Chương 26.
Trúc uống một hơi hết lon bia, bóp bẹp vỏ rồi khe khẽ nói tiếp:
Chương sau >>
Trúc uống một hơi hết lon bia, bóp bẹp vỏ rồi khe khẽ nói tiếp:
- Cuộc đời tôi đến giờ chỉ có hai nỗi đau lớn nhất. Lần đầu là ngày tự tay tôi hạ mẹ từ trên dây xuống. Lần thứ hai là bị người mình tin tưởng nhất vứt bỏ. Nỗi đau thứ nhất để lại cho tôi một vết sẹo nhưng nỗi đau thứ hai đã giúp tôi trưởng thành. Nó dạy tôi rằng không quan trọng mình khao khát, cố gắng, mong đợi đến mức nào, những gì mình nhận lại vẫn có thể chỉ là một con số không tròn trĩnh…
Phương bỗng nắm lấy tay cô, giọng trầm xuống:
- Tôi xin lỗi…
Đây là lần đầu tiên Trúc thấy hắn nói lời xin lỗi, điều hắn chưa từng làm với bất cứ ai trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Nhưng đổi lại, cô lạnh lùng rút tay ra, lắc đầu:
- Không cần đâu, tôi nghĩ thông suốt lâu rồi. Chúng ta bây giờ là tốt nhất.
- Nhưng…
- Không nhưng gì cả. - Cô thở hắt ra. - Hồi trước anh đã nói rõ, anh thà dùng người anh không tin và luôn đề phòng chứ không tin lầm. Tôi cũng sẽ không tin hay trông đợi gì anh ngoài lương tháng, cứ vậy đi.
Nhưng Phương như thể không để lời nào của Trúc vào tai, hắn bướng bỉnh tiếp tục nắm lấy tay cô:
- Tôi đã sai rồi, em muốn trừng phạt tôi thế nào tôi đều chịu nhưng nếu em từng tin tôi thì cho tôi một cơ hội…
Tới đây thì Trúc bùng nổ. Cô thuận tay bốc một nắm cát ném vào Phương rồi đẩy mạnh hắn ngã xuống, hét to:
- Anh im đi, tôi *** phải con cún của anh, ngoắc tay thì chạy lại mà chán thì đá đi. Anh đi mà tìm đứa ngu dại nào khác để nó làm thú cưng cho anh, tôi thì miễn. Xéo!
Nói rồi cô đứng phắt dậy, nhác thấy Phương định đứng lên theo thì gằn giọng:
- Ngồi im đó, bám theo là tôi đánh anh đấy.
Trúc guồng hết lực chân, tính chạy một vòng trên bãi cát cho dịu xuống cơn giận, đúng hơn là mớ cảm xúc đang hỗn độn trong lòng. Cô đã cố tình nhắc lại chuyện cũ nhằm vạch rõ ranh giới với hắn, không cho phép mình một lần nữa hạ xuống rào bảo vệ để lại tiếp tục chịu tổn thương. Có điều, Trúc không thể ngờ chính hắn lại chủ động muốn hàn gắn chuyện ngày trước. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cô phần nào bị sốc, châm ngòi cho cơn giận bùng phát vừa xong.
Mới chạy chưa tới chục mét, Trúc bỗng nghe thấy tiếng chân vội vã đằng sau. Còn chưa kịp quay ra, cả người cô đã bị nhấc bổng lên. Phương vác Trúc lên vai, mặc cô giãy dụa đấm đá, cứ thế lao thẳng xuống biển. Cả hai chìm trong nước, ướt lướt thướt từ đầu tới chân.
- Anh bị thần kinh à? - Trúc gào thét nhưng tiếng được tiếng mất vì mồm lúng búng đầy nước biển mặn chát.
- Tôi phải dìm em xuống nước cho đầu em bớt nóng đi. - Ngược lại với cô, Phương cười lớn.
- Tôi đã bảo tránh xa tôi ra. - Trúc cố đẩy mạnh hắn nhưng sức cản của nước khiến lực tay cô yếu đi nhiều. - Anh không nghe hiểu tiếng người à?
- Không… - Hắn vẫn cười. - Tôi cũng mặt dày vô liêm sỉ không kém em đâu. Nếu không tha lỗi cho tôi, tôi sẽ còn bám theo em.
Hoá ra đây chính là ví dụ sống động cho câu nói “tôi đã xin lỗi nên bạn có nghĩa vụ phải tha thứ”. Sự ngang ngược của Phương khiến Trúc tức đến nỗi á khẩu, tay nắm chặt tung một cú đấm hết lực vào ngực hắn. Mặc kệ hắn rúm người vì đau, cô lạnh lùng quay lưng lội vào bờ.
- Hết tức chưa? - Phương ôm ngực lảo đảo đi theo cô.
- Nếu anh chết thì may ra. - Trúc khịt mũi.
- Vậy dễ quá nhưng thế thì không vui, đời tôi chỉ quen làm việc khó thôi. - Hắn nhe răng cười tỉnh.
- Cẩn thận kẻo cố quá là quá cố!
- Thì cứ thử liều một lần.
Phương còn chưa dứt lời, người đã vọt tới bên cạnh Trúc rồi nhanh như chớp nghiêng đầu hôn mạnh một cái lên má cô. Trúc đứng chết trân như bị điểm huyệt. Tới khi cô hoàn hồn, vung tay định đánh trả thì hắn đã chui vào lều kéo khoá kín mít. Cô không nghĩ ngợi gì nhiều, lao theo giật mạnh cửa lều quyết ăn thua đủ với hắn.
Đập vào mắt Trúc là nửa thân trên không mảnh vải che của Phương. Những vết sẹo ngang dọc chồng chéo nổi bật trên làn da trắng trẻo và hình xăm phượng hoàng đỏ rực sau lưng như đang cười nhạo vào mặt người đối diện. Tuy lần đầu gặp hắn đã cởi áo đánh nhau với Trúc nhưng lần này thì khác hẳn. Thay cho sát khí ngùn ngụt ngày đó, giờ những giọt nước từ tóc hắn rơi xuống lăn dọc trên khối cơ bắp cuồn cuộn lại toả ra một sức hút kỳ lạ. Trong phút chốc cô ngây người, không biết nên phản ứng thế nào.
- Người ta vào thay quần áo, em đuổi theo làm gì? - Phương nhìn cô cười. - Em mà sàm sỡ tôi là tôi la lên đấy.
Chưa đầy một giây Trúc biến mất, đúng hơn là chạy trối chết. Lửa giận tắt ngúm, đổi lại chỉ còn là xấu hổ và một cảm giác rất phức tạp. Mặt cô đỏ nhừ, tim đập dữ dội khiến tay chân bất giác bủn rủn, hơi thở dồn dập như thể vừa trải qua một buổi huấn luyện dài.
Trúc vào xe thay quần áo, lau khô đầu rồi đi ra, tròng vào chiếc túi ngủ rồi nằm dài ngay trên bãi cát. Phương cũng không ló mặt ra khỏi lều thêm lần nào.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, bãi biển rộng chỉ còn tiếng sóng vỗ rì rào. Hai bộ quần áo ướt phơi cạnh đống lửa bay phần phật trong gió. Tuy nằm im nhưng Trúc không thể ngủ, cứ nhắm mắt lại là những cảnh tượng vừa diễn ra lại hiện về trong đầu khiến tim cô đập rộn.
- Em ngủ chưa? - Tiếng rủ rỉ vọng tới.
- Rồi!
Khuôn mặt tươi cười của Phương xuất hiện ngay trên đầu Trúc:
- Uống bia không?
Tuy rủ cô nhậu nhưng hắn vẫn như mọi khi, chỉ nhấp nước khoáng. Ngược lại, Trúc uống thả phanh, uống cho trôi hết mọi ấm ức lẫn mệt mỏi trong lòng. Cô nhớ lại thời gian mới quen Phương, mọi thứ thật tuyệt vời. Lúc đó cô chỉ là một con nhóc ngây thơ, luôn lạc quan và tràn đầy năng lượng. Sau này nghĩ lại Trúc mới nhận ra ngày ấy hắn đã quan tâm mình biết bao nhiêu. Sự ấm áp ẩn dưới nụ cười khẩy và những câu nói mỉa mai sâu cay mà một con nhóc mười bảy, mười tám chưa dễ nhận ra. Cô luôn tự hỏi nếu không có sự phản bội của Thắng thì giờ mối quan hệ của cô và hắn sẽ thế nào.
Trúc cầm lon bia đầy uống cạn.
Không hiểu bằng cách nào mà cô uống đến đâu Phương lại lôi thêm bia ra đến đó. Cho tới khi chỗ vỏ lon chất lên gần nửa mét thì bãi biển trước mắt Trúc bắt đầu tròng trành, nghiêng ngả. Thay vì nuốt vào lòng mọi điều như bình thường thì giờ bất cứ ý nghĩ bất chợt nào lướt qua đầu cô đều tuôn ra hết. Cô khóc lóc trách móc Phương ba năm trước đã quá tàn nhẫn với mình, chưa hết câu lại quay ra chửi hắn, đang chửi dở thì túm áo hắn doạ đánh. Xen giữa bài diễn văn lộn xộn là các bài hát không đầu không cuối cùng những điệu nhảy chẳng ra hình thù.
Và cuối cùng thì Trúc không nhớ gì nữa.
……
Sáng hôm sau, Trúc tỉnh dậy với cái đầu nặng trĩu, bụng dạ nôn nao, thần trí mơ hồ mất hết khái niệm về không gian thời gian.
Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một đôi mắt đang nhìn mình dịu dàng trong khoảng cách độ mười centimet. Ngay khi ánh mắt hai bên chạm vào nhau thì nét dịu dàng biến mất, thay bằng nụ cười giễu cợt. Lúc này Trúc cũng kịp nhận ra là mình đang quấn chặt lấy người bên cạnh, vội bật dậy, theo phản xạ bắt chéo hai tay che lấy người.
- Em làm cái gì đó? - Phương nhếch mép, tia nhìn giễu cợt càng đậm nét.
- Anh… anh đã làm gì tôi?
- Em dùng đầu để nghĩ một chút được không? - Hắn thở hắt ra. - Tôi tỉnh, em say, vậy ai mới là nạn nhân? Tôi đã nói em nhiều lần là đừng có nảy sinh ý đồ đen tối với tôi nhưng em cố tình mượn rượu làm càn…
Trong lúc Phương thao thao nói, Trúc lén lút cúi xuống tự kiểm tra. Nhận thấy trên người quần áo có hơi xộc xệch nhưng vẫn đầy đủ, cô liền yên tâm lao tới bịt miệng hắn. Cô vẫn chưa thể nhớ hết đêm qua mình đã làm những chuyện ngu ngốc gì nhưng nội mấy mảnh ký ức lộn xộn còn đọng lại là đủ khiến cô muốn độn thổ.
Phương theo đà xô của Trúc ngã ra sau, kéo theo cô đè lên người. Trong không gian chật hẹp của chiếc lều, tư thế này càng thêm phần nhạy cảm. Hắn vẫn cười tỉnh, thản nhiên nói:
- Em hành tôi đêm qua chưa đủ à? Giờ là ban ngày ban mặt, tôi lại thuộc tuýp cổ điển, nề nếp nên em làm thế này tôi khó xử lắm.
Trúc nhảy bật ngược trở lại, lưng dính vào vách lều, hai má hồng lên.
- Tại sao tôi lại ở đây? Rõ ràng đêm qua tôi…
- Đêm qua em say mèm, tôi tưởng em ngủ luôn ngoài đấy, ai dè em lại nhảy xổ vào lều, đòi ngủ trong này bằng được. Tôi đuổi thế nào cũng không ra. - Phương vừa nói vừa chầm chậm mở khuy áo, kéo chiếc sơ mi tuột khỏi vai, chỉ vào một vết răng hằn rõ trên bả vai vẫn còn hơi tấy. - Em giở trò không được thì hành hung người ta thế này đây!
Tận tới lúc thu xếp xong đồ đạc, yên vị trên xe, Trúc vẫn kiên quyết không nhìn mặt Phương. Theo lịch trình, cả hai sẽ chạy thẳng xe về thành phố rồi từ đó đi máy bay về.
- Mấy giờ mai mình bay thế nhỉ? - Phương hỏi bâng quơ.
- Sáu giờ sáng. - Trúc lẩm bẩm, mặt vẫn ngoảnh ra bên ngoài.
- Ôi thôi xong… Phải tầm tối nay mới về đến thành phố, mai lại bay sớm, vậy là không kịp rồi.
- Kịp gì? - Tiếng kêu thảm thiết của hắn đã khiến cô tò mò quay lại.
- Kịp đi tiêm phòng dại! Quá năm giờ là chẳng còn trạm y tế dự phòng nào mở nữa. - Hắn tỉnh bơ đáp.
- Anh tin tôi đánh anh không? - Cô nghiến răng.
- Tin chứ! Sàm sỡ tôi em còn dám nữa là đánh. - Hắn thở dài. - Mấy năm nay tôi yếu đi nhiều rồi, đánh không lại em đâu. Đêm qua tôi phải liều chết chống lại đấy, không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra…
- …
- Nghĩ lại vẫn thấy sợ…
Trúc xoay mạnh người, lấy chiếc áo khoác phủ kín đầu, kiên quyết không thèm tiếp tục đôi co với kẻ nhỏ nhen. Đang bị Phương bắt thóp nên cô không dám ho he gì, còn hắn thì chẳng ngần ngại tìm mọi cơ hội chì chiết cô vì cái tai nạn ngớ ngẩn kia. Mọi lần dù uống nhiều cỡ nào, Trúc đều kiểm soát hành vi rất tốt nên cô không thể ngờ có ngày mình lại “bừa” đến thế.
- Này…
- Im đi, đừng có mở mồm nói gì.
Nếu không có chiếc áo trùm kín, hẳn Trúc đã nhìn thấy nụ cười mỉm và ánh mắt dịu dàng của người ngồi bên cạnh. Và cả một tia sáng hạnh phúc.
………………
- Tôi xin phép nghỉ ngày mai nhé.
- Có việc gì à? - Phương hỏi vẻ quan tâm.
- Việc nhà thôi ạ. - Trúc lầm bầm.
- Em mới đi làm đã làm gì có phép. - Hắn nhún vai. - Trừ phi là việc quan trọng hay bất khả kháng thì không được nghỉ đâu… Hay em có kế hoạch ốm đột xuất không?
- … - Cô mím môi, lén lút lườm hắn. - anh trừ tôi một ngày lương là được chứ gì?
- Nghỉ không phép, không lý do thì phải tính là thái độ và tinh thần làm việc kém, trừ cả tuần lương chứ không phải một ngày đâu.
Trúc nuốt mạnh một cái như để trôi đi cục tức đã dâng lên ngang cổ, nghiến răng rít lên từng từ:
- Tò mò muốn biết tôi đi đâu thì cứ nói, ra cái vẻ nguy hiểm làm gì? Mai là giỗ mẹ tôi nên tôi về nhà bác cả, tiện thể thăm ông bà ngoại luôn.
- Ông bà ngoại em vẫn khoẻ chứ?
Cô cảnh giác nhìn Phương. Bài học từ Thắng vẫn mới nguyên như ngày hôm qua. Trên đời này, những người thân thiết nhất với cô ngoài gia đình ông Lê thì còn ông bà ngoại. Tuy ở xa nhưng Trúc không bao giờ quên ơn ông bà đã còng lưng nuôi cô từ ngày mẹ mất cho tới lúc cô có thể tự lo cho mình. Dù có sống vô phép tắc cỡ nào thì bảo vệ những người thương yêu vẫn là trách nhiệm bất biến đối với Trúc. Ông Lê là trung tướng, hai cậu con trai cũng có vị trí cao trong quân đội nên không dễ đụng vào nhưng ông bà ngoại cô lại khác.
- Chúng ta có thể đồng ý với nhau một việc được không?
- Em nói đi.
- Tôi thề là sẽ không bao giờ phản bội anh nhưng trong quá trình làm việc hay hoàn cảnh xô đẩy, ai mà biết liệu tôi có khi nào khiến anh phật ý không…
- Thì sao?
- Tôi muốn anh cam kết là dù có bất cứ chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ không đụng tới ông bà tôi. Cùng lắm chỉ xử mình tôi…
Phương bỗng phá lên cười ngặt nghẽo, biến bài diễn văn tâm huyết thành cái gì đó rất khôi hài. Cô cau mày:
- Có gì buồn cười à?
- Em nghĩ vai trò của em quan trọng tới mức nào mà đáng giá hẳn ba mạng người thế?
- …
- Thiệt hại lớn nhất em có thể gây ra cho tôi chắc cũng chẳng tới hai, ba chục tỷ… Vì đâu em lại có ý nghĩ ngộ nghĩnh là em quan trọng ngang với Thắng để tôi phải “tru di tam tộc”? - Hắn xua tay, trận cười chưa có dấu hiệu dừng lại. - Bớt ảo tưởng sức mạnh đi. Giết người không dễ như trên phim đâu, sao tôi phải tốn quá nhiều tâm sức cho một cái bình vôi như em chứ?
Trúc sầm mặt. Càng ở gần Phương, cô càng cảm thấy sự bình tĩnh rèn luyện trong mấy năm qua bay biến sạch sẽ. Nếu cô từng xử lý Thơ bài bản, lạnh lùng thì mỗi lần ở cạnh Phương cô chỉ có một ham muốn tột cùng là đấm thẳng vào mặt hắn. Nhưng tất nhiên cô chưa đủ can đảm thực hiện nên sự ấm ức đối với hắn ngày một tăng mà chưa thấy điểm dừng.
_________________
Duyên Nguyễn 2101 Thanhkhe The Zest suongthuytinh Chap mới nhaaa .
Phương bỗng nắm lấy tay cô, giọng trầm xuống:
- Tôi xin lỗi…
Đây là lần đầu tiên Trúc thấy hắn nói lời xin lỗi, điều hắn chưa từng làm với bất cứ ai trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Nhưng đổi lại, cô lạnh lùng rút tay ra, lắc đầu:
- Không cần đâu, tôi nghĩ thông suốt lâu rồi. Chúng ta bây giờ là tốt nhất.
- Nhưng…
- Không nhưng gì cả. - Cô thở hắt ra. - Hồi trước anh đã nói rõ, anh thà dùng người anh không tin và luôn đề phòng chứ không tin lầm. Tôi cũng sẽ không tin hay trông đợi gì anh ngoài lương tháng, cứ vậy đi.
Nhưng Phương như thể không để lời nào của Trúc vào tai, hắn bướng bỉnh tiếp tục nắm lấy tay cô:
- Tôi đã sai rồi, em muốn trừng phạt tôi thế nào tôi đều chịu nhưng nếu em từng tin tôi thì cho tôi một cơ hội…
Tới đây thì Trúc bùng nổ. Cô thuận tay bốc một nắm cát ném vào Phương rồi đẩy mạnh hắn ngã xuống, hét to:
- Anh im đi, tôi *** phải con cún của anh, ngoắc tay thì chạy lại mà chán thì đá đi. Anh đi mà tìm đứa ngu dại nào khác để nó làm thú cưng cho anh, tôi thì miễn. Xéo!
Nói rồi cô đứng phắt dậy, nhác thấy Phương định đứng lên theo thì gằn giọng:
- Ngồi im đó, bám theo là tôi đánh anh đấy.
Trúc guồng hết lực chân, tính chạy một vòng trên bãi cát cho dịu xuống cơn giận, đúng hơn là mớ cảm xúc đang hỗn độn trong lòng. Cô đã cố tình nhắc lại chuyện cũ nhằm vạch rõ ranh giới với hắn, không cho phép mình một lần nữa hạ xuống rào bảo vệ để lại tiếp tục chịu tổn thương. Có điều, Trúc không thể ngờ chính hắn lại chủ động muốn hàn gắn chuyện ngày trước. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cô phần nào bị sốc, châm ngòi cho cơn giận bùng phát vừa xong.
Mới chạy chưa tới chục mét, Trúc bỗng nghe thấy tiếng chân vội vã đằng sau. Còn chưa kịp quay ra, cả người cô đã bị nhấc bổng lên. Phương vác Trúc lên vai, mặc cô giãy dụa đấm đá, cứ thế lao thẳng xuống biển. Cả hai chìm trong nước, ướt lướt thướt từ đầu tới chân.
- Anh bị thần kinh à? - Trúc gào thét nhưng tiếng được tiếng mất vì mồm lúng búng đầy nước biển mặn chát.
- Tôi phải dìm em xuống nước cho đầu em bớt nóng đi. - Ngược lại với cô, Phương cười lớn.
- Tôi đã bảo tránh xa tôi ra. - Trúc cố đẩy mạnh hắn nhưng sức cản của nước khiến lực tay cô yếu đi nhiều. - Anh không nghe hiểu tiếng người à?
- Không… - Hắn vẫn cười. - Tôi cũng mặt dày vô liêm sỉ không kém em đâu. Nếu không tha lỗi cho tôi, tôi sẽ còn bám theo em.
Hoá ra đây chính là ví dụ sống động cho câu nói “tôi đã xin lỗi nên bạn có nghĩa vụ phải tha thứ”. Sự ngang ngược của Phương khiến Trúc tức đến nỗi á khẩu, tay nắm chặt tung một cú đấm hết lực vào ngực hắn. Mặc kệ hắn rúm người vì đau, cô lạnh lùng quay lưng lội vào bờ.
- Hết tức chưa? - Phương ôm ngực lảo đảo đi theo cô.
- Nếu anh chết thì may ra. - Trúc khịt mũi.
- Vậy dễ quá nhưng thế thì không vui, đời tôi chỉ quen làm việc khó thôi. - Hắn nhe răng cười tỉnh.
- Cẩn thận kẻo cố quá là quá cố!
- Thì cứ thử liều một lần.
Phương còn chưa dứt lời, người đã vọt tới bên cạnh Trúc rồi nhanh như chớp nghiêng đầu hôn mạnh một cái lên má cô. Trúc đứng chết trân như bị điểm huyệt. Tới khi cô hoàn hồn, vung tay định đánh trả thì hắn đã chui vào lều kéo khoá kín mít. Cô không nghĩ ngợi gì nhiều, lao theo giật mạnh cửa lều quyết ăn thua đủ với hắn.
Đập vào mắt Trúc là nửa thân trên không mảnh vải che của Phương. Những vết sẹo ngang dọc chồng chéo nổi bật trên làn da trắng trẻo và hình xăm phượng hoàng đỏ rực sau lưng như đang cười nhạo vào mặt người đối diện. Tuy lần đầu gặp hắn đã cởi áo đánh nhau với Trúc nhưng lần này thì khác hẳn. Thay cho sát khí ngùn ngụt ngày đó, giờ những giọt nước từ tóc hắn rơi xuống lăn dọc trên khối cơ bắp cuồn cuộn lại toả ra một sức hút kỳ lạ. Trong phút chốc cô ngây người, không biết nên phản ứng thế nào.
- Người ta vào thay quần áo, em đuổi theo làm gì? - Phương nhìn cô cười. - Em mà sàm sỡ tôi là tôi la lên đấy.
Chưa đầy một giây Trúc biến mất, đúng hơn là chạy trối chết. Lửa giận tắt ngúm, đổi lại chỉ còn là xấu hổ và một cảm giác rất phức tạp. Mặt cô đỏ nhừ, tim đập dữ dội khiến tay chân bất giác bủn rủn, hơi thở dồn dập như thể vừa trải qua một buổi huấn luyện dài.
Trúc vào xe thay quần áo, lau khô đầu rồi đi ra, tròng vào chiếc túi ngủ rồi nằm dài ngay trên bãi cát. Phương cũng không ló mặt ra khỏi lều thêm lần nào.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, bãi biển rộng chỉ còn tiếng sóng vỗ rì rào. Hai bộ quần áo ướt phơi cạnh đống lửa bay phần phật trong gió. Tuy nằm im nhưng Trúc không thể ngủ, cứ nhắm mắt lại là những cảnh tượng vừa diễn ra lại hiện về trong đầu khiến tim cô đập rộn.
- Em ngủ chưa? - Tiếng rủ rỉ vọng tới.
- Rồi!
Khuôn mặt tươi cười của Phương xuất hiện ngay trên đầu Trúc:
- Uống bia không?
Tuy rủ cô nhậu nhưng hắn vẫn như mọi khi, chỉ nhấp nước khoáng. Ngược lại, Trúc uống thả phanh, uống cho trôi hết mọi ấm ức lẫn mệt mỏi trong lòng. Cô nhớ lại thời gian mới quen Phương, mọi thứ thật tuyệt vời. Lúc đó cô chỉ là một con nhóc ngây thơ, luôn lạc quan và tràn đầy năng lượng. Sau này nghĩ lại Trúc mới nhận ra ngày ấy hắn đã quan tâm mình biết bao nhiêu. Sự ấm áp ẩn dưới nụ cười khẩy và những câu nói mỉa mai sâu cay mà một con nhóc mười bảy, mười tám chưa dễ nhận ra. Cô luôn tự hỏi nếu không có sự phản bội của Thắng thì giờ mối quan hệ của cô và hắn sẽ thế nào.
Trúc cầm lon bia đầy uống cạn.
Không hiểu bằng cách nào mà cô uống đến đâu Phương lại lôi thêm bia ra đến đó. Cho tới khi chỗ vỏ lon chất lên gần nửa mét thì bãi biển trước mắt Trúc bắt đầu tròng trành, nghiêng ngả. Thay vì nuốt vào lòng mọi điều như bình thường thì giờ bất cứ ý nghĩ bất chợt nào lướt qua đầu cô đều tuôn ra hết. Cô khóc lóc trách móc Phương ba năm trước đã quá tàn nhẫn với mình, chưa hết câu lại quay ra chửi hắn, đang chửi dở thì túm áo hắn doạ đánh. Xen giữa bài diễn văn lộn xộn là các bài hát không đầu không cuối cùng những điệu nhảy chẳng ra hình thù.
Và cuối cùng thì Trúc không nhớ gì nữa.
……
Sáng hôm sau, Trúc tỉnh dậy với cái đầu nặng trĩu, bụng dạ nôn nao, thần trí mơ hồ mất hết khái niệm về không gian thời gian.
Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một đôi mắt đang nhìn mình dịu dàng trong khoảng cách độ mười centimet. Ngay khi ánh mắt hai bên chạm vào nhau thì nét dịu dàng biến mất, thay bằng nụ cười giễu cợt. Lúc này Trúc cũng kịp nhận ra là mình đang quấn chặt lấy người bên cạnh, vội bật dậy, theo phản xạ bắt chéo hai tay che lấy người.
- Em làm cái gì đó? - Phương nhếch mép, tia nhìn giễu cợt càng đậm nét.
- Anh… anh đã làm gì tôi?
- Em dùng đầu để nghĩ một chút được không? - Hắn thở hắt ra. - Tôi tỉnh, em say, vậy ai mới là nạn nhân? Tôi đã nói em nhiều lần là đừng có nảy sinh ý đồ đen tối với tôi nhưng em cố tình mượn rượu làm càn…
Trong lúc Phương thao thao nói, Trúc lén lút cúi xuống tự kiểm tra. Nhận thấy trên người quần áo có hơi xộc xệch nhưng vẫn đầy đủ, cô liền yên tâm lao tới bịt miệng hắn. Cô vẫn chưa thể nhớ hết đêm qua mình đã làm những chuyện ngu ngốc gì nhưng nội mấy mảnh ký ức lộn xộn còn đọng lại là đủ khiến cô muốn độn thổ.
Phương theo đà xô của Trúc ngã ra sau, kéo theo cô đè lên người. Trong không gian chật hẹp của chiếc lều, tư thế này càng thêm phần nhạy cảm. Hắn vẫn cười tỉnh, thản nhiên nói:
- Em hành tôi đêm qua chưa đủ à? Giờ là ban ngày ban mặt, tôi lại thuộc tuýp cổ điển, nề nếp nên em làm thế này tôi khó xử lắm.
Trúc nhảy bật ngược trở lại, lưng dính vào vách lều, hai má hồng lên.
- Tại sao tôi lại ở đây? Rõ ràng đêm qua tôi…
- Đêm qua em say mèm, tôi tưởng em ngủ luôn ngoài đấy, ai dè em lại nhảy xổ vào lều, đòi ngủ trong này bằng được. Tôi đuổi thế nào cũng không ra. - Phương vừa nói vừa chầm chậm mở khuy áo, kéo chiếc sơ mi tuột khỏi vai, chỉ vào một vết răng hằn rõ trên bả vai vẫn còn hơi tấy. - Em giở trò không được thì hành hung người ta thế này đây!
Tận tới lúc thu xếp xong đồ đạc, yên vị trên xe, Trúc vẫn kiên quyết không nhìn mặt Phương. Theo lịch trình, cả hai sẽ chạy thẳng xe về thành phố rồi từ đó đi máy bay về.
- Mấy giờ mai mình bay thế nhỉ? - Phương hỏi bâng quơ.
- Sáu giờ sáng. - Trúc lẩm bẩm, mặt vẫn ngoảnh ra bên ngoài.
- Ôi thôi xong… Phải tầm tối nay mới về đến thành phố, mai lại bay sớm, vậy là không kịp rồi.
- Kịp gì? - Tiếng kêu thảm thiết của hắn đã khiến cô tò mò quay lại.
- Kịp đi tiêm phòng dại! Quá năm giờ là chẳng còn trạm y tế dự phòng nào mở nữa. - Hắn tỉnh bơ đáp.
- Anh tin tôi đánh anh không? - Cô nghiến răng.
- Tin chứ! Sàm sỡ tôi em còn dám nữa là đánh. - Hắn thở dài. - Mấy năm nay tôi yếu đi nhiều rồi, đánh không lại em đâu. Đêm qua tôi phải liều chết chống lại đấy, không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra…
- …
- Nghĩ lại vẫn thấy sợ…
Trúc xoay mạnh người, lấy chiếc áo khoác phủ kín đầu, kiên quyết không thèm tiếp tục đôi co với kẻ nhỏ nhen. Đang bị Phương bắt thóp nên cô không dám ho he gì, còn hắn thì chẳng ngần ngại tìm mọi cơ hội chì chiết cô vì cái tai nạn ngớ ngẩn kia. Mọi lần dù uống nhiều cỡ nào, Trúc đều kiểm soát hành vi rất tốt nên cô không thể ngờ có ngày mình lại “bừa” đến thế.
- Này…
- Im đi, đừng có mở mồm nói gì.
Nếu không có chiếc áo trùm kín, hẳn Trúc đã nhìn thấy nụ cười mỉm và ánh mắt dịu dàng của người ngồi bên cạnh. Và cả một tia sáng hạnh phúc.
………………
- Tôi xin phép nghỉ ngày mai nhé.
- Có việc gì à? - Phương hỏi vẻ quan tâm.
- Việc nhà thôi ạ. - Trúc lầm bầm.
- Em mới đi làm đã làm gì có phép. - Hắn nhún vai. - Trừ phi là việc quan trọng hay bất khả kháng thì không được nghỉ đâu… Hay em có kế hoạch ốm đột xuất không?
- … - Cô mím môi, lén lút lườm hắn. - anh trừ tôi một ngày lương là được chứ gì?
- Nghỉ không phép, không lý do thì phải tính là thái độ và tinh thần làm việc kém, trừ cả tuần lương chứ không phải một ngày đâu.
Trúc nuốt mạnh một cái như để trôi đi cục tức đã dâng lên ngang cổ, nghiến răng rít lên từng từ:
- Tò mò muốn biết tôi đi đâu thì cứ nói, ra cái vẻ nguy hiểm làm gì? Mai là giỗ mẹ tôi nên tôi về nhà bác cả, tiện thể thăm ông bà ngoại luôn.
- Ông bà ngoại em vẫn khoẻ chứ?
Cô cảnh giác nhìn Phương. Bài học từ Thắng vẫn mới nguyên như ngày hôm qua. Trên đời này, những người thân thiết nhất với cô ngoài gia đình ông Lê thì còn ông bà ngoại. Tuy ở xa nhưng Trúc không bao giờ quên ơn ông bà đã còng lưng nuôi cô từ ngày mẹ mất cho tới lúc cô có thể tự lo cho mình. Dù có sống vô phép tắc cỡ nào thì bảo vệ những người thương yêu vẫn là trách nhiệm bất biến đối với Trúc. Ông Lê là trung tướng, hai cậu con trai cũng có vị trí cao trong quân đội nên không dễ đụng vào nhưng ông bà ngoại cô lại khác.
- Chúng ta có thể đồng ý với nhau một việc được không?
- Em nói đi.
- Tôi thề là sẽ không bao giờ phản bội anh nhưng trong quá trình làm việc hay hoàn cảnh xô đẩy, ai mà biết liệu tôi có khi nào khiến anh phật ý không…
- Thì sao?
- Tôi muốn anh cam kết là dù có bất cứ chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ không đụng tới ông bà tôi. Cùng lắm chỉ xử mình tôi…
Phương bỗng phá lên cười ngặt nghẽo, biến bài diễn văn tâm huyết thành cái gì đó rất khôi hài. Cô cau mày:
- Có gì buồn cười à?
- Em nghĩ vai trò của em quan trọng tới mức nào mà đáng giá hẳn ba mạng người thế?
- …
- Thiệt hại lớn nhất em có thể gây ra cho tôi chắc cũng chẳng tới hai, ba chục tỷ… Vì đâu em lại có ý nghĩ ngộ nghĩnh là em quan trọng ngang với Thắng để tôi phải “tru di tam tộc”? - Hắn xua tay, trận cười chưa có dấu hiệu dừng lại. - Bớt ảo tưởng sức mạnh đi. Giết người không dễ như trên phim đâu, sao tôi phải tốn quá nhiều tâm sức cho một cái bình vôi như em chứ?
Trúc sầm mặt. Càng ở gần Phương, cô càng cảm thấy sự bình tĩnh rèn luyện trong mấy năm qua bay biến sạch sẽ. Nếu cô từng xử lý Thơ bài bản, lạnh lùng thì mỗi lần ở cạnh Phương cô chỉ có một ham muốn tột cùng là đấm thẳng vào mặt hắn. Nhưng tất nhiên cô chưa đủ can đảm thực hiện nên sự ấm ức đối với hắn ngày một tăng mà chưa thấy điểm dừng.
_________________
Duyên Nguyễn 2101 Thanhkhe The Zest suongthuytinh Chap mới nhaaa .
Chương sau >>
Chỉnh sửa lần cuối: