Phần ba: Cô gái hái chè
Chương 9(1): Cô gái hái chè
Huệ thấy mình đang đứng trong màn sương mù dày đặc, cô mải miết tìm đường ra nhưng trước mắt chỉ có sương mù và sương mù. Khi cô bắt đầuthấy hốt hoảng và lo sợ thì trông thấy một cánh cổng rất cao. Huệ có cảm giáccánh cổng đó rất quen thuộc và dường như cô đã đi qua nó hàng trăm nghìn lần nhưng lại không thể nhớ ra đó là nơi nào. Bước lên ba bậc đá ong vàng sậm mới tới cửa lớn, cánh cửa sơn màu đỏ thắm. Huệ lấy tay đẩy cánh cửa, trước mắt cô là một con đường lát gạch đỏ trải rộng.
Phía xa xa cuối con đường là một hình bóng dong dỏng cao mặc áo giao lĩnh và đầu chít khăn màu xanh thiên thanh. Huệ cố gắng nhìn nhưng khuôn mặt người đó cứ nhạt nhòa nhạt nhòa, Huệ lớn tiếng gọi nhưng càng gọi người ấy lại càng như xa xôi hơn nữa. Thoảng như trong gió, Huệ nghe thấy giọng của người ấy:
- Ngoan, anh đi đây.
- Anh đi đâu? Đi đâu?
Huệ gào thét đuổi theo hình bóng ấy nhưng cô vấp ngã, Huệ nhìn xuống dưới chân là những cánh hoa lụa nhiều màu lẫn trong máu. Huệ không dám nhìn tiếp vì biết rằng tiếp đó sẽ là một khuôn mặt thiếu niên mười lăm, mười sáu tái xám, vô hồn. Khuôn mặt ấy đã từng đỏ lựng mỗi lần Huệ hỏi: người thương là ai?
Huệ gắng gượng bò dậy, cô phải tới cứu cô bạn thân đang làm bếp, cứu cô ấy trước khi gã mặt mày nhẵn bóng tìm thấy. Nhưng khi tìm được thì gã mặt mày nhẵn bóng đang đẩy cô bạn ấy ngã, và Huệ thấy cô ấy ngã trong vũng máu. Tay cô ấy đặt vào bụng, mặt nhăn nhó khốn khổ. Cô ấy sao rồi, em bé của cô ấy sao rồi? Huệ muốn chạy tới chỗ cô bạn nhưng Huệ nhìn thấy đứng cạnh cô bạn bây giờ không còn là gã mặt mày nhẵn bóng mà là một người đàn ông trung niên, có đôi mắt sắc lẻm đặt trên một khuôn mặt béo tròn phúc hậu. Bắt gặp ánh nhìn của người đàn ông ấy, toàn thân Huệ run rẩy, cô chùn chân ngã khuỵu xuống trước khi chạy tới được chỗ cô bạn. Một bàn tay kéo Huệ dậy. Cô bé mười hai tuổi ấy nở nụ cười yếu ớt nhìn cô, chỉ cho cô cánh cổng được sơn màu son đỏ.
- Đi đi chị.
Huệ hỏi lại:
- Còn em?
- Chúng em ở lại.
…
Lần nào cũng thế Huệ tỉnh lại khi cánh cổng sơn đỏ kia một lần nữa mở ra. Huệ thấy mình đã vã mồ hôi như tắm. Lâu lắm rồi cô mới mơ lại giấc mơ ấy. Quá khứ của Huệ cũng lâu lắm rồi mới lại cựa mình như thể nhắc Huệ rằng đó không chỉ là một giấc mơ.
Huệ thở dài, định nằm xuống ngủ tiếp lại nghe tiếng gà gáy. Cô ngồi dậy, dùng khăn quấn qua loa tóc và mặc quần áo nghiêm chỉnh rồi rời giường. Mấy năm trước mẹ cô mất, kể từ đó cô đã phải thay mẹ quán xuyến mọi việc trong nhà từ săn sóc thầy, bảo ban chỉ dạy thằng em trai cho đến cơm nước chợ búa.
Vừa đi ra tới gian ngoài đã nghe tiếng rên hừ hừ của thằng Lân, trời hãy còn chưa sáng nên Huệ dù hốt hoảng cũng phải lần mò một lúc mới ra được cái chõng tre thằng Lân đang nằm. Căn nhà tranh này có ba gian, một gian ngoài, hai gian buồng, Huệ ngủ một gian buồng, và bình thường Lân ngủ với thầy* ở gian còn lại nhưng tối nào đi chơi đến gần sáng mới về thì nó nằm ở cái chõng tre gian ngoài ngủ. Nghe tiếng rên là Huệ đoán nó lại trêu chọc gì người ta và bị đánh. Mấy năm gần đây, thằng Lân ngày càng bất trị, suốt ngày đi phá phách làng trong xóm ngoài. Huệ toàn phải vác mặt mo đi xin xỏ người ta cho nó.
*Thầy: nơi này gọi cha là thầy. Tác giả cũng muốn dùng là thầy để phân biệt với cha (Đỗ Minh) của Hân.
Sờ được cái chân nó, Huệ hấp tấp hỏi:
- Đau ở đâu, đau thế nào?
Thằng Lân nằm nghiêng trái, mặt hướng về phía Huệ, đầu gối co vào bụng, đầu gục xuống. Huệ thấy bộ dáng này của nó thì lại càng sợ.
- Giời ơi, bị đứa nào đạp vào bụng hả? Có phải đau lắm không? Chờ chị tí, chị đi gọi ông lang.
Huệ toan đứng lên thì bị thằng Lân kéo lại.
- Chị nhỏ mồm thôi cho thầy ngủ, nằm ngoài này chết rét thì chả phải co người à?
Ngân ngớ người ra, ừ nhỉ, trời cuối đông nhưng nửa đêm về sáng vẫn rất lạnh, nhất là chiều qua rét nàng Bân[1] đổ về. Đêm lạnh lại nằm không chăn không chiếu ở gian ngoài, gió lùa thì đúng là thiếu nước chết rét thật. Huệ vội lật đật chạy vào buồng trong, lấy cái chăn của mình ra, đắp cho thằng Lân.
- Tiên sư anh, anh đi tận đâu mà gần sáng mới về, cuối đông rồi chứ giữa đông thì có ngày chết rét cho anh chừa. - Mới có vài năm mà một tiểu thư nhà đại quan đã có thể nói năng hệt như một mụ nông thôn chính cống. Đôi lúc chính Huệ cũng ngạc nhiên vì sự thích ứng của mình.
Thằng Lân cười khùng khục, cuộn chăn lại như con sâu.
- Tối qua em với mấy thằng mò sang tận làng thượng, tới nhà ông xã trưởng, tí nữa thì bắt được con chó nhà ông ta.
Huệ trố mắt ra nhìn thằng em.
- Chúng mày tốn công đi bắt chó nhà ông ý để làm gì?
- Để thịt chứ còn làm gì. Chị nhớ hội làng mấy ngày trước không? Ông ta không cho mấy đứa em xem hội thì chớ còn xua chó ra cắn mấy đứa em, chửi tụi em lũ mất dạy. Tức quá nên tụi em mới…
Huệ nhớ ra cái điệu bộ ngông nghênh của thằng em cùng mấy đứa bạn khố dây* hôm hội Gióng. Chúng nó đi đến đâu thì cà khịa với người này lại ghẹo con gái người kia. Đến Huệ là chị nó mà nhìn còn khó chịu chứ đừng nói đến người khác. Huệ thò tay véo vào mạn sườn thằng em làm nó đau tới nhe răng, trước khi véo còn “tốt bụng” khẽ dặn:
*Khố dây: khố và dây buộc của đàn ông ngày xưa, ý chỉ người cùng cực, khốn khổ với ý coi thường.
- Đừng có làm ồn, thầy dậy bây giờ. - Thằng Lân không dám kêu to, nghiến răng hít hà chịu trận, bên tai không thoát khỏi màn lầu bầu của bà chị. - Ông ý chửi chị chả thấy sai tí nào, chúng mày toàn đi cướp đi phá, người ta không đánh chết là chị phải thắp hương khấn tạ vì được mẹ phù hộ rồi.
Lân biết Huệ nói cứng mồm thế thôi chứ thương hắn lắm nên giở giọng nịnh nọt.
- Ông ý chửi gì thì chửi, nhưng lại bảo em mất dạy là em không nghe, thầy còn đó, chị còn đó, còn người dạy em lại chửi em mất dạy, nên em phải có ý kiến…
Huệ nghe đến đây thì buồn cười lắm nhưng vẫn làm bộ hừ giọng rồi phát cho một cái rõ mạnh vào chân Lân.
- Lại bôi mật vào mồm đấy hả? Có mà con chó nhà ông xã trưởng hôm ấy cắn cho mày một miếng, phải nằm nhà mấy hôm nên mày hận chứ gì? Ai chả biết xã trưởng quý con chó ấy, tụi mày mà thịt được con chó ấy thì chị chỉ có nước quỳ lạy xin xã trưởng nếu ông ta đến bắt đền, có biết không?
Lân nhăn nhó giơ cái chân bị phát lên, chỉ chỉ vào cổ chân.
- Chị bênh con chó không bênh em, vừa nãy chạy trẹo cả chân, lê mãi mới về đến nhà đây này, chị xem có cao nóng hay lá láng[4] bóp cho em.
Giờ Huệ mới nhìn ra cái cổ chân sưng vù của thằng em, thảo nào vừa nãy nó rên hừ hừ, cô mải nghĩ tại nó bị lạnh mà quên mất. Mắt Huệ lập tức đỏ lên, cô vội sờ nắn xem người nó còn chỗ nào bị thương nữa không rồi mới kéo chăn đắp lại cho Lân. Miệng Huệ cằn nhằn không dứt mắng cái thằng trời đánh, chỉ biết phá nhưng kéo xong chăn lại tất tả cầm con dao bổ cau ra vườn cắt lá láng. Nhờ phước thằng Lân mà cao nóng cứ mua được vài bữa lại hết, bụi láng cứ mọc được tốt lên được một chút lại bị cắt trụi.
Huệ lôi thằng Lân xuống bếp, đốt lửa hơ lá cho nóng, vò mềm lá với vài hạt muối trắng rồi bóp chân cho nó. Thằng em không tránh khỏi lại phải nghe Huệ lầu bầu thêm một trận nữa. Xong cái chân cho thằng Lân, Huệ sẵn bếp mới nhóm luộc nồi khoai, rồi lựa mấy củ to đặt lên mâm, dặn thằng Lân:
- Thầy tỉnh thì đem vào cho thầy, muốn đi đâu thì đi nhưng phải sắc thuốc đợi thầy uống xong mới được đi, nhớ chưa?
Thấy thằng em ngoan ngoãn gật đầu thì Huệ mới tất tả gánh quang gánh* lên đồi hái chè. Sáng nay vì thằng Lân mà cô đi muộn rồi.
Trên đường đi Huệ không khỏi nghĩ ngợi một chút về giấc mơ ban nãy. Không biết có phải điềm báo gì không vì mấy năm rồi cô không mơ thấy nó nữa. Ngày đó khi thầy đưa Huệ về nhà, bà Đặng đến nửa năm trời không nói năng gì với cô. Thằng Lân khi đó đã tám tuổi, tuy hơn một năm không thấy chị gái nhưng nó vẫn nhận ra sự khác thường ở Huệ. Nó cứ nghi hoặc nhìn Huệ, mặc cho thầy kêu nó gọi chị mấy lần nó vẫn mím chặt môi. Thầy bảo thằng Lân tính rất ương, quả đúng thế. Được mấy hôm thân thân hơn, nó tìm cách gặng hỏi Huệ chuyện xưa. Trước đó bị bệnh nằm ở Đỗ phủ cả năm, nói chuyện với cô Sáu nhà đấy nhiều như thế, Huệ “thật” làm gì có chủ đề nào khác để nói ngoài mẹ, thằng em trai với mấy sào ruộng. Thế nên Lân “kiểm tra” câu nào Huệ chậm rãi trả lời câu ấy. Khi nó không còn câu nào để hỏi thì Huệ nhìn nó, làm bộ tức giận hỏi:
- Đi có hơn một năm mà không nhận ra chị hả thằng ranh kia?
Lúc đó nó mới bặm môi nói thật:
- Tại chị khác quá.
- Khác thế nào?
Thằng bé nghĩ nghĩ một hồi mới nói.
- Đẹp hơn, khó bắt nạt hơn.
Ừ, lí do này không tồi. Huệ đã nghĩ như thế đó.
…
Nửa năm sau khi cha con thầy đồ trở về, bà Đặng ốm một trận hơn tháng rồi mất. Trước khi mất bà gọi Huệ vào buồng, chảy nước mắt dặn dò cô chăm lo cho thằng Lân. Chẳng biết vì lời hứa với bà Đặng, vì áy náy với người mà cô đã chiếm vị trí, hay vì thực lòng thương thằng Lân mà từ đó cô luôn đối xử tốt với nó, bao bọc nó, hi sinh vì nó. Cứ như thế Huệ đã sống ở đây được tới năm năm.
---
Chú thích:
[1]
Rét nàng Bân: là cách gọi của dân gian chỉ đợt rét cuối cùng của mùa Đông xảy ra ở miền Bắc Việt Nam.
[2]
Hội Gióng: là một lễ hội truyền thống hàng năm được tổ chức ở nhiều nơi thuộc
vùng Hà Nộiđể tưởng niệm và ca ngợi chiến công của người anh hùng truyền thuyết
Thánh Gióng
[3] “Ai ơi mùng chín tháng tư, không đi hội Gióng cũng hư mất người”: Ca dao về hội Gióng
[4
] Lá náng: Khi bị bong gân, sai khớp, dân gian thường bó bằng cây náng hoa trắng, rất hiệu nghiệm. Theo nghiên cứu từ Đông y, lá láng có vị cay, tính mật, có tác dụng thông huyết tán ứ, giảm sưng đau xương khớp, ổ khớp.
Hình:
---
Chương 8(2) << >>
Chương 9(2)