Tags: Ivy_Nguyen , Lâm Diệu Anh
Trong hộp thue khó trích từng chỗ. Nên 4 chương cuối tui xài. Giờ bỏ ra đây cho tiện hai mụ quote.
Trong hộp thue khó trích từng chỗ. Nên 4 chương cuối tui xài. Giờ bỏ ra đây cho tiện hai mụ quote.
=> Chỗ này cố tình lặp đúng không?Cô đã cất thói quen cũ vào một nơi cũ kĩ khác,
=> ngồi lê đôi mách chứ nhỉ?mò lê đôi mách chuyện của dì
Mùa đông năm nay rét đậm, đến mức mấy luống rau đều chết cả,
=> Có một sự phi logic nhẹ.Bữa cơm trưa dọn lên chỉ có vài món, hầu như là rau cả, vì rét quá chẳng ra chợ bán.
=> Thay bằng: cậu định giả ngốc tới bao giờ thì hợp lý hơn á.Quyền nắm chặt tay, cậu ngốc nhiều rồi, người Phụng thích là Chức, cậu có thế nào thì Phụng cũng không thích. Cậu không nên cứ bám lấy Phụng nữa.
=> phải là im lặng như tờ chứ nhỉ, chưa nghe lặng như tờ.Mặt ao lặng như tờ,
=> chỗ này mãi tới đoạn cõng tui mới thấy hợp lý, ban đầu nghĩ Quyền lùn dí. ^^. Hóa ra cụm đầu lúc đang cõng nhau.Phụng xoa cằm, còn Quyền chà mạnh đỉnh đầu. Vì ngẩng lên đột ngột nên Quyền đụng trúng cằm Phụng.
=> ? Cây vải bói chứ?- Ừm, nếu là tao bói.
Phụng ngồi sột dậy.
=> Tui ngắm đom đóm rồi, quan sát được kĩ thế này sao? Chỉ thấy đốm sáng bay lượn thôi bà ạ.Hic.Sau tiếng kêu của Phụng, đám đom đóm đột nhiên bay vụt lên rồi tụ lại một chỗ, những cái cánh nhỏ xíu quẫy liên hồi, đuôi chúng nhấp nháy không thôi.
Tiếng côn trùng chạy sưới lớp lá khô loạt soạt xen lẫn với tiếng chân đạp lên cành khô răng rắc,
Bà hãy chấp nhận như là xem phim Hàn đi nha. ^^=> Tui ngắm đom đóm rồi, quan sát được kĩ thế này sao? Chỉ thấy đốm sáng bay lượn thôi bà ạ.Hic.
Ùa, cố tình lặp để nhấn mạnh.=> Chỗ này cố tình lặp đúng không?
Khẩu ngữ, để tui coi lại.=> ngồi lê đôi mách chứ nhỉ?
Cây vải bói quả đúng rùi, nhưng người bói là người vặt cái quả ấy á. Tay thúi là tèo luôn, như đợt tui về quê, vặt quả nhãn nhà bác tui ấy, thế là nó đụt luôn, chả ra trái, kinh chưa?=> ? Cây vải bói chứ?
Cái chương này mụ ngắt nhiều quá đâm ra nó kì cục!+_+ Cứ như là mụ đem nguyên cái đùi béo chặt ra từng khúc ý, mụ thử chuyển cảnh bằng đoạn văn cho nó kiền mạch cảm xúc đi.Chức đã tìm ra Phụng nhờ những bông hoa tre vàng rộ với mùi hương đặc trưng lẩn quẩn trong không khí, chúng rớt ở vệ cỏ ven lối vào vườn vải, cách xa rặng tre già cả đoạn dài.
Ô, cái này không chấp nhận được. Mụ tả qua thôi, kĩ quá thành ba xạo đấy!Bà hãy chấp nhận như là xem phim Hàn đi nha. ^^
Chuẩn luôn, mà dao chặt còn cùn, ăn toàn gặm phải mảnh vỡ xương, khó chịu.Cái chương này mụ ngắt nhiều quá đâm ra nó kì cục!+_+ Cứ như là mụ đem nguyên cái đùi béo chặt ra từng khúc ý, mụ thử chuyển cảnh bằng đoạn văn cho nó kiền mạch cảm xúc đi.
Ai quan tâm đọc phần bà giải thích với tui? Chỉ thấy trong bài câu trên câu dưới đối nhau chan chát á. Bà xem lại trong bài á.1. Rau là do Phụng trồng chết, không có nghĩa người ta trồng cũng chết mụ ạ. Trồng bán thì khác.
Ok với giải thích, nhưng thêm vào trong bài ấy bà.2. Vì thường trồng vải á, người ta gom chung1 chỗ, rộng lắm, 1 vườn cả mấy héc ta, ví dụ có 10 vườn vải thì sẽ chung vào luôn, đánh dấu lên cây để phân biệt thôi. Quyền vì đi cùng người lớn nên quen. Còn lúc đi với Phụng thì không nhớ, quay lại thì đâu cũng là cây, trời tối nên là lạc. Kiểu thế. Bà thấy vậy logic ko thì để tui sửa.
=> Cha mạ ơi, tui đọc mà cười nổ phổi., chạm vào thứ đã gắn bó với bác hơn nửa đười ươi nữa không?
=> Lò cóc làm tui nghĩ tới lò be bé, phụ thôi, mà xem ra quy mô/mức độ hiện đại của nó còn hơn cả lò cũ bà nhỉ?xưởng có cất thêm một cá lò cóc để phục vụ
=> Khiếp, mảnh gốm mà tui thấy bà miêu tả như lá khô ấy. Gió có phải bão đâu mà làm mảnh gốm xoay vòng vòng.Gió thổi khiến mảnh gốm cong vốn cam chịu nằm yên trên đất nãy giờ xoay vòng vòng,
Lòng họ đều có lửa, có toan tính. Và hơn cả là hi vọng.Lòng họ đều có lửa, có toan tính. Và có cả hi vọng.
=> Ui trùi ui, như đôi yêu nhau á. ^^Chức dắt xe đạp bằng một tay, tay còn lại để Phụng vịn vào, hai đứa thả bộ trên triền đê. Đêm qua mới mưa nên sáng đường còn trơn và ẩm lạnh.
Phụng mím mỗi nhìn trời,
=> Cụm này rối quá.Lần đầu tiên em thấy bà mở khóa cái ngăn kéo của tủ ra
=> giấu chứ nhỉ?không dấu được tiếc nuối mà trả lời.
=> Tui (cảm giác) đá lông nheo nghe nó ngả ngớn thế nào á . Thay bằng nháy mắt được không?- Ừ. Anh phải thực hiện lời hứa của mình chứ? – Chức đá lông nheo rồi cườ
=> Đoạn này kì cục thế mụ???Đập đi, đập hết mẹ đi! - Bác
Cần phun nước miếng phèo phèo, chửi.
- Đập hết đi rồi dắt nhau ra đường mà ở!
Bác Cần vừa dứt lời, tiếng gốm vỡ vang lên giòn tan.
=> Dùng từ khác đi mụ. sỉm màu đâu có dùng cho người,Chỉ biết mặt bác Đại từ đỏ bừng dần sỉn màu.
=> Con lạy mẹ! Đến rớt hàm khi đọc cái này.hạm vào thứ đã gắn bó với bác hơn nửa đười ươi nữa không?
=> Lặp từ nè mụ ôi.Lẽ ra bác còn có cả ruộng, nhưng khi xưởng lao đao bác đã đem bán để giúp xưởng trụ lại. Số tiền ấy, cho đến giờ bác vẫn quyết không nhận lại.
=> Tui đọc thành "Anh khát nước không" mới đau chứ, tí nữa thì bảo mụ sai chính tả!Anh có khác trước không?
=> Câu này cụt ý vậy bà? Biết là bà muốn nói là do cô Sương níu lâu nên bác mỏi tay nhưng câu này nó cụt và kì cục lắm bà.Là do cô Sương níu mạnh nên mỏi tay?
=> Gió mà thổi miếng gốm xoay hả mụ?Gió thổi khiến mảnh gốm cong vốn cam chịu nằm yên trên đất nãy giờ xoay vòng vòng, nó không tạo vết xước trên gạch đỏ nhưng lại phát ra thứ âm thanh riu riu.
Để tui đi nhóm lửa cho mụ thổi nhá! Sao cái chương này mụ chơi mấy câu kì cục thế nhở???Phụng mím môi, cô nghĩ mãi mới ra chuyện để hỏi, vậy mà một câu nói của anh làm cô tắt ngúm.
Nháy mắt cho nó hợp hình tượng đi mụ.- Ừ. Anh phải thực hiện lời hứa của mình chứ? – Chức đá lông nheo rồi cười.
=> Tui (cảm giác) đá lông nheo nghe nó ngả ngớn thế nào á . Thay bằng nháy mắt được không?
-> ùa, tui tưởng nó nghĩa như nhau.Nháy mắt cho nó hợp hình tượng đi mụ.
-> Đồng ý, cái này nhấn mạnh hơn. Để tui sửa.Lòng họ đều có lửa, có toan tính. Và hơn cả là hi vọng.
=> Khiếp, mảnh gốm mà tui thấy bà miêu tả như lá khô ấy.
-> Mốt có biệt danh là Ô Nổ.=> Gió mà thổi miếng gốm xoay hả mụ?
Lò cóc ko hiện đại. Lò cũ thì xây gạch lên thôi. Lò cóc sau này người ta mới trát vữa thêm cho chống thấm, giữ nhiệt bla bla. Hiện tại người ta dùng lò điện cả rồi nhé. Nhưng thời t viết chưa dùng, hoặc giả như có nhưng làng Ph lạc hậu, chưa biết đến. Hoặc biết nhưng điện mắc ko có điều kiện mà xài, vân vân...=> Lò cóc làm tui nghĩ tới lò be bé, phụ thôi, mà xem ra quy mô/mức độ hiện đại của nó còn hơn cả lò cũ bà nhỉ?
=> Cha mạ ơi, tui đọc mà cười nổ phổi.
-> Lúc đấy chắc đang nghĩ tới con đười ươi xem trên kênh É ni mồ.=> Con lạy mẹ! Đến rớt hàm khi đọc cái này.
Đọc hết hồn à, tưởng tui ghi thế thật. =.==> Tui đọc thành "Anh khát nước không" mới đau chứ, tí nữa thì bảo mụ sai chính tả!