Vạn Dặm Xuân - Cập nhật - Bí Bứt Bông

mEothMeoth

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
278
Gạo
0,0
giovotinh_ji bupbecaumua Starlight Lê La Lâm Diệu Anh Tẫn Tuyệt Tình Phi có chương mới rồi nhé.

Chương 12: Ngẫu hứng

Phạm Nguyên dừng lại bên thềm, đôi chân mày hơi chau lại, chắp tay sau lưng, lướt mắt qua những thiếu nữ yểu điệu thướt tha kia một lượt. Tuổi của họ có lẽ cũng chẳng lớn hơn tôi và Phạm Nguyên là mấy. Nhiều người vẫn còn vẻ trẻ con, vì tò mò mà ngẩng đầu lên len lén nhìn cậu ta một cái. Đến khi bắt gặp ánh mắt cậu ta, lại hốt hoảng cúi đầu tránh đi, khẽ cắn môi cố giấu nụ cười bẽn lẽn.

“Bệ hạ, theo lễ đã đến lúc phải vào chào thái phi rồi.” Tổng quản Cung đứng phía sau lên tiếng nhắc.


Trong thoáng chốc, dường như tôi đã thấy Phạm Nguyên đảo mắt hướng về phía một bóng người nào đó đang quỳ ở hàng bên phải, nhưng ánh nhìn đó lại quá nhanh, tôi không xác định được là ai.


Lúc chúng tôi tiến vào chính điện, Phạm thái phi đang ngồi ăn trầu trên phản, hai bên có hai cung nữ già đang chậm rãi đấm vai. Nhìn thấy Phạm Nguyên, bà ta nở một nụ cười hiền dịu, sai người mang khay trầu cất đi, sau đó bảo cậu ta ngồi xuống cạnh mình.


“Nửa tháng nay không gặp, hình như bệ hạ đã cao thêm một chút rồi.” Vừa nói, bà ta vừa chăm chú ngắm nghía Phạm Nguyên, ánh mắt lộ vẻ hài lòng.


“Thái phi đừng trêu con, mới nửa tháng thì cao hơn được bao nhiêu chứ.” Cậu ta cười cười đáp lại. “Gần đây người cứ đóng cửa tụng kinh suốt, con cứ sợ người ăn chay trường lâu quá sức khoẻ kém đi, không ngờ hôm nay trông người còn hồng hào hơn trước, chắc là được trời Phật phù hộ rồi.”


“Miệng con ngọt như vậy đúng là làm khổ thân già này mà.” Phạm thái phi khẽ lắc đầu, vờ ra vẻ đang than thân trách phận. “Mỗi lần nhớ đến con là ta lại không cầm lòng được, cứ muốn xuống bếp làm bánh cho con ăn.”


“Con lại thấy chính vì ăn nhiều bánh người làm quá nên miệng con mới ngọt như đường đấy chứ!” Cậu ta phá lên cười.


“Tiếc là ta càng già càng vụng về, có lẽ không còn xuống bếp được bao lâu nữa. May mà ta đã đào tạo được một học trò rất giỏi, sau này con không phải lo không có lộc ăn.”


Phạm Nguyên tỏ ra hứng thú: “Ai có diễm phúc được người nhận làm học trò thế?”


“Lát nữa con sẽ biết thôi.” Bà ta mỉm cười bí hiểm. “Bánh này để nguội không ngon, nên ta mới cho người mời con đến đây ăn ngay cho nóng.”


Phạm Nguyên gật gật đầu, sau đó nhìn ra cửa: “Mấy cô bên ngoài là con cái nhà nào? Sao lại ở chỗ của người?”


“Đều là con các quan đại thần cả.” Phạm thái phi từ tốn đáp. “Trong cung tịch mịch quá nên ta gọi chúng vào hỏi han chút chuyện ngoài dân gian. Nghe tiếng líu ríu của bọn trẻ chúng nó, ta thấy mình cũng trẻ hẳn ra.”


Phạm Nguyên định mở miệng nói câu gì đó, nhưng tiếng đẩy cửa đã thu hút sự chú ý của cậu ta.


“Trang Từ xin kính chào bệ hạ!” Cô bé áo xanh cầm đĩa bánh bước đến bên Phạm Nguyên cúi đầu một cái.


“Ngọc Châu(1)?” Ánh mắt Phạm Nguyên không giấu được vẻ ngạc nhiên.


Thật ra tôi cũng như cậu ta, không ngờ người học trò mà Phạm thái phi nhắc đến lại là công chúa Trang Từ, chỉ là nãy giờ tôi quan tâm đến nhiều việc quá nên cảm xúc không mãnh liệt như cậu ta thôi. Bà ta không tận dụng dịp này để giới thiệu người của mình với Phạm Nguyên, chẳng lẽ màn hay còn ở phía sau?

“Thái phi, học trò giỏi mà người nhắc đến là Ngọc Châu sao?”


“Con ăn thử đi rồi sẽ biết ta có nói ngoa không.” Phạm thái phi cười tủm tỉm.


Công chúa Trang Từ đặt khay bánh xuống bàn, xoa xoa tay đứng một bên, ánh mắt đột nhiên liếc sang tôi. So với một năm trước, lúc tiên đế qua đời, cô bé này đã lớn hơn nhiều, cũng vui vẻ hoạt bát hơn, chỉ là không hiểu tại sao lại xuất hiện ở đây, lại còn trở thành học trò của Phạm thái phi. Chẳng phải trước giờ mẹ con Trần thái phi luôn ở trong biệt viện quanh năm nhang khói nọ, không giao du với người của những cung điện khác sao?


Phạm Nguyên ăn chưa xong cái thứ nhất, tay đã đặt vào cái thứ hai, khiến Phạm thái phi và công chúa Trang Từ đều không khỏi phì cười.


“Tại bánh, không phải tại con.” Cậu ta cười ngượng.


“Ngọc Châu năm nay cũng đã chín tuổi rồi, sáu năm nữa là phải hạ giá gả cho Bùi Ban theo hôn ước tiên đế đã định lúc sinh thời. Sức khoẻ của Trần thái phi không được tốt nên ta bàn với bà ấy đưa Ngọc Châu sang đây, để ta từ từ dạy con bé những điều cần thiết cho cuộc sống sau này. Ta cũng đang định tuyển vài thiếu nữ con nhà quý tộc vào cung cùng học cầm kỳ thi hoạ với Ngọc Châu cho có bạn có bè.”


“Người suy nghĩ thật chu đáo, chả trách phụ hoàng lại tin tưởng người như vậy, giao cho người quản lý hậu cung.” Phạm Nguyên cất giọng nịnh bợ. “Vậy người đã tuyển được ai chưa?”


“Theo thân phận thì con gái của Lê Sát, Lê Ngân nên có trong danh sách trước tiên. Con gái của Phạm Vấn thì đã lớn, không thích hợp. Ngô Từ cũng có thể tính là thân thích của hoàng gia, theo ta nhớ thì ông ấy có hai ba đứa con gái trạc tuổi con. Ngoài ra còn có con gái của Bùi Cầm Hổ. Thơ văn của cô bé này rất khá, nổi tiếng kinh thành, lại đoan trang thuỳ mị, sẽ là tấm gương tốt cho Ngọc Châu của chúng ta.”


“Bùi Cầm Hổ đã bị điều đến Lạng Sơn, gia quyến của ông ta vẫn còn ở đây à?”


“Mẹ của ông ta bệnh tật liên miên, không đi xa được nên ở lại. Cô bé này vì vậy cũng nán lại chăm sóc cho bà, là một đứa trẻ rất hiếu thảo.”


“Xem ra người đánh giá rất cao cô gái này.” Phạm Nguyên mỉm cười, ánh mắt một lần nữa lại nhìn ra cửa. “Con muốn gọi cô ấy vào nhìn thử cho biết, chắc là không có vấn đề gì chứ?”


“Con là hoàng đế, muốn gì mà chẳng được.”


Bùi Quý Nhân nhanh chóng được cung nữ đưa vào, lễ phép quỳ xuống trước mặt Phạm Nguyên và Phạm thái phi. Từng bước đi, cử chỉ đều thể hiện sự gia giáo của người thuộc dòng dõi thư hương, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng hiếm thấy. Gương mặt cô gái tuy vẫn còn hơi non nớt, nhưng chỉ nhìn qua đường nét thôi cũng có thể đoán được hai ba năm nữa sẽ là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.


Chẳng lẽ đây chính là người Phạm Nguyên đã chú ý trước lúc bước vào?


Cậu ta nhìn cô ấy vì vốn biết cô ấy là con gái Bùi Cầm Hổ, hay là vì ấn tượng bởi nhan sắc và khí chất này?


Tôi những tưởng Phạm Nguyên sau khi gọi Bùi Quý Nhân vào sẽ hỏi han gì đó, hoặc là lệnh cho cô ấy biểu diễn tài năng, nhưng cậu ta chỉ nhìn một chút rồi lại phất tay ra hiệu cho cô ấy ra ngoài.


“Đẹp thì có đẹp, nhưng giống hệt Bùi Cầm Hổ, mới mười mấy tuổi mà mặt đã nghiêm rồi.” Phạm Nguyên cười tinh quái. “Con nhìn mà cứ tưởng tượng đến cảnh cô ấy bắt con chép phạt.”


“Bệ hạ thật là…” Phạm thái phi tỏ vẻ không đồng ý, nhưng cũng chỉ là mắng yêu chứ không nghiêm lúc lắm.


“Con nhớ ngoài ấy còn có một cô áo hồng, tóc cài hoa màu cam nhạt, không biết là con của quan nào?”


“Đó là Lý Thị Hoa, con của học sĩ Hàn Lâm viện Lý Thành Nam.”


“Con của Lý Thành Nam? Vậy chẳng phải cô ấy là cháu gọi người bằng dì ruột sao? Người có tuyển cô ấy vào không?”


“Ta chỉ gọi nó vào trò chuyện thôi. Chức học sĩ so với các quan kia không đáng kể, không thể làm bạn học của công chúa được.”


“Chỉ cần là nhân tài, xuất thân có gì quan trọng. Không nói đâu xa, thư đồng thân cận của con cũng là bình dân bá tánh đấy thôi.” Ánh mắt cậu ta lướt qua tôi, sau đó lại nhìn Phạm thái phi. “Chẳng phải người thường thấy buồn chán sao? Cứ giữ cô ấy lại trong cung trò chuyện cho khuây khoả đi, con không muốn nhìn thấy gương mặt ủ rũ của người đâu.”


“Ừm, vậy ta sẽ giữ con bé lại.”


Ánh mắt Phạm Nguyên lộ rõ niềm hớn hở, trong bữa cơm cũng ăn nhiều hơn lúc bình thường. Tôi không hiểu tại sao cậu ta làm vậy, chỉ cảm thấy cậu ta không phải là loại người hành động cảm hứng, càng chắc chắn sẽ không tuỳ hứng trước Phạm thái phi.





Cuối năm ấy, bài vị của tiên đế được đưa từ điện Càn Đức đến Thái Miếu để thờ, Phạm Nguyên cũng vì vậy được chính thức ngồi ngai, không còn phải đứng tựa cột để nghe thiết triều như trước nữa. Để ăn mừng sự kiện này, khuya hôm đó tôi đã theo lệnh Phạm Nguyên lẻn xuống bếp trộm một vò rượu nếp làng Vân, đóng cửa thắp đèn, lôi mớ bánh mứt được chuẩn bị cho giao thừa ra đánh chén.


Vừa đẩy cửa bước vào, tôi đã thấy cậu ta ngồi dưới sàn, trước mặt là một núi thức ăn.


“Không ai thấy ngươi mang rượu vào đây chứ?” Cậu ta thì thầm.


“Thần quan sát kĩ rồi, chắc chắn không ai thấy, bệ hạ yên tâm.” Tôi vỗ ngực tự tin.


“Đầu năm mà có kẻ dâng sớ phê bình trẫm còn nhỏ đã say mê chè chén, trẫm sẽ hỏi tội ngươi.”


“Bệ hạ, lỡ chúng ta uống một ngụm đã say, ngủ thiếp đi, sáng mai tổng quản Cung vào phòng nhìn thấy thì sao?”


“Có phải con nít đâu mà uống một ngụm đã say. Đồ ngốc!” Một tay cậu ta mở nắp vò rượu, tay còn lại cốc lên trán tôi một cái.


Sau khi rót cho mình một chén đầy, cậu ta đưa vò rượu cho tôi. Nhìn tấm thân gầy như cây tre của cậu ta, lòng tự ái của tôi nổi lên, tôi rót cho mình một chén suýt nữa là tràn.


Cậu ta hớp một ngụm. Tôi cũng hớp theo một ngụm. Cậu ta tu ừng ực, tôi cũng bắt chước cậu ta, thậm chí còn cố uống nhanh hơn, dù cảm thấy mùi vị rượu cũng chả ngon lành gì lắm, vừa cay vừa xốc.


Càng lúc cảnh vật trước mắt tôi càng mờ mờ ảo ảo. Tôi còn thấy có đến hai ba Phạm Nguyên nữa. Nhiều Phạm Nguyên như vậy, chắc chắn vật sẽ sướng tay lắm đây!


Nghĩ đến đó, tôi bất chợt cười hí hửng.


“Ngươi đang cười nhạo trẫm?” Cậu ta đẩy tôi một cái, giọng lè nhè.


“Hệ… Hệ… Hệ hệ…”


“Ngươi còn tiếp tục cười nhạo trẫm?” Cậu ta lại đẩy tôi thêm một cái.


Tôi bị đẩy đau, tức mình định đứng dậy vật cho cậu ta một cú, nhưng mãi vẫn không đứng nổi.


Bên ngoài có tiếng mưa rơi.


“Đình Phương, mưa rồi kìa.”


“Ừm, mưa rồi.” Tôi gật đầu đáp lại. “Trú mưa thôi.”


Nói rồi, tôi chống tay bò về phía gầm bàn. Phạm Nguyên thấy vậy cũng bò theo.


Hai chúng tôi cùng chui rúc dưới cái bàn trà bé tẹo. Sau một hồi loay hoay xoay qua xoay lại, cuối cùng cả hai cũng thu được cả người lẫn chân vào một cách gọn gàng, gục lên gục xuống, mắt từ từ díp lại.


“Mưa lớn quá, chắc tối nay phải ngủ lại ở đây rồi.” Cậu ta cất giọng nhừa nhựa.


“Ừm.” Tôi gật gật đầu.


Thế nhưng, ngay sau đó, một thứ linh tính mạnh mẽ lại thức tỉnh tôi, khiến tôi lật đật bò ra khỏi gầm bàn.


“Đồ ngốc, ngoài đó đang mưa.” Cậu ta kéo áo tôi.


“Không ngủ chung được đâu.” Tôi vừa đáp vừa đưa tay lên đầu che mưa, cố lết ra ngoài. “Ngủ chung sẽ có thai đấy.”


“Có thai thì kệ có thai chứ, đồ ngốc ngươi ra ngoài giờ này bệnh chết cho xem.” Cậu ta lại tiếp tục kéo áo tôi.


“Không được, có thai rồi sinh ra em bé biết lấy ai nuôi.” Tôi lắc lắc đầu giãy nãy.


“Trẫm nuôi, trẫm có tiền.” Cậu ta dùng một tay tháo miếng ngọc trên cổ ra đưa cho tôi. “Cái này đủ nuôi mười em bé luôn.”


Tôi áp miếng ngọc mát lạnh vào má, chà chà mấy cái, cười ngô nghê. Sau đó cậu ta còn nói mấy câu gì đó nữa, nhưng tôi nghe không được, chỉ cảm thấy mi mắt càng lúc càng nặng trĩu, từ từ gục xuống.





Sáng hôm sau, giống như lời nói dại của tôi đêm qua, chúng tôi bị tổng quản Cung bắt tại trận đang nằm tựa lưng nhau dưới gầm bàn ngủ say như chết, cả người đầy mùi rượu. Ông ấy vội vàng thu xếp, tránh cho người ta phát hiện, rồi đứng răn dạy chúng tôi một bài dài cả canh giờ, khiến tôi vừa mới tỉnh được một chút đã muốn nằm ngủ tiếp.


Lúc trở về phòng, phát hiện miếng ngọc nhét trong ngực áo mình, tôi ngẩn người một hồi mới nhớ ra được thứ này mình từ đâu mà có. Tôi không dám giữ lại nên tìm đến phòng cậu để trả, nhưng cậu ta phất tay bảo tôi cứ giữ lấy, xem như là lì xì năm mới. Tôi cầm miếng ngọc mà lòng thầm tiếc nuối sao đêm qua cậu ta không tháo nhiều một chút. Trên tay cậu ta vẫn còn ba cái nhẫn ngọc, thắt lưng cũng đính đầy vàng. Buồn ơi là sầu! Đây này chị Bí Bứt Bông





Giao thừa năm ấy pháo hoa rất đẹp. Tôi cùng Phạm Nguyên đứng trên đài cao lộng gió, say sưa ngắm nhìn những tia sáng đầy màu sắc loé lên giữa nền trời, bừng nở thành những đoá hoa muôn hình vạn trạng.


Mấy ngày sau, triều đình tổ chức đi săn.


Chú thích:

(1) Công chúa Trang Từ là con gái của Lê Thái Tổ và một công chúa triều Trần. Ở đây, Trang Từ là phong hiệu của công chúa, còn Minh Châu là tên thật, nên Phạm Nguyên gọi thẳng công chúa là Minh Châu. Còn Đình Phương ở địa vị thấp hơn nên chỉ có thể gọi theo phong hiệu là công chúa Trang Từ, không thể gọi công chúa bằng tên thật.
 

giovotinh_ji

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/11/14
Bài viết
362
Gạo
20,0
Ôi trời ơi, Phạm Nguyên em ấy sao mà... con đàn cháu đống thế? Sống thêm vài năm nữa thì không biết thành bao nhiêu đây?:))
Mà em Phương thấy vậy cũng lanh lẹ quả cảm quá nhỉ? Không biết nếu sống được mà về cô nàng sẽ muốn bồi bao nhiêu... tiền đây?=))
 

Bí Bứt Bông

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/9/14
Bài viết
163
Gạo
40,0
Chương 14: Ân nhân

Tôi cúi người, nấp sau những ngọn cỏ may dày đặc, từng bước, từng bước một rón rén tiến ra bờ suối. Sự tĩnh lặng đến đáng sợ khiến máu trong người tôi như đông cứng lại. Mỗi lần có một đợt gió tràn qua, thổi đám cỏ đổ rạp về một phía, tôi ngay cả thở cũng không dám thở.


Bàn tay tôi tê đi vì lạnh, nhưng lưng áo lại bết mồ hôi.


Nhân lúc hai kẻ kia bị tiếng thú rừng đâu đó làm phân tán, tôi đứng vụt dậy, dùng hết sức bình sinh, cắm đầu phóng qua con suối cạn.


Nước bắn tung toé lên chân, lên vạt áo tôi, lên cả đôi môi đang cắn chặt. Tôi nghe tiếng chân người đuổi phía sau.


Chúng đã thấy tôi rồi.


Đang giẫm qua đám cỏ, đang băng qua con suối. Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.


Tôi cứ chạy mãi, chạy mãi, chạy đến nỗi dần dần đôi chân này giống như không còn thuộc về tôi nữa. Có vài nhánh cây quất vào mặt, nhưng tôi không thấy đau. Chân hình như cũng quệt phải gai mấy lần, nhưng đầu óc tôi trống rỗng, chỉ biết lao về phía trước trong vô thức.


Cuối cùng, tôi kiệt sức, ngã ập xuống một vũng bùn. Tôi cố gượng người đứng dậy, nhưng tay chân đều mềm nhũn. Chưa bao giờ tôi thấy mình vô vọng đến thế này.


Hai cái bóng cao lớn áp sát tôi, sát khí trùng trùng.


“Tôi không phải hoàng đế!” Tôi khóc oà lên. “Tôi là con gái, tôi bị ép chết thay thôi!” Vừa nói, tôi vừa xé toạc áo ra.


Lưỡi đao sắp sửa giáng xuống đầu tôi khựng lại.


“Tôi là con gái.” Ngay cả khố tôi cũng cuống quýt lột đi. Sự việc đã đến nước này rồi, trên đời còn gì quý hơn sinh mạng? Chỉ lát nữa thôi, nếu không phải chúng chết thì là tôi chết, việc tôi tiết lộ cho chúng bí mật này khi ấy cũng sẽ chẳng còn quan trọng nữa.


“Hoàng đế đang bị thương ở chân, tôi biết cậu ta chạy hướng nào.” Tôi hít một hơi thật sâu, khẩn thiết ngước mắt lên. “Xin các ông hãy tha chết cho tôi.”


Gã đàn ông trước mặt tôi híp mắt lại, đặt đao lên vai tôi, gằn giọng thị uy: “Dẫn đường.”


Tôi vừa thoăn thoắt bước đi vừa cố khoác lại đống vải rách nát nọ vào người. Sức lực ấy, sự bình tĩnh ấy tôi cũng không biết mình từ đâu mà có. Tôi chỉ biết: đây là cơ hội duy nhất của tôi.


Có tiếng vó ngựa phía xa.


“Mày gạt bọn tao!”


“Không có!” Tiếng hét thất thanh của tôi vang vọng một góc rừng.


Tôi băng băng chạy về hướng phát ra tiếng vó ngựa, tay đặt lên thắt lưng, nắm chặt lấy thanh nhuyễn kiếm.


Gã sát thủ đuổi theo, điên tiết vung đao chém về phía tôi, vừa đúng lúc tôi chống tay xuống đất lăn tránh đi. Tranh thủ hắn còn chưa kịp chuyển hướng tấn công, tôi bật dậy, dùng thanh nhuyễn kiếm vừa rút ra đâm thẳng lên ngực hắn.


Thế nhưng, đối thủ của tôi không phải chỉ có một tên.


Cũng như tôi không thể tránh được lưỡi đao thứ hai.


Trước lúc tâm trí chìm vào bóng tối, tôi vẫn còn có thể ngửi được mùi máu. Rất nồng.







Ánh sáng lờ mờ phủ xuống mắt tôi.


Cả người tôi xương cốt rã rời, đầu đau như búa bổ. Vừa lấy lại chút ý thức mơ hồ, tôi đã nôn thốc nôn tháo, đến lúc suýt ngã nhào xuống đất mới biết mình đang được treo vắt vẻo trên lưng ngựa.


“Chú em tỉnh rồi à?” Một binh sĩ cưỡi ngựa song song mỉm cười nhìn sang tôi lên tiếng.


Tôi cười gượng, gật gật đầu.


“Anh cho ngựa dừng lại giúp em được không? Khó chịu quá!” Tôi nói.


“Ừ.” Anh ta phóng xuống đất, kìm dây cương lại, sau đó cẩn thận đỡ tôi xuống.


Liếc mắt nhìn xuống tấm áo tả tơi của mình, tôi không khỏi chột dạ thu người lại.


Người này vẫn gọi tôi là “chú em”, xem ra thân phận con gái của tôi vẫn chưa bị lộ.


“Chú em trông xanh xao quá, có cưỡi ngựa được không? Lúc nãy tôi cũng định đặt chú phía trước ngựa rồi đưa về cùng, nhưng cậu Khắc bảo chú sắp thăng quan tiến chức rồi, thân phận như tôi không tiện ngồi cùng ngựa.”


“Cậu Khắc?” Tai tôi vẫn còn ù, dường như chỉ nhớ loáng thoáng được hai chữ ấy.


“Là cậu Lê Khắc đấy, con trai của quan đại tư đồ. Lúc nãy mà không nhờ cậu ấy bắn chết gã sát thủ thì chú em có lẽ cũng khó qua được ải này.”


Tôi “À” một tiếng, thì thào: “May mắn quá.” Đời thật trớ trêu, không ngờ kẻ cứu tôi là là tên mập đáng ghét kia.


“Thế chú em có tự cưỡi ngựa được không?”


“Được ạ.” Tôi nhoẻn miệng cười, run run bám lấy yên ngựa leo lên. Quần áo tôi thế này không thể ngồi cùng một con ngựa với người khác được, rất dễ bị lộ.


“Bệ hạ thế nào rồi anh?”


“Ngài đã an toàn. Lúc nãy có một cấm quân bị trọng thương tình cờ gặp được đội của cậu Khắc đang đi săn, báo tin cho cậu ấy. Cậu ấy nghe xong thì sai người báo lại với quan tư mã và quan đại tư đồ, rồi một mình dẫn tuỳ tùng đi ứng cứu, giữa đường thì phát hiện ra chú em đang sắp bị người ta giết. Cứu được chú em không bao lâu thì có người đưa tin đã tìm ra bệ hạ.”


“Đúng là trời cao có mắt.” Tôi thở phào.


Nhiệm vụ của tôi là đánh lạc hướng bọn sát thủ, để Phạm Nguyên có thể thuận lợi đi theo con đường thứ hai đến chỗ Lê Ngân xin tiếp viện. Dẫn dụ bọn chúng tiến về phía khu trại của Lê Ngân chẳng qua chỉ là kế sách tôi nghĩ ra trong lúc cùng đường, bởi tôi đánh cược bọn chúng đã không còn rõ phương hướng trong rừng sau khi đuổi theo tôi một quãng đường dài như vậy. Còn tôi, tôi chỉ hơn chúng một điểm, đó là trước khi chạy ít nhất cũng được liếc qua tấm bản đồ, tính toán sẵn chạy đường nào thì có cơ hội sống, dù cơ hội ấy thật ra cũng rất mong manh.





Lúc về đến nơi, ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh đều hướng về tôi. Không, phải nói là hướng về phía màu vàng vương giả tôi đang khoác trên nguời. Tôi hiểu ý nghĩa những ánh nhìn đó, nhưng cũng không cố giải thích gì, chỉ đi thẳng vào lều.


Trong lều toàn là mùi thuốc.


“Bệ hạ, Đình Phương đã hoàn thành sứ mệnh trở về.” Tôi quỳ xuống bên giường của Phạm Nguyên.


“Có bị thương không?” Cậu ta định đặt chân xuống giường, nhưng ngự y bên cạnh đã vội vàng ngăn lại.


“Thần chỉ bị xây xát nhẹ, bệ hạ hãy bảo trọng long thể.” Tôi nghĩ, tính ra cái chân đang băng bó to đùng của cậu ta còn nghiêm trọng hơn tôi nhiều ấy chứ. “Vết thương của người…”


“À, cũng thường thôi.” Cậu ta ra vẻ thản nhiên.


Thường thôi, ừ, thường thôi đấy nhé! Mấy ngày nữa đừng có lăn lộn trên giường đập đập tay xuống đệm đòi tôi hầu hạ tận răng đấy nhé!


Nhiều lúc tôi thấy mình bị bóc lột một cách đáng thương. Thân phận của tôi là thư đồng, lẽ ra chỉ lo việc đèn sách thôi, thế mà việc gì cậu ta cũng nhè ngay tôi mà sai bảo, cứ như điện Thường Xuân ngoài tôi ra chả còn mống người hầu kẻ hạ nào. Hôm nay còn kiêm cả vai trò thị vệ, suýt nữa thì đi tong cái mạng này rồi.


“Muốn thưởng gì?” Cậu ta hất hàm.


“Thần…” Tôi cúi đầu phân vân. Sau cùng, buông một câu: “Thần nhận ơn bệ hạ bấy lâu, bảo vệ bệ hạ là chức trách của thần, đâu dám đòi ban thưởng.”


“Thật không đấy? Sẽ không hối hận đấy chứ?” Cậu ta nói như trêu chọc, có lẽ là đang nhớ đến đôi mắt sáng rực của tôi mỗi lần được thưởng tiền.


Tôi thành khẩn gật đầu: “Thần nghĩ kĩ rồi, thần sẽ không hối hận.”


“Vậy ngươi tranh thủ nghỉ ngơi một chút đi.” Cậu ta phất tay. “Một canh giờ nữa chúng ta sẽ hồi cung.”


Tôi cúi đầu lui ra, vừa lúc Lê Sát đang định tiến vào trong. Ông ta không nói gì, nhưng hình như ánh mắt dành cho tôi lúc tôi khom người làm lễ có chút đặc biệt hơn xưa.





Về đến hoàng cung, tôi ngủ một giấc dài mãi đến chiều hôm sau mới dậy. Lúc tỉnh dậy, nhớ đến chuyện đã trải qua, chợt cảm thấy tất cả đều kì diệu như một giấc mơ. Tôi không thấy sợ, thậm chí còn thấy phấn khích khi hồi tưởng đến việc mình đã lừa bọn sát thủ thế nào, tự tay kết liễu kẻ địch ra sao.


Và nhất là, tôi đã nắm được cơ hội mà bấy lâu tôi hằng tìm kiếm. Tôi không cần vàng bạc, không cần chức tước. Cái tôi cần là lòng tin của Phạm Nguyên và một cái ơn khiến cậu ta nhớ mãi.


Đồng thời, cũng để những người trong hoàng cung này nhớ mãi.


Gió xuân nhẹ thổi, cuốn theo những cánh đào hồng phấn lướt qua trước mặt tôi. Tôi lười nhác đưa tay chụp lấy một cánh hoa, đưa lên miệng thổi, sau đó lại chụp lấy một cánh nữa, tiếp tục đưa lên miệng thổi. Phạm Nguyên vẫn còn đang họp trong ngự thư phòng, tôi ở ngoài này chẳng có gì làm cả, đành dùng cách ấy để giết thời gian.


Khi tôi cảm nhận được cái lạnh đã bắt đầu ngấm vào da, cánh cửa ngự thư phòng cuối cùng cũng được mở ra.


Mọi người lần lượt rời đi. Chỉ có một người đứng lại, quay sang nhìn tôi, rồi chậm rãi tiến đến chỗ tôi đang đứng.


Là Lê Sát.


“Không biết quan đại tư đồ có điều gì dạy bảo ạ?” Tôi kính cẩn lên tiếng.


“Tại sao lại từ chối ban thưởng?” Lê Sát ôn tồn cất giọng. Phong thái này không giống vẻ kiêu ngạo, nóng nảy mà tôi thường thấy ở ông ta lắm.


Ông ta có hứng thú với tôi sao?


Hay là đang dò xét?


“Dạ bẩm, con tự thấy mình tuổi nhỏ, tài lại kém, dù có được ban thưởng chức tước gì cũng sẽ không cáng đáng nổi, không chừng còn sơ suất gây tội về sau, nên con từ chối ạ.” Lý do này tôi vốn chuẩn bị để giải thích với Phạm Nguyên, không ngờ giờ đây người đầu tiên hỏi tôi lại là Lê Sát.


“Vậy còn vàng bạc?” Dường như ông ta vẫn không thoả mãn với câu trả lời vừa rồi của tôi cho lắm.


“Dạ… con nghĩ nếu xin tiền thưởng thì bệ hạ sẽ có cảm giác sinh mạng của mình chỉ đáng một ít tiền, nên con càng không dám nhận tiền thưởng ạ.” Tôi thận trọng đáp.


“Kiếm thuật của ngươi thế nào?”


“Dạ bẩm, có lẽ con không có năng khiếu, nên học đã một năm vẫn không tiến bộ được bao nhiêu ạ.”


“Ta sẽ bẩm với bệ hạ, từ nay sau mỗi lần đến ngự thư phòng nghị sự, ta sẽ nán lại hoàng cung dạy ngươi chút kiếm thuật.”


Tôi sững sờ nhìn Lê Sát, sau đó chợt lấy lại bình tĩnh, quỳ xuống, hớn hở dập đầu liên tục: “Đội ơn quan đại tư đồ! Đội ơn quan đại tư đồ!”


Đến lúc ông ta đi rồi, tôi vẫn cảm thấy những lời mình vừa nghe được thật khó tin.


Việc này rốt cuộc là phúc hay hoạ đây? Một người vừa quyền cao chức trọng vừa ngạo mạn như Lê Sát sao lại có thể tự đề nghị dạy kiếm cho tôi?


Tôi mang chuyện vừa xảy ra báo lại với Phạm Nguyên. Cậu ta trầm ngâm một lúc, nhưng sau cùng vẫn không chắc chắn được ý đồ thật sự của Lê Sát là gì, chỉ lạnh lùng đưa ra kết luận:


“Trước nay trẫm cứ nghĩ thứ khiến Lê Sát đáng sợ là quyền lực gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật. Giờ xem ra cái đáng sợ ấy có khả năng chỉ là một tấm bình phong che giấu thứ đáng sợ hơn thôi.” Xong lại cười nhạt: “Mong là chẳng qua chúng ta đã nghĩ quá nhiều.”


Sáng hôm sau, cậu ta đưa cho tôi một chiếc hộp gỗ bọc vải nhung, bên trong có một mũi tên vàng.


“Đình Phương, hình như ngươi còn chưa dâng lễ vật cảm ơn ân nhân cứu mạng của ngươi.”
 

Starlight

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
3.149
Gạo
300,0
Cứ tưởng Đình Phương sẽ xin ban thưởng vàng bạc đá quý gì chứ nhỉ. thì ra chị còn thâm sâu như thế. :))
 

giovotinh_ji

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/11/14
Bài viết
362
Gạo
20,0
Không cần ban thưởng lại không cần tiền?!
>>> Cảm khái bạn Phương, không ngờ, không ngờ!:))
 
Bên trên