Đan dè dặt nói, niềm vui giảm không ít bởi vẻ tiều tuỵ của Trúc. Tuy thân thiết nhưng dường như Trúc có một góc cuộc sống cùng những mối quan hệ mà cô không thể biết. Đan nhận ra độ một năm nay Trúc đã thay đổi rất nhiều, không còn hồn nhiên, bốc đồng mà trở nên trầm tính, biết kiềm chế hơn hẳn. Có một thời gian Trúc đặc biệt vui vẻ, ánh mắt luôn lấp lánh hạnh phúc thì gần đây lại suy sụp thấy rõ. Cô gầy đi, quầng mắt trũng sâu, vẻ thờ ơ mệt mỏi luôn hằn trên khuôn mặt.
- Mày sao đấy? Có chuyện gì kể tao nghe. - Đan rụt rè hỏi.
Trúc lắc đầu. Thực tâm cô rất muốn tâm sự hết cho nhẹ lòng nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu và như thế nào. Cô càng khó khăn hơn trong việc định nghĩa mối quan hệ và đặc biệt là cảm xúc mình có với Phương. Về lý thuyết mà nói, lẽ ra được xoá một khoản nợ lớn Trúc phải hết sức nhẹ nhõm nhưng thực tế cô không có lấy một mảy vui vẻ. Cô nhớ da diết thời gian bên cạnh Phương, nhớ da diết giọng nói, nụ cười, đến cả cái cau mày của hắn. Thậm chí Trúc sẵn sàng đánh đổi tất cả để một lần nữa có được cảm giác ấm áp, an toàn trong vòng tay hắn. Những ký ức về hắn ngọt ngào bao nhiêu thì giờ đây trở thành những mũi kim sắc nhọn bấy nhiêu đâm vào lòng cô hàng ngày hàng giờ. Nhưng Trúc không dám kể ra cảm xúc này với bất cứ ai, kể cả Đan vì sợ bị cho là mắc “hội chứng Stockholm”.
Có điều, dù có đau buồn tới đâu thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Nước mắt không thể lấp đầy cái bụng đói nên vừa rời xa Phương là Trúc đã phải cố tìm ngay một công việc mới để trang trải. Nhờ tấm bằng cấp ba, giờ đây cô không cần vật nài bà chủ quán cơm bình dân nhận mình vào làm để đổi lấy bữa ăn mà hiên ngang nộp đơn cho một số việc tay chân cơ bản. Cuối cùng, nhờ Thái giới thiệu mà cô được nhận vào làm bảo vệ trực ca đêm cho một cửa hàng điện máy lớn. Nhìn chung công việc không quá vất vả, chỉ cần điều chỉnh lịch sinh hoạt đôi chút cho phù hợp. Và lần đầu tiên trong đời, Trúc được cầm đồng tiền từ sức lực mình bỏ ra, tuy ít ỏi nhưng lại giúp cuộc sống của cô dễ thở hơn rất nhiều.
- Chủ nhật này mày rảnh không? - Đan bỗng hỏi.
- Ban ngày thì tao rảnh.
- Đi chơi với tao đi. Có tao, Long với một người bạn nữa của Long.
Thấy vẻ ngập ngừng của bạn, cô vội nói tiếp:
- Chạy xe về ngoại thành picnic nửa ngày thôi, không tốn tiền đâu. Bọn tao đi xe máy đón mày, đồ Long có sẵn rồi, mày góp tí tiền ăn là được.
Sau khi Trúc ra tay can thiệp, “cô bé Lọ Lem” Minh Hà đã trật tự lùi qua một bên, nhờ đó Đan có cơ hội tiếp cận Long và khá bất ngờ khi hai người nhận ra mình có rất nhiều điểm chung. Kết thúc kỳ thi đại học, cả hai chính thức thành đôi trong sự ủng hộ nhiệt liệt của gia đình, bạn bè. Một tân sinh viên Ngoại thương xinh xắn dễ thương kết đôi cùng một tân sinh viên Xây dựng đẹp trai, năng động, giỏi thể thao thì chính là cặp “kim đồng ngọc nữ” còn điểm nào để chê?
Cuối cùng, một phần vì rảnh rỗi, một phần vì muốn biết hơn về Long, Trúc gật đầu.
Nhưng tới khi lên đường, cô mới ân hận khi phát hiện ra mục đích thật sự của buổi đi chơi. Người bạn mà Đan nói là Tùng, bạn cùng lớp học thêm với Long cũng mới đỗ Xây dựng, và chẳng cần ai phải giới thiệu, cả hai đều biết Đan và Long đang cố ghép đôi cho mình. Tùng sáng sủa đẹp trai, da trắng môi hồng, dáng người hơi gầy, thêm quần áo phong cách Hàn Quốc, trông anh chàng rất có hơi hướm các thần tượng xứ kim chi. Tuy ngoại hình còn kém xa Mì nhưng cơ bản có thể tính là “có sức hút”. Về phần Trúc, cô vẫn chẳng có gì khác ngoài áo phông, quần bò, giày bata hết sức cơ bản. Thay ra bộ đồng phục, sự khác biệt giữa cô và các bạn liền bộc lộ rõ ràng hơn bao giờ hết.
Nơi cả nhóm đến là bãi bồi ven sông, có trời mây sông nước thoáng đãng, rộng rãi, và đặc biệt là rất vắng người, tạo thành một địa điểm picnic lý tưởng. Sau khi thoải mái chạy chơi và chụp ảnh, bốn người tụ lại ăn vặt, tán gẫu dưới bóng cây.
- Bao giờ trường anh nhập học? - Đan hỏi Long.
- Chắc đầu tháng mười, anh chưa có lịch. Nhưng bọn nó đồn là cuối năm phải đi tập quân sự một tháng, anh đang ngán quá.
- Tại sao? Em thà đi quân sự một tháng còn hơn phải học đại cương, toàn môn chẳng liên quan, mất nguyên năm nhất. - Đan thở dài.
- Bà chưa nghe các khoá trước kể à? - Tùng chen vào. - Đi tập quân sự khổ lắm, ăn uống dở tệ, sinh hoạt gò bó, không có cả nước nóng.
Trúc lẳng lặng lắng nghe câu chuyện, không góp lời nào, đơn giản bởi cô chẳng có khái niệm về những gì họ đang nói. Rời mái trường phổ thông, giữa cô và Đan, Long, Tùng không còn nhiều mối quan tâm hay quan hệ chung. Hai con đường rẽ ngang dẫn tới hai thế giới tách biệt.
- Đàn ông con trai gì mà sợ khổ. - Đan bĩu môi. - Ông nói thế Trúc nó cười cho.
- Chưa trải qua thì chưa nói to được đâu. - Tùng lắc đầu rồi quay qua Trúc. - Bạn học trường nào? Đã nghe ai nói về lịch tập quân sự chưa?
Trong lúc Đan bối rối chưa biết nói sao thì Trúc mỉm cười, thản nhiên đáp:
- Mình không học đại học, sắp tới mình tính thi trường nghề thôi.
- Bạn định học nghề gì? - Tùng hỏi lại.
- Đầu bếp.
- Ừ, nhà hàng giờ mở liên tục, chẳng lo thiếu việc. - Long vội nói.
Mặc dù cố tỏ ra tự nhiên nhưng không khí gượng gạo vẫn bao trùm lên cả nhóm. Qua thái độ ngạc nhiên của Tùng, Trúc biết Đan đã không kể gì trước về mình với hắn. Vẻ không thoải mái của hắn khiến cô nhẹ nhõm bởi bản thân cô cũng không có ấn tượng gì đặc biệt với Tùng. Một mối quan hệ xã giao là vừa đẹp cho tất cả.
Đến gần trưa, sắp xếp bày biện đồ ăn gần xong, Long mới phát hiện xô đá mang theo đã chảy hết. Hắn liền rủ Tùng phóng xe máy vào làng mua, để hai cô gái ở lại.
- Mày nghĩ tao vô vọng đến mức phải giới thiệu một đứa như vậy sao?
Nghe giọng đầy trách móc của Tùng, Long chép miệng áy náy:
- Tao cũng nói không hợp rồi nhưng Đan cứ khăng khăng. Trúc là bạn thân nhất của Đan nên là…
- Đan nhà mày sao lại chơi với một đứa như thế nhỉ?
- Chuyện dài lắm… Hoàn cảnh của Trúc rất đáng thương, học hành không đâu vào đâu nhưng nó không quá tệ đâu. Tính tình khá dễ chịu…
- Thôi đi bố, đổi là mày thì mày thích được không? - Tùng cười khẩy.
Tới đây Long im lặng. Trong chừng mực nào đó thì hắn khá quý Trúc nhưng đặt mình vào vị trí của Tùng thì hắn rất thông cảm. Đó là hắn còn chưa kể với bạn mấy chiến tích lẫy lừng Trúc từng gây ra hồi cấp ba để đến mức bất cứ thằng con trai nào trong trường chỉ nghe tên đã muốn bỏ chạy.
- Thì có ai ép mày đâu nào? - Cuối cùng Long chép miệng. - Tao đâu có ý mai mối gì, mày là bạn thân tao, Trúc là bạn thân Đan, cả hội đi chơi với nhau một chuyến vui vẻ thôi, nhặng xị lên làm cái gì.
Cùng lúc đó.
- Mày thấy Tùng thế nào? - Đan nháy mắt. - Bạn thân Long đó, học giỏi, ngoan lắm. Tao thấy ok nên bắt ông ấy đưa đi giới thiệu cho mày.
- Mày định hại đời con nhà người ta đấy à? - Trúc lắc đầu. - Tao với Tùng có điểm nào liên quan không?
- Kìa…
- Bỏ đi, cố làm gì vô ích.
- Sao mày lại thiếu tự tin như thế?
Trúc nhìn bạn, mỉm cười:
- Ai bảo mày là tao thiếu tự tin? Tao nói là không phù hợp chứ tao không nói là tao không đủ tốt.
- …
- Mỗi người có một giá trị riêng mà không phải ai cũng có thể nhận biết, bản thân tao không thấy được giá trị của Tùng và ngược lại, đơn giản vậy thôi.
Đan tròn mắt không giấu vẻ ngạc nhiên:
- Tự dưng mày triết lý phát sợ lên được.
- Đâu có… Đấy là tao nhắc lại lời người khác chứ không phải tao tự nghĩ ra. - Trúc lúng túng, tim chợt nhói một cái, vội nói lảng. - Thôi, đằng nào tao cũng có nhu cầu tìm người yêu đâu, mày cứ mặc tao. Đi chơi vui vẻ là được rồi.
Lẽ ra chuyến đi đã kết thúc trong êm đẹp như thế nếu đầu giờ chiều Long không nhận được một cú điện thoại từ bố. Mặt hắn cau lại, tia lửa giận loé lên trong mắt.
- Có chuyện gì thế? - Trúc thì thầm.
- Chắc lại liên quan tới thằng Lân rồi. - Đan lắc đầu.
Lân là em trai Long, đang học cuối cấp hai. Có điều, trái ngược với ông anh trai toàn diện, Lân là “phá gia chi tử” đúng nghĩa. Tuy chưa đến nỗi bỏ học nhưng cờ bạc, đua xe, đánh nhau không thiếu thứ gì. Bố mẹ Long tự hào về cậu con cả bao nhiêu thì lại bạc đầu vì thằng con út bấy nhiêu.
- Bố anh tóm được thằng Lân đàn đúm với một lũ đầu gấu trên phố. - Long giải thích ngay sau khi dập máy. - Nó đang hút thuốc, gặp ông già không thèm dập đi, mặt còn câng câng thách thức.
- Thế giờ phải làm sao? - Đan lo lắng hỏi.
- Chắc anh rẽ qua đấy xem thế nào. Nó dạt nhà ba ngày nay rồi. - Hắn nói rồi nhìn quanh. - Anh đưa em về đã…
- Mình cùng đi đi. - Đan lắc đầu. - Để anh đi một mình em không yên tâm.
- Nhưng…
- Có Trúc thì không ai làm gì nổi em đâu. - Cô khăng khăng.
Long ngập ngừng đôi chút rồi miễn cưỡng đồng ý tuy trong lòng không mấy tin tưởng. Hắn cho rằng Trúc có lợi hại mấy thì cũng chỉ là con gái, hơn nữa dăm thứ võ mèo cào may ra chỉ đánh được đám học sinh chứ ra đường đâu ăn thua. Nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác bởi nếu đến trễ, Lân bỏ đi mất thì giời tìm. Hai chiếc xe máy khởi hành phóng như bay về địa chỉ mà bố Long nhắn. Trúc ngồi sau Tùng, tay len lén sờ con dao gấp trong túi quần, đầu mường tượng ra nhiều kịch bản khác nhau. Dù sao thì ở đây có mình cô là có kinh nghiệm với mấy chuyện như thế này.
Hai chiếc xe máy đỗ trước một quán cafe lụp xụp, bên trong tối lờ mờ đặc quánh khói, một thứ mùi pha trộn giữa thuốc lá, thuốc lào và cần sa xộc vào mũi. Vừa bước vào quán, Trúc lập tức nhận ra Lân đang ngồi ở góc xa. Thằng nhóc tầm mười bốn, mười lăm tuổi, nét mặt hao hao Long nhưng vóc người nhỏ thó, tóc nhuộm vàng, mặt còn chi chít mụn dậy thì. Xung quanh nó là bốn, năm thằng thanh niên tầm trên dưới hai mươi đứng ngồi lố nhố, thằng nào thằng nấy mồm phì phèo thuốc lá, dáng vẻ ngang tàng như thể sợ thiên hạ không biết chúng là người của “bang hội”. Lân nhìn thấy anh trai thì mặt vênh lên:
- Ông già sai mày tới hả? Biến, tao không về đâu.
- Không về thì mày đi đâu? - Long sầm mặt. - Mày còn nghĩ đến bố mẹ không?
- Ông bà già có cần tao *** đâu. Có thằng con cưng như mày là đủ rồi. Tao *** là cái thá gì trong nhà, về chỉ để ăn đòn với nghe chửi thì về làm cái *** gì.
Long chẳng nói chẳng rằng xông tới tóm cổ áo Lân nhấc lên, định dùng vũ lực lôi thằng nhóc đi. Đám thanh niên lập tức xông tới, đẩy mạnh hắn ra:
- *** cút, thằng Lân là em bọn tao, nhà mày *** cần nó thì bọn tao cần. Anh em bọn tao sống chết có nhau chứ *** phải cái loại chỉ biết bám đít ông bà già như mày.
Trúc bỗng cười phá lên giữa bầu không khí căng thẳng, hút ánh mắt cả lũ tập trung vào mình. Cô kéo Long lùi lại rồi đứng chắn giữa hai bên.
- Chúng mày quý thằng chọi con này thế cơ à? - Trúc nhếch mép đầy châm biếm. - Thế chúng mày thay bố mẹ nó nuôi nó ăn không ở không chắc?
- …
- Thôi câm *** mồm đi, ngứa ***. Thằng Lân còn bé, ngu dại đã đành chứ mấy thằng *** chúng mày định lừa ai? Anh em cái ***, chẳng qua lôi nó vào để rủ đi ăn trộm ăn cướp, thí mạng cho chúng mày chứ gì. Chết thì nó chết còn tiền thì chia nhau, tao lại còn lạ quá.
- *** con khốn kia, mày thích chết hả?
Đám thanh niên sầm mặt, leo lẻo chửi. Trúc lùi lại một bước, tay cho vào túi quần sẵn sàng rút dao ra ứng chiến bất cứ lúc nào. Nhiều năm tiếp xúc đủ loại cặn bã xã hội, cô thừa hiểu nói lý với đám giang hồ thôn này bằng thừa. Nếu muốn đưa Lân về và cắt đứt quan hệ với chúng thì chỉ có cách dùng vũ lực. Đằng sau, Đan đã lôi Tùng ra ngoài, cô biết sự có mặt của mình chẳng giúp ích gì mà còn làm vướng chân bạn.
Đúng lúc đó, thằng ra dáng thủ lĩnh đang lấp ló ngoài cửa bỗng kêu to:
- Êu chúng mày dẹp đi, đại ca đến kìa. Lâu lắm mới lại thấy đại ca.
Cả lũ vội đứng thẳng dậy, không ai bảo ai cùng tỏ ra cung kính đặc biệt trước nhân vật được gọi là “đại ca”. Lân cũng thu lại vẻ câng câng bất cần. Người kia vừa xuất hiện, bên trong liền dậy lên tiếng lao xao:
- Em chào đại ca, hôm nay anh đại giá quang lâm có việc gì thế?
- Có tí việc giao cho chúng mày đây.
Nghe giọng nói quen thuộc, Trúc hơi giật mình quay ra. Người kia nhìn thấy cô cũng sững lại.
- Anh khoẻ không? Lâu lắm không gặp. - Cô lên tiếng trước, chủ động phá vỡ chút lúng túng giữa hai bên.
- Trúc! - Nét mặt Toàn chưa hết ngỡ ngàng. - Tôi vẫn bình thường, dạo này cô đi đâu mà…?
- Anh chắc giờ ngon lành hả? - Cô ngắt lời gã. - Anh Thắng đi là anh phụ trách riêng một mảng rồi.
- Làm gì có chuyện. - Gã tặc lưỡi. - Tôi chuyển qua anh Dũng quản lý. Tôi thuộc hàng út ít, tuổi gì đòi lên? Mà cô làm gì ở đây thế?
- Đàn em của anh hả? - Trúc chỉ một lượt xung quanh rồi dừng ở Lân, thấy Toàn gật đầu liền nói tiếp. - Thằng oắt này là em bạn tôi, nó bỏ nhà đi ba ngày làm bố mẹ tìm gần chết, tôi đến đón nhưng mấy đứa em anh đang đòi đánh tôi kìa.
Toàn giơ tay tát thẳng vào mặt thằng thủ lĩnh, gắt lên:
- *** mày chán sống rồi hả? Có biết ai đây không?
Lũ ma cô, đặc biệt là Lân, hoang mang nhìn nhau. Chúng vốn tưởng sự xuất hiện của đại ca sẽ giúp tăng thêm độ “oai vệ” cho mình nhưng không ngờ chính Toàn lại tỏ ra nhún nhường trước đứa con gái không có gì đặc biệt này.
- Đây là cánh tay phải của anh Phương. Thằng nào giỏi thì đánh đi, có làm sao tao không chịu trách nhiệm.
Cả đám tái mét mặt mày. Trong giới giang hồ, có đứa nào không biết cái tên “Đắc Phương” dù không phải ai cũng có diễm phúc gặp mặt. Và một năm gần đây, người ta thi nhau đồn thổi về nữ vệ sĩ thường xuyên xuất hiện bên cạnh hắn, người đã từng một mình đánh trọng thương nhóm vệ sĩ chuyên nghiệp trên Nomead Bar.
- Bọn em… bọn em xin lỗi…
Trúc phớt lờ, chỉ tay vào Lân:
- Giờ có về hay không?
- Em…
- Về xin lỗi bố mẹ rồi lo học hành cho tử tế. - Cô quay qua lườm đám còn lại. - Tao cấm chúng mày tiếp tục chứa chấp thằng Lân. Để tao bắt gặp một lần nữa thì không xong đâu.
- Chúng mày nên nghe lời đi, tao còn sợ Trúc một phép nữa là. - Toàn cười cười nửa đùa nửa thật.
- Gặp nó lang thang bén mảng quanh đây thì đập thẳng tay cho tao, rõ chưa? - Cô tiếp tục gằn giọng.
- Vâng ạ!
Cả lũ đồng thanh rồi vội dẹp qua một bên để Long lôi thằng Lân đi ra. Hắn đèo Lân và Tùng còn Trúc chở Đan trên chiếc xe còn lại. Thằng nhóc không còn chút gì nhâng nháo như hồi nãy, thay vào đó là vẻ cam chịu, có gì tựa như xấu hổ. Nó không ngờ thằng anh mọt sách của mình lại quen một “thứ dữ” đến vậy trong khi bản thân nó trong hội cũng chỉ là chân sai vặt, điếu đóm.
- Chị Trúc là bạn mày à? - Thằng nhóc lí nhí.
- Bạn thân chị Đan. - Long hừ mũi. - Mày từ giờ biết thân biết phận đi. Loại mày ra đường chỉ là tôm tép thôi, đừng có lên mặt với ai.
Lân không trả lời nhưng mắt cụp xuống không ương ngạnh thách thức như trước. Ngồi đằng sau Tùng vẫn im lặng. Hắn đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối. Một cảm giác kỳ lạ nhen nhóm trong lòng. Vụ việc vừa xong không khiến Tùng có gì rung động lãng mạn với Trúc nhưng hắn bỗng nhận ra bản thân vô cùng nhỏ nhoi. Ra xã hội, những lợi thế vốn có của hắn không hề ghê gớm như hắn, cũng như đám nam sinh vẫn luôn tự huyễn hoặc trước giờ.
Ai sẽ có khả năng chinh phục một người thế này? Tùng thầm nghĩ.
________________________
P.S: Thanhkhe The Zest Duyên Nguyễn 2101 chap mới nha .