Chương 23.
Thời gian lặng lẽ trôi, vèo cái Trúc đã kết thúc năm học thứ hai trong yên bình. Bắt đầu từ năm thứ ba, cô và các bạn sẽ luân phiên thực tập ở nhiều nhà hàng khác nhau. Ngoại trừ Trân chỉ làm trong chuỗi nhà hàng của gia đình, các học viên sẽ lần lượt được trải nghiệm đứng bếp Á, Âu ở các khách sạn năm sao trong thành phố. Là một học viên xuất sắc, Trúc hầu như không gặp vấn đề gì trong quá trình thực tập. Ai cũng quý cô vì chuyên môn cứng lại xông xáo xốc vác, không ngại khó, ngại khổ.
Chương sau >>
Thời gian lặng lẽ trôi, vèo cái Trúc đã kết thúc năm học thứ hai trong yên bình. Bắt đầu từ năm thứ ba, cô và các bạn sẽ luân phiên thực tập ở nhiều nhà hàng khác nhau. Ngoại trừ Trân chỉ làm trong chuỗi nhà hàng của gia đình, các học viên sẽ lần lượt được trải nghiệm đứng bếp Á, Âu ở các khách sạn năm sao trong thành phố. Là một học viên xuất sắc, Trúc hầu như không gặp vấn đề gì trong quá trình thực tập. Ai cũng quý cô vì chuyên môn cứng lại xông xáo xốc vác, không ngại khó, ngại khổ.
Nhờ có một số ưu đãi nhất định, Trúc cố gắng “thắt lưng buộc bụng” lần lượt mời vợ chồng ông Lê và bạn bè thân thiết đến những nơi cô làm để thưởng thức tay nghề của cô cũng như trải nghiệm không gian sang trọng của nhà hàng cao cấp. Đổi lại, mọi người đều tặng lại cô ít nhiều lì xì gọi là mừng cô đã bắt đầu có công việc tốt. Và câu cửa miệng của những người xung quanh Trúc thời gian gần đây là giục giã chuyện yêu đương của cô. Nói sao nói, giờ cô đã hai mươi hai, không còn là đứa trẻ hồn nhiên ngày trước, nhưng mặc cho mọi lời bóng gió xa gần, cô chỉ cười xoà.
Ngày nghỉ trong tuần của Trúc là thứ hai thay vì thứ bảy, chủ nhật như người khác và cô thường dành ngày này gặp gỡ vợ chồng ông Lê hoặc bạn bè. Hôm nay cũng không ngoại lệ, Trúc hẹn bà Hồng qua ăn trưa, hứa rằng sẽ hướng dẫn bà cách quay vịt da giòn đúng chuẩn Bắc Kinh.
Bất ngờ thay, người mở cửa cho cô không phải ông Lê hay bà Hồng như thường lệ mà là một anh chàng da bánh mật khá điển trai bất chấp mái tóc cắt theo kiểu từ thế kỷ trước. Trúc hơi ngẩn người, trong thoáng chốc chưa kịp nhận ra anh chàng dù nét mặt thấy rất quen.
- Trúc à? - Anh chàng tươi cười. - Mấy năm không gặp em khác quá, còn nhớ anh không?
- Anh… - Cô hơi nhíu mày.
- Xem ra anh phải xả trại nhiều hơn rồi. - Hắn tránh cho cô vào, miệng vẫn cười. - Anh Hải đây, quên anh rồi à?
Trúc suýt à lên. Hải là con trai thứ hai của ông Lê, hơn cô bốn tuổi còn anh con cả tên Hiếu, hơn cô sáu tuổi. Hai anh em đều nối nghiệp cha học trường quân sự, sau khi tốt nghiệp thì đóng quân ở các tỉnh khác, thỉnh thoảng mới về thăm nhà nên đã nhiều năm cô chưa gặp. Ấn tượng duy nhất của Trúc về cả hai anh em là sự chỉn chu, chững chạc rất đúng chất “con nhà binh”.
- Anh nghe bố kể là giờ em làm đầu bếp à?
- Em đang đi thực tập thôi, còn nửa năm nữa mới tốt nghiệp. - Cô cười.
- Trúc là học viên xuất sắc nhất đấy, nấu ăn ngon vô cùng. - Bà Hồng chen vào. - Ai lấy được nó sau này đúng là phúc to…
Trúc cười, vội ngắt lời bà bằng vài câu hỏi dành cho Hải trước khi bà thao thao bất tuyệt về thành tích của cô.
- Thấy bảo là em cũng là đệ tử giỏi nhất của bố anh, bao giờ so tài với anh nhé?
- Bác nói quá vậy thôi, em làm sao so được với trung uý chứ?
Lần này thì đến lượt ông Lê chen vào:
- Con không cần khiêm tốn, theo bác thì Hải không đánh lại con đâu.
- Ấy bác…
- Nó được đào tạo chuyên nghiệp nhưng lò luyện của bố con khắc nghiệt hơn nhiều… So với con thì nó chỉ là thằng công tử bột.
Hải cười, không hề tỏ vẻ phật ý. Bữa cơm sau đó diễn ra ấm cúng, đậm không khí gia đình như Trúc luôn yêu thích. Bà Hồng liên tục nhắc chuyện Hải vì bận học hành, công tác mà đến giờ vẫn độc thân. Tuy cô không mấy ấn tượng với hắn nhưng lại vô cùng cảm động trước cách bà luôn cố gắng ghép đôi cho mình với con trai bà. Bình thường người ta dễ dàng nảy sinh sự cảm thông, thương xót trước hoàn cảnh đặc biệt của Trúc nhưng để nhận cô làm con dâu thì ai nấy đều vội tránh xa. “Lấy vợ kén tông, lấy chồng kén giống”, thực tế thì đâu ai muốn vớ phải một cô con dâu có bố vũ phu cờ bạc nghiện ngập, mẹ tự tử còn bản thân thì ít học, thiếu nữ tính. Vậy nhưng, bất chấp tất cả, bà Hồng lại chân thành yêu thương và mong muốn Trúc trở thành một phần gia đình mình.
Đó là lý do Trúc nhận lời đi chơi sau giờ làm cùng Hải vào ngày hôm sau.
- Ngày xưa anh Hiếu với anh từng đến võ đường xem mọi người tập và đã rất ấn tượng với em. Hồi đấy em mới là một cô bé thôi nhưng anh nhớ ông Hiếu đã nói với bố là em sẽ còn tiến xa.
- Thế ạ?
Trúc đáp qua loa, trong lòng hơi ngượng vì lối phục sức trái ngược giữa hai người. Cô vẫn mặc quần bò, áo phông có phần xuề xoà còn Hải vận sơ mi kẻ ca-rô cắm thùng, quần tây chiết ly. Bộ đồ kiểu dáng cũ đậm chất cán bộ khiến cô và hắn “không liên quan” hơn bao giờ hết. Và không chỉ bên ngoài, câu chuyện giữa hai người cũng gượng gạo, thiếu tự nhiên không kém. Dưới áp lực tình cảm của bà Hồng, Trúc rất cố gắng ăn nói chừng mực, tránh gây cho Hải ấn tượng xấu và gián tiếp làm vợ chồng ông Lê thất vọng về mình.
- Lần này anh về bao lâu?
- Một tháng.
- Bộ đội vất vả ghê nhỉ, quanh năm suốt tháng xa nhà.
- Tính chất nghề nghiệp thôi em. - Hắn tặc lưỡi. - Chỉ thiệt thòi là không có thời gian yêu đương tìm hiểu, sau này lập gia đình cũng không ở cạnh, giúp đỡ vợ được nhiều.
- Trung uý mà lo thiếu người yêu sao? - Trúc cười nói lảng. - Có mà các em xếp hàng đăng ký ấy chứ.
- Anh không có khả năng chạy theo chiều chuộng mấy cô tiểu thư đỏng đảnh. - Hắn lắc đầu. - Anh chỉ mong tìm được một cô gái hiểu chuyện, biết quán xuyến… ừm… như em chẳng hạn…
Trúc im lặng cúi mặt hút cốc nước. Nếu nhìn nhận với một tâm trí sáng suốt thì ai cũng thấy cô quá may mắn khi lọt vào mắt Hải và gia đình ông Lê. Trúc cũng biết rằng, để nói ra những lời này, hắn đã phải cân nhắc và chấp nhận đối mặt với không ít thử thách. Hải là sĩ quan quân đội, muốn kết hôn với ai đều phải báo cáo tổ chức nên lý lịch phức tạp của cô là trở ngại không hề nhỏ, có thể gián tiếp ảnh hưởng tới sự nghiệp của hắn về sau. Bản thân ông Lê cũng rõ chuyện này hơn ai hết mà vẫn hết mình ủng hộ, thực sự là vô cùng hiếm. Hoàn cảnh không cho phép Trúc mơ mộng lãng mạn, cô thừa hiểu Hải là lựa chọn tốt nhất đối với người như mình ở bất cứ thời điểm nào.
Có điều, dù cho lý trí đưa ra được hàng ngàn phân tích hợp lý hợp tình thì con tim cô vẫn không sao thay đổi nhịp đập. Nếu người ngồi đối diện với cô không phải Hải mà là một anh chàng qua đường bất kỳ thì đều không có gì khác biệt.
Vì lẽ đó, Trúc đã im lặng, không tỏ ra đồng tình hay phản đối những câu nói đầy “ý tứ” của Hải mà chỉ gật đầu khi hắn hẹn cô đi chơi ngày hôm sau.
……
Qua vài bận hẹn hò, mối quan hệ giữa Hải và Trúc vẫn dậm chân tại chỗ, chẳng tốt lên hay xấu đi. Bên cạnh hắn, cô đặc biệt ít lời, chỉ chủ yếu lắng nghe, đôi khi vâng dạ thêm mấy câu đưa đẩy. Bản thân Hải cũng không phải người hoạt ngôn hay hài hước nên việc câu chuyện rơi tõm vào thinh không là thường xuyên xảy ra.
Cho đến buổi hẹn hò thứ tư, thứ năm gì đó, đang đi dạo thì Trúc bỗng thấy góc phố tập trung rất nhiều người đang náo loạn ầm ĩ. Cả hai tò mò lại gần mới phát hiện ra một nhóm giang hồ lớn tiếng chửi bới, đòi hành hung chủ một cửa hàng. Nghe loáng thoáng câu chuyện thì là con trai chủ cửa hàng vay nợ rồi đẩy ông bố ra nói chuyện thay.
- *** gọi ngay thằng *** kia về đây trước khi các bố đập hết cửa hàng. - Thằng cầm đầu gầm ghè.
Ông già tội nghiệp hết van lại xin đám giang hồ chỉ đáng tuổi con cháu mình, cuối cùng bị một thằng tát một cái trời giáng.
Hải tái mặt vì giận, định xông vào giải cứu ông già và cho đám đòi nợ kia một trận thì cánh tay bỗng bị níu chặt. Trúc nhìn hắn lắc đầu, đồng thời kéo hắn lùi xuống một bước. Người ngoài nhìn vào thì giống như bạn gái sợ người yêu lo việc bao đồng rồi vạ lây nên cố năn nỉ ngăn cản nhưng thực tế thì chỉ Hải mới biết lực cánh tay đang giữ mình mạnh tới mức nào. Có cố đến đâu hắn cũng không cách nào vùng ra, từ đây hắn hiểu là Trúc không muốn can thiệp chứ một mình cô đã dư sức xử hết đám kia.
- Tại sao em lại lôi anh đi? - Hải hỏi, giọng không giấu chút bực bội.
- Anh định làm gì? Đánh chúng nó chắc?
- Ừ!
- Anh có biết nếu bị kiện tội hành hung anh có khả năng phải ra toà án binh không? - Cô bình tĩnh hỏi lại. - Chưa kể đánh chúng nó chẳng giải quyết vấn đề gì cả.
- …
- Bọn nó sẽ tiếp tục đến, lần sau đông hơn lần trước. - Trúc thở hắt ra. - Căn nguyên là phải trả cho hết nợ chứ không phải đi đánh đám đòi nợ. Chúng nó cũng chỉ là lũ đâm thuê chém mướn trên răng dưới dép thôi, không có thằng này sẽ có cả chục thằng khác thay thế.
Khuôn mặt Hải càng lúc càng sầm xuống nhưng không biết phản bác thế nào, cuối cùng nghiến răng:
- Cho vay nặng lãi là một lũ khốn nạn, bọn nó đáng phải đi tù hết.
- Em không nói đến những trường hợp lừa đảo, nhưng nếu chỉ là cho vay thì đâu ai ép người ta phải vay? - Trúc lí nhí, tiếng nói nhẹ như hơi thở.
- Em nói gì? - Hắn tròn mắt nhìn cô. - Sao anh nghe như thể em đồng tình với chuyện này vậy? Em có biết bao nhiêu người đã tán gia bại sản vì lũ cho vay nặng lãi không?
- Họ đều biết trước nguy cơ nhưng vẫn vay, tại sao lại trách người cho vay? - Cô bướng bỉnh đáp, lần đầu tiên phản bác lại Hải. - Tại sao không vay ngân hàng cho đỡ lãi cao? Tại vì không vay được, tại giấy tờ không đủ, như vậy thì trách ai? Trường hợp những đứa vay mồm để bố mẹ gánh thì họ nên tự trách mình không biết dạy con trước. Nếu họ không đứng ra trả thì có mười thằng phá gia chi tử cũng không thể phá được.
- Lợi dụng khó khăn của người khác thì tốt đẹp chắc?
- Anh có biết nguy cơ bị bùng của tín dụng đen cao đến mức nào không? Ngân hàng nắm đằng chuôi nên lãi suất của họ thấp, họ còn có tiền gửi để kinh doanh, ngược lại, tín dụng đen là dùng tiền của mình cho vay, giấy tờ đảm bảo làm sao chỉn chu như hồ sơ vay ngân hàng nên lãi cao là để bù vào rủi ro thôi. Với cả không phải ai làm tín dụng đen cũng nâng lãi lên cắt cổ.
- Anh không ngờ em lại bênh vực thứ phi pháp như vậy, em phải xem lại quan điểm của em đi. - Hải lắc đầu, vẻ thất vọng hiện rõ.
- Em không nói tín dụng đen tốt đẹp, bất cứ cái gì nằm ngoài pháp luật đều rất nhiều vấn đề. Em chỉ muốn nói, nguyên tắc cơ bản nhất luôn là có vay có trả, có cung có cầu. Nếu người ta không muốn vay thì chẳng ai có thể nhét tiền vào tay bắt cầm cả.
Có lẽ vụ tranh luận sẽ tiếp diễn không hồi kết nếu Hải không có điện thoại. Cuộc nói chuyện mấy phút đủ làm dịu xuống hai cái đầu nóng nhưng một cái gì đó đã vỡ ra trong lòng Trúc. Cô hiểu rằng giữa cô và Hải sẽ không bao giờ tìm được tiếng nói chung. Gượng ép nhau vào một mối quan hệ không hoà hợp bề lâu bề dài chắc chắn sẽ chẳng mang lại bất kỳ kết quả nào tốt đẹp.
- Ngày mai anh qua đón em nhé? - Hải hỏi khi đỗ xe dưới khu tập thể nhà Trúc.
- Từ mai em phải tăng ca, vào mùa du lịch nên nhà hàng mở muộn lắm. - Cô mỉm cười. - Chúc anh đợt nghỉ vui vẻ, bao giờ thăng cấp thì báo em nhé.
Cho tới khi Hải trở lại đơn vị, Trúc không gặp hắn thêm lần nào. Thực ra không phải Trúc thấy những lời của hắn hoàn toàn vô lý, chỉ là cô không sao kiềm chế khi hắn hằn học kết tội dân “bốc bát họ”. Cô không hề ân hận vì để vuột một đối tượng lý tưởng, chấp nhận chuyện có thể phải cô đơn tới hết đời. Điều tiếc nuối duy nhất của cô là vợ chồng ông Lê. Trúc ái ngại hai ông bà đến mức mấy tuần không dám qua, mãi cho đến ngày bà Hồng chủ động mời cô sang ăn cơm.
- Hai đứa không thành đôi bác rất tiếc. - Trong bữa ăn bà vui vẻ nói. - Nhưng con vẫn luôn là con gái hai bác, không gì thay đổi cả.
………………
Công việc của Trúc trở nên nhàn nhã hơn khi cô được chuyển về làm bếp Á cho một nhà hàng khách sạn năm sao. Khách đến đây chủ yếu chuộng đồ Tây nên cô có khá nhiều thời gian rảnh nhưng do quy trình quản lý phân công công việc khá rành rẽ, cô chẳng thể giúp đỡ gì nhiều cho những đồng nghiệp khác.
- Biết ai đang ngồi ngoài kia không? - Một ngày, cô nàng chạy bàn bỗng lao vào bếp nói oang oang.
- Ai thế?
- Diễn viên Vân Điệp.
Mặc cho Hoa đầy hào hứng, mọi người vẫn chăm chú vào công việc của mình. Ngôi sao, người nổi tiếng đến đây như cơm bữa nên trừ phi là siêu sao hoặc ai đó đang chiếm tiêu điểm, còn không sẽ chẳng ai bận tâm.
- Vân Điệp ở ngoài đẹp hơn trên TV rất nhiều. - Hoa nhìn quanh quất, thấy Trúc có vẻ đang rảnh liền kéo tay cô. - Đi, ra đây tớ chỉ cho.
Trúc miễn cưỡng để cô nàng lôi mình đi. Cả hai đứng lấp ló sau cánh cửa bếp nhìn ra. Ở góc này có thể thấy rõ Vân Điệp còn người đối diện thì chỉ lộ một góc mặt. Dẫu vậy Trúc vẫn sững người như bị điểm huyệt. Ba năm đã qua nhưng cô vẫn có thể dễ dàng nhận ra hắn, kể cả từ đằng sau lưng. Hai tay Trúc siết chặt, run nhẹ.
- Tớ thích Vân Điệp lắm, đúng kiểu đẹp thanh thoát… Ơ kìa, cậu làm sao mà mặt tái thế?
- Tớ không sao…
Trúc lẩm bẩm rồi quay lưng đi vào, đầu óc quay quay không thể tập trung làm gì. Tuy sống cùng thành phố nhưng ba năm qua cô không hề chạm mặt hắn một lần nào, để rồi hôm nay lại vô tình gặp nhau ở hoàn cảnh này.
- Sao mà ngẩn ra thế Trúc? - Anh bếp trưởng trong một lúc ngơi tay quay ra hỏi han.
- Em không sao… - Cô bỗng nhìn anh tha thiết. - Anh này, em cần nấu một món, em muốn mời một người quen ngồi ngoài kia, trừ vào lương em nhé.
- Được rồi.
Một lát sau, Hoa bưng trên tay một tô to đậy nắp ra bàn Vân Điệp, trong lòng đầy thắc mắc. Giữa những gan ngỗng, salad, bít-tết thì bát vịt om sấu thật sự lạc quẻ. Và Hoa càng bối rối hơn khi hai vị khách cũng ngạc nhiên không kém lúc món ăn được đặt xuống bàn.
- Anh gọi món này à? - Vân Điệp hỏi người đàn ông đi cùng với mình.
- Không. - Hắn đáp rồi quay qua Hoa. - Em có mang nhầm bàn không?
- Không ạ. Bên bếp dặn em mang ra cho bàn anh.
Phương nhíu mày nhìn bát vịt thêm một giây rồi trầm giọng nói:
- Anh muốn gặp đầu bếp nấu món này, được không?
Hoa ngập ngừng giây lát. Lý thuyết thì khách được quyền hỏi han đầu bếp về món ăn nhưng thực tế hầu như chẳng bao giờ chuyện này xảy ra nên yêu cầu của người đàn ông đi cùng Vân Điệp là khá kỳ lạ. Có điều, cô cũng biết đây là khách VIP không được phép làm phật ý nên khẽ cúi đầu:
- Vâng ạ, anh đợi một lát để em gọi bạn ấy ra.
Ba năm không phải một thời gian ngắn. Trúc không còn là cô nhóc con lí lắc trong bộ đồng phục nhàu nát màu cháo lòng còn Phương đã bắt đầu có nếp nhăn mờ nơi khoé mép, nét mặt so với ngày xưa càng kín đáo, lạnh nhạt hơn.
Cả hai nhìn nhau giây lát rồi Trúc chủ động mỉm cười.
__________________
Thanhkhe Duyên Nguyễn 2101 The Zest chap mới nha .
Ngày nghỉ trong tuần của Trúc là thứ hai thay vì thứ bảy, chủ nhật như người khác và cô thường dành ngày này gặp gỡ vợ chồng ông Lê hoặc bạn bè. Hôm nay cũng không ngoại lệ, Trúc hẹn bà Hồng qua ăn trưa, hứa rằng sẽ hướng dẫn bà cách quay vịt da giòn đúng chuẩn Bắc Kinh.
Bất ngờ thay, người mở cửa cho cô không phải ông Lê hay bà Hồng như thường lệ mà là một anh chàng da bánh mật khá điển trai bất chấp mái tóc cắt theo kiểu từ thế kỷ trước. Trúc hơi ngẩn người, trong thoáng chốc chưa kịp nhận ra anh chàng dù nét mặt thấy rất quen.
- Trúc à? - Anh chàng tươi cười. - Mấy năm không gặp em khác quá, còn nhớ anh không?
- Anh… - Cô hơi nhíu mày.
- Xem ra anh phải xả trại nhiều hơn rồi. - Hắn tránh cho cô vào, miệng vẫn cười. - Anh Hải đây, quên anh rồi à?
Trúc suýt à lên. Hải là con trai thứ hai của ông Lê, hơn cô bốn tuổi còn anh con cả tên Hiếu, hơn cô sáu tuổi. Hai anh em đều nối nghiệp cha học trường quân sự, sau khi tốt nghiệp thì đóng quân ở các tỉnh khác, thỉnh thoảng mới về thăm nhà nên đã nhiều năm cô chưa gặp. Ấn tượng duy nhất của Trúc về cả hai anh em là sự chỉn chu, chững chạc rất đúng chất “con nhà binh”.
- Anh nghe bố kể là giờ em làm đầu bếp à?
- Em đang đi thực tập thôi, còn nửa năm nữa mới tốt nghiệp. - Cô cười.
- Trúc là học viên xuất sắc nhất đấy, nấu ăn ngon vô cùng. - Bà Hồng chen vào. - Ai lấy được nó sau này đúng là phúc to…
Trúc cười, vội ngắt lời bà bằng vài câu hỏi dành cho Hải trước khi bà thao thao bất tuyệt về thành tích của cô.
- Thấy bảo là em cũng là đệ tử giỏi nhất của bố anh, bao giờ so tài với anh nhé?
- Bác nói quá vậy thôi, em làm sao so được với trung uý chứ?
Lần này thì đến lượt ông Lê chen vào:
- Con không cần khiêm tốn, theo bác thì Hải không đánh lại con đâu.
- Ấy bác…
- Nó được đào tạo chuyên nghiệp nhưng lò luyện của bố con khắc nghiệt hơn nhiều… So với con thì nó chỉ là thằng công tử bột.
Hải cười, không hề tỏ vẻ phật ý. Bữa cơm sau đó diễn ra ấm cúng, đậm không khí gia đình như Trúc luôn yêu thích. Bà Hồng liên tục nhắc chuyện Hải vì bận học hành, công tác mà đến giờ vẫn độc thân. Tuy cô không mấy ấn tượng với hắn nhưng lại vô cùng cảm động trước cách bà luôn cố gắng ghép đôi cho mình với con trai bà. Bình thường người ta dễ dàng nảy sinh sự cảm thông, thương xót trước hoàn cảnh đặc biệt của Trúc nhưng để nhận cô làm con dâu thì ai nấy đều vội tránh xa. “Lấy vợ kén tông, lấy chồng kén giống”, thực tế thì đâu ai muốn vớ phải một cô con dâu có bố vũ phu cờ bạc nghiện ngập, mẹ tự tử còn bản thân thì ít học, thiếu nữ tính. Vậy nhưng, bất chấp tất cả, bà Hồng lại chân thành yêu thương và mong muốn Trúc trở thành một phần gia đình mình.
Đó là lý do Trúc nhận lời đi chơi sau giờ làm cùng Hải vào ngày hôm sau.
- Ngày xưa anh Hiếu với anh từng đến võ đường xem mọi người tập và đã rất ấn tượng với em. Hồi đấy em mới là một cô bé thôi nhưng anh nhớ ông Hiếu đã nói với bố là em sẽ còn tiến xa.
- Thế ạ?
Trúc đáp qua loa, trong lòng hơi ngượng vì lối phục sức trái ngược giữa hai người. Cô vẫn mặc quần bò, áo phông có phần xuề xoà còn Hải vận sơ mi kẻ ca-rô cắm thùng, quần tây chiết ly. Bộ đồ kiểu dáng cũ đậm chất cán bộ khiến cô và hắn “không liên quan” hơn bao giờ hết. Và không chỉ bên ngoài, câu chuyện giữa hai người cũng gượng gạo, thiếu tự nhiên không kém. Dưới áp lực tình cảm của bà Hồng, Trúc rất cố gắng ăn nói chừng mực, tránh gây cho Hải ấn tượng xấu và gián tiếp làm vợ chồng ông Lê thất vọng về mình.
- Lần này anh về bao lâu?
- Một tháng.
- Bộ đội vất vả ghê nhỉ, quanh năm suốt tháng xa nhà.
- Tính chất nghề nghiệp thôi em. - Hắn tặc lưỡi. - Chỉ thiệt thòi là không có thời gian yêu đương tìm hiểu, sau này lập gia đình cũng không ở cạnh, giúp đỡ vợ được nhiều.
- Trung uý mà lo thiếu người yêu sao? - Trúc cười nói lảng. - Có mà các em xếp hàng đăng ký ấy chứ.
- Anh không có khả năng chạy theo chiều chuộng mấy cô tiểu thư đỏng đảnh. - Hắn lắc đầu. - Anh chỉ mong tìm được một cô gái hiểu chuyện, biết quán xuyến… ừm… như em chẳng hạn…
Trúc im lặng cúi mặt hút cốc nước. Nếu nhìn nhận với một tâm trí sáng suốt thì ai cũng thấy cô quá may mắn khi lọt vào mắt Hải và gia đình ông Lê. Trúc cũng biết rằng, để nói ra những lời này, hắn đã phải cân nhắc và chấp nhận đối mặt với không ít thử thách. Hải là sĩ quan quân đội, muốn kết hôn với ai đều phải báo cáo tổ chức nên lý lịch phức tạp của cô là trở ngại không hề nhỏ, có thể gián tiếp ảnh hưởng tới sự nghiệp của hắn về sau. Bản thân ông Lê cũng rõ chuyện này hơn ai hết mà vẫn hết mình ủng hộ, thực sự là vô cùng hiếm. Hoàn cảnh không cho phép Trúc mơ mộng lãng mạn, cô thừa hiểu Hải là lựa chọn tốt nhất đối với người như mình ở bất cứ thời điểm nào.
Có điều, dù cho lý trí đưa ra được hàng ngàn phân tích hợp lý hợp tình thì con tim cô vẫn không sao thay đổi nhịp đập. Nếu người ngồi đối diện với cô không phải Hải mà là một anh chàng qua đường bất kỳ thì đều không có gì khác biệt.
Vì lẽ đó, Trúc đã im lặng, không tỏ ra đồng tình hay phản đối những câu nói đầy “ý tứ” của Hải mà chỉ gật đầu khi hắn hẹn cô đi chơi ngày hôm sau.
……
Qua vài bận hẹn hò, mối quan hệ giữa Hải và Trúc vẫn dậm chân tại chỗ, chẳng tốt lên hay xấu đi. Bên cạnh hắn, cô đặc biệt ít lời, chỉ chủ yếu lắng nghe, đôi khi vâng dạ thêm mấy câu đưa đẩy. Bản thân Hải cũng không phải người hoạt ngôn hay hài hước nên việc câu chuyện rơi tõm vào thinh không là thường xuyên xảy ra.
Cho đến buổi hẹn hò thứ tư, thứ năm gì đó, đang đi dạo thì Trúc bỗng thấy góc phố tập trung rất nhiều người đang náo loạn ầm ĩ. Cả hai tò mò lại gần mới phát hiện ra một nhóm giang hồ lớn tiếng chửi bới, đòi hành hung chủ một cửa hàng. Nghe loáng thoáng câu chuyện thì là con trai chủ cửa hàng vay nợ rồi đẩy ông bố ra nói chuyện thay.
- *** gọi ngay thằng *** kia về đây trước khi các bố đập hết cửa hàng. - Thằng cầm đầu gầm ghè.
Ông già tội nghiệp hết van lại xin đám giang hồ chỉ đáng tuổi con cháu mình, cuối cùng bị một thằng tát một cái trời giáng.
Hải tái mặt vì giận, định xông vào giải cứu ông già và cho đám đòi nợ kia một trận thì cánh tay bỗng bị níu chặt. Trúc nhìn hắn lắc đầu, đồng thời kéo hắn lùi xuống một bước. Người ngoài nhìn vào thì giống như bạn gái sợ người yêu lo việc bao đồng rồi vạ lây nên cố năn nỉ ngăn cản nhưng thực tế thì chỉ Hải mới biết lực cánh tay đang giữ mình mạnh tới mức nào. Có cố đến đâu hắn cũng không cách nào vùng ra, từ đây hắn hiểu là Trúc không muốn can thiệp chứ một mình cô đã dư sức xử hết đám kia.
- Tại sao em lại lôi anh đi? - Hải hỏi, giọng không giấu chút bực bội.
- Anh định làm gì? Đánh chúng nó chắc?
- Ừ!
- Anh có biết nếu bị kiện tội hành hung anh có khả năng phải ra toà án binh không? - Cô bình tĩnh hỏi lại. - Chưa kể đánh chúng nó chẳng giải quyết vấn đề gì cả.
- …
- Bọn nó sẽ tiếp tục đến, lần sau đông hơn lần trước. - Trúc thở hắt ra. - Căn nguyên là phải trả cho hết nợ chứ không phải đi đánh đám đòi nợ. Chúng nó cũng chỉ là lũ đâm thuê chém mướn trên răng dưới dép thôi, không có thằng này sẽ có cả chục thằng khác thay thế.
Khuôn mặt Hải càng lúc càng sầm xuống nhưng không biết phản bác thế nào, cuối cùng nghiến răng:
- Cho vay nặng lãi là một lũ khốn nạn, bọn nó đáng phải đi tù hết.
- Em không nói đến những trường hợp lừa đảo, nhưng nếu chỉ là cho vay thì đâu ai ép người ta phải vay? - Trúc lí nhí, tiếng nói nhẹ như hơi thở.
- Em nói gì? - Hắn tròn mắt nhìn cô. - Sao anh nghe như thể em đồng tình với chuyện này vậy? Em có biết bao nhiêu người đã tán gia bại sản vì lũ cho vay nặng lãi không?
- Họ đều biết trước nguy cơ nhưng vẫn vay, tại sao lại trách người cho vay? - Cô bướng bỉnh đáp, lần đầu tiên phản bác lại Hải. - Tại sao không vay ngân hàng cho đỡ lãi cao? Tại vì không vay được, tại giấy tờ không đủ, như vậy thì trách ai? Trường hợp những đứa vay mồm để bố mẹ gánh thì họ nên tự trách mình không biết dạy con trước. Nếu họ không đứng ra trả thì có mười thằng phá gia chi tử cũng không thể phá được.
- Lợi dụng khó khăn của người khác thì tốt đẹp chắc?
- Anh có biết nguy cơ bị bùng của tín dụng đen cao đến mức nào không? Ngân hàng nắm đằng chuôi nên lãi suất của họ thấp, họ còn có tiền gửi để kinh doanh, ngược lại, tín dụng đen là dùng tiền của mình cho vay, giấy tờ đảm bảo làm sao chỉn chu như hồ sơ vay ngân hàng nên lãi cao là để bù vào rủi ro thôi. Với cả không phải ai làm tín dụng đen cũng nâng lãi lên cắt cổ.
- Anh không ngờ em lại bênh vực thứ phi pháp như vậy, em phải xem lại quan điểm của em đi. - Hải lắc đầu, vẻ thất vọng hiện rõ.
- Em không nói tín dụng đen tốt đẹp, bất cứ cái gì nằm ngoài pháp luật đều rất nhiều vấn đề. Em chỉ muốn nói, nguyên tắc cơ bản nhất luôn là có vay có trả, có cung có cầu. Nếu người ta không muốn vay thì chẳng ai có thể nhét tiền vào tay bắt cầm cả.
Có lẽ vụ tranh luận sẽ tiếp diễn không hồi kết nếu Hải không có điện thoại. Cuộc nói chuyện mấy phút đủ làm dịu xuống hai cái đầu nóng nhưng một cái gì đó đã vỡ ra trong lòng Trúc. Cô hiểu rằng giữa cô và Hải sẽ không bao giờ tìm được tiếng nói chung. Gượng ép nhau vào một mối quan hệ không hoà hợp bề lâu bề dài chắc chắn sẽ chẳng mang lại bất kỳ kết quả nào tốt đẹp.
- Ngày mai anh qua đón em nhé? - Hải hỏi khi đỗ xe dưới khu tập thể nhà Trúc.
- Từ mai em phải tăng ca, vào mùa du lịch nên nhà hàng mở muộn lắm. - Cô mỉm cười. - Chúc anh đợt nghỉ vui vẻ, bao giờ thăng cấp thì báo em nhé.
Cho tới khi Hải trở lại đơn vị, Trúc không gặp hắn thêm lần nào. Thực ra không phải Trúc thấy những lời của hắn hoàn toàn vô lý, chỉ là cô không sao kiềm chế khi hắn hằn học kết tội dân “bốc bát họ”. Cô không hề ân hận vì để vuột một đối tượng lý tưởng, chấp nhận chuyện có thể phải cô đơn tới hết đời. Điều tiếc nuối duy nhất của cô là vợ chồng ông Lê. Trúc ái ngại hai ông bà đến mức mấy tuần không dám qua, mãi cho đến ngày bà Hồng chủ động mời cô sang ăn cơm.
- Hai đứa không thành đôi bác rất tiếc. - Trong bữa ăn bà vui vẻ nói. - Nhưng con vẫn luôn là con gái hai bác, không gì thay đổi cả.
………………
Công việc của Trúc trở nên nhàn nhã hơn khi cô được chuyển về làm bếp Á cho một nhà hàng khách sạn năm sao. Khách đến đây chủ yếu chuộng đồ Tây nên cô có khá nhiều thời gian rảnh nhưng do quy trình quản lý phân công công việc khá rành rẽ, cô chẳng thể giúp đỡ gì nhiều cho những đồng nghiệp khác.
- Biết ai đang ngồi ngoài kia không? - Một ngày, cô nàng chạy bàn bỗng lao vào bếp nói oang oang.
- Ai thế?
- Diễn viên Vân Điệp.
Mặc cho Hoa đầy hào hứng, mọi người vẫn chăm chú vào công việc của mình. Ngôi sao, người nổi tiếng đến đây như cơm bữa nên trừ phi là siêu sao hoặc ai đó đang chiếm tiêu điểm, còn không sẽ chẳng ai bận tâm.
- Vân Điệp ở ngoài đẹp hơn trên TV rất nhiều. - Hoa nhìn quanh quất, thấy Trúc có vẻ đang rảnh liền kéo tay cô. - Đi, ra đây tớ chỉ cho.
Trúc miễn cưỡng để cô nàng lôi mình đi. Cả hai đứng lấp ló sau cánh cửa bếp nhìn ra. Ở góc này có thể thấy rõ Vân Điệp còn người đối diện thì chỉ lộ một góc mặt. Dẫu vậy Trúc vẫn sững người như bị điểm huyệt. Ba năm đã qua nhưng cô vẫn có thể dễ dàng nhận ra hắn, kể cả từ đằng sau lưng. Hai tay Trúc siết chặt, run nhẹ.
- Tớ thích Vân Điệp lắm, đúng kiểu đẹp thanh thoát… Ơ kìa, cậu làm sao mà mặt tái thế?
- Tớ không sao…
Trúc lẩm bẩm rồi quay lưng đi vào, đầu óc quay quay không thể tập trung làm gì. Tuy sống cùng thành phố nhưng ba năm qua cô không hề chạm mặt hắn một lần nào, để rồi hôm nay lại vô tình gặp nhau ở hoàn cảnh này.
- Sao mà ngẩn ra thế Trúc? - Anh bếp trưởng trong một lúc ngơi tay quay ra hỏi han.
- Em không sao… - Cô bỗng nhìn anh tha thiết. - Anh này, em cần nấu một món, em muốn mời một người quen ngồi ngoài kia, trừ vào lương em nhé.
- Được rồi.
Một lát sau, Hoa bưng trên tay một tô to đậy nắp ra bàn Vân Điệp, trong lòng đầy thắc mắc. Giữa những gan ngỗng, salad, bít-tết thì bát vịt om sấu thật sự lạc quẻ. Và Hoa càng bối rối hơn khi hai vị khách cũng ngạc nhiên không kém lúc món ăn được đặt xuống bàn.
- Anh gọi món này à? - Vân Điệp hỏi người đàn ông đi cùng với mình.
- Không. - Hắn đáp rồi quay qua Hoa. - Em có mang nhầm bàn không?
- Không ạ. Bên bếp dặn em mang ra cho bàn anh.
Phương nhíu mày nhìn bát vịt thêm một giây rồi trầm giọng nói:
- Anh muốn gặp đầu bếp nấu món này, được không?
Hoa ngập ngừng giây lát. Lý thuyết thì khách được quyền hỏi han đầu bếp về món ăn nhưng thực tế hầu như chẳng bao giờ chuyện này xảy ra nên yêu cầu của người đàn ông đi cùng Vân Điệp là khá kỳ lạ. Có điều, cô cũng biết đây là khách VIP không được phép làm phật ý nên khẽ cúi đầu:
- Vâng ạ, anh đợi một lát để em gọi bạn ấy ra.
Ba năm không phải một thời gian ngắn. Trúc không còn là cô nhóc con lí lắc trong bộ đồng phục nhàu nát màu cháo lòng còn Phương đã bắt đầu có nếp nhăn mờ nơi khoé mép, nét mặt so với ngày xưa càng kín đáo, lạnh nhạt hơn.
Cả hai nhìn nhau giây lát rồi Trúc chủ động mỉm cười.
__________________
Thanhkhe Duyên Nguyễn 2101 The Zest chap mới nha .
Chương sau >>
Chỉnh sửa lần cuối: