Hoàn thành Gốm - Hoàn thành - Ô ăn quan

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
11.2

Loạnh xoạch…

Phụng nắm chặt quai cặp xách, quay lại.

Quyền mặc áo sơ mi trắng tinh, bỏ thùng gọn gàng, tóc cắt chải ngôi lệch rõ ràng, ngồi trên xe đạp cũ, nhếch mép nói:

- Trông tao bảnh không?

Phụng bật cười:

- Biết đi xe đạp rồi à? Tập lúc nào thế?

Quyền vênh mặt:

- Xời, cần gì tập. Tao cứ ngồi lên rồi đạp đến đây thôi.

Đoạn ngoắc Phụng:

- Lên, tao chở.

Rồi như để củng cố niềm tin ở Phụng, Quyền nhấc bổng đầu xe, xoay tròn bằng hai chân và bánh sau như ngựa hí, cậu còn định biểu diễn bằng một tay nếu Phụng không sợ quá mà cản lại:

- Được rồi, đi học thôi.

- Ừ đi chứ! – Quyền vui vẻ bơi hai chân, đẩy xe đến sát chỗ Phụng đứng.

Phụng ngồi sau, bám vào gác baga sắt, lạnh thấu xương. Quyền chậm rãi đạp, miệng huýt sáo hết bài này đến bài khác. Một lúc, không thấy Phụng nói gì, liền bảo:

- Sao thế? Sợ à?

- Không. – Phụng nấc cục.

Quyền thắng cái kít, ngoái người lại:

- Lạnh à? – Mắt cậu nhanh chóng nhìn bàn tay ửng đỏ đang nắm chặt vào gác baga.

- Đưa tay đây.

- Chi?

- Thì cứ đưa đây.

Phụng không duỗi nổi các ngón tay, nên cứ khum khum như vậy mà giơ lên. Quyền chả nói chả rằng, xoay người lại như cũ, rồi chụp lấy tay Phụng, nhét vào túi áo khoác của mình.

- Đấy, cứ để thế này, đến trường rồi bỏ ra. – Quyền nói chắc nịch.

- Hở?

Phụng định rụt lại nhưng Quyền bất thình lình cho xe chạy khiến cô mất thăng bằng, phải túm chặt túi áo Quyền. Sau đó thì Quyền dọa:

- Mày mà rụt tay lại, tao cho xe xuống ruộng luôn đấy, liệu hồn.

Phụng không biết Quyền có dám làm thế không nhưng tay cô đã ấm dần lên, các ngón tay có thể thoải mái cứ động, vì thế cô không muốn chúng bị đông cứng lần nữa.

Quyền thấy Phụng ngoan ngoãn nghe lời mình thì sướng lắm, co giò đạp liên hồi. Xe lao đi vun vút, gió quật vào mặt Phụng ran rát, tóc xổ tung.

Bịch!

Bịch!

Roẹt… Roẹt…

Bánh xe quay mòng mòng, càng xe méo mó. Còn Phụng với Quyền dù bay lên với tư thế khác nhau thì khi chạm đất xong cũng đều lăn lông lốc xuống ruộng. Người ngợm ướt sũng hết cả. Đau và lạnh, Phụng lóp ngóp bò dậy, cảm thấy đầu óc choáng váng.

Quyền lăn xa hơn và tiếp nước sâu hơn Phụng nên khi đứng dậy được, cậu khạc nhổ liên hồi. Thấy Phụng tay cứ chới với tìm điểm bám, cậu vội nuốt ực rồi chạy lại. Nuốt xong mới biết mình dại, cái thứ nước ấy có mùi thật kinh khủng. Kiểu này đánh tưa lợi chắc cũng không hết mùi.

Kéo được Phụng lên bờ, Quyền vội vã giúp cô vắt bớt nước trên quần áo ra. Phụng tuy run cầm cập vì lạnh và tức, nhưng thấy Quyền ướt nhiều hơn mà vẫn chăm chăm lo cho cô, cơn tức mau chóng nguội đi. Tựa như đốm lửa vừa nhen lên, chưa kịp bùng cháy thì một cơn gió mát mẻ ập đến thổi tắt. Tức giận như làn khói, hòa lẫn vào không khí, biến mất chẳng tì vết.

Phụng túm lấy cổ áo Quyền, kéo cậu đứng dậy:

- Lo cho mày đi… - Đoạn cúi xuống nhặt mấy cuốn tập rơi trên đường nhét vào cặp.

Trên trời đột nhiên xuất hiện cầu vồng dù sáng chưa có giọt mưa nào. Phụng ngạc nhiên nhìn sắc màu diệu kì ấy đến quên cả bỏ vở vào cặp. Sau đó cô lẩm nhẩm lời bài hát mà bất cứ đứa trẻ nào trong làng cũng sẽ ngân nga khi thấy cầu vồng:

- Cầu vồng lên rồi, mưa tạnh rồi.

Cây lá xanh tươi hơn sau cơn mưa.

Hoa sẽ ra và góp hương thơm cho đời…

Trong khi Phụng vui vẻ hát thì Quyền cởi áo khoác, vắt nước rồi mặc trở lại. Sau đó dựng xe, kẹp bánh xe vào giữa hai chân, rồi dùng lực tay bẻ lại ghi đông xe cho thẳng.

- Á… a… a…

Tiếng la thất thanh của Quyền kèm theo tiếng xe đạp ngã xuống đất khiến Phụng giật mình, bỏ dở bài hát mà quay lại. Lúc này, Quyền lăn lộn giữa đường, hai tay kẹp chặt giữa hai chân, mặt nhăn nhó vô cùng đau đớn.

- Sao thế? Sao thế? – Phụng hốt hoảng quăng cặp đấy, chạy lại chỗ Quyền. Cô mới hát có mấy câu mà sao Quyền ra nông nỗi này?

Quyền mặt đỏ tận mang tai, mặc cho Phụng hỏi dồn dập, cậu vẫn chưa lên tiếng nổi. Mà có lên tiếng nổi cũng không dám nói. Chả nhẽ, chả nhẽ lại bảo tao bị dập “bi” rồi?

Vậy là Phụng một bên gặng hỏi, Quyền một chỗ co rúm người, cắn răng mong cơn đau nhanh qua.



Phụng rửa rau muống xong ngắt thành từng khúc nhỏ bỏ vào nấu canh chua. Nhét thêm rơm vào bếp xong Phụng dịch lại phía sau, giơ tay gần thành nồi, sưởi lòng bàn tay cho ấm.

Ọc ọc…

Phụng vội vã mở nắp nồi, cô tưởng canh tràn ra ngoài, nhưng rau trong đó xanh ngắt và nước chưa sôi. Vậy âm thanh kia từ đâu phát ra thế? Cô ngẩng lên, nhìn ra cửa bếp. Quyền dựa hẳn vai vào mép cửa, xoa bụng, nhăn nhở:

- Hì hì, chưa chín à?

- Hừ, mày đòi ăn còn nhiều hơn lợn nhà tao nữa. Hở ra là đói. – Phụng làu bàu.

Mấy bữa nay Quyền khi thì qua nhà cô, khi thì qua nhà hàng xóm ăn nhờ. Chả là bác Cần bán quách cái vườn vải đi để lấy tiền mua chuyến đất sét mới về xưởng. Bác Nhu biết được tru tréo chửi liền hai ngày hai đêm, nào là vải đương tươi tốt, năm sau sẽ sai quả biết bao, nào là sao không bán luôn cái nhà này rồi dọn sang xưởng mà ở luôn đi… Chửi mỏi miệng mà tiền cũng chẳng trở về, bác Cần gái ấm ức xách quần áo về nhà mẹ đẻ, cách làng Phụng mấy con đê rồi ở tiệt bên ấy chẳng về.

Bác Cần qua nài nỉ mấy lần cũng không cách nào rước vợ về được. Bao nhiêu năm nay bác chỉ biết làm gốm, trồng cây, nào có tới lui cái bếp nấu nướng cái gì đâu. Nên cuối cùng hai bố con đành muối mặt đi ăn nhờ. Lại còn chu đáo chia ra mỗi người một nhà.

- Bố tao xin bà mày rồi mà, sao mày cứ cằn nhằn hoài thế? – Quyền thả bó rơm trên tay rớt cạnh chỗ Phụng, ngồi lên.

- Mẹ mày sẽ giận trong bao lâu? Bà ấy sẽ về với bố con mày chứ? – Phụng có chút lo lắng thay cho Quyền.

Quyền nghe Phụng hỏi, nghĩ nghĩ rồi nói chắc nịch:

- Sẽ về thôi, bố tao kêu chẳng có bà mẹ nào trên đời lại có thể bỏ mặc con cái cả.

- Vậy à? – Phụng cười cười. Cô định nói: có một bà mẹ như thế trên đời đấy, và bà mẹ ấy mày cũng biết nữa. Nhưng, thôi.

- Xưởng hoạt động lại rồi mày vui không?

- Vui chứ! – Phụng nhớ đến cảm giác chạm vào lớp đất mịn màng, ươn ướt rồi tùy ý thành hình. Thứ cảm giác ấy không giống như khi thấy điểm mười tròn trĩnh trên bài kiểm tra, hay một thời gian dài mới gặp lại ánh mắt ấm áp của Chức. Thứ cảm giác ấy, còn hơn cả những thứ đó.

- Nhưng mà lần này làm bốn cái chậu gì to lắm, chỉ có mấy người lớn làm thôi. – Quyền nhắc lại lời bác Cả nói với bố mình.

Phụng cười:

- Ừ, có sao. Miễn xưởng còn hoạt động là được.

Quyền cười hiền, rồi chỉ vào nồi canh:

- Canh chín chưa?

- Thôi chết!

Phụng nhào tới, nhón lấy nắp vung mở ra.

- A!

Vì vội, cô cứ thế để tay trần mà cầm vào nắp nên bị bỏng, rát đành đạch. Quyền lập tức cầm tay cô thọc vào lỗ tai mình. Tay cô nóng đến nỗi Quyền cũng thấy ran rát trong tai, trong vài giây cậu tự hỏi không biết làm thế màng nhĩ của cậu có bị bỏng không nữa.

- Mày làm gì thế?

- Mẹ tao bảo bị bỏng ở ngón tay thì nhét vào lỗ tai là hết.

- …

Phụng dùng chân khều rơm ra, để canh không bị cạn, còn tay thì vẫn để tạm trong lỗ tai Quyền. Cô cảm thấy tay mình dịu dần đi thật.

Ướm chừng cũng đủ lâu, cô bảo:

- Thôi, hết rát rồi, bỏ ra đi.

- Ừ.

Quyền thả tay Phụng ra. Cô liền giơ ngón bị bỏng lên chỗ sáng nhìn. Ngoài vệt hồng hồng, tuyệt nhiên không bị rộp nước hay rát nữa.

- Mày giỏi thật. – Phụng vui vẻ tán dương.

Quyền vênh mặt, cái mũi hếch lên:

- Chuyện. Tao mà lị. Hề hề.

Bữa ấy, bà Tỉnh cứ khen mãi món canh sém chút nữa cháy này. Bà bảo nay làm rau kho, lạ miệng và ngon nữa. Quyền thấy thế cứ phải bấm bụng để không phì cười. Dì Tiến thì liếc Phụng đầy ý nhị. Còn Phụng thì cứ giả lả cười nói, mong sao bữa cơm mau qua.



Phụng đứng ở gốc cây bồ đề ngàn năm tuổi chờ Quyền. Rễ của nó rủ xuống dày đặc và nhăn nheo, già nua như tuổi đời của nó. Ở lưng chừng gốc cây, chỗ bằng phẳng nhất, người ta gác một mảnh gỗ ngắn vuông vức để đỡ bát nhang. Bát nhang làm bằng gốm, men rạn, trổ rồng phụng xanh mướt. Phụng nhớ có lần bà kể rằng, bát nhang này là do ông tổ nghề gốm làm ra. Sinh thời ông làm rất nhiều vật dụng hàng ngày, rồi truyền lại cho đệ tử mỗi người vài món. Làng Phụng có bát nhang với hai bức phù điêu. Bức phù điêu một người đàn bà vác lúa đặt trên cổng làng, bức phù điêu người đàn ông cầm thoi đất cạnh bàn xoay đặt ở cửa vào nhà tổ. Hồi bé, cô thường được bố dẫn đến nhà tổ, nhưng vì thân là con gái nên không được vào trong. Phụng đành ngoan ngoãn ngồi trên thềm chờ. Trong lúc chờ, Phụng quay ngang quay dọc, có khi ngửa cả mặt lên vuông góc với trời mà tìm kiếm cái gì đó nhìn cho đỡ chán. Và cô đã vô tình thấy bức phù điêu. Chỉ toàn là những mảnh gốm mộc, thô được chấm men riêng lẻ rồi nung lộ thiên bằng than củi thôi, vậy mà ghép lại với nhau lại trùng khít không một khe hở. Màu sắc chỗ đậm nhạt tùy ý do lửa liếm và cháy khác nhau nhưng hòa vào tổng thể lại trở nên độc đáo vô cùng. Sau này, làng Phụng chưa ai làm thêm được bức phù điêu nào, cho đến tận bây giờ.

- Xôi bắp nè, thơm chưa? – Quyền dúi bọc lá chuối về phía Phụng, cười.

Phụng cầm bó xôi mở ra, bên trong bắp nở đều, trắng nõn, trên có rắc ít đường với dừa bào.

- Xôi ở đâu vậy?

- Bác hàng xóm đơm cho.

Phụng nhón thử một hạt ăn, bùi và ngọt đến mê man đầu lưỡi. Cô suýt xoa khen:

- Ngon quá, ngon quá. Tao phải học làm món này mới được

Quyền hí hửng hùa theo:

- Ừ, làm đi, làm tao ăn với.

Phụng gật đầu, tiếp tục ăn miếng lớn. Cái bụng có ngũ cốc vào êm hẳn, không thấy réo nữa. Bụng no, tâm tính cũng dễ chịu hơn, Phụng quên luôn việc Quyền đã để cô chờ lâu thế nào, dù ban nãy còn lầm bầm đòi tính sổ cậu.

Hai đứa đi bộ tới xưởng gốm phụ việc vặt. Bây giờ mới là giai đoạn lọc đất, phải cả tháng nữa mới có đất mịn để nặn xương gốm. Bác Đại cùng bác Cần quần xắn quá bẹn, hùng hục đứng giữa bể, luôn tay bóp đất cho tơi. Trên thành bể, cô Sương đội nón, chăm chú theo dõi, lâu lâu lại thò tay vón một ít đất vân vê, rồi nói gì đó với bác Đại.

- Anh Tiến đâu nhỉ? – Phụng thắc mắc.

Quyền ngạc nhiên:

- Ơ, mày chưa biết à?

- Biết gì? – Phụng tò mò.

- Anh Tiến đi làm ăn rồi, không ở làng nữa.

Lần này đến lượt Phụng ngạc nhiên. Cô lắc đầu:

- Không thể thế.

Rồi lại lắc đầu:

- Không phải, có thể như thế.

- Là sao? – Quyền chau mày.

- Anh Tiến đi từ khi nào?

Quyền gãi mái tóc đen bón, ráng nhớ lại:

- Hình như là sau khi anh Mạnh vớt dì Tiến dưới ao lên vài hôm.

- …

Phụng thừ người. Vậy là mấy bà bán cá tôm ngoài chợ không đặt điều. Họ bảo bác Nàn treo thòng lọng lên cột, một hai đòi chết nếu anh Tiến vẫn một mực muốn ở với dì Tiến. Nói lí không được, anh bực mình bỏ đi. Vừa bước đến cửa thì nghe tiếng ghế ngã. Quay lại thấy mắt mẹ mình trợn ngược, hai tay níu chỗ dây thừng ngay cổ, chân khua khoắng loạn xạ.

Sau lần tự tự hụt ấy, bác Nàn ốm nằm một chỗ. Anh Tiến bị mẹ dọa đến mức như thế thì chịu không nổi, đành gọi dì ra bờ ao nói chuyện. Dì tuy ngỡ ngàng nhưng cũng hiểu và còn dặn anh chăm sóc tốt cho bác Nàn. Anh nghe thế mới yên tâm đi về. Ai ngờ, về nhà một lúc thì hay tin dữ. Anh sợ đến mức tay chân nhũn cả ra, rồi tự giam mình trong phòng, không ăn không uống không ngủ cho tới khi bác Nàn thở dài thông báo dì sống rồi.

Dì còn, nhưng đứa con của hai người thì mất. Giá như bác Nàn biết dì đang mang máu mủ của anh, giá như anh biết dì mang máu mủ của mình… thì có lẽ cục diện đã khác.

Có lẽ đó là cú đả kích lớn đối với anh Tiến, nên anh đã chọn ra đi. Ở làng, anh không dám nhìn mặt dì, không dám nhìn mặt ai cả. Anh đi, nhưng day dứt và tội lỗi sẽ ám ảnh anh cả đời.

- Mẹ tao bảo ai mà làm dâu bác Nàn thì chỉ có nước mắt chan rau mà ăn thôi. – Quyền đột nhiên lên tiếng.

Phụng nhìn cậu, hỏi lại:

- Nước mắt chan rau?

- Ừ, mẹ tao nói chỉ ăn rau thôi, cơm cũng đừng mong.

Phụng rùng mình trước lời nói của Quyền. Còn Quyền thì không biết nghĩ gì, nhe răng cười:

- Mẹ tao tốt lắm, mẹ bảo dâu mẹ cũng coi như con cái trong nhà.

- Thì sao? – Phụng bẻ tay cho đỡ mỏi, nhìn Quyền hỏi.

- Mẹ tao thương tao nhất nhà ấy! – Quyền cười cười.

Đang khoe có mẹ nên được thương với cô sao? Phụng lườm Quyền một cái rồi bỏ ra chỗ mấy bác đang đánh đất, ngồi xuống cạnh cô Sương.

Quyền ngồi ở bậc thềm của xưởng, tiu nghỉu nhìn Phụng vui vẻ nói chuyện với cô Sương. Cậu có nói chỗ nào sai đâu? Quyền gãi đầu, rồi vò đầu, cảm thấy bực bội. Xa xa, mặt trời dần thu hết những chói chang lại rồi đem cất vào trong lòng mây, khiến những đám mây trắng muốt trong tích tắc nhuộm màu đỏ ối, trông như nắm xôi gấc mẹ cậu thường nấu mỗi khi giỗ chạp. Quyền bất giác nuốt nước bọt vì thèm. Cậu xoa bụng, nhìn Phụng rồi tự hỏi khi nào cô mới về nhà nấu cơm.
Tag: Ivy_Nguyen Lâm Diệu Anh
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Chài ai, em nó còn bé, nhắc tới mẹ thì nó nghĩ tới mẹ đẻ thôi chứ nào đã nghĩ tới mẹ chồng. Bạn Quyền khoe không khéo, =))=))=))
có thể thoải mái cứ động,

Phụng tuy run cầm cập vì lạnh và tức, nhưng thấy Quyền ướt nhiều hơn mà vẫn chăm chăm lo cho cô, cơn tức mau chóng nguội đi. Tựa như đốm lửa vừa nhen lên, chưa kịp bùng cháy thì một cơn gió mát mẻ ập đến thổi tắt. Tức giận như làn khói, hòa lẫn vào không khí, biến mất chẳng tì vết.
=> Xem lại diễn đạt chỗ này nhé, câu thứ 2 không có chủ ngữ. Gợi ý: cho tức giận lên đầu câu 2, ghép câu 2 và 3 làm 1.
Quyền thả bó rơm trên tay rớt cạnh chỗ Phụng,
=> rơi xuống đi, nghe rớt kì kì. ^^
Quyền lập tức cầm tay cô thọc vào lỗ tai mình.
=> tui toàn thấy sờ vào dái tai thôi à, thọc hẳn lỗ hở? ^^
Phụng đứng ở gốc cây bồ đề ngàn năm tuổi chờ Quyền.
=> nói quá vừa thôi mẹ.
- Xôi bắp nè, thơm chưa?
=> xôi ngô, đang khung cảnh miền Bắc mờ.
 

Lâm Diệu Anh

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.705
Gạo
600,0
Quyền mặc áo sơ mi trắng tinh, bỏ thùng gọn gàng, tóc cắt chải ngôi lệch rõ ràng, ngồi trên xe đạp cũ, nhếch mép nói:
Dẹp cái chữa này cho câu nó trơn tru.
Vì vội, cô cứ thế để tay trần mà cầm vào nắp nên bị bỏng, rát đành đạch.
Tui tưởng có cá trê thớt mối nhảy kiểu này chứ mụ?:)):)):))
Quyền lập tức cầm tay cô thọc vào lỗ tai mình.
Cái rái tai sao không xài mà chơi bạo lực dữ! Kiểu này có ngày lủng màng nhỉ mụ ơi!=))=))=))
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
Chỗ tôi vẫn dùng rát đành đạch bà ợ. Kiểu rát quá nhảy dựng lên không chịu được á.

Đoạn này tui cũng cười mún chết với bả. :))
Quyền khờ mà, coi như em nghe gà hoá cuốc đi. Để tui sửa lại chút kiểu như Ph biết ẻm nhầm, mắc cười rồi cười nhưng ẻm ko hỉu, thấy Ph cườ thì khoái. Được hơm hai tỷ?
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Quyền khờ mà, coi như em nghe gà hoá cuốc đi. Để tui sửa lại chút kiểu như Ph biết ẻm nhầm, mắc cười rồi cười nhưng ẻm ko hỉu, thấy Ph cườ thì khoái. Được hơm hai tỷ?
Ê tui thấy ý giải thích này của bà dễ thương này, làm như thế đi bà. ^^
 

Ki No

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/6/15
Bài viết
599
Gạo
1.200,0
Cô đút then trở lại một bên cửa cho gọn rồi ẩy toang cửa ra.
> dấu cách.
Chiếc xe cót kẻ trở mình rồi bon bon chạy.
> từ này em chưa nghe, thường thấy "cót két" nhưng em hiểu nó là từ tượng thanh, giống tiếng bánh xe nặng kêu "cót ke, cót kẻ" hả?
Bà Tỉnh rang bồ kết để mấy bận nữa họp chơ trên xã thì đem lên bán,
> chợ
năm nay ngót ngét gần hai lăm
> nghét
Phụng tha hồ lấy những cánh phượng có màu sắc tươi và hình dáng kì lạ nhất để làm bươm bướm. Cô cũng không rõ mấy cái lá nhỏ ngay sát cánh hoa gọi là gì, nó có hai mặt, mặt trong màu đỏ, mặt ngoài màu đen, cô thường dùng nó làm thân bướm, cần những hai lá cho một con bướm. Đầu tiên cô sẽ bóc lớp màu đỏ của một lá ra, dán những cánh phượng vào, dĩ nhiên cô sẽ căn chỉnh các cánh phượng tầng tầng lớp lớp, đan xen lẫn nhau, sao cho cái hình dáng và màu sắc phải sống động nhất có thể.
Ù ôi. Trở về tuổi thơ ngay tắp lự. Cái chỗ dưới cánh hoa là đài hoa, mặt ngoài màu xanh, mặt trong màu đỏ cam chứ. Lột cái miếng đỏ cam ra làm thân bướm, ép hai cánh hoa vô hai phía, dính hai cái nhị hoa, dán thêm một miếng ở trên lại, xong con bướm. =))
Chị Ô ngày xưa học Sinh dở lắm đúng hem? Cái có đầu để chơi móc gà là nhị, không phải nhụy đâu, hehe.
Tụi nó bảo quả phượng ăn vừa ngọt vừa bùi, ngon hơn cả khoai nướng.
> Quả không ăn được, ăn hạt phượng thôi. Hồi đó khoái tách mấy quả đen sì, đau tay khiếp. =)) Tự nhiên lại nhớ đến cả đập trái bàng.
nó đi lên Tỉnh lấy thư rồi!
> không cần viết hoa.
Thấy chiếc xe em chạy lon ton ...”
> sai dấu cách này.
> ngặt nghẽo. Chị Ô hay sai ng với ngh nha.
con heo lên ngắm ngía,
> ngắm nghía.
Nhưng nghĩ mãi cũng khoing ra đáp án
Nhiều lỗi ghê, sửa mệt ghê á chị Ô. ;;)
Việc đối diện với đôi mắt đầy những tia máu đỏ trên khuôn mặt tím lịm kia, khiến tâm trí Phụng bị ám ảnh. Đôi mắt ấy trừng trừng nhìn cô đầy giận dữ, đến để xem tao chết như thế nào phải không, mày cười cợt trên cái sự chết của tao ư? Phụng cảm giác như cô gái ấy muốn nói như thế, không chỉ riêng cô, mà với tất cả những con người hiếu kỳ kia.
Đang đêm đọc đoạn này vã mồ hôi lạnh. :-ss
Cô gái cười ngặt ngẽo.
không quyên huých cho thằng Quyền

khiến Chức phải chặt ghi đông
> ghì

Dì Tiến đỏ măt:

cô chẹp miêng:

> gí

Nhịp chân phụng chậm dần rồi dừng hẳn

Tình cảnh hết sức hỗn loạn, , người nhàn rỗi ph

Không sửa nữa, đêm đã về khuya, sáng mai em phải dậy sớm. -_-

Truyện rất hay ạ. Đọc rất gần gũi, chị kể mà cứ như tả, có những đoạn dường như em nhìn thấy được cả ngôi làng, nhìn thấy được dáng vẻ của cả Chức, Phụng, Quyền, nhìn thấy cả khuôn mặt đầy những nếp nhăn của bà và khói bếp lan trên nóc ngôi cả nhỏ. Không gian truyện đẹp, thấm đượm sắc thái của làng xã. Nghe làng Thượng, nghe Đình, nghe xã, có cái gì đó rất thân thuộc, em cảm giác như đang trở về thăm quê. Chị thành công trong việc xây dựng bối cảnh và dẫn dắt tình tiết. Truyện rất hấp dẫn.

Bữa nào rảnh em đọc nốt mấy chương còn lại. :3 Giờ tạm thế đã.
p/s: À, em thấy truyện có vẻ là "Làng gốm" sẽ hợp hơn, vì cái không gian của truyện, cũng vì mạch truyện, vẫn giữ được ý nghĩa của Gốm. Em nghĩ vậy á. Cái mà Phụng gắn bó không chỉ là Gốm, mà còn là làng, còn là những người che chở Phụng, dẫn dắt Phụng đến với Gốm nữa mà.
 

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
12.1

Giữa tháng 12 âm lịch, như thường lệ, đó là đợt rét nhất của mùa đông. Trường Phụng đều cho học sinh nghỉ một tuần vào những ngày chí hàn như thế.

Sáng, Phụng bỏ vào bị vải một bộ quần áo, một nắm cơm và gói muối vừng, đó là tất cả hành lí mà cô định mang theo. Bà Tỉnh mở tráp tiền, đếm lấy ba tờ tiền đưa Phụng. Cô vừa cầm tiền thì Chức đạp xe tới. Phụng ôm chầm lấy bà, dặn dò mấy câu rồi đeo bị lên vai, đi ra.

Dì Tiến đón Phụng ở sân, lại dúi thêm vào tay cô mấy tờ tiền. Phụng giấu tay, kiên quyết không lấy:

- Thôi dì, cháu làm gì đâu mà cần nhiều tiền thế ạ.

- Ơ hay cái con bé này, không tiêu thì cứ cầm phòng thân. – Dì Tiến cuộn tiền lại rồi nhét vào bị của Phụng. Vỗ vào vai cô, ẩy đi. – Thôi đi đi, thằng Chức nó chờ nãy giờ.

Phụng nhìn ra cổng, Chức vẫn ngồi trên xe, thấy Phụng nhìn, anh nở nụ cười dịu dàng.

- Vậy, cháu đi đây. Dì… để ý bà cháu…

- Được rồi, cái con này sao mà nói nhiều thế. Khổ thân tôi. Đi đi. – Dì Tiến lại giục, tiếp tục ẩy Phụng ra cổng.

Chân Phụng bước mà lòng bịn rịn. Được mấy bước chân lại ngó về phía sau, xem bà có ra đứng tiễn không. Tuy lần nào ngoái lại cũng thấy khung cửa trống trơn, lòng có hơi hụt hẫng nhưng Phụng nghĩ thế lại tốt, bà mà ra tiễn thì lạnh lắm, rồi cái lạnh nó ngấm vào da, cả đêm ngứa ngáy lại mất ngủ.

Chức đạp xe chở Phụng ra bến phà. Phụng ngồi một bên, tay giữ chặt bị vải, mắt dán vào những thứ thân thuộc lướt qua theo vòng lăn của bánh xe. Đến khi cổng làng khuất lẫn vào sương, mờ mờ ảo ảo thì cô mới thôi không nhìn nữa.

Phụng xoa hai con mắt lạnh buốt, rồi chà hai lòng bàn tay vào nhau lấy hơi ấm. Trong lòng thấy buồn mà cũng không rõ vì sao.

- Em còn muốn vào Nam nữa không? – Chức đạp chậm lại, khẽ hỏi.

- Em… - Phụng ngập ngừng.

Năm ngoái, mỗi lần anh hỏi câu này, cô đều không do dự mà gật đầu, nói với giọng đầy quả quyết: muốn chứ. Nhưng bây giờ thì…

- Mới đi có một ngày mà em buồn thế, thử nghĩ nếu vào Nam, em chịu nổi không? – Giọng Chức vẫn đều đều, anh biết cô đang phân vân.

Tay cầm bị vải lỏng ra, Phụng dựa đầu vào lưng Chức, nghĩ về câu hỏi của anh. Phụng từng nhiều lần nghĩ tới việc một mình đi tìm bố mẹ dựa vào dấu bưu điện cuối cùng trên bìa thư. Mình cô đi, còn bà ở nhà. Khi ấy, cô chỉ lo không ai chăm bà, bà ốm đau hay đêm hôm trái gió trở trời này nọ. Khi ấy, cô thực sự chưa thấu hiểu được cảm giác xa bà, xa gốm, xa những con người nơi đây.

- Em sẽ nhớ bà, nhớ anh, nhớ Quyền, nhớ gốm… nhớ mọi người chết mất. – Phụng bất giác trả lời.

Chức mỉm cười, giọng anh hòa vào gió, trong veo:

- Ừ, vậy em đừng đi nữa nhé.

- Vâng.

Chữ vâng bật ra nhẹ nhàng đến nỗi chính Phụng cũng hơi ngỡ ngàng. Thì ra việc từ bỏ một thứ từng là ước muốn trong suốt một thời gian dài, lại dễ dàng và giản đơn như thế. Cũng chỉ trong một câu nói.

Bến phà tầm tám giờ sáng, đông nghịt, người nào người nấy đều vội vã lên cầu để ra phà. Chức một tay dắt xe đạp, một tay dắt Phụng len vào đám đông. Đi qua cầu, Phụng bị xô đẩy, mấy phen suýt ngã dúi dụi, may mà Chức đỡ kịp. Thấy Phụng mặt mày xanh lét vì sợ, Chức liền kéo cô lên trước mình, rồi vòng tay chắn cho cô.

- Em cứ nhìn trước mà đi, đừng sợ. – Chức trấn an.

Phụng nhìn cánh tay rắn rỏi của Chức, gật đầu. Ở quê chỉ có lễ hội mới đông người như thế này, nhưng dù có đông đến mấy họ cũng không chen lấn, xô nhau như ở đây. Phụng thấy mặt ai cũng dữ tợn hết, người này dẫm vào chân người kia, tiếng la, tiếng chửi ầm ĩ cả lên.

Chức dựng xe đạp cạnh lan can sắt đã bị sét vài chỗ mà người ta chưa kịp sơn lại. Phụng bám tay vào chỗ còn sơn, nhìn về phía đất liền. Vậy là đi rồi. Cuối cùng cô cũng có ngày ra khỏi lũy tre làng, xa những con tôm cái tép đồng quê.

- Lên đấy, em sẽ thấy nhiều thứ hay lắm, anh sợ em thích mê không muốn về ấy. – Chức thấy Phụng im lặng suốt, nên chọc.

Phụng nghiêng đầu, cười:

- Trên đấy hay ho vậy sao anh không ở, mà lại xin về đây?

Chức cười cười, anh nhìn những con nước đua nhau ập vào thân phà, trầm giọng đáp:

- Em có biết vì sao con sóng kia cứ vồ vập lấy thân phà nhưng rồi cuối cùng lại vẫn trở về với mặt sông không?

- Hở? – Phụng theo ánh nhìn của Chức, liếc xuống dưới.

Phà đi đến đâu, nước dập dềnh tới đó, xa xa một vài gợn nước nổi lên tiến về phía thân phà, mạnh mẽ ập vào thân phà nghe rào rào, sau đó lại trôi tuột xuống mặt sông. Nước lại hòa với nước.

- Vì phà không có chỗ đựng nước. – Phụng rụt rè trả lời.

Nói xong cô cúi mặt, chuẩn bị tâm lí đón lấy tràng cười của Chức, bởi cô cũng cảm thấy câu trả lời của mình thật ngốc ngếch. Nhưng, Chức lại không cười. Anh gật gù:

- Có thể như thế lắm.

- Thật ạ? – Phụng ngẩng lên, không giấu nổi ngạc nhiên trong mắt.

Chức mỉm cười:

- Ừ.

Phụng hào hứng:

- Em mới nghĩ ra một lí do nữa.

- Ừm, em nói đi. – Chức khuyến khích.

- À, em nghĩ còn có thể là do con phà này di chuyển liên tục nữa.

Chức nhìn Phụng, lông mày hơi nhíu lại. Phụng cũng giương đôi mắt to tròn nhìn Chức, môi hơi mỉm, mặt đầy mong chờ. Cô mong Chức sẽ khen cô như ban nãy ư? Chức bật cười, xoa đầu Phụng.

- Thôi, mình nói chuyện khác đi.

Phụng cụp mắt trước lời đề nghị của Chức, nếu câu trả lời của cô là đúng, anh đã không chuyển đề tài.

- Em say sóng à Phụng? Chức nâng cằm Phụng lên, nhìn thẳng vào mắt cô:

Phụng giữ lấy tay Chức, đúng là nãy giờ cô cứ muốn ói, nhưng ráng kiềm lại.

- Em muốn ói thì cứ ói nhé, ói ra mới đỡ. – Chức dịu dàng nói.

- Ói… ở đâu bây giờ? – Phụng nhìn quanh quất, chỗ nào cũng là người đứng.

Chức cười, chỉ tay xuống sông:

- Ở đây này, em ói thì cúi xuống, anh giữ cho, không sợ ngã đâu.

- Eo…

Phụng lắc đầu, dù cái thứ chua chua kia đã lên tận cổ và đòi ra ngoài liên tục. Cô không muốn đâu, cô không muốn ói trước mặt Chức. Như vậy xấu hổ chết mất, không muốn.

Ọe… ọe…

Phụng hai tay bám chặt lan can, rũ người xuống mà ói. Chức một tay giữ vai Phụng, một tay vuốt nhẹ lên lưng.

Con phà vẫn đều đều lướt trên mặt sông, đi về phía bên kia đất liền. Phụng nghe loáng thoáng tiếng bà mẹ bên cạnh nhắc con đừng để rớt đồ chơi xuống sông, tự nhiên lại thấy xấu hổ.

Ngay cả khi hết ói rồi, Phụng cũng vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, cô ngượng không muốn nhìn Chức.

- Em muốn tìm lại mấy thứ mới thả xuống à?

Im lặng.

- Còn chưa chịu dậy?

Im lặng.

- Được. Trời lạnh thế này, em chúi mũi xuống đó, lát mũi nó đông cứng, rụng xuống, xem em thở bằng cách nào. – Chức khoanh tay trước ngực, cực kì thản nhiên nói.

Phụng ngay lập tức đứng thẳng dậy, mắt vừa chạm ánh nhìn của Chức thì lại muốn cúi xuống.

- Cái mũi… - Chức nhắc.

- Hừ… Định nói gì đó cho đỡ quê thì Phụng thấy lâng lâng rồi choáng váng.

Cô đưa tay đỡ đầu, tay còn lại vịn chặt lan can. Đột nhiên mọi thứ xung quanh cứ nhòe đi, còn Chức thì có đến mười mấy Chức lận. Phụng nhắm chặt mắt rồi lại mở, hình ảnh trước mặt vẫn không có gì thay đổi.

Trước khi ngã vật ra, cô nghe thấy ai đó gọi tên mình, nhiều lần.



- Lạnh!

Phụng thốt ra được một chữ rồi giật mình, mở to mắt. Đúng lúc đó Chức bưng bát nước gừng vào.

- Em tỉnh rồi à? – Những nếp lo lắng trên mặt Chức mau chóng giãn ra.

Phụng lạ lẫm nhìn mảnh chăn chiên màu hồng lợt đắp trên người và những tủ, kệ cao lớn đặt trong nhà.

- Em bị say sóng, lại còn trúng gió. May mà có một bác tốt bụng mang theo dầu, xức rồi bắt gió cho em. Nhà bác ấy cách bến phà không xa, nên bác ấy bảo anh đưa em về nhà bác ấy nghỉ ngơi, khi nào khỏe thì hẵng đi.

- Vậy ạ. Bác ấy đâu rồi anh nhỉ? Em muốn cảm ơn bác ấy.

Chức đưa bát nước gừng đã thổi nguội bớt một chút cho Phụng:

- Em uống đi. Bác ấy đang nấu ít cháo cho em.

Khụ… khụ…

Phụng sặc vì vội nói, cô định bảo không muốn phiền bác ấy như vậy, nhưng vị cay nồng của gừng vấn víu trong cổ, khiến cô cứ ho sù sụ. Chức đỡ lấy bát nước, vỗ lưng cho cô xuôi.

- Khéo lại cảm lạnh ấy chứ. – Bác chủ nhà bưng tô cháo nghi ngút khói bước vào, thấy Phụng ho thì chẹp miệng nói.

Bác đặt bát cháo lên bàn gỗ phủ lớp dầu bóng loáng, đến nỗi thấy rõ cả lớp nước mờ mờ do hơi nóng từ bát cháo tạo thành. Sau đó lại chỗ Phụng, rờ trán cô xem có sốt không.

- Cháu không sao đâu ạ, cháu bị sặc thôi ạ. – Phụng cảm động nhìn bác.

- Không sao thì tốt… Cháu ăn cháo đi, ăn nóng mới khỏe. – Bác cười, trông hiền và tình cảm như bà cô vậy.

Phụng hơi cúi đầu. Cô thấy nhớ bà quá. Bà nấu cháo ngon nhất làng, mùa hè thì có cháo nghêu cháo hến, đông đến thì có cháo bầu, cháo trứng…Cháo nào vị cũng ngon và thơm nức cả mũi.

Ăn cháo xong, Chức với Phụng cảm ơn bác chủ nhà rồi xin phép đi cho kịp chuyến tàu chiều.



Tàu thủy chạy nhanh hơn phà, thế nên Phụng được phen say nhừ tử. Lúc lên bờ rồi, người cứ chao đảo như vẫn đang ở trên tàu vậy. Chân bước không một chút lực, dáng đi xiêu xiêu vẹo vẹo hệt như bác Đại mỗi bận uống đủ ba cút rượu. Thế là Chức để cô ngồi phía trước, dựa đầu vào vai anh để có điểm tựa.

- Em thấy buồn ngủ thì cứ ngủ nhé, anh giữ được, không sợ ngã đâu.

Phụng lắc đầu, nhưng mắt thì díu lại. Cô không muốn Chức nhọc thêm, vừa đạp xe không được nghỉ, lại vừa phải trông cô. Nhưng biết làm sao, cô mệt với không mở mắt nổi nữa.

Chức thấy vai ngày càng nặng, anh biết Phụng đã ngủ. Hơi thở của cô từ hỗn loạn trở nên đều dần, anh đều có thể cảm nhận được. Chức đạp thật chậm ở những đoạn đường xấu để tránh cho Phụng bị xóc mà giật mình.

Hai anh em đến thành phố vào khoảng tám giờ tối. Tiếng còi xe inh ỏi khiến Phụng phải đưa hai tay lên bịt tai. Người đi xe trên đường đông nườm nượp, đèn đường lẫn đèn điện sáng choang, ban đêm chắng khác gì ban ngày. Phụng ngơ ngác nhìn những thứ xa lạ trước mặt, bỗng thấy sợ hãi, cô thu người, nép vào lưng Chức, chỉ hé nửa mắt len lén quan sát.

Chức dừng xe dưới mái hiên của một quán mì vằn thánh đã đóng cửa. Cúi xuống nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của Phụng, khẽ hỏi:

- Em không thoải mái à?

Phụng cụp mắt:

- Ừ, ở đây nhiều người lạ quá…

Chức cười:

- Ngốc, họ có làm gì em đâu, họ cũng như em, có việc phải đi qua đi lại con đường này thôi.

Phụng nhảy xuống xe, rồi leo lên ngồi trên gác baga, cô thấy không vui.

- Giờ mình đi đâu hả anh?

- À, qua chỗ người quen của anh.

Người quen của Chức là bà lão bán bún ốc vừa ngon vừa rẻ đầu ngõ nhỏ, nơi dẫn vào khu nhà tập thể xây từ thời Ngụy. Bà lão không có chồng, không có con cái… bà ở một mình trong một phòng nhỏ xây nhờ mé tường nhà người khác. Phòng nhỏ nhưng ngăn nắp sạch sẽ, kê được một giường đôi, một cái bàn vuông rộng ba gang với mấy cái ghế đẩu lùn. Mé ngoài bà dùng cỏ tranh lợp chìa ra ngoài, phía dưới làm bếp nấu nướng. Những ngày được nghỉ, Chức hay ghé phụ giúp bà, nên được bà rất quý, Chức có ăn bao nhiêu thì ăn, bà cũng không lấy đồng nào.

Chức và Phụng đến đúng lúc bà đang chà rửa nồi quân dụng, dùng để nấu nước lèo chan bún. Bà tuy tóc lốm đốm bạc nhưng tay chân, mắt mũi còn nhanh nhẹn lắm. Bằng chứng là vừa nhác thấy Chức, bà liền đứng thẳng dậy, cười phớ lớ:

- Em họ đây hả? Hai anh em giống nhau phết. Vào đi, vào nhà cả đi, đứng ngoài cóng tay chân đấy con ạ.

Chả là mấy bữa trước khi về quê, anh có kể sơ về Phụng với bà, rồi xin phép bà cho hai anh em ở nhờ một đêm. Khi bà hỏi quan hệ của cả hai, không hiểu sao Chức lại buột miệng nói thế.

Bà chùi tay vào quần, nắm lấy tay Phụng kéo vào. Phụng hoảng quá lùi lại, nấp sau lưng Chức. Bàn tay đưa ra vội rụt lại, bà cười khì khì để lấp liếm nhưng vẫn không giấu nổi vẻ lúng túng:

- Ơ… bà chà cái nồi nên tay bẩn… thôi bây đưa em vào nhà nghỉ trước đi.

- Dạ vâng. – Chức đáp, giọng không tự nhiên lắm, anh hơi bất ngờ vì hành động của Phụng.

Chức dẫn Phụng vào trong, bảo cô ngồi chờ, còn mình thì ra phụ bà. Còn lại một mình, Phụng đảo mắt thăm dò từng thứ trong nhà. Nơi này so với nhà cô, đồ dùng khác rất nhiều, tuy đồ gỗ bề mặt nhìn xấu, nhưng lại có mùi thơm nhẹ nhàng, rất dễ chịu.

- Gỗ quý đấy, qua được ba đời rồi… - Bà lão thò đầu vào nói , khiến Phụng giật bắn.

Bà cười hề hề, rồi thụt đầu lại, ra ngoài chà nồi tiếp, giọng sang sảng:

- Sau này bà chết, không biết truyền lại cho ai. Có nhiều người đến hỏi mua lắm, trả giá cũng cao lắm, có người còn hứa mua cho bà hẳn căn nhà…

- Thế cớ á? – Chức cười. – Sao bà không bán ạ?

- Xời, bán á… của tổ tiên để lại, giá nào cũng không đủ. – Đoạn cười hề hề. – Bây thấy đó, bà có mỗi cái thân già này, ở chi hết một căn nhà.

- Cũng phải bà nhỉ? Khì khì…

Phụng ngồi trong, chẳng có gì làm cũng chán nên bê cái ghế đẩu ra ngoài sân, ngồi xem hai người rửa ráy.

- Cháu gái sau này lớn xinh đáo để cho coi.

Đột nhiên bà lão chuyển đề tài sang Phụng. Cô ngượng, vội quay mặt qua chỗ khác.

Chức đang múc nước, nghe bà lão nói thế thì tủm tỉm cười. Nửa đùa nửa thật đáp:

- Em cháu là hoa khôi của trường đấy ạ.

- Đấy, tau nói là chỉ có chuẩn…

Phụng ho khù khụ, một tay che miệng, một tay xách ghế lủi nhanh vào trong, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Đêm ấy ba người nằm ngang giường. Bà lão nằm trong cùng, đến Chức rồi Phụng. Lẽ ra Phụng nằm giữa, bà lão bảo như thế sẽ ấm hơn, nhưng Phụng vẫn hơi sợ bà, sợ khuôn mặt nám một nửa và cái miệng hơi méo, nên dù biết lòng bà tốt thật đấy thì Phụng vẫn chưa quen nhìn.

Phụng nằm nhắm mắt, có điều cô chẳng thể nào ngủ được. Không phải vì tiếng ngáy đều đều của bà lão. Cũng không hẳn vì lạ chỗ.

Chức nằm cách Phụng hai gang tay, mắt thao láo nhìn lên trần nhà. Mấy bận qua phụ bà, anh đều ngủ lại ở đây, chưa bao giờ bị khó ngủ cả. Sao hôm nay lại thế này.

- Anh Chức... – Phụng nén giọng, gọi.

Sột soạt…

Chức nằm nghiêng một bên, kê đầu lên tay, khẽ trả lời:

- Sao thế?

- Em không ngủ được. – Phụng mở mắt, quay sang nhìn Chức, nhưng chỉ thấy một mảng tối lờ nhờ.

Khi thị giác không phát huy được trong bóng tối, thính giác của Phụng trở nên nhạy bén hơn, cô nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của Chức lẫn trong tiếng ngáy của bà lão. Hồi lâu Chức mới lên tiếng:

- Em lạ chỗ à? Hay nhớ bà?

- Không phải. – Phụng đưa tay kéo chăn lên quá cổ, lí nhí đáp.

Chức dường như mỏi tay, anh nằm xuống, chăn cọ vào áo khoác lại phát ra tiếng sột soạt.

- Sao anh cũng chưa ngủ? – Phụng tò mò hỏi.

- Anh… cũng không biết.

- Hình như em cũng thế.

Chức không nói thêm nữa, nhưng Phụng đoán có thể anh đang cười. Dạo này Phụng với Chức vẫn hay nói chuyện gượng gạo kiểu không đầu đuôi như thế này. Chính cô cũng thấy buồn cười nữa là.

Lạch cạch…

Tiếng kim loại va vào nhau rồi có tiếng người xì xầm bên ngoài, sau đó là tiếng đóng cửa cái sập.

- Người đi làm về khuya thôi. – Chức giải thích dù không rõ Phụng ngủ hay chưa.

Phụng mở to mắt nhìn khoảng tối phủ kín căn phòng bỗng nhiên thấy rùng mình.

- Anh Chức, em thấy hơi sợ…

- Em sợ ma à?

- Không, ma... em không sợ.

- Vậy em sợ gì vậy?

- Em không biết.

Im lặng. Căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng và tối mịt mờ như cũ. Lâu sau Phụng không thấy Chức nói gì, cô tưởng anh ngủ nên khẽ thở dài, kéo chăn trùm kín đầu, cố nhắm chặt mắt để ngủ.

- Cho em.

Chức tìm tay Phụng dưới chăn, nhẹ nhàng nhét một thứ vào tay cô, rồi nắm lấy vỗ về.

- Cái gì thế?

- Hạt đậu. Ông lão bán hàng trước chùa bảo mang nó theo người thì sẽ bình an.

Tia sáng ở đâu lọt vào nan thông gió, vừa vặn hắt xuống khoảng trống giữa Phụng và Chức. Anh lờ mờ trông thấy đôi mắt to tròn ngỡ ngàng nhìn mình dần thu hẹp lại, khuôn miệng nở nụ cười vui. Phụng chìm vào giấc ngủ trong trong khi tay cô yên lành nằm trong lòng bàn tay Chức.

Nửa đêm, thành phố huyên náo bỗng trở nên tịch mịch. Đêm thành phố cũng yên ắng như đêm làng quê. Ra ở đâu cũng chẳng khác biệt, chỉ cần trong tâm mỗi người đều có một điểm tựa thì lúc nào cũng có thể cảm thấy an yên.

image.jpg
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Ta muốn giết người. 18+ của ta đâu, đứa nào leo lẻo 18+ ấy nhở. Cướp, hiếp giết nó cho ta... :tho128::tho128:

Phù phù, tức quá, biết thế không nhặt lỗi cho. x-(x-(x-(
Phụng nhìn ra cổng, Chức vẫn ngồi trên xe, thấy Phụng nhìn, anh nở nụ cười dịu dàng.

- Vậy, cháu đi đây. Dì… để ý bà cháu…
=> Đoạn này mới đọc tưởng người nói là Chức, sửa lại xí đi bà.
- À, em nghĩ còn có thể là do con phà này di chuyển liên tục nữa.

- …

- …

- Thôi, mình nói chuyện khác đi. – Chức đề nghị.
=> Đoạn im lặng giữa hai người, nên thêm một vài câu dẫn trước khi Chức đề nghị nói chuyện khác. Chẳng hạn, Chứ không thể ủng hộ thêm một câu thiếu muối nào của Phụng nữa, Phụng cũng nhận ra câu nói sau của mình còn thiếu muối hơn câu nói trước. Bởi thế Chức đề nghị: ... :))
- Hừ… Định nói gì đó cho đỡ quê thì Phụng thấy lâng lâng rồi choáng váng.
Thiếu cái gạch ngang để chấm dứt thoại.
- Em tỉnh rồi à? – Những nếp lo lắng trên mặt Chức mau chóng giãn ra.
=> Nếp lo lắng là nếp gì hả bà?
ban đêm chắng khác gì ban ngày.

Phụng nhảy xuống xe, rồi leo lên ngồi trên gác baga, cô thấy không vui.
=> Hở là sao? Là cô nàng đang ngồi xe thì nhảy xuống, rồi lại leo lên?
Bàn tay đưa ra vội rụt lại, bà cười khì khì để lấp liếm nhưng vẫn không giấu nổi vẻ lúng túng:

- Ơ… bà chà cái nồi nên tay bẩn… thôi bây đưa em vào nhà nghỉ trước đi.
=> Chài ai, sao tui thấy cái hành động này thường chỉ người thành phố làm với người nhà quê chứ nhở? Hành động của Phụng hệt như gái thành phố về quê ấy. Ở quê người ta thân thiện lắm, cả làng quen biết, ra đường gặp ai cũng hỏi. Tui thấy bà mô tả tâm lí sợ sệt này của Phụng không ổn. À, gái nhà quê ra tỉnh mà bà chả có tí háo hức gì cả, cứ rụt rụt rè rè thế nào á.
- Thế cớ á? – Chức cười. – Sao bà không bán ạ?

Tạm thời thế đã.
 

Lâm Diệu Anh

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.705
Gạo
600,0
Vỗ vào vai cô, ẩy đi. – Thôi đi đi, thằng Chức nó chờ nãy giờ.
- Em có biết vì sao con sóng kia cứ vồ vập lấy thân phà nhưng rồi cuối cùng lại vẫn trở về với mặt sông không?

- Hở? – Phụng theo ánh nhìn của Chức, liếc xuống dưới.

Phà đi đến đâu, nước dập dềnh tới đó, xa xa một vài gợn nước nổi lên tiến về phía thân phà, mạnh mẽ ập vào thân phà nghe rào rào, sau đó lại trôi tuột xuống mặt sông. Nước lại hòa với nước.

- Vì phà không có chỗ đựng nước. – Phụng rụt rè trả lời.

Nói xong cô cúi mặt, chuẩn bị tâm lí đón lấy tràng cười của Chức, bởi cô cũng cảm thấy câu trả lời của mình thật ngốc ngếch. Nhưng, Chức lại không cười. Anh xoa đầu Phụng, nói:

- Có thể như thế lắm.

- Thật ạ? – Phụng ngẩng lên, không giấu nổi ngạc nhiên trong mắt.

Chức mỉm cười:

- Ừ.

Phụng hào hứng:

- Em mới nghĩ ra một lí do nữa.

- Ừm, em nói đi. – Chức khuyến khích.

- À, em nghĩ còn có thể là do con phà này di chuyển liên tục nữa.

- …

- …

- Thôi, mình nói chuyện khác đi. – Chức đề nghị.

Rồi anh nâng cằm Phụng lên, nhìn thẳng vào mắt cô:

- Em say sóng à Phụng?

Phụng giữ lấy tay Chức, đúng là nãy giờ cô cứ muốn ói, nhưng ráng kiềm lại.

- Em muốn ói thì cứ ói nhé, ói ra mới đỡ. – Chức dịu dàng nói.

- Ói… ở đâu bây giờ? – Phụng nhìn quanh quất, chỗ nào cũng là người đứng.

Chức cười, chỉ tay xuống sông:

- Ở đây này, em ói thì cúi xuống, anh giữ cho, không sợ ngã đâu.

- Eo…

Phụng lắc đầu, dù cái thứ chua chua kia đã lên tận cổ và đòi ra ngoài liên tục. Cô không muốn đâu, cô không muốn ói trước mặt Chức. Như vậy xấu hổ chết mất, không muốn.

Ọe… ọe…

Phụng hai tay bám chặt lan can, rũ người xuống mà ói. Chức một tay giữ vai Phụng, một tay vuốt nhẹ lên lưng.

Con phà vẫn đều đều lướt trên mặt sông, đi về phía bên kia đất liền. Phụng nghe loáng thoáng tiếng bà mẹ bên cạnh nhắc con đừng để rớt đồ chơi xuống sông, tự nhiên lại thấy xấu hổ.

Ngay cả khi hết ói rồi, Phụng cũng vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, cô ngượng không muốn nhìn Chức.

- Em muốn tìm lại mấy thứ mới thả xuống à?

Im lặng.

- Còn chưa chịu dậy?

Im lặng.

- Được. Trời lạnh thế này, em chúi mũi xuống đó, lát mũi nó đông cứng, rụng xuống, xem em thở bằng cách nào. – Chức khoanh tay trước ngực, cực kì thản nhiên nói.

Phụng ngay lập tức đứng thẳng dậy, mắt vừa chạm ánh nhìn của Chức thì lại muốn cúi xuống.

- Cái mũi… - Chức nhắc.
Đoạn này xin lỗi mụ sao tui thấy Chức "già" dữ vậy?:tho10: Tui biết là em í chín chắn hơn tuổi nhưng mà thế này thì sâu xa quá, thâm trầm như một người từng trải sự đời vậy. Hơn nữa càng có cảm tưởng của một hot boy ngôn tình! hức hức, mụ ơi. hay tại tui lậm thằng Chun nên mới thấy thế?=))=))=))
Cái đoạn Phụng rụt tay khi bà cụ muốn chạm vào tui có thể hiểu phản ứng của em ấy. Là sợ đúng không? Cái sợ này bao gồm rất nhiều thứ, sợ người sợ vật sợ sự xa lạ sơn cả không gian...
Còn túm váy là cái 18+ nó bỏ xừ đi đâu rồi? Mụ nói là mạch truyện nó phải thế, thế giờ mạch truyện nó chạy tới đâu? Đường ray mà chệch thì con tàu đi nhà tổ ở à!>:)>:)>:)
 
Bên trên