Chương 23: Hạ Hầu Triều Văn.
Tuy đã núp vào nhưng mà quả thật nàng vẫn rất tò mò.
Nàng lặng lẽ thò đầu ra, quả nhiên là nhìn thấy một góc quần áo của cung nữ kia, ánh mắt ta lướt lên trên chợt nhìn thấy vẻ mặt đầy sợ hãi của nàng ta. Chỉ khẽ cười nhìn nàng, đã có gan đi ra hẹn hò tư tình như thế mà còn cảm thấy sợ sao? Thân thể của nam tử kia vừa vặn lại bị bụi cây bên cạnh ngăn trở nên nàng không nhìn thấy mà chỉ nghe được giọng nói của hắn.
“Buông ta ra!” Cung nữ kia khẽ kêu lên
Người nam tử kia không buông ra, một lúc sau mới thấy hắn mở miệng, nhưng lại hỏi: “Ngươi là ai?” Trong giọng nói ẩn chứa sự lạnh lùng lại mang theo cả sự tức giận.
Cung nữ kia sắc mặt ngày càng khó coi, giọng run rẩy: “Lam… Lam Nhi.”
“Lam Nhi là ai?” Hắn lại hỏi.
Nàng cười thầm, đây là chuyện gì thế này? Không phải là hai ngươi đang tư tình với nhau sao?
Cung nữ kia cũng ngây cả người ra, nhưng lần này, nàng ta không trả lời mà hỏi ngược lại: “Vậy ngươi là ai?”
Hắn cười một tiếng, rốt cuộc cũng thả cánh tay đang ôm lấy cung nữ kia: “Hạ Hầu Triều Văn.”
Nếu như ta không nghe lầm thì y nói, tên y là — Hạ Hầu Triều Văn.
Ách! Bỗng nhiên cảm thấy vô cùng kinh hãi trong lòng, đây chính là….
Cung nữ kia chắc hẳn cũng bị dọa cho sợ mất hồn mất vía, vội vàng lui về phía sau nửa bước, quỳ xuống dập mạnh trán xuống đất: “Nô tỳ không biết là hoàng thượng, nô tỳ đáng chết! Xin hoàng thượng thứ tội, xin hoàng thượng thứ tội!” Lam Nhi vẫn dập đầu liên tục, nói năng lộn xộn.
Nàng bám vào cây cột nhà, tay khẽ run lên, Hạ Hầu Triều Văn tức giận sao? Hắn mà tức giận thì sẽ như thế nào?
Chỉ đáng tiếc, nàng không nhìn thấy dáng vẻ của hắn, lại không dám tùy tiện bước ra. Nàng chưa muốn bị rơi đầu.
“Ngẩng đầu lên.” Hắn ra lệnh.
Hai vai nàng ta khẽ run run, chần chờ một lát, cuối cùng chậm rãi ngẩng mặt lên.
Hạ Hầu Triều Văn bước tới nửa bước, nàng có thể nhìn loáng thoáng thấy long bào màu vàng sáng trên người hắn. Dưới ánh đèn mông lung chiếu rọi, không khí nơi này ngày càng có vẻ trang nghiêm hơn. Kim quan cài trên mái tóc dài, nhẹ nhàng bay bay theo gió lạnh. Vài sợi tóc rơi xuống bên tai hắn, dường như nàng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của hắn.
Hắn không nói lời nào, Lam Nhi không dám động đậy, cả nàng cũng không dám. Thậm chí, nàng không kìm chế được mà phải nín thở chờ đợi. Không biết thật sự đoán không ra, hắn sẽ xử lý nàng ta như thế nào.
Cứ như vậy, hắn đưa mắt nhìn nàng ta một lúc lâu, bỗng nhiên cúi người xuống, đưa tay nắm lấy cằm nàng ta, lạnh lùng nói: “Hỏi thăm được trẫm sẽ đến nơi này, chắc hẳn ngươi phải hao tổn không ít sức lực?”
Cái gì? Nàng lấy tay che miệng. Không lẽ cung nữ này muốn….
Hạ Hầu Triều Văn lại nói: “A, chẳng lẽ là trẫm đoán sai, ngươi là cung nữ của cung nào?” Ách! Dụ dỗ hoàng đế. Tội này còn nặng hơn cả lén lút với thị vệ.
“Cảnh Thái cung, Ngọc Thanh cung, hay là…”
“Hoàng thượng.” Lam Nhi cố lấy dũng khí mở miệng, “Nô tỳ không phải…”
“Chủ tử của ngươi đâu?” Hắn không hề để ý đến lời của nàng ta, quay đầu lại nhìn, nàng lập tức rụt đầu vào chỉ sợ hắn phát hiện ra, chưa gì đã lại nghe giọng nói của hắn truyền tới, “Ngươi không sợ bị chủ tử của ngươi biết sẽ không bỏ qua cho ngươi sao?”
“À, trẫm biết rồi, ngươi muốn một bước bay lên cao trở thành phượng hoàng.”
Nàng ta vẫn im lặng, không dám ho he một tiếng.
“Trẫm đang suy nghĩ nếu đem ngươi giao cho chủ tử của ngươi, kết cục của ngươi sẽ thảm như thế nào đây nhỉ?” Nàng rõ ràng nhìn thấy trong đáy mắt nàng ta hiện lên sự sợ hãi, Hạ Hầu Triều Văn lại nói, “Nhưng mà trẫm, cũng không tính làm vậy.”
Vậy rốt cuộc hắn tính làm gì?
Ánh đèn chiếu trên khuôn mặt tái nhợt của Lam nhi, nàng ta cắn môi, dường như hạ quyết tâm thật lớn, mở miệng nói: “Hoàng thượng nghĩ sai rồi, nô tỳ không biết hoàng thượng ở đây.” Ý của nàng ta là nàng ta vô tình đến nơi này.
Nàng không biết có nên tin hay không nữa. Vì nầng cũng là vô tình mà.
“Trẫm không tin.” Hắn nói nhẹ nhàng, bâng quơ, nhưng rất chắc chắn.
Nàng “hừ” nhẹ khẽ cười một tiếng. Hạ Hầu Triều Văn, ngươi thật lắm mưu mô. Nàng đang đợi xem hắn sẽ giải guyết như thế nào?
Đúng lúc này, nàng nghe thấy từ phía sau lưng hắn truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngoái nhìn về phía tiếng động đó, chỉ thấy một bóng người mảnh khảnh đang chạy tới đây. Tiếp theo là giọng nói đứt quãng, hổn hển của một nữ tử: “Hoàng thượng, thần… thần thiếp tới trễ.” Nghe giọng nói của nàng ta, hình như đang chạy tới vô cùng gấp gáp.
Hạ Hầu Triều Văn vẫn không hề quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt buông một câu: “Nguyễn Tiệp Dư, nàng thật sự đã tới chậm rồi.” Rồi nhấc bông Lam Nhi lên, khiến người được gọi là Nguyễn Tiệp Dư kia, khuôn mặt trở nên xám xịt.
Lam Nhi hét lớn: “Hoàng thượng!” Hắn vẫn bế nàng ta đi lại gần về phía nàng đang nấp. Nàng sợ đến mức không suy nghĩ được gì nữa, không quản đến mọi thứ xung quanh, xoay người đẩy một cánh cửa gần nhất ra, vọt vào bên trong trốn.
Nhưng mà, hình như hôm nay vận may của nàng không được tốt cho lắm thì phải. Hạ Hầu Triều Văn lại ôm Làm Nhi ở trong lòng, đẩy cửa ra bước vào bên trong.
Nàng cắn môi,không thể làm gì khác hơn đành phải chui xuống gầm giường.
Quả nhiên là, mọi sự tính toán trên đời đều không thể tránh khỏi sự biến hóa khôn lường. Nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp hoàng đế trong tình cảnh như vậy. Một người dưới gầm và một người trên giường ôm ấp một nữ nhân.
Tiếng kêu của nàng ta khiến nàng muốn thủng màng nhĩ. Ôi trời, đến khi nào nàng mới thoát khỏi đây ?
Nằm dưới sàn nhà lạnh, nàng cảm thấy buồn ngủ. Tiếng động trên giường cũng dần dần nhỏ lại, chỉ còn tiếng thở gấp yếu ớt lẫn tiếng hít thở. Trong phòng đầy mùi Tiên hương nồng nặc.
Một lát sau, nàng loáng thoáng nghe thấy có tiếng người đứng dậy. Sau đó liền nghe Hạ Hầu Triều Văn gọi: “Bỉnh Thanh.”
“Có lão nô.” Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, nàng lờ mờ thấy một đôi giày màu xanh lam sẫm, sau đó lại nghe vẫn giọng nói đó cất lên: “Hoàng thượng muốn về Thiên Dận cung ạ?”
Ừ nhỉ. Đây không phải là tẩm cung của hắn.
Hạ Hầu Triều Văn chỉ “Ừ” nhẹ một tiếng, đã thấy Bỉnh Thanh bước nhanh đến đỡ hắn đứng dậy. Sau đó lập tức có cung nữ tiến vào, bước đi khe khẽ. Dường như có thể ngửi được mùi thuốc thoang thoảng.
“Uống!”
Người trên giường khẽ run rẩy: “Hoàng thượng….”
“Ta nói ngươi uống, còn không mau uống! Không phải cứ được trẫm ban ân huệ một đêm thì bất kỳ nữ nhân nào đều có thể biến thành phượng hoàng đâu!” Hắn khoác áo ngoài, quay lưng đi thẳng. Ý tứ trong lời nói của hắn đã quá rõ rồi.
Bỗng nhiên có bước chân lại gần phía này. Không lẽ, có người phát hiện ra nàng rồi?