Ấp tập viết

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Không dám nói đây là một truyện chỉn chu, nhưng mình vẫn mang lên đây để góp vui.
Một buổi chiều thu, gió lướt nhè nhẹ và êm ái, anh tha thẩn đi trên đường phố. Chợt anh dừng lại trước một người bán hàng rong, lấy điện thoại ra và nói:

- Chào bác! Bác có thể lắng nghe bài hát này và cho cháu biết nó có hay không được không ạ?

Người bán hàng rong nhìn anh một lúc, trán nhăn lại suy nghĩ, rồi gật đầu.

Tiếng hát trong trẻo vang lên từ chiếc điện thoại, thả dòng theo từng nốt nhạc lên xuống bổng trầm. Đến khi bài hát kết thúc, người bán hàng rong nói:

- Bài này hay quá.

Thế là vài ngày sau, trên tờ báo "Âm nhạc thường thức" xuất hiện một bài viết với tiêu đề cuốn hút: "Bài hát A.B.C hay ở chỗ nào và hay như thế nào?":

"...

Là một người sành âm nhạc, anh Nguyễn Văn Trạch đã không tiếc lời khen ngợi bài hát này. Xin lưu ý: anh Trạch chính là người đã thẳng thắn chỉ ra những thiếu sót ở ca khúc 'Hòn vọng phu' vĩ đại của nhạc sĩ Lê Thương, chỉ điều đó thôi đã đủ thấy sự hiểu biết, thông thái của anh về âm nhạc. Để được anh khen, chắc chắn bài hát phải vô cùng xuất sắc, ở một tầm cao vượt hẳn 'Hòn vọng phu' - bản trường ca được đánh giá là tuyệt tác của âm nhạc Việt Nam. Và bài hát A.B.C đã làm được điều đó.

...
Nguyễn Văn Anh "
:))))) Luyện tay thế thôi nha ba :)))))) Viết ngắn quá chồi chưa kịp định hình truyện luôn chồi :))))))) ủa rồi ý là bài hát chạm tới người dù là ai, ở lứa tuổi và ngành nghề nào hay chì?
 

Giáo Sư Ngốc Nghếch

Gà tích cực
Tham gia
18/11/21
Bài viết
176
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
:))))) Luyện tay thế thôi nha ba :)))))) Viết ngắn quá chồi chưa kịp định hình truyện luôn chồi :))))))) ủa rồi ý là bài hát chạm tới người dù là ai, ở lứa tuổi và ngành nghề nào hay chì?
À không, cái mẩu nhằm chế giễu nhiều nhà báo thích phóng đại vấn đề lên. Cái bài hát chỉ là "vật trung gian" để thực hiện ý đồ đen tối đó thui.
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Minh Thương bó gối trông ra bên ngoài cửa sổ. Vẻ như trời sẽ mưa sớm thôi, mây đã dày tới thế kia cơ mà? Những đường dây điện ảm trong hơi sàn sạn kẻ ngang dọc khung cảnh từ gác xép vọng ra. Phố thị chỉ toàn những nét sổ lạnh lùng ám sắc xám bê tông đơn màu. Bầu trời đã sầm sì cả tiếng đồng hồ, Mình Thương trông thấy mây đen kéo từ rặng trái vòm thanh thiên rồi nhanh chóng ôm trọn khu chung cư đằng này. Thế mà lạ nhỉ? Trời vẫn chẳng thể mưa?


Con bé lặng người chờ cơn mưa sau nhiều ngày nắng hạ. Nó đang trông chờ gì vào một cơn mưa thế? Chẳng lẽ Minh Thương sẽ chạy ra bên ngoài mà để gót ngập trong trận mưa rào ấy Chẳng lẽ nó sẽ mở cửa sổ mặc cho mưa táp lên da lên thịt mình? Hay chỉ là lặng nghe tiếng mưa ủ rủ bên ngoài hiên vắng, lẫn trong một âm xe máy vụt ngang thềm nhà?


“Trời cần mưa”. Con bé thầm nhủ, đôi mắt ảo não cứ vọng ra tầng mây đen ầm ì kéo trời xuống sát rạt.


Ấy thế, chẳng có giọt mưa nào. Một tiếng ầm ì sôi réo trên vòm trời lồng lộng. Mây lặng lẽ tan nhanh khi chiều tàn ghé tới. Phút hoàng hôn ráng mỡ gà thầm nép sâu trong bóng tối ơ hờ phủ kín. Đèn chung cư đã lên, ấm nóng một màu vàng cam phản về phía này. Tựa như những đốm đèn trời thả trôi lững lờ, hay như một chiếc đèn kéo quân đủ mặt bóng kính xoay tròn. Minh Thương không rõ chúng còn sáng tới bao lâu, hay thứ âm thanh họa đời đấy còn kéo dài mệt mỏi tới chừng nào. Nó thèm một cơn mưa xóa đi vẻ ấm nóng xa lạ. Chúng cần biến mất. Phải không?


Bài “The name of life” vẫn vang đều đều, con bé nhắm mắt nép mình sâu trong âm thanh uể oải rã rời. Một lần nữa, con bé không khóc được.
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
“Đó là lần thứ một ngàn - lần thứ một ngàn tay chăn gia súc ở sa mạc trông thấy Kẻ Lãng Khách lại lao về phía cồn cát lớn nhất hướng Đông Nam. Anh ta gọi to, ý chào hỏi như mọi lần:


  • Này đằng ấy! - Giọng hắn ta vang đập khắp vòm trời - Vẫn thế hả?

  • Vâng. Shajarat-al-Hayat. - Người được gọi là Kẻ Lãng Khách đáp lại bằng tiếng Ả Rập lơ lớ. Chốc đã thấy anh ta quay người, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía điểm xanh duy nhất giữa hoang mạc. “Tiến về Cây Sự Sống, mình phải tiến về Cây Sự Sống” , anh ta mụ mị nghĩ.

Tay chăn gia súc lắc đầu lẩm bẩm với cô con gái lớn cạnh mình đương đẩy chốt cánh cửa trang trại dê:

  • Quả là một tên điên rồ!
Người con gái không nói gì, chỉ vươn ánh mắt ảm đạm về thân người dần biến mất nơi cơn lốc bão bụi đang kéo tới.


Chập hoàng hôn ngả dưới bóng râm của Cây Sự Sống cách mười lăm dặm tính từ trại gia súc. Đám dân buôn người Bồ Đào Nha hay vài tên thương gia Ba Tư đã thôi cãi cọ tranh nhau ngã giá đàn lạc đà, mà chỉ trỏ theo bóng dáng tay “điên rồ” nọ. Vạt chiều tàn tím ngát thôi bỏng rát lấp loáng ngả trên những tầng lá cao.

“Kẻ Lãng Khách lại tới Cây Sự Sống đấy.”

“Ừ! Để xem nào? Mấy năm ấy nhỉ?”

“Từ lúc tôi chuyển đến đã trông thấy anh ta, ít nhất cũng cỡ bốn năm.”

“Khác hẳn với các tay Lãng Khách khác ấy nhỉ?”


Tiếng xì xào của dân du mục reo giữa âm gió samhsa nóng hầm hập thổi từ bên dãy Zagros bên kia Vịnh Ba Tư. Cái nóng ở sa mạc như con kiến đâm chích nay đã quen trên da thịt thô sần, họ gạt những giọt mồ hôi, cười hềnh hệch cá cược xem Kẻ Lãng Khách liệu có tới được Cây Sự Sống, hay như cả trăm lần trước đó, bị vùi đi và biến mất bởi cơn bão bụi kỳ lạ. Vài người phụ nữ tìm chỗ nghỉ trên chạc cây mọc ngang tầm mặt đất, tư lự không hiểu rốt cuộc Cây Sự Sống mình đang dừng chân đây, có điều gì mà quan trọng với Kẻ Lãng Khách đến thế? Chỉ là một thân cây gỗ thôi mà? Ừ thì cũng kỳ lạ rằng nó có thể sống, mà không chỉ sống lại còn sống tốt: cao tới tám, chín mét, năm sáu chạc cây và phiến lá dầu mỏng dẹt nhưng vẫn tươi tốt quanh năm. Đến cái giếng cho dân bản địa lấy nước còn chẳng có, huống chi nước trồng cây giữa vùng hoang mạc? Một người phụ nữ tò mò đập lên thân cây nghe rõ âm chắc nịch vọng lại. Không hề có dấu hiệu mối mọt. Lẽ thế, dân buôn cứ một đồn mười, mười đồn trăm, rằng cây đã bắt rễ từ nơi suối nguồn của Vườn Địa Đàng xưa kia. Cũng đôi người khảo cổ ngoại quốc đã tới mà lẩm bẩm luôn, “Dilmun! Dilmun” - ấy đang chỉ nền văn minh Lưỡng Hà xa xưa.


“Nhưng phét lác cả thôi”, mấy tay dân buôn người Bồ nhìn nhau cười ý nhị, “hoang mạc thì vẫn là hoang mạc”.


Dù sao đi nữa, Cây Sự Sống là một cây thân gỗ bình thường, một cây giống bụi gai khổng lồ, không suối nguồn bất tử, không táo vàng, không kho báu cổ tích nào hết. Nó là một cây thân gỗ, một cây thân gỗ với tính sống bất diệt.


Còn Kẻ Lãng Khách này lại là một tên kỳ quặc không kém nếu so với sự sống của thân cây cổ thụ kia. Dân bản địa tại trấn Nam đảo Bahrain vẫn thường ngấm ngầm với nhau “Một tên lãng khách còn tồi tệ hơn đám du mục”. Họ ghét cái cách những kẻ phiêu du đến với vùng đất của họ, hời hợt ngắm những vẻ đẹp bề trên mà không sao nhúng trọn mình vào sự sống rực lửa hỗn loạn ẩn sâu dưới vẻ đẹp đó. Đất mẹ với người dân chưa bao giờ là bộ sưu tập thuộc quyền sở hữu của ai, để những tay lãng khách hống hách rêu rao: “À, vâng tôi đã từng sống ở Vịnh Ba Tư. Vâng, quả là một hành trình khó khăn với tôi.” Chúng chưa bao giờ sống thực để cảm rõ thứ “khó khăn” ấy. Chưa bao giờ.


Ấy thế, người có mục đích và bất chấp tất cả để đến sa mạc này, bị sa mạc chối bỏ, đã tự nhận mình là một tay lãng khách như thế. Điều đó khiến dân bản địa phải tư lự hồi lâu. Bộ quần áo bó kín toàn thân bạc phếch sau ngàn lần bị khước từ, dầu số mệnh anh ta hẳn đã được định đoạt từ lần thứ ba.

“Anh ta là kẻ không được ban phước. Cây Sự Sống chẳng bao giờ cho một kẻ máu dữ bén mảng.” Một bô lão nheo nheo đôi mắt già cả ậm ừ bằng âm giọng khàn khàn.

Chín trăm chín mươi chín lần. Phải, anh ta đã tới được chín trăm chín mươi chín lần, đồng thời bị bão cuốn chín trăm chín mươi chín lần y hệt. Giờ đây, cái tên thực mà anh ta mang đã bạc ra khỏi người. Vòng lặp tái hồi khốn khổ - đi, lạc lối, trở về, lại lạc lối, đi, trở về - đã biến anh thành một sinh vật nào, một sinh vật thuộc quyền sở hữu của sa mạc, một sinh vật lang thang chốn cùng trời, không tên không tuổi.
 

Giáo Sư Ngốc Nghếch

Gà tích cực
Tham gia
18/11/21
Bài viết
176
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Lại một đoạn ngẫu hứng...
Bầu trời đầy mây đen kịt. Gió gào thét rung trời chuyển đất. Cây cối nghiêng ngả, ngả nghiêng, cố cứu vớt mạng sống bằng những cái rễ đã ăn sâu vào lòng đất. Ầm ầm! Ào ào! Những tiếng máy bay rít lên xé toạc không gian. Ầm ầm! Ào ào. Mặt đất hoà lẫn với trời. Khói tung xám xịt. Hơi nóng hầm hập lan sang khắp nơi. Á! Á! Tiếng thét vang lồng lộng gió hè, đau đớn, khản đặc, lạc đi trong bóng hoàng hôn đang dần buông. Người ấy ngã xuống, nằm lên đất, cảm nhận hơi ấm của đất, chờ đợi đất mang đi.

- Con tôi! Ôi con ơi! Con có tội tình gì mà nó giết con? - Một bà già sợi tóc mang màu sóng nước gào lên, đổ gục xuống cái xác người, đôi mắt đẫm lệ. - Con ơi! Con ơi! Con đâu rồi? Con ơi! Về với mẹ.

- Này cái bà kia! Vào hầm nhanh đi, máy bay kia kìa. - Những tiếng gọi vọng lên từ hầm.

- Không, tôi ở đây với con tôi. Lũ máy bay bẩn thỉu, các người... các người... - Giọng bà càng to, như át tiếng bom rền. Khuôn mặt nhuốm bụi nay càng già dặn, bên thân hình lực lưỡng của người chiến sĩ. Bom lại rơi, vẫn rơi. Người ta thấy trong đống khói bụi mịt mùng hiện ra hình ảnh người mẹ đang ve vuốt mái tóc con.
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Lại một đoạn ngẫu hứng...
Bầu trời đầy mây đen kịt. Gió gào thét rung trời chuyển đất. Cây cối nghiêng ngả, ngả nghiêng, cố cứu vớt mạng sống bằng những cái rễ đã ăn sâu vào lòng đất. Ầm ầm! Ào ào! Những tiếng máy bay rít lên xé toạc không gian. Ầm ầm! Ào ào. Mặt đất hoà lẫn với trời. Khói tung xám xịt. Hơi nóng hầm hập lan sang khắp nơi. Á! Á! Tiếng thét vang lồng lộng gió hè, đau đớn, khản đặc, lạc đi trong bóng hoàng hôn đang dần buông. Người ấy ngã xuống, nằm lên đất, cảm nhận hơi ấm của đất, chờ đợi đất mang đi.

- Con tôi! Ôi con ơi! Con có tội tình gì mà nó giết con? - Một bà già sợi tóc mang màu sóng nước gào lên, đổ gục xuống cái xác người, đôi mắt đẫm lệ. - Con ơi! Con ơi! Con đâu rồi? Con ơi! Về với mẹ.

- Này cái bà kia! Vào hầm nhanh đi, máy bay kia kìa. - Những tiếng gọi vọng lên từ hầm.

- Không, tôi ở đây với con tôi. Lũ máy bay bẩn thỉu, các người... các người... - Giọng bà càng to, như át tiếng bom rền. Khuôn mặt nhuốm bụi nay càng già dặn, bên thân hình lực lưỡng của người chiến sĩ. Bom lại rơi, vẫn rơi. Người ta thấy trong đống khói bụi mịt mùng hiện ra hình ảnh người mẹ đang ve vuốt mái tóc con.
oke vẫn siêu ngắn :)))))) cảnh cao trào mà dòng cảm xúc chưa tới nha bồ ~ nhịp gãy sao sao đó, mong là hôm nào đào sâu hơn he!!!
 

Giáo Sư Ngốc Nghếch

Gà tích cực
Tham gia
18/11/21
Bài viết
176
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
oke vẫn siêu ngắn :)))))) cảnh cao trào mà dòng cảm xúc chưa tới nha bồ ~ nhịp gãy sao sao đó, mong là hôm nào đào sâu hơn he!!!
Thanks Chanh, tui viết ngay sau khi xem một đoạn trên TV. Biết nó dở nhưng... ở đây cho trả lời tui cũng cứ ném tạm truyện lên :))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))) (cái dấu ngoặc của tui nhiều hơn Chanh rồi đó). Cảm xúc là cái tui đang vướng nhất, hông biết nhập tâm gì :((.
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Thanks Chanh, tui viết ngay sau khi xem một đoạn trên TV. Biết nó dở nhưng... ở đây cho trả lời tui cũng cứ ném tạm truyện lên :))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))) (cái dấu ngoặc của tui nhiều hơn Chanh rồi đó). Cảm xúc là cái tui đang vướng nhất, hông biết nhập tâm gì :((.
Trời mẹ :)))))) đua dấu ngoặc :)))))))))))))))))
Ừa, đào cảm xúc khó mà ~ Thôi thì cái gì cần cảm trước dị, rồi dần mình đào cái sâu hơn á ~~~
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Áo khoác của bố lúc nào cũng mắc trên cọc cầu thang khi bố ở nhà. Cái áo to quá khổ người Mít, sứt chỉ ở hai bên cầu vai và thường lộn túi trái phải đều rách tươm cả. Đến mức nếu ai bỏ chìa khóa vào túi chắc sẽ chẳng bao giờ tìm thấy mất: không phải rơi tít sau hông thì chìa khóa cũng lộn lên tận đằng cổ áo.

Áo khoác của bố đúng là buồn cười! Mít vẫn nhớ như in một bận bố tìm điện thoại - loại “cục gạch” Nokia 1820 cũ sờn xước xác cả - mà vạch hết bên nọ đến bên kia chẳng thấy đâu. Mít với mẹ bụm miệng cười vang cả nhà khi nghe tiếng chuông “tình tính tang” khách gọi tới hóa ra lại rung ngay sau mông bố. Có khi tới giờ, ai nhắc chuyện đó con bé lại phá ra ngặt nghẽo cho mà xem.

“Bố bẩn ơi là bẩn! Có cái áo mà mặc suốt ngày!”, hồi nhỏ xíu Mít đã hay nhíu mày lẩm bẩm.

Mà cái áo bẩn thật! Sáng sớm đầu ngày đã hôi nồng nặc, đến mức Mít mỗi khi đi qua lại phải lấy tay bịt mũi. Lúc bố đèo Mít đi học, Mít chả thèm ôm bố, ai bảo bố hôi quá chừng?

“Ơ Mít không ôm bố à?”

“Không! Bố hôi lắm!”

Tiếng bố bật cười ha hả. Bố nhại giọng Mít:

“Mùi sữa đấy!”

Dạo gần đây, Mít vẫn thấy áo bố nằm trên cọc, có điều thời gian nằm trên đó lâu hơn. Bố cũng dễ cộc hơn hẳn, hay là do Mít hư nhỉ? Nào có đâu, Mít ngoan thế mà? Các bà trong xóm ai cũng quý Mít, có cái bánh, cái kẹo Mít thèm là các bà cho ngay. Lâu lâu, bà Hiếu cuối xóm còn cho nhà Mít bát cá kho, xoong mắm tép cơ mà. Mẹ cứ giả đò ngượng ngập từ chối đây đẩy, có sao đâu nhỉ, bà Hiếu làm đồ ăn ngon phải biết! À, đang nói chuyện bố Mít cơ mà, duyên cớ gì mà việc lông mày bố Mít cứ chau lại cả ngày thế nhỉ?

“Chỉ có cái áo!” Con bé lẩm bẩm. “Chắc chắn là do cái áo hôi quá đó mà! Thế nên bố bực mình. Phải đem đi giặt hộ bố thôi.” Mít bặm môi gật đầu suy luận.

Đúng sáng tinh mơ chủ nhật, Mít hí hửng giấu bố đem áo bỏ thẳng vào trong máy giặt. Con bé còn lẩm nhẩm đi lẩm nhẩm lại theo mẹ mình: “Cắm điện, bật nguồn, khởi động cuối cùng là chu trình. Mít quá siêu!” Tiếng máy reo ầm ầm lẫn trong âm róc rách nước chảy nghe như tiếng nhạc kêu. Con bé lắc lư đầu nhìn ra sân vườn bên ngoài nhà. Hôm nay hình như nắng còn vàng ươm hơn cả hôm qua, mặt sân loang loáng những bụi nắng li ti quay tròn giữa không trung. Mít nhại theo con gà gáy bên nhà ông Ba “Ò ó o” rồi lại bật cười khanh khách khi con gà đáp trả tiếng mình. Đời đến là vui!

“Áo không hôi nữa nhé, bố không bực mình, rồi Mít sẽ ôm bố lúc bố đèo đi học ! Bố hết cộc với Mít. Mít thật là một đứa trẻ ngoan!”

Nắng yên lành giữa trời tháng tám, tiếng đôi con se sẻ đậu bên ngoài bờ rào véo von.

Bất chợt giọng bố vang từ trong phòng khách vọng tít ra sân.

- Cái áo đâu rồi? - Âm giọng trầm của bố hốt hoảng lạ thường - Mẹ nó thấy cái áo tôi đâu không?

Giữa trời nắng thế mà Mít thấy rùng cả mình. Hình như… lại sắp có chuyện gì đó thì phải.

- Không? Đã giặt quần áo đâu? Mít ơi! - Mẹ quay ra khu sân sau ới gọi.

- Ôi sao tôi lại nghe thấy tiếng máy giặt nhỉ?

Dép mẹ loẹt xoẹt trên sàn nhà vang về phía này. Mít tự dưng lại nép sau cánh cửa ngoài sân, tựa như con kiến ngửi thấy mùi bão giông nên chạy về tổ tránh gió. Tiếng bước chân ngày càng gần, mà sao lại càng lúc càng gấp gáp hơn thế này?

- Ối giời ôi! Cái điện thoại!
- Tắt ngay đi! Tắt ngay đi!
- Tung ví ra rồi!
- Mít! Ai cho con nghịch ngợm thế này?
- Thôi hỏng hết cả rồi! Mít đâu? Mít đâu rồi? Cái chổi đâu?

"Thôi chết rồi!" Mít run như cầy nép gọn bên cửa trong khi mẹ cuống cuồng lao về phía máy giặt. Con bé lo lắng nhìn bố đi chầm chậm nhìn máy giặt rồi lại nhìn Mít.
“Bốp!”

Bố chẳng nói chẳng rằng, nhiêm mặt giáng mạnh một bạt tai lên má con bé. Má nó nóng rẫy cả lên, trông rõ cả năm đầu ngón tay in hằn trên mặt.

Cái đau lan nhanh ngay trên má, môi nó mếu trề cả xuống mà mắt thì trân trân nhìn bố nó.

- Con hư lắm! Bố không yêu con nữa đâu!

Con bé cứ đứng sững người, không hiểu sao thấy mình nghẹt cả thở lại. Có cái gì cay nồng cả mũi nó thế này? Sao mà hình ảnh bố của nó cứ nhập nhèm nhòe nhoẹt như ngâm trong nước thế này?

- Hu hu hu hu hu!
- Khóc cái gì mà khóc? Oan quá à? - Giọng mẹ lẫn trong tiếng máy giặt ngừng lại.

Tiếng nhạc réo rắt từ máy giặt đã ngừng cả rồi. Mít nghe tai mình ù đi, con gà nhà ông Ba đã chẳng còn dám cất lời. “Mít có hư đâu? Mít có hư thế đâu?”

- Hu hu hu hu hu hu!
***
- Mít hư lắm! Chả ai yêu Mít đâu!

- Không, không Mít ngoan mà. Mít ngoan lắm! - Mít lắc đầu xua tay nhìn mấy bóng đen đang bám xung quanh mình tụ thành một hình tròn.

- Tại Mít hết! Tại Mít nên giờ ai cũng khổ cả!

- Không phải đâu! Không phải đâu! Hu hu hu! Mít không làm thế đâu! Mít không thế đâu mà! - Con bé đổ sụp xuống, lắc đầu giàn dụa nước mắt.

- Đến ông trời cũng chả thương Mít! Mít sai, lúc nào cũng là Mít sai! Chả ai thương được Mít đâu!

Con bé đứng đực mếu máo, rưng rức cả lên.

- Hu hu hu! Không phải tại Mít! Không phải tại Mít đâu mà!

Những bóng đen cứ thế lao về phía Mít. Chúng gào to lên áp trùm lên đầu lên tai như thể cái loa nào. Mít cứ thế lắc đầu quầy quậy mặc cho âm thanh cứ reo réo đến khốn khổ. Mít rức cả lên. Đau quá! Tim mít đau lắm, ai như thể bóp nghẹt tim Mít mà giằn, mà xé. Chúng quặn lại làm mắt Mít cứ thế mà trào ra đến tức tưởi.

- Hu hu hu hu!

Mít choàng mở mắt. Tiếng con se sẻ rinh rích giữa chiều kéo cơn ngủ trưa thức dậy. Những bóng đen đã biến mất cả. Mít hít một hơi, nấc cụt trong cơn ác mộng vừa qua. Nó lấy tay quệt đôi má đã nóng và khô mặn của mình. Mít đổi cái mặt gối đã ướt nhẹp úp sấp xuống giường, dí sát vào tận trong cùng. Mắt Mít sưng húp cả! Mít chẳng thể mở nổi mắt lên được mất, mà ở phía ngực trái cứ rấm rức thế nào. Ừ thì lỗi tại Mít mà. Tại Mít nên bố hỏng điện thoại, tại Mít nên ví tiền bố mới ướt hết thế. Bố không thương Mít nữa rồi, cũng đúng thôi. Mít hư mà! Mít toàn làm hỏng chuyện thôi!

- Ừ đúng rồi, tại Mít cả mà. - Mít lẩm bẩm. - Mít đáng bị vậy lắm!
***

- Bà Tiên ơi, Mít có hư không bà?

Chẳng ai đáp lời. Trong căn nhà trống đã khóa trái cửa từ bên ngoài, một mình Mít ngồi im trong phòng nhìn về lọn nắng hắt qua bờ cửa. Bố mẹ Mít đi làm cả rồi. Mít vươn đôi tay bé mập hứng làn nắng thơm tho.

- Bà Tiên ơi, cháu chỉ muốn bố hết buồn thôi mà! - Mít nhỏ giọng - Nhưng mà cháu cũng sai rồi bà nhỉ?

- Mà bố tát cháu? Thế là huề đúng không ạ? Thế giờ Mít vui với bố là huề hả bà?

- Nhưng mà bà ơi… - Mít mếu xệu - Bố … Bố … - Mắt nó lại ầng ậng nước - Bố không thương Mít nữa rồi… Hu hu hu…

Mít ôm lấy mặt, gục xuống đôi đầu gối.

- Mít thương bố mà, sao bố lại ghét Mít hả bà? Mít sai thế là bố ghét Mít hả bà? Bà Tiên ơi? Mít phải làm sao bây giờ ạ?

- Chắc chẳng ai cần Mít đâu bà ạ. - Con bé thút thít. Hơi ấm của nắng ngoài sân chẳng sao hong khô cái lạnh căm trong lòng - Mít biến mất thì mọi thứ sẽ tốt hơn bà nhỉ? Hu hu hu … - Mít lại rức lên - Mít sợ biến mất lắm bà ơi! Biến mất thì có đau không hả bà?

- Hu hu… Sao bố đánh Mít rồi bố còn không thương Mít nữa? Mẹ còn không cho Mít khóc! Mít đau chứ Mít có khóc oan đâu! Hu hu hu hu hu hu!

Mít cứ khóc, thấy nắng nhòe nhoẹt nước cả. Mít buồn thế mà trời vẫn cứ đẹp, nắng thì vàng, gió thì mát. Đấy, ông trời còn chẳng thèm thương Mít.
“Mà Mít xin lỗi bố chưa ấy nhỉ?”

Con bé thút thít đột nhiên ngẩng đầu vì câu hỏi nảy trong đầu. À phải rồi, do Mít chưa xin lỗi bố đấy. Bà Tiên quả là sáng suốt!

“Mít hư, Mít xin lỗi bố thì bố sẽ lại làm huề với Mít nhỉ?” Con bé nghiêng đầu nấc cụt. Nắng tròn xoay ngang bên bờ cửa hong khô giọt nước mắt dấp dính trên hai cái má bầu bầu. “Viết thế nhỡ bố không tin Mít, thì…” Mít bắt đầu lại mếu xệu. Con bé lại chuẩn bị khóc một trận lớn nữa đấy. Ấy thế mà tự dưng nó xốc cả người dậy, mở lớn mắt.

- A! - Nó reo lên. Đôi mắt nâu to tròn ánh lên một vẻ ranh mãnh. - Mít biết phải làm gì rồi!

Loáng thấy con bé chạy nhanh ra tủ, lôi hộp bánh Danisa ở bên trong cùng, rồi lại lục trong ngăn khóa kéo một cái hộp nho nhỏ, lí lắc cười. Mít bày sẵn kim chỉ ra trên bàn, rón rén ra ngoài sân lấy cái áo bố xuống.

“Lần này kiểu gì bố cũng hết giận Mít cho xem!”

***

Sớm đầu tháng chín ngọt lành, trên bàn uống nước nào phấp phơ tờ giấy nắn nót viết bằng bút mực. Vẻ như người viết đã cắt xén cẩn thận đã gấp thành một bức thư hẳn hoi.


“Con Mít đây ạ.

Mít xin lỗi bố vì cho áo bố vào máy giặt. Bố đánh Mít chứ bố đừng mắng Mít. Mít khâu túi áo cho bố, túi áo bố không rơi nữa. Mít bị kim đâm vào tay chảy máu đây này. Mít nhặt được mười ngàn trên đường, Mít đền bù cho điện thoại bố rồi đấy. Bố không được mắng Mít nữa đâu! Mai bố lại ôm Mít đi nhé! Mít ngoan lắm, Mít không có hư đâu! Bố đừng không thương Mít như thế bố nhé! Mít buồn đấy!

Bố có thương Mít nữa không?

Có Không

Mít của bố.”


Trời tang tảng sáng, thoáng thấy ông bố nào chạy vội đi làm cứ tần ngần trước phòng khách mà dụi dụi mắt. Ơ chẳng nhẽ người lớn lại khóc nhè?
Kết thúc truyện nằm ở tay phụ huynh tương lai.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Giáo Sư Ngốc Nghếch

Gà tích cực
Tham gia
18/11/21
Bài viết
176
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Áo khoác của bố lúc nào cũng mắc trên cọc cầu thang khi bố ở nhà. Cái áo to quá khổ người Mít, sứt chỉ ở hai bên cầu vai và thường lộn túi trái phải đều rách tươm cả. Đến mức nếu ai bỏ chìa khóa vào túi chắc sẽ chẳng bao giờ tìm thấy mất: không phải rơi tít sau hông thì chìa khóa cũng lộn lên tận đằng cổ áo.

Áo khoác của bố đúng là buồn cười! Mít vẫn nhớ như in một bận bố tìm điện thoại - loại “cục gạch” Nokia 1820 cũ sờn xước xác cả - mà vạch hết bên nọ đến bên kia chẳng thấy đâu. Mít với mẹ bụm miệng cười vang cả nhà khi nghe tiếng chuông “tình tính tang” khách gọi tới hóa ra lại rung ngay sau mông bố. Có khi tới giờ, ai nhắc chuyện đó con bé lại phá ra ngặt nghẽo cho mà xem.

“Bố bẩn ơi là bẩn! Có cái áo mà mặc suốt ngày!”, hồi nhỏ xíu Mít đã hay nhíu mày lẩm bẩm.

Mà cái áo bẩn thật! Sáng sớm đầu ngày đã hôi nồng nặc, đến mức Mít mỗi khi đi qua lại phải lấy tay bịt mũi. Lúc bố đèo Mít đi học, Mít chả thèm ôm bố, ai bảo bố hôi quá chừng?

“Ơ Mít không ôm bố à?”

“Không! Bố hôi lắm!”

Tiếng bố bật cười ha hả. Bố nhại giọng Mít:

“Mùi sữa đấy!”

Dạo gần đây, Mít vẫn thấy áo bố nằm trên cọc, có điều thời gian nằm trên đó lâu hơn. Bố cũng dễ cộc hơn hẳn, hay là do Mít hư nhỉ? Nào có đâu, Mít ngoan thế mà? Các bà trong xóm ai cũng quý Mít, có cái bánh, cái kẹo Mít thèm là các bà cho ngay. Lâu lâu, bà Hiếu cuối xóm còn cho nhà Mít bát cá kho, xoong mắm tép cơ mà. Mẹ cứ giả đò ngượng ngập từ chối đây đẩy, có sao đâu nhỉ, bà Hiếu làm đồ ăn ngon phải biết! À, đang nói chuyện bố Mít cơ mà, duyên cớ gì mà việc lông mày bố Mít cứ chau lại cả ngày thế nhỉ?

“Chỉ có cái áo!” Con bé lẩm bẩm. “Chắc chắn là do cái áo hôi quá đó mà! Thế nên bố bực mình. Phải đem đi giặt hộ bố thôi.” Mít bặm môi gật đầu suy luận.

Đúng sáng tinh mơ chủ nhật, Mít hí hửng giấu bố đem áo bỏ thẳng vào trong máy giặt. Con bé còn lẩm nhẩm đi lẩm nhẩm lại theo mẹ mình: “Cắm điện, bật nguồn, khởi động cuối cùng là chu trình. Mít quá siêu!” Tiếng máy reo ầm ầm lẫn trong âm róc rách nước chảy nghe như tiếng nhạc kêu. Con bé lắc lư đầu nhìn ra sân vườn bên ngoài nhà. Hôm nay hình như nắng còn vàng ươm hơn cả hôm qua, mặt sân loang loáng những bụi nắng li ti quay tròn giữa không trung. Mít nhại theo con gà gáy bên nhà ông Ba “Ò ó o” rồi lại bật cười khanh khách khi con gà đáp trả tiếng mình. Đời đến là vui!

“Áo không hôi nữa nhé, bố không bực mình, rồi Mít sẽ ôm bố lúc bố đèo đi học ! Bố hết cộc với Mít. Mít thật là một đứa trẻ ngoan!”

Nắng yên lành giữa trời tháng tám, tiếng đôi con se sẻ đậu bên ngoài bờ rào véo von.

Bất chợt giọng bố vang từ trong phòng khách vọng tít ra sân.

- Cái áo đâu rồi? - Âm giọng trầm của bố hốt hoảng lạ thường - Mẹ nó thấy cái áo tôi đâu không?

Giữa trời nắng thế mà Mít thấy rùng cả mình. Hình như… lại sắp có chuyện gì đó thì phải.

- Không? Đã giặt quần áo đâu? Mít ơi! - Mẹ quay ra khu sân sau ới gọi.

- Ôi sao tôi lại nghe thấy tiếng máy giặt nhỉ?

Dép mẹ loẹt xoẹt trên sàn nhà vang về phía này. Mít tự dưng lại nép sau cánh cửa ngoài sân, tựa như con kiến ngửi thấy mùi bão giông nên chạy về tổ tránh gió. Tiếng bước chân ngày càng gần, mà sao lại càng lúc càng gấp gáp hơn thế này?

- Ối giời ôi! Cái điện thoại!
- Tắt ngay đi! Tắt ngay đi!
- Tung ví ra rồi!
- Mít! Ai cho con nghịch ngợm thế này?
- Thôi hỏng hết cả rồi! Mít đâu? Mít đâu rồi? Cái chổi đâu?

"Thôi chết rồi!" Mít run như cầy nép gọn bên cửa trong khi mẹ cuống cuồng lao về phía máy giặt. Con bé lo lắng nhìn bố đi chầm chậm nhìn máy giặt rồi lại nhìn Mít.
“Bốp!”

Bố chẳng nói chẳng rằng, nhiêm mặt giáng mạnh một bạt tai lên má con bé. Má nó nóng rẫy cả lên, trông rõ cả năm đầu ngón tay in hằn trên mặt.

Cái đau lan nhanh ngay trên má, môi nó mếu trề cả xuống mà mắt thì trân trân nhìn bố nó.

- Con hư lắm! Bố không yêu con nữa đâu!

Con bé cứ đứng sững người, không hiểu sao thấy mình nghẹt cả thở lại. Có cái gì cay nồng cả mũi nó thế này? Sao mà hình ảnh bố của nó cứ nhập nhèm nhòe nhoẹt như ngâm trong nước thế này?

- Hu hu hu hu hu!
- Khóc cái gì mà khóc? Oan quá à? - Giọng mẹ lẫn trong tiếng máy giặt ngừng lại.

Tiếng nhạc réo rắt từ máy giặt đã ngừng cả rồi. Mít nghe tai mình ù đi, con gà nhà ông Ba đã chẳng còn dám cất lời. “Mít có hư đâu? Mít có hư thế đâu?”

- Hu hu hu hu hu hu!
***
- Mít hư lắm! Chả ai yêu Mít đâu!

- Không, không Mít ngoan mà. Mít ngoan lắm! - Mít lắc đầu xua tay nhìn mấy bóng đen đang bám xung quanh mình tụ thành một hình tròn.

- Tại Mít hết! Tại Mít nên giờ ai cũng khổ cả!

- Không phải đâu! Không phải đâu! Hu hu hu! Mít không làm thế đâu! Mít không thế đâu mà! - Con bé đổ sụp xuống, lắc đầu giàn dụa nước mắt.

- Đến ông trời cũng chả thương Mít! Mít sai, lúc nào cũng là Mít sai! Chả ai thương được Mít đâu!

Con bé đứng đực mếu máo, rưng rức cả lên.

- Hu hu hu! Không phải tại Mít! Không phải tại Mít đâu mà!

Những bóng đen cứ thế lao về phía Mít. Chúng gào to lên áp trùm lên đầu lên tai như thể cái loa nào. Mít cứ thế lắc đầu quầy quậy mặc cho âm thanh cứ reo réo đến khốn khổ. Mít rức cả lên. Đau quá! Tim mít đau lắm, ai như thể bóp nghẹt tim Mít mà giằn, mà xé. Chúng quặn lại làm mắt Mít cứ thế mà trào ra đến tức tưởi.

- Hu hu hu hu!

Mít choàng mở mắt. Tiếng con se sẻ rinh rích giữa chiều kéo cơn ngủ trưa thức dậy. Những bóng đen đã biến mất cả. Mít hít một hơi, nấc cụt trong cơn ác mộng vừa qua. Nó lấy tay quệt đôi má đã nóng và khô mặn của mình. Mít đổi cái mặt gối đã ướt nhẹp úp sấp xuống giường, dí sát vào tận trong cùng. Mắt Mít sưng húp cả! Mít chẳng thể mở nổi mắt lên được mất, mà ở phía ngực trái cứ rấm rức thế nào. Ừ thì lỗi tại Mít mà. Tại Mít nên bố hỏng điện thoại, tại Mít nên ví tiền bố mới ướt hết thế. Bố không thương Mít nữa rồi, cũng đúng thôi. Mít hư mà! Mít toàn làm hỏng chuyện thôi!

- Ừ đúng rồi, tại Mít cả mà. - Mít lẩm bẩm. - Mít đáng bị vậy lắm!
***

- Bà Tiên ơi, Mít có hư không bà?

Chẳng ai đáp lời. Trong căn nhà trống đã khóa trái cửa từ bên ngoài, một mình Mít ngồi im trong phòng nhìn về lọn nắng hắt qua bờ cửa. Bố mẹ Mít đi làm cả rồi. Mít vươn đôi tay bé mập hứng làn nắng thơm tho.

- Bà Tiên ơi, cháu chỉ muốn bố hết buồn thôi mà! - Mít nhỏ giọng - Nhưng mà cháu cũng sai rồi bà nhỉ?

- Mà bố tát cháu? Thế là huề đúng không ạ? Thế giờ Mít vui với bố là huề hả bà?

- Nhưng mà bà ơi… - Mít mếu xệu - Bố … Bố … - Mắt nó lại ầng ậng nước - Bố không thương Mít nữa rồi… Hu hu hu…

Mít ôm lấy mặt, gục xuống đôi đầu gối.

- Mít thương bố mà, sao bố lại ghét Mít hả bà? Mít sai thế là bố ghét Mít hả bà? Bà Tiên ơi? Mít phải làm sao bây giờ ạ?

- Chắc chẳng ai cần Mít đâu bà ạ. - Con bé thút thít. Hơi ấm của nắng ngoài sân chẳng sao hong khô cái lạnh căm trong lòng - Mít biến mất thì mọi thứ sẽ tốt hơn bà nhỉ? Hu hu hu … - Mít lại rức lên - Mít sợ biến mất lắm bà ơi! Biến mất thì có đau không hả bà?

- Hu hu… Sao bố đánh Mít rồi bố còn không thương Mít nữa? Mẹ còn không cho Mít khóc! Mít đau chứ Mít có khóc oan đâu! Hu hu hu hu hu hu!

Mít cứ khóc, thấy nắng nhòe nhoẹt nước cả. Mít buồn thế mà trời vẫn cứ đẹp, nắng thì vàng, gió thì mát. Đấy, ông trời còn chẳng thèm thương Mít.
“Mà Mít xin lỗi bố chưa ấy nhỉ?”

Con bé thút thít đột nhiên ngẩng đầu vì câu hỏi nảy trong đầu. À phải rồi, do Mít chưa xin lỗi bố đấy. Bà Tiên quả là sáng suốt!

“Mít hư, Mít xin lỗi bố thì bố sẽ lại làm huề với Mít nhỉ?” Con bé nghiêng đầu nấc cụt. Nắng tròn xoay ngang bên bờ cửa hong khô giọt nước mắt dấp dính trên hai cái má bầu bầu. “Viết thế nhỡ bố không tin Mít, thì…” Mít bắt đầu lại mếu xệu. Con bé lại chuẩn bị khóc một trận lớn nữa đấy. Ấy thế mà tự dưng nó xốc cả người dậy, mở lớn mắt.

- A! - Nó reo lên. Đôi mắt nâu to tròn ánh lên một vẻ ranh mãnh. - Mít biết phải làm gì rồi!

Loáng thấy con bé chạy nhanh ra tủ, lôi hộp bánh Danisa ở bên trong cùng, rồi lại lục trong ngăn khóa kéo một cái hộp nho nhỏ, lí lắc cười. Mít bày sẵn kim chỉ ra trên bàn, rón rén ra ngoài sân lấy cái áo bố xuống.

“Lần này kiểu gì bố cũng hết giận Mít cho xem!”

***

Sớm đầu tháng chín ngọt lành, trên bàn uống nước nào phấp phơ tờ giấy nắn nót viết bằng bút mực. Vẻ như người viết đã cắt xén cẩn thận đã gấp thành một bức thư hẳn hoi.


“Con Mít đây ạ.

Mít xin lỗi bố vì cho áo bố vào máy giặt. Bố đánh Mít chứ bố đừng mắng Mít. Mít khâu túi áo cho bố, túi áo bố không rơi nữa. Mít bị kim đâm vào tay chảy máu đây này. Mít nhặt được mười ngàn trên đường, Mít đền bù cho điện thoại bố rồi đấy. Bố không được mắng Mít nữa đâu! Mai bố lại ôm Mít đi nhé! Mít ngoan lắm, Mít không có hư đâu! Bố đừng không thương Mít như thế bố nhé! Mít buồn đấy!

Bố có thương Mít nữa không?

Có Không

Mít của bố.”


Trời tang tảng sáng, thoáng thấy ông bố nào chạy vội đi làm cứ tần ngần trước phòng khách mà dụi dụi mắt. Ơ chẳng nhẽ người lớn lại khóc nhè?
Kết thúc truyện nằm ở tay phụ huynh tương lai.
Cái đoạn cuối...
 
Bên trên