Hoàn thành Gốm - Hoàn thành - Ô ăn quan

Collagen

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/8/15
Bài viết
122
Gạo
40,0
buỗng thõng trên nền đất lạnh, cam chịu.
Buông.
cơn đau chạy dọc xuơng sống túa lên thái dương, s

sém nữa bật khóc.
Xém.
Dưng mà sao mấy cô bác này lại qua đây gây sự thế?
Nhưng phải không?
Bác Nàn sưng xỉa thách thức.
Sưng sỉa.

Sao chương này tôi đọc không có cảm giác vậy nè Ô, nhất là cái lúc dì Tiến bị đánh, đáng lý ra phải thấy xót mới đúng. Hay tại tôi lại bị trơ cảm xúc rồi. :v
 

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
Không biết cuối cùng Phụng sẽ về với ai chị nhỉ :3 :3?
Muốn biết Ph sẽ về đội của ai, em theo dõi đến chương cuối cùng nhé. (Câu độc giả trá hình :3).
Vậy không cần thêm thắt đoạn này nữa đâu.
Mới sửa lại đoạn dì Tiến với cả đoạn xưởng đánh nhau rồi mụ. Về cái bà thắc mắc tui đã bỏ vào đầu chương 10.
Cọt cẹt mà. @@
Sao chương này tôi đọc không có cảm giác vậy nè Ô, nhất là cái lúc dì Tiến bị đánh, đáng lý ra phải thấy xót mới đúng. Hay tại tôi lại bị trơ cảm xúc rồi.
Cái này là đang hỏi Ô hả?
Ô chịu Co ơi, làm sao mà Ô biết được. ^^
 

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
10.1

Bõm!

Trăng vỡ tan khi gáo gỗ chạm xuống, rồi nhanh chóng hợp lại vẹn nguyên. Khi mặt nước đứng yên, trăng ánh lên lấp lánh, sáng như bạc. Phụng thu hết vẻ đẹp của trăng vào đôi mắt tĩnh lặng, trong đầu nghĩ đến một vài thứ, rất nhiều nhưng đầu ngắn ngủn. Chẳng hạn như dì Tiến hễ ra khỏi nhà là lại kéo nón lá sụp nửa mặt, cúi gằm mà đi trông thật tội nghiệp. Rồi việc đánh nhau ở xưởng gốm hôm nọ, cô Sương kéo Phụng lại một chỗ, ngập ngừng bảo rằng có lẽ lần này xưởng không trụ nổi, có lẽ phải bán đất lấy tiền trả nợ.

Phụng xối nước vào nồi, bưng vào trong bếp. Sở dĩ cô Sương nói cho Phụng biết là vì trong mảnh đất chung xây cất xưởng, có phần của bà Tỉnh. Xưa khi không làm gốm nữa bố mẹ Phụng đòi cắt đất bán lấy lộ phí vào Nam, nhưng bà một mực không chịu. Lí do thì bà không nói.

Bà không nói Phụng cũng đoán được. Sinh thời ông rất yêu gốm, không có ngày nào ông trở về nhà đúng bữa cơm chiều. Ông thường về khi trời đã xâm xẩm tối, trên quần áo, bùn đất dính đầy. Ông không dừng lại ở giếng hay lu nước để dội rửa, mà chân này chùi chân kia cho rớt bớt đất, rồi vào nhà, dùng cơm với bà. Khi ấy bà sẽ dịu dàng phủi bớt bụi đất bám trên vai áo ông, còn ông thì cười hề hề bảo bà lần sau cứ ăn trước, đừng chờ.

Ri... ri... ri...

Phụng dỏng hai tai nghe.

Ri... ri... ri...

Phụng dúi thêm củi vào bếp rồi đứng dậy, lò mò ra ngoài sân, kiếm xem âm thanh nho nhỏ kia từ đâu phát ra.

Ồ! Một con chim non bị rơi khỏi tổ, chim mẹ đang ủ ấm cho nó, và chim bố cứ chao vòng quanh hai mẹ con, miệng kêu không ngớt. Khi thấy Phụng, cả chim bố lẫn chim mẹ đều hoảng loạn. Cuối cùng chim bố sà xuống cạnh chim mẹ và chim con, thao láo theo dõi nhất cử nhất động của cô.

Phụng nheo mắt, nhìn lên cây mít bên sân nhà dì Tiến, cô muốn xem tổ của chúng ở đâu. Cây mít đã trút gần hết lá, trần truồng như một đứa trẻ. Nếu là ban ngày chắc chắn Phụng không mất nhiều thời gian để tìm ra tổ của chúng. Nhưng giờ trời tối đen, và trăng thì lờ nhờ, nên Phụng không xác định được.

- Sáng mai tao sẽ mang con của tụi mày lên tổ nhé! - Phụng nói, dù không rõ chúng có hiểu không.

Nhưng hai con chim nhìn nhau, rồi con chim trống lại bay vòng vòng trên đầu Phụng. Tiếp tục kêu ri ri.

Lúc này dưới lớp lông vũ cứng cáp của chim mẹ, chim non thò cái đầu trọc ra, ngơ ngác nhìn ngó, xong lại thụt vào ngay để giữ ấm.

Suy nghĩ đầu tiên loé lên trong đầu Phụng là nếu không được về tổ, sáng mai con chim non sẽ chết cóng. Nhất định là như thế. Chết, cóng.

Phụng xoa xoa hai tay vào nhau, cô mặc mấy lớp áo ấm thế này còn thấy rét cơ mà.

...

Phụng cởi bớt lớp áo dạ bên ngoài, rồi lót tót đu cành, leo lên cây mít. Chân cô đặt sát vào gốc cành để tránh cành gãy bị ngã, và cũng dễ leo hơn. Vừa leo cô còn phải vừa căng mắt tránh tổ kiến lửa và tìm tổ chim.

Đúng lúc đó Phụng nghe tiếng cửa mở khe khẽ.

Từ cánh cửa gỗ mở nửa chừng, một người đàn ông gấp gáp đi ra. Ánh trăng hắt vào mặt anh ta lỗ rỗ mảng đen sáng.

- Anh Tiến? - Phụng lẩm bẩm.

- À không, anh Mạnh. - Phụng lại tự nói một mình.

Lạ là con Vàng không sủa, nó còn ngoe nguẩy đuôi đi theo sau anh Mạnh. Ra đến cổng, anh giơ tay tạm biệt dì Tiến, rồi cúi xuống xoa đầu con Vàng, trên môi nở nụ cười nhẹ. Dì Tiến cũng giơ tay vẫy vẫy, ánh mắt dì thật buồn dù khoé môi vẫn cười.

...

- Sao lại là anh Mạnh nhỉ?

- Chứ mày muốn là ai?

- Đúng ra phải là anh Tiến.

Phụng nhíu mày, nghiêm túc khẳng định.

Quyền ngáp mà không che miệng, giọng méo mó:

- Rốt cuộc, mày có đưa con chim non về tổ không?

- ...

- Sao thế?

Phụng ngẩng lên, mắt rưng rưng khiến Quyền hết hồn:

- Sao thế?

- Nó chết rồi... - Phụng đưa tay quệt nước mắt. - Dì Tiến cứ đứng đó mãi làm tao không dám xuống. Đến khi xuống thì con chim non chết cóng rồi.

Quyền im lặng.

Một lúc sau, cậu lấy vai mình huých nhẹ vai Phụng:

- Chết có một con chim thôi mà, rồi chim mẹ sẽ đẻ tiếp...

- Chim mẹ chết rồi. - Phụng khóc to hơn.

Quyền bối rối:

- Nó cũng chết cóng ngay lúc đó à?

- Không, nó cứ ở bên xác con, rồi sáng nó mới chết. - Phụng bắt đầu nín khóc, hỉ mũi ra khăn mùi soa có mùi xà bông cục. Bà cô hay cắt xà bông cục thành những mảnh nhỏ, bỏ lẫn vào quần áo trong tủ cho thơm.

...

- Lần sau tối rồi thì đừng leo cây nữa, lỡ té ai biết đường mà cứu mày? - Quyền đột nhiên lên tiếng.

Phụng đang nghĩ về chim bố, nghe thế liền hỏi:

- Mày nghĩ chim bố có lấy chim khác không?

Quyền nhìn Phụng:

- Hừ, cái đó chẳng quan trọng đâu.

Phụng không để tâm lắm đến lời Quyền, nên cậu thấy khó chịu. Nhưng Phụng luôn là người lái vấn đề giỏi. Mới hỏi về chim xong cô lại chạm tay lên vai cậu, rủ:

- Tạt qua xưởng gốm không?

Quyền nhấc cặp sách Phụng đang ôm trước ngực, miễn cưỡng đáp:

- Ừ, đi!



Phụng nhặt mảnh gốm vỡ gom lại một chỗ. Dường như sau trận ẩu đả ấy, chưa ai buồn qua dọn dẹp.

- Bà bảo tao giống ông lắm…

Quyền kéo bao tải chất lưng những mảnh gốm lại chỗ để rác, rồi dốc ngược bao trút xuống. Cậu không hiểu vì sao đột nhiên Phụng lại nói thế. Nhưng cậu cũng ra chiều ngẫm nghĩ:

- Vậy à? Hừm… Còn mẹ tao thì bảo tao giống bố. – Đoạn phá lên cười. – Mẹ tao bảo: mày vô tích sự y như thằng bố mày.

Phụng nhìn Quyền cười, trong đầu lại nghĩ tới chuyện khác. Chuyện mỗi bận Phụng từ xưởng gốm về, bà đón ở cửa, chậm chạp phủi bụi đất bám trên áo cô, ánh mắt bà tràn ngập hạnh phúc.

Rắc!

Quyền ngẩng lên, Phụng cũng quay lại. Dù âm thanh không phát ra từ phía bể phơi, nhưng không hiểu sao cả hai đứa đều nhìn về phía đó.

- Qua 12 giờ lâu rồi mà Phụng? – Quyền tự lúc nào đã ngồi sau lưng Phụng, nuốt khan.

- Ừ. – Phụng đáp nhẹ nhàng.

- Ừ? – Quyền đưa tay níu vai áo cô, lắp bắp hỏi.

Phụng lấy ngón trỏ dí vào trán Quyền, bĩu môi:

- Mày nhát thế, sau này ma nó thèm lấy.

- Gì? – Quyền trợn mắt.

- Chả không?

Vù… vù…

Trời đang lặng, bỗng gió nổi lên dữ dội, cuốn bụi xoáy thành vòng tròn trên mặt đất. Phụng cảm thấy gáy lạnh buốt, không rõ vì cái gì. Đúng lúc đó, chị ngẩng lên, những ngón tay thon gầy chầm chậm ôm lấy hai má rồi vén tóc ra phía sau, để lộ cặp lông mày thanh tú và đôi mắt ướt.

Chị cười.

Phụng ngẩn người.

Quyền cũng ngẩn người.

Nụ cười của chị tựa như tia nắng lóe lên giữa sắc trời u ám, mỏng manh nhưng bền bỉ. Thật buồn và cũng thật đẹp.

Rồi khi Phụng vừa nhổm dậy, toan đến chỗ chị thì chị biến mất. Chị biến mất như hơi nước vậy, nhẹ nhàng hòa vào không khí, để lại một khoảng trống trong veo.

Phụng nheo mắt nhìn mảnh gốm lạ cạnh thành bể. Cô cầm lên, tò mò ngắm nghía. Thoạt đầu, cô thấy mảnh gốm được phủ men màu đỏ phù sa đặc quánh, sống động đến nỗi vừa rờ tay vào, cô liền cảm giác như có dòng nước mát chảy qua kẽ tay, vẫn víu lấy đầu ngón tay của cô, nhột nhột, lạnh lạnh, dễ chịu vô cùng. Phụng

- Mày làm gì thế?

Câu hỏi của Quyền kéo Phụng về thực tại, cô mở mắt, nhìn mảnh gốm nhỏ.

- Ô.

Phụng kinh ngạc phát hiện ra màu đỏ khi nãy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là màu tím hoa cà mượt mà những tháng tư nóng oi người. Khiến cô nhớ đến hũ cà pháo nén giòn tan của bà, để rồi thấy thèm làm sao bát canh cua thiên lí thơm ngọt.

Phụng dụi mắt, dường như màu men không chỉ là màu men nữa, nó là màu của kí ức, của hoài niệm.

- Mảnh gốm này là từ cái nào vỡ ra nhỉ? - Quyền vừa hỏi vừa tìm quanh quất.

Phụng rời mắt khỏi mảnh gốm, nhìn khoảng đất xám nhẵn nhụi xung quanh rồi bảo:

- Khỏi tìm, không có cái nào đâu. Cái này là… của chị để lại.

- Cái gì? – Quyền nấc cục. Không hiểu sao cậu vẫn sợ khi ai đó nhắc đến chị. Mà ai đó ở đây có lẽ chỉ có Phụng.

- Sao mày biết?

Phụng không trả lời, cô miết ngón tay lên lớp men bóng rồi đưa ngang mắt tìm dấu vân tay nhưng không có.

- Thật kì lạ!

- Cái gì kì lạ? – Quyền không hiểu nên bắt đầu thấy khó chịu.

- Tao nghĩ phải đưa mảnh gốm này cho bác Cần, à không bác Cả. – Giọng Phụng chắc nịch.

Cô ngoắc Quyền:

- Đi thôi.

Quyền lơ ngơ đi theo sau Phụng. Chốc chốc lại tò mò liếc mảnh gốm bé bằng quả cóc trên tay Phụng. Nó có màu sắc biến đổi rất vui mắt.



Phụng tái mặt ôm thằng cu con đứng cuối giường.

Dì Tiến nằm trên giường, da tay, da chân, da mặt… đều nhợt nhạt, mắt dì khép hờ, thi thoảng động đậy như muốn mở lên rồi lại thôi. Môi dì hé mở, bờ môi nứt toác, rỉ máu, không phát ra nổi một tiếng ư hừ.

Có lẽ dì đau lắm, nhưng dì cũng chẳng còn sức mà rên rỉ nữa. Thầy lang bảo dì đang lạc giữa ranh giới của sự sống và cái chết.

Dưới gầm giường cô Sương luôn tay bỏ thêm tờ lịch vào chậu nhôm, để lửa bốc lên chỉ đủ chạm nan giường, giúp cơ thể dì ấm lên không quá đột ngột.

Ban nãy, trên đường qua nhà bác Cả đưa mảnh gốm, Phụng gặp anh Mạnh hớt hải vác ai đó chạy ngược lại, vừa chạy vừa thở hồng hộc. Đến khi cánh tay dài ngoằng có buộc sợi chỉ đỏ ở cổ tay rớt xuống, lủng lẳng cách mặt cô một đoạn thì Phụng mới nhận ra người nằm rũ rượi trên vai anh Mạnh là ai.

- Tiến ơi, mày không thương cái thân mày thì mày cũng phải nghĩ đến con chứ, tỉnh lại đi Tiến ơi, sao mày dại dột quá Tiến ơi… - Bác Năm vừa xoa tay chân cho dì Tiến, vừa mếu máo nói.

Ai nấy đều ứa nước mắt. Không ngờ một người mau miệng, vui tính như dì lại có ngày nghĩ quẩn như thế.

Đang đưa một tay lên dụi mắt thì tay còn lại nhẹ bẫng, rồi một vật nong nóng được ai đó nhét vào tay, Phụng ngẩng lên.

Quyền hơi cười, nhỏ giọng bảo:

- Ăn đi, tao bế cho một lúc.

Phụng lắc đầu, cô không đói. Chợt nhìn bà tiều tụy ngồi ở võng, cô liền mở gói muối vừng ra, lại chỗ bà.

- Bà ăn một miếng đi ạ.

Bà Tỉnh tần ngần một lúc mới nhón một miếng cơm nắm nhỏ nhất, chấm muối rồi bỏ vào miệng, rệu rạo nhai.

Mỗi người trong nhà đều ăn tạm một miếng lót dạ rồi túc trực bên dì Tiến, riêng cô Sương thì tạt về nhà lo cơm nước cho con.

Đến tối khuya, thì chỉ còn lại hai bà cháu Phụng và anh Mạnh. Lúc này dì Tiến đã đỡ hơn nhiều, đã mở mắt ra mấy lần nhìn mọi người rồi lại thiếp đi. Anh Mạnh ngồi bên, thi thoảng lại cạy miệng dì, cố gắng đút mấy muỗng nước cơm pha đường cho dì ăn. Nước cơm tràn ra khóe miệng, anh nhẹ nhàng cầm khăn lau đi.

Hôm nay ngoài xót thương dì Tiến, Phụng còn thấy thương cả anh Mạnh. Trong lúc các cô bác thay đồ, hơ lửa cho dì trong nhà, anh đứng ngoài sân, đấm đá bịch bịch vào thân cây mít già, mặt anh đỏ lựng. Những lá mít khô mốc cuối ráng trụ lại trên cành cũng bị anh lay cho rụng lả tả. Cây mít sau cơn giận của anh hoàn toàn trơ trụi. Khi Phụng nhìn ra ngoài lần thứ hai, lá mít đã được gom lại gọn gẽ ở góc sân, anh Mạnh ngồi bệt ở bậc tam cấp, tay vẫn nắm chặt chổi sể, mắt vô hồn nhìn khoảng tối đen đang lan đến. Phụng chớp mắt, bóng tối nuốt trọn lấy anh và cả nỗi sợ hãi của anh.

Bây giờ, dưới vệt sáng của đèn dầu, khuôn mặt anh hiện lên cương nghị và rắn rỏi, là biểu hiện mà ai nhìn vào cũng sẽ thấy an lòng.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Y_Nhi_xx

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/12/14
Bài viết
661
Gạo
0,0
Ô, giờ em mới để ý thấy là chị đổi tên truyện rồi đấy :v. Em thấy Gốm nghe hay mà.
 

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
10.2

Phụng lót chăn cho bà xong mới đi khêu đèn cho sáng, cô định viết thư cho Chức. Tính ra đã trễ mấy ngày rồi, cô sợ anh sẽ mong thư của cô. Cái cảm giác chờ thư một người thực sự đáng sợ. Phụng từng trải qua rồi nên cô biết rất rõ.

Nén tiếng thở dài khe khẽ, Phụng ngồi sụp xuống, nhoài người lôi hộp mây nhỏ nhét dưới gầm tủ ra, phủi sơ bụi trên nắp rồi cẩn thận mở. Bên trong là những lá thư ố vàng, có cái mực còn bị nhòe dù Phụng đã giữ rất kĩ.

Phụng nghiêng đầu tính toán. Phải bao lâu rồi cô không còn mong thư của họ nó, cũng không còn viết thư cho họ nữa. Cô đã cất thói quen cũ vào một nơi cũ kĩ khác, hàng ngày cô vẫn lướt qua nó và vờ như nó chưa hề tồn tại. Còn nó cứ im lặng nhìn cô với lớp bọc mạnh mẽ bên ngoài.

Cộp!

Mẩu bút chì rơi xuống chạm vào chân bàn rồi lăn tới gần tủ gỗ. Phụng liếc nhanh về phía bà rồi mới khẽ khàng đi nhặt.

Cái tủ gỗ không biết có từ bao giờ, từ khi Phụng còn bé xíu, đã thấy nó nằm cố định ở góc đó, qua vài ba đợt sửa nhà cũng không ai khiêng đi chỗ khác. Bà bảo khi bà về làm dâu đã thấy nó nằm đó rồi.

Tủ không cao lắm nhưng lai có nhiều ngăn, trong số đó chỉ có một ngăn duy nhất là có khóa. Ổ khóa mạ đồng, đã bị bong tróc và ô xi hóa. Mẹ bảo ngăn ấy đựng đồ bí mật của bà.

Và suốt những năm tháng sau này, Phụng chưa từng trông thấy bà mở cái bí mật ấy ra bao giờ.



Con chim trống chăm chú canh cho con chim mái mổ cơm thừa Phụng phơi trên nóc lu nước. Điệu bộ của nó cẩn trọng không khác gì lần canh cho con chim mái nọ và con của nó. Có điều, bây giờ nó chăm cho một con chim mái khác.

Phụng tựa cằm lên tay, nghĩ đến chuyện dì Tiến và anh Tiến. Anh Tiến thật giống con chim trống. Nếu không có dì Tiến, anh cũng sẽ mau chóng quen người khác thôi. Khi ấy, anh cũng sẽ chăm sóc và đối xử tử tế với người ấy như đã từng làm với dì Tiến.

Bữa đi chợ, Phụng nghe mấy bà bán cá nói với nhau, dì Tiến tự tử vì bị ruồng bỏ. Một người đàn bà không chồng mà chửa làm sao sống nổi với miệng lưỡi thế gian? Mới lại, có đẻ ra cũng chả nuôi được, một nách hai con, cáng đáng làm sao?

Phụng cảm thấy bực vì những người không liên quan cứ thích mò lê đôi mách chuyện của dì, khiến dì buồn bã suốt ngày. Nhưng cô mơ hồ thấy họ nói cũng đúng. Vậy là cô nghĩ đến việc sau này sẽ không thèm nói chuyện với anh Tiến nếu lỡ có đụng mặt anh ở ngoài đường hay trong xưởng, ngay cả là vì công việc chăng nữa. Chắc chắn thế!



Phụng vớt được hai củ su hào muối trong vại chôn dưới đất xong thì cũng cóng cả tay. Mùa đông năm nay rét đậm, đến mức mấy luống rau đều chết cả, gà cũng bị rù mà lăn ra chết, may là mấy con lợn vẫn phây phây, Phụng vẫn còn có cái để trông đợi.

Bữa cơm trưa dọn lên chỉ có vài món, hầu như là rau cả, vì rét quá chẳng ra chợ bán. Từ bận dì Tiến khỏe lại, mỗi bữa cơm đều ăn chung ở nhà Phụng. Dì còn định dỡ luôn cái hàng rào ngăn giữa hai nhà ra, để đi lại cho tiện nữa.

- Cụ với mọi người đã dùng cơm rồi ạ?

Phụng ngó ra, toét miệng cười:

- Chưa ạ? Anh Mạnh lại mang gì sang thế?

- Khì khì, mấy con chuột nhí, muối từ đầu thu đấy.

- A, thích quá! – Phụng reo lên khe khẽ.

Dì Tiến nhổm dậy, đưa cái đĩa nhỏ cho anh Mạnh, bảo:

- Anh lấy ít thôi, để giành mấy bận đi xa có cái mang theo mà ăn.

Phụng tiu nghỉu nhìn dì Tiến, cô cứ tưởng sắp được ăn chuột đến phình bụng cơ chứ.

Anh Mạnh liếc Phụng, rồi sảng khoái nói:

- Ôi dào, lo gì, bắt được ngay ấy mà, đầy ra. Cứ ăn thôi. Khì khì.

Mắt Phụng lại sáng lên, cái đĩa vừa đặt xuống, Phụng gắp ngay một con cho bà, một con cho dì, rồi gắp cho mình. Vị béo lẫn ngai ngái của thịt chuột cực kì đưa cơm, cô ăn liền tù tì ba bát, chả thèm đụng đến miếng su hào nào.

- Anh cũng ăn đi. – Dì Tiến bới cơm trắng, đưa anh Mạnh.

- Ừ, cảm ơn Tiến nhé! – Anh Mạnh ngượng ngùng cầm bát.

- Sao anh cảm ơn dì, em mới là người nấu cơm mà?

Cả dì Tiến lẫn anh Mạnh đều phì cười.

- Ừ, cảm ơn Phụng đã nấu cơm cho cả anh nhé!

- Vầng. – Phụng đáp gọn lỏn để tiếp tục nhai thịt chuột.

Bữa cơm ấy không có than để đốt bếp sưởi ấm, nhưng chẳng ai thấy lạnh. Niềm vui đã nhấn chìm tất cả những khắc nghiệt của cuộc sống.



- Từ từ thôi! – Quyền nhăn mặt, giữ tay Phụng, đoạn hái mấy lá cây ven đường vò nát rồi rịt vào đầu ngón chân cho cô.

Phụng nhìn ngón chân cái rớm máu do dọc đường cứ vấp liên tục vào đá, đau không át được khấp khởi mừng trong lòng cô.

- Mày không xót à? – Quyền khó chịu hỏi.

- Có chứ. – Phụng cười.

Bình thường, Phụng cười Quyền thấy thích là bao thì giờ cậu lại ghét ơi là ghét.

- Anh Chức về mày vui thế cơ à?

Phụng thẹn thùng vân vê bím tóc, lí nhí:

- Ừ!

Quyền chau mày, rồi thở dài:

- Rốt cục vẫn như thế…

- Sao? – Phụng tập tễnh bước theo Quyền.

Đột nhiên cậu dừng lại, lách vai để tay cô trượt xuống, lạnh lùng bảo:

- Tao ghét mày lắm.

- …

- …

Quyền mặc kệ Phụng ngơ ngác, cậu bước mỗi lúc một dài hơn, Phụng phải rất vất vả mới theo kịp.

- Khoan đã, chờ tao với!

Phụng lại vấp, cô ngã sõng xoài ra đường, chỗ thuốc rịn ở chân văng ra đâu mất. Phụng lồm cồm bò dậy, ngước đôi mắt ầng ậc nước nhìn Quyền:

- Chờ tao với…

Quyền nắm chặt tay, cậu ngốc nhiều rồi, người Phụng thích là Chức, cậu có thế nào thì Phụng cũng không thích. Cậu không nên cứ bám lấy Phụng nữa.



Mặt ao lặng như tờ, in rõ bóng những lá tre nhỏ đều tăm tắp xếp hàng trật tự trên cành. Đang thả mắt vào mấy bụi cỏ xanh đậm mọc xen kẽ những sợi dây leo vàng úa dọc bờ ao, Phụng giật mình khi thấy màu vàng nhạt dính trên tay áo.

Phụng ghé sát mặt để nhìn cho rõ cái màu vàng ấy thì một mùi thơm nồng nàn xộc thẳng vào mũi.

- Hắt xì!

Quyền ngoái đầu nhìn Phụng:

- Lạnh à?

- Không!

- …

- Coi cái này. – Phụng đặt bông hoa nhỏ vào lòng bàn tay, xòe ra trước mặt Quyền.

- Ồ, thơm nhỉ? – Quyền hít hít.

Một bông hoa khác rơi xuống, đậu lên tóc Quyền. Phụng ngạc nhiên nhón lấy, cô ngửa hẳn mặt lên trời để nhìn.

- Lạ ghê, từ trên kia rớt xuống.

Quyền tò mò ngửa đầu ra nhìn lên trên theo tay Phụng chỉ.

Cốp!

- Ai ui!

- …

Phụng xoa cằm, còn Quyền chà mạnh đỉnh đầu. Vì ngẩng lên đột ngột nên Quyền đụng trúng cằm Phụng.

- Có sao không?

- Không! – Phụng lắc đầu, dù cô đau tóe cả nước mắt.

- Hừm!

Quyền tiếp tục cõng Phụng ngoặt vào vườn vải thiều của hợp tác xã, len vào những khoảng trống do các cây vải tạo ra. Hè rồi bố mẹ cậu có mua một góc nhỏ ở đấy.

- Này, khi nào bói quả, cho tao ăn với nhé. – Phụng đề nghị khi Quyền vừa dẫm lên đám lá mục ruỗng phủ đầy đường, tiếng lách tách khe khẽ vang lên.

- Ừm, nếu là tao bói. – Quyền nheo mắt nhìn khoảng sâu hun hút trước mặt, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Phụng đưa tay lau mồ hôi cho cậu, bật cười:

- Tao lạnh muốn chết còn mày thì ra mồ hôi.

- Tại cõng con lợn trên lưng chứ sao. – Quyền cố đáp cộc lốc, nhưng trong lòng lại phấp phỏng.

- …

Quyền ngó lại:

- Giận à? Tao đùa thôi.

- Này!

- Sao?

- Ừm, nãy đã đi rồi sao còn quay lại? – Phụng chần chừ mãi mới nói.

- Hừ! Chẳng biết. – Quyền gườm gườm nhìn mấy hòn đá trên đường, như là nó có tội với cậu vậy.

Đằng sau, Phụng hơi mỉm cười. Chân Phụng cũng không đau đến mức không thể đi được, nhưng Quyền muốn cõng thì cô để cậu cõng vậy.



Buổi tối và lạc đường, hai cụm từ này đặt cạnh nhau dễ khiến người ta hoảng loạn. Nhưng Quyền với Phụng thì không. Hai đứa ngồi đối diện trong bóng tối, im lặng.

Không biết ngồi im trong bao lâu, chân Phụng mỏi nhừ rồi chuột rút.

- A!

Phụng kêu lên một tiếng rồi ngã vật ra. Quyền phải túm lấy chân cô, ra sức kéo cho dãn, luôn miệng hỏi:

- Đỡ chưa?

Phụng nằm trên đất, mở to mắt nhìn con trăng trên đầu, vài sợi mây đen vắt qua nó rồi lại trôi đi, con trăng vui vẻ tỏa sáng. Phụng chớp mắt, lời nói nhẹ bẫng nhưng lòng nặng trĩu:

- Bà tao chắc đang rất lo.

Quyền cúi mặt, cậu cảm thấy có lỗi khi để hai đứa lạc trong vườn vải này.

Một mùi thơm dễ chịu như mùi lúa trổ đòng nhẹ nhàng đánh thức khứu giác của Quyền, ngẩng lên thấy năm ngón tay thon nhỏ giơ trước mặt, phía sau là nụ cười lấp lánh:

- Tao không trách mày đâu, đừng buồn.

Quyền miễn cưỡng nhếch mép cười lấy lệ. Ngay lúc này cậu đã nghĩ đến Chức, nếu là Chức, anh sẽ không bị lạc thế này.

Ban nãy, khi nhìn con trăng, Phụng cũng nghĩ đến Chức. Không còn nôn nao như ban chiều, nhưng cô cũng tự thấy ngường ngượng nếu chạm mặt anh. Cô vẫn thích Chức như anh trai chứ?

Phụng cầm cành cây khô, vẽ nguệch ngoạc trên đất, chả rõ hình thù gì. Cô định sẽ thức trắng và vẽ vời cho đến khi trời sáng, hoặc có ai đó tìm thấy bọn cô. Bỗng, cô dừng tay, tiếng côn trùng kêu râm ran khiến Phụng bất an, bắt đầu thấy sờ sợ:

- Quyền, mày nghĩ có rắn không?

- Rắn lục à?

- Rắn độc.

- Rắn lục là rắn độc.

- Rắn gì hay sống trên cây vải?

- Chắc là rắn lục!

- …

Phụng thở dài, ném que củi ra xa. Cho dù là rắn gì, cắn không chết thì ắt hẳn cũng sẽ rất đau.

- Đói không? – Quyền đột nhiên lên tiếng.

- Đói. Lạnh nữa. – Phụng gần như cuộn gập cả người lại, lập cập trả lời.

Quyền chau mày, cậu không nghĩ đến cái vườn này lại rộng thế, cậu lần mò cởi cúc áo khoác, vải chạm vải nghe sột soạt. Phụng ngẩng lên:

- Làm gì thế? Mặc vào đi.

- Tao không lạnh lắm, khi nào lạnh tao đòi lại. – Quyền nói rồi giúp Phụng mặc thêm áo dạ của cậu vào.

Phụng thở ra làn khói nhẹ, tay níu lấy tay trần của Quyền, nhẹ giọng:

- Có thể tao sẽ chết cóng như chim mái.

- Đừng có điên, đã mặc thêm áo rồi, không chết kiểu đó được đâu.

Quyền thấy Phụng vẫn nhìn mình chằm chằm, mặt đầy mơ hồ, thì bảo tiếp:

- Cũng chẳng chết đói được đâu, đừng nói nhảm.

Rồi Quyền đứng dậy, cậu gom tất cả cành cây khô rải rác quanh đấy gom lại thành một đống, cũng gom luôn cả lá khô phủ lên. Xong xuôi bảo:

- Lên đó ngủ đi.

Phụng nhìn cái ổ Quyền mới tạo, rồi nhìn quanh quất.

- Tao canh cho, không phải sợ.

Quyền kiếm mấy hòn đá to đặt cạnh mình, rồi kiên nhẫn mở to mắt. Cậu thực ra cũng rất buồn ngủ.

- Này Quyền, mày cũng làm một ổ thế này mà nằm.

- Nằm sẽ ngủ mất.

- Vậy ngồi, đỡ lạnh hơn.

- Hừm, chạy đi đâu mà kiếm giờ?

Có đốm sáng lập lòe sau thân cây, Phụng ngồi sột dậy. Quyền vơ đại một hòn đá, nắm chặt trong tay.

Đốm sáng ấy nhanh chóng nhân lên thành quầng sáng, từ thấp di chuyển cao dần rồi tỏa ra. Trong bóng tối, những chấm vàng li ti tựa như bông hoa mà Phụng đã thấy ban chiều dập dờn bay trong không trung, khuất lẫn sau nhành cây.

Chẳng ai bảo ai, Quyền và Phụng đều tự động đứng dậy, cẩn trọng từng bước tiến về quầng sáng ấy.

- Ô, là đóm đóm! – Phụng kêu lên đầy cảm thán.

Sau tiếng kêu của Phụng, đám đom đóm đột nhiên bay vụt lên rồi tụ lại một chỗ, những cái cánh nhỏ xíu quẫy liên hồi, đuôi chúng nhấp nháy không thôi.

Phụng nhanh chóng nhận ra đám đom đóm đã quây lấy mình tự lúc nào, cô và Quyền chìm trong biển sáng vàng ấm áp.

- Đẹp quá! – Phụng lần nữa kêu lên.

Quyền nhìn xuống bàn tay nhỏ xíu đang nắm lấy bàn tay mình, bỗng thấy người ấm hẳn, có luồng khí nóng chạy khắp cơ thể cậu, đến nỗi cậu nghĩ nếu cởi thêm lớp áo này cho Phụng, cậu cũng sẽ không bị lạnh.

- Phụng ơi! Quyền ơi! Hai đứa ơi!

Phụng và Quyền giật mình nhìn về phía phát ra tiếng gọi, tiếng bước chân dồn dập nghe rõ mồn một.

Đám đom đóm nghe động, tán loạn xé nhau ra lẩn mất, để lại bóng tối tù mù như lúc đầu. Rồi đèn pin rọi tới, ánh sáng trắng xuyên qua mấy hàng cây, hất về chỗ Phụng với Quyền đang đứng.

Phụng buông tay Quyền, chạy nhanh về phía bóng dáng cao lớn, ôm chầm lấy mà gọi tên không ngừng:

- Anh Chức! Anh Chức! Anh Chức!...

Chức mừng rỡ ôm lấy Phụng, vỗ về:

- Ừ anh đây, không sao rồi, không sao rồi, đừng sợ.

Chức đã tìm ra Phụng nhờ những bông hoa tre vàng rộ với mùi hương đặc trưng lẩn quẩn trong không khí, chúng rớt ở vệ cỏ ven lối vào vườn vải, cách xa rặng tre già cả đoạn dài.

Bác Đại và bác Cần thấy Quyền với Phụng không sao thì thở phào. Sau khi thở phào xong thì bác Cần xách tai Quyền lôi về mặc cho cậu la oai oái.

Chức xỏ tất của mình vào chân Phụng, đội mũ cho cô và cả đeo găng tay nữa. Tiếng côn trùng chạy sưới lớp lá khô loạt soạt xen lẫn với tiếng chân đạp lên cành khô răng rắc, còn lại tất cả đều im lặng.

Phụng bám vào tay Chức, anh bước ngắn cô bước ngắn, anh bước dài cô bước dài, anh đi chậm cô đi chậm, anh đi nhanh cô đi nhanh… hoàn toàn theo nhịp của anh.

Quyền đi trước, chốc chốc lại ngoái về phía sau nhìn Phụng, mặt cô cúi gằm, tay cô bám chặt tay Chức, Quyền quay lên, mím môi, lòng nhộn nhạo.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên