Hoàn thành Gốm - Hoàn thành - Ô ăn quan

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Chương 4.2
Lúc đút nước hồ, cháu còn không nuốt, bà cháu khóc mãi...
=> Là nước cháo hả bà?
tiếng nước uồm uỗm đập vào thân đê... không lúc nào ngớt, cứ thế ròng rã cả đêm trời...
=> Từ này tui tra từ điển không thấy có bà ạ.
Phụng kéo lại áo tơi rồi chạy ra ngoài.

- Cháu yêu bà!
=> Việt Nam mình ấy à, nói câu này nó ngượng mồm lắm bà ạ. Đổi thành: Bà chờ cháu về nhé? - Được không?
Phụng đang vét bùn trát vào thân đê thì thấy Quyền vật vã kéo xe cút kít từ ruộng lên, đất chất có ngọn, bánh xe lặc lè di chuyển.
=> ???
Quyền đột nhiên ngồi sột dậy, kéo tay Phụng:

- Chi?
=> Ý bà là: Đi làm chi/gì? - hả?
Mưa đến ngày thì ba thì tạnh.
=> thứ?
Một số người ở lại, xem xét mấy sào lúa ở các thủa ruộng sát chân đê, ư
=> thửa
Dì Tiến đỏ măt:
 

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
Bà làm tui nhớ bà nội, bà ngoại của tui quá. Nội tui mất rồi, tui không được nhìn nội lần cuối, không còn nghe được nội mắng "thằng cha bây". Ngoại cũng đã 75 tuổi rồi, 4 năm không về nhà rồi.
Bà nói câu này làm tôi cũng nhớ ngoại quá. Cũng đến gần 5 năm rồi, tui không gặp. Chả có lí do nào để ngụy biện cho việc ấy cả. Khi viết cái này, tui cũng nhớ đến bà rất nhiều.
Thật là hình tượng, tui có thể nhìn thấy tất cả qua câu này của bà.
Tui cũng thấy câu này tóm gọn được tình cảnh lúc ấy đó bà ạ, hehe.
Ps: Còm đầu tiên của bà nên khiến tui cảm động ghê gớm (trong lúc vắt chân lên cổ chạy mấy chương cuối mà vẫn bớt xén thời gian vào đọc truyện tui). :3
=> Việt Nam mình ấy à, nói câu này nó ngượng mồm lắm bà ạ. Đổi thành: Bà chờ cháu về nhé? - Được không?
Được chứ mụ, để tui note lại hết, sửa một lần luôn.
Về câu này, lúc viết cũng quắn quéo tay chân dữ lắm, cơ mà vẫn nhắm mắt hạ bút, hê hê.
Ps: Mà thế hệ mình ít nói chứ giờ tụi nhóc nó nói hồn nhiên lắm bà ạ.
=))=))=))=)) Đau ruột quá.
Đợi mãi chương này của chị, cơ mà đọc nhanh hết quá :(. Bao giờ chị up tiếp chương mới đây, em hóng ^^.
Cô viết còn rùa bò, mà suốt ngày đi hối chương mấy chị nhé! Tui soi, tui soi à. :v
 

Quân Phất

Gà con
Tham gia
21/5/15
Bài viết
14
Gạo
0,0
Trong phút chốc, những gương mặt vốn dĩ xa lạ bỗng hóa thân quen lạ thường.
Câu này em nghĩ nên bỏ từ vốn dĩ đi, sẽ xuôi hơn.
P/s: Em cứ nghĩ là đê sẽ vỡ, xưởng gốm cũng mất. Phụng và mọi người phải khổ sở chống đỡ, gây dựng lại... Nhưng chị "nhân từ" quá ạ. Làng yên bình trở lại rồi.
 

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
Câu này em nghĩ nên bỏ từ vốn dĩ đi, sẽ xuôi hơn.
Công nhận bỏ đi nghe xuôi hơn thiệt, cảm ơn em nhé!
P/s: Em cứ nghĩ là đê sẽ vỡ, xưởng gốm cũng mất. Phụng và mọi người phải khổ sở chống đỡ, gây dựng lại... Nhưng chị "nhân từ" quá ạ. Làng yên bình trở lại rồi.
À thật ra tì chị không viết nổi ấy. Nếu cho vỡ đê rồi sau đó phải làm sao? Vì chị không định xoáy sâu vào mấy khó khăn phụ lắm. Em cố đọc đến chương 6 nhé, sẽ có chuyển biến mới.
Ps: À, chương 5 chỉ có một phần duy nhất thôi, không dài lắm, nhưng vì chẳng nằm trong ý nào được, nên chị đành tách ra một chương trơ trọi.
Cảm ơn em đã góp ý nhé! :)

Được thế thì còn gì bằng ạ :D.
Cô cứ chờ đấy, chị không cận nên là sẽ soi cho cô tỉ mỉ. :v
>:).
 

Lâm Diệu Anh

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.705
Gạo
600,0
Bả mà cho đê vỡ thì xoắn não giải quyết chuyện sau lũ, tệ lắm cũng đẻ ra thêm 6-7 vấn đề. Giải quyết chỗ đó đủ để bả chớt.
Công nhận bỏ đi nghe xuôi hơn thiệt, cảm ơn em nhé!

À thật ra tì chị không viết nổi ấy. Nếu cho vỡ đê rồi sau đó phải làm sao? Vì chị không định xoáy sâu vào mấy khó khăn phụ lắm. Em cố đọc đến chương 6 nhé, sẽ có chuyển biến mới.
Ps: À, chương 5 chỉ có một phần duy nhất thôi, không dài lắm, nhưng vì chẳng nằm trong ý nào được, nên chị đành tách ra một chương trơ trọi.
Cảm ơn em đã góp ý nhé! :)


Cô cứ chờ đấy, chị không cận nên là sẽ soi cho cô tỉ mỉ. :v
>:).
Câu này em nghĩ nên bỏ từ vốn dĩ đi, sẽ xuôi hơn.
P/s: Em cứ nghĩ là đê sẽ vỡ, xưởng gốm cũng mất. Phụng và mọi người phải khổ sở chống đỡ, gây dựng lại... Nhưng chị "nhân từ" quá ạ. Làng yên bình trở lại rồi.
 

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Truyện xuống dòng quá nhiều, không cần thiết, làm loãng mạch truyện, ý tứ rời rạc. Hội thoại cũng quá nhiều, như là xem phim vậy. Tác giả cân nhắc điều này nhé.
Ví dụ đoạn này:
Phụng mở mắt, bên ngoài trời vẫn mưa to lắm thì phải, cô có thể nghe rõ tiếng mưa chạm mái ngói lộp bộp.

Phụng chống tay định ngồi dậy thì bị bà bắt nằm xuống.

Bà Tỉnh ra dấu loạn xạ, đôi mắt đục nhìn Phụng đầy lo lắng, chốc chốc lại nheo lại, ép thứ nước trong vắt chảy ra.

Phụng nắm lấy bàn tay thô ráp của bà, lay lay:
Có thể viết thế này:
Phụng mở mắt, bên ngoài trời vẫn mưa to lắm thì phải, cô có thể nghe rõ tiếng mưa chạm mái ngói lộp bộp. Phụng chống tay định ngồi dậy thì bị bà bắt nằm xuống. Bà Tỉnh ra dấu loạn xạ, đôi mắt đục nhìn Phụng đầy lo lắng, chốc chốc lại nheo lại, ép thứ nước trong vắt chảy ra. Phụng nắm lấy bàn tay thô ráp của bà, lay lay:
 

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
Truyện xuống dòng quá nhiều, không cần thiết, làm loãng mạch truyện, ý tứ rời rạc. Hội thoại cũng quá nhiều, như là xem phim vậy. Tác giả cân nhắc điều này nhé.
Cảm ơn bạn đã góp ý nhé. Mình sẽ xem lại và sửa. ^^
Bả mà cho đê vỡ thì xoắn não giải quyết chuyện sau lũ, tệ lắm cũng đẻ ra thêm 6-7 vấn đề. Giải quyết chỗ đó đủ để bả chớt.
Bà nói đúng đó, tui sẽ chìm ngỉm, hoặc trôi bồng bềnh luôn, không sống nổi nếu truyện rẽ sang hướng đấy. =.=
 

Quân Phất

Gà con
Tham gia
21/5/15
Bài viết
14
Gạo
0,0
Bà Tỉnh chóp chép nhai trầu, thấy Phụng vui thế cũng cười theo. Bà giờ ăn món gì mùi vị cũng như nhau cả rồi. Ở cái tuổi gần đất xa trời này, cái sự ngon miệng không nằm ở thức ăn nữa, mà nằm ở tinh thần.
Trong chương này, em thích câu kết này, đọc mà cứ nghĩ mãi.
Chị miêu tả Phụng thương bà ở nhiều phân đoạn. Bà dường như có ít đất diễn hơn. Nhưng ở câu này, em có thể cảm nhận được tình thương vô bờ bến của bà dành cho Phụng.
P/s: về việc chị không xoáy vào tình tiết vỡ đê, em nghĩ là chị không muốn truyện dài thêm thôi. Chứ đâu đến nỗi chị không giải quyết được ạ.
 

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
Chị miêu tả Phụng thương bà ở nhiều phân đoạn. Bà dường như có ít đất diễn hơn. Nhưng ở câu này, em có thể cảm nhận được tình thương vô bờ bến của bà dành cho Phụng.
Thực ra thì chị lại nhấn mạnh ở đoạn bà không cho Ph đi ra đê cơ... Nhưng mà em thấy như thế cũng hợp lí. Hi hi, khi chị viết câu đấy, chỉ nghĩ kết đoạn sao cho lắng đọng thôi. Chị thích kết một chương bằng hình ảnh buồn buồn, hay là giả vờ cao siêu xí, để người đọc phải dừng vài giây nghĩ về nó ấy. :P
Cảm ơn em đã đọc và nhận xét cho chị nhé!
Ôm cái :3.
Ps: à thực ra thì chị đúng là không viết được trong nội dung này em ạ. Cảm ơn em đã... đánh giá cao chị. ;))
 
Bên trên