giovotinh_ji bupbecaumua Lâm Diệu Anh Tẫn Tuyệt Tình Phi Kem Dâu lan anh hanami Ánh Tuyết Triều Dương Starlight mời đọc chương mới nhé.
Chương 6: Hoàng đế
Lúc tôi nhận được tin, trời đã xế chiều.
Xe ngựa của Phạm Nguyên chậm rãi trở về dưới cơn mưa lất phất của hoàng hôn. Võng của Đông Cung đợi sẵn ở đấy đã lâu. Cậu ta vừa xuống xe liền lên võng, sắc mặt nhìn thoáng qua có hơi tái đi một chút, nhưng không quá nghiêm trọng đến nỗi khiến người ta chú ý.
Tôi cầm ô đi cạnh Phạm Nguyên. Nhân lúc không có ai nhìn, bèn tranh thủ ghé sát cậu ta: “Điện hạ, ăn mứt không?”
Cậu ta không đáp, chỉ chìa hai ngón tay ra.
Tôi rút xâu mứt giấu trong bọc giấy giắt ở thắt lưng ra, len lén dúi vào tay cậu ta, mắt lấm lét nhìn tổng quản Cung đang đi phía trước.
Tổng quản Cung đằng hắng, nghiêm giọng nhắc: “Đình Phương, thái tử vẫn còn đang thay răng.”
Tôi sợ lại bị phạt ăn hết một bao mứt như tháng trước, nên vội vã rụt tay lại, đưa xâu mứt lên miệng xử lý ngay tại chỗ.
“Dám ăn? Biết tay ta!” Phạm Nguyên liếc mắt, gầm gừ đe doạ.
Lần đi chơi này Phạm Nguyên che giấu thân phận, không mang theo nhiều người hầu kẻ hạ, nên dân chúng ven hồ cũng không biết người trên chiếc thuyền ấy là thái tử, sự việc vì vậy cũng không mấy xôn xao. Tin tức chỉ được báo về Đông Cung để mọi người có thể nhanh chóng chuẩn bị than sưởi và gọi ngự y, những nơi khác trong cung vẫn trời quang mây tạnh. Chỉ có Huệ phi vì có họ hàng trong đội hộ tống nên đã sớm biết tin. Phạm Nguyên còn chưa về, bà ấy đã có mặt ở Đông Cung.
…
Sau khi dùng một bát dược thiện nóng, Phạm Nguyên trông đã khá hơn nhiều, vui vẻ ngồi bên cạnh Huệ phi mà nhâm nhi bánh.
“Chuyện này nhất định phải bẩm báo phụ hoàng con tra cho rõ, nếu không lại có lần sau.” Cơn giận trong giọng nói của Huệ phi có vẻ vẫn chưa tắt hẳn.
Cậu ta thong thả đáp: “Phụ hoàng đang ở Tây Kinh lo việc sửa sang lăng tẩm tổ tiên, con thấy có lẽ nên đợi người về hẵng báo.”
“Đợi phụ hoàng con về, e rằng con đã chẳng còn mạng mà báo nữa.” Huệ phi sau khi lớn tiếng thì im lặng một hồi, giống như thấy mình đã lỡ lời.
“Con chỉ sợ phụ hoàng nghĩ con ỷ lại, không biết tự giải quyết vấn đề. Hay là tạm thời cứ lệnh cho viện Ngũ Hình điều tra trước đã.”
“Hiện giờ Quốc vương đang là người quản mọi việc trong triều, theo lý con phải báo cho hắn trước.” Đôi môi Huệ phi bất ngờ xuất hiện một nụ cười. “Nếu không khi phụ hoàng con về, hắn không biết gì để giải trình, bị phụ hoàng con khiển trách thì lại nghĩ con cố tình làm khó hắn.”
“Vâng, con đã hiểu ạ.” Phạm Nguyên ngoan ngoãn gật đầu. “Vẫn là người suy nghĩ thấu đáo hơn.”
“Ta đã hứa với mẹ con phải chăm sóc tốt cho con, nên dù chỉ là phận đàn bà trong cung cấm, không can thiệp được vào triều chính, nhưng chuyện gì giúp được cho con ta sẽ giúp.” Huệ phi âu yếm cầm lấy tay Phạm Nguyên, vỗ nhẹ. “Con tuy học hành giỏi giang, nhưng chuyện lòng người hiểm ác vẫn còn non lắm, sau này nên cẩn thận.”
Trời đã không còn sớm, nên dặn dò mọi người chú ý chăm sóc Phạm Nguyên xong, Huệ phi cũng nhanh chóng ra về.
Tôi nhìn theo bóng lưng vị phi tần đang nắm quyền chấp chưởng hậu cung ấy, lòng không khỏi thương cảm cho tình cảnh của Phạm Nguyên. Những người thân thiết ngọt ngào với cậu ta chắc gì đã thật lòng thật dạ đối tốt với cậu ta? Dù là thật lòng thật dạ, chắc gì những việc làm ấy không phải xuất phát từ lợi ích cá nhân, muốn sau này được đền ơn đáp nghĩa?
Ngay cả tôi cũng vậy.
“Điện hạ, người có bị trướng bụng không?” Tôi ngần ngừ lên tiếng. “Thần xoa bụng cho người nhé.”
Cậu ta “Ừm” nhẹ một tiếng, trút bỏ lớp áo ngoài, lười nhác ngả mình xuống đệm. Những người trong phòng lần lượt được cậu ta lệnh cho lui xuống, ngay cả Tổng quản Cung cũng đã rời đi. Cảm giác này khiến tôi thích thú.
Người cuối cùng ở lại bên cậu ta chính là tôi.
Đêm nay mưa lại rơi. Gió lạnh tưng cơn rít qua khe cửa, chốc chốc lại lướt qua đám tro xám trong lò, khiến mấy hòn than bên dưới cháy bùng lên. Thỉnh thoảng ngoài trời lại nổi lên vài đợt sấm sét, căn phòng lớn đang chìm trong tĩnh lặng càng trở nên tịch mịch.
Dưới ánh nến mờ lay lắt, tôi thấy khoé mắt Phạm Nguyên ươn ướt.
“Hồi ta ba tuổi, Quốc vương vẫn còn rất thương ta, thườngng dẫn ta đi hái khế, dạy ta cách cầm ná bắn chim.”
Cậu ta nói xong câu ấy thì lim dim nhắm mắt, nhưng môi vẫn run run. Tôi biết cậu ta chưa ngủ.
“Lúc ấy mẹ ta có dặn không được bắn tổ chim, vì trong ấy có chim non. Chim non chưa có khả năng tự vệ, bắn chúng thì không phải anh hùng, chỉ được bắn chim đã trưởng thành.”
Bàn tay tôi đang đặt trên bụng cậu ta chợt trở nên cứng ngắc.
Phạm Nguyên, mười một tuổi, vẫn là một chú chim non, nhưng những kẻ khác sẽ không vì vậy mà không bắn cậu ta.
Hơn nữa, cậu ta không những là một con chim non, mà còn là một con chim non mồ côi mẹ.
“Đình Phương, ngươi biết hát cái bài gì mà con gà, rồi cây khế, rồi con vịt gì gì đó không?”
“Biết.” Tôi gật gật đầu, đoán chừng đây là bài lúc nhỏ cậu ta từng nghe mẹ hát, nên không đợi cậu ta nói tiếp đã bắt đầu cất tiếng.
“Con gà con đi lon ton
Đi khắp vườn, ngơ ngác kêu tìm mẹ
Đến gốc khế hỏi bác chó nâu
Bác chỉ ra bờ ao, bảo mẹ ngươi ở đằng kia.
Con gà con đi lon ton
Đi đến bờ ao, ngơ ngác kêu tìm mẹ
Gặp cô vịt liền kêu chíp chíp
Nhưng vịt bảo rằng: Ta không phải mẹ ngươi.
Con gà con đi lon ton
…”
Tôi bất giác siết chặt lấy tay cậu ta, phát hiện ra bàn tay kia lạnh cóng.
“Đình Phương, sấm sét, ta sợ, ôm ta.”
Mùi bạc hà thanh thanh từ ngực áo Phạm Nguyên nhè nhẹ thoảng qua tôi. Tôi cúi người, từ từ luồn tay qua tấm lưng gầy gò của cậu ta, tim bỗng đập rộn lên. Vòng tay càng lúc càng nhỏ lại, hương bạc hà cũng càng lúc càng nồng.
Khi ấy, cơn mưa bên ngoài đã tạnh tự lúc nào.
…
Những ngày sau đấy hoàng cung cũng không xảy ra việc lớn gì. Vụ đắm thuyền ở hồ Dâm Đàm cũng không ai nhắc đến, cứ như việc điều tra đã bị người ta bưng bít. Tôi đã được trở lại Quốc Tử Giám, nhưng đã không còn quan tâm chuyện lập kế để giải quyết mâu thuẫn với đám vương tôn quý tộc như trước nữa. Tạm thời cứ làm kẻ dưới để tránh rủi ro, thà để người ta xem thường chứ không để người ta thù địch. Tôi đã biết sợ hoàng cung, đã biết sinh mạng mình nhỏ bé thế nào. Nếu ngay cả một thái tử còn bị người ta ám hại, xử lý một đứa vô danh tiểu tốt như tôi cũng có tốn bao nhiêu sức lực đâu.
Phạm Nguyên cũng không đề cập gì đến chuyện nội thị Thanh mà tôi từng bẩm báo. Có lẽ cậu ta đã tra ra kết quả, nhưng cảm thấy không cần thiết phải nói cho tôi. Sau khi xác định được vấn đề nằm ở phần nước dùng từ nấm thì quá trình xác định thủ phạm của tôi đã dễ dàng nhiều. Nội thị Thanh tuy không dạy tôi nấu món cháo kia, nhưng trước khi xảy ra vụ việc từng có một dạo thường nán lại ăn tối cùng tôi, chế biến vài món quê nhà cho tôi, chỉ tôi công dụng của nấm và mấy thứ rau quả đối với sức khoẻ thế nào.
Qua những cuộc trò chuyện ấy, dĩ nhiên ông ta nắm được tôi đã biết nấu những món gì, sau đó chỉ cần điều chỉnh lại một chút số lượng nguyên liệu thừa còn tươi ở ngự thiện phòng mà tôi xin về liền có thể ảnh hưởng được thực đơn dự định của tôi trong đêm ấy. Tôi còn nhỏ, đầu óc đơn giản, lúc bị hoàng đế chất vấn sẽ không nghĩ được xa như vậy. Hoàng đế thấy tôi thành thật nhận hết tất cả vào mình, cũng không có manh mối khác nên cho rằng đó chỉ là sự cố, hoặc là chỉ tạm tin tôi rồi từ từ dò xét. Dù sao tôi vẫn nghĩ đã là hoàng đế thì chắc hẳn sẽ rất thông minh, lúc làm việc người khác không ngờ đến được. Ngay cả tôi cũng biết điều tra, lẽ nào người không biết?
Chứng cứ quá mập mờ nên thật ra tôi cũng không chắc là ông ta cố ý. Tôi chỉ biết nếu muốn Phạm Nguyên không còn thành kiến với tôi, tôi phải chỉ ra được một người gánh tội. Lúc trình việc này lên Phạm Nguyên tôi cũng không khẳng định ông ta có tội, chỉ nhắn nhủ cậu ta điều tra sâu hơn nữa, và may mắn là suy đoán lần này của tôi chính xác. Còn mục đích của nội thị Thanh hoặc là của kẻ chủ mưu phía sau ông ta, tôi không biết.
Cuối tháng, chúng tôi được tin hoàng đế đã khởi hành trở về cung, các phòng ban lớn nhỏ đều tất bật. Quốc vương Tư Tề mấy ngày trước không hiểu xảy ra xung đột gì với người nhà mà tự tay giết chết ái thiếp của mình, sau đó tâm trạng không được tốt, lại bị nhiều lời dị nghị không hay nên lơ là triều chính. Phạm Nguyên vì thế càng thêm bận rộn. Tôi sợ cậu ta vất vả sinh bệnh nên ngày nào cũng chăm chỉ bón cậu ta ăn ba bát, nhờ vậy mà lúc hoàng đế về đến kinh thành cậu ta vẫn hồng hào khoẻ mạnh.
Vừa hồi cung chưa được bao lâu, hoàng đế đã liên tiếp ban ra hai tờ sắc dụ khiến cả triều đình chấn động:
“Làm tôi phải trung, làm con phải hiếu, thế mà con trẫm là Tư Tề không trung hiếu với cha mẹ, ngược đãi quần thần, khinh nhờn trời đất, không theo đạo của các đấng tiên vương. Nay giáng Tư Tề xuống chức Quận Vương. Vậy bố cáo thiên hạ”.(1)
“Trẫm đây tài mọn, đức mỏng, kính vâng mạng trời, ở ngôi đến nay đã được sáu năm. Bây giờ đã đến lúc mệt mỏi, không siêng chăm được chính sự. Hoàng thái tử tuổi tuy thơ ấu, nhưng tính nhân từ hiếu thảo bấy lâu đã thấy tỏ lộ ra ngoài, được mọi người hòa thuận tin theo, đáng hưởng ngôi báu. Vậy có thể trao cho kiếm và ấn để thay trẫm coi quản việc nước”.(2)
Vài ngày sau, người lâm bệnh nặng.
Chú thích:
(1) Và (2) đều được trích nguyên văn từ Đại Việt Thông Sử.