3 từ này chị nào cũng đưa ra ở trên rồi ấy ạ. Quan điểm của em cứ là không cần phức tạp hóa vấn đề. Từ "kìm" với từ "kềm", "kiềm" có nghĩa tương đồng nên theo em thì 3 từ đó từ nào cũng không sai.
Ví dụ nói "Tôi muốn xông vào đánh nhau với hắn lắm nhưng phải kìm lại.", nếu thay bằng "kềm" hoặc "kiềm" vào em lại thấy không thích hợp, lọt tai bằng.
Từ "toán loạn" mặc dù em không dùng nhưng tra từ điển vẫn có, nhưng mà nó được cho là khẩu ngữ. Cái khẩu ngữ thì do mình phát âm mà thành nên nó thiên biến vạn hóa vậy. Theo em mình giới hạn trong văn viết, chỉ dùng trong ngữ cảnh có chủ ý là được mà?
Em thấy ngôn ngữ được hình thành trong đời sống thì phần không nhỏ là do thói quen, dùng nhiều từ nào thì đương nhiên sẽ thấy từ khác mặc dù đồng nghĩa nhưng thấy xa lạ hơn thôi. Lại nói thêm từ "hoang hoải" mình thảo luận ở trên, tuy gặp nhiều, dùng nhiều nhưng từ điển làm gì có. Cả từ "chênh chao"... nữa. Rất nhiều từ hình thành từ đời sống mà hình như chúng ta cho nó là đương nhiên tồn tại không cần viện đến văn bản. Nếu từ lớn như thế không có trong từ điển mà còn chấp nhận được thì sao lại không chấp nhận được từ "kìm chế" ạ?