Ấp tập viết

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Vừa hay nay là sinh nhật papa :>>>>>>>
“Bố tôi là người miền Bắc, sinh ở Thái Bình vào đầu những năm sáu mươi, nhưng về sau bố lên Hà Nội sống cho đến giờ. Bố đối với tôi có yêu thương, và tôi biết việc bố quan tâm mình, đến mức thái quá ép buộc. Hai chúng tôi không hiểu nhau. Đó là sự thực. Toàn bộ những cuộc tranh luận chưa bao giờ đưa đến một kết quả nào ưng ý, và đôi khi, phải có sự can thiệp của mẹ chúng tôi mới dừng lại. Ông là người bảo thủ với tư tưởng “Không có gì là khó, chỉ sợ lòng không bền”. Ông ghét cay ghét đắng những thanh niên èo uột, sống trái đạo đức, và thường có quan niệm “lớp trẻ rặt là lũ vô dụng, lũ chúng mày sướng như thế còn không biết đường mà sống cho phải”. Bố tôi không hình dung nổi, tại sao trong thời đại vật chất dư thừa như thế này mà tôi không “khá khẩm” lên được. Ý bố là tôi phải xẻ dọc năm châu, bốn bể là nhà, ý chí trai tráng khắp chốn dặm trường. Bố ghét chính trị nước nhà, đôi khi la cà nơi quán xá và thủ thỉ về những điều gian trá phái cộng hòa cho bõ ghét, rồi ca ngợi đất nước tự do bên trời Mỹ. Tôi thì ngược lại.


Bố là người tầm trung, dáng đậm nhìn cục mịch và có phần tục đến mức quê mùa. Làn da rám nắng đen mẹ tôi vẫn hay trêu là Ronaldinho. Gương mặt khắc khổ vuông chữ điền, vấu từng cục gò má, trán rô gồ lên, đường mũi cao và khuôn miệng nhọn. Nhìn gương mặt bố như một dãy núi hiểm trở và thiếu quy luật, đường nét xô vẹo và táo bạo tới mức muốn át lên nhau. Bố có đôi mắt dữ dằn ẩn tàng trong sự hiền hòa. Tôi biết điều đó vào một lần bị ông phát hiện nói dối, kèm đôi lần bị điểm dưới bảy.


“Nói!”, ông ra lệnh.


Mắt bố trợn trừng và những tia máu gằn lên trên lòng trắng đôi con ngươi. Bố nhìn tôi và tôi nghe thấy tiếng dậm chân của một con trâu rừng. Tôi run như cầy sấy.


Tôi cũng từng nhìn thấy đôi mắt đó khi ông cảnh cáo thằng bạn bắt nạt tôi vào đầu năm cấp hai. Đó là lần duy nhất ông làm thế đối với người ngoài mà tôi bắt gặp.


Bố cụt một bên chân từ khi tôi có nhận thức. Người ta gọi bố là “người khuyết tật”.


Phần nhiều tôi tránh gặp và nói chuyện với bố. Điều đó chỉ tổ cãi nhau, và bố luôn chen vào miệng người khác khi bắt đầu nóng máu. Ông sẵn sàng nghe tôi nói và chốt hạ “Thằng này láo! Mày dám cãi tao à!”. Và vì thế, tôi chán phải gặp cái cảnh bố không tôn trọng mình lấy một li. Vậy thì tôi cũng sẽ không tôn trọng bố, trong tim mình.


***

  • Bố cháu giỏi lắm! Huyền thoại cả khu này đấy! - Cô, em gái ruột của bố, nói với tôi trong một ngày ăn giỗ của ông nội. - Cháu biết hồi bố còn trẻ chưa?

Câu hỏi của cô làm tôi gần như đứng hình. Tôi chẳng biết gì về bố. Từ bé tôi đã nghiễm nhiên mặc định người đàn ông này, người đàn ông tầm trung, gương mặt vẹo vọ, mất một bên chân, bảo thủ, gia trưởng, quan tâm kiểu áp đặt này, là bố mình. Tôi chưa từng nghĩ bố có thời trẻ. Hoặc nếu có, thì đó là hồi còn rất bé, khi tôi còn tò mò với mọi thứ, nhất là chuyện cái chân cụt của ông.


“Bố bị cụt!”, tôi vỗ lên phần chân cụt.

“Ừ, bố bị bệnh, phải cắt chân.”


Toàn bộ vỏn vẹn trong đúng bảy từ về cái chân của bố tôi.


Có lẽ do khoảng cách quá xa và những tấm màn ngăn cách hàng năm trời, tôi đã quên mất, bố cũng có quá khứ của riêng mình.


  • Vậy ạ. - Tôi đáp nhanh lời cô khi hoàn hồn. Tôi không muốn dính dáng tới bố, vì ngay hôm qua, chúng tôi vừa có một trận nảy lửa, rằng tôi nên sống theo xã hội hay sống theo ý mình.

Nhưng suốt cả buổi giỗ đó, tôi đã trông về ông suốt. Cái cách ông cười khoái trá dô bia với anh em, để rồi cuối ngày rượu vào lời ra lại hục hặc với toàn bộ anh chị em còn lại. Kiểu cách ăn nói bảo thủ của ông chưa bao giờ được ai ưa: “tao muốn tốt cho mày nên mày bắt buộc phải nghe tao”. Kể cả đó là lời đúng. Tôi trông về xương cổ và phần vai nổi bắp ẩn tàng dưới lớp da ở độ tuổi lục tuần. Bố tôi đã gánh chịu những điều gì? Phần đùi cụt một mẩu đã thâm đen những đường chỉ khâu, bên dưới chiếc quần đùi suồng sã đến mức tục, quê mùa ấy. Bố tôi, … đã trải qua điều gì nhỉ?


***


Rất lâu sau, tôi kiếm được một cuốn sổ cũ trong chiếc cặp da nhét bên dưới cùng trong tủ quần áo của mẹ. Nét chữ to, bện dính lấy nhau khó đọc. Bút mực đã nhòe trên trang giấy ố vàng cả. Chữ ký là của bố.


“Tháng 1, 2003,

Mình chuyển lên bệnh viện K. Ung thư rồi.”


Cả cuốn sổ toàn bộ chỉ có một dòng.

Tôi bắt đầu tìm hiểu về bố tôi kể từ dạo ấy.


***

Kịch bản cuộc đời bố - bản thứ nhất, ghi chép.


Bố là người con thứ tám trong gia đình chín người anh em, và chỉ sáu trên chín người còn sống. Bố kể thế trong một dạo nói chuyện với cháu. Giọng ông nhẹ bâng trong sự ngỡ ngàng của thằng bé.

“Ai cũng thế cả, nhà nào cũng chết vài người. Hồi đấy, nó đói. Đói lắm.”


Tôi nghĩ trong sáu mươi năm của cuộc đời, bố tôi đã chứng kiến nhiều cái chết. Và trên vai ông, bóng ma của những cái chết đè hằn trên vai, bóp méo tới mức đối với bố tôi cái chết là bình thường.

Tuổi thơ của ông lớn lên ở vùng quê Đông Hưng nghèo, cái đói làm người ta bạc nhược và xấu xa cả. Trên đầu gối bố tôi là một vết sẹo lớn do chị gái của ông đánh, kéo lê trên cát, lỗi là vì hồi còn bé ông làm hỏng cái quạt con cóc giá ba đồng duy nhất ở nhà. Ông nội là người kiệm lời, hài hước, tinh tế nhưng nghiêm khắc. Tới độ, theo như lời cô ruột tôi kể, ông chỉ quắc mắt, hay nghiêng đầu nhìn thôi, mọi người trong nhà đều nín thinh. Ông nội đánh bằng xe điếu, ít khi đánh nhưng đánh thì sẽ đau. Ông nội là người ham học hỏi, vì thế các con cái dù nghèo đều được đi học bằng bạn bằng bè. Bố tôi cũng vậy, chỉ là sách vở bố không có, bố viết trên đất và gạch, đôi khi tập giấy và cái bút lại nhờ đến bạn mà thôi.


Cho đến khi lớn, chừng niên thiếu, bố tôi nghịch tợn. Nghịch theo kiểu học sinh cá biệt. Điều này có thể thấy rõ những lúc ông uống rượu và mất kiểm soát, sự ngông cuồng áp đặt ấy rõ rành rành. Cả các bác tôi đều có chung tính “cục” như vậy. Mẹ tôi vẫn thường không hiểu tại sao ông nội là người ít nói, khiêm tốn mà các con ông lại cục tính và ngông nghênh tự phụ tới thế. Tôi nghĩ là do roi vọt và nghèo đói. Mọi người học cái cách tự bảo vệ mình bằng cách nâng cái tôi cao lên, dầu có lửa cháy, bão quật, người ta cũng không thay đổi tư duy. Họ bảo vệ mình trước thương tổn như thế đấy.


Khi bố tôi tám tuổi, ông nội dắt cả nhà sáu đứa con cùng hai bàn tay trắng lên lập nghiệp


Đến năm 17, một biến cố tới với cuộc đời bố tôi. Ông nội tôi mất. Ông mất đúng vào ngày bố tôi thi đại học, bố không kịp về để gặp ông lần cuối. Ông nội tôi đã cố tình giấu bệnh tình của mình, ông bảo “Để cho nó thi!”. Bố tôi luôn dằn vặt đó là lỗi của bản thân mình. Bố bắt đầu chán học từ dạo đó. Sau những năm 17, bố tôi bắt đầu lên đại học, là một trong năm người của cả khối đỗ. Thời đi học, vì nghèo bố đã từng bị đuổi khỏi xe buýt. Người ta hất bố khỏi xe dù xe đang chạy. Bố gào lên van lơn xin xỏ. “Xin ông!” Nhưng chẳng ai quan tâm điều ấy. Đó là những năm thời bao cấp. Thời bố tôi chỉ lắc đầu mà không nói năng gì. Mẹ kể thời đại học bố rất nghịch, gần như phản đối cách dạy của nhà trường, bố ghét quy củ, ghét ép buộc, một thời dậy thì nổi loạn kinh hoàng.

Năm tư đại học, bố tôi bỏ học. Đồng thời, chia tay mối tình đầu ba năm vì bên đằng gái chê bố tôi nghèo, không môn đăng hộ đối.


Bố tôi gia nhập cảm tình đoàn, làm việc trong quân ngũ chừng năm năm. Rồi sau, nhận ra xã hội chủ nghĩa đã biến chất nhiều, bố tôi dầu có cố gắng, cũng không được cất nhắc. Phần nhiều, kiểu bố tôi không phải là kiểu người biết khéo léo ăn nói. Ông ngông cuồng, ngạo mạn, ông đã sống đằng đẵng với những chì chiết nghèo túng, ông thông minh và học giỏi, ông tự hào về mình như thế, và coi trời bằng cái vung. “Trời đã sinh ra ta, tất phải nuôi lấy ta”, đó là câu cửa miệng của ông.


Rồi sau bố tôi quy thuận cái nghèo, đó là tầm gần ba mươi, khi bố trông thấy bà nội bên dưới mái nhà dột, ngập nước mưa. Bố đi làm cho một công ty máy may gần nhà. Nhưng cái tính thì chẳng đổi, bố vẫn kiêu ngạo như thế, bố ghét nịnh bợ cấp trên, ỷ vào tài làm việc mà chơi dông dài rồi mới làm. Thời gian này, bố lấy mẹ ở tuổi ba bảy, mẹ kể, nhà bố nghèo, đến nhà vệ sinh cũng không có. Muốn lấy nước rửa rau phải ra tít ao và nhà vệ sinh chung mà dùng. Bố mẹ tôi đã sống như thế đấy.


Đến năm bốn hai - bốn ba, bố tôi ung thư. Bác sĩ chẩn đoán, ung thư xương, điều chuyển bệnh viện ca. Đó có lẽ là ngày mà ông viết trong sổ. Mẹ tôi kể lúc đó vừa ra Tết, bố trở về nhà khi mẹ bón tôi ăn.

“Mẹ nó ơi, anh bị rồi”

“Bị gì?”


Thứ mẹ nhìn thấy là giấy thông báo điều chuyển bệnh viện K - bệnh viên chuyên chữa trị u bướu, ung thư ở Hà Nội. Mẹ bật khóc. Mẹ bảo vậy. Lúc đó chẳng có thứ gì trông mong được cả. Mẹ bật khóc. Một sự bất lực khốn cùng.


Mẹ đã bật khóc.


“Bố chữa trị ung thư trong vòng một năm”.


Mẹ kể. Giọng mẹ bàng bạc, mẹ không muốn nhớ về những ký ức ấy. Điều may mắn mẹ kể là “mẹ không cảm thấy bố mày sẽ chết” và “hồi đó, nhiều người đến cho tiền lắm”. Bạn bè của bố mẹ cho một khoản không nhỏ để bố chữa trị. Đôi chân ung thư hoại tử, những ngày bệnh viện trả về chờ chết, cảnh bố tôi nhìn tôi mới một - hai tuổi bé xíu trong tay mẹ, những liều moocphin tiêm đến thấu gan. Tôi không biết những ngày đó bố tôi đã nghĩ gì. Khi cơn đau là một cơn đau thực, tái lên da thịt. Ngày đưa vào phòng cưa chân, tiếng “rè rè” của máy cưa và khi cái chân đã cắt rời trên thân thể bố tôi, bố tôi đã thấy những gì?


Chỉ biết sau những tháng ngày ấy, trong ký ức tôi bố vẫn là người hay cười, tươi sáng đến mức bảo thủ. “Không có việc gì khó”, “Lúc nào cũng phải bảo mình sẽ vượt qua được”, “Phải tự tin vào chính bản thân mình”. Không biết, bố tôi đã thực sự cảm thấy gì, trong khoảng thời gian đó.


Sau lần ngưỡng cửa tử, bố tôi không làm ở nhà máy, bố ở nhà và làm quen với cơ thể đã mất hẳn một phần.


Nhà tôi nghèo, người đi qua đều phải tặc lưỡi lắc đầu.

Năm bốn lăm, bố tôi được chú bạn trong miền Nam cho khoản tiền, ứng tới bây giờ là gần trăm triệu. Một người bạn không quá thân, nhưng đã giúp bố trong lúc cơ hàn. Tới giờ, thỉnh thoảng chú và bố tôi vẫn gặp nhau trong những lần chú ra Bắc. Bố bắt đầu mua xe ba bánh cho người khuyết tật, đi dọc Hà Nội làm nghề chở hàng.


Cùng năm đó, bố đạp xe bằng một chân đèo tôi đi học mẫu giáo. Tôi không nghĩ mình khóc nhiều tới thế khi nghe vậy. Nhưng toàn bộ những gì nhấn chìm tôi là vết nứt vỡ nơi tim mình. Tôi đã tệ đến mức nào nhỉ?


Những tháng ngày sau, làm ăn khá khẩm, nhà tôi có nhà vệ sinh, có bồn tắm. Nhà bắt đầu đem đi sửa. Bố tôi vẫn thế, càm ràm suốt ngày vì thói ăn chơi của tôi, thiếu chí khí, và quá nhiều yếu đuối. Bố tôi bắt đầu già. Tính bảo thủ nặng hơn. Bố thấy mình bất hạnh hơn hồi còn trẻ, cơ thể không cho phép bố hoạt động như bố từng tự hào.


Chẳng hiểu sao, tôi chợt nhận ra, mình chẳng hiểu bố chút nào.


***



Hồ sơ nhân vật:

Nhân vật: bố (màu đặc trưng: nâu cam, cây đặc trưng: cây bao báp, hoa quả đặc trưng: sầu riêng)

Sinh năm: 196x - 5x-6x tuổi

Tính cách trong truyện:


- Người đàn ông của gia đình trong lý tưởng, sống tình cảm - quan niệm:

+ Biểu hiện: yêu gia đình, tất cả dành cho gia đình, lãng mạn, lo lắng thái quá, quan tâm tới tất cả vấn đề những người trong gia đình

+ Nguyên nhân: từ nhỏ được dạy dỗ “có anh có chị là may muôn phần”, sau lớn lên nơi trở về duy nhất là gia đình, khi trung niên thì hiểu thấu tình cảm cha - con.

- Bảo thủ, gia trưởng đối với các mối quan hệ: (không biết cách yêu đúng)

+ Biểu hiện: Áp đặt mọi người xung quanh thực hiện theo ý mình, đặc biệt đối với con trai, tuân thủ “đạo đức”, thích đạo Khổng

+ Nguyên nhân: Môi trường khắc nghiệt từ nhỏ tới lớn, bắt buộc phải tạo nên một thiên kiến bảo vệ bản thân, hồi nhỏ mất cha sớm làm nhiều điều hối tiếc, yêu mọi người bằng cách ép mọi người theo cái nhìn của mình.

- Kiên cường ý chí, tự phụ - đối với các thử thách bên ngoài:

+ Biểu hiện: Quan niệm “không có việc gì là không thể”, sẵn sàng đối mặt kể cả là cái chết vì lý tưởng, không đầu hàng, sau mất chân vẫn tiếp tục vui vẻ, yêu đời, làm việc, đối mặt với sóng gió thái độ khinh thường, đối mặt với người trẻ, người ngoài thì khinh bạc

+ Nguyên nhân: đã trải qua quá nhiều biến cố đau khổ và vượt qua được

- Giỏi - tài năng

+ Biểu hiện: hồi trẻ đỗ đại học trong xóm nghèo, vươn lên, lúc nào cũng đứng đầu lớp về sự thông minh, ham học, nghĩ ra nhiều cách làm khác nhau, mê đàn hát, hát hay mọi người thích, tính tình lãng mạn và nghệ sĩ.

+ Nguyên nhân: Đẻ ra đã vậy :))))))

Ngoại hình:

- Cơ bắp trên vai và cánh tay chắc dù không đô, làn da rám nắng cháy sạm - phát sinh từ việc đi nạng, một chân

- Gương mặt khắc khổ đến mức xiêu vẹo, gồ ghề, nhấp nhô

- Đôi mắt sáng và nụ cười tươi
Tiểu sử

- Tuổi thơ:

+ Sinh ra trong thời hậu chiến tranh (thiếu thốn -> quan tâm thái quá xung quanh)

+ Nghèo đói, nhiều anh em trong một gia đình, thiếu tình thương trực tiếp (cái tôi cao, nóng tính)

- Niên thiếu:

+ Nghèo khổ bị người khác khinh thường, không nhìn mặt (cái tôi cao)

+ Chơi bời, tự phụ với thầy giáo

- Trưởng thành:

+ Dậy thì nổi loạn: để tóc dài, chơi bời, ông mất năm 17, lên đại học có người yêu, làm thơ tặng người yêu, bỏ đại học, thất tình (lãng mạn, vẫn luôn thấy mình “không bình thường”)
+Trưởng thành: tham gia cảm tình đoàn 5 năm, bỏ cảm tình đoàn (ghét Đảng), làm thuốc lá trên Lạng Sơn, trở về làm công nhân nhà máy (quy thuận cái nghèo)

- Trung niên:

+Gia đình: có gia đình, cưới vợ muộn

+ Biến cố: ung thư, chữa trị khỏi trong vòng một năm (tính kiên cường sau ngưỡng cửa tử)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Tôi chạy chậm ở lần thứ tư vòng qua nhà thờ giáo xứ Kẻ Sét. Tên giáo xứ là tôi vô tình biết qua cuộc phiếm chuyện với bác bán tạp hóa đối diện nhà thờ. Một người đàn ông trung niên chừng ngang tuổi bố, xởi lởi và có chút vô tư thái quá, hẳn thế, bác không lấy làm bực dọc với kiểu khô khan kiệm lời mà mọi người thường gán cho tôi. Nói vậy để biết, tôi chưa từng có chủ đích để ý kĩ nhà thờ này nếu như không có cuộc phiếm chuyện với ông bác. Thực lòng, tôi hiếm khi quan sát nhà thờ nào một cách tử tế. Phần, do tôi chưa chuyển nhà tới gần khu có giáo đường, phần vì tôi không có hứng thú với tôn giáo, phần nữa là vì công giáo không quá phổ biến rộng rãi trên đất Hà Nội, cũng có thể điều cuối này là tôi lầm. Nhưng đại ý, tôi chưa từng có suy nghĩ gì về “một giáo đường” cụ thể, cũng như “nhà thờ công giáo” nói chung. Việc mình đột nhiên cảm thấy tò mò đối với nhà thờ giáo xứ Kẻ Sét làm tôi có chút ngạc nhiên.


Gần sáu giờ, trời tờ mờ sáng và nắng chưa hửng bên đôi tháp nhà thờ. Những mảng sơn ngả xám đơn màu ảm đạm đã ố phần lớn những vết đen lan dài từ đoạn khớp nối, hay chân đoạn lan can và cả dưới bệ tam cấp. Gió lành lạnh sau cơn mưa tối qua, hun hút thổi kéo dọc từ hai bên tòa nhà. Đôi hàng lá rụng lăn theo gợn gió và loáng thấy bóng áo của một bà xơ đi từ tả ngạn trái dưới gốc cây cảnh phấp phới nhẹ. Có lẽ vừa tới lễ cầu nguyện ban sáng vì nãy tôi có nghe tiếng chuông vọng từ đằng này. Tôi không rành về mặt kiến trúc, nhưng lối hoa văn nhìn thoáng cũng có thể biết là kiểu kiến trúc Âu, hẳn là xây từ thời Pháp thuộc. Đôi tháp cổ đối xứng hoàn hảo nối với khu giữa thành một hình chữ U dựng đứng khổng lồ, chủ yếu chạm khắc những ô mái vòm tròn và đôi cửa sổ hoa hồng lồng nhau. Các cột lớn nhỏ đan xen đều được khắc tỉ mỉ những họa tiết vân nổi, nếu trông kĩ sẽ hơi cảm thấy rối mắt, nhưng tổng thể thì mang hơi hướm cổ điển, chỉn chu và hoàng gia. Và chừng để khẳng định đây là nhà thờ thiên chúa giáo, bên trên mái vòm khu nhà giữa khắc hình cây thánh giá cỡ lớn, và đằng ngoài bên những ô cỏ đã ngả màu nắng là tượng đức mẹ đang bế trên vai chúa hài đồng. Nhà thờ nằm cách xa so với cổng sắt ngoài này, độ phải chừng tới gần chục mét. Mùi sắt két gỉ ngả trong khí trời lành lạnh sương rơi sáng sớm.


Bộp!


  • A! - Âm giọng cao hoảng hốt.

  • Ối!

Tôi trợn lớn mắt, giật mình bởi lực đập phía trước. Một cô gái đi ngược đường va mạnh phải tôi, đội chiếc mũ vành cũ màu hồng đã bợt bạt. Chiếc mũ lụp xụp choán gần hết khuôn mặt. Cả tôi và cô ta có lẽ đều không nhìn theo hướng trước mắt. Tôi vội cúi nhặt chiếc túi vải rơi gần chân mình và chìa tay đỡ cô gái đang ngã trên nền đất. Có vẻ là một cú ngã mạnh vì tôi thấy cô ta thở nhọc và rên nho nhỏ.


  • Ôi! Tôi xin lỗi! - Tôi tháo một bên tai nghe. - Cô… đứng lên được chứ?
Dưới chiếc mũ vành chỉ thoáng thấy khuôn cằm thon và đôi môi hồng hơi nhạt chưa tô son. Vai gầy, khuôn ngực vừa phải lẫn chiều cao ngang đến bắp tay tôi thì có lẽ cô chừng hơn hai mươi.

  • Vâng! Vâng! Cảm ơn anh! - Cô đáp gấp mà không ngẩng đầu, nhận lấy cái túi - Vâng! Cảm ơn anh! Tôi không sao! Không sao ạ! - Cô xua tay rối rít.
Nói rồi, cô ta đứng dậy rảo nhanh về phía trước. Mùi thoang thoảng từ bên mái tóc thả ngang vai. Một mùi lạ. Hương hơi nồng, nhưng không phải mùi nước hoa, tôi nghĩ là mùi cam thảo. Tôi ngoái người trông theo bóng dáng hơi tập tễnh sang bên trái trong chiếc váy suông hai dây dáng dài đi kèm với áo lửng tay cho tới khi khuất dạng ở ngã rẽ phải.


Một ngày kì lạ.


Sớm nay, tôi cũng đã tỉnh giấc vào lúc bốn giờ. Đột nhiên mở lớn mắt và những mảng đen trong cơn mộng hóa thành trần nhà vương tối. Cửa sổ đóng kín, rèm kéo cẩn thận không để khe hở lớn, kiểu kéo rèm phải kéo và chỉnh hai đến ba lần. Tôi không nhớ mình đã đóng cửa sổ. Cũng có thể giữa đêm tôi nghe tiếng mưa mà dậy đóng cửa, nhưng toàn bộ kí ức đó hoàn toàn trống trơn với tôi. Thế là từ bốn giờ sáng tôi cứ trằn trọc tới tận năm giờ. Sau đó tôi trở dậy và chạy bộ theo thói quen.


“Rikki don’t lose that number”


Tai nghe vang tiếng của Steely Dan kéo tôi vào vòng chạy thứ năm. Một bản Jazz Rock dễ nghe ra mắt vào 1974. Các bài Rock mạnh cho mấy vòng chạy đầu xem chừng đã phát hết một lượt. Không hiểu sao tôi luôn bị thu hút bởi những bản Rock kinh điển thuộc thế hệ cũ. Chỉ có điều ít khi tôi nghe theo một ca sĩ cố định mà thường là bật ngẫu nhiên và nhặt những bài bắt tai hợp mình. Khoảng mấy năm đổ lại đây thì tôi thôi nghe Rock kiểu tìm kiếm như thế, có lẽ là do chán, hành trình tìm kiếm dài hơi mà chẳng mấy khi kiếm được bài đúng ý. Hơn cả là đôi khi tôi không xác định chính xác mình đang tìm kiếm một bài hát như thế nào. Với thời gian eo hẹp của người ở tuổi 28 làm văn phòng như tôi, và lần nữa có lẽ do cuộc sống yêu cầu phải nhanh-gọn-lẹ, thì chi phí cơ hội là cao so với giá trị nhận được. Và thay vì những bài Rock ngẫu nhiên, tôi chuyển sang nghe Vansire, một nhóm nhạc indie dream pop chỉ có hai thành viên. Tai nghe vừa hay chuyển tới Meta Modernity, một bài nhạc khá mới của nhóm.

Âm bass vẫn làm tôi mê như điếu đổ, bất kể là Rock hay Dream Pop. Hồi còn đi học, tôi từng mơ là một tay bass cừ trong nhóm nhạc phổ thông. Nhóm cơ bản chỉ cần một tay trống, một tay guitar điện, một tay hát chính và một tay bass, và tôi sẽ đánh cho ra trò.Tôi thích hình dáng kỳ lạ của guitar bass và cả những nốt trầm bên dưới lời hát, những nốt trầm nặng kéo giữa trống và tay guitar chính, những nốt rền rĩ và ngẫu hứng dài hơi. Người ta thường thích kiểu guitar điện rít gào trong những đoạn riff, đoạn nhạc ngắn lặp lại, gây nghiện khi mê Rock thập niên 80s, 90s, kể cả Hard Rock. Tôi thì thích kiểu Rock nhẹ nhàng hơn. Về sau những dòng nhạc biến tấu từ Rock cũng là kiểu tôi ưa chuộng, ở những nhóm nhạc ấy sự hoang dã ngấm ngầm hơn nhiều, giống sự hoang dã của những âm bass trầm, nhưng chưa bao giờ không điên cuồng và man dại.


“So call me when the world looks bleak

I love you but it's hard to believe

With every day we'll start to see

The rest is metamodernity ”


Tôi lẩm nhẩm theo âm giọng trễ nải của Josh đã bị giai điệu át đi quá nửa.


“Người hãy gọi tôi khi thế giới trở nên thật ảm đạm

Tôi yêu người nhưng phải chăng thật khó để tin

Khi hàng ngày ta bắt đầu chứng kiến

Phần còn lại của thế giới là chủ nghĩa siêu hiện đại”


Điệu Jazz Rock lẫn Dream Pop luôn ám tôi về một màu vàng cũ, một màu nắng vàng điện ảnh đầu những năm 2000, máy quay lia để bắt lấy sắc đỏ ấm, những dải xanh thì chìm hơn. Cảnh quay màu dù sáng nhưng lại hơi lợt lạt, và vẫn còn rè rè những nốt chấm như chiếu từ một chiếc ti vi cũ chất lượng thấp.
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
- Ôi tôi ghét từ ngữ! - Gã than dài bằng âm giọng rên rỉ.

Lilian khẽ mỉm cười và liếc gã từ trên giường. Cô mặc một chiếc áo choàng tắm khoác ngoài, và như thường lệ: không nội y. Lilian chẳng phải người nước ngoài, cô không nói tên thật cho gã, nên gã gọi cô theo tên trên mạng. Lilian, hoa huệ tây. Họ kiếm nhau từ trên ứng dụng hẹn hò. “Tình nhiều đêm”, Lilian về sau sửa lại khi cô nàng ngả ngớn trên bàn đọc sách.

- Không biết có nhà văn nào ghét từ ngữ không nhỉ? - Gã ngả đầu ra sau ghế xoay và nhìn gương mặt người tình lộn ngược.

Lil cười khẩy trước câu hỏi của gã. Mùi vang đỏ vẫn ếm trên họng làm những con chữ trên trang tạp chí có chút lộn xộn trong mắt cô.

- Ôi thật đáng thương cho tôi! - Gã bắt đầu diễn trò khi Lil không để ý tới gã. - Nàng tình nhân bé bỏng còn không thèm liếc tôi tới một khắc!

- Lạy chúa lòng thành, Người hãy làm chứng rằng rõ con có liếc chàng tới đúng một khắc - Lilian hùa theo nói trong điệu cười bỡn cợt - và tha thứ cho việc chàng gọi con là “nàng tình nhân bé bỏng” dù con hơn chàng tận bốn mùa xuân - Cô bỏ cuốn tạp chí và đi về phía bàn bếp để lấy thêm một ly vang. Giọng cô đắng ngắt và khô rỗng khi hơi vang đã rút đi quá nửa.

- Thật! Anh ghét từ Lil ạ!

Ánh đèn đường chập choạng xuyên qua ô cửa đổ trên nửa mặt nhăn nhó của gã. Chiếc lap vẫn đang sáng đèn một bản soạn thảo mới chẳng nổi mấy dòng. Lil trông gương mặt nhăn nhó của gã khi tay gõ gõ trên mặt bàn kính.

- Như kiểu họa sĩ ghét màu hoặc người làm phim ghét phim ấy hả? - Nàng lắc đầu. Tiếng rượu chảy khẽ bên thành ly.

- Vô lý thật! - Gã bật cười.

Lilian của gã là một người tình lý trí. Gã nể Lil không chỉ bởi đạo đức gào lên về khoảng cách bốn tuổi, mà còn bởi lối suy nghĩ vừa điên rồ vừa duyên dáng của người phụ nữ gần ba mươi. Lilian từng kể trong một trò chơi, mọi người gán cho cô một màu xanh da trời vì cô trông điềm tĩnh và hiền hòa. Nhưng với gã thì khác, Lil là một màu đỏ ruby, một màu đỏ của vang nho, một màu đỏ gợi cảm, trầm tĩnh nhưng không hiền hòa.

- Hẳn anh đang ghét con người thôi!

- Vớ vẩn! - Gã liếc nhìn Lil. - Có em thôi, đừng lôi anh vào.

Lil nhún vai thay câu trả lời. Cô xoay ly vang, hơi ngẫm khi nhìn lên trần nhà.

- Anh muốn hút thuốc!

- Không!

- Anh sẽ hút thuốc!

Lil trừng mắt và gã khẽ rụt cả vai lại.

- Đưa anh pod đi vậy! - Gã nài nỉ.

- Vậy thì em cũng sẽ hút - Lilian với tay lấy bao thuốc trên bàn bếp.

- Không! - Gã ôm đầu rên rỉ.

- Anh ghét con người rồi! - Lilian bật cười thích thú. Rồi sau, nàng nhíu mày lo lắng.

Vì lần này thì gã không phản bác nữa. Mặt gã nhìn nghiêng qua cửa sổ đối diện bàn làm việc. Đèn đường đổ ngày càng đậm trên phố Đốc Ngữ. Căn hộ phía đối diện đứng ngược hướng, áo một lớp xanh đen tối màu. Nhà bên đó vẫn chưa về, đèn trong nhà chưa sáng. Hoặc, cũng như gã với Lil, bên đó cũng đang có một đôi nhân tình kì quặc.


Nói tới kì quặc, Lilian là người kì quặc nhất mà gã từng gặp. Trong suốt hơn ba tháng, gã mỗi lúc lại ngạc nhiên về cô, vì nếu chỉ lướt qua bề ngoài, người ta sẽ chẳng thể nghĩ nổi với gương mặt, chiều cao lẫn nụ cười kiểu mẫu thế lại ẩn giấu lối suy nghĩ như vậy.


“Đó là lớp mặt nạ hoàn hảo”, cô khúc khích.


Gã chuyển tới ở cùng Lil từ tháng tư. Người ngỏ lời là Lilian. Từ đó tới nay, cô chuyển nhà ba lần, mỗi một lần gã chuyển tới, căn hộ đã có sẵn nội thất, những đồ đạc để bừa như thể đã có ai từng ở đó.


“Phải, em đã tính sẵn toàn bộ từ hồi còn đi học. Các căn hộ đã được lựa riêng và cọc từ năm ngoái. Không phải rất thú sao, khi mình không có nhà để về? Mỗi tháng em sẽ chuyển tới ở một căn nhà mới. Em sẽ rời đi khi chúng còn chưa ráo mùi vang, ngấm hơi vape hay thuốc lá từ em. Giống như một bóng ma. Em là một bóng ma.”


Đối với các căn hộ nàng đã thuê, nàng sẽ cho người ta thuê lại chúng với giá thành cao hơn. Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng dễ dàng như thế, có đôi khi căn hộ phải giảm giá kiệt mức. Nhưng có hề gì với một người giàu như Lil. Lil làm trong một doanh nghiệp gia đình. Nàng chưa từng kể tên, nhưng gã đoán là một doanh nghiệp lớn. Kiểu cách ăn mặc, xe hơi nàng dùng, lối ăn uống đều toát mặc định, nàng là người giới thượng lưu. Người nhà nàng không hề biết chuyện nàng, họ vẫn cứ đinh ninh nàng sống trong căn biệt thự mini mà bố mẹ đã sang cho.


“Từ bé em được dạy rằng mình sống trong một gia đình gia giáo.”


Câu đùa mỉa mai quen thuộc của nàng.


Thế mà Lil lại chọn gã để chơi trò tình ái, một lối đi hơi bất ngờ. Nàng thông minh và tài giỏi, kiểu người nàng thích là một ông chú lớn tuổi nhà giàu, lịch thiệp, sâu sắc và hiểu biết để đàm đạo cùng nàng. Thế mà, một gã nhà văn bết bát theo nghề tới bảy năm, đôi bài được đăng trên một tòa soạn cũ nằm bên mạn Cầu Chương Dương lại là lựa chọn của nàng.


“Em sẽ không lấy anh. Đó là điều chắc chắn. Em cần phải bỏ chồng, mà lấy anh thì em lại không bỏ được.”, Nàng nói chắc nịch khi ngả đầu trên cần vai trần của gã, “Em sẽ lấy một gã đốn mạt vào năm 30, gã sẽ hủy hoại em, gã sẽ đánh đập em, rồi em sẽ bỏ gã khi thương tích đầy mình tới khi tàn phế. Em nghĩ là mình sẽ mất một bên chân. Hoặc, mù vĩnh viễn. Em sẽ sống như vậy.”


“Kinh thế!”


“Tất nhiên. Nếu không như thế, em sẽ chết. Kế hoạch không thể hủy bỏ. Em phải làm cho tất cả họ thấy, họ đã giết em như thế nào.”


“Áp lực nhỉ?”


Ý gã không phải là một câu hỏi. “Ôm Lil một cái.” Gã cười tỏ vẻ đểu cáng, nhưng trong mắt nàng thì gã đến là non nớt. “Anh tự nguyên hiến dâng.”


***

- Do tay biên tập à? - Lil kéo một chiếc ghế lại gần và tựa đầu vào một bên vai của gã.

Gã lắc đầu. Và giờ thì tới Lil bối rối. Không phải gã không muốn nói cho cô, mà gã không biết phải bắt đầu nói từ đâu. Phải bắt đầu từ đâu đây nhỉ? Từ lúc gã bắt đầu viết, từ mục đích gã viết, từ khi gã đăng bài trên báo ư? Gã thấy nếu muốn nói, gã phải dứt từng nút từng nút trong lòng mình ra, không phải chỉ việc gã ghét từ ngữ, lẫn ngôn ngữ, nó lớn hơn thế nhiều. Điều đó làm gã thấy sợ hãi. Một con đường hành lang tối om đen ngòm, gã không dám để mình bị hút về phía trước. Chẳng có tương lai cho hồi kết, gã cũng chẳng nói được điều gì nên hồn. Và chắc gì Lilian hiểu gã khi đến chính gã còn chẳng rõ tận cùng của những vấn đề to lớn và nút thắt trong lòng mình là điều gì kia mà. Hơn cả, Lil, một kẻ nứt vỡ nhiều năm tới thế, liệu có làm tổn thương gã. Từ khi Lil bước tới, Lil đã kéo theo cả quá khứ, cả hiện tại và tương lai của nàng. Những mảnh vỡ của nàng, và gã thì không có can đảm để vô tình khiến nàng vỡ thêm chút nào.

- Vậy hôm nay em sẽ hạ phép cho anh hút nửa điếu. Và lần này thì cấm từ chối.

***


Lil thích gã vì cái cách vô tư của gã. Theo Lil, phần nhiều vì gã hệt cô khi còn là một đứa trẻ con. Lil không muốn gã chết theo kiểu cô. Kiểu đập vỡ những mảnh gương, găm chúng thành những mảnh thấu thị trong mắt, từ đó thì cô lôi người ta xuống mồ cùng tim mình. Cô không yêu con người. Bất kì ai.


Điều tệ hại hơn cả là cô thành công, giàu sang, được người ta tung hô, ngưỡng mộ. Cô có bất cứ thứ gì mình muốn khi cô ghét con người. Nhưng điều cô khao khát là gì ư? Cô khao khát được yêu họ. Thật kỳ lạ! Cô biết thừa chứ, nhưng Lil không dám đối diện với sự mềm yếu ấy. Cô không dám hồn nhiên trở lại. Để đảm bảo cho phần người được chứng thực tốt đẹp, Lil cần gã, Lil bảo vệ gã. Và nếu như gã vỡ, thì Lilian cũng sẽ tan nát theo.


Cô đã chọn ràng buộc. Để khâu sống vết thương mình.


***


Sau khi Lil hôn gã thay vì nửa điếu thuốc, gã đã ngồi khóc trong nhà vệ sinh, lâu hơn ba mươi phút.
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Lâu không tập viết, viết đứt đoạn quá đi ~ Xin lỗi về sự bết bát này ~
- Bà ơi! Sao con người lại giỏi thế nhỉ?
Chuột Nhắt giương đôi mắt to tròn đen lay láy trong khi mấy ngón tay bé tí tẹo vẫn đang ôm một miếng gỗ dẹt để mài răng. Giọng của một bà lão đã khàn đục đáp lời lại, phần nhiều là lơ đễnh.

- Hửm?

- Cháu hỏi là - Chuột Nhắt bỏ miếng gỗ ra khỏi miệng, hết sức nói lớn với bà lão - Tại sao con người lại - Đột nhiên cậu chàng ngây ngốc, gãi gãi đầu lẩm bẩm - vĩ đại, à vĩ đại, thế ạ?

- À …

Tiếng bà lão bật cười nhè nhẹ, vẻ như giờ bà mới nghe thấy. Bà không nói năng gì, chậm chạp mò mẫm cái kéo để trên bàn để cắt đi một nhành cây mọc dài quá trớn. Mùi trà bá tước lởn vởn bao chung quanh khu vườn phía sau một tiểu khu biệt thự.


- Lạ nhỉ? - Bà lão mở miệng, âm giọng gần như đã đặc quánh. - Sao lại thế nhỉ?

Chuột Nhắt có vẻ thất vọng vì phản ứng của bà lão. Nhưng cũng không quá lâu, vì ngay sau đó, người ta đã nghe thấy tiếng “chít chít” thất thanh của cậu chàng.

- Bà cẩn thận đó! Cẩn thận… ấy, ấy, kéo, kéo! \

Nó vừa nói vừa nhanh chân nhảy lên bàn trà để đỡ cho bà lão. Chuột Nhắt thở phào, xém chút nữa là bà lão đã cắt vào tay rồi.


- Này, Chuột Nhắt, - bà quay mặt ra xung quanh, có lẽ do không thấy cậu đứng trước mặt mình - Cháu đếm xem hôm nay ở chậu lan địa có bao nhiêu đứa Ốc Sên vậy?

Chuột Nhắt thất thểu làm bộ mặt chán đời rồi nhảy lên chậu lan địa sát phía bàn.

- Đừng tưởng mắt ta hỏng mà không biết nhé, cháu vừa nói xấu gì ta đó đúng không?

Chuột Nhắt lè lưỡi. Nó bắt đầu đếm, trong tiếng cười như nắc nẻ của bà lão.

- 1, 2, 3, 4,... Bà này, sao con người lại siêu thế nhỉ? Dù, - Nó quay người nghi ngờ nhìn bà lão - Đôi khi bà làm cháu nghĩ là cháu lầm đấy!

- Ôi chao! - Giọng bà cười càng lớn - Thế là cháu đang bảo ta rất là hèn kém hả?

Chuột Nhắt bĩu môi.

- Bà hơi ngốc xíu thôi! - Nó nói lẩm bẩm.

- Tai ta không lẫn đâu nhé! - Bà đập khẽ bàn tay vào một hướng, vô tình trúng ngay đuôi của cậu chàng Chuột Nhắt. Cậu ta giật bắn mình, quay lại cắn nhẹ vào những xương ngón tay mảnh khảnh bọc da nhăn nheo của cụ bà.

Bà khẽ sờ lên bàn tìm tới tách trà đã nguội của mình. Việc không nhìn thấy cũng đôi phần khổ sở. “Nhưng thôi”, bà nhủ thầm,“rất may không thiết phải cần mắt khi đang uống trà”. Vị trà nhàn nhạt dù bà đã đổ thêm chút đường, bà vẫn ưa ăn vị ngọt. Tuy thế thì vì đã có tuổi, nên bà lão chỉ dám cho một ít so với hồi trước. Lúc này, bà cụ dựa lưng vào chiếc ghế tựa, bà nhẹ giọng quay ra hỏi Chuột Nhắt đang yên tĩnh làm gì đó. Không có tiếng “chít chít” quen thuộc, cũng không nghe thấy tiếng đang mài răng.

- Cháu đang làm gì thế?

- Cháu đang ngắm bà chuẩn bị trả lời cháu.

Bà cụ lại bật cười. “Đúng là khéo miệng”, bà lẩm bẩm lắc đầu.

- Hừm, cháu thử nói xem, tại sao con người lại “vĩ đại” thế nhỉ?

Chuột Nhắt nghi ngờ nhìn bà lão. Một câu hỏi nhử mồi đây mà, rõ chẳng phải cậu chàng mới là người hỏi trước sao. Nhưng thây kệ, dù sao thì Chuột Nhắt chẳng bao giờ tính toán chuyện xa xôi làm gì.

- Đương nhiên là trí tuệ! - Chuột Nhắt la lên

Bà lão lúc này đã vắt chéo chân mà rung người.

- Bà nhỉ? Đúng mà. Không có trí tuệ á! - Chuột Nhắt chống hai tay vào bụng - Thì họ Chuột nhà cháu còn giỏi hơn người nhá!

- Ừm, đúng. - Bà lão gật gù - Một câu trả lời rất tốt, “khả năng tìm kiếm tri thức phục vụ lợi ích.”

Chuột Nhắt nhíu mày. Bà lão lại nói những thứ khó hiểu, nhưng không sao, Chuột Nhắt bỏ qua sự ngốc nghếch này, cậu huyên thuyên theo câu chuyện của mình.

- Như cháu, cháu chỉ đếm được tới số 9, sau số 9 thì cháu chịu chết. Bà, sau số 9 là số gì nhỉ?

- 10. - Bà lão đượm giọng.

- Đúng rồi. Đấy, 10, cháu sẽ gắng nhớ thêm 10. Cháu không có khả năng có trí tuệ như con người, nên cháu thì không được vĩ đại như thế. Cháu không tạo được ô tô, không xây được ngôi nhà to ơi là to, không biết nướng cá. Hơn cả, người ta có trí tuệ nên người ta bày tỏ, nói năng đâu ra đó. Bà công nhận với cháu không nào?

Bà lão hơi lặng đi một chút. Bà với tay chạm lấy tay ấm để đổ vào chén trà một chốc, vừa gật gù đầu.

- Chuột nhắt chúng cháu thì đủ thứ phải sợ sệt. Chúng cháu chẳng bao giờ nghĩ tới những việc gì được xa xôi, để khiến mọi loài phải ngưỡng mộ được đâu.
Tiếng cười khàn khàn vui vẻ của bà cụ.

- Lập luận rất tốt.
Bà vuốt đầu chú chuột. Lông nó óng tơ và mềm mịn.

- Bà có nghĩ thế không ạ?
Nắng đổ vạt ấm ấm nơi bàn tay. Bà lão nghĩ giờ đã chừng tám giờ sáng.

- Cháu có câu trả lời của mình rồi mà. Đâu cần phải hỏi nữa. - Bà khẽ lắc lư lẩm nhẩm theo một giọng hát.

Chuột Nhắt ôm lấy bàn tay gầy của bà, khẽ đạp đạp ăn vạ.

- Không chịu đâu! Không chịu đâu! Rõ là cháu hỏi trước, bà lại hỏi ngược lại! Không chịu đâu!

- Nào, nào - Bà khẽ tránh một cái đạp của Chuột Nhắt - Cháu nghĩ không hẳn không đúng. Rất tốt là đằng khác, có lý luận, có quan điểm. Rất tốt! - Bà trầm ngâm - Có thể câu trả lời của bà nghe không giống, nhưng cũng có thể chính là điều cháu đang muốn nói tới. Nên bà đang nghĩ cả thôi.

- Thế, - Chuột Nhắt nhíu mày - là sao ạ?
Bà xoa xoa tai của Chuột Nhắt, bật cười.

- Không phủ nhận, con người giỏi nhờ bộ não lý tính. Tuy thế, để tạo sự vĩ đại, chuyện đó hẳn thuộc về liên tưởng.

Chuột Nhắt nhíu mày. Từ này hơi khó hiểu với nó. Trí tuệ, khác gì liên tưởng à?

- Vì có liên tưởng, nên người ta có thể cảm thấy nỗi đau nhiều hơn. - Bà cụ ngước đôi mắt mù lòa lên nhìn trời - Dù thực lòng, đôi khi, chính người ta cũng không trải qua. Cũng có khi, - Bà lão nhẹ một ngụm trà - Sự liên tưởng ở những chiều hoàn cảnh khác. Để có thể yêu một chú Chuột Nhắt. - Bà phẩy ngón trỏ dọc mũi chú chuột - Nhỉ?

Chuột Nhắt thắc mắc nhìn bà cụ.

- Bà chỉ nghĩ trí tuệ là thứ đến sau, là một loại biểu hiện, mà bắt nguồn, từ sự liên tưởng và mong muốn thấu hiểu thôi, Chuột Nhắt ạ. Hẳn là tình thương mới là thứ vĩ đại tới thế, phải không cậu nhóc?
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Xin lỗi cuộc đời vì tui khum thoát được khỏi nhân vật :<<<<<<<
Ánh dừng lại, khẽ kéo tay tôi vào một con ngõ không rõ đầu ra gần nhà nàng. Nắng đổ chéo từ trên tòa chung cư cũ bỏ hoang, phủ lấy bóng nàng đang ngả dài trên mặt đường xám. Mùi ẩm mốc vất vưởng trong không gian của đôi ngõ hẹp. Bên tay còn lại là mặt sau của dãy nhà cấp bốn lụp xụp. Một đứa trẻ xả nước sau nhà tò mò nhìn chúng tôi. Rất nhanh nó bỏ vào trong.


Nắng ở sau cả một quãng dài. Con ngõ cứ kéo về đâu đó trong khi mùi vẫn nồng vì vắng người qua. Ánh thích thú tìm thấy một chiếc sofa ai bỏ bên ngoài chung cư. Chiếc sofa phủ bụi rách nửa phần da bọc và cập kênh vì một bên chân đã mất. Nàng cầm lấy con Minolta vẫn đeo trên cổ, lên phim và ấn cò. Tôi thấy tiếng lách tách rơi từ trên một cành cây xuống dưới chỗ này, loang ra mãi. Con ngõ yên tĩnh quá thể, khiến mọi thứ dường như thiếu độ chân thực.


“Sẽ không có nắng đâu.” Tôi chậm chạp mở miệng. “Ảnh ấy”.


Nàng khẽ gật đầu. “Ừm.” Âm giọng vẫn như thường lệ, mỏng tang và phần nhiều là lơ đễnh.


Nắng đã đuổi vừa khéo tới chỗ này, nhưng tòa chung cư cũng đã chắn quá nửa. Chỉ đôi lấm chấm những vết nắng còn sót lại, lọt qua khung rào mà ngả trên tấm nệm. Gió khẽ thoảng qua khiến vài sợi tóc của nàng chạm nhè nhẹ lên bàn tay.


“Ánh sáng sẽ không đủ.” Tôi tiếp tục nói. “Quan trọng là ánh sáng.”


Tiếng một con mèo nào đó kêu trên hiên nhà. Ánh ngẩng đầu theo âm thanh vọng lại. Chỉ có thấy nắng khẽ trải trên những tấm mái tôn. Những khoảng sáng tối nhấp nhô trên mái nhà. Tôi bảo nàng chụp một mảng nắng chiều, áo trên lớp sơn tường vàng ánh màu rực rỡ.


Ánh chụp xong, hơi ngẩng lên nhìn tôi. Nàng nhẹ bảo.


“Mai mình nuôi mèo đi?”


Tôi gật đầu.


Nhưng Ánh đã không nuôi con mèo nào sau đó cả. Nàng sợ chúng sẽ bỏ đi.

- Chị ơi! Chị chụp em đi!

Giọng một đứa trẻ phía sau lưng. Tôi quay người. Một con bé có nước da nâu giòn khỏe khoắn. Nó đứng ngược hướng ánh sáng, nhưng vẫn thấy lấp lánh ánh cuời trong mắt. Khác với vẻ đẹp mong manh của Ánh, con bé trông rực rỡ và sáng rỡ lạ thường.


Ánh cười tiến về phía con bé. Nàng thủ thỉ gì đó, tôi đồ là từ chối. Nàng không chụp nguời bao giờ: “tớ không cần kỉ niệm”. Ánh chỉ cần những điểm cháy dở, luôn luôn là như thế. Tôi chưa bao giờ trông thấy bức nào được coi là “điểm cháy dở hoàn hảo”. Có lẽ, Ánh không nỡ làm thế. Một điểm cháy dở hoàn hảo là khi nàng có thể nhớ trọn khoảnh khắc đó như một chiếc máy phim hoàn hảo: chỉnh sáng, lên phim, bấm cò, “tách”. Tuy thế, điểm ảnh sẽ cháy rụi chính giữa khung hình. Thứ còn lại, là những mảng ảnh sót bốn góc khung in mà thôi. Tôi không hiểu sao nàng phải làm vậy.

- Ừ! - Giọng nàng bàng bạc.

Đó là lần duy nhất tôi thấy Ánh chụp ảnh người. Một tấm ảnh không phải điểm cháy. Nàng đợi tới tận lap để đem đi rửa. Cả cuộn phim không hỏng tấm nào. Ngoại trừ tấm của bé gái, toàn bộ nàng đem qua cho tôi. Những bức ảnh thiếu sáng và ẩm màu lạ lùng. Mấy ngày sau, nàng kéo tôi tới ngõ nhỏ. Có vẻ bé gái đã đợi sẵn. Nó ríu rít khi thấy Ánh, trong khi Ánh vươn tay mà xoa nhẹ đầu nó. Lâu rồi tôi không thấy Ánh cười, một nụ cười dịu và phần nhiều là cưng chiều. Nàng đưa tấm ảnh cho con bé. Trong toàn bộ khung cảnh ấy, điều tôi nhớ nhất là nụ cười con bé. Tôi hơi sững người. Vì chúng, còn đậm hơn màu nắng hè.


“Quan trọng không phải ánh sáng”, nàng khẽ bảo tôi khi cánh tay nàng vòng qua cổ.

Và lúc đó, toàn bộ hơi thở nàng ôm trùm lấy tôi.
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Khi bạn squat và giờ mông bạn quá đau để ngồi viết dài TT
Thanh đập quả trứng vào thành chảo. Tiếng trứng vỡ và rất nhanh kế tiếp “xèo xèo” tiếng dầu nóng vang lên. Thanh vừa lúc lắc mái tóc chưa khô dài tới chấm lưng được tỉa thành nhiều lớp, vừa cúi người để bỏ vỏ trứng vào thùng rác. Lửa được vặn nhỏ lại, tiếng mở cửa chạn bát lạch cạch. Thanh so đũa để lật trứng. Lúc sau, quả trứng ốp la đã được đặt trên bàn. Thanh gật gật đầu hài lòng nhìn phần lòng đỏ hồng hồng dễ nhận thấy. Toàn bộ mọi thứ đều đủng đỉnh đúng nhịp điệu. Hôm nay là sáng Chủ Nhật, cô chẳng vội điều gì. Nắng chiếu qua khung kính, trong veo những chấm tròn lay bụi.


Thoáng tiếng lò vi sóng kêu “tinh”. Xem chừng bánh mì đã nướng nóng. Cặp đùi thon dưới chiếc quần cộc rảo về phía trái bếp, cô tiện tay lấy thêm chiếc lót nồi treo bên giá. Mùi bánh mì nướng với bơ thơm mặn mùi. Thanh xoắn lọn tóc rơi bên vai. “Rất tốt!”, cô nhủ thầm.


Điện thoại rung nãy giờ bên ngoài bàn bếp nhưng Thanh không vội nghe. Cô liếc qua màn hình sáng. Là người phía công ty cô đang làm việc. Thanh hơi nhíu mày. Thoáng tầm một phút sau khi điện thoại đã im lặng, Thanh trở lại bàn uống nước nhanh tay mở máy. Thoáng thấy trên gương mặt một nụ cười lấp ló ranh nghịch. Thanh cho số người sếp vào thoại đen. Cô không muốn làm việc vào Chủ Nhật chút nào. Nghĩ tới anh sếp, cô khẽ nhướn mày lẩm bẩm: “Một tiếng thôi! Một tiếng thôi mà!”.


Không gian lại yên lặng trở lại. Thanh mở tủ lạnh lấy chai nước ép táo mua hôm qua. Tiếng nước đổ trong cốc thủy tinh thoáng trong âm thanh “tích tắc” càng ngày lại càng rõ. Thanh ngó đồng hồ, đã hơn tám giờ một chút. Xem chừng, Gấu vẫn đang ngủ, vì bình thường nếu giờ này cậu nhóc dậy đã sủa loạn lên rồi.


Nhưng không ăn vội, Thanh mang cốc nước ngồi bên dưới bậc thang nhà mình. Ngẩng đầu lên là giếng trời. Nắng vàng ươm đổ đầy trên bậc thang. Thanh thích nhìn lên kiểu như thế này, tựa như mình đang dưới một đáy giếng mà ngẩng lên nhìn. Ở đó có một vùng trời là lạ khác, nhỏ hẹp thôi, mà chẳng khi nào Thanh có thể cắt cả khung trời thành khung vuông như thế bằng mắt thường. Thanh để ánh sáng phủ lên mình. Mùi nắng mới quyện trong lớp bơ vẫn còn thoảng từ phía bếp. Vị táo tràn trong khoang miệng khi cô nhấp một ngụm nước. Để qua một đêm, nước ráo lạnh, đổ qua họng vị ngọt thanh loang man ngang ngực.


Thanh thích những ngày bình thường. Thích những ngày duỗi chân ngả lưng trên những bậc cầu thang. Thấy nắng ấp trên chân mình loáng thoáng khoảng da màu nâu bánh mật. Đèn không bật, bếp nhờ nhờ một sắc nâu sáng ánh nắng vàng chiếu xoay tròn. Thanh thích nghe tiếng đồng hồ chạy chầm chậm như đang nằm bên trong lồng ngực mình mà đập. Tưởng như Thanh là một chiếc đồng hồ lớn chẳng bao giờ hết pin. “Thình thịch, thình thịch”. Thanh thích ngày như thế, ở yên trong nhà, thấy mình như con mèo nhỏ nằm im trong chiếc hộp lớn, cuộn người mà ôm lấy mình.


Đôi khi thế giới bên ngoài ở xa với cô lắm. Cô không nghe tiếng người ta vang vọng điều gì. Thanh cũng không rõ mình nghĩ điều gì. Những dòng suy nghĩ miên man đã lặn đi đâu đó. Cô đăm đăm nhìn lên nơi giếng trời. Vùng ánh sáng đổ áp lên khung vai gầy và thon. Tiếng cô thở khe khẽ. Một tiếng còi xe đi ngang khúc quành. Tiếng vài đứa trẻ nghịch ngợm ngoài hiên. Nhưng mọi thứ đã nằm bên ngoài mặt kính của giếng trời. Trong sáng. Đẹp đẽ.


Đôi khi, Thanh thấy mình nằm bên trong mình, và thế giới lúc ấy với cô, chỉ thế là đủ.
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Coi "Ranh giới". VTV bất hủ :((((((
Năm giờ, trời ngả ánh nhòa chập choạng buổi chiều muộn. Những rặng mây kéo thấp sát sạt trên những mái ngói homestay. Không có nắng, chỉ thấy ánh sáng trắng nhờ nhờ, đổ trên những lớp tường sơn màu nhạt theo phong cách cổ. Phía trên căn lưu trú này là một nhà vườn khác, nằm ngay cuối đoạn dốc vắng người, trồng nhiều hoa đương nở. Thụy không rõ hết các mặt hoa. Gió thổi lành lạnh hơi sương Đà Lạt cuộn tròn qua khung kính cửa sổ kiểu xưa. Trời hiu gió như Hà Nội về thu.


“Lắng nghe chiều xuống thành phố mộng mơ

Màu lan tím Đà Lạt sương phủ mờ“


Tiếng nhạc rè rè từng chữ chậm chạp của một nam ca sĩ, như thể phát thanh từ chiếc radio nào đã cũ mà Thụy nghĩ từ thời bố mẹ mình. Hai hôm nay, cứ khoảng năm giờ chiều, phía nhà bên đó lại bật đôi bài nhạc vàng. Thụy thoáng thấy bóng ông bà già ở má vườn trái: bà tưới cây trong khi ông ngồi bên xe lăn khẽ gật gù. Tuy vậy, đối với một người viết cần sự tĩnh lặng, thì đây hoàn toàn là một điều kinh khủng với cô. Thụy nhăn mặt, nhanh tay kéo sập cửa kính lẫn cửa chớp. Tiếng động nghe lớn, cô mong sao, hai ông bà bên nhà đó có thể nghe hiểu mà thôi bật những bài hát nẫu lòng tới vậy.


Ấy thế, âm thanh quái quỷ chẳng cách được qua lớp kính mỏng, nam ca sĩ vẫn chậm chạp hát rõ từng từ:


“Đà Lạt ơi có nghe chăng Cam Ly

Khóc tình đầu dang dở?”


Thụy thở dài một hơi, trán căng lên chống lại tiếng hát. Màn hình lap vẫn trống trơn kể từ hai tiếng trước. Thụy chống một tay lên trán, nhíu chặt mắt. Một hồi lâu, vẻ như hoàn toàn bất lực, Thụy đứng dậy, tìm một chiếc áo gió khoác ngoài lặng lẽ đi ra ngoài.


Thụy xuống cầu thang, không biết mình sẽ đi đâu. Cô mới tới đây ngày thứ ba để tìm cảm hứng sáng tác. Người ta bảo rằng, việc rời khỏi chốn cũ chắc chắn là một cách hay để tránh tình trạng “không viết được”. Nhưng xem ra không hiệu quả với trường hợp của Thụy, Thụy không trốn được bản thân mình, những câu từ vẫn không kề bên tai Thụy như trước. Trong lòng Thụy bây giờ lặng như tờ, chúng trắng trơn như màn hình lap của cô. Hoàn toàn trắng trơn.



Thụy xoay nắm đấm trong khi tiếng hát ngày một đậm trên nền nhạc chậm rãi.

- A?

Thụy xoe mắt nhìn bà lão nhà đối diện đang tần ngần trước cửa. Dường như bà lão cũng có chút ngập ngừng, và đang lẩm bẩm lời nói gì đó.

- À… - Mắt bà có chút mừng rỡ - Chào cháu. - Bà cúi đầu. Giọng người miền Bắc.

Gương mặt bà hiền hậu với đôi mắt đã sụp mí nhưng vẫn sáng rỡ. Làn da lấm tấm đồi mồi và khuôn cười móm mém trên đường gương mặt mềm mại. Có điều, tuổi tác đã khiến da bọc lấy phần xương cổ gầy, nhăn nheo cả lại. Gió lay chiếc váy sẫm màu và áo khoác nỉ mỏng bên ngoài của bà, đủ để thấy thân hình thanh mảnh dù tuổi đã xế chiều, chừng đến ngoài sáu mươi.

- À, … - Bà ngập ngừng, gương mặt có chút ngại ngùng - Chuyện là ông nhà muốn ăn chè, mà… - Bà ngừng lại, chừng ra vẻ tự nhiên - mà nhà lại hết đường, không biết cháu có thể cho bà xin chút ít được không?

Âm giọng bà thanh, dù có vẻ hơi khàn nhẹ, có vẻ là húng hắng ho do thời tiết Đà Lạt.

- À, vâng … - Thụy khẽ cúi đầu bảo bà, rất nhanh cô trở vào trong bếp nằm dưới tầng một tìm lọ đường. Cô không nhớ bà chủ của căn lưu trú bảo lọ đường nằm ở đâu.

Lục một hồi thì Thụy cũng tìm thấy đồ để đưa cho cụ bà. Cô nhanh chân mang đồ ra ngoài cửa để bà không phải đợi lâu.

- Cảm ơn cháu nhé! - Giọng bà đã bớt căng thẳng - Chốc, nếu được thì cháu sang nhà chơi! - Bà cụ mỉm cười, gương mặt lại càng vẻ hiền hòa. - Bà làm nhiều món lắm. Nhé? - Bà hỏi dò, đôi mắt tròn trong và sáng ngước nhìn Thụy làm Thụy có chút lúng túng.

- À, vâng… - Cô không nỡ từ chối, vâng dạ cho lấy lệ, định bụng tí rồi lấy cớ không qua được.

- Vậy chốc chừng tám giờ cháu qua nhé. Không qua thì bà sang gọi đấy! - Bà mỉm cười - Không tha đâu! - Giọng bà hơi cao, vẻ đùa - Thôi cháu đi đâu thì đi đi nhé, chốc tí bà gọi.

***

- Bà ơi!

Tiếng Thụy nũng giọng từ bên ngoài cổng căn homestay cuối đoạn dốc.

- Đói hả? - Bà bật cười, nói vọng từ phía vườn - Bố cô! Hôm nào cũng tới ăn chực! Tưởng đâu không thích nghe nhạc vàng?

Thụy lắc lắc đầu đứng ngoài cửa, tiện tay vòng vào bên trong chiếc cổng thấp đến ngang bụng để mở khóa.

- Chẳng hiểu cái nhà này làm cổng muốn trộm vào khoắng hay gì? - Bà vừa cười vừa lắc cái đầu.

Thụy nói vọng to về phía người đàn ông già cả ngồi trên xe lăn.

- Cháu chào ông! Cháu Thụy ạ!

Người đàn ông đôi mắt sưng húp, có vẻ không còn thấy được nữa, tuy vậy giọng vẫn cao và sang sảng.

- À, cái Thụy đấy à? Lại sang chơi hả. Lại đây, lại đây.

Suốt hai tuần này, Thụy đã bắt đầu quen với nhịp sống của đôi vợ chồng già. Có lẽ niềm vui nho nhỏ nảy từ nồi chè đặc của ông bà Đoan, từ đôi bài hát cũ qua chiếc radio cổ, từ cách Đà Lạt về chiều sớm qua một áng mây lững thững trôi. Con ngõ tách biệt vời cuộc sống xứ hoa đang mùa du lịch. Thụy bắt đầu biết hoa mẫu đơn, biết đóa lan địa, biết hoa dã quỳ và loài cẩm tú. Và chẳng rõ khi nào, Thụy có thể miên man hát với ông Đoan bản “Mùa thu cho em” của Ngô Thụy Miên, hay cả những bài nhạc Trịnh cổ ông Đoan đệm tên bà Đoan trong lời bài hát. Khi đó, tiếng bà Đoan cười giòn tan vương trên những cành lá. Thụy sẽ thấy say mê bầu không khí ấm áp quanh mình hệt một tổ kén, ở những con người già cả chẳng khi nào Thụy nghĩ mình có thể cùng quen.

- Sao? Thế viết được gì chưa? - Bà Đoan hỏi.

- Dạ chưa. - Thụy đáp lại mà không nghĩ - Nay ông cháu muốn hát bài gì nào? - Thụy cười giọng hỏi ông.

- Nay ông muốn nghe nhạc trẻ! - Giọng ông cười khanh khách. - Nào, Thụy mau bật cho ông nhạc trẻ ông hát.

Thụy cười theo trong khi chọn một bài hát của Phạm Hồng Phước và Văn Mai Hương, bản “Thời thanh xuân đã qua”.

- Bà nó đâu, qua nhảy một điệu van với tôi nào.

“Anh sẽ xây ta một căn nhà

Trước sân trồng thêm rau cà

Ở đằng sau mình nuôi thêm hồ cá

Đom đóm bay quanh màn đêm yên bình

Ta dạo thuyền quanh

Đom đóm bay thật nhanh”


Phía đằng Tây đã nhuộm một sắc hồng phơn phớt, kéo áng mây tím trải dài ôm trọn khung trời Đà Lạt. Tối giời, mưa phơn phớt giăng trên những mặt kính cổ, tiếng bà xoay chiếc ghế lăn của ông vỡ trong âm thanh tí tách của mưa bên ngoài hiên. Thụy thấy êm đềm chảy ngọt trong lòng.


***

- Vẫn chưa viết được gì à?

- Dạ vâng. - Thụy chống cằm trên đầu gối, ngồi co cụm bên hiên gỗ ngoài căn nhà thuê của ông bà Đoan.

Tiếng bình nước xịt của bà Đoan vẫn vang văng vẳng.

- Nhưng không tệ ạ. - Thụy nhìn chăm chăm một áng mây đang trôi về bên phải. - Cháu không còn thấy căng thẳng nữa.

- Ừ, thoải mái là được.

Giọng bà Đoan nhẹ không.

- À, - Thụy đột nhiên đánh vào đùi một tiếng nghe rõ kêu - Bà kể cho cháu nghe chuyện về bà đi.

- Chuyện của bà á?

- Vâng, chuyện ngày xưa ý. Chắc bà phải có chuyện gì để kể chứ?

- À,... - Bà Đoan khẽ nói - Để bà nghĩ xem nào.

Nhưng, cứ như thể bí từ, bà Đoan cứ ậm ừ suốt nửa ngày, dù Thụy gợi ý từ chuyện hồi trẻ, chuyện đi học, chuyện chiến tranh. Bà cứ lắc đầu: “Chẳng có gì hết ấy. Bà cũng như những người bình thường khác thôi. Cứ sáng đi ra chợ, tới mùa thì cấy gặt, mở mắt nhắm mắt là hết ngày ấy mà.”


“Eo thế thì chán nhỉ?”, Thụy nhăn mặt hỏi.

“Ngày xưa mà, ai cũng thế cả. Khổ lắm!”, bà Đoan cười hiền.


Mãi cho tới giờ trưa ăn cơm bà Đoan mới kể đôi chuyện lúc chan bát canh muống trái mùa chan chát.

- Bà có nhớ một lần kéo cụ bà xuống hầm. Cụ bà giờ mất rồi. - Bà Đoan nói nhẹ - Cụ bà cả đời chẳng biết ăn sướng là gì. Số cũng khổ quá, mà thời đó, thì ai cũng phải vậy, phải chịu thôi. Chứ không được như bây giờ - Bà cười - Không so thôi, chứ so thì … - Bà bỏ lửng - hết ngày. Tiếng máy bay địch ầm ầm trên ngõ Ao Dài. Giờ ngõ đó đập con ao đi rồi, nhà chen trong ngõ. Bà sau cũng lấy ông này không còn ở đó. Hồi đấy, tiếng máy bay, tiếng loa phát thanh ngoài to lắm. Mọi người hô hào nhau, tiếng máy cứ rè rè trên đầu. Bà từ ngoài bếp, trước không có bếp riêng, cả xóm dùng chung gian bếp tập thể, nhà vệ sinh tập thể này. Cụ bà lúc đó vẫn đang ngủ trưa, bà kéo cụ bà dậy mãi. - Bà Đoan bật cười - Mà cụ không dậy vì buồn ngủ ríu mắt. Lúc đó cái gì cũng phải nhanh, địch nó thả bom là chết cả xóm. Căn hầm như hố xí ga này ấy, đặt trong ngõ thừa sau nhà, chỉ vừa có một người. Nhưng hồi đó ai cũng khô đét, hầm trốn hai người chui cũng vừa, chỉ mắc hơi chật một chút. - Bà mỉm cười uống nước - Nhưng cũng may, thời bà khi lớn cũng đã sang thời bình rồi. Đã qua rồi. - Bà nhẹ giọng.

- Còn ông ạ? - Thụy tò mò quay sang hỏi ông - Ông có chuyện gì không ạ?

Thụy hỏi thế, nhưng ông Đoan không đáp lời, mặt ông gục xuống.

- Khổ lắm! - Ông Đoan thờ ơ nói. Cả ngày hôm nay, ông Đoan đều tránh câu hỏi. - Chết đói đầy! Rồi chết vì bom. Khổ, giờ cháu sướng phải biết trân trọng Thụy ạ.

- Rồi sau năm 80 thì thời bao cấp. - Bà Đoan ngắt giọng, bật cười - Đặt gạch đi chợ nhé. Mà ngày xưa ai muốn mổ lợn thì phải làm đơn xin phép, không có chuyện được tự mổ tự bán đâu. Đúng là - Bà Đoan lắc đầu trong khi ông Đoan mặt đã tươi hơn một chút.

- Dở thật chế độ. May là giờ hết rồi đấy! - Ông Đoan há miệng để bà Đoan bón cho miếng cháo.

Không khí hơi trầm xuống. Có vẻ ông Đoan không muốn nhắc về chuyện ngày xưa. Hoặc, có nói nói, Thụy cũng không tài nào thấu cho hết. Thụy chuyển hướng sang một câu chuyện khác.

- Thế sao ông bà lại quen nhau ạ?

Lúc này, không hiểu sao, ông bà Đoan đều bật cười đều không dừng lại được.

- Kìa, nó hỏi ông sao quen tôi kìa?

- Thế thì bà phải nói trước chứ nhỉ?

Cả buổi hôm đó, Thụy dầu có hỏi ra sao, Thụy vẫn không hề có câu trả lời về chuyện tình của hai người. Thoáng đôi má hây đó của bà Đoan, nụ cười ý nhị ông Đoan ngó bà. Giữa đôi vợ chồng già, quá khứ như chai bí mật nhỏ chung nhau chôn dưới gốc cây nào, để rồi kéo cuộc đời họ ôm trọn lấy nhau. Người ta đã đi qua bao nhiêu năm tháng, đi qua bao nhiêu khổ đau, đi qua bao nhiêu những ngày đói khổ loạn lạc, Thụy không rõ nữa. Những mảnh vỡ của thời hậu chiến tranh, khoảng thời gian xưa cũ khi chính quyền hòa bình thành lập, Thụy không bao giờ hiểu được. Chúng không ở trên mình Thụy, không sống trong đời Thụy, Thụy chỉ mơ màng cảm thấy mà không tài nào nhúng trọn mình vào đó. Người ta gọi nó là dòng sống của thời đại.

***

- Con người vĩ đại nhỉ bà nhỉ?

Bà Đoan khẽ cười.

- Làm gì đến mức thế? Chịu đựng giỏi thôi.

- Nhưng vẫn vĩ đại mà. Bà nhỉ? Siêu giỏi.

- Ừ, con người thông minh.
Khoảng lặng dài chờ hừng đông tới. Những áng mây ngả màu xanh nhạt trôi trên bầu trời. Mãi mới lúc, mới thấy âm giọng Thụy lãng đãng ở một chốn nào xa xăm.

- Không, ý cháu không phải thế. - Thụy nhìn mơ màng - Ý cháu là tình thương. Khi mình có thể nghĩ cho điều người ta đang nghĩ, sống cho người ta đang sống, để mà hiểu, thông cảm, bỏ qua, chấp nhận, thay đổi. Liên tưởng là thứ tới trước, và có khi trí tuệ là thứ đến sau, được mở ra khi mình hết lòng vì người. Bà nhỉ?

Bà Đoan hơi lặng người. Tiếng một chú chim ríu rít trên cành.

- Có khi cháu biết mình phải viết gì rồi bà ạ.

Sớm tháng 9 trên đồi Đà Lạt, sương chùng chình trên con dốc vắng người qua, bình minh rẽ khung trời xanh biêng biếc, một ánh vàng trải khắp muôn trùng.
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Lần gập bụng thứ 20,5

-13/9/2021 -

Phần nhiều ký ức tôi luôn đượm trong bầu không khí rét mướt độ tháng mười hai trên Hà thành. Những ngày trời giăng mưa lâm thâm, gió rít trên má làm bừng đôi gò khô nẻ. Mùi mùa đông tái tê, khung cảnh ảm đạm rủ trên tầng không - khi tơ nắng chỉ đan thưa như tấm lụa tằm. Không hiểu sao, khắc điêu tàn của những cành khô ấy luôn dai dẳng ám ảnh cả phần lớn thời thơ ấu, mà lý ra, với đứa trẻ nghịch ngợm hay rong chơi suốt ngày như tôi, phải yêu thích sắc xanh mơn mởn đầu nắng hạ mới là hợp lẽ.

Ấy thế, cứ mỗi khi nhắc tới Hà Nội, cơn lạnh bao giờ cũng đong đầy trên chót lưỡi. Vị của những ngày trở trời, gió mùa về lùa trên những cao tầng, cứ khiến lòng người mê say đến lạ kỳ. Như thể, lỡ làng ghét, rồi lại lỡ làng vì ghét mà yêu.

Ghét mùa đông lạnh sụt sịt mũi rồi lại chùi vào áo. Ghét mùa đông lạnh làm nứt nẻ đôi da đến rát buốt. Ghét mùa đông lạnh choàng đến năm, sáu tấm áo nặng mà chẳng hết thấu xương. Ghét mùa đông lạnh làm cành cây cũng khô héo èo uột trông thực tội. Ghét mùa đông lạnh làm cô lao công buổi khuya phải xuýt xoa nghỉ lại dọc lối Thanh Nhàn. Ghét mùa đông lạnh khiến người không nhà lại thêm vò võ ôm manh chiếu rách mà ngóng những ngày không sao. Ghét mùa đông làm lạnh tay mẹ, sớm ba giờ tỉnh dậy đã thấy tiếng cửa kéo mẹ dậy đi làm. Gió chẳng ngừng khi tiếng nổ xe máy đã phóng ra xa. Ngóng thấy ánh đèn xe lay lắt chập chờn trong đêm thanh ngõ vắng. Trăng hãy còn chưa lặn. Ai nghe tiếng rao khuya đêm đến não nề.

“Ai xôi lạc, xôi vừng, xôi khúc, bánh bao nóng đây… y… y… y… y… “

Tuy miệng nói “ghét” là thế, nhưng nhớ về đông không bao giờ tôi đem theo cáu kỉnh hay thù hằn. Những ký ức lấp lánh như tấm gương ai mới tráng, soi cho tỏ tường một tình yêu ẩn ngầm bao lời trách móc. Là yêu những đám lửa củi khô bập bùng dọc Kim Ngưu, dăm tiếng cười giòn tan của đôi người xa lạ. Là yêu những lúc còn bé tí ngồi trong áo bố mà há to miệng để gió rét thốc vào tai, vào họng, để nghe tiếng bố mắng yêu, thấy cách mẹ lườm “sao con gái mà nghịch như quỷ”. Là yêu cái cách ăn kem Tràng Tiền không dám nuốt vội vì răng đã buốt cả. Là yêu tấm chăn bông mẹ đem xuống khi ti vi báo gió Đông Bắc về, thơm mùi cỏ cháy khô. Là yêu những cái ôm của dăm người bạn cũ, những cái tựa vai mà cơn rét đang kéo con người về gần với nhau. Đông Hà Nội giá lắm, rét lắm, rét buốt, rét mướt, rét tái tê, rét thấu xương. Ấy thế, người ta vẫn cứ sống, âm ấp đong đầy bởi tình yêu, tình thương con người và một niềm hy vọng sáng rỡ trong những ngày cuối năm.

Ai đem cho bà cụ cuối ngõ đôi áo len? Ai đem món cá kho để bên mâm cơm nhà mình? Ai ôm mình mùi mẫn trong những ngày ban sáng trời rét? Ừ thì có rét, thì mới biết đông Hà Nội cũng ấm lắm, ấm bởi tình người len lỏi trên hoa phố thị thành.

Những ký ức ấy cứ lấp lánh niềm vui con trẻ ngây thơ và thuần phác. Để sớm mai, khi thức dậy mở cửa sổ thấy gió tràn về, thấy trời kéo sát rạt trên mái tôn, lại nghe lòng nao nức reo vang đến khó tả, tựa muốn vỡ òa. Ký ức như thể tấm chăn bông mẹ đem xuống trong những ngày giá rét, mình mang theo cuộn tròn suốt tháng năm.
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Xác nhận áp lực viết
Lý uể oải thoát ra khỏi chiếc giường ngập ngụa chăn gối, sách vở bừa bộn. Sải tay thoáng nổi cơ, vươn kéo chiếc áo cộc treo trên đầu giường. Nắng nhàn nhạt men theo kẽ cửa sổ đóng không chặt, rủ bụi trên tấm lưng trần màu nâu bánh mật.

“Chán.”

Lý đánh thượt một hơi, thầm lẩm nhẩm. Những xấp đề thi thử nằm tán loạn dưới mặt sàn nhà. Lý tính lấy chiếc điện thoại để trên đầu giường, nghĩ rồi lại thôi. Thoáng thấy bóng người lênh khênh ấy đứng dậy để dọn dẹp toàn bộ phòng mình.


Hai mươi ba phút.

Mất trọn vẹn hai mươi ba phút để thu dọn hết tàn dư còn sót lại. Lý tự giễu mình bởi con số nhỏ lẻ. Những tờ đề sướt qua tay như nằm ở một quá khứ khác, một quá khứ mà Lý chỉ vừa đi qua, nhưng lại đỗi xa lạ. Tựa hồ như đang đứng giữa ranh giới của ngày và đêm. Phía bên này là mặt trăng, bên kia là mặt trời, Lý không rõ mình đang đâu, trước toàn bộ khung cảnh ấy. Trời vẫn còn khuya, hay là đã sáng bảnh?


Lý kiếm thấy một tờ giấy ghi chú của người yêu cũ khi dọn sạch đống đồ. Lý không nghĩ tới một lời thậm tệ nào trong lúc đọc, cũng không tự chủ việc phải bỏ những nỗi nhớ bất khả ra khỏi đầu. Nắng không với tới chỗ này, tấm ghi chú vàng chỉ lấp ló loay hoay trong áng tối nửa vời.


Nó làm Lý nhớ tới người cũ. Người từng bảo Lý trông như một anh chàng hay cô nàng nào ngày Thứ Bảy. Một người cao dong dỏng, mang một vẻ của mặt trời đã lên quá giữa sáng. Một người bao giờ cũng trông có vẻ biếng nhác dưới mái tóc bù xù. Lý nghĩ mình có chút chạnh lòng, nhưng rất nhanh, Lý ép mình để chúng vào xấp giấy bỏ đi. Đôi khi Lý ước mình có thể vô tâm, để những điều gì thôi níu kéo Lý vào những khoảng lặng dài. Nuối tiếc là một niềm day dứt, rằng một ván bài chưa đủ để ngã ngũ và lật ngửa. Có thể ở đó vẫn còn hy vọng để chực chờ, mong ngóng một thứ gì đó sớm mai sẽ trở về.


Lý biết rằng mình nên vui khi mọi sự đã yên đúng chỗ mà nó cần phải thế. Những tờ đề, áp lực, vấn đề phức tạp giữa Lý và xã hội, mọi thứ đã xong cả rồi. Chuyện hiện giờ là chuyện Lý sẽ tiến về phía mặt trời đang mọc. Trời sẽ sớm sáng thôi, cái ranh giới của ngày và khuya sẽ sớm biến mất, chẳng còn bóng tối và mặt trăng nào cả. Chỉ còn Lý và một ngày mới. Ấy thế, cảm xúc của Lý hoàn toàn lạc ra khỏi toàn bộ dòng chảy vốn có. Phần nhiều Lý bồn chồn, Lý bồn chồn bởi một thứ gì đó đang dứt ra khỏi mình. Nắng đã đậm màu hơn trải trên tấm nệm giường. Lý ngước mắt trông lên.


Ước gì Lý có thể đổ lỗi cho nắng tháng bảy. Đổ lỗi rằng sự thất thường của Lý, là tại mùa thu.

Lúc ấy thì Lý không biết, tấm giấy ghi chú nhẹ bẫng lăn vào trong gầm giường. Thoáng thấy những nét chữ ngả nghiêng nhiễu loạn và mảnh dẻ.

“Đôi khi em tự hỏi, anh đi đâu, đi đâu, đi đâu,...”
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Tự nhận có đứa con như thế này thì đáng đồng tiền bát gạo :)))))

Xin hứa trả về chỗ cũ sau ạ :))))
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên