Hoàng tử ác ma - Cập nhật - Yu Cherry

Yu Cherry

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/8/14
Bài viết
118
Gạo
200,0
Hay nè. Cô giáo tâm lí ghê, cái kiểu câu hồn của cô cũng không khác gì cô dạy toán của mình. Quyến rũ chết ruồi.
P/S. Sao đoạn trên Tuyết Hạ bảo chưa có bạn trai mà đám ngồi dưới lại nghĩ là có rồi? Chưa hiểu lắm. Chắc do tuôi chuối tiêu.
Ý là mấy bạn nam đó nghĩ Tuyết Hạ nói dối, bởi vì cụm từ "this isn’t easy to explain" nghĩa là "thật không dễ giải thích" = có người yêu mới không thể giải thích. :D

ngóc cao đầu ~> ngẩng cao đầu.
Vậy thôi ạ ^^.
Cố ý sử dụng "ngóc" do bối cảnh nhé! :)
 

Yu Cherry

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/8/14
Bài viết
118
Gạo
200,0
Chương 6.

Cuối chiều.

Con đường rải sỏi dài mười mét của khuôn viên trường sáng lên trong ánh chiều tà.

Bầu trời cao và xa hơn. Vài ba tia nắng điên dại xuyên qua cụm mây phía xa, chiếu ra một sắc màu huyền hoặc.

Cơn gió mát lạnh buổi chiều thổi tới khiến lá cây reo vui mừng rỡ.

Dưới ánh chiều tà ma mị, hai cô gái nhỏ mau chóng chen chân vào dòng người đang ùa ra từ các khối lớp, ngay lập tức trở thành hai chấm đen lẩn vào trong dòng người vội vã. Phía xa, từng đám học sinh đang túm năm tụm bảy nói cười thoải mái sau một ngày học tập mệt mỏi. Bên kia khuôn viên, vài học sinh học thêm ca tối của các lớp nâng cao đang cùng nhau tản bộ giữa những chiếc lá rụng rơi vô cùng đẹp đẽ.

Khó khăn lắm Dương Tuyết Hạ mới lôi được Trịnh Khanh Nhi ra khỏi dòng người đông như kiến, vội thở hổn ha hổn hển.

“Hộc… hộc… Lần sau mình nghĩ chúng ta… nên đợi mọi người về bớt rồi hẵng về… chứ cứ chen nhau thế này mình e có bữa cũng xảy ra án mạng mất!”

“Ừ.” Khanh Nhi đưa ống tay áo quệt mồ hôi nhễ nhại trên trán, mặt đỏ gay nhìn về phía cổng trường.

Thật không ngờ họ đã phải chịu đựng cảnh này một năm trời rồi mà lại ngây ngốc chẳng nghĩ ra ý kiến trên. Trường Thánh An tuy là có cơ sở hiện đại, tân tiến, đội ngũ cán bộ có trình độ chuyên môn cao tưởng như không có gì để chê nhưng lại xuất hiện ngay cánh cổng sắt rộng có hơn chục mét đáng chết này. Với lượng học sinh là con nhà giàu chiếm gần một phần ba, kéo theo số phương tiện giao thông chủ yếu là xe con thế kia, đáng lí nhà trường nên xem xét mà mở rộng quy mô diện tích cổng trường mới phải.

Trịnh Khanh Nhi nuốt nước bọt khan nhìn dòng xe cộ nườm nượp, cả người không khỏi mềm nhũn như cọng bún thiu. Nhưng chợt sực nhớ ra điều gì đó, cô quay sang người bạn thân bên cạnh: “Cậu có muốn đi ăn kem không? Hay mình đến quán Thời Gian đi, ở đấy có nhiều loại kem ngon lắm, còn có mấy anh chàng phục vụ điển trai nữa.”

Nói đến trai đẹp, hai mắt Khanh Nhi không ngừng sáng rỡ như đèn pha ô tô, tay ôm má đầy kích động, chỉ thiếu nước rớt dãi thèm thuồng.

“Biết ngay mà, lại đến ngắm mấy anh đẹp trai chứ làm gì có tâm trạng thưởng thức kem ngon.” Tuyết Hạ thừa biết tính bạn mình, khẽ lườm một cái rách mắt, môi chu ra. Đúng là cái đồ trọng sắc khinh bạn!

“Này này, mình chỉ nói ở đó có mấy anh phục vụ đẹp trai chứ đâu bảo đến để ngắm trai?” Khanh Nhi không phục phản bác, rõ ràng cô không có nói mình đến đó để ngắm trai đẹp mà.

“Thôi được rồi!” Tuyết Hạ nhún nhường: “Nhưng cậu trả tiền đấy nhé, với lại… thi thoảng được ngắm mấy anh chàng phục vụ cũng thú vị đấy chứ!” Cô nháy mắt tinh nghịch, lộ rõ cái đuôi cáo.

“Á à!” Cô bạn bên cạnh nguýt cô một cái rõ dài rồi nhoẻn miệng cười tươi. “OK. Vậy chị này sẽ hào phóng đem số tiền dành dụm bấy lâu nay ra đãi em Hạ đây một bữa ra trò, đi thôi!”

Khi hai người đang sắp sửa túm tay nhau dung dăng dung dẻ đi đến quán kem Thời Gian thì một giọng nói thản nhiên, mát lạnh như gió hè và cũng mềm mại như gió xuân vang lên ở khoảng cách không xa, rất công hiệu níu giữ Tuyết Hạ đứng lại.

“Ái chà, lại còn đi ăn kem rồi ngắm trai đẹp nữa cơ đấy! Nếu cô Hương mà biết chắc sẽ 'vui mừng' đến rớt nước mắt đây.”

Tuyết Hạ nghe được thế trừng mắt nhìn về phía phát ra giọng nói.

Trước cổng trường, cạnh cây bằng lăng tím đang độ nở rộ, Hàn Tử Phong thản nhiên đứng dựa lưng vào gốc cây, hai tay đút túi quần, quai cặp lệch sang một bên, mái tóc mềm mượt nhẹ nhàng bay, tà áo đồng phục cũng phất phơ trong gió.

Hắn đứng đấy, không di chuyển thêm, đôi mắt màu đen mã não sáng rực trong hốc mắt khi tia nắng còn sót lại của buổi chiều tà vô tình chiếu vào. Hệt một chàng hoàng tử trong câu chuyện cổ tích xa xưa, hắn nhếch môi 45 độ đầy quyến rũ. Những chiếc lá bị gió thổi vội tách cành xoay mòng mòng trong không trung, rồi như bị vẻ đẹp của hắn thu hút, nhẹ nhàng rơi quanh người Hàn Tử Phong. Có vẻ như hắn biết mình đẹp nên vẻ đẹp của hắn càng trở nên ma quái, kì dị hơn.

Nắng chiếu xiên góc, những đóa bằng lăng tím nhạt ánh lên sắc màu mơ hồ, từng chiếc cánh mỏng manh như lụa rung rinh trong gió chiều mát mẻ, hình như đã rất lâu rồi, hoa bằng lăng không nở đẹp như vậy, hoặc là do chúng được “thừa hưởng” vẻ đẹp từ nam sinh tuấn tú bên cạnh nên mới rạng rỡ hơn.

Dưới bầu trời cao vời vợi, làn gió mát lạnh thổi qua, Hàn Tử Phong đẹp vô cùng, đẹp như một tên yêu ma vừa mới tỉnh dậy khỏi giấc mộng ngàn thu. Vẻ đẹp của hắn, ngay đến cả trong tưởng tượng, Dương Tuyết Hạ cũng không dám nghĩ tới. Vẻ đẹp yêu ma ấy khiến cho cô run sợ mà lùi lại một bước, hành động đầy vẻ thận trọng và đề phòng.

Trái ngược với dáng vẻ lo lắng và nghi ngờ của cô, cô bạn thân Trịnh Khanh Nhi mở to đôi mắt búp bê, cười tươi để lộ má lúm đồng tiền đáng yêu. Cô không tin vào mắt mình mà thốt lên kinh ngạc: “Hàn… Hàn Tử Phong!”

Như một viên đá được ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, câu cảm thán của Trịnh Khanh Nhi đã kích thích vào thần kinh thính giác của người khác, khiến toàn thể những con người có mặt ở đó bỗng quay lại trừng mắt nhìn họ. Tiếng bàn tán, tiếng la hét, tiếng xì xào vang lên hỗn tạp trong một môi trường ồn ào hòa trộn cùng tiếng động cơ.

“Hàn Tử Phong kìa! Đúng là cậu ta rồi!” Nữ sinh tóc ngắn đứng ở gần đó hét lên kinh ngạc.

“Chẳng phải cậu ấy luôn mất tích sau giờ học hay sao, sao lại bỗng dưng xuất hiện ở đây?”

“Cậu ấy, nói cho cùng dù đứng ở đâu vẫn rất quyến rũ và thu hút ánh nhìn của người khác!” Một nữ sinh kích động mà thốt lên, hai má đỏ ửng ngượng ngùng.

Đứng trước sự ngưỡng mộ của bao nhiêu thiếu nữ còn xuân sắc, Hàn Tử Phong vẫn rất lạnh lùng, nhưng hắn lại thản nhiên nhếch môi, lưng từ từ rời khỏi gốc cây mà tiến về phía hai cô bạn đang đứng nhìn mình trơ mắt ếch, một cô còn tỏ ra khó chịu chau mày.

“Á!” Đám nữ sinh hét toáng lên như gặp được ngôi sao nổi tiếng, theo quán tính đưa tay lên che miệng, mắt long lanh phập phồng trái tim hồng to tướng và má thì đỏ ửng như trái cà chua chín.

Họ tưởng tượng Hàn Tử Phong, anh chàng đẹp trai của trường Thánh An, đang tiến về phía họ.

Nhưng rốt cuộc bước chân của hắn đã đi xa khỏi họ, khiến khuôn mặt họ tưng hửng vì bị “hớ”, quay ngoắt lại thì thấy hắn đang mau chóng đi về phía Dương Tuyết Hạ và Trịnh Khanh Nhi.

Dương Tuyết Hạ theo phản xạ có điều kiện lùi lại một bước nữa, không quên kéo cô bạn thân đang bị trúng bùa mê thuốc lú từ vẻ đẹp “nghiêng thùng đổ chậu” của gã trai kia ra sau lưng mình.

“Dương Tuyết Hạ!” Hắn vờ dịu dàng lên tiếng, giọng nói nhẹ như gió thoảng qua tai, mát lạnh và có gì đó ma quái lạ lùng. “Tôi là đang nói cậu đấy!”

“Cậu… Liên quan gì đến cậu? Vả lại…” Cô nhướn chân mày lên: “Tôi đi đâu là việc của tôi, cậu đừng hòng chạy đi mách lẻo với mẹ.” Tuyết Hạ tức giận chau mày, máu nóng dồn lên não, thật sự không thể ưa nổi tên lắm chuyện này mà.

“Ồ, vậy sao?” Hắn tỏ vẻ mặt ngạc nhiên đầy đáng ghét, đôi môi nhếch lên nửa như cười nửa như không: “Nhưng thật đáng tiếc, bạn Tuyết Hạ thân mến, cô Hương đã giao cho tôi việc quản lí giờ giấc của bạn rồi, bạn nghĩ sao về vấn đề này?”

Đùng đoàng. Đùng đoàng. Đùng đoàng.

Tiếng nói của hắn như sét đánh ngang tai khiến mắt Tuyết Hạ mở trừng trừng, khuôn mặt xinh xắn hồng hào trắng dã như đít nhái, dòng mắc ma cuồn cuộn đến độ sắp phun trào. Mẹ cô rốt cuộc là không tin tưởng cô thật rồi, đây có phải là “bán anh em xa mua láng giềng gần” không nhỉ? “Công việc” hiện giờ của Hàn Tử Phong phải chăng là “ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng”? A, nhưng khoan, hắn đâu có ăn cơm nhà hắn, vậy có phải câu nói ấy không thể dùng cho hắn hay không? Hu hu hu, chỉ tội nghiệp cho cô kiếp này đầu thai vào một gia đình không tốt mà thôi!

Tuyết Hạ cố gắng kiềm chế cơn tức giận lẫn uất ức trong lòng, hít thở thật sâu, nhìn trời một giây rồi lại nhìn chằm chằm kẻ tuấn tú đối diện, chưa nghĩ ra từ ngữ thích hợp để “đàm phán” với hắn.

Trịnh Khanh Nhi thấy cô bạn có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó, liền nhanh nhảu mở lời: “Hi, chào cậu Tử Phong, mình là Trịnh Khanh Nhi, bạn thân của Tuyết Hạ, rất vui được gặp.” Cô nhoẻn miệng cười nhí nhảnh, mau đưa tay ra ý muốn bắt tay với gã trai trước mặt.

Con bé này, mồm mép nhanh nhảu như… tôm tươi, đúng là rất hữu ích trong trường hợp này!

Người con trai vẻ mặt bình thản, miễn cưỡng đưa tay ra lấy lệ: “Chào, rất vui gặp cậu… Khanh Nhi nhỉ?”

“A, mình rất thần tượng cậu, liệu sau này mình có cơ hội mời cậu đi ăn chút gì đó không?” Đôi mắt cô nàng sáng rỡ, trong mắt không còn ai khác ngoài Hàn Tử Phong.

Hai má lúm đồng tiền của Khanh Nhi nhìn thật đáng yêu, liệu ai có thể từ chối lời mời của một cô bé dễ thương như vậy?

Hàn Tử Phong không phải ngoại lệ!

Hắn đưa tay vuốt tóc mái, khẽ gật đầu, cà vạt phất phơ đầy lãng tử: “Được, dù sao chúng ta cũng còn… gặp nhau dài dài mà.”

Không hiểu sao khi nói câu đó hắn lại quay sang nhìn Tuyết Hạ đầy vẻ mờ ám khiến cô khẽ rùng mình vì lạnh sống lưng.

“Vậy thì tuyệt!”

Trịnh Khanh Nhi, cái con bé này rốt cuộc vẫn là kẻ hám trai bá đạo nhất trường Thánh An đây! Tại sao có thể cười ha hả với kẻ thù của cô mà không thèm để ý đến cảm giác bạn thân chứ? Dù sao cô cũng không muốn bạn mình giao du với tên đào hoa đáng ghét này!

“Trịnh Khanh Nhi! Cậu… cậu đúng là kẻ trọng sắc khinh bạn, mình có thể tin tưởng cậu nữa sao?” Tuyết Hạ không nén được giận mà hét lên, hai tay giữ chặt quai ba lô để kìm chế những lời nói không hay.

“A!” Khanh Nhi hoảng hốt lùi lại sau vai Tuyết Hạ, khẽ lầm bầm đủ để cô nghe thấy: “Mình đang cố giải vây cho cậu mà.”

Cố giải vây sao? Giải vây khỉ mốc, đây giống là đang… tán trai hơn đấy!

Tuyết Hạ hừ lạnh một tiếng đầy phẫn nộ, nhìn nhanh tên Hàn Tử Phong đang nhếch môi trước mắt, hận không thể lao vào xé xác hắn thành trăm nghìn mảnh vứt cho cá sấu ăn thịt.

“Bạn của cậu thật là dễ thương, nhưng tôi vốn không thể vì cậu ấy mà lơ là và buông lỏng cậu được.” Chàng trai đưa mắt liếc nhìn Khanh Nhi, rồi lại nhìn chằm chằm Tuyết Hạ, thấy rõ sự phẫn nộ trong mắt cô, gương mặt càng ra chiều thích thú. “Đừng có nhìn tôi chằm chằm như vậy, nếu không mọi người ở đây sẽ nghĩ là cậu thích tôi đấy!”

“Cậu…” Lời phản kháng của cô gái nghẹn lại trong cổ họng, không tài nào thốt lên được.

Mọi người xung quanh im lặng quan sát biểu tình trên mặt họ, không dời mắt trước những hành động hết sức nhỏ nhặt và vô nghĩa.

“Thì ra là thế!”

“Phải chăng hai người họ có tình ý gì đó với nhau?”

“Đây có thể trở thành tin hot ‘tiếp lửa’ cho mùa hè nóng nực này rồi. Thật là khiến người ta tò mò nha, liệu ai là người có cảm tình trước nhỉ?”

“Rốt cuộc chuyện này là sao? Mình là fan của Tử Phong, mình biết chắc mọi người sẽ không thích như vậy đâu!” Một bạn nữ nói thật to, đồng thời đưa ra lời khẳng định chắc nịch: “Fanclub của Hàn Tử Phong luôn luôn đối đầu với fanclub của Dương Tuyết Hạ.”

“Chuyện tình cảm là việc riêng tư của người ta, các cậu yêu mến họ thì có làm được gì mà lớn tiếng?”

Đáng chết, mồm mép hắn quá gian manh, một cô gái hiền lành như cô tất nhiên không thể đấu lại hắn rồi. Trời ơi, nghĩ lại cái từ “tất nhiên” sao mà thấy thấp kém, vô dụng quá!

Tuyết Hạ cay đắng nhẫn nhục nuốt giận vào lòng, cố ý chiều lòng dân tình, không muốn trở thành “bao cát” cho fan của Hàn Tử Phong đấm đá xả giận.

“Thôi được, thôi được, tôi về là được chứ gì? Hứ!”

“Quyết định sớm có lẽ sẽ tốt hơn cho cậu!” Hàn Tử Phong nắm chắc phần thắng, lại nhếch môi, nhưng Tuyết Hạ không thể nhìn ra là hắn đang cười hay đang mỉa mai cô nữa, bởi vì lửa hận đã cháy rừng rực trong mắt cô rồi.

Tên đáng ghét!!!

Cái đồ yêu quái đầu thai!!!

Hàn Tử Phong, nhà ngươi mau đi chết đi!!!


P/s: Ngọc đình bupbecaumua Lam Vân JuBy Wind xiaofang Thảo Little aishiteru.99
 
Chỉnh sửa lần cuối:

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
Uể sao không có giải thích tại sao Hàn Tử Phong lại ở nhà của Tuyết Hạ. :-o
P/S
- “Hộc… hộc…Lần sau mình nghĩ chúng ta => “Hộc… hộc… Lần sau mình nghĩ chúng ta
- Cậu… cậu đúng là kẻ trọng tình khinh bạn => trọng sắc (có vẻ hợp hơn với tính cách của Khanh Nhi).
- buông lõng => buông lỏng.
 

Yu Cherry

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/8/14
Bài viết
118
Gạo
200,0
Uể sao không có giải thích tại sao Hàn Tử Phong lại ở nhà của Tuyết Hạ. :-o
P/S
- “Hộc… hộc…Lần sau mình nghĩ chúng ta => “Hộc… hộc… Lần sau mình nghĩ chúng ta
- Cậu… cậu đúng là kẻ trọng tình khinh bạn => trọng sắc (có vẻ hợp hơn với tính cách của Khanh Nhi).
- buông lõng => buông lỏng.
Cảm ơn thánh soi!
Ơ, ta không nghĩ nhất thiết phải có màn giải thích nàng à. *gãi đầu* :-/
 

xiaofang

Gà nhập
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
27/2/14
Bài viết
2.426
Gạo
3.600,0
Thấy tên mình đâu đó quanh đây, bay vào thấy nhân vật nào đó tên Phong. Kết!
Đặt gạch trước nha, khi nào rảnh chị ghé vào đọc kỹ hơn. :-*
 

Ngọc đình

Gà BT
Tham gia
29/3/14
Bài viết
1.144
Gạo
400,0
"khiến khuôn mặt họ tưng hửng vì bị “hớ” cao" -> chị nghĩ chữ "cao" là không cần thiết, chị đọc vào thấy câu này hơi bị thừa. Nhưng là ý kiến riêng của chị thôi. :)
 

Yu Cherry

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/8/14
Bài viết
118
Gạo
200,0
Thấy tên mình đâu đó quanh đây, bay vào thấy nhân vật nào đó tên Phong. Kết!
Đặt gạch trước nha, khi nào rảnh chị ghé vào đọc kỹ hơn. :-*
Hí hí, chị cũng thích tên Phong ạ? =))<:-P8-}
"khiến khuôn mặt họ tưng hửng vì bị “hớ” cao" -> chị nghĩ chữ "cao" là không cần thiết, chị đọc vào thấy câu này hơi bị thừa. Nhưng là ý kiến riêng của chị thôi. :)
Vâng, em đã edit chị nhé!:x
 

Yu Cherry

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/8/14
Bài viết
118
Gạo
200,0
Chương 7.

Kể từ lần thất bại nhục nhã và vô cùng thảm hại trước mặt bàn dân thiên hạ, Dương Tuyết Hạ cô quyết định không chịu lép vế trước tên đại ác ma Hàn Tử Phong.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, nắng trải dài mặt đường nhựa, tưới lên vạn vật ánh sáng vàng tươi tắn.

Chim hót ríu rít vui tai.

Gió thổi nhẹ. Lá cây khẽ lay động.

Tâm trạng cô hôm nay rất vui, khà khà, thật là một ngày thuận lợi để ra tay trả đũa Hàn Tử Phong, ông Trời đang góp vui, chúc mừng tới cô chăng? Ha ha ha.

Chưa tới sáu giờ sáng Tuyết Hạ đã thức dậy, mau chóng làm vệ sinh cá nhân rồi tưng tưng nhảy chân sáo ra khỏi phòng trong bộ đồ siêu dễ thương: cái áo oversize in hình mèo Hello Kitty đáng yêu màu trắng sữa kết hợp cùng quần soọc jean cá tính. Tóc thả tự nhiên buông thõng trước ngực. Nhìn dáng vẻ cô hôm nay sao mà đáng yêu đến… kì dị, phải chăng là đang có âm mưu thâm độc nào đây?

Mẹ Tuyết Hạ vô cùng ngạc nhiên khi cô con gái đề nghị được cùng làm đồ ăn, từ trước đến giờ, dù có quát tháo thế nào cô vẫn không chịu vào bếp nấu bữa sáng vì sợ gặp xui xẻo, hôm nay tự nhiên thay đổi, phải chăng bây giờ con bé mới đến tuổi dậy thì và ý thức được bổn phận của mình? Dạo này bà bận viết cho xong cuốn tiểu thuyết dài tập để nộp kịp thời hạn nên cũng không có thời gian quan tâm đến cô, hai mẹ con từ khi nào đã rất ít khi tâm sự với nhau. Bà bỗng nhận ra lâu nay mình “bỏ rơi” quá nhiều điều, nhưng biết làm thế nào, công việc viết lách “ngốn” của bà gần như tất cả lượng thời gian mỗi ngày mà.

Thế nên để thuận theo ý con gái, bà dành hẳn món trứng ốp lết cho cô trổ tài, hi vọng cô sẽ khiến bà hài lòng, nhưng Dương Tuyết Hương lại không ngờ, đằng sau sự kiện lạ lùng này lại là cả một mưu đồ đen tối.

Sau khi ngồi vào bàn ăn, Hàn Tử Phong trợn trừng mắt nhìn Dương Tuyết Hạ đang loay hoay bê đồ ăn ra, phong cách ăn mặc tỏa ra “mùi” quái dị khiến cậu rùng mình. Không phải hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây đấy chứ, con mèo lười nhác này tại sao lại dậy sớm như vậy? Nhìn dáng vẻ loay hoay, mồ hôi nhễ nhại trên trán là cậu đoán ra ngay cô vừa nấu ăn xong, trên người còn ám đầy mùi dầu mỡ.

“Trời! Tuyết Hạ nhà ta tình nguyện xông pha vào ‘chiến trường’ sao? Thật đáng khen ngợi nha!” Ba tròn mắt nhìn cô con gái, lưng dựa ra sau, thoải mái cười ha ha, cứ như thể chỉ cần cô làm việc đó thôi là ông không còn gì mà lo lắng nữa.

“Chuyện lạ!” Hàn Tử Phong đã sớm thoải mái và quen dần với cuộc sống của gia đình Tuyết Hạ, hắn thản nhiên cười lạnh. “Liệu chúng ta có nên gọi người ta mang bữa sáng đến không ạ? Cháu sợ trong đồ ăn có độc!”

“Ha ha, Tử Phong, cháu thật biết nói đùa!” Ba nghĩ cậu nói đùa, vội vàng ngồi thẳng dậy, đôi mắt long lanh muốn rớt lệ. “Dù sao thì ta cũng phải nếm thử tay nghề của Tuyết Hạ chứ? Đây là lần đầu tiên con bé vào bếp nấu bữa ăn sáng đấy!”

“Thế chẳng lẽ lâu nay cậu không phải nấu ăn?”, Tử Phong bĩu môi ra chiều cô là một đứa con gái lười biếng không biết nấu nướng.

“Xin lỗi đi, tôi chỉ đảm nhiệm bữa tối thôi nhé.” Tuyết Hạ khoanh tay trước ngực, cũng tiện thể nhếch mép khinh thường.

“May mà bữa trưa được ăn ở trường.” Hàn Tử Phong lắc đầu khiếp sợ.

Sau đó thì Tuyết Hạ trở thành tắc kè hoa, thoắt cái đã mỉm cười thật tươi, đôi mắt bồ câu cong lên, hai má ửng đỏ, không thèm chấp nhặt đến lời nói chướng tai của Hàn Tử Phong, cô mau lẹ bưng đồ ăn đặt lên bàn.

“Chúc cả nhà ngon miệng! Thỉnh thoảng mới vào bếp làm mấy món lặt vặt, tay nghề vẫn còn non kém lắm ạ.”

“Ha ha, con khiêm tốn quá!” Ba hào hứng gắp một cọng rau xanh bỏ vào miệng. “Không tồi, rất giống với mùi vị mẹ con làm.”

Mẹ nguýt ba một cái đầy thất vọng: “Cái đó là em làm mà!”

“Ồ, ha ha ha.” Ba liền lúc đó phá lên cười chữa thẹn.

Hàn Tử Phong im lặng quan sát thái độ của Tuyết Hạ, bộ óc thông minh không khỏi nghi ngờ liệu cô có bỏ gì vào món ăn của mình hay không. Nhưng trước mặt ba mẹ cô, hắn không thể tỏ ra bất lịch sự mà nêu lên suy nghĩ của mình.

Nắng rơi rớt bên ngoài cửa sổ phòng ăn.

Hắn đưa tay gắp một miếng trứng nhỏ cho vào miệng, cặp lông mày hơi chau lại. Thật sự là không có vấn đề gì chứ, cô đâu phải kẻ bỗng dưng trở nên hiền thục như vậy?

Ở phía bàn đối diện, Tuyết Hạ đang chăm chú nhìn Tử Phong cho miếng trứng vào trong miệng, miệng không khỏi há hốc phối hợp với hành động đầy điên rồ của mình. Cô chẳng thèm để ý đến ánh mắt liếc xéo của mẹ, cứ thế chăm chú nhìn Hàn Tử Phong khiến bà không khỏi chắc mẩm cái kế hoạch của mình sẽ sớm thành công thôi. Ngay cả chuyện nhờ Hàn Tử Phong giám sát Dương Tuyết Hạ cũng chính là một phần trong kế hoạch ghán ghép họ thành đôi thành cặp của bà. Xem ra người già mà tâm chẳng già!

Khi nhìn thấy Hàn Tử Phong nhai nhóp nhép miếng trứng không chút nghi ngờ, Tuyết Hạ mới hí hửng ăn phần ăn của mình, tâm trạng cực kì vui vẻ.

“Thế rồi sao?” Trịnh Khanh Nhi ở đầu dây bên kia tò mò không chịu nổi liền hỏi ngay kết thúc của âm mưu đáng sợ do Dương Tuyết Hạ bày ra.
Cô thật không ngờ con bạn mình lại dám “hành động” lộ liễu trước mắt nhị vị phụ huynh như vậy mà vẫn thành công trót lọt!

Nhưng mà… cô có nhầm lẫn gì chăng? Cô còn chưa nghe thấy từ “thành công” từ con bạn mà.

“Thế rồi sao cái gì? Hiện tại mình đang ngồi trong WC này!” Cô hét toáng vào điện thoại, câu nói đầy tức giận của Dương Tuyết Hạ khiến Khanh Nhi tưng hửng, gương mặt chau lại khó hiểu, không những vậy, qua điện thoại cô có thể cảm nhận từng cột khói đang bốc lên trên đỉnh đầu bạn mình.

Vậy là sao?

“Sao cậu lại ngồi trong WC? Thế Hàn Tử Phong đâu? Cậu ấy có bị gì không?” Khanh Nhi hỏi dồn dập, không hiểu cô đang lo lắng cho bạn thân hay cho Hàn Tử Phong nữa.

“Rốt cuộc mình là bạn cậu hay Hàn Tử Phong mới là bạn cậu?” Tuyết Hạ thở dài, cố gắng không lớn tiếng khi đang ngồi trong nhà vệ sinh.

Chính từ khi tên Hàn Tử Phong đáng chết bước chân vào cuộc sống đẹp đẽ của cô, cô mới bắt đầu thở dài và tần số thở dài ngày càng nhiều như vậy đấy. Haiz, cứ cái đà này chắc cô không còn dám nghĩ đến tương lai nữa đâu!

“Xin lỗi!” Khanh Nhi nói nhỏ: “Nhưng mình lo cho cả hai người mà!”

Ôi, đúng là không thể tin tưởng cô nhóc này nữa rồi sao?

“Thế cậu sao rồi? Mau nói cho mình biết đi!” Khanh Nhi bỗng hào hứng trở lại, giọng nói có vẻ rất mong đợi câu trả lời của người bên kia, cứ như thể cô đang xem một bộ phim tình cảm đến đoạn cao trào mà ti vi bỗng dưng chiếu sang mớ quảng cáo vô vị vậy.

Bên kia đầu dây, Dương Tuyết Hạ nghiến răng ken két, mắt long lên, môi mím chặt. Câu hỏi của Khanh Nhi càng như đổ thêm dầu vào lửa, khiến thần kinh cô căng như dây đàn. Cô cắn răng mà kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Trịnh Khanh Nhi nghe.

Đáng chết! Cái tên Hàn Tử Phong kia đúng là cáo già mà. Có vẻ ngay từ đầu hắn đã nghi ngờ món trứng của cô, thế nên sau khi cảm thấy trong người không ổn lắm cùng nụ cười ám muội trên mặt Tuyết Hạ, hắn đã thản nhiên thể hiện sự quan tâm đến bạn bè mà gắp cho cô một miếng trứng thật to. Tất nhiên miếng trứng đó nằm trong đĩa của hắn, mà món trứng trong đĩa của hắn đã bị Tuyết Hạ rắc… thuốc xổ vào. Trước hành động không thể ngờ của hắn cùng ánh mắt tràn trề tình cảm của mẹ, cô không thể không chấp nhận sự thật phũ phàng mà gắp miếng trứng bỏ vào miệng, khổ sở nặn ra một nụ cười kì quái.

“Ha ha ha, vậy ra chính cậu cũng gặp nạn à?” Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười lanh lảnh, đủ khiến máu nóng trong người Tuyết Hạ dồn lên đến đỉnh đầu.

Cô nàng tức giận không nén nổi cảm xúc hét toáng lên.

“Trịnh Khanh Nhi!!!”

“Xin lỗi, xin lỗi, tại mình thấy chuyện của cậu buồn cười quá, đúng là gậy ông đập lưng ông. Ha ha, xin lỗi!” Tiếng cười ở đầu bên kia vẫn không dứt, kèm theo đó là tiếng giậm chân huỳnh huỵch xuống nệm của cô bạn thân Trịnh Khanh Nhi.
Thế này mà gọi là bạn tốt của nhau sao? Thế này mà gọi là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu sao? Ôi, không biết Dương Tuyết Hạ cô kiếp trước có mắc nợ cậu ta hay không mà bây giờ lại phải cam chịu nhẫn nhục ở bên con nhỏ hám trai này chứ!

Như đoán biết suy nghĩ cùng cảm giác của người đang ngồi trong WC phía đầu dây, Khanh Nhi e hèm một tiếng, khuôn mặt nghiêm túc trở lại.

“Nhưng phải nói thật là cậu còn non lắm, ít ra cũng nên biết cách từ chối, hoặc là cứ để món trứng đó trong đĩa mà không đụng vào? Cố gắng chấp nhận thất bại là không ổn rồi!”

“Cậu nghĩ mình còn sự lựa chọn nào khác sao?”

“Hoặc ít ra cậu nên nghĩ những cách hay ho mà vẫn dễ dàng thực hiện?”

“Ví dụ như…” Tuyết Hạ không hiểu đến “thủ đoạn” hay ho mà Khanh Nhi đang nói tới, ngây ngốc hỏi.

“Thế này nhé…”


P/s: Ngọc đình bupbecaumua xiaofang Lam Vân aishiteru.99 MotKeVoDanh Gwatan Daniella Thảo Little
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên