Hoàng tử ác ma - Cập nhật - Yu Cherry

Yu Cherry

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/8/14
Bài viết
118
Gạo
200,0
Thấy tên Vuốt Quỷ tưởng huyền nhuyễn, ta chưa đọc nữa. Đang chơi gêm.
Huyền nhuyễn á? Kiểu như fantasy à? *hất bàn* oh yeah, đã lừa tình được các bạn trẻ. :)
 

Yu Cherry

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/8/14
Bài viết
118
Gạo
200,0
Chương 4.
Sáng sớm.

Từng giọt nắng chiếu xuống thảm cỏ xanh mướt của ngôi nhà, tỏa ánh sáng lấp lánh khi vô tình chạm phải những hạt sương đêm còn đọng lại trên lá.

Lũ chim non ríu rít bên ngoài khung cửa sổ bằng kính cường lực trong suốt.

Chiếc đồng hồ báo thức hình con ếch bị ai đó không thương tình mà đá văng xuống góc giường, nằm chỏng chơ một chỗ nhưng vẫn réo inh ỏi khiến cô gái không thể chịu đựng nữa phải ngồi phắt dậy.

Sau nửa phút vò đầu bứt tóc đầy bực bội, Tuyết Hạ mới “thanh thản” nheo nheo mắt nhìn ra ngoài ô cửa quen thuộc. Nắng đã trải khắp muôn nơi mà cô vẫn còn lì lợm nằm ngủ nướng sao trời!

Nghĩ mình thực ra quá vô dụng, cô liền dụi dụi mắt như một con mèo lười còn ngái ngủ, đờ đẫn mở cửa đi vào nhà vệ sinh.

Cạch. Rầm.

Cánh cửa nhà vệ sinh bị cô đá tưởng sẽ bật vào trong không chút do dự như thường lệ, nhưng thật tiếc là lần này nó không bị văng ra. Dù sao thì cô cũng không có thói quen mở cửa một cách tử tế, thế nên cũng có ngày nó “vùng dậy” như nô lệ đứng lên đấu tranh, chỉ là không biết khi nào thời khắc đặc biệt ấy mới tới mà thôi.

Cánh cửa vẫn đóng im ỉm trước con mắt ngơ ngác, ngạc nhiên đến ngờ nghệch của cô chủ Dương Tuyết Hạ.

“Hớ, ‘bọn này’ mà cũng định trở thành nô lệ đứng lên đòi quyền sống à? Láo thật!” Tuyết Hạ sau giây phút ngớ người đã lấy lại tinh thần, hai tay chống nạnh, hùng dũng như bọn thực dân chuẩn bị cho lũ nô lệ “nếm mùi lợi hại”, xoa xoa hai bàn tay vào nhau.

Rầm!

“Này thì đứng lên khởi nghĩa này…”

Vẫn không xê dịch.

“Á à, còn dám chống đối bổn cô nương à? Này thì chống đối này!”

Rầm!

Cô gái này, thiệt tình không biết “thương hoa tiếc ngọc” là gì, ngang nhiên lấy chân đá mạnh vào cánh cửa thân thiết với mình bấy lâu nay, khiến cánh cửa đổ cái “rầm”. Kì này coi như cô toi mạng! Mẹ đã cảnh cáo nếu cô còn phá hỏng cánh cửa này một lần nữa thì nhà vệ sinh trên tầng khỏi cần cửa luôn, vậy là từ nay khỏi cần cửa luôn sao?

Nhưng vấn đề quan trọng bây giờ không phải là nhà vệ sinh có cửa hay không, mà là… thân hình rắn chắc của một chàng trai đang hiện ra “lồ lộ” trước con mắt trợn tròn như ốc bươu của Dương Tuyết Hạ.

Ô, một nam nhân khỏa thân trong nhà vệ sinh của cô sao?

Cô im lặng, len lén nuốt nước bọt khan (tại sao lại nuốt nước bọt chứ?), mắt cứ thế mở trừng trừng thưởng thức mĩ nam khỏa thân trước mắt. Quả là chiêm ngưỡng miễn phí mà không bị người ta chửi mắng có khác, cảm giác vô cùng tuyệt vời.

Thế rồi sau khi đứng hình gần mười giây, rốt cuộc cô cũng ý thức được hành vi đầy tội lỗi của mình mà đưa tay bịt chặt hai mắt, ngã nhào xuống đất, hét toáng lên như lợn bị chọc tiết: “Ô… Ô… AAAAA…”

Chàng trai kia cũng giật mình mà trợn tròn mắt nhìn cô, sau đó vội cài nhanh cúc áo, gương mặt tuấn tú đỏ bừng như khỉ ăn gừng.

Lúc thấy có tiếng động, cậu định đi ra nhưng đang còn bận khuy nốt hàng cúc áo, không tiện mở cửa. Thành ra chậm trễ khiến Dương Tuyết Hạ phải dùng đến chút võ công tầm thường mà đá bay cánh cửa nhà vệ sinh, cuối cùng thì lại ngã bổ nhào ra sàn nhà vì bất ngờ.

“Có chuyện gì vậy Hạ?” Giọng mẹ lanh lảnh từ dưới nhà vọng lên, cùng với đó là tiếng bước chân của bà đang đi lên cầu thang.

Không biết con gái bà lại làm cái quái gì trên đó mà mới sáng ngày mở mắt đã la toáng lên như nhà có trộm rồi?

“Mẹ… mẹ… mẹ lên đây nhanh lên… Nhà ta có thằng con trai…” Cô lắp bắp như gà mắc tóc, cả khuôn mặt đỏ gay, bàn tay che mắt vẫn không dám mở ra.

Trời ơi, tại sao lại có một thằng con trai trong nhà vệ sinh nhà cô chứ? Mới sáng ngày ra, lẽ nào là trộm? Nhưng mà trộm sao lại ăn mặc như học sinh thế kia, lại còn đeo phù hiệu trường Thánh An nữa?

“Có chuyện gì… Trời ạ, cánh cửa tôi mới lắp sao lại thành ra thế này?” Mẹ đang thản nhiên bước lên thì nhìn thấy cánh cửa nhà vệ sinh đã nằm xụi lơ dưới đất từ lúc nào, vội kêu lên thống thiết kèm tức giận.

Hàn Tử Phong nuốt nước bọt, ngang nhiên phớt lờ thái độ của đứa con gái điên rồ phía dưới, lễ phép lên tiếng cứ như việc vừa rồi là không liên quan tới hắn: “Chào cô, chúc cô buổi sáng tốt lành!”

“Ừ, chào cháu, cháu dậy sớm thế?” Mẹ cố kìm nén cơn tức giận trong lòng sắp bốc lên tới đầu, thiếu chút tóc dựng đứng lên, dịu dàng quay sang cười với thằng con trai trong bộ đồng phục trường Thánh An. “Ồ, cháu mặc đồng phục mà vẫn đẹp lắm, đúng là rất giống ba cháu ngày xưa.”

“Cô quá khen rồi ạ!” Hắn vờ đưa tay gãi đầu, đôi môi nhếch lên 45 độ tạo thành đường cong tuyệt đẹp.

“Mẹ, hắn… hắn… tại sao lại ở trong nhà chúng ta?” Tuyết Hạ vùng vằng đứng dậy khi thấy mẹ cô nói chuyện thân mật với tên con trai khỏa thân vừa rồi, mau chóng tóm chặt cánh tay mẹ, vội vội vàng vàng nấp ra sau.

Hắn chẳng phải là kẻ thù truyền kiếp của cô – Hàn Tử Phong sao? Sao… sao hắn lại dám có mặt ở đây, vào giờ này, ngay trong nhà vệ sinh yêu dấu kia?

“Mẹ phải hỏi con mới phải, chuyện này là thế nào? Tại sao cửa nhà vệ sinh lại nằm dưới sàn thế kia?” Trước mặt Hàn Tử Phong, bà tỏ ra nho nhã, không quát tháo như mọi lần, phần vì phép lịch sự, phần vì giữ thanh danh cho cô con gái cưng của mình. Thử hỏi có cha mẹ nào muốn làm xấu mặt con gái trước một cậu con trai đồng trang lứa không?

Dương Tuyết Hạ trừng mắt nhìn thái độ kì quái của mẹ.

“Con…”

“Là cháu ạ, tại cháu khóa cửa nên bạn Tuyết Hạ mới phá cửa xông vào. Cháu xin lỗi cô!” Hắn cúi đầu, vẻ mặt hết sức áy náy sẵn sàng “trưng” ra trước mắt mẹ Dương Tuyết Hạ.

Tuyết Hạ bất lực trợn trừng mắt, khuôn mặt trắng dã như đít nhái. Tên này, sao mẹ lại nói chuyện thân mật với hắn như vậy? Hắn lại còn ngang nhiên sử dụng nhà vệ sinh của cô nữa? Á à, láo! Còn nữa, hắn nói gì cơ? Tại cháu khóa cửa nên bạn Tuyết Hạ mới phá cửa xông vào ư? Sao nghe như phim hành động Hồng Kông vậy, hắn thực muốn giúp hay là muốn đổ thêm dầu vào lửa đây?

Nhìn hắn, mẹ Tuyết Hạ thật không nỡ nói thêm gì, nhưng mà ai đã làm cánh cửa trở nên như thế thì vẫn phải mắng cho một trận.

“Được lắm Dương Tuyết Hạ, phá cửa xông vào à? Con muốn mẹ cắt luôn tiền tiêu vặt tháng sau có phải không?” Một bà mẹ hòa nhã từ bao giờ đã biến hình thành quỷ dạ xoa, không ngừng quát té tát vào mặt cô gái đối diện, quên luôn cả việc giữ gìn thể diện rẻ rách còn sót lại của cô. Thêm vào đó, cô còn nhìn thấy dòng mắc ma đang sôi sục, cuồn cuộn trong mắt bà.

Sợ quá! Tháng sau được nghỉ hè, cắt tiền tiêu vặt chẳng phải là “cắt đứt” luôn mùa hè đáng yêu được mong đợi nhất trong năm của cô sao? A, không được rồi, phải mau nghĩ kế sách thương lượng với mẹ thôi!

“Á, mẹ, con không dám đâu, từ nay con hứa sẽ không phá phách nữa, con hứa sẽ chăm chỉ học tập, ngoan ngoãn vâng lời mẹ, chỉ mong, chỉ mong mẹ đừng cắt tiền tiêu vặt tháng sau của con.” Dương Tuyết Hạ nuốt giận vào lòng, đành phải sử dụng khổ nhục kế, đôi mắt ầng ậc nước, tình hình sắp khóc đến nơi.

Trời không tuyệt đường của con người, cô tin mẹ cô sẽ vì tình mẫu tử 16 năm trời mà tha thứ cho đứa con gái như cô!

“Con đã hứa bao nhiêu lần rồi mà có giữ được lời không?” Mẹ khoanh tay dáng vẻ khó chịu.

Thực tế đã chứng minh, đây là lời hứa thứ một trăm lẻ một của Dương Tuyết Hạ và một trăm lời hứa trước đó hầu như không được thực hiện. Thử hỏi ai còn có thể tin cô thêm được nữa?

“Mẹ…”

“Thưa cô, cháu nghĩ cô nên tha thứ cho bạn ấy thêm lần này nữa, nếu bạn ấy không sửa được, cô vẫn có thể phạt bạn ấy.” Lúc bấy giờ Hàn Tử Phong mới lên tiếng, khuôn mặt hắn hiện rõ thành tâm thành ý muốn giúp đỡ Tuyết Hạ, kiểu như cháu cũng là thiếu niên nên cháu hiểu cảm giác bị cắt giảm tiền tiêu vặt đó.

Hừ, đúng là cái đồ khẩu phật tâm xà, hắn cứ như thể đang cố gắng giúp đỡ cô nhưng thực ra trong lòng lại có ý muốn đổ thêm dầu vào lửa chứ gì? Nói vậy chẳng hóa ra đẩy Dương Tuyết Hạ đến đường cùng hay sao? Đúng, mẹ rất hiểu cô, làm sao cô có thể thi hành những lời hứa ấy được cơ chứ? Phương châm của Dương Tuyết Hạ cô là gì? Sống ngày nào hay ngày đó, sống trước hết là để có tiền tiêu vặt, sau là muốn thể nào cũng được. Thế nên cứ nghĩ ra kế lui binh cái đã, chuyện của sau này thì sau này tính tiếp, vả lại, cái tên mắc dịch này, sao hắn đứng trước mẹ cô cứ như thể học sinh gương mẫu vừa ưu tú vừa hiền lành vậy? Nghe nói hắn lạnh lùng lắm cơ mà, hay là đang “giả nai”, đang định làm nhân vật ngây thơ trong truyện tranh à?

“Thôi được, nể mặt Tử Phong mẹ tha cho con lần này, con mà không thực hiện lời hứa thì đừng có trách mẹ độc ác!” Mẹ nghiêm nghị nhìn cô con gái phiền phức rồi xoay người đi xuống nhà dưới. Mái tóc búi gọn của bà đã có dấu hiệu hạ thấp xuống, tức là bà đang hạ hỏa đây mà.

Dương Tuyết Hạ khoanh tay trước ngực, vô cùng bất mãn nhìn Hàn Tử Phong đang nhếch môi cười tinh quái bằng ánh mắt hình viên đạn, nhưng hắn chẳng bận tâm, lạnh lùng đi qua người cô, bước nhanh xuống cầu thang.

“Lần này cậu chết chắc!” Hắn thản nhiên phán một câu nhạt như nước ốc trước khi mất hút dần sau khúc quanh hành lang.

Tuyết Hạ bực mình quay phắt lại lườm hắn, máu hận dồn lên đến đỉnh đầu cũng không thể giải tỏa hết tâm trạng uất ức của cô.

Chuyện này là thế nào đây? Hắn ngang nhiên khiêu khích cô à? Còn mẹ cô nói vậy là ý gì? Nể mặt Tử Phong ư? Ôi trời, đến lúc này thì cô còn phải nhờ đến bản mặt chết tiệt của Hàn Tử Phong để sống sót qua phong ba bão táp sao? Đúng là chuyện tức cười! Không được rồi, cô không thể để hắn thao túng người nhà cô như vậy được, cô phải phản công thôi!!!


P/s: Ngọc đình Lam Vân aishiteru.99 bupbecaumua JuBy Wind Yummylala
 
Chỉnh sửa lần cuối:

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
Nói chung là tuôi chưa hiểu mô tê gì chương này cả. Tại sao mẹ của Tuyết Hạ có thể cho người vào nhà mà không hề giải thích. :-o
P/S.
- khuy ? => tuôi tưởng cài chứ.
- trước khi mất dần sau khúc quanh hành lang => biến mất dần/ mất hút dần.
 

Yu Cherry

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/8/14
Bài viết
118
Gạo
200,0
Chị nghĩ nên thay từ "lồi lồi" bằng từ khác nhỉ? Như "lồ lộ" chẳng hạn.
Dạ, sẽ edit ạ. Cảm ơn chị iêu! :-*
Nói chung là tuôi chưa hiểu mô tê gì chương này cả. Tại sao mẹ của Tuyết Hạ có thể cho người vào nhà mà không hề giải thích. :-o
P/S.
- khuy ? => tuôi tưởng cài chứ.
- trước khi mất dần sau khúc quanh hành lang => biến mất dần/ mất hút dần.
Vâng, tính mẹ Tuyết Hạ là như vậy đấy!
Ủa, nơi tuôi ở dùng là "khuy cúc áo" cũng được mà?
Ý 3, sẽ edit.
Lặp từ nè chị~. Câu này đọc cũng gượng gạo sao ấy. > . <
Hu hu, em nói thế mà chị đọc mãi vẫn... không biết thế nào mới là hết gượng gạo. :( Sẽ edit "uất hận".
 

Yu Cherry

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/8/14
Bài viết
118
Gạo
200,0
Chương 5.

Bữa sáng đối với Tuyết Hạ quả là một cực hình. Suốt bữa ăn cô không thể ngóc cao đầu ăn cho đoàng hoàng, tử tế, toàn thân cứ rúm ró, khúm núm như kẻ ăn xin. Trong khi đó, cái kẻ đích thị là tên ăn xin lại ngang nhiên ngồi thẳng lưng, ăn uống ngon lành, lại còn được ba mẹ cô gắp nhiều là nhiều món ăn ngon cho vào bát nữa. Hừ, không biết ai mới là con của họ đây? Cô đúng là khóc không ra nước mắt mà!

Tuyết Hạ nhìn thấy Khanh Nhi đang đợi mình với vẻ mặt sốt ruột thì ảo não đi tới, cả người uể oải chẳng còn chút khí thế nào, gương mặt đáng lí ra phải tràn trề sức sống thì lại ỉu xìu như cọng bún thiu.

Dòng xe cộ đi lại nườm nượp phía dưới lòng đường. Giờ cao điểm nên cứ ùn tắc giao thông liên tục, vì thế đi bộ là giải pháp hữu hiệu nhất, vừa không lo trễ giờ, vừa tốt cho sức khỏe (xem như tập thể dục buổi sáng luôn).

Cô và Khanh Nhi cùng nhau đi trên vỉa hè, nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống khuôn mặt trắng mịn của họ.

Thời tiết thật là đẹp. Trời trong xanh, mây trắng hờ hững trôi, mặt trời như quả cầu lửa được treo lơ lửng giữa không gian mênh mông.

“Cậu nói gì cơ? Hàn Tử Phong lại chính là con trai bạn thân mẹ cậu, và hiện tại cậu ấy đang sống ở nhà cậu? Ôi trời!” Khanh Nhi hét lên giữa dòng người đông đúc đang chen chân đi vào trong trường học.

Câu nói của cô như hòn đá được ném xuống mặt hồ, lập tức dậy sóng. Đúng là có hiệu quả, phát huy tác dụng nhanh đến không ngờ, “câu thần chú” kì diệu ấy đã khiến tất cả mọi người quay đầu lại, trợn trừng mắt nhìn họ.

Tuyết Hạ vội bịt chặt miệng cô bạn thân, mặt tái xanh.

“Ối giời, cậu nói nhỏ thôi chứ!” Rồi cô quay ra xung quanh nhìn mọi người cười đầy ngớ ngẩn. “Ha ha ha...”

Ở cái trường này, nhắc đến tên của Hàn Tử Phong hoặc một nhân vật đặc biệt nào đó thì chẳng khác nào nhắc đến tên các xì ta nổi tiếng trên thế giới. Và với việc sở hữu một lượng fan girl cuồng nhiệt như sói điên, chắc chắn khi cái tên “Hàn Tử Phong” được xướng lên, thông tin sẽ được tẩu tán và loan truyền nhanh chóng không kém gì đại dịch Ebola mới xuất hiện ở Tây Phi dạo gần đây.

Đợi cho đến khi mọi người thực sự hết nghi ngờ mà quay đi, Khanh Nhi mới dám thở phào nhẹ nhõm, hồi hộp nhìn sang Tuyết Hạ.

“Chuyện này là thật sao? Ôi trời ơi, đúng là chuyện không tưởng mà, có ai ngờ kẻ thù truyền kiếp của cậu lại là con trai bạn thân mẹ cậu đâu cơ chứ, nếu là mình thì mình cũng không tin chứ đừng nói là cậu.”

“Thì thế mới nói, nhưng đáng ghét thật đấy, mẹ mình lại tỏ ra rất thích hắn ta.” Tuyết Hạ tiện chân đá viên sỏi dưới chân, chau mày thở dài, rất muốn bất cẩn vung cho hắn ta một cú móc quai hàm.

Tuy đã kể hết chuyện sáng nay cho Trịnh Khanh Nhi, nhưng cô cũng rất thông minh khi “chôn” kín bưng chuyện nhìn thấy cơ thể phía bên trên của Hàn Tử Phong. Cô mà nói ra, không ai dám đảm bảo cô sẽ sống yên ổn với lũ fan cuồng dại của hắn.

Khanh Nhi tỏ vẻ đồng cảm với bạn mình, nhưng gương mặt cô cũng không giấu nỗi chút hứng thú về chuyện này. Hai kẻ thù truyền kiếp sống chung một nhà ư? Thú vị đấy! Liệu chuyện của bọn họ có giống như trong phim hoặc trong mớ tiểu thuyết cô vẫn thường đọc hay không? Người ta có câu “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” mà.

“Ừm, hay ngày mai được nghỉ mình đến nhà cậu chơi nhé?” Trong đầu cô đã nảy ra một ý nghĩ đen tối, quay sang nhìn Tuyết Hạ, cô đề nghị.

“Để làm gì?” Cô nàng tỏ vẻ đề cao cảnh giác. Khanh Nhi đến nhà cô chơi không phải là có ý đồ gì mờ ám đấy chứ?

Tuyết Hạ chau mày nghĩ ngợi, càng thấy nghi ngờ hơn khi nhớ ra Khanh Nhi rất thần tượng Hàn Tử Phong, mà hắn lại đang sống ở nhà cô. Ha… ha ha, liệu cho Khanh Nhi đến nhà cô thì có xảy ra vấn đề gì không nhỉ, ví như chuyện cô ấy vì trai đẹp mà khinh bạn chẳng hạn?

Nghĩ đến đó Tuyết Hạ giật nảy mình, lập tức từ chối: “Thôi, hay mai mình đi nhà sách đi, ở đó mới có truyện mới, mình sẽ mua tặng cậu một cuốn của Girlne Ya, đồng ý không?”

“Sao vậy? Cậu thích đọc sách từ bao giờ thế?” Khanh Nhi tròn mắt ngạc nhiên.

Một năm nay chơi với Tuyết Hạ, cô luôn thấy cô ấy chê mình suốt ngày chỉ cắm đầu vào tiểu thuyết không lo học, đừng nói là đọc vài dòng trong đó, cô ấy còn chẳng thèm đụng vào cơ mà. Vì sao vậy? Chẳng lẽ bây giờ cô ấy mới bước vào… tuổi dậy thì?

“À, à.” Tuyết Hạ gãi đầu, một câu trả lời vô cùng thuyết phục nảy ra trong đầu. Đúng là trong cái khó ló cái khôn, cô đáp không chút do dự: “Tại… tại dạo này mình hay quan tâm đến các tác phẩm của mẹ.”

“Ồ, thật không đó?” Khanh Nhi không những không bỏ qua mà càng chú ý hơn, cảm giác nghi ngờ trỗi dậy mãnh liệt như nước triều dâng. “Vậy cậu có biết tên một tác phẩm bất kì nào của mẹ cậu không?”

“Ờ, chuyện này…” Đương nhiên là không biết rồi, cô làm gì có hứng với mấy cuốn sách dày cộp cả trăm trang như thế.

Thùng. Thùng. Thùng.

Đang lúc vô cùng nguy cấp thì tiếng trống báo vào học vang lên, giải nguy cho Tuyết Hạ.

Cả hai chạy nhanh về phía dãy nhà ở khu A.

Lớp 10A6.

Giờ Tiếng Anh của cô giáo “quyến rũ”.

Phòng học im lặng không một tiếng động, ngay cả lũ phân tử khí cũng tăng cân, đè nặng lên ba mươi lăm con người đang ngồi im thin thít trong lớp. Không ai dám thở mạnh, vài đứa yếu tim còn khổ sở ôm ngực vì áp lực quá lớn. Ruồi muỗi không con nào dám vo ve, thinh lặng đậu lên sách vở hay hộp bút của lũ học sinh mà không sợ bị xua đuổi. Lúc này đây, không một ai trong lớp còn tâm trí ngồi vỗ ruồi như thường ngày. Chúng sợ sệt nhìn chằm chằm không chớp mắt vào cuốn sách mang tên “Sổ Gọi Hồn” mà cô giáo “quyến rũ” đang cầm trên tay, nghĩ ngợi nên “gọi hồn” đứa nào trước.

Cô “quyến rũ” thật sự là quyến rũ đến chết người. Học sinh học giờ cô, dù là đứa có lá gan to nhất cũng không bao giờ dám quậy phá hay nổi loạn. Cô không chỉ có thân hình quyến rũ như biệt danh mà còn có cách trả bài đến là kì quặc. Học sinh lên bảng trả bài bao giờ cũng chỉ có một tâm trạng chung nhất: nơm nớp lo sợ. Cô sẽ hỏi những câu hỏi rất đơn giản, xen kẽ vào đó là các cấu trúc bài học, đứa nào trả lời được thì sống, không trả lời được thì coi như “hồn bay phách lạc”. Và những cấu trúc câu ở thì hiện tại đơn, hiện tại tiếp diễn, hay cách dùng động từ khuyết thuyết ở thì hiện tại… luôn được cô đặt câu hỏi với những gì gần gũi với cuộc sống nhất. Thế nhưng điều đó cũng không làm lũ học trò cảm thấy khá hơn.

Nắng vàng nhảy nhót trên bục cửa sổ cạnh chỗ ngồi của Tuyết Hạ, nhảy cả vào trang vở ghi chi chít cấu trúc thường gặp của cô nàng. Cô tranh thủ lẩm nhẩm vài cấu trúc cho thuộc làu trước khi không may cô “quyến rũ” xướng tên mình.

Cả lớp nín thở khi cô giáo cầm quyển “Sổ Gọi Hồn” lên, mặt nghệt ra như phỗng nhưng cũng không kém phần căng thẳng khi ánh mắt cô lướt qua vị trí ghi tên mình.

Ánh mắt tinh anh của cô dừng lại ở số 15.

“Dương Tuyết Hạ!” Cô nhìn dòng chữ trong sổ, rồi ngẩng đầu nhìn về bàn cuối cạnh cửa sổ dãy trong cùng, nơi một cô bé đang thơ thẩn lẩm nhẩm bài học.

“Em ạ?” Bất ngờ bị xướng tên, Tuyết Hạ nhất thời hỏi lại cô.

“Yes!” Cô “quyến rũ” gật nhẹ, những lọn tóc xoăn xòa xuống bờ vai mảnh khảnh nhưng quyến rũ.

Trong đáy mắt cô hiện lên một tia hi vọng sẽ có học sinh nắm bắt kĩ bài giảng của mình, còn trong mắt các bạn học cùng lớp là sự cầu chúc may mắn kiểu “lên đường thượng lộ bình an”. Riêng cô bạn thân ngồi cùng bàn Trịnh Khanh Nhi thì chấp tay lại cầu nguyện cho bạn mình mau chóng hoàn thành việc trả bài nếu không sẽ bị “hút hồn” vào “Sổ Gọi Hồn” ngay lập tức. Và nếu sự việc tiến triển theo chiều hướng tiêu cực ấy thì càng có nhiều người bị “gọi hồn” hơn, thật đáng sợ!

Tuyết Hạ đứng ngay ngắn trên bục giảng, mắt nhìn thẳng xuống bên dưới, tuy đã tự tin che giấu chút lo lắng, đôi mắt cô vẫn hoang mang khó kiểm soát.

Cả lớp im lặng chờ đợi câu hỏi, chăm chú lắng nghe, nếu được thì có thể cứu nguy cho bạn học của mình.

“How are you?” Giọng nói cô giáo lanh lảnh.

Một câu hỏi xã giao quá dễ, đến học sinh mẫu giáo còn biết nữa là...

Tuyết Hạ đáp nhanh: “I’m fine. Thank you!”

“When does Valentine’s Day start?” (Ngày lễ tình nhân bắt đầu khi nào nhỉ?)

“It starts on the 14th February.” (Nó bắt đầu vào ngày 14 tháng Hai.)

“What are the main activities?” (Bạn có biết những hoạt động chính là gì không?)

“Everybody give chocolates, roses, or gifts to the people they love.” (Mọi người dành tặng nhau những hộp sô cô la, những bó hoa hồng, hoặc những gói quà đến người mà họ yêu thương.)

Một câu trả lời ngắn gọn, không đầy đủ ý nhưng cũng đúng cấu trúc.

“Do you can talk to everybody know about the Mid-Autumn festival in Viet Nam?” (Bạn có thể nói cho tất cả mọi người biết về Tết Trung Thu ở Việt Nam không?)

“Yes, I can.” Tuyết Hạ thở hắt một hơi, cẩn thận nói: “The Mid-Autumn festival is one of the two most popular festival in Viet Nam, orginated over 15000 years ago. It is tradition held on the 15th day of the 8th lunar month. Parents buy lanterns, masks for their children so that they can participate in the festival. Everybody gathers under the moonlight, play traditonal games, enjoys special cakes and fruits together.” (Tết Trung Thu là một trong hai ngày lễ phổ biến nhất ở Việt Nam, ra đời cách đây 15000 năm và được tổ chức vào ngày 15 tháng 8 âm lịch. Ba mẹ mua đèn ông sao cho những đứa trẻ để chúng tham gia lễ hội. Mọi người ngồi ngắm trăng, chơi các trò chơi truyền thống, ăn những món bánh đặc biệt và trái cây cùng nhau.)

Những câu hỏi ngớ ngẩn liên tục được đưa ra.

Năm phút trôi qua.

“You know, your English is much better than most student here.” (Bạn biết đấy, tiếng Anh của bạn đa số khá hơn các học sinh ở đây.)

Một lời khen từ cô “quyến rũ” khiến thần kinh Tuyết Hạ giãn ra đôi chút.

“Thanks miss, but really, mine’s not so good. I make a lot of mistakes-like most people.” (Cảm ơn cô, nhưng thật ra em đâu khá vậy. Em cũng phạm lỗi nhiều như mọi người.)

Một câu trả lời đầy khiêm tốn từ cô gái.

Cô “quyến rũ” nhoẻn miệng cười thích thú, đôi mắt đen chớp chớp.

“Could I change the subject for a moment?” (Tôi chuyển đề tài một lát có được không?)

Dương Tuyết Hạ im lặng gật đầu.

“Do you have a boyfriend?” (Bạn đã có bạn trai chưa?)

Các học sinh khác im lặng tuyệt đối, chăm chú lắng nghe câu trả lời của bạn học Dương Tuyết Hạ.

Một cô gái xinh đẹp và dễ thương như thế này, liệu đã có bạn trai chưa? Nhưng biết đâu có rồi mà cô ấy trả lời không có thì sao?

“No, I haven’t.” (Thưa cô, em chưa có ạ.) Cô nhoẻn miệng cười tươi trước câu hỏi khá thú vị từ giáo viên.

“Really?” (Thật chứ?) Cô “quyến rũ” nháy mắt tinh quái, nhìn Tuyết Hạ nghi ngờ. “You very beautiful and cute!” (Bạn rất xinh xắn và dễ thương mà!)

“Oh, thanks!” Cô gái đỏ mặt, khẽ cúi đầu.

Con gái thường có thói quen tỏ ra thẹn thùng khi ai đó khen mình, Dương Tuyết Hạ cô không phải ngoại lệ.

“Never mind. It doesn’t really matter.” (Đừng ngại. Không sao đâu.)

“Hm, this isn’t easy to explain, but… I don’t have boyfriend.” (Thật không dễ giải thích, nhưng… em vẫn chưa có bạn trai.)

Gương mặt đỏ ửng của cô khiến một vài nam sinh trong lớp khó chịu như ngồi trên đống lửa.

Tuy họ học không giỏi tiếng Anh nhưng sao cô có thể sử dụng các câu đơn giản như vậy, giá như cô dùng những từ ngữ “cao siêu” hơn thì họ đã không nghe thấy rồi. Không dễ giải thích ư? Như vậy là cô đã có bạn trai rồi sao? Là thằng nào chứ, tại sao lại dám giành Dương Tuyết Hạ với họ? Cô không đơn giản chỉ là một cô gái nổi bật với thành tích học tập cao ngất ngưởng mà còn là mơ ước của biết bao nhiêu nam sinh trường Thánh An này, vậy mà lại có kẻ dám ngang nhiên “phỗng” tay trên của anh em sao? Thật không thể chấp nhận được! Nếu để họ phát hiện đó là thằng nào thì lo tiền viện phí cho sớm.

“Thank you!”

Dương Tuyết Hạ tim vẫn còn đập thình thịch, chân tay run lẩy bẩy, mau chóng di chuyển về phía bàn học của mình. Hú hồn hú vía, cuối cùng cô cũng hoàn thành việc trả bài.

Ngoài hành lang, một bóng người cao lớn đứng im dưới làn nắng còn dịu của buổi sáng giữa hạ. Tán cây cổ thụ tỏa bóng xuống chỗ người đó đứng, tạo thành một đôi cánh đen rộng lớn kì dị.

Ác quỷ bị chọc tức thật rồi sao?


P/s: Ngọc đình bupbecaumua Lam Vân JuBy Wind aishiteru.99 Sellvi Gwatan Daniella
 
Chỉnh sửa lần cuối:

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
Hay nè. Cô giáo tâm lí ghê, cái kiểu câu hồn của cô cũng không khác gì cô dạy toán của mình. Quyến rũ chết ruồi.
P/S. Sao đoạn trên Tuyết Hạ bảo chưa có bạn trai mà đám ngồi dưới lại nghĩ là có rồi? Chưa hiểu lắm. Chắc do tuôi chuối tiêu.
 
Bên trên