Re:
Văn học Việt Nam.
Còn về vấn đề giáo trình giảng dạy thì xin lỗi chứ các bạn phải hiểu rằng nó chịu ảnh hưởng vô cùng, vô cùng lớn từ tư tưởng của "bên trên". Và bạn nghĩ một bộ máy toàn những vị U50, được đào tạo nặng về lí tưởng CNXH, họ có chấp nhận nổi cái mới trong tác phẩm mới không. Lại nói, giáo dục ở nước ta không chỉ dạy chữ, nó còn là công cụ dạy về truyền thống và nhồi nhét tư tưởng của "Đảng và nhà nước", vậy nên dùng các tác phẩm cũ là dễ hiểu. Mà hơn hết, các tác phẩm mới như mình thấy vẫn chưa xứng tầm cho vào giảng dạy.
Rất khó để đánh giá câu hỏi "văn học Việt Nam hiện nay như thế nào" trong một vài từ. Bởi văn học là tấm gương phản chiếu xã hội và con người.
Mình đồng ý với bạn và văn học giảng dạy trong học đường chịu ảnh hưởng nhiều của "bên trên", cho nên đôi lúc mình cũng tự hỏi dựa vào đâu mà chúng ta cho rằng một số tác phẩm kinh điển của Việt Nam là kinh điển? Đó là do nhà trường giảng dạy như thế qua nhiều thế hệ chúng ta mặc định nó là kinh điển, hay là do quần chúng nhận đinh như thế? Vì tâm lý sợ bị tẩy não nên lúc nào mình cũng hơi nghi kị cái mác "kinh điển".
Tuy rằng mình không am hiểu VHVN cho lắm vì số lượng sách Việt Nam mình đọc khá là ít nhưng mình nghĩ cũng phải có một vài tác phẩm là lạ hoặc ít ra cũng có vài tác phẩm đủ tiêu chuẩn đoạt đã giải thưởng của hộ nhà văn này nọ, hoặc vài tác giả có tính đột phá như Nguyễn Đình Tú hay Nguyễn Ngọc Thuần (theo nhận định cá nhân của mình). Có thể những tác phẩm mới chưa đủ tầm để gọi là kinh điển (vì chưa qua thử thách trường tồn của thời gian), nhưng cũng đủ để thấy sự phát triển của văn học hiện đại Việt Nam theo như Vivian nói đó, nó là tấm gương phản chiếu của xã hội và con người: Xã hội ngày nay dường như đang chuộng đọc những tác phẩm thiếu trữ tình lãng mạn, teen hơn là những tác phẩm sâu sắc.
Mình thì hy vọng văn học Việt Nam phát triển hơn trong mảng trinh thám, huyền ão và viễn tưởng. Vì trong những mảng đó tính nhân đạo vẫn có thể phát huy.Văn học hiện đại bây giờ hoàn toàn có thể khai thác theo hai khía cạnh ấy. Nhưng sẽ khó hơn rất nhiều khi mà chúng ta đang sống trong một xã hội khá nhiễu nhương. Hiện thực, là thứ "nhạy cảm". Còn "nhân đạo", lại là thứ xa xỉ, nhiều khi còn bị ghét vì bị đánh đồng với "giả tạo", "thánh nữ".
Còn tính hiện thực trong văn học Việt thì mình hơi ngán rồi, thà lật tờ báo Công An hay Phụ Nữ đọc còn"hiện thực" hơn. Cũng có thể là vì ngày nào cũng nhan nhản mấy tin giật gân, trong khi những khúc mắc đó được nói đi nói lại trong văn học thì xã hội vẫn không vì nó mà thay đổi. Nói cách khác, ít thấy có tác phẩm hiện đại (từ thời năm 75 trở lại) nào khiến một xã hội nhìn lại cách cư xử của mình và khiến nhiều người thay đổi quan điểm. (Ví dụ như Số Đỏ thay đổi cách nhìn về cuộc sống thành thị hóa ở Việt Nam, hay Giết Con Chim Nhại thay đổi cách nhìn về vấn đề phân biệt chủng tộc ở Mỹ, v.v)