CHƯƠNG 14: BỄ RÈN
Đông Thiên thần tướng lo lắng nhìn Thanh Du, chỉ thấy một giây trước nàng ta vẫn đang nhíu mày suy tư, giây sau gương mặt đã ngập tràn vẻ đau đớn. Hai tay nàng ôm chặt lấy đầu, ngồi thụp xuống. Chàng tưởng do yêu khí trong động tác quái, định truyền lực bảo hộ nàng, nhưng giật mình dừng lại khi nghe nàng nói mình biết đâu là cánh cửa thực.
“Là cánh cửa nào?” Chàng vội hỏi, nửa mong chờ nửa hoài nghi, cô gái này tài giỏi vậy sao.
Thanh Du từ từ đứng dậy, day day thái dương, cơn đau vừa rồi vẫn còn chưa dứt hẳn. Nàng nhìn quanh mật địa rồi chỉ vào viên gạch ở bức tường phía tây.
“Là nó.” Trong cảnh tượng vừa rồi, nàng thấy vô cùng rõ ràng, con Ma Điểu cùng người đàn ông đã biến mất nơi đó.
Thần tướng nhìn hướng Thanh Du chỉ, hoàn toàn không phát hiện ở đó có gì khác thường, nàng ta dựa vào đâu mà cam đoan như vậy.
“Tại sao cô biết?” Đôi mắt chàng xoáy sâu, thắc mắc đầy nghi hoặc.
“Tôi… tôi…” Thanh Du ngập ngừng, nên nói thế nào với chàng đây. Vừa rồi có lẽ là một đoạn ký ức đã mất của nàng. Đến lúc này, nàng đã hoàn toàn khẳng định, mình đã từng đến đây. Thế nhưng, đến vì điều gì thì hoàn toàn không thể nhớ ra được. Tuyết tế đàn vốn là nơi cấm địa. Hiện tại nói ra điều này, thần tướng sẽ nghĩ sao? Chàng có vì thế mà nghi ngờ nàng liên quan đến việc con quái thú bị thả ra không? Đôi mắt đen sâu thẳm của vị thần vẫn nhìn chằm chằm, khiến nàng chột dạ, cúi đầu nói:
“Hình như… tôi đã nằm mơ thấy.”
Đông Thiên thần tướng khóe mắt giật giật, cô gái này đang đùa sao, có muốn che dấu thì cũng nên tìm lý do thuyết phục một chút. Chàng nhìn dáng vẻ lúng túng của nàng ta mà thở dài, yên lặng. Cô gái có vẻ cũng phát hiện lời nói dối của mình ngờ nghệch đến cỡ nào, có vẻ bối rối, vân vê góc áo, hồi lâu không dám ngẩng đầu lên.
Thanh Du trong lòng âm thầm trách móc bản thân, cái cớ nàng vừa nghĩ ra thật hay, một lúc đạt được hai mục tiêu: vừa có tác dụng tăng thêm nghi ngờ lại đảm bảo công lực chọc tức người vô cùng thâm hậu. Sự im lặng của thần tướng làm nàng lo lắng, đang định thú thực bỗng nghe thần tướng nói:
“Đôi khi cũng nên tin tưởng vào những giấc mơ.”.
Thanh Du chớp chớp mắt, nàng thực sự không nghe nhầm chứ, chàng như vậy là tin lời nàng nói sao.
“Đi thôi.” Đông Thiên thần tướng nói. Không phải chàng chấp nhận lời giải thích đáng nghi của Thanh Du, nhưng lúc này cũng không có cách nào tìm ra cánh cửa đích thực, nếu kéo dài thêm, thậm chí những yêu khí tàn dư của con Ma Điểu cũng sẽ tiêu tán mất. Có lẽ làm theo lời nói ngốc nghếch kia cũng là một ý kiến hay. Nhiều lúc, vận may thực sự là cứu cánh duy nhất, mà vị nữ thần đáng ngờ này, vận may cũng không tồi đâu.
Chàng tiến về bức tường phía tây, dùng tay phải vẽ lên trước mặt một vòng tròn. Lúc đầu, nó chỉ nhỏ bằng nắm tay sau đó to dần, biến thành một tấm lưới, bao trùm cả mật địa. Không gian lúc này ngập tràn một màu trắng huyền ảo, mắt lưới thưa ánh trên bức tường khẽ đung đưa khiến Thanh Du như thấy mình đang ở trong một biển nước.
Vài giây sau, rất nhiều luồng khí đen bắt đầu xuất hiện trong từ bốn phía. Chúng tựa như những con nòng nọc, chầm chậm bơi về phía thần tướng đang đứng. Gương mặt chàng nghiêm túc, tập trung cao độ. Thần tướng đang dùng thần lực điều khiển những luồng khí đó tập trung lại, chúng từ từ kết thành một hình ảnh. Tuy rất mỏng manh nhưng đủ để nhận ra đó là con Ma Điểu. Con vật chỉ là hình ảnh tụ lại bởi yêu khí nhưng vẫn toát lên vẻ uy nghi, hung hãn hệt nguyên bản. Nó vỗ cặp cánh to rộng của mình, ưỡn ngực, lao thẳng vào bức tường trước mặt.
Bức tường vốn kiên cố là thế, bị con chim ảo ấy đụng vào liền tan biến, một cánh cửa sáng rực xuất hiện, y hệt cảnh tượng Thanh Du đã thấy. Hai người không chần chừ lâu, cùng lúc phi thân vào luồng sáng ấy.
Thú thực trong lòng, khoảnh khắc bước chân vào luồng sáng, chẳng hiểu sao một loạt suy nghĩ xuất hiện khiến Thanh Du tưởng tưởng ra vài tình huống kinh khủng có thể gặp ở bên kia cánh cửa, đáng tiếc đều trật lất. Hiện giờ họ đang đứng ở một nơi rộng rãi. Bầu trời chập choạng, nhá nhem. Mặt trời đã khuất sau những rặng mây, chỉ rơi rớt những ánh quang yếu ớt, vạn vật mập mờ giữa hai khoảng tối sáng. Xung quanh là các vách núi sừng sững, hiểm trở, đầy đá tai mèo nhọn hoắt.
Khung cảnh bên trái có phần giống một lò rèn cổ, tuy nhiên có lẽ từ lâu đã không được sử dụng. Mạng nhện chăng mắc khắp nơi, bụi bám đầy trên đồ vật. Bễ rèn đã tắt ngấm. Xung quanh trưng bày la liệt những cung tên, giáo, mác, còn cả một bức tường đá treo đầy những thanh kiếm muôn hình vạn dạng. Có lẽ ở thời hoàng kim, nơi này đã từng rất hoành tráng. Tuy nhiên hiện tại hầu hết số binh khí đều đã han rỉ, hỏng hóc, khiến khung cảnh càng thêm vẻ điêu tàn, tang thương.
Cách đó không xa chính là con Ma Điểu. Nó đang ăn số cỏ Ma Thảo mới hái được với dáng vẻ đau khổ. Thực sự là phải dùng từ đau khổ. Cánh tay dài quá khổ của nó vươn lên lấy từng nắm cỏ trên lưng xuống đưa vào miệng. Vừa ăn con vật vừa khóc, nước mắt dàn dụa, thậm chí rơi xuống ướt đẫm một khoảng đất. Nước mắt Ma Điểu chính là thứ giải dược tự nhiên của Ma Thảo. Lẽ nào con vật này đang vừa ăn vừa tự thanh độc cho chính mình? Đúng là một sở thích ẩm thực kỳ dị.
Đông Thiên thần tướng không bỏ lỡ cơ hội, chàng lập tức biến ra một loạt những bình nhỏ, xếp vòng xung quanh con vật, mục đích hứng trọn những giọt nước mắt đang không ngừng rớt xuống. Con Ma Điểu không có vẻ gì là quan tâm đến những thứ vừa xuất hiện dưới chân, tiếp tục thưởng thức bữa ăn cực hình của mình. Thanh Du thực sự muốn hỏi nó một câu, cỏ Ma Thảo này, ăn rất ngon sao?
May là nàng vẫn nhớ mục đích mình đến đây không phải để chiêm ngưỡng bữa ăn của con Ma Điểu. Nàng thôi không nhìn nó, tiếp tục phóng tầm mắt ra xa. Ánh mắt nàng bừng sáng khi bắt gặp một cái hồ nước khuất sau bóng lưng con chim, có một cây cầu nhỏ bắt ngang qua đó.
“Thần tướng, có phải kia là chiếc hồ chúng ta cần tìm không vậy?” Thanh Du hớn hở, chỉ đợi chàng xác nhận là sẽ chạy ngay đến đó.
Tuy vậy nàng chưa chờ được câu trả lời của vị thần đã thấy mặt đất dưới chân rung chuyển, hình như có thứ gì đó đang muốn trồi lên. Nhận thấy nguy hiểm, nàng vội phi thân lên cao. Từ dưới đất xuyên lên một bàn chông lớn, mỗi chiếc trong đó đều vô cùng sắc nhọn, đầu mũi có màu xanh kỳ dị, hiển nhiên đã được bôi dược. Chậm chút nữa nàng lại được thử nghiệm loại độc mới rồi. Tuy nhiên Thanh Du chưa kịp thở phào đã nghe Đông Thiên thần tướng cảnh báo:
“Cẩn thận bên trên!”
Thanh Du ngẩng lên nhìn, từ trên cao đang rớt xuống bàn chông khác. Thần tướng lập tức xuất kiếm chém đứt nó làm đôi. Ngay lúc đó hai bên trái phải liêp tiếp xuất hiện những dạng tương tự, lớp này tiếp lớp khác. Chúng bay về phía hai người với tốc độ rất nhanh, như thể nếu không đâm được mấy cái lỗ trên người họ sẽ không từ bỏ vậy. Thần tướng chau mày, loại bẫy cũ đến vậy cũng dám lôi ra dùng để đối phó với chàng sao? Kiếm trong tay lóe sáng, vị thần uy dũng chém một đường ngang, ánh kim tỏa ra xung quanh thành một vòng tròn quét cả căn phòng. Kiếm khí phát ra mãnh liệt khiến tất cả số chông đều tan thành khói bụi bay tán loạn trong không khí.
“Thân thủ khá tốt đấy!” Một thanh âm trầm trầm, méo mó cất lên.
Thanh Du nhìn quanh, phát hiện bễ rèn vừa rồi vốn nằm im lìm bỗng vụt sáng rực. Những ngọn lửa trong đó uốn éo, xếp lại thành khuôn mặt một người đàn ông. Giọng nói chính là phát ra từ đây.
“Ngươi là ai?” Thần tướng bên cạnh không chịu lên tiếng, Thanh Du lại đành là người giữ trách nhiệm giao lưu trước trận chiến.
“Ta là…” Cái bễ đang định trả lời bỗng nhiên im bặt. “Ta là ai nhỉ? Đã lâu rồi không ai hỏi ta là ai… Ta là ai đây? Ngươi biết ta là ai không?” Nó đổi giọng đăm chiêu, như thực sự nghiền ngẫm câu hỏi. Nếu ở một hoàn cảnh khác, có lẽ nàng còn suy nghĩ xem có phải nó có uẩn khúc gì khó nói không nhưng mà trong tình thế này thì…
“Ta nghĩ ngươi là cái bễ rèn.” Thanh Du không chịu nổi màn tự vấn của nó, bèn nói.
“Đúng rồi, ta là cái bễ, thực sự là cái bễ.” Không ngờ nghe nàng nói xong, nó lại như tỉnh ngộ, cất giọng hào hứng, ánh lửa cũng theo đó mà rực sáng, chiếu rọi cả một khoảng không.
“Thứ này là gì vậy? Tại sao nó lại có vẻ hưng phấn đến vậy?” Thanh Du khó hiểu, quay sang hỏi.
“Nó là một dạng bẫy biết suy nghĩ, cô vừa nhắc cho nó biết nhiệm vụ của mình đấy.” Chàng ngán ngẩm trả lời. Những biểu hiện của thần Mít thời gian qua, khiến chàng còn tưởng nàng là một nhân vật nguy hiểm ngầm, vừa rồi mới không cảnh báo nàng. Không ngờ nàng đến chuyện này cũng không biết, lại đi khai sáng cho đối thủ.
“Nhiệm vụ?” Thanh Du nhắc lại, có cảm tưởng mình đã gây ra điều gì rắc rối rồi.
“Phải, nhiệm vụ là một cái bễ rèn.” Chàng nắm chặt bảo kiếm, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho một trận chiến nhất định sẽ xảy đến.
Hết chương 14
Đông Thiên thần tướng lo lắng nhìn Thanh Du, chỉ thấy một giây trước nàng ta vẫn đang nhíu mày suy tư, giây sau gương mặt đã ngập tràn vẻ đau đớn. Hai tay nàng ôm chặt lấy đầu, ngồi thụp xuống. Chàng tưởng do yêu khí trong động tác quái, định truyền lực bảo hộ nàng, nhưng giật mình dừng lại khi nghe nàng nói mình biết đâu là cánh cửa thực.
“Là cánh cửa nào?” Chàng vội hỏi, nửa mong chờ nửa hoài nghi, cô gái này tài giỏi vậy sao.
Thanh Du từ từ đứng dậy, day day thái dương, cơn đau vừa rồi vẫn còn chưa dứt hẳn. Nàng nhìn quanh mật địa rồi chỉ vào viên gạch ở bức tường phía tây.
“Là nó.” Trong cảnh tượng vừa rồi, nàng thấy vô cùng rõ ràng, con Ma Điểu cùng người đàn ông đã biến mất nơi đó.
Thần tướng nhìn hướng Thanh Du chỉ, hoàn toàn không phát hiện ở đó có gì khác thường, nàng ta dựa vào đâu mà cam đoan như vậy.
“Tại sao cô biết?” Đôi mắt chàng xoáy sâu, thắc mắc đầy nghi hoặc.
“Tôi… tôi…” Thanh Du ngập ngừng, nên nói thế nào với chàng đây. Vừa rồi có lẽ là một đoạn ký ức đã mất của nàng. Đến lúc này, nàng đã hoàn toàn khẳng định, mình đã từng đến đây. Thế nhưng, đến vì điều gì thì hoàn toàn không thể nhớ ra được. Tuyết tế đàn vốn là nơi cấm địa. Hiện tại nói ra điều này, thần tướng sẽ nghĩ sao? Chàng có vì thế mà nghi ngờ nàng liên quan đến việc con quái thú bị thả ra không? Đôi mắt đen sâu thẳm của vị thần vẫn nhìn chằm chằm, khiến nàng chột dạ, cúi đầu nói:
“Hình như… tôi đã nằm mơ thấy.”
Đông Thiên thần tướng khóe mắt giật giật, cô gái này đang đùa sao, có muốn che dấu thì cũng nên tìm lý do thuyết phục một chút. Chàng nhìn dáng vẻ lúng túng của nàng ta mà thở dài, yên lặng. Cô gái có vẻ cũng phát hiện lời nói dối của mình ngờ nghệch đến cỡ nào, có vẻ bối rối, vân vê góc áo, hồi lâu không dám ngẩng đầu lên.
Thanh Du trong lòng âm thầm trách móc bản thân, cái cớ nàng vừa nghĩ ra thật hay, một lúc đạt được hai mục tiêu: vừa có tác dụng tăng thêm nghi ngờ lại đảm bảo công lực chọc tức người vô cùng thâm hậu. Sự im lặng của thần tướng làm nàng lo lắng, đang định thú thực bỗng nghe thần tướng nói:
“Đôi khi cũng nên tin tưởng vào những giấc mơ.”.
Thanh Du chớp chớp mắt, nàng thực sự không nghe nhầm chứ, chàng như vậy là tin lời nàng nói sao.
“Đi thôi.” Đông Thiên thần tướng nói. Không phải chàng chấp nhận lời giải thích đáng nghi của Thanh Du, nhưng lúc này cũng không có cách nào tìm ra cánh cửa đích thực, nếu kéo dài thêm, thậm chí những yêu khí tàn dư của con Ma Điểu cũng sẽ tiêu tán mất. Có lẽ làm theo lời nói ngốc nghếch kia cũng là một ý kiến hay. Nhiều lúc, vận may thực sự là cứu cánh duy nhất, mà vị nữ thần đáng ngờ này, vận may cũng không tồi đâu.
Chàng tiến về bức tường phía tây, dùng tay phải vẽ lên trước mặt một vòng tròn. Lúc đầu, nó chỉ nhỏ bằng nắm tay sau đó to dần, biến thành một tấm lưới, bao trùm cả mật địa. Không gian lúc này ngập tràn một màu trắng huyền ảo, mắt lưới thưa ánh trên bức tường khẽ đung đưa khiến Thanh Du như thấy mình đang ở trong một biển nước.
Vài giây sau, rất nhiều luồng khí đen bắt đầu xuất hiện trong từ bốn phía. Chúng tựa như những con nòng nọc, chầm chậm bơi về phía thần tướng đang đứng. Gương mặt chàng nghiêm túc, tập trung cao độ. Thần tướng đang dùng thần lực điều khiển những luồng khí đó tập trung lại, chúng từ từ kết thành một hình ảnh. Tuy rất mỏng manh nhưng đủ để nhận ra đó là con Ma Điểu. Con vật chỉ là hình ảnh tụ lại bởi yêu khí nhưng vẫn toát lên vẻ uy nghi, hung hãn hệt nguyên bản. Nó vỗ cặp cánh to rộng của mình, ưỡn ngực, lao thẳng vào bức tường trước mặt.
Bức tường vốn kiên cố là thế, bị con chim ảo ấy đụng vào liền tan biến, một cánh cửa sáng rực xuất hiện, y hệt cảnh tượng Thanh Du đã thấy. Hai người không chần chừ lâu, cùng lúc phi thân vào luồng sáng ấy.
Thú thực trong lòng, khoảnh khắc bước chân vào luồng sáng, chẳng hiểu sao một loạt suy nghĩ xuất hiện khiến Thanh Du tưởng tưởng ra vài tình huống kinh khủng có thể gặp ở bên kia cánh cửa, đáng tiếc đều trật lất. Hiện giờ họ đang đứng ở một nơi rộng rãi. Bầu trời chập choạng, nhá nhem. Mặt trời đã khuất sau những rặng mây, chỉ rơi rớt những ánh quang yếu ớt, vạn vật mập mờ giữa hai khoảng tối sáng. Xung quanh là các vách núi sừng sững, hiểm trở, đầy đá tai mèo nhọn hoắt.
Khung cảnh bên trái có phần giống một lò rèn cổ, tuy nhiên có lẽ từ lâu đã không được sử dụng. Mạng nhện chăng mắc khắp nơi, bụi bám đầy trên đồ vật. Bễ rèn đã tắt ngấm. Xung quanh trưng bày la liệt những cung tên, giáo, mác, còn cả một bức tường đá treo đầy những thanh kiếm muôn hình vạn dạng. Có lẽ ở thời hoàng kim, nơi này đã từng rất hoành tráng. Tuy nhiên hiện tại hầu hết số binh khí đều đã han rỉ, hỏng hóc, khiến khung cảnh càng thêm vẻ điêu tàn, tang thương.
Cách đó không xa chính là con Ma Điểu. Nó đang ăn số cỏ Ma Thảo mới hái được với dáng vẻ đau khổ. Thực sự là phải dùng từ đau khổ. Cánh tay dài quá khổ của nó vươn lên lấy từng nắm cỏ trên lưng xuống đưa vào miệng. Vừa ăn con vật vừa khóc, nước mắt dàn dụa, thậm chí rơi xuống ướt đẫm một khoảng đất. Nước mắt Ma Điểu chính là thứ giải dược tự nhiên của Ma Thảo. Lẽ nào con vật này đang vừa ăn vừa tự thanh độc cho chính mình? Đúng là một sở thích ẩm thực kỳ dị.
Đông Thiên thần tướng không bỏ lỡ cơ hội, chàng lập tức biến ra một loạt những bình nhỏ, xếp vòng xung quanh con vật, mục đích hứng trọn những giọt nước mắt đang không ngừng rớt xuống. Con Ma Điểu không có vẻ gì là quan tâm đến những thứ vừa xuất hiện dưới chân, tiếp tục thưởng thức bữa ăn cực hình của mình. Thanh Du thực sự muốn hỏi nó một câu, cỏ Ma Thảo này, ăn rất ngon sao?
May là nàng vẫn nhớ mục đích mình đến đây không phải để chiêm ngưỡng bữa ăn của con Ma Điểu. Nàng thôi không nhìn nó, tiếp tục phóng tầm mắt ra xa. Ánh mắt nàng bừng sáng khi bắt gặp một cái hồ nước khuất sau bóng lưng con chim, có một cây cầu nhỏ bắt ngang qua đó.
“Thần tướng, có phải kia là chiếc hồ chúng ta cần tìm không vậy?” Thanh Du hớn hở, chỉ đợi chàng xác nhận là sẽ chạy ngay đến đó.
Tuy vậy nàng chưa chờ được câu trả lời của vị thần đã thấy mặt đất dưới chân rung chuyển, hình như có thứ gì đó đang muốn trồi lên. Nhận thấy nguy hiểm, nàng vội phi thân lên cao. Từ dưới đất xuyên lên một bàn chông lớn, mỗi chiếc trong đó đều vô cùng sắc nhọn, đầu mũi có màu xanh kỳ dị, hiển nhiên đã được bôi dược. Chậm chút nữa nàng lại được thử nghiệm loại độc mới rồi. Tuy nhiên Thanh Du chưa kịp thở phào đã nghe Đông Thiên thần tướng cảnh báo:
“Cẩn thận bên trên!”
Thanh Du ngẩng lên nhìn, từ trên cao đang rớt xuống bàn chông khác. Thần tướng lập tức xuất kiếm chém đứt nó làm đôi. Ngay lúc đó hai bên trái phải liêp tiếp xuất hiện những dạng tương tự, lớp này tiếp lớp khác. Chúng bay về phía hai người với tốc độ rất nhanh, như thể nếu không đâm được mấy cái lỗ trên người họ sẽ không từ bỏ vậy. Thần tướng chau mày, loại bẫy cũ đến vậy cũng dám lôi ra dùng để đối phó với chàng sao? Kiếm trong tay lóe sáng, vị thần uy dũng chém một đường ngang, ánh kim tỏa ra xung quanh thành một vòng tròn quét cả căn phòng. Kiếm khí phát ra mãnh liệt khiến tất cả số chông đều tan thành khói bụi bay tán loạn trong không khí.
“Thân thủ khá tốt đấy!” Một thanh âm trầm trầm, méo mó cất lên.
Thanh Du nhìn quanh, phát hiện bễ rèn vừa rồi vốn nằm im lìm bỗng vụt sáng rực. Những ngọn lửa trong đó uốn éo, xếp lại thành khuôn mặt một người đàn ông. Giọng nói chính là phát ra từ đây.
“Ngươi là ai?” Thần tướng bên cạnh không chịu lên tiếng, Thanh Du lại đành là người giữ trách nhiệm giao lưu trước trận chiến.
“Ta là…” Cái bễ đang định trả lời bỗng nhiên im bặt. “Ta là ai nhỉ? Đã lâu rồi không ai hỏi ta là ai… Ta là ai đây? Ngươi biết ta là ai không?” Nó đổi giọng đăm chiêu, như thực sự nghiền ngẫm câu hỏi. Nếu ở một hoàn cảnh khác, có lẽ nàng còn suy nghĩ xem có phải nó có uẩn khúc gì khó nói không nhưng mà trong tình thế này thì…
“Ta nghĩ ngươi là cái bễ rèn.” Thanh Du không chịu nổi màn tự vấn của nó, bèn nói.
“Đúng rồi, ta là cái bễ, thực sự là cái bễ.” Không ngờ nghe nàng nói xong, nó lại như tỉnh ngộ, cất giọng hào hứng, ánh lửa cũng theo đó mà rực sáng, chiếu rọi cả một khoảng không.
“Thứ này là gì vậy? Tại sao nó lại có vẻ hưng phấn đến vậy?” Thanh Du khó hiểu, quay sang hỏi.
“Nó là một dạng bẫy biết suy nghĩ, cô vừa nhắc cho nó biết nhiệm vụ của mình đấy.” Chàng ngán ngẩm trả lời. Những biểu hiện của thần Mít thời gian qua, khiến chàng còn tưởng nàng là một nhân vật nguy hiểm ngầm, vừa rồi mới không cảnh báo nàng. Không ngờ nàng đến chuyện này cũng không biết, lại đi khai sáng cho đối thủ.
“Nhiệm vụ?” Thanh Du nhắc lại, có cảm tưởng mình đã gây ra điều gì rắc rối rồi.
“Phải, nhiệm vụ là một cái bễ rèn.” Chàng nắm chặt bảo kiếm, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho một trận chiến nhất định sẽ xảy đến.
Hết chương 14