Kim kéo chiếc rèm đã đóng kín từ lâu. “Soạt” một tiếng dứt khoát lạ thường.
“Quả nhiên là vậy.” Cô nheo mắt lẩm bẩm, vọng nhìn về phía xa từ bên trong lồng cáp treo. “Càng lên cao lại càng sương mù.”
Mây khói vẫn dày đặc trong đôi ánh ban mai héo úa bên chân trời, những chiếc cabin nối nhau đều tăm tắp đang ngừng khựng lại, chơi vơi giữa khoảng không cô quạnh nào. “Hẳn đã có một trục trặc nào đó”, Kim chắc mẩm, “Tuy thế, đó là chuyện ở Trạm, còn tại lúc này thì mình chỉ có thể biết rằng cabin đang không còn hoạt động.” Kim lần nữa hướng mắt về cả phía trước lẫn phía sau để tìm một đầu mối rõ ràng cho mình. Cô cần một người bảo hộ, hoặc chí ít là loa phát thanh từ Trạm Mặt Trăng, đủ để thông báo toàn bộ sự việc đang xảy ra ngay đây. Cô cần được biết chuyện gì đang ở Trạm, chuyện đó đã ảnh hưởng gì tới cabin, và liệu sự vụ tồi tệ này sẽ kéo dài trong bao lâu? Ấy thế, thể như thế giới đã chết, hay rằng, Kim đang bị một thế lực đáng sợ đẩy sang bên bờ thế giới khác, một thế giới với khối lập phương sáu mặt đóng kín hoàn hảo. Thứ trả lời lại cho cô chỉ là sự tĩnh lặng, một sự tĩnh lặng của cái chết đương sốt ruột chực chờ.
Lúc này người trong lồng cabin khác vẻ đã bắt đầu hoảng hốt. Kim loáng trông những gương mặt áp sát lên cửa kính, ánh mắt loạn thần và họ dùng ký hiệu cơ thể liên lạc với nhau. Kim vẫn vọng ra ngoài lồng kính chờ đợi. Cô với tay lấy cốc trà trên bàn, nhẹ nhấp một ngụm trong khi một ngón tay khác khẽ gõ gõ lên trên mạn đùi mình. Mùi hoa cúc thoảng lẫn với hậu vị nhàn nhạt của chén trà tan nơi cuống họng.
“Một chiếc cabin kì lạ!” Kim thầm lẩm nhẩm.
Từ điểm nhìn của cô, lồng cáp treo ngay phía trước mặt hoàn toàn không trông thấy bóng người lý ra phải hốt hoảng. Giữa màn sương mờ ảo và tấm kính chắn xước xác phai bạc, Kim chỉ thoáng thấy dáng người quen thuộc, vẻ là một người đàn ông to lớn vì bóng lưng gù lẫn mái đầu húi ngắn của anh ta.
“Sao vậy nhỉ?” Kim lần nữa thắc mắc.
Lúc này đây, vô tình ánh sáng đầu ngày rọi chiếu ngang qua trục cáp treo, sương tan đi một nửa, người đàn ông kia đứng dậy, quay nghiêng người hướng về phía mặt trời.
“A?” Kim bật thốt. Cô bật người, dính sát vào lồng cabin. “Đó…? Là…?”
Ánh sáng chốc lại héo úa, Kim vẫn dính người sát vào tấm kính cửa. Anh chàng hướng dẫn ở Trạm! Phải, cô khó mà nhầm lẫn được. “Chính xác là anh ta”, Kim nhíu mày. Bằng cách nào đó, anh chàng nhân viên cáp treo Trạm Mặt Trăng vừa mới đây tiễn cả đoàn lên cáp lại đang trong toa cabin ngay phía trước cô?
Anh chàng đã trở lại chỗ ngồi, quay ngược lưng về hướng này khiến Kim không sao trông rõ nét mặt. Và kể cả thế, “Anh ta đang không lo sợ”, Kim khẳng định.
Kim trở lại ghế, thầm tìm kiếm đích đến của bờ cáp treo. Tiếc thay, chỉ có thể ngó thấy trạm bên đầu ray ròng rọc này, nơi Kim vừa mới ở cữ xuất phát, còn điểm đích thì đang lờ mờ ở chốn nào khác. Những lồng cáp cô đang thấy đây cứ đều tăm tắp, ngăn nắp treo ngang qua một bờ vực sâu hun hút vọng tiếng rì rầm nơi mạn sông đương bên dưới tầng không. Thoáng chỉ trông thấy trên những tầng mây và sương khói ban mai, kèm đỉnh một bờ núi nào ở tít phía xa ảm sắc xanh lá sẫm màu. Bên ngoài không gian đã hửng một màu mỡ gà kì lạ, thứ màu nửa hồng nửa vàng trước bất kỳ cơn bão lớn. Nếu Trạm còn không có thông cáo gì, thì thật sự Kim không chắc mình có thể bình tĩnh thêm một khắc nào nữa.
Độ chừng một lúc lâu, khi màu mỡ gà ngày càng óng lên đáng sợ, cáp treo đã dừng sựng trong khi phía bên dịch vụ dường như bặt tín hoàn toàn. Kim đứng dậy, đeo găng tay và ngó nghiêng lại mình thông qua cửa kính. Dáng vẻ cao ráo và săn chắc ẩn dưới bộ đồ bó sát toàn thân sẫm màu, trong khi đó, những lọn tóc con đã được buộc gọn và kĩ lưỡng theo dòng tóc búi cao. Kim thở khẽ một hơi, lần nữa cẩn thận kiểm tra độ bám chắc của găng tay, phần quần đã được nhét gọn trong đôi ủng đế ma sát vừa chân. Súng và dao găm áp sát nơi hộp đựng đeo ngang hông. Một con dao được giấu kĩ bên ủng phía trái. Kim không nghe thấy tiếng người từ bộ đàm như trước. Ấy thế, nhiệm vụ nào thì cũng phải hoàn thành, sự trễ nải chỉ khiến Kim rơi vào cái hố cô đã từng rơi. Kim quay lại nhìn lồng cáp treo. Chỉ ít phút nữa thôi thì chúng sẽ chẳng còn ấm sực như thế này. Hoặc giả, chúng vẫn sẽ ấm sực như thế, chỉ là Kim sẽ không thể cảm thấy chúng được nữa.
“Tới thôi.” Kim lẩm bẩm, quay đầu để thôi trông thấy ảo ảnh quá khứ lẫn trong đồ đạc nơi chiếc cabin đang bày cả ra.
Kim đã rời đi.
***
“Huýt! Huýt!
“Huýt! Huýt!”
Tiếng Se Sẻ loáng im bặt khi nó tiến vào khoang cabin. Ồ! Nó thực sự bay xuyên qua kính thật. Se Sẻ ngó nghiêng, đôi mắt to tròn của nó linh động trong khi phần bụng tròn mượt lông khẽ di động theo từng động tác. Chiếc đuôi dài của nó cũng lắc nghiêng, lúc lên lúc xuống lạ kì. Ấy thế, không nghĩ ngợi quá nhiều, không khí ấm sực và đồ ăn vẫn đang bày ra cả trên bàn khiến nó vội vàng đậu tới chiếc bàn đặt ở giữa cabin. Một tách trà chỉ còn phân nữa nguội ngắt và phần bánh ngọt chưa đụng một muỗng. Vẻ người trong lồng đã rời đi lâu. Bên trong vẫn ấm nhờ một lò sưởi nào, chẳng giống như chặng đường nó vừa bay đậu trú tới đây. Se Sẻ lại cất giọng, nhưng âm thanh lúc này lại đột ngột im bặt cả lại. Như thể cabin đã hoàn toàn khóa chặt mọi âm thanh.
Nó nhanh nhảu nhảy trên một bậu ghế ngồi. Cabin này lạ quá! Tại sao nó lại xuyên qua tấm kính? Tại sao lại sắp đồ trong cabin như thể một căn phòng riêng của một người? Se Sẻ không trả lời được. Nó đã ăn no nê và có lẽ nếu như người rời đi không cần căn phòng này, thì nó sẽ là kẻ tiếp quản kế tiếp.
- Ồ!
Se Sẻ giật bắn mình. Phía đối diện nó là một cô gái trẻ với gương mặt có khuôn cằm nhọn kì lạ. Đôi mắt cô ta ánh một vẻ thích thú về phía nó. Nhìn thật kỳ lạ. Kỳ lạ từ bộ đồ, từ kiểu cách hành xử. Cô ta có mùi, một mùi nghe mục ruỗng cứ như từ một mồ mả nào mà bước lên. Cô ta… là chủ của cabin này? Se Sẻ dè chừng tính bay đi, nó nhanh chóng cất cánh và lao về phía cửa kính như lúc bước tới đây. Ấy thế, lúc này đây, ...
"Bụp!"
Đau… Đau quá! Se Sẻ thấy vai, đầu, cánh mình đều ê ẩm tựa như gãy cả ra bởi lực đập mạnh. Trong khi đó tiếng cười khúc khích vẫn vẳng lên trong phòng.
- Không rời đi được. Không phải muốn rời đi là được. - Cô ta lẩm bẩm. - Vấn đề nằm ở Trạm. Mà không phải chạy về phía trước - Cô ta vẫn tiếp tục - Dầu sao, vấn đề nằm ở Trạm.
Cô ta hướng mắt quay qua đằng sau. Ngón tay khẽ chỉ về một điểm mơ hồ cách một lớp kính.
- Đó! Đó là điểm cốt cán.
Rất nhanh, cô gái xa lạ khẽ rót thêm một tách trà để phía bên đối diện, thể như mời con chim xa lạ.
- Giờ hãy còn lạnh quá! - Cô lẩm nhẩm - Vẫn chưa phải là lúc mà thôi.