũng nhận thấy rằng cái đầu bí ngô của Jack đã bị quay ngược ra sau, nhưng việc này thì cũng dễ sửa thôi. Cuối cùng khi Jack được dựng đứng lên đối mặt với khúc quẹo trên đường nơi mà mụ Mombi sẽ xuất hiện, gã nom chẳng khác gì một tay nông dân Gillikin - và cũng nom quái dị đến nỗi những ai bất chợt đi ngang qua đều phải giật bắn mình.

Nhưng giờ này trong ngày thì cũng là quá sớm để ngóng trông bà lão ấy quay về, thế nên Tip đi xuống thung lũng dưới trang trại và bắt đầu nhặt quả hạch từ những cái cây mọc gần đó.

Tuy nhiên, Mombi lại quay về sớm hơn thường lệ. Mụ đã gặp được một lão phù thủy gian xảo trú trong một cái hang trên núi, và họ đã trao đổi với nhau khá nhiều bí mật phép thuật quan trọng. Nhờ đó mụ ta có thêm ba công thức làm phép mới, bốn lọ bột màu nhiệm và một loại thảo dược có sức mạnh phi thường đầy hiệu nghiệm; và giờ thì mụ đang đi cà nhắc về nhà nhanh nhất có thể để thử nghiệm ma thuật mới của mình.

Mombi quá mải mê vào những thứ quý giá mà mụ vừa có được đến nỗi khi mụ quẹo vào góc đường và thoáng trông thấy gã bù nhìn, mụ chỉ gật đầu và nói:

"Chào buổi tối, thưa ngài."

Nhưng một lúc sau, nhận thấy rằng gã này chẳng buồn di chuyển hay đáp lời, mụ ném ánh mắt sắc bén của mình lên khuôn mặt gã và phát hiện ra cái đầu bí ngô được khắc một cách tỉ mỉ bằng con dao bỏ túi của Tip.

"Hơ!" Mombi làu bàu thốt lên; "cái thằng nhóc đểu cáng này lại giở trò lần nữa! Tốt lắm! Rấ--ất tốt! Tao sẽ đánh cho mày tơi tả vì dám hù dọa tao bằng kiểu này!"

Mụ tức giận vung cây gậy của mình lên tính đập vỡ cái khuôn mặt bí ngô đang toe toét cười của gã bù nhìn; nhưng rồi một ý nghĩ đột ngột xuất hiện trong đầu khiến mụ dừng tay, cái gậy trên tay mụ nâng lên bất động giữa không trung.

"Việc gì phải làm thế nhỉ, đây hẳn là cơ hội tốt để ta thử món bột mới này!", mụ nói đầy phấn khích. "Và rồi ta sẽ biết được lão phù thủy gian xảo đó có thật sự nói cho ta bí mật không, hay là lão già đó cũng chỉ tinh quái lừa ta như ta đã lừa lão."

Thế rồi mụ đặt cái giỏ trên tay xuống và sờ soạng kiếm thứ bột quý giá mụ vừa vớ được. Trong khi mụ đang bận rộn kiếm tìm thì Tip thơ thẩn tản bộ trở lại với chiếc túi đầy nhóc quả hạnh, và phát hiện ra mụ phù thủy đang đứng kế cạnh con bù nhìn của mình và rõ là chẳng hề có một chút gì sợ hãi.

Ban đầu cậu thấy khá là thất vọng, nhưng ngay sau đó cậu lại tò mò muốn biết mụ Mombi tính làm gì. Thế nên cậu giấu mình sau bụi cây nơi cậu có thể nhìn thấy mà không bị nhìn thấy, và dõi theo động thái của mụ phù thủy.

Sau khi sục sạo một hồi mụ Mombi liền lôi từ trong giỏ ra một lọ hạt tiêu cũ, trên cái nhãn đã mờ là dòng chữ viết bằng bút chì của lão phù thủy:

"Bột của sự sống."

"À -- mày đây rồi!" mụ mừng rỡ reo lên. "Và giờ thì hãy xem thử xem nó có hiệu lực hay không. Lão phù thủy keo kiệt chẳng chịu cho ta nhiều, nhưng ta đoán là nó có thể đủ cho ta dùng khoảng hai hay ba lần nữa."

Tip ngạc nhiên khi nghe được những lời này. Cậu thấy mụ Mombi nâng cao cánh tay và rắc bột từ chiếc lọ xuống cái đầu bí ngô của Jack. Mụ hành động chẳng khác gì khi người ta rắc tiêu lên một củ khoai nướng; bột rắc xuống đầu Jack, vung vãi sang cái áo đỏ và áo ghi lê hồng và cái quần tím mà Tip mặc cho gã, và một phần bột thậm chí còn rơi trên đôi giày vá cũ mòn.

Sau khi cất lọ tiêu lại vào giỏ, Mombi nâng tay trái lên, ngón út chĩa lên và nói:

"Weaugh!"

Tiếp mụ nâng tay phải lên, ngón cái chĩa lên và nói:

"Teaugh!"

Rồi mụ nâng cả hai tay lên, tất cả ngón tay và ngón cái mở rộng ra, và la to:

"Peaugh!"

Jack Đầu bí ngô bỗng bước lùi lại một khúc, và nói giọng quở trách:

"Đừng có hét lên như thế chứ! Bà nghĩ tôi bị điếc à?"

Thế là mụ Mombi già mừng rỡ điên cuồng nhảy nhót quanh gã.

"Nó sống rồi!" mụ gào lên: "Nó sống rồi! Nó sống rồi!"

1.png

Mụ tung cây gậy của mình lên trời và chụp lấy khi nó rớt xuống; mụ dùng hai cánh tự ôm lấy mình, và thử nhảy vài bước trong điệu jig [1] ; và mụ cứ sung sướng lập lại suốt: "Nó sống rồi! -- Nó sống rồi! -- Nó sống rồi!"

Giờ hẳn là bạn có thể đoán được rằng Tip đã quan sát mọi việc với sự thích thú.

Ban đầu cu cậu sợ chết khiếp và chỉ muốn chạy biến khỏi đó, nhưng hai chân cậu cứ run bần bật đến nỗi bước đi cũng khó. Rồi cậu cũng cảm thấy thiệt là ngộ khi Jack có thể sống được, đặc biệt là biểu cảm trên khuôn mặt bí ngô của gã nom hài hước và tức cười đến nỗi nó làm cậu bật cười ngay tức khắc. Thế nên sau khi nỗi khiếp sợ ban đầu đã qua đi, Tip bắt đầu cười; và tràng cười vui vẻ chạm đến tai Mombi khiến mụ nhanh chóng bước tập tễnh tới chỗ hàng rào, tóm lấy cổ áo của Tip và kéo cậu về lại chỗ cái giỏ của mụ và gã đầu bí.

"Thằng nhóc nghịch ngợm, lén lút, độc ác này!" mụ la lên đầy giận dữ: "Tao sẽ dạy cho mày bài học vì tội rình rập moi móc bí mật của tao và lấy tao ra làm trò đùa!"

"Tôi đâu có lấy bà ra làm trò đùa," Tip kháng cự. "Tôi chỉ cười con bù nhìn thôi! Nhìn nó mà xem! Chẳng phải nó giống y như thật đấy ư?"

"Hi vọng là cậu không bôi nhọ bộ dáng của tôi," Jack nói; thật là tức cười khi nghe giọng điệu nghiêm nghị của gã, trong khi mặt gã thì vẫn nở nụ cười vui; Tip lại lần nữa cười như sấm dội.

Thậm chí cả Mombi cũng không phải là không tò mò về gã bù nhìn mà mụ đã dùng ma thuật làm sống dậy; thế nên, sau khi đã nhìn chằm chằm vào gã một cách chăm chú, mụ liền cất tiếng hỏi:

"Ngươi có biết gì không?"

"Thật khó mà nói được," Jack đáp lời. "Dù rằng tôi cảm thấy là tôi biết rất rất nhiều điều, tôi vẫn chưa ý thức được thế giới này có bao nhiêu điều tôi cần phải tìm hiểu. Có lẽ phải tốn chút ít thời gian để tôi khám phá ra là mình cực kì thông minh hay tột cùng ngu xuẩn."

"Chắc rồi," Mombi đáp đầy đăm chiêu.

"Nhưng bà sẽ làm gì với nó đây, khi giờ nó sống dậy rồi?" Tip thắc mắc.

"Tao phải suy nghĩ thêm," Mombi đáp lời. "Nhưng giờ chúng ta phải về nhà đã, trời sắp tối đen rồi. Mày hãy đỡ gã Đầu bí ngô đi về đi."

"Đừng bận tâm đến tôi," Jack bảo; "Tôi có thể đi lại y như bà. Chẳng phải tôi có cẳng và bàn chân, và chẳng phải chúng đều có khớp nối hết sao?"

"Thật à?" mụ già quay sang hỏi Tip.

"Dĩ nhiên rồi, tôi tự làm đấy," cậu nhóc đáp lời đầy tự hào.

Thế rồi họ đi về nhà, nhưng khi đến sân trại mụ Mombi liền dẫn gã đầu bí tới chuồng bò và nhốt gã lại trong một cái chuồng trống không và khóa cửa cận thận ở bên ngoài.

"Tao phải 'chăm sóc' mày trước đã," mụ nói, quay đầu sang Tip.

Cậu nhóc thấy thực không thoải mái khi nghe vậy; vì cậu biết mụ Mombi có một trái tim độc ác đầy thù hằn, và mụ sẽ chẳng hề tỏ ra chút do dự nào khi thực hiện những hành động xấu xa.

Họ tiến vào nhà. Đó là căn nhà mái vòm có hình tròn, giống như hầu hết mọi nhà xây trong trang trại tại xứ OZ.

Mụ Mombi bảo cậu thắp nến trong khi mụ đặt cái giỏ của mình vào tủ bát và treo áo khoác lên móc. Vì sợ mụ, Tip ngay lập tức vâng lời.

Thắp nến xong mụ lại lệnh cho cậu nhóm lửa lò sưởi, và lúc Tip đang tất bật chạy đôn chạy đáo thì mụ thản nhiên ngồi ăn tối. Khi ngọn lửa nổ lách tách trong lò, cậu nhóc bèn đến gần và hỏi xin mụ một phần bánh mì và pho mát; nhưng mụ Mombi từ chối không cho cậu dù chỉ một miếng.

"Tôi đói!" Tip nói bằng giọng hờn dỗi.

"Mày sẽ không đói lâu đâu," mụ đáp lời với cái nhìn đầy cay nghiệt.

Cậu nhóc không hề thích câu nói ấy, nghe nó như là một lời đe dọa vậy; nhưng cậu chợt nhớ ra mình còn quả hạnh trong túi quần, thế nên cậu tách vài quả ra ăn trong khi Mombi đứng dậy, phủi vụn bánh mì trên tạp dề và đặt một ấm nước nhỏ màu đen lên ngọn lửa.

Rồi mụ đo lường, chia giấm và đường thành hai phần bằng nhau rồi đổ vào trong ấm. Tiếp đến mụ lôi ra vài gói bột và thảo dược rồi bắt đầu lấy từng chút nguyên liệu trong các gói đó để thêm vào ấm. Thỉnh thoảng mụ nhích lại gần cây nến và đọc công thức của hỗn hợp mụ đang pha chế từ một mẩu giấy vàng.

Tip nhìn mụ và ngày càng thấy lo lắng hơn nữa.

"Cái đó để làm gì vậy?" cậu hỏi.

"Dành cho mày đấy," Mombi gỏn lọn đáp lời.

Tip len qua chiếc ghế đẩu của mình và nhìn chằm chằm một lúc lâu vào ấm nước đang chuẩn bị sôi. Rồi cậu liếc nhìn nét mặt lạnh lùng và nhăn nheo của mụ phù thủy và ước gì mình đang ở bất kì đâu miễn không phải là trong căn bếp tối tăm đầy khói này, nơi thậm chí những cái bóng đen được ánh nến hắt lên tường cũng đủ khiến sống lưng người ta trở nên lạnh buốt.

2.png

Một giờ đồng hồ trôi qua trong im lặng, duy chỉ có tiếng nước sôi lục bục và tiếng lửa cháy lách tách trong lò là vẫn còn vang vọng trong không gian.

Cuối cùng, Tip lên tiếng.

"Tôi phải uống cái thứ đó à?" cậu hỏi, ngoắc đầu chỉ cái ấm.

"Phải," Mombi đáp.

"Nó sẽ làm gì tôi?" Tip hỏi.

"Nếu được chế tạo đúng cách," Mombi đáp, "nó sẽ biến mày thành một bức tượng cẩm thạch."

Tip rên rỉ, chùi đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán bằng ống tay áo.

"Tôi không muốn thành tượng cẩm thạch!" cậu kháng nghị.

"Mày muốn gì không quan trọng, tao muốn biến mày thành tượng," mụ già đáp, nhìn nó cay độc.

"Rồi tôi sẽ được dùng làm gì?" Tip hỏi. "Sẽ chẳng có ai giúp việc cho bà cả."

"Tao sẽ sai thằng Đầu bí ngô làm việc cho tao," Mombi nói.

Tip lại rên rỉ.

"Sao bà không biến tôi thành một con dê, hay một con gà?" cậu lo lắng hỏi. "Bà chẳng thể làm được gì với một bức tượng thạch cả."

"Ồ, có chớ," Mombi đáp lời. "tao sẽ trồng một vườn hoa, vào mùa Xuân tới, rồi tao sẽ đặt mày vào giữa vườn làm vật trang trí. Tao tự hỏi sao trước đây tao chưa từng nghĩ đến chuyện đó nhỉ; mày đã là một mối phiền nhiễu nhiều năm trời rồi."

Nghe vậy, Tip thấy cả người mình đẫm mồ hôi. Nhưng cậu vẫn ngồi yên, run rẩy và đánh cái nhìn đầy lo âu lên chiếc ấm nước.

"Có lẽ nó sẽ chẳng hiệu nghiệm đâu," cậu lẩm bẩm bằng giọng nói chán nản và yếu ớt.

"Ồ, tao lại nghĩ là nó sẽ đấy," Mombi đáp đầy phấn khởi. "Tao ít khi nào phạm lỗi lắm."

Quãng thời gian im lặng lại tiếp diễn. Khoảng tĩnh lặng đầy ảm đạm này kéo dài lâu đến nỗi khi Mombi cuối cùng cũng nhấc ấm nước lên thì lúc ấy đã là nửa đêm.

"Mày không thể uống cho tới khi nó nguội," mụ phù thủy già thông báo, mặc cho đạo luật cấm dùng phép thuật mà mụ đã được nghe. "Giờ thì cả hai ta đều phải đi ngủ, và vào rạng đông tao sẽ gọi mày dậy và khi đó thì hoàn thành việc biến mày thành bức tượng thạch."

Nói rồi mụ tập tễnh đi vào phòng mình, mang theo cái ấm nước bốc khói nghi ngút. Tip nghe thấy tiếng mụ đóng và chốt cánh cửa phòng.

Cậu nhóc không đi ngủ như mụ đã chỉ thị, mà vẫn ngồi nhìn chằm chằm vào những cục than hồng trong đám lửa sắp tàn bên lò sưởi. _

3.png

[1] Điệu Jig: một điệu múa dân gian của nước Anh thế kỉ XVI. Ngày nay nó gắn liền với nhạc nhảy của Ái Nhĩ Lan, nhạc đồng quê của Scotland và thổ dân Canada.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

streetchick

Gà ăn bám
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
851
Gạo
800,0
Chương 3. Cuộc trốn chạy của những kẻ đào tẩu

_ Tip ngồi trầm ngâm suy nghĩ.

"Quả là khó khăn khi bị biến thành một bức tượng thạch," cậu nghĩ đầy chống đối. "Và mình cũng sẽ chẳng chịu đựng được việc đó. Mụ Mombi nói mình đã làm phiền mụ nhiều năm trời rồi; thế nên mụ ta sẽ vứt bỏ mình. Được rồi, có cách tốt hơn là để cho bản thân mình bị biến thành một bức tượng. Chẳng có thằng nhóc nào lại có thể cảm thấy thích thú khi phải đứng trơ ra giữa vườn hoa mãi cả! Mình sẽ trốn đi, đó là việc mình sẽ làm -- và tốt hơn hết là mình phải đi trước khi mụ ta bắt mình uống cái thứ nước kinh khủng trong ấm đó." Cậu chờ đến khi có tiếng ngáy vang lên báo hiệu mụ phù thủy đã chìm vào giấc ngủ sâu, rồi nhẹ nhàng đứng dậy và bước tới tủ chén để tìm thức ăn.

"Chẳng có ích gì khi bắt đầu chuyến đi mà thiếu đồ ăn," cậu quyết định, lục lọi trong những ngăn tủ chật hẹp. Cậu tìm thấy vài mẩu bánh mì; nhưng Tip phải tìm trong túi Mombi mới thấy miếng pho mát mụ đã mua ở làng. Khi dốc ngược đáy túi ra, tình cờ cậu thấy hũ tiêu có dòng chữ "Bột của sự sống."

"Có lẽ mình cũng nên mang nó theo thì tốt hơn," cậu nghĩ, "bằng không mụ Mombi sẽ dùng nó để làm thêm nhiều việc ác."

Thế là cậu nhét cái lọ vào túi quần cùng với bánh mì và pho mát. Rồi cậu thận trọng rời nhà và khoá cánh cửa lại sau lưng.

Bên ngoài trời trăng và những ngôi sao đang chiếu sáng rực rỡ, và đêm đen yên bình như đang vẫy tay mời gọi, so với căn bếp khoá trái bốc mùi kinh khủng.

"Thật mừng vì mình đã trốn đi," Tip nhẹ nói; "vì mình chưa bao giờ thích mụ ta. Mình tự hỏi làm thế nào mà mình lại đến sống với mụ ta được nhỉ?" Cậu chậm bước hướng tới phía đường thì một ý nghĩ bỗng nảy ra khiến cậu dừng chân.

"Mình không thích bỏ lại Jack Đầu bí ngô cho con người không có lòng khoan dung đó," cậu lẩm bẩm. "Và Jack thuộc về mình, vì mình đã tạo ra nó dù cho mụ phù thủy già có làm nó sống lại đi chăng nữa."

Cậu lần bước đến chuồng bò và mở cửa chuồng nơi gã đầu bí ngô đã bị bỏ lại.

Jack đang đứng giữa khu chuồng, và nhờ có ánh trăng sáng rọi vào, Tip có thể thấy gã đang mỉm cười vui vẻ hơn bao giờ hết.

"Nhanh lên nào!" cậu nhóc nói và vẫy tay ra hiệu.

"Đi đâu?" Jack hỏi.

"Nếu tôi biết thì tôi sẽ nói cho anh ngay thôi ," Tip trả lời, mỉm cười đầy cảm thông với khuôn mặt bí ngô. "Hiện giờ tất cả những gì chúng ta có thể làm là đi lang thang đây đó"

"Rất tốt," Jack đáp, và bước một cách kì cục ra khỏi chuồng ngựa và chìm vào ánh trăng.

1.png

Tip quẹo về phía đường và gã theo sau cậu. Jack khập khiễng bước đi, và thỉnh thoảng một trong những khớp chân gã ngoặt về phía sau thay vì về phía trước và mém làm gã té nhào. Nhưng rồi gã cũng nhanh chóng nhận ra và bắt đầu cẩn thận bước từng bước khó nhọc để tránh gặp tai nạn.

Tip dẫn gã đi dọc con đường mà không hề dừng lại. Họ chẳng thể đi nhanh, nhưng họ bước đi đều đặn; và khi mặt trăng ngả mình nhường chỗ cho mặt trời vươn người nhô lên sau những ngọn đồi thì họ đã đi được một quãng đường dài đến nỗi cậu nhóc thấy chẳng có lí do gì phải lo sợ mụ phù thủy đuổi theo nữa cả. Hơn nữa, cậu đã quẹo vào một đoạn đường khác, rồi vào đoạn đường khác nữa để cho bất kì ai theo sau họ cũng khó mà đoán được họ đã đi đường nào, hoặc nơi nào để tìm ra họ.

Khá thỏa mãn vì mình đã thoát được -- chí ít là lần đầu tiên -- việc bị biến thành một bức tượng thạch, cậu nhóc tạm dừng chân và ngồi bẹp lên một tảng đá bên vệ đường.

"Hãy ăn sáng chút đã," cậu nói.

Jack Đầu bí ngô tò mò nhìn Tip nhưng chối từ tham gia vào bữa ăn. "Có vẻ như tôi không được cấu tạo như cậu."

"Tôi biết chứ," Tip đáp lời; "vì tôi tạo ra anh mà."

"Ồ! Thật ư?" Jack hỏi.

"Chắc rồi. Và gắn các bộ phận lại với nhau. Và khoét cho anh đôi mắt và cái mũi và đôi tai và cái miệng," Tip tự hào nói. "Và diện đồ cho anh."

Jack ngắm nhìn cơ thể mình và nói vẻ trách cứ.

"Thật ngộ là cậu làm việc ấy rất tốt," gã nhận xét.

"Chỉ tàm tạm thôi," Tip khiêm tốn đáp; vì cậu bắt đầu nhận thấy những khuyết điểm trong cấu trúc của Jack. "Giá mà tôi biết trước là hai ta sẽ đi du hành cùng nhau thì tôi đã làm tỉ mỉ hơn."

"Tại sao, thế thì," gã Đầu bí nói bằng chất giọng đầy kinh ngạc, "hẳn cậu phải là người tạo nên tôi, cha mẹ tôi, cha tôi!"

"Hoặc người phát minh ra anh," cậu nhóc cười đáp. "Đúng thế con trai ta; Ta tin là thế đấy!"

"Thế thì tôi nợ cậu việc tuân theo," gã tiếp tục, "và cậu nợ tôi việc -- hỗ trợ."

"Chính xác là vậy đó," Tip tuyên bố và nhổm dậy. "Vậy ta đi tiếp nào."

"Chúng ta sẽ đi đâu?" Jack hỏi khi họ đã tiếp tục cuộc hành trình.

"Tôi cũng không chắc lắm," cậu nhóc nói; "Nhưng tôi tin là ta đang tiến về hướng Nam, và không sớm thì muộn chúng ta sẽ đến được thành phố Ngọc Lục Bảo."

"Đó là thành phố gì thế?", gã Đầu bí ngô thắc mắc.

"Đấy là trung tâm của xứ OZ, và là thành phố lớn nhất trên toàn đất nước. Bản thân tôi chưa từng tới đó, nhưng tôi đã nghe mọi điều về lịch sử của nó. Nó được xây bởi một phù thủy Vĩ đại và phi thường tên OZ, và mọi thứ ở đó đều có màu xanh -- y như mọi thứ trên đất nước của người Gillikin đều có màu tím vậy."

"Ở đây mọi thứ đều có màu tím à?" Jack hỏi.

"Dĩ nhiên rồi. Anh không thấy à?" cậu đáp.

"Tôi tin là tôi bị mù màu," sau khi nhìn chằm chằm vào người mình, gã đáp.

"Ờ thì, cỏ màu tím, và những cái cây màu tím, và những căn nhà và hàng rào cũng tím," Tip giảng giải. "Thậm chí bùn trên đường cũng có màu tím. Nhưng ở thành phố Ngọc Lục Bảo mọi thứ ở đây có màu tím thì ở đó lại có màu xanh lá. Và trong thanh phố của người Munchkin ở phía Đông, mọi thứ đều có màu xanh biển; và ở thành phố phía Nam của người Quadling mọi thứ đều có màu đỏ; và ở thành phố phía Tây của người Winkie nơi Thợ rừng Thiếc trị vì, mọi thứ đều có màu vàng."

12 (1).jpg

"Ồ!" Jack nói. Rồi sau khi ngừng lại, gã hỏi: "Có phải cậu vừa bảo Thợ rừng Thiếc trị vì những người Winkie?"

"Đúng thế; anh ta là một trong những người đã giúp Dorothy tiêu diệt mụ phù thủy xấu xa ở phía Tây, và những người Winkie rất biết ơn và mời anh ta trị vì họ, -- cũng giống như những người ở thành phố Ngọc Lục Bảo đã cầu anh Bù Nhìn Rơm cai trị họ."

"Ôi tôi ơi là tôi!!" Jack thốt lên. "Đầu tôi đang xoay vòng vòng với mớ lịch sử này. Bù Nhìn Rơm là ai?"

"Một người bạn khác của Dorothy," Tip đáp.

"Và ai là Dorothy?"

"Đó là cô gái đến từ Kansas, một nơi ở thế giới rộng lớn bên ngoài kia. Cô bị một cơn lốc xoáy thổi bay tới xứ OZ, và trong thời gian ở đây cô đã đồng hành cùng Bù Nhìn Rơm và Thợ rừng Thiếc."

"Vậy giờ cô ấy ở đâu?" gã Đầu bí ngô gặng hỏi.

"Glinda, phù thủy Tốt trị vì những người Quadling, đã gửi cô về lại nhà," cậu đáp.

"Ồ. Thế còn gã Bù Nhìn Rơm?"

"Tôi kể anh nghe rồi mà. Anh ta trị vì thành phố Ngọc Lục Bảo," Tip trả lời.

"Tôi tưởng cậu bảo một Phù thủy phi thường cai trị nó," Jack phản đối, có vẻ càng ngày càng lúng túng.

"Đúng là tôi đã nói thế. Giờ thì tập trung vào, và tôi sẽ giải thích cho anh hiểu," Tip nói chậm rãi và nhìn thẳng vào hai mắt của gã Đầu bí. "Dorothy tới thành phố Ngọc Lục Bảo để nhờ Phù thủy đưa cô quay về lại Kansas; và Bù Nhìn Rơm và Thợ rừng Thiếc đi cùng cô. Nhưng Phù Thủy không thể đưa cô trở về, vì ông thực sự không tài giỏi như vẻ bề ngoài. Và họ tức giận và dọa sẽ lột trần bộ mặt thật của ông; thế nên Phù Thủy đã chế tạo nên một trái khinh khí cầu lớn và trốn thoát, và từ đó trở đi chẳng ai gặp lại ông ta nữa."

"Giờ thì, đó quả là một câu chuyện lịch sử thú vị," Jack hài lòng nói; "Và tôi hoàn toàn hiểu được toàn bộ câu chuyện trừ lời giải thích."

"Mừng vì anh đã hiểu," Tip đáp. "Sau khi Phù Thủy đi mất, người dân thành phố Ngọc Lục Bảo tôn Bù Nhìn Rơm lên làm vua; và tôi nghe kể rằng anh ta trở thành một người trị vì rất nổi tiếng."

"Vậy là chúng ta sắp đến gặp vị vua kì lạ này à?" Jack hỏi, ra chiều thích thú.

"Tôi nghĩ thế," cậu đáp; "Trừ khi anh có việc gì hay hơn để làm."

"Ồ, không, cha yêu quý," Đầu bí ngô bảo. "Tôi sẽ nguyện đi tới bất cứ nơi nào cậu muốn đi." _
 
Chỉnh sửa lần cuối:

streetchick

Gà ăn bám
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
851
Gạo
800,0
Chương 4. Tip làm thí nghiệm pháp thuật.

_ Cậu nhóc, với thân hình nhỏ bé và mảnh khảnh, thấy có hơi chút xấu hổ khi bị một gã đầu bí ngô cao to, vụng về gọi là "cha", nhưng để chối từ mối quan hệ này thì cậu lại phải đưa ra những lời giải thích dài dòng và chán ngắt, thế nên Tip bất ngờ hỏi để chuyển chủ đề:

"Anh có mệt không?"

"Tất nhiên là không rồi!" gã đáp. "Nhưng," ngừng lại một chút, gã nói tiếp, "tôi khá chắc là những cái khớp gỗ của mình sẽ mòn nếu tôi cứ tiếp tục đi tiếp."

Tip ngẫm thấy điều đó cũng đúng. Cậu bắt đầu thấy hối tiếc giá mà trước đây cậu chế tạo cẩn thận và chắc chắn hơn. Hơn nữa làm sao cậu đoán được là cái gã mà cậu chỉ đơn thuần tạo ra để dọa mụ Mombi già lại có thể sống dậy bằng cái thứ bột diệu kì được đựng trong chiếc lọ tiêu cũ kĩ được chứ?

Thế nên cậu nhóc ngừng chỉ trích mình và bắt đầu nghĩ cách cải thiện khiếm khuyết cho những cái khớp yếu ớt của Jack.

Vậy nên khi họ tới bìa rừng, cậu nhóc bèn ngồi xuống nghỉ chân trên một giá cưa cũ mà bác tiều phu nào đó đã bỏ quên lại.

"Sao anh không ngồi xuống đi?" Cậu hỏi gã Đầu bí ngô.

"Làm vậy khớp của tôi có bị căng không?" gã hỏi.

"Dĩ nhiên là không rồi. Việc này sẽ giúp chúng thư giãn," cậu đáp.

Vậy là Jack thử đặt mông xuống; nhưng khi những cái khớp của gã bị uốn cong, chúng chạm vào nhau loảng xoảng tưởng chừng như ai đó đang đập vỡ đồ vật khiến cho Tip sợ rằng gã sắp tiêu đến nơi rồi. Thế là cậu vội vã chạy lại chỗ Jack, nâng gã dậy, nắn thẳng lại những cánh tay, cẳng chân, và gỡ đầu gã ra xem thử coi nó có bị hỏng hóc ở đâu không. Nhưng có vẻ như Jack đang ở trong tình trạng khá tốt, thế là Tip bảo:

"Tôi nghĩ có lẽ mai mốt anh vẫn nên đứng thì tốt hơn. Đó có vẻ như là cách an toàn nhất."

"Rất tốt, cha yêu quý. Cứ làm theo lời cha nói vậy", Jack mỉm cười đáp lời, nom chẳng có vẻ gì là bối rối sau cú lộn nhào của mình.

Tip lại ngồi xuống. Đầu bí ngô bỗng cất tiếng hỏi:

"Cái thứ cậu đang ngồi lên là gì thế?"

"À, là cái ngựa bàn cưa," cậu nhóc mơ màng đáp.

"Ngựa là gì [1]?" Jack tò mò truy vấn.

"Ngựa hả? Ờ thì có hai loại ngựa," Tip lúng túng đáp, cố tìm cách diễn giải. "Một loại thì còn sống, có bốn chân và một cái đầu và một cái đuôi. Và người ta cưỡi lên lưng nó."

"Tôi hiểu rồi," Jack mừng rỡ đáp. "Đó là loại ngựa cậu đang ngồi lên."

"Không, không phải vậy," Tip mau mắn đáp lời.

"Sao lại không phải? Cái thứ đó cũng có bốn chân, và một cái đầu, và một cái đuôi." Tip nhìn kĩ chiếc bàn cưa hơn, và thấy rằng Đầu bí ngô đã đúng.

Thân cây cậu đang ngồi tạo hình thành thân ngựa, và có một cành cây mọc ra ở khúc cuối trông khá giống cái đuôi. Phía đầu bên kia có hai mắt gỗ chồi ra khiến người ta liên tưởng đến cặp mắt, và có một chỗ đã bị chặt bỏ dễ khiến người khác nhầm thành cái mồm ngựa. Còn về những cái chân, đó là bốn cành cây to thẳng được chặt và dính cứng ngắc vào thân, bị tách xa nhau nhằm làm cho chiếc bàn cưa đứng vững khi người ta đặt gỗ lên đó để cưa.

"Cái thứ này nom giống một con ngựa thật hơn là tôi tưởng," Tip giải thích. "Nhưng con ngựa thật phải còn sống, và phi nước kiệu và nhảy dựng lên và ngốn yến mạch, còn cái thứ này chẳng khác gì một con ngựa chết, làm bằng gỗ, và được người ta dùng để đặt gỗ lên trên mà cưa."

"Nếu nó sống dậy, nó có phi nước kiệu, và nhảy dựng lên, và ngốn yến mạch không?" Đầu bí ngô thắc mắc.

"Có lẽ nó sẽ phi nước kiệu và nhảy dựng lên; nhưng nó sẽ không ăn yến mạch đâu", cậu nhóc đáp, cười to trước ý tưởng ấy. "Và dĩ nhiên chẳng bao giờ nó có thể sống dậy, bởi nó làm bằng gỗ."

"Tôi cũng làm bằng gỗ mà," gã đáp.

Tip ngạc nhiên nhìn gã.

"Quả đúng vậy!" cậu thốt lên. "Và thứ bột thần kì đem lại sự sống cho anh thì đang nằm trong túi của tôi đây này."

Cậu lôi chiếc lọ tiêu ra và tò mò nhìn nó. "Tôi tự hỏi là," cậu thích thú nói, "liệu nó có làm cho chiếc bàn cưa này sống dậy được hay không."

"Nếu nó có thể làm thế thật," Jack nói, việc điềm tĩnh chẳng vì cái gì dường như làm gã ngạc nhiên, "tôi có thể cưỡi lên lưng nó, và cứu đám khớp của mình khỏi bị mài mòn."

"Để tôi thử xem nào!" cậu nhóc nhảy dựng và thốt lên. "Nhưng tôi tự hỏi liệu mình có nhớ nổi đám từ mà mụ Mombi từng nói, và cái cách mà mụ vung tay lên hay không."

Cậu nghĩ ngợi vài phút, và bởi vì cậu đã nhìn kĩ từng hành động của mụ phù thủy già từ bờ giậu, và uống lấy từng lời mụ nói, cậu tin là mình có thể lặp lại chính xác những gì mụ đã nói và làm. Thế rồi cậu bắt đầu rắc Bột sự sống từ chiếc lọ tiêu lên thân chiếc bàn cưa. Tiếp đến cậu nhấc tay trái, ngón út chĩa lên trời và nói: "Weaugh!"

"Thế nghĩa là gì vậy, cha yêu quý?" Jack tò mò hỏi.

"Tôi không biết," Tip đáp. Rồi cậu nhấc tay phải lên, ngón cái chĩa lên trời và nói: "Teaugh!"

"Cái gì vậy, cha yêu quý?" Jack thắc mắc.

"Thế có nghĩa là anh làm ơn im giùm cho!" cậu nhóc đáp lời, bực mình vì bị người khác làm phiền vào thời khắc quan trọng như thế.

"Tôi học nhanh làm sao!" Đầu bí ngô nhận xét với nụ cười không ngừng nở rộng.

Tip giờ nâng cả hai tay lên cao đầu, với tất cả các ngón tay xòe ra và hét toáng lên: "Peaugh!"

1.jpg.png
Ngay lập tức chiếc bàn cưa chuyển động, duỗi căng những cẳng chân, ngoác cái miệng rộng của nó, và lắc người khiến một chút bột rơi ra khỏi lưng. Phần bột còn lại dường như đã tan biến vào trong người của nó.

"Tốt lắm" Jack reo lên, trong khi cậu nhóc ngạc nhiên nhìn nó. "Cha quả là một tay phù thủy cực kì thông thái, cha yêu quý ạ!"_

[1] Nguyên tác là A horse: có nghĩa là con ngựa hay cái bàn cưa.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

streetchick

Gà ăn bám
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
851
Gạo
800,0
Chương 5. Sự thức tỉnh của con Ngựa bàn cưa.

Khi thấy mình đã sống dậy, con Ngựa bàn cưa dường như thậm chí còn sửng sốt hơn cả Tip. Nó láo liên con mắt gỗ ngó hết bên này tới bên kia, tò mò ngắm nhìn thế giới lần đầu tiên nơi giờ đây đã có nó hiện hữu. Thế rồi nó cố ngắm nghía bản thân mình, nhưng bởi nó chẳng có cổ để quay đầu nên nó cứ quay vòng vòng đến chóng mặt mà chẳng thấy được tí ti gì về bộ dạng mình. Bốn chân nó cứng đơ và vụng về bởi chúng chẳng hề có khớp gối; thế nên chẳng mấy chốc mà nó tông phải Jack Đầu bí ngô và hất gã ngã lăn quay lên đám rêu phủ đầy trên mặt đường.

Tai nạn đó cộng với việc con Ngựa bàn cưa cứ nhảy lòng vòng đã doạ cho Tip một trận; thế nên cậu la to: "Ngừng lại! Ngừng lại, ngừng lại coi!"

Ngựa bàn cưa chẳng thèm để ý tới lệnh này chút nào, và lập tức nó đạp ngay một trong những cái chân gỗ của mình lên chân Tip, mạnh đến nỗi cậu nhóc đau đớn nhảy tới khoảng cách an toàn một cách nhằm tránh xa nó, rồi cậu lại đứng đó và hét lên: "Ngừng lại! Ngừng lại, tao nói ngừng lại mà!" Jack giờ đây bằng cách nào đó đã xoay sở tự nâng mình đứng dậy, và gã nhìn Bàn Cưa đầy thích thú. "Tôi không nghĩ là con thú này có thể nghe thấy tiếng cậu đâu," gã bảo.

"Bộ tôi hét chưa đủ lớn hả?" Tip bực dọc đáp lời.

"Không phải; nhưng con ngựa không có tai," Đầu bí ngô mỉm cười nói.

"Ừ ha!" Tip kêu lên, lần đầu tiên mới nhận ra việc ấy. "Nếu vậy thì tôi bắt nó dừng lại bằng cách nào đây?"

Nhưng rồi ngay khắc đó con Ngựa bàn cưa bỗng dừng lại, kết luận rằng mình cách nào cũng không thể nhìn thấy cơ thể mình được. Tuy vậy, nó ngó thấy Tip và đến gần thằng bé để quan sát kĩ hơn.

Thiệt là khôi hài khi ngắm nhìn sinh vật ấy cất bước; hai chân bên phải của nó bước cùng nhau, và hai chân bên trái cũng thế, như một chú ngựa đi nước kiệu như hành quân vậy; và khi làm vậy nó cứ nghiêng ngả thân hình bằng đá của mình sang một bên chẳng khác gì một chiếc nôi đung đưa qua lại.

Tip vỗ nhẹ đầu nó và nói bằng chất giọng ngon ngọt "Ngựa ngoan! Ngựa ngoan!"; và con Ngựa bàn cưa nhảy nhảy cỡn ra xa đến chỗ Jack Đầu bí ngô rồi quan sát gã bằng cặp mắt ốc nhồi của mình."

"Mình phải tìm cho nó một cái thòng lọng mới được," Tip nhủ; và lục tìm trong túi mình ra một cuộn dây thừng chắc nhỏ. Cậu tháo lỏng nó ra, tiến gần con Ngựa bàn cưa và tròng sợi dây quanh cổ nó, sau đó buộc chặt đầu còn lại vào một khúc cây to bự. Con Ngựa bàn cưa, không hiểu được hành động ấy, bèn bước giật lui và đớp lấy sợi dây một cách dễ dàng; nhưng nó không hề có ý định bỏ chạy.

"Nó khoẻ hơn tôi nghĩ," cậu nói, "và cũng khá là cứng đầu nữa."

"Sao cậu không làm cho nó đôi tai?" Jack hỏi. "Rồi sau cậu có thể bảo nó nên làm gì."

"Thật là một ý tưởng tuyệt vời!" Tip thốt lên. "Làm thế nào mà anh đột nhiên nảy ra ý nghĩ đó vậy?"

"Thế nào á, tôi không có nghĩ về việc đó," Đầu bí ngô đáp lời; "Tôi chẳng cần phải nghĩ ngợi chi, bởi đó là việc đơn giản nhất và dễ dàng nhất nên làm."

Thế là Tip lôi con dao của mình ra và tạo khắc đôi tai từ vỏ của một chiếc cây con.

"Tôi không được làm chúng quá to," cậu vừa gọt vừa nói, "không thì chú ngựa của chúng ta sẽ biến thành một con lừa mất."

"Làm thế nào mà như thế được?" Jack thắc mắc, từ bên lề đường.

"Sao à, bởi tai ngựa sẽ to hơn tai người; và tai lừa thì lại to hơn tai ngựa," Tip giải thích.

"Vậy nếu tai tôi chúng dài hơn thì, liệu tôi có thành một con ngựa không?" Jack thắc mắc.

"Bạn của tôi ơi," Tip từ tốn đáp, "anh sẽ chẳng bao giờ là bất cứ thứ gì ngoại trừ một gã Đầu bí ngô, dù cho tai anh có to thế nào chăng nữa."

"Ồ," Jack gật gù; "Tôi nghĩ là tôi đã hiểu rồi."

"Nếu mà vậy thì anh quả là một kì quan," cậu nhận xét "nhưng mà nói rằng anh đã hiểu rồi thì cũng chẳng hại gì cho cam. Tôi đoán là đôi tai này đã sẵn sàng rồi đó. Anh làm ơn giữ con ngựa trong khi tôi gắn tai cho nó giùm nhé?"

"Chắc rồi, nếu cậu giúp tôi đứng lên," Jack đáp.

Thế là Tip giúp Đầu bí ngô đứng dậy. Gã bèn bước tới chỗ con ngựa và giữ đầu nó trong khi cậu nhóc dùng lưỡi dao khoét hai lỗ và gắn cặp tai vào.

"Đôi tai khiến nó trông cũng đẹp trai ấy chứ," Jack ngưỡng mộ ngắm nhìn.

1.jpg.png

Nhưng những từ ngữ đó, được nói gần chú Ngựa bàn cưa, trở thành những thanh âm đầu tiên mà nó từng nghe được. Con vật giật bắn mình: nó nhảy vọt lên phía trước và khiến Tip cùng Jack ngã nhào về hai phía. Rồi nó tiếp tục xông lên phía trước bởi nỗi sợ hãi trước tiếng vó chân lóc cóc của chính mình.

"Ngừng lại!" Tip dựng mình dậy, hét vang; "Ngừng lại! Đồ con ngựa ngu ngốc ngừng lại coi!"

Có vẻ như Ngựa bàn cưa chẳng thèm để ý tới những tiếng la hét ấy, nhưng ngay sau đó nó bước hụt chân vào một lỗ đào hầm và ngã lộn nhào ra trên mặt đất, lưng đập xuống nằm ngửa ra, bốn chân giơ trên không trung điên cuồng quẫy đạp.

2.jpg.png

Tip bèn chạy tới chỗ nó.

"Tao phải nói mày quả là một giống ngựa hay ho!" cậu la lên. "Sao mày không chịu dừng lại khi tao là 'ngừng lại' hả?"

"Bộ 'ngừng lại' nghĩa là dừng lại hả?" con Ngựa bàn cưa sửng sốt và lăn tròn đôi mắt nhìn cậu nhóc.

"Dĩ nhiên rồi," Tip đáp.

"Và một cái lỗ trên mặt đất cũng có nghĩa là dừng lại phải không?" con ngựa tiếp tục.

"Hẳn là thế; trừ khi mày bước qua nó," Tip nói.

"Nơi đây quả là một chốn lạ kì," con vật thốt lên đầy kinh ngạc. "Dù sao thì tôi đang làm gì ở đây vậy?"

"Thế nào, tao đã đem đến cho mày sự sống," cậu đáp lời "nhưng nó sẽ chẳng làm hại mày đâu, nếu mày để ý đến tao và nghe theo những gì tao sai bảo."

"Vậy thì tôi sẽ làm theo những gì cậu nói," con Ngựa bàn cưa khiêm nhường đáp. "Nhưng chuyện gì đã xảy ra với tôi một phút trước vậy? Tôi cứ cảm thấy như không đúng thế nào ấy."

"Mày đang bị lộn ngược lên trên," Tip giải thích. "Nhưng tao sẽ lật mày lại cho đúng mặt, miễn là mày giữ yên đừng động đậy mấy cái chân này chừng một phút."

"Tôi có cả thảy mấy mặt cơ?"

"Nhiều lắm," Tip ngắn gọn trả lời. "Nhưng mà giữ yên mấy cái chân đấy."

Con Ngựa bàn cưa giờ đã trở nên im lặng, và giữ cứng ngắc mấy cái chân của mình; giúp cho Tip, sau nhiều nỗ lực, cuối cùng cũng lật được nó lại và giúp nó đứng thẳng dậy.

"Ôi chao, giờ thì tôi thấy ổn rồi đó," con vật lạ lùng cảm thán với một tiếng thở dài.

"Một trong những cái tai của mày bị vỡ rồi," Tip thông báo sau khi đã xem xét tỉ mỉ. "Tao sẽ phải làm lại một cái tai mới."

Nói rồi cậu dẫn con Ngựa bàn cưa lại chỗ Jack - lúc này đây đang chật vật đứng lên trong vô vọng, và sau khi giúp Đầu bí ngô đứng thẳng dậy Tip bèn chuốt gọt lấy một chiếc tai mới và gắn nó vào đầu con ngựa.

"Giờ thì," cậu nói với con ngựa, "chú ý những gì tao sắp sửa nói đây. 'Ngừng lại!' nghĩa là dừng lại; 'Đi!' nghĩa là đi về phía trước; 'Phi!' nghĩa là chạy nhanh hết mức có thể. Hiểu chưa?"

"Tôi tin là mình hiểu rồi," con ngựa đáp.

"Tốt lắm. Tất cả chúng ta đang tiến đến Thành phố Ngọc lục bảo, để gặp vị Vua cai trị nó, ngài Bù nhìn rơm; và Jack Đầu bí ngô sẽ cưỡi mày, nhằm tránh cho mấy cái khớp của anh ta bị mòn sờn."

"Tôi chẳng phiền chi đâu," con Ngựa bàn cưa nói. "Bất cứ thứ gì khiến cậu thỏa mãn thì tôi cũng sẽ thấy thỏa mãn."

Thế rồi Tip giúp Jack cưỡi lên con ngựa.

"Nhớ giữ cho chắc đấy nhé,"cậu cảnh báo, "không thì anh sẽ ngã vỡ nát cái đầu bí của mình đấy."

"Thế thì quả là tồi tệ hết sức!" Jack rùng mình thảng thốt. "Tôi nên bám vào cái gì đây?"

"Sao, bám vào hai tai của con ngựa ấy," Tip đáp sau một thoáng do dự.

"Đừng làm thế!" Ngựa bàn cưa kháng nghị; "làm thế thì sao tôi có thể nghe thấy gì được."

Điều ấy nghe cũng khá hợp lí, thế là Tip phải thử nghĩ cách khác.

"Tôi sẽ sửa nó lại!" sau cùng cậu nói. Tip tiến vào trong rừng và bẻ lấy một cành ngắn từ một cây xanh to chắc còn non. Cậu vót nhọn một đầu, rồi sau đó khoét một cái lỗ ở lưng con Ngựa bàn cưa ngat sát phía sau đầu của nó. Kế đến cậu lượm một viên đá trên đường và dùng nó để đóng chặt khúc gỗ vào lưng con vật.

"Dừng lại! Dừng lại đi!" con ngựa hét lên; "cậu đang làm tôi thấy chói tai khủng khiếp."

"Mày có thấy đau đớn gì không?" cậu nhóc thắc mắc.

"Không đau lắm," con vật đáp lời; "nhưng tiếng động đinh tai nhức óc ấy khiến tôi thấy bồn chồn lo lắng."

"Không sao, mọi chuyện cũng đã xong xuôi rồi" Tip khích lệ. "Giờ thì, Jack, anh nhớ giữ lấy cái cột này cho chắc đấy nhé, làm thế thì anh sẽ chẳng thể bị ngã và vỡ nát được."

Thế là Jack bám thật chặt, và Tip lệnh cho con ngựa:

"Đi."

Con vật dễ bảo ngay lập tức tiến về phía trước, lúc lắc hết bên này tới bên nọ với mỗi bước chân cất khỏi mặt đất.

Tip đi bên cạnh con Ngựa bàn cưa, khá hài lòng với thành viên mới của nhóm. Chẳng mấy chốc cậu liền bắt đầu huýt sáo.

"Âm thanh ấy có nghĩa là gì thế?" con ngựa hỏi.

"Đừng có bận tâm tới nó làm gì," Tip nói. "Tao chỉ đang huýt sáo, và việc ấy chỉ có nghĩa là tao đang khá là hài lòng."

"Nếu tôi có thể bặm môi vào nhau thì tôi cũng có thể tự huýt sáo rồi," Jack chen vào. "Tôi sợ, cha yêu quý ạ, rằng tôi còn thiếu sót một cách đáng buồn ở nhiều khía cạnh đấy."

Sau vài dặm du hành, đường mòn nhỏ hẹp họ vốn đang đi bỗng biến thành một con đường to rộng lát gạch vàng. Tip để ý bên đường có một tấm biển báo ghi:

"CÒN CHÍN DẶM NỮA TỚI THÀNH PHỐ NGỌC LỤC BẢO."

Nhưng màn đêm đang dần buông xuống, thế nên cậu quyết định dừng lại cắm trại bên đường để nghỉ qua đêm và tiếp tục cuộc hành trình vào rạng sáng hôm sau. Cậu dẫn Ngựa bàn cưa lên một đồi cỏ nhỏ với khá nhiều bụi cây, và cẩn thận giúp Đầu bí ngô trèo xuống.

"Tôi nghĩ tôi sẽ đặt anh nằm trên mặt đất đêm nay," cậu nhóc nói. "Làm thế thì anh sẽ được an toàn hơn."

"Thế còn tôi thì sao?" con Ngựa bàn cưa cất tiếng hỏi.

"Mày đứng thì cũng sẽ chẳng bị đau đớn gì đâu," Tip đáp; "và, bởi vì mày không thể ngủ được, mày cũng có thể trông chừng và để ý tránh cho bất cứ ai tới gần và làm phiền chúng ta."

Rồi cậu nhóc duỗi chân khoan khoái nằm cạnh gã Đầu bí ngô bên bãi cỏ và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu sau một ngày dài phiêu lưu đầy mỏi mệt. _

3.png
 

streetchick

Gà ăn bám
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
851
Gạo
800,0
Chương 6. Chuyến cưỡi ngựa của Jack Đầu Bí Ngô tới Thành phố Ngọc Lục Bảo

1.png

_ Rạng sáng ngày hôm sau, Đầu bí ngô tới đánh thức Tip dậy. Cậu nhóc dụi dụi cặp mắt mơ màng vì ngái ngủ, đầm mình tắm táp trong một con suối nhỏ, và sau đó ăn một phần bánh mì và phô mai. Sau khi đã chuẩn bị đầy đủ cho một ngày mới, cậu cất tiếng:

"Chúng ta khởi hành ngay luôn nhé. Chín dặm là một khoảng cách khá xa đấy, nhưng nếu không có tai nạn gì xảy ra thì chúng ta sẽ đến Thành phố Ngọc Lục Bảo trước lúc giữa trưa."

Thế là Đầu bí ngô lại một lần nữa bị treo trên lưng của con Ngựa bàn cưa và cuộc hành trình lại tiếp diễn.

Tip để ý thấy sắc tía của cỏ cây giờ đây đã nhạt phai thành sắc màu hoa oải hương nhợt nhạt, và chẳng mấy chốc sắc hoa oải hương này dường như nhuốm màu xanh lục và dần trở nên sáng hơn khi họ tiến đến gần Thành phố to lớn nơi Bù nhìn rơm ngự trị.

Cả nhóm đi được khoảng hai dặm trên con đường lát gạch vàng thì bắt gặp một con sông rộng và chảy xiết. Tip lúng túng không biết làm thế nào để vượt qua; nhưng sau đó cậu bỗng phát hiện thấy một người đàn ông trên một chiếc phà đang tiến đến gần từ bờ bên kia.

Khi người đàn ông cập bờ Tip bèn cất tiếng hỏi:

"Ông chở chúng cháu đến bờ bên kia nhé?"

"Được thôi, nếu mày có tiền," người chở phà đáp, khuôn mặt đầy khó chịu và gắt gỏng.

"Nhưng cháu không có tiền," Tip nói.

"Không có đồng nào cả à?" người đàn ông hỏi.

"Không có đồng nào cả," cậu nhóc đáp lời.

"Thế thì tao sẽ chẳng è người ra mà chở tụi mày sang chi cho gãy lưng cả đâu," người chở phà nói đầy quả quyết.

"Thật là một con người dễ chịu làm sao!" Đầu bí ngô tươi cười nhận xét.

Người chở phà nhìn gã chằm chằm không đáp. Tip vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ, bởi cậu thật thất vọng khi nhận ra chuyến du hành bỗng dưng phải kết thúc sau khi đã đi được một quãng đường khá dài.

"Cháu nhất định phải đến được Thành phố Ngọc Lục Bảo," cậu nói với người chèo thuyền; "nhưng làm thế nào cháu có thể vượt qua con sông này được nếu ông không chở cháu qua?"

Người đàn ông phá ra cười, nhưng đó không phải là một điệu cười tử tế.

"Con ngựa gỗ đó sẽ nổi được đấy," ông nói; "và mày có thể cưỡi nó để vượt sông. Còn với cái thằng du đãng đầu quả bí ngô đi chung với mày kia, cứ để cho nó chìm hay nổi cũng chẳng phải là một vấn đề gì."

"Đừng lo cho tôi," Jack nói, mỉm cười vui vẻ với tay lái phà quạu cọ; "Tôi chắc là mình sẽ nổi được thôi."

Tip nghĩ cũng đáng để thử một phen, và con Ngựa bàn cưa, không hề biết nguy hiểm nghĩa là gì, nên cũng chẳng phản đối gì cả. Thế là cậu nhóc dẫn con ngựa xuống nước và trèo lên lưng nó. Jack cũng lội nước tới đầu gối và túm lấy đuôi con ngựa để giữ cho chiếc đầu bí ngô của mình nổi trên mặt nước.

"Giờ thì," Tip hướng dẫn con Ngựa bàn cưa, "nếu mày quẫy quẫy chân thì có lẽ mày sẽ bơi được đấy; và nếu mày bơi thì có lẽ chúng ta có thể đến được bờ bên kia thôi."

2.png

Ngay lập tức con Ngựa bàn cưa bắt đầu quẫy chân như một tay chèo và di chuyển những nhà phiêu lưu vượt sông tới bờ đối diện. Chuyến đi thành công đến nỗi chẳng mấy chốc họ đã đang leo lên bãi cỏ, ướt nhẹp và lõng tõng nước.

Ống quần và giày của Tip hoàn toàn sũng nước; nhưng con Ngựa bàn cưa đã nổi một cách hoàn hảo nên từ đầu gối trở lên cậu nhóc hoàn toàn khô ráo. Còn với Đầu bí ngô, từng tấc vải đẹp đẽ của gã đều ướt đẫm.

"Mặt trời sẽ sớm hong khô chúng ta thôi," Tip nói "và giờ, dầu sao đi chăng nữa, chúng ta cũng đã vượt sông an toàn, chẳng cần nhờ đến người lái phà, và có thể tiếp tục cuộc hành trình của mình."

"Tôi chẳng phiền bơi lội tí nào," con ngựa nhận xét.

"Tôi cũng không," Jack chêm vào.

Họ sớm lại tiếp tục cuộc hành trình trên con đường lát gạch vàng vốn bị đứt quãng ở phía bờ bên kia, và Tip lại một lần nữa đỡ Đầu bí ngô trèo lên lưng con Ngựa bàn cưa.

"Nếu anh cho ngựa chạy nhanh," cậu nói, "gió sẽ giúp anh hong khô quần áo. Tôi sẽ bám lấy đuôi ngựa và chạy theo sau. Bằng cách này thì tất cả chúng ta đều sẽ mau khô nhanh thôi."

"Vậy thì con ngựa phải bước hăng hái sôi nổi lên," Jack nói.

"Tôi sẽ cố hết sức mình," con Ngựa bàn cưa vui vẻ đáp lời.

Tip nắm lấy một đầu của nhánh cây vốn được dùng làm đuôi của con Ngựa bàn cưa và la lớn: "Đi!"

Con ngựa bắt đầu những bước chạy chầm chậm, và Tip bám theo sau. Rồi, quyết định rằng cả bọn có thể đi nhanh hơn, cậu hô lớn: "Chạy nước kiệu!"

3.png

Con Ngựa bàn cưa nhớ từ đó là lệnh cho nó phải chạy nhanh hết mức có thể; thế là nó liền bắt đầu lắc lư chạy những bước dữ dội, và Tip phải vất vả - đời cậu chưa từng chạy nhanh hơn thế - để bắt kịp.

Trong phút chốc Tip đã mệt đến tắt thở, và dù rằng cậu muốn hô "Ngừng lại!" với con ngựa, Tip nhận thấy mình không tài nào nói nổi dù chỉ một từ. Thế rồi phần đuôi ngựa mà cậu đang túm lấy, vốn chỉ là một cành cây chết không hơn, đột ngột gãy gọn, và phút kế tiếp ta thấy thằng bé ngã lộn nhào trong đám đất cát bụi bặm bên đường, trong khi con ngựa và gã đầu bí ngô đang cưỡi nó cứ lao tiếp và nhanh chóng biến mất ở phía chân trời xa.

Đến khi Tip có thể tự đứng dậy và nhổ sạch hết cát bụi trong cổ họng để có thể nói "Ngừng lại!" thì cậu đã chẳng cần phải nói lời nào nữa, bởi lẽ con ngựa đã biến mất hút khỏi tầm mắt cậu từ lâu rồi.

Thế là Tip bèn thực hiện điều hợp lý duy nhất mà cậu có thể làm được. Cậu ngồi xuống nghỉ ngơi cho đã rồi sau đó tiếp tục bước bộ trên đường.

"Hẳn là lúc nào đó mình sẽ bắt kịp họ thôi," cậu ngẫm nghĩ; "bởi lẽ Thành phố Ngọc Lục Bảo nằm ngay cuối con đường này, và họ sẽ chẳng thể đi xa hơn được nữa."

Trong lúc đó Jack đang nắm chặt lấy chiếc cột và con Ngựa bàn cưa thì xé gió như một tay đua cự phách. Cả hai đều không hề hay rằng Tip đã bị bỏ rơi lại phía sau, bởi lẽ Đầu Bí Ngô không hề nhìn quanh và con Ngựa bàn cưa thì lại không thể làm thế.

Ngồi vắt vẻo trên lưng ngựa, Jack để ý thấy màu cỏ cây đã ngả sang màu xanh ngọc lục bảo, thế nên gã đoán họ đang tới gần Thành phố Ngọc Lục Bảo thậm chí trước khi những ngọn tháp chọc trời và những toà nhà mái vòm hiện lên trong tầm mắt.

Một bức tường đá xanh cao, nạm đầy những viên ngọc lục bảo, lờ mờ hiện ra trước mắt họ; sợ rằng con Ngựa bàn cưa không biết khi nào nên dừng và có thể khiến cả đám tông thẳng vào tường thành, Jack bèn đánh bạo hét "Ngừng lại!" với tông giọng lớn nhất có thể.

Con ngựa vâng lời và làm theo đột ngột đến nỗi nếu không nhờ có chiếc cột trên lưng nó thì Jack đã có thể bị ngã chúi dụi đầu về phía trước, và dập nát hết cả khuôn mặt xinh đẹp của gã.

"Chuyến đi này nhanh thật đấy, cha yêu quý!" gã la lên; và rồi, bởi không nghe thấy tiếng trả lời, gã liền quay đầu lại và lần đầu phát hiện ra Tip không hề có ở đó.

Thấy có vẻ như mình bị bỏ rơi thế này làm Đầu Bí Ngô cảm thấy thật bứt rứt và khó xử. Và trong khi gã băn khoăn tự hỏi chuyện gì đã xảy đến với cậu nhóc, và tiếp theo gã nên làm gì trong tình huống gay go này, cánh cổng ở bức tường thành màu xanh bỗng hé mở và một người đàn ông bước ra.

Đó là một người thấp tròn với khuôn mặt mập mạp và dường như trông có vẻ đặc biệt đôn hậu. Anh ta vận y phục xanh lục từ đầu đến chân, đầu đội một chiếc mũ xanh chóp nhọn cao và kiếng mắt của anh ta cũng là một màu xanh lục. Anh cúi đầu chào gã Đầu bí ngô và cất tiếng:

"Tôi là Người gác Cổng của Thành phố Ngọc Lục Bảo. Mạn phép cho tôi được hỏi danh tính của các vị, và các vị tới đây để làm gì?"

"Tôi tên là Jack Đầu bí ngô," Jack mỉm cười đáp; "nhưng còn về việc tôi đến đây để làm gì thì tôi cũng chẳng biết xíu xiu nào đó là gì cả."

Người gác Cổng trông có vẻ ngạc nhiên và lắc đầu như thể không hài lòng với đáp án ấy.

"Anh là cái gì, một con người hay một quả bí ngô?" anh ta lịch sự hỏi.

"Cả hai, không phiền anh chứ," Jack đáp.

"Và con ngựa gỗ này -- nó có phải sinh vật sống không đây?" Người gác Cổng thắc mắc.

Con ngựa đảo tròn một con mắt gỗ và nháy mắt với Jack. Rồi nó bỗng nhảy dựng lên và dẫm một chân lên những ngón chân của Người gác Cổng.

"Ối!" anh ta la lớn; "Xin lỗi vì tôi đã hỏi câu hỏi đó. Nhưng câu trả lời quả thật là có sức thuyết phục. Anh có công việc gì cần làm trong Thành phố Ngọc Lục Bảo không, thưa ngài?"

"Có vẻ như là tôi có đấy," Đầu bí ngô nghiêm trang đáp; "nhưng tôi không thể ngẫm ra đó là gì. Cha tôi biết hết về mấy việc này, nhưng cậu ấy lại không có ở đây."

"Đây quả là một vụ việc kì lạ, cực kì kì lạ!" Người gác Cổng thốt lên. "Nhưng anh trông có vẻ vô hại. Người ta không có cười rạng rỡ đến thế nếu họ có ý định gieo rắc tai họa."

"Nói về việc đó thì," Jack nói, "Tôi không thể thay đổi gì cho nụ cười của mình được, bởi lẽ nó đã được khắc trên mặt tôi với con dao bỏ túi rồi."

"Thôi thì, ta cùng đi tới phòng của tôi nào," Người gác Cổng tiếp tục, "và tôi sẽ xem có thể làm gì với anh."

Thế là Jack cưỡi chú Ngựa bàn cưa vượt cổng thành tiến vào trong một căn phòng nhỏ được xây lõm vô tường. Người gác Cổng giựt dây chuông, và chẳng mấy chốc một tay lính cực kì cao -- với bộ đồng phục màu xanh -- tiến vào từ cánh cửa phía đối diện. Anh lính này đeo một khẩu súng màu xanh dài trên vai và có bộ ria xanh dễ thương dài gần tới đầu gối. Người gác Cổng ngay lập tức chỉ anh ta và nói:

"Đây là một quý ông lạ mặt không hề biết vì sao mình lại tới Thành phố Ngọc Lục Bảo, hay mình muốn cái gì. Nói tôi nghe, chúng ta nên làm gì với anh ta đây?"

Người lính Râu Xanh nhìn Jack đầy vẻ bận tâm và tò mò. Sau cùng anh ta lắc đầu quả quyết đến nỗi bộ râu của anh ta gợn những vệt sóng lăn tăn, và cất tiếng:

"Tôi phải đưa anh ta tới gặp đức vua, ngài Bù nhìn rơm."

Nhưng Đức vua, ngài Bù nhìn rơm, sẽ làm gì với anh ta?" Người gác Cổng hỏi.

"Đó là việc của Đức vua," Người lính đáp. "Tôi đã có đủ rắc rối cho mình rồi. Tất cả những rắc rối bên ngoài phải được chuyển giao cho Đức vua. Vậy nên hãy đeo kính cho anh bạn này đi, và tôi sẽ dẫn anh ta đến cung điện hoàng gia."

Thế là Người gác Cổng mở chiếc hộp kính lớn ra và cố gắng kiếm một cặp vừa với cặp mắt bự tròn của Jack.


"Ở đây không có chiếc kính nào thật sự đủ lớn để che hết cặp mắt đó lại cả," người đàn ông nhỏ bé nói với một tiếng thở dài; "và đầu anh lại quá lớn nên tôi buộc phải cột cặp kính này lại."

"Nhưng tại sao tôi lại phải cần đeo kính cơ chứ?" Jack thắc mắc.

"Đó là mốt ở đây," Người lính nói, "và nó sẽ giúp anh khỏi bị vẻ lộng lẫy và hào nhoáng của thành phố Ngọc Lục Bảo tráng lệ làm cho đui mù."

"Ồ!" Jack thốt lên. "Cột nó lại, dĩ nhiên rồi. Tôi chẳng mong mình sẽ bị mù đâu."

"Tôi cũng vậy!" con Ngựa bàn cưa chen vào; thế là một cặp kiếng xanh nhanh chóng được đeo vào hai mấu gỗ lồi ra vốn là cặp mắt của nó.

4.png

Thế rồi Người lính Râu Xanh dẫn họ qua cánh cổng phía trong và ngay lập tức họ thấy mình đang đứng trên lộ đường chính của Thành phố Ngọc Lục Bảo tráng lệ.

Những viên ngọc xanh sáng lấp lánh được trang hoàng phía trước những căn nhà xinh đẹp và những tòa tháp và những tháp canh thì đều được phủ đầy ngọc lục bảo. Thậm chí những tấm lát sàn cẩm thạch cũng lấp lánh những viên đá quý, và đó quả thật là một quang cảnh huy hoàng và kì diệu với những ai lần đầu được nhìn ngắm.

Tuy vậy, Đầu Bí Ngô và con Ngựa bàn cưa, vốn chẳng biết gì về cái đẹp cũng như sự giàu sang, lại rất ít bận tâm đến quang cảnh tuyệt diệu mà họ thấy được qua cặp kính xanh. Cả hai yên lặng theo sau người lính xanh và không hề nhận ra rằng đám đông những con người xanh xao đang ngạc nhiên nhìn họ. Khi một con chó xanh chạy bổ ra và sủa họ, con Ngựa bàn cưa mau mắn dùng chiếc chân gỗ của mình đá nó khiến con vật bé nhỏ cong đuôi rên rỉ chạy vào một trong những căn nhà; nhưng ngoài chuyện đó ra thì cũng chẳng còn gì nghiêm trọng hơn xảy đến có thể làm gián đoạn chuyến viếng thăm lâu đài hoàng gia của họ.

Đầu bí ngô muốn cưỡi ngựa lên những bậc thang cẩm thạch xanh và tiến thẳng tới nơi có mặt Bù Nhìn Rơm; nhưng người lính không cho phép gã làm điều đó. Thế nên Jack xuống ngựa, khá là chật vật, và một người hầu dẫn con Ngựa bàn cưa đi vòng ra phía sau trong khi Người lính Râu Xanh hộ tống Đầu bí ngô tiến vào cung điện bằng cửa trước.

Kẻ lạ mặt bị bỏ lại trong một phòng chờ trang hoàng rất nhiều đồ đạc trong khi người lính đi bẩm báo với nhà vua Bù Nhìn Rơm. Chuyện xảy ra đúng lúc đức vua đang an nhàn rỗi rãi và cực kì buồn chán vì không có gì để làm, thế là ngài ra lệnh cho vị khách phải ngay lập tức trình diện trong phòng ngai của mình.

Việc phải gặp người trị vì thành phố nguy nga tráng lệ này chẳng khiến Jack mảy may lo lắng hay lúng túng, bởi lẽ gã hoàn toàn chẳng biết gì về tất cả những phong tục tập quán trần thế. Nhưng khi gã tiến vào căn phòng và lần đầu nhìn thấy Đức vua Bù Nhìn Rơm ngồi trên ngai vàng lộng lẩy của ngài, gã bất chợt dừng chân đầy kinh ngạc. _
 

streetchick

Gà ăn bám
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
851
Gạo
800,0
Chương 7. Đức vua Bù nhìn rơm

1.png

_ Tôi cho rằng mỗi độc giả của cuốn sách này chắc hẳn đều biết một tên bù nhìn rơm là gì rồi; nhưng Jack Đầu bí ngô, chưa từng một lần được nhìn thấy tạo vật ấy, ngạc nhiên trước cuộc gặp gỡ với vị vua xuất chúng của Thành phố Ngọc Lục Bảo hơn bất cứ trải nghiệm nào khác trong cuộc đời ngắn ngủi của mình.

Đức vua Bù nhìn rơm diện trên mình bộ áo vải xanh lam nhạt màu, và đầu của ngài chỉ đơn thuần là một bao tải nhỏ nhồi đầy rơm với mắt, tai, mũi và miệng được vẽ sơ sài giản đơn tượng trưng cho khuôn mặt. Quần áo ngài cũng được nhồi đầy rơm, và bởi do nhồi không đồng đều hay cẩu thả nên cẳng chân và cẳng tay của Đức vua nom có vẻ mấp mô hơn cần thiết. Trên tay ngài là đôi găng với những ngón tay dài, tất cả đều được độn bông. Từng búi rơm ló ra khỏi chiếc áo khoác của nhà vua cũng như khỏi chiếc cổ và đôi giày ống cao của ngài. Ngài đội trên đầu một chiếc vương miện vàng nặng trịch khảm đầy những đá quý lấp lánh, và sức nặng của chiếc vương miện khiến hàng lông mày của ngài như võng xuống thành những nếp nhăn, biến khuôn mặt sơn vẽ kia lộ ra biểu cảm trầm ngâm tư lự. Quả thật, chỉ riêng chiếc vương miện là báo hiệu đó chính là nhà vua; còn tất cả những phần khác, vị vua Bù nhìn rơm đơn giản chỉ là một con bù nhìn -- tầm thường, vụng về và dễ vỡ.

Nhưng nếu diệu mạo kì lạ của Đức vua Bù nhìn rơm dường như khiến Jack phải sửng sốt thì bộ dáng của Đầu bí ngô cũng lạ kì chẳng kém cạnh gì với Bù nhìn rơm. Chiếc quần tím cùng áo gi lê hồng và sơ mi đỏ treo lỏng lẻo trên những mối nối bằng gỗ mà Tip đã tạo ra, và khuôn mặt được chạm khắc cứ không ngừng nở nụ cười rộng đến mang tai như thể người khoác nụ cười ấy xem cuộc sống là điều thú vị nhất mà gã có thể tưởng tượng được.

Quả thực ban đầu Đức Vua ngỡ rằng vị khách kì quặc này đang cười nhạo ngài, và có phần cảm thấy bực dọc với thái độ coi thường đó; nhưng chẳng phải không đâu mà Bù nhìn rơm lại được gắn cho cái danh là người thông thái nhất Xứ Oz. Ngài cẩn thận soi xét vị khách của mình, và chẳng mấy chốc phát hiện ra rằng nét mặt của Jack được khắc thành một nụ cười và rằng gã chẳng thể tỏ vẻ nghiêm trang dù có muốn đi chăng nữa.

Nhà vua cất tiếng trước. Sau vài phút nhìn Jack đánh giá ngài lên tiếng với chất giọng đầy ngạc nhiên:

"Ngươi đến từ chỗ nào trên Trái đất vậy, và làm thế nào mà ngươi lại sống được?"

"Xin lỗi thưa Bệ hạ," Đầu bí ngô đáp lời; "nhưng tôi không hiểu ngài."

"Ngươi không hiểu cái gì cơ?" Bù nhìn rơm thắc mắc.

"Sao, tôi không hiểu ngôn ngữ của ngài. Ngài thấy đấy, tôi đến từ Đất nước của những người Gillikin, thế nên tôi là người ngoại quốc."

"Chà, hẳn là thế rồi!" Bù nhìn rơm thốt lên. "Bản thân ta nói ngôn ngữ của người Munchkin, cũng chính là ngôn ngữ của Thành phố Ngọc Lục Bảo. Nhưng ta cho rằng ngươi lại nói tiếng của những người Đầu bí ngô hay chăng?"

"Chính xác là như vậy, thưa Đức Vua" người kia cúi mình đáp; "vậy để chúng ta có thể hiểu nhau là điều không thể."

"Quả thật là không may, hẳn rồi," Bù nhìn rơm trầm tư suy nghĩ. "Chúng ta phải có một nhà phiên dịch."

"Một nhà phiên dịch là cái gì cơ?" Jack hỏi.

"Một người có thể hiểu cả ngôn ngữ của ta và của ngươi. Khi ta nói bất cứ điều gì, nhà phiên dịch có thể diễn đạt ý của ta cho ngươi hiểu; và khi ngươi nói bất cứ điều gì, nhà phiên dịch có thể diễn đạt ý của ngươi cho ta hiểu; Bởi lẽ nhà phiên dịch có thể nói cũng như hiểu được cả hai thứ tiếng."

"Quả thật là tài tình," Jack nói, cực kì hài lòng bởi đã tìm ra một cách thực đơn giản để giải quyết khó khăn.

Thế là Bù nhìn rơm ra lệnh cho Người lính Râu Xanh tìm kiếm trong số những thần dân của ngài cho đến khi anh ta tìm thấy người có thể hiểu được ngôn ngữ cùa người Gillikin cũng như là ngôn ngữ của Thành phố Ngọc Lục Bảo, và ngay lập tức mang người đó đến đây gặp ngài.

Khi Người lính đã rời khỏi Bù nhìn rơm nói:

"Ngươi có muốn kiếm một chiếc ghế trong khi chúng ta ngồi chờ hay không?"

"Hẳn Đức Ngài đã quên rằng tôi không thể hiểu được tiếng của ngài," Đầu bí ngô đáp. "Nếu ngài muốn tôi ngồi xuống ngài phải ra dấu bảo tôi làm thế."

Bù nhìn rơm bước xuống ngai vàng của mình và lăn một chiếc ghế bành tới vị trí đằng sau gã Đầu bí ngô. Rồi ngài đột nhiên đẩy Jack ngã sõng soài ra trên những chiếc gối trong một tư thế cực kì kì cục khiến gã gập đôi như một con dao xếp, và phải vất vả gỡ rối cho mình.

2.png

"Ngươi có hiểu dấu hiệu đó không?" Đức Vua nhã nhặn hỏi.

"Một cách hoàn hảo," Jack thốt lên, vươn tay lên để quay đầu mình - quả bí ngô vốn đã xoay tít 180 độ quanh cây gậy đỡ nó - lại về phía trước.

"Ngươi trông có vẻ được làm một cách khá là cẩu thả," Bù nhìn rơm nhận xét, ngắm nhìn Jack đang cố gắng đứng thẳng dậy.

"Cũng chẳng hơn ngài là bao thưa Đức vua," là câu trả lời thành thật của Đầu Bí Ngô.

"Có sự khác biệt này giữa hai ta," Bù nhìn rơm nói, "đó là trong khi ta có thể bị uốn cong nhưng không vỡ nát, ngươi trái lại có thể vỡ nát nhưng không bị uốn cong."

Lúc này đây người lính đã trở lại, tay dẫn một cô gái trẻ theo sau. Đó là một cô gái có vẻ ngọt ngào và thùy mị, với khuôn mặt xinh xắn cùng cặp mắt xanh và mái tóc đẹp tuyệt trần. Cô khoác trên mình một chiếc váy lụa xanh thanh nhã dài tới đầu gối, để lộ ra đôi bít tất lụa dài thêu hình đậu Hà Lan, và cặp dép lê bằng vải xa tanh xanh điểm tô hàng chùm rau diếp thay cho những chiếc nơ con bướm hay khoá trang trí. Những lá cỏ ba lá được thêu lên thắt lưng lụa của cô, và cô mặc một chiếc áo khoác nho nhỏ trông vui nhộn với đường viền làm bằng những viên ngọc lục bảo lấp lánh có kích cỡ ngang nhau.

3.png

"Ôi, Jellia Jamb bé nhỏ đây mà!" Bù Nhìn Rơm kêu lên khi cô thiếu nữ xanh cúi cái đầu xinh xắn chào ngài. "Cô có hiểu được ngôn ngữ của những người Gillikin không, hỡi cô gái yêu quý?"

"Dạ có, thưa Đức vua," cô đáp, "bởi lẽ thần được sinh ra ở đất nước phía Bắc."

"Thế thì cô sẽ là phiên dịch viên của chúng ta," Bù Nhìn Rơm nói, "và diễn giải cho anh chàng Đầu bí ngô này tất cả những lời ta nói, và cũng diễn giải lại cho ta tất cả những gì anh ta nói. Việc sắp xếp này có thoả đáng hay chăng?" ngài quay sang hỏi vị khách.

"Quả thật là rất thoả đáng," có tiếng đáp lời.

"Vậy trước tiên hãy hỏi anh ta," Bù Nhìn Rơm quay sang Jellia và tiếp tục, "cái gì đã đưa anh ta đến với Thành phố Ngọc Lục Bảo này."

Nhưng thay vào đó cô gái, vốn vẫn luôn chằm chằm nhìn Jack, nói với gã:

"Anh quả thực là một tạo vật kì diệu. Ai đã làm ra anh vậy?"

"Một cậu nhóc tên Tip," Jack đáp.

"Anh ta nói gì thế?" Bù Nhìn Rơm thắc mắc. "Hẳn đôi tai ta đã phản lại ta rồi. Anh ta nói thế nào?"

"Hắn nói coi bộ não của Bệ Hạ đã trở nên ngớ ngẩn mất rồi," cô gái từ tốn đáp.

Bù Nhìn Rơm bứt rứt cựa quậy trên chiếc ngai vàng của mình, và dùng tay trái sờ sờ đầu.

"Có thể hiểu được hai ngôn ngữ khác nhau thật là tốt," ngài nói với một tiếng thở dài bối rối. "Hãy hỏi hắn, cô gái yêu quý, coi hắn có phản đối gì không nếu bị tống vào tù vì tội xúc phạm người đứng đầu của Thành phố Ngọc Lục Bảo."

"Tôi không có xúc phạm ngài!" Jack căm phẫn kháng nghị.

"Thôi đi!" Bù nhìn rơm quở trách "hãy chờ, cho đến khi Jellia thuật lại những lời ta nói. Chúng ta cần một nhà phiên dịch để làm gì, nếu ngươi cứ chen vào bừa bãi như vậy?"

"Được rồi, tôi sẽ đợi," Đầu bí ngô cáu kỉnh đáp -- dù rằng mặt gã vẫn tươi cười vui vẻ. "Hãy dịch mấy lời đó đi, cô gái trẻ."

"Đức vua hỏi anh có thấy đói không," Jellia nói.

"Ồ, không hề!" Jack trả lời. có phần hòa hoãn hơn, "bởi tôi không thể ăn được."

"Ta cũng vậy," Bù nhìn rơm nhận xét. "Hắn nói gì thế, Jellia yêu quý?"

"Anh ta hỏi liệu ngài có nhận thấy rằng một bên mắt ngài được vẽ bự hơn bên còn lại chăng," cô gái tinh nghịch nói.

"Ngài đừng có tin lời cô ta nói, thưa bệ hạ," Jack la lớn.

"Ồ, ta không đâu," Bù nhìn rơm điềm tĩnh đáp lời. Rồi ngài đánh cái nhìn sắc bén về phía cô gái và hỏi:

"Ngươi có chắc là mình hiểu được cả hai thứ tiếng của người Gillikin và Munchkin không?"

"Chắc ạ, thưa Đức vua," Jellia Jamb nói, cố nén không cười vào bản mặt hoàng gia.

"Vậy làm thế nào mà dường như chính ta cũng có thể hiểu được chúng?" Bù nhìn rơm chất vấn.

"Bởi vì chúng đều là cùng một ngôn ngữ cả mà!" cô gái vui vẻ cười công bố. "Chẳng lẽ Đức ngài không biết rằng mọi vùng đất thuộc xứ Oz đều chỉ nói một thứ tiếng thôi sao?"

"Thực vậy sao?" Bù nhìn rơm thốt lên đầy nhẹ nhõm khi nghe vậy; "vậy thì ta dễ dàng là phiên dịch viên của chính mình!"

"Tất cả đều là lỗi của tôi, thưa Đức vua," Jack nói, trông khá là ngu ngốc, "Tôi đã nghĩ rằng chúng ta hẳn phải nói những thứ tiếng khác nhau, bởi lẽ chúng ta đến từ hai đất nước khác nhau."

"Đây sẽ là một lời cảnh báo ngươi đừng bao giờ nghĩ ngợi," Bù nhìn rơm nghiêm khắc đáp. "Bởi trừ khi ngươi có những suy nghĩ sáng suốt, nếu không thì tốt hơn hết là cứ làm một thằng ngốc thì hơn -- mà ngươi nhất định là một tên ngốc rồi."

"Đúng vậy! -- Chắc chắn tôi là vậy!" Đầu bí ngô tán đồng.

"Theo ta thấy," Bù nhìn rơm tiếp tục, giờ đây đã hòa nhã hơn, "thì người tạo ra ngươi đã phí phạm mấy cái bánh ngon để làm ra một kẻ bàng quang như này."

"Tôi cam đoan với bệ hạ rằng tôi không hề yêu cầu mình được tạo ra," Jack đáp.

"À! Vậy thì trường hợp của ngươi cũng chẳng khác gì so với của ta," Nhà vua thích thú nói. “Nếu vậy thì, bởi lẽ chúng ta khác biệt so với những người bình thường, hãy kết bạn nào."

"Với cả trái tim tôi!" Jack kêu lên.

"Cái gì! Ngươi có một trái tim sao?" Bù nhìn rơm ngạc nhiên hỏi.

"Ồ không; chỉ là ẩn dụ mà thôi -- đó chỉ là một cách nói," kẻ kia đáp.

"Nếu vậy thì, cách nói nổi trội nhất của ngươi dường như là cách nói của gỗ; thế vậy ta phải đề nghị ngươi hạn chế trí tưởng tượng mà, do không hề có não, ngươi không có quyền được sử dụng," Bù nhìn rơm cảnh cáo.

"Chắc rồi!" Jack nói mà không hề có một chút nhận thức thấu đáo.

Thế rồi Đức vua cho Jellia Jamb và Người lính Râu Xanh lui ra, và khi họ đi rồi ngài bèn khoác tay người bạn mới và dẫn vô sân trong để chơi trò ném vòng. _
 
Chỉnh sửa lần cuối:

streetchick

Gà ăn bám
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
851
Gạo
800,0
Chương 8. Quân Phiến loạn của Tướng Jinjur.

_ Tip nóng lòng muốn nhập bọn lại với Jack và con Ngựa bàn cưa đến nỗi cậu cuốc bộ cả nửa quãng đường tới Thành phố Ngọc Lục Bảo mà không hề ngừng lại nghỉ chân. Nhưng rồi cậu bỗng thấy đói bụng và phát hiện ra rằng mình đã ăn sạch tất cả bánh quy và pho mát vốn được chuẩn bị cho chuyến đi.

Trong khi tự hỏi mình nên làm gì trong tình huống khẩn cấp này, Tip tình cờ bắt gặp một cô gái ngồi bên vệ đường. Ấn tượng đầu tiên của cậu về bộ trang phục cô mặc đó là nó rực rỡ khác thường: áo chẽn bằng ngọc lục bảo xanh và chiếc váy bốn màu sặc sỡ -- phía trước xanh biển, bên trái ánh vàng, đằng sau rực đỏ và bên phải tím màu. Phía trước áo chẽn được đính bằng bốn chiếc nút -- chiếc trên cùng màu xanh biển, kế đến là màu vàng, chiếc thứ ba màu đỏ và cuối cùng là màu tím.

Bộ váy lộng lẫy gần như có chút hoang dại; thế nên Tip hoàn toàn có lí do chính đáng khi nhìn chằm chằm vào chiếc váy dài một lúc lâu trước khi khuôn mặt xinh đẹp bên trên nó hút lấy ánh nhìn của cậu. Phải, đó là một gương mặt khá xinh, cậu quyết định; nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lại mang cái vẻ bất mãn gắn liền với chút sắc thái của sự bất cần hay táo bạo.

Cô gái điềm tĩnh nhìn khi thấy Tip chằm chằm dòm ngó mình. Một chiếc giỏ đựng bữa trưa đặt kế cạnh cô. Cô một tay cầm chiếc sandwich thơm ngon, một tay nắm quả trứng luộc ăn rõ ngon miệng làm dậy lên trong Tip mối thương cảm.

Cậu chỉ vừa tính xin một phần ăn trưa thì cô gái liền đứng dậy và phủi đi những mẩu vụn vướng trên vạt áo.

"Đó!" cô nói; "Đến lúc ta phải đi rồi. Cầm cái giỏ giúp ta và nếu đói thì ngươi cứ ăn mấy thứ đồ có trong đấy."

Tip hăm hở túm lấy chiếc giỏ và bắt đầu ăn, chân bước theo sau cô gái lạ mặt một quãng thời gian mà chẳng buồn thắc mắc. Cô sải những bước dài nhanh nhẹn phía trước, và ở cô toát ra sự quả quyết và quyền lực khiến cậu ngờ rằng đó hẳn phải là một nhân vật vĩ đại.

1.png

Cuối cùng, sau khi đã thoả mãn cơn đói của mình, cậu rượt theo và cố bắt kịp những bước chân nhanh nhẹn của cô gái -- quả là khó khăn, bởi lẽ cô cao hơn cậu rất nhiều, và rõ ràng là đang vội.

"Cám ơn cô rất nhiều vì mấy chiếc sandwich," Tip nói khi cậu lóc cóc theo sau. "Chẳng hay tôi có thể hỏi tên cô là gì không?"

"Ta là Tướng Jinjur," cô đáp ngắn gọn.

"Ồ!" cậu nhóc ngạc nhiên thốt lên. "Loại Tướng kiểu gì thế?"

"Ta chỉ huy Quân Phiến loạn trong cuộc chiến này," vị Tướng trả lời với vẻ sắc lạnh không cần thiết.

"Ồ!" cậu lại thốt lên. "Tôi không biết là có chiến tranh đấy."

"Lẽ ra ngươi không được biết," cô đáp, "bởi chúng ta giữ kín bí mật về việc đó; và xét đến việc quân ta toàn bộ đều là đàn bà con gái," cô nói thêm với vẻ tự hào, "việc chưa ai phát hiện ra quân phiến loạn chúng ta hẳn là điều phi thường."

"Quả thật thế," Tip công nhận. "Nhưng quân đội của cô đâu rồi?"

"Ở cách đây khoảng một dặm," Tướng Jinjur nói. "Quân lực đã tụ họp từ khắp mọi miền xứ Oz theo lệnh của ta. Bởi đây sẽ là ngày mà chúng ta chiến thắng tên vua Bù nhìn rơm và chiếm lấy ngai vàng của hắn. Quân Phiến loạn chỉ còn chờ ta có mặt là sẽ hành quân đến Thành phố Ngọc Lục Bảo."

"Chà!" Tip nhận xét với tiếng thở dài, "thật là một việc đáng kinh ngạc! Tôi có thể hỏi vì sao cô muốn đánh bại vua Bù nhìn rơm không?"

"Chỉ có một lí do, đó là bởi vì đám đàn ông đã thống trị Thành phố Ngọc Lục Bảo đủ lâu rồi," cô gái nói. "Hơn nữa, thành phố rực rỡ những viên ngọc đẹp đẽ, rất tuyệt để dùng làm nên những chiếc nhẫn, vòng tay và dây chuyền; và ngân khố nhà vua có đủ tiền để mua cho mỗi cô gái trong quân đội của ta một tá áo dài mới. Thế nên chúng ta mới định đi xâm lược và thống trị Thành phố theo ý của mình."

Jinjur nói những từ ấy với giọng điệu hào hứng và quả quyết chứng tỏ rằng cô đang thật sự nghiêm túc.

"Nhưng chiến tranh là một điều tồi tệ," Tip trầm ngâm nói.

"Cuộc chiến này sẽ dễ chịu thôi," cô gái vui vẻ đáp lời.

"Nhiều người trong số các cô sẽ phải chết đấy!" cậu nói tiếp với giọng kinh sợ.

"Ồ, không", Jinjur nói. "Gã đàn ông nào lại đi đối chọi với một cô gái, hay đe doạ sẽ làm hại cô ấy chứ? Và trong toàn quân ta không hề có người nào xấu xí cả đâu."

Tip bật cười.

"Có lẽ cô đúng," cậu nói.

"Nhưng Người gác cổng được xem như một vệ nhân trung nghĩa, và Quân đội của nhà vua sẽ chẳng để Thành phố bị chiếm giữ mà không phản kháng đâu."

"Quân đội thực già và yếu kém," Tướng Jinjur khinh miệt đáp. "Sức mạnh của gã đều đã được dùng để nuôi bộ râu cả rồi, và vợ gã thì nóng tính đến nỗi cô ả đã vặn đến tận gốc hơn phân nửa đám râu ấy rồi. Cái thời Phù thủy Vĩ đại trị vì Người lính Râu Xanh là một Quân đội Hoàng gia rất tuyệt, bởi lẽ người ta khiếp sợ Phù thủy. Nhưng chẳng có ai sợ Bù nhìn rơm cả, thế nên Quân đội Hoàng gia của hắn cũng chẳng đáng kể gì nếu có chiến tranh."

Sau cuộc trò chuyện họ tiếp bước một quãng dài trong im lặng, và chẳng mấy chốc cả hai đã đến một khoảng trống lớn trong khu rừng nơi bốn trăm cô gái trẻ tụ họp. Họ đang chuyện trò và cười đùa vui vẻ như thể cả đám tập trung ở đây chẳng phải để tiến hành một cuộc chiến tranh xâm lược mà chỉ nhằm để đi dã ngoại ngoài trời thôi.

Họ được chia thành bốn đại đội, và Tip để ý thấy rằng tất cả đều diện trang phục tương tự như trang phục của Tướng Jinjur. Chỉ duy có sự khác biệt đó là phía trước váy những cô gái đến từ đất nước của người Munchkin có dải màu xanh biển, còn phía trước váy những cô gái đến từ đất nước của người Quadling lại có dải màu đỏ; và những cô đến từ đất nước của người Winkie thì phía trước váy có dải màu vàng, và những cô gái người Gillikin thì lại đeo dải màu tím. Tất cả đều mặc áo chẽn màu xanh, tượng trưng cho Thành phố Ngọc Lục Bảo mà họ dự tính xâm chiếm, và màu sắc chiếc nút trên cùng ở mỗi chiếc áo chỉ ra xuất xứ đất nước của người mặc.

Những bộ đồng phục thực bảnh bao và phù hợp, và khá là hiệu quả khi tập trung lại với nhau.

Tip ngỡ Quân đội kì lạ này chẳng mang theo vũ khí gì hết; nhưng về điểm này thì cậu đã lầm. Bởi lẽ mỗi cô gái đều đính trên nút tóc sau lưng hai chiếc kim đan len dài sáng loáng.

Tướng Jinjur ngay lập tức trèo lên một gốc cây và kêu gọi quân đội của mình.

"Hỡi bạn bè, đồng chí, và các cô gái!" cô nói; "chúng ta sắp sửa bắt đầu cuộc cuộc Nổi loạn vĩ đại chống lại đám đàn ông xứ Oz! Chúng ta hành quân để chiếm lấy Thành phố Ngọc Lục Bảo -- để truất ngôi vua Bù nhìn rơm -- để giành được hàng ngàn viên ngọc đẹp đẽ -- để vơ vét lấy ngân khố hoàng gia -- và để đoạt lấy quyền lực từ tay những kẻ đã áp bức chúng ta!"

"Hurrah!" những người đã lắng nghe lên tiếng; nhưng Tip nghĩ phần lớn Quân đội còn đang mải mê chuyện trò say sưa để có thể để tâm đến những lời của vị nữ tướng. Lệnh hành quân giờ đã được đưa ra, và những cô gái tự lập thành bốn đoàn, hay đại đội, và cất những bước dài háo hức về phía Thành phố Ngọc Lục Bảo.

Cậu nhóc bước theo sau họ, tay xách nách mang cả tá thứ nào giỏ nào gói nào túi mà nhiều thành viên của Quân Phiến loạn đã đưa cho cậu trông nom. Chẳng mấy chốc họ đã tới được bức tường bằng đá granite xanh của Thành phố và nghỉ chân trước cổng thành.

2.png

Người gác cổng ngay lập tức bước ra và tò mò dòm họ như thể có gánh xiếc đến thị trấn vậy. Ông vung vẩy một chùm chìa khoá đính trên chiếc xích vàng quàng quanh cổ; hai tay ông thọc đại vô túi, và dường như ông chẳng hề biết rằng Thành phố đang bị đe doạ bởi quân phiến loạn. Ông nói với các cô gái bằng chất giọng vui vẻ:

"Chào buổi sáng, các cô gái thân mến! Tôi có thể giúp gì cho các cô nào?"

"Hãy đầu hàng ngay lập tức!" Tướng Jinjur vừa đáp lời vừa đứng trước mặt ông và cau khuôn mặt xinh đẹp của mình lại thành kinh khủng nhất có thể.

"Đầu hàng à!" người đàn ông sửng sốt lặp lại. "Sao lại thế, đó là điều không thể. Việc đấy là trái luật! Đời tôi chưa từng nghe thấy điều gì như thế cả."

"Tuy thế, ngươi vẫn phải đầu hàng!" nữ tướng la lên dữ dội. "Chúng ta đang nổi loạn!"

"Trông các cô đâu có giống," người lính gác nói, ngưỡng mộ hết nhìn người này lại dòm ngó người kia.

"Nhưng chúng ta đang làm thế đấy!" Jinjur dậm chân mất kiên nhẫn la lớn; "và chúng ta định sẽ chiếm lấy Thành phố Ngọc Lục Bảo!"

"Ôi chao!" Người Gác cổng thốt lên kinh ngạc; "thật là một ý tưởng bậy bạ làm sao! Hãy về nhà với mẹ đi, các cô gái ngoan của tôi, và vắt sữa bò và nướng bánh. Chẳng lẽ các cô không biết xâm lược một thành phố là một việc rất nguy hiểm hay sao?"

"Chúng ta chẳng sợ!" nữ tướng đáp; và trông cô thật quyết tâm đến nỗi nó khiến Người gác cổng thấy không thoải mái.

Thế là ông bèn rung chuông gọi Người lính Râu xanh, và phút tiếp theo cảm thấy hối hận vì mình đã làm thế. Bởi ngay lập tức các cô gái đã vây quanh ông - họ rút những chiếc kim đan len đính trên mái tóc và bắt đầu dùng những đầu nhọn sắc đâm người lính gác một cách nguy hiểm gần gò má mập mạp và đôi mắt chớp chớp của ông.

Người đàn ông tội nghiệp gào to tìm sự thương hại và chẳng hề chống cự khi Jinjur đoạt lấy chùm chìa khoá quàng trên cổ mình.

Vị tướng hối hả chạy tới cổng thành với quân đội của mình theo sau, nơi đây cô phải mặt giáp mặt với Quân đội Hoàng gia của Oz -- vốn là tên gọi khác của Người lính Râu xanh.

"Dừng lại!" anh ta la lớn và chĩa họng súng dài vào mặt người chỉ huy.

Vài cô gái hét toáng lên và chạy lui lại, nhưng Tướng Jinjur vẫn can đảm đứng yên tại vị trí của mình và nói với giọng quở mắng:

"Giờ thì sao nào? Nhẽ nào anh lại đi bắn một cô gái tội nghiệp không chút phòng vệ sao?"

"Không," anh lính đáp. "bởi súng của tôi chưa có nạp đạn."

"Chưa nạp đạn?"

"Chưa; do sợ sẽ xảy ra tai nạn. Và tôi đã quên béng mất nơi mình giấu thuốc súng và đạn để nạp rồi. Nhưng nếu cô chịu khó chờ một chút thì tôi sẽ đi lục tìm chúng cho."

"Đừng băn khoăn lo lắng gì về chuyện đó," Jinjur vui vẻ nói. Rồi cô quay sang phía Quân đội của mình và la to:

"Các cô gái, súng chưa có nạp đạn đâu!"

"Hooray," quân phản loạn rền la vui mừng với tin tốt ấy, và họ tiếp tục ồ ạt xông về phía Người lính Râu Xanh đông đến nỗi đó quả thật là một kỳ tích khi họ còn chưa có dính mấy chiếc kim đan len vào nhau.

Nhưng Quân đội Hoàng gia của Oz đã quá sợ hãi với phụ nữ để có thể đương đầu với cuộc công kích dữ dội như vậy. Anh ta đơn giản chỉ quay ngoắt lại và dốc hết sức chạy xuyên qua cánh cổng và hướng về phía cung điện hoàng gia, trong khi Tướng Jinjur cùng đoàn quân lũ lượt tràn vào Thành phố giờ đây không còn được phòng vệ.

Vậy là Thành phố Ngọc Lục Bảo đã bị chiếm đóng mà chẳng ai phải đổ một giọt máu nào. Quân Phiến loạn đã trở thành Quân của những kẻ chinh phạt! __

3.png
 
Bên trên