Hoàn thành Về quê - Hoàn thành - Lê La

ngocnungocnu

Gà trùm
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
11/9/14
Bài viết
5.251
Gạo
1.500,0
Cảm ơn em đã đọc thần tốc như vậy, chị mới viết xong là đăng lên luôn nên chưa biết mặt mũi chương tiếp theo là gì. Tại mọi người kêu một chương chị viết dài quá nên chương này mới bớt chữ đi một ít. :D
Úi, cái mắt em đọc truyện của mình thì kèm nhem chớ đọc truyện người khác thì tinh như cú vọ ấy chị ạ. :))
 

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Công nhận chương này hơi ngắn. :) Mới vừa hình dung ra được nhà của "tôi", cũng thú vị phết, miêu tả rất chi tiết luôn. :)) Ba chị cũng ít nói, mẹ lại nói nhiều, có điều họ cũng có điểm chung là thương yêu con cái nhưng không bao giờ nói ra thành lời. :x
Chắc chỉ ngắn bằng một chương của chị Dưa thôi. :))
Vì nhà thì thường nói đến ngôi nhà và những người trong nhà nên chương này chỉ đến thế thôi chị Dưa. Em đã tả cái nhà và kể về bố mẹ rồi mừ. :P
Hình như bố mẹ ở nông thôn đều vậy chị ạ. :)
 

Linhduahau

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/5/14
Bài viết
754
Gạo
500,0
Vì nhà thì thường nói đến ngôi nhà và những người trong nhà nên chương này chỉ đến thế thôi chị Dưa. Em đã tả cái nhà và kể về bố mẹ rồi mừ. :P
Hình như bố mẹ ở nông thôn đều vậy chị ạ. :)
Đúng là khi nói về quê thường ta sẽ nghĩ đến ngôi nhà và bố mẹ của mình. Chị đang chờ chương sau em sẽ miêu tả chi tiết hơn về làng nghề truyền thống của quê em, chị thích những làng nghề. :D
Chắc chỉ ngắn bằng một chương của chị Dưa thôi. :))
Câu này ám chỉ mấy chương truyện của chị ngắn có phải không thế? ;))
 

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Đọc thế này mới biết, cả một kho tàng to đùng trong đầu nàng. Ngóng chờ chương tiếp theo xem của "Tôi" nhé ^^
Cuối cùng nàng cũng xí xớn vào đây để comment cho ta à? :)) Cảm ơn nàng nhé. :-*
À, thêm dấu chấm kết câu đi nàng. :D
 

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Bắt lỗi:
-> Gác xép.
Ở nhà luôn sướng nhất, nhưng mà chương này ngắn quá. :3
Ực, chị đi chết đây, chết cái tội lười, giờ sửa một loạt "gác sép" thành "gác xép". :((
Mà viết dài thì bị chê dài, viết ngắn thì bị chê ngắn, hức, chương sau ta lại viết dài. :))
 

Ngọc đình

Gà BT
Tham gia
29/3/14
Bài viết
1.144
Gạo
400,0
Ực, chị đi chết đây, chết cái tội lười, giờ sửa một loạt "gác sép" thành "gác xép". :((
Mà viết dài thì bị chê dài, viết ngắn thì bị chê ngắn, hức, chương sau ta lại viết dài. :))
Chị viết dài em đọc mới đã chứ, cứ ngăn ngắn nó ức chế lắm. :))
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Bây giờ là gần nửa đêm, thời gian rất hợp để nhảy hố của Lê La để uống thuốc ngủ… Hihi, rất may là Mưa thức khuya quen rồi, chống chỉ định ngủ gật.

Chương 1.

Tôi thấy chán ghét sự kém cỏi của bản thân. Tôi đã chọn học ngành này, đã cố gắng học thật tốt, tôi thích nó thật sự, nhưng mọi cái tôi có đều mơ hồ. Trên lớp tôi có vẻ trầm thật đấy, nhưng kết quả học của tôi không đến nỗi tệ. Tôi được làm khóa luận, được kết nạp Đảng, được bạn bè tin tưởng vào khả năng của mình. Chỉ riêng tôi không tin vào điều đó. Nếu tôi là một cái vỏ rỗng, thì cái vỏ rỗng này hơi khác với đồng loại của nó. Những cái vỏ rỗng khác kêu to, còn tôi biết im lặng, sự im lặng hèn nhát. Tôi sẽ chẳng bao giờ để lộ ra cái yếu kém của mình, đơn giản vì tôi không có đủ can đảm. Điều đó giết chết tôi ở một khía cạnh nào đó của sự phát triển. Tôi đứng im một chỗ và thỏa mãn với những gì mình có. Khi nhìn ra xung quanh, tôi mới thấy mình nhỏ bé biết chừng nào.
=> Cả một chương và cảm nhận của chị chính là đoạn này. Rất sâu sắc và đó chính là tâm lý của chị cách đây hơn 5 năm khi cũng còn là một cô sinh viên thực tập chuẩn bị ra trường như em. Cá nhân chị đứng thứ hai trong lớp, thành thích tốt… bla, bla… Nhưng… Chị cảm nhận chị giống hệt em ở đoạn suy nghĩ này.

Chương 2.

Vì truyện của em là thể loại tâm lý nên khi đọc thì chỉ biết cảm giác là đồng cảm hay không đồng cảm. Mình hiểu thêm được gì từ cuộc sống qua câu chữ của tác giả nên chị chỉ biết dùng chính những đoạn văn em viết mà mình cảm thấy tâm đắc nhất cho cả chương mà thôi. Hihi, chị rất dốt trong beta hay nhận xét truyện của người khác (Cái này là thật) nên chỉ đứng ở góc độ độc giả: đọc và cảm nhận riêng thôi nhé.

Tương lai của chúng tôi đang mở ra trước mắt, mà tôi thấy nó mờ mịt và xám ngoét. Tại sao ư? Vì trong số chúng tôi, có không quá một phần trăm được làm đúng nghề mình học. Việc xin được vào một nhà xuất bản gần như không có hi vọng, có chăng là người đó có một mối quan hệ đặc biệt nào đó tạo ra cơ hội cho bản thân. Tình hình kinh doanh của các nhà xuất bản không được khả quan cho lắm, việc cắt giảm biên chế đang diễn ra chứ không phải việc tuyển dụng.
=> Rất đồng cảm vì đã trải qua và tiếp tục trải qua.

Chương 3.

Rất tiếc, hồi sinh viên chị “ăn sung mặc sướng” được ở cùng anh chị họ, có phòng riêng… còn sướng hơn ở nhà nên không hiểu cảnh ở trọ của các bạn khác :D. Dù rằng khi đến chơi và nghe các bạn kể chuyện cuộc sống giống trong chương 3 của em viết nhưng chị vẫn không có trải nghiệm để hình dung ra được hết những vui buồn, vất vả của các bạn.

Chương 4.

Chị thích chương này quá. Không biết có phải mình mau nước mắt không mà đọc cảm thấy khóe mắt cay cay và xúc động. Thích nhất đoạn có bầu trời. Đoạn này cứ như nói đúng tâm hồn của chị:

Khi nhìn bầu trời, mỗi người chắc sẽ có những suy nghĩ khác nhau. Với tôi, bầu trời luôn mang lại cảm giác bình yên. Ngay từ hồi bé tôi đã thích nhìn bầu trời, bởi sự rộng lớn và đẹp đẽ của nó. Ai cũng bảo trời chiều gợi nỗi buồn nhưng tôi không thấy vậy. Tôi thích những buổi chiều tối mùa hè, khi mà mặt trời sắp lặn, đứng trên trần và nhìn những đám mây, mỗi đám mây mang một hình thù khác nhau. Nếu chịu khó tưởng tượng, sẽ thấy nhiều cái hay, cả những cái kì diệu nữa.
=> Em làm chị nhớ lại tuổi thơ. Chị rất hay cùng cô bạn thân và bố mình nằm trên trần nhà ngắm bầu trời. Nhưng chị khác em. Chị thường tưởng tượng những đám mây biến hính rất đẹp mắt: khi thi như một bãi biễn, có đám mây như hình bông hoa, có đám mây như một đôi đang khiêu vũ… Từ nhỏ chị đã hay tưởng tượng. Có hôm chị còn tưởng tượng 1 đám mây giống hệt hình đầu lâu, sợ quá, hét ầm lên ôm lấy bố giấu mặt đi. Rồi đám mây đó biến sang hình khác mới dám ngẩng mặt lên nhìn tiếp. Híc, nước mắt chính thức rơi rồi Lê La ơi. :((:((

Chương 5.

Nếu hỏi tôi có khoảng thời gian nào tôi muốn quên trong đời sinh viên của mình không thì tôi sẽ trả lời có, và đó là hai ngày bảo vệ khóa luận tốt nghiệp của lớp tôi. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, những cái tôi ghét đều thi nhau hiện hữu trước mắt, hỗn độn, rõ ràng và gây ra cảm giác thất vọng tột cùng. Điều tôi ghét là sự không công bằng, thiên vị, sự kèn cựa cá nhân làm ảnh hưởng đến người khác, sự thiếu nhất quán…
=> Chính xác là như vậy. Chị ghét phải nhớ lãi quãng thời gian làm khóa luận tốt nghiệp của mình.

Khi các thầy cô ra về, thời gian của chúng tôi ở nhà hàng cũng hết, chúng tôi kéo nhau đi hát karaoke. Hát, nhảy và uống. Bụng tôi chứa kha khá nước ngọt. Tôi vừa uống vừa nghe mọi người hát và nhìn mọi người nhảy. Đức mời tôi một cốc bia sau khi nó đã uống với rất nhiều người. Tôi hứng chí uống một hơi hết sạch. Bụng tôi lại căng thêm một chút. Tôi dựa người vào ghế, tiếp tục tận hưởng không khí ồn ã xung quanh. Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng chúng tôi hát với nhau như vậy.
=> Em làm chị nhớ và rất nhớ ngày cuối cùng liên hoan cũng lớp ĐH của mình cũng vui vẻ và diễn ra hệt như vậy. Đọc truyện của em quả thật rất tâm lý. Nói thật là đọc hơi mệt nhưng nếu ngẫm sẽ có rất nhiều điều chạm tới kí ức của chị, những kỉ niệm, những triết lý sống, những trăn trở… Cảm ơn em.

Chương 6.

Đoạn tả cảnh làng quê rất hay và đẹp. Quê chị là thành phố, không có làng nghề như em nhưng qua miêu tả của em thì bắt đầu thấy tò mò muốn biết nhiều hơn nữa.

Ngồi sau lưng bố trên đoạn đường về làng, lần nào tôi cũng cảm thấy dễ chịu và bình yên. Có lẽ vì tôi sắp được về nhà sau một khoảng thời gian khá dài, vì lại được ở trong sự bao bọc của bố mẹ, vì được đắm mình trong một không gian khác, nhịp sống khác, không vội vã như ở thành phố, và vì mỗi khi về nhà, tôi sẽ không phải suy nghĩ gì cả, chỉ đơn giản là tận hưởng cuộc sống đang trôi qua từng ngày. Với những người phải sống xa nhà như tôi trong bốn năm qua, được về nhà khoảng một hai ngày luôn là một niềm hạnh phúc lớn lao.
=> Đây cũng đích thị là cảm giác của chị mỗi lần về quê, được bố lên đón và ngồi sau bố kể đủ thứ chuyện ở trường cho bố nghe. Chị và bố thân thiết còn hơn cả mẹ. Nhiều khi mẹ còn “ghen” đấy. Một lần nữa cảm ơn em vì trích đoạn vô cùng ý nghĩa này với chị.

Đã xong 6 chương. Tặng hoa cho em. @};-@};-@};-
 
Bên trên