Liệu có là ngoại tình - Tạm dừng - Vũ Yến Vũ

tennycin

Homo sapiens
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
18/7/14
Bài viết
2.823
Gạo
700,0
Em lại không thích kiểu tóm tắt một chương rồi đưa lên đầu chị ạ. Em thường ấn tượng với những tác phẩm bắt đầu bằng tả không gian nhiều hơn. Có bạn còn viết được hẳn một đoạn, gợi cảm xúc dã man. Em vừa rồi thử ngồi nghĩ fic chị mà hình như đề tài hơi người lớn, nên em mới nghĩ được chút, chưa có gì.
P/s: Em tưởng Đại Học luôn viết hoa cả 2 chữ ạ? :-/
Không đâu em. Cho dù em dùng chữ "hệ đại học, hệ cao đẳng" như một danh từ riêng thì cũng chỉ viết hoa cứ Đại vs Cao thôi. Đừng nhầm lẫn nhé.
 

tennycin

Homo sapiens
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
18/7/14
Bài viết
2.823
Gạo
700,0
Chương một. Cuộc gặp lúc sáng sớm.

Tháng Chín, thời tiết Hà Nội đang chuyển giao giữa mùa thu sang mùa đông, không khí lạnh và hanh khô làm cho cô con gái hơn chín tháng tuổi của tôi khó chịu, sụt sịt, sổ mũi và ho suốt từ đêm hôm qua. Chồng tôi đang đi công tác ở Singapore, ngôi nhà ba tầng chỉ có hai mẹ con và cô giúp việc. Chiều nay trước lúc tan làm ở Đài Tiếng nói Việt Nam, tôi đã kịp hỏi Lan - bạn thân từ hồi đại học và hiện tại cũng là đồng nghiệp của tôi số điện thoại của một bác sĩ chuyên khoa Hô hấp làm tại viện Nhi Trung ương, đề phòng ngày mai con tôi không có chuyển biến tốt thì sẽ cho đi khám. Sở dĩ tôi hỏi Lan vì Lan đã có con trai ba tuổi, con trai Lan ốm hay được vị bác sĩ này khám và kê đơn rất nhanh khỏi, nghe nói đây bác sĩ rất có uy tín trong ngành Nhi khoa nên tôi nhanh chóng lưu số vào điện thoại.

Buổi tối con gái tôi bỏ ăn, con bé bắt đầu ho nhiều hơn và quấy khóc. Từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên con bé ốm, lại không có kinh nghiệm gì nên tôi cứ cuống hết cả lên. Chồng tôi gọi điện về, nghe thấy giọng tôi lo lắng liền động viên:

“Em chịu khó theo dõi con, nếu không đỡ sáng mai xin nghỉ việc cho con đi khám. Anh xin lỗi vì lúc này không ở nhà, anh sẽ cố gắng thu xếp về sớm.”

Tôi biết chồng tôi chỉ đang cố làm tôi yên lòng, công việc của anh luôn bận rộn. Làm kiểm toán nội bộ cho một công ty đa quốc gia của Nhật, chi nhánh đặt ở quận Hoàn Kiếm, Hà Nội, có lúc nào chồng tôi rảnh rỗi đâu. Bình thường anh tan làm về nhà vào khoảng chín, mười giờ tối, muộn thì một, hai giờ sáng hôm sau. Còn đa số là những lần anh đi công tác trong và ngoài nước, mỗi lần đi ít nhất hai mươi ngày, nhiều nhất một tháng rưỡi. Tôi đã quá quen với việc vắng mặt của chồng trong những lúc tôi cần anh nhất suốt bốn năm qua. Đó cũng giải thích cho lý do tôi và Lan cưới chồng cùng năm hai mươi ba tuổi mà bây giờ con trai Lan hơn ba tuổi, con gái tôi mới gần một tuổi. Chồng tôi không muốn có con vội, anh muốn chuyên tâm cho công việc và thăng chức nên tạm dừng việc sinh em bé một thời gian.

Chồng tôi tên là Trần Bình, hộ khẩu gốc Hà Nội, anh hơn tôi sáu tuổi. Khi chúng tôi yêu nhau và quyết định kết hôn thì gặp phải không ít lời phản đối của bố mẹ anh. Bình sinh năm con Khỉ, tôi sinh năm con Hổ, tuổi của chúng tôi phạm vào “tứ hành xung” và nghe đâu mẹ Bình đi xem quẻ, thầy bói phán tôi sẽ khắc chồng, cản trở con đường công danh, sự nghiệp cũng như làm ảnh hưởng đến sinh mệnh quý giá của anh. Hôn nhân của chúng tôi một là đỗ vỡ, hai là có người bị ốm đau, bệnh tật.

Còn có lý do nữa, tôi là một cô gái mồ côi tỉnh lẻ. Mẹ mất khi tôi còn rất nhỏ, bố một mình nuôi tôi ăn học, chắt chiu tích cóp tiền mua được một ngôi nhà nhỏ ở ngoại thành Hà Nội (khoảng chục năm trước đất ở Hà Nội chưa sốt giá như bây giờ) chờ lúc tôi vào đại học. Năm cuối khi tôi tốt nghiệp, bố muốn đến dự buổi bảo vệ luận văn của con gái nên một mình đi xe máy xuống trường tôi học. Số phận thật bất công khi trên đường đi bố đã gặp tai nạn và qua đời tại chỗ, tôi bảo vệ luận văn xong thì nhận được tin dữ, choáng váng ngất xỉu giữa đường.

Sau này nghe Lan kể lại, có một người đàn ông đi xe ô tô, dừng lại đưa tôi đến bệnh viện rồi dùng di động của tôi gọi điện cho Lan đến, số của Lan là cuộc gọi gần nhất. Khi tỉnh lại, tôi đau khổ gào khóc gọi bố ơi và muốn bỏ chạy khỏi viện, tôi muốn về quê, muốn ngay lập tức được gặp bố mình. Biết chuyện Lan đau đớn ôm tôi dỗ dành để tôi bình tĩnh lại. Hôm ấy tôi khóc đến không biết gì cả, người đàn ông lạ đã thay tôi nộp tiền viện phí, sau đó còn nhận đưa tôi và Lan về quê mà không cần một lời cảm ơn nào. Sau khi tổ chức tang lễ cho bố xong, tôi thu dọn đồ đạc ở nhà cũ, quay lại Hà Nội tiếp tục can đảm, mạnh mẽ sống như kỳ vọng và mong muốn của bố. Tôi tìm gặp người đàn ông ấy qua thông tin anh ta để lại ở bệnh viện để cảm ơn. Và người đó chính là Trần Bình.

Vì yêu tôi, Bình đã bất chấp lời ngăn cản của bố mẹ, chúng tôi kết hôn và dọn ra ở riêng trong căn nhà mà ông nội anh để lại cho đứa cháu đích tôn duy nhất của dòng họ Trần. Quan hệ của tôi với bố mẹ chồng không được tốt lắm, lại chưa sinh được con trai nên hai ông bà có phần thất vọng.

Khoảng 1 giờ sáng, con gái tôi bắt đầu sốt cao và ho dữ dội. Tôi bấm nhiệt độ cho con là gần 39 độ nên vội vàng cho con bé uống thuốc hạ sốt, lấy khăn ấm chườm mát cho con như cách Lan đã chỉ bảo. Một tiếng sau con gái vẫn không hạ sốt, thân nhiệt duy trì ở mức 39 và 40 độ. Con bé khóc ngằn ngặt cả đêm không ngủ, tâm trạng tôi trở nên hoảng sợ và lo lắng cực độ. Đã gần 4 giờ sáng, nhiệt độ trên người con bé tiếp tục tăng trên bốn mươi độ, linh tính của người mẹ tin chắc là có gì đó không ổn, phải đưa con đến bệnh viện ngay. Rất nhanh, tôi lấy ba lô của con ra, nhét vội quần áo, bỉm sữa, khăn xô, máy đo nhiệt độ, giấy tờ liên quan rồi bấm máy gọi taxi đưa con lên viện Nhi trung ương. Bà Xuân (tôi gọi là bà thay cho con gái) – giúp việc trong nhà, sốt sắng muốn đi cùng nhưng tôi bảo không cần, bà cứ ở lại đợi tôi gọi điện về.

Bệnh viện Nhi Trung ương 4 giờ sáng không đông như giờ hành chính nhưng cũng có nhiều em bé được bố mẹ đưa đến khám vào giờ này. Con gái vẫn cứ khóc liên tục, tôi phải mua sổ y bạ, viết tên, nộp tiền rồi ngồi đợi đến lượt gọi tên mang con vào khám. Lan đã nói không phải trong giờ hành chính thường là bác sĩ đa khoa khám chứ không phải bác sĩ chuyên khoa nên tôi cảm giác không yên tâm. Trong đầu tôi rất sợ con gái gặp phải chuyện xấu, cảm giác mất đi người thân lúc bố qua đời khiến tôi rơi vào hoảng loạn thực sự và không ý thức được bản thân đang làm gì. Tôi lấy điện thoại di động ra, tra đến số bác sĩ Quân mà Lan đã cho lúc chiều.

Sau năm hồi chuông dài thì có tiếng nghe máy, tôi lơ mơ nhận ra không phải giọng vừa ngủ dậy nên liến thoắng nói:

“Bác sĩ Quân có phải không ạ? Tôi, con gái tôi hiện đang ngồi ngoài phòng khám số năm của bệnh viện Nhi Trung ương, cháu sổ mũi, ho và sốt cao quá. Người quen cho tôi số của bác sĩ, tôi biết giờ này đang rất sớm nhưng hôm nay bác sĩ có trực trên khoa không ạ? Bác sĩ có thể xuống khám cho cháu được không? Thật không còn cách nào khác nên mới phiền bác sĩ vào giờ này.”

Cứ nghĩ sẽ không có chuyện bác sĩ Quân đồng ý nhưng lỡ gọi rồi nên tôi cũng cố nói cho hết câu. Vì con gái, tôi có thể làm mọi chuyện nói gì một cuộc gọi điện. Một bác sĩ bận rộn và đông bệnh nhân như vậy làm gì có thời gian mà khám riêng cho con gái một người lạ hoắc gọi điện vào giờ này. Khi tôi bắt đầu cảm thấy hối hận thì đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói ấm áp.

“Chị cứ ngồi ở đấy, may cho chị là hôm nay tôi trực trên khoa, đợi tôi mười phút tôi sẽ xuống khám cho con gái chị.”

“Ôi, vâng ạ, cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ!”

Vui mừng ngắt điện thoại, năm phút sau tôi nghe thấy tiếng cô y tá gọi tên con gái vào khám nhưng tôi giả vờ không có mặt để cho người khác vào khám trước. Sao tôi lại có cảm giác vô cùng tin tưởng rằng bác sĩ Quân sẽ xuống khám cho con gái mình như đã nói.

Quả nhiên, năm phút sau đó tôi thấy một người đàn ông cao ráo, tuổi trên dưới ba mươi lăm, vận một chiếc áo blu trắng, gương mặt cương trực, đeo kính cận, tiến về phía tôi ngồi.

“Chị có phải là người gọi điện cho tôi?”

“Dạ, đúng, đúng rồi. Anh là bác sĩ Huy Quân?”

Vui mừng ôm con gái đứng dậy, tôi rối rít hỏi lại để khẳng định, con bé vẫn đang thút thít trong lòng tôi. Bác sĩ Quân không trả lời mà đưa tay lên sờ lên trán con bé rồi khẽ bảo:

“Sốt cao quá, đưa cháu vào phòng số bốn đi. Tôi sẽ khám cho cháu.”

Tôi ôm con theo chân bác sĩ Quân vào phòng số bốn. Trong phòng có một cô bác sĩ trẻ và một y tá cũng đang khám cho một em bé khác. Bác sĩ Quân nói nhỏ gì đó với cô bác sĩ trẻ, cô ấy gật đầu nhìn về phía tôi. Bác sĩ Quân vẫy tôi ôm con lại chiếc bàn phía sau cô bác sĩ, lấy ra hai chiếc ghế, một chiếc anh ta ngồi còn một chiếc bảo mẹ con tôi ngồi xuống. Bác sĩ Quân mở sổ y bạ, hỏi về tình hình bệnh của con gái từ đêm hôm kia đến rạng sáng hôm nay có biểu hiện như thế nào. Anh ta ghi lại cẩn thận rồi nhẹ nhàng nịnh con bé há mồm để bác sĩ kiểm tra họng. Lạ thật, con bé đang khóc nhưng nhìn thấy bác sĩ Quân nó lại im lặng, kể cả khi bác sĩ bóp nhẹ mồm, dùng chiếc que bằng thiếc đè lưỡi nó xuống để xem họng nó cũng không gào lên. Tôi ngạc nhiên buột miệng:

“Ơ, cái con bé này từ tối đến giờ cứ khóc mãi, bây giờ bác sĩ khám lại tự nhiên im bặt!”

Bác sĩ Quân rút que khám ra cười cười:

“Có lẽ nó thích tôi đấy… Họng hơi đỏ. Chị vén áo con lên để tôi kiểm tra phổi.”

Lập tức nghe theo, tôi vén áo con gái lên. Con bé ngồi im cho bác sĩ khám, bác sĩ Quân đưa ống nghe nghe quanh vị trí tim trước ngực, sau đó chuyển ống nghe ra sau lưng nghe toàn bộ phổi. Bác sĩ Quân khẽ nhăn trán.

“Con gái chị viêm phổi cấp, để qua hai đêm một ngày nhưng cũng không nặng lắm đâu. Tuy nhiên phải nhập viện để điều trị. Tôi sẽ giúp chị làm thủ tục nhập viện, đến giờ hành chính sẽ đưa chị phiếu đi chụp X-quang và thử máu cho con.”

Mặt tôi cắt không ra giọt máu, lần đầu tiên con gái ốm lại đã viêm phổi phải nằm viện, liệu tôi có phải là người mẹ tồi không biết chăm con? Con gái đã nín khóc, nó mệt và ngủ lả đi trên tay mẹ. Bác sĩ Quân hỏi thẻ bảo hiểm, giấy khai sinh phô tô của con bé rồi cầm theo sổ y bạ bảo tôi đi cùng ra làm thủ tục nhập viện. Trước khi đi ra cửa, tôi có lơ mơ nghe được tiếng cô bác sĩ trẻ nói với theo:

“Chẳng phải việc làm thủ tục nhập viện của bộ phận khác sao? Anh Quân sao lại…”

Bác sĩ Quân đưa tay đóng cửa phòng, nói vừa đủ nghe.

“Đã nói cô ấy là người quen của tôi rồi!”

Mở đầu << >> Chương hai.
Nhắc nàng chút xíu nè:
bảo vệ luận văn -> là "khóa luận" nhé, thạc sĩ mới là luận văn còn tiến sĩ là luận án, trên nữa là công trình khoa học. Nhiều người bị nhầm cái khoản này lắm! :-*
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Ôi, em đọc lại chương 1 và chương 2 của chị rồi. Edit một chút thôi mà sao đọc cảm giác khác hẳn nhé. Chị edit lại hay hơn hẳn :x.
Chân thành cảm ơn em, vì em đã chỉ cho chị cái cách mà chị không nhận ra. Hu hu, vì thế mà giờ này vẫn say sưa edit mới đến chương bốn, chưa xuống ăn cơm đây. Em inbox địa chỉ Facebook cho chị, trước khi đăng chương mới chị muốn chia sẻ với em được không? Hà hà, vào xóm tám làm quen được với hotgirl lại rất giỏi biên tập, hời quá đi!
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Nhắc nàng chút xíu nè:
bảo vệ luận văn -> là "khóa luận" nhé, thạc sĩ mới là luận văn còn tiến sĩ là luận án, trên nữa là công trình khoa học. Nhiều người bị nhầm cái khoản này lắm! :-*
Gọi là "bảo vệ khóa luận tốt nghiệp" đúng không? Rất nhiều nhầm cái này. Nàng cho ta cái câu chính xác để ta sửa lại đi nào? Yêu thế chứ lại.:x
 

Giản Đơn

Gà BT
Tham gia
23/8/14
Bài viết
1.557
Gạo
400,0
Chân thành cảm ơn em, vì em đã chỉ cho chị cái cách mà chị không nhận ra. Hu hu, vì thế mà giờ này vẫn say sưa edit mới đến chương bốn, chưa xuống ăn cơm đây. Em inbox địa chỉ Facebook cho chị, trước khi đăng chương mới chị muốn chia sẻ với em được không? Hà hà, vào xóm tám làm quen được với hotgirl lại rất giỏi biên tập, hời quá đi!
Ôi, đừng gọi em là hotgirl mà ^^. Em đã add FB chị rồi nhé, add từ lúc nãy rồi cơ nhá :">.
Chị đi ăn đi đã... :). Giờ em mới đọc chương 4 thôi chị.
Edit: Em phát hiện ra chương 3 chị đã sửa khá nhiều rồi nha.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

tennycin

Homo sapiens
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
18/7/14
Bài viết
2.823
Gạo
700,0
Gọi là "bảo vệ khóa luận tốt nghiệp" đúng không? Rất nhiều nhầm cái này. Nàng cho ta cái câu chính xác để ta sửa lại đi nào? Yêu thế chứ lại.:x
Chính xác là "bảo vệ khóa luận tốt nghiệp" đó!
Yêu ta mần chi về yêu chồng được rồi. :D
Mà nàng viết nhanh quá ta đọc theo muốn chết, chả kịp góp ý văn phong gì hết. Nàng không đi làm sao mà thoải mái dữ?
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Chính xác là "bảo vệ khóa luận tốt nghiệp" đó!
Yêu ta mần chi về yêu chồng được rồi. :D
Mà nàng viết nhanh quá ta đọc theo muốn chết, chả kịp góp ý văn phong gì hết. Nàng không đi làm sao mà thoải mái dữ?
Ta ở nhà vì ta sinh đôi 2 nhóc liền, ở nhà 3 năm rồi, ta mới cho chúng đi học thôi nên rảnh hơi ngồi viết. 3/9 ta đi làm rồi, làm việc liên quan đến sách... nhưng là sách thiếu nhi, hi hi. Thế nên tranh thủ còn mấy ngày ít ỏi ta ngồi viết, viết và viết. Vậy đấy. Nhàn cư vi thì đi lên Gác.=))
 

Giản Đơn

Gà BT
Tham gia
23/8/14
Bài viết
1.557
Gạo
400,0
Chương 4.
“Tôi…” Tôi á khẩu không biết giải thích như thế nào. Thật may lúc ấy một cô y tá đi vào gọi tên Quỳnh Anh, đưa phiếu thanh toán cho người nhà để đi đóng viện phí. Tôi vội chào bác sĩ Quân và cô y tá, ôm con đi ra cửa chính của khoa đợi Bình. Vừa hay Bình đến luôn, Bông nhìn thấy bố thì tíu tít hơn hẳn.
Bông tíu tít hơn hẳn, nếu đã như thế, thì em nghĩ chị nên thêm vài câu tậm trạng Bình vui vẻ khi đón bé Bông, kiểu cưng nựng bé một chút. Chị đi sâu vào khai thác diễn biến tâm trạng Khánh Linh quá, cũng như việc gặp nhau giữa hai vợ chồng, nên tâm trạng trẻ con lại đặc tả chưa kĩ.

Bé Bông tíu tít hơn, nhưng vì bé một tuổi chưa biết nói, chị có thể tả một chút về hành động của bé khi được bố bế, trẻ con tầm đó hành động và nụ cười thể hiện được bé có vui hay không mà. Chị thêm một chút vào em thấy hợp lý hơn ạ.
À, mà á khẩu em ít nghe thấy, chị dùng cứng họng cho thông dụng cũng được ạ. ^^
“Em ấy, hậu đậu vừa thôi. Phải nhớ cẩn thận chứ!” Chồng tôi mắng yêu vợ.
Không cần chữ “vợ” chị ạ. Em nghĩ thế. Vì ai đọc cũng biết Bình mắng yêu KL, và KL là vợ Bình rồi :)).
Tự nhiên trong lòng cảm thấy có chút mất mát, tôi ấn vội nút số một bên trong thang máy để đi xuống.
Em nghĩ cảm xúc lúc đó không thể là mất mát được, em nghĩ hợp lý hơn là cảm giác hụt hẫng, khi một bác sĩ vốn rất tử tế và chu đáo, lại có thái độ quan tâm hơi quá đến mình, mà tự dưng lạnh nhạt. Dù chỉ là người nhà bệnh nhân cũng thì nên chào một tiếng chứ nhỉ.
Nhưng không hiểu sao với Quân, anh ta không hề nói là thích tôi như những người đàn ông kia, anh ta cũng không hề tỏ ra quá quan tâm đặc biệt đến tôi, cũng không làm cái gì quá khiến tôi phải suy nghĩ vậy mà tôi cứ bị ám ảnh bởi con người ấy. Trong thâm tâm tôi thật thấy vô cùng có lỗi với Bình. Nếu Bình cũng tơ tưởng, nhớ mong một người con gái khác, chắc tôi cũng đau lòng muốn chết.
Cảm giác như chị ấy đang cho người đọc thấy chị ấy đã “nhớ mong” một người đàn ông khác – là Quân. Nhưng có lẽ hơi nhanh để nhớ mong nhỉ? Nếu dừng lại ở ám ảnh em thấy hợp lý rồi. Nhớ gì? Và mong gì? Nhớ ánh mắt, gương mặt? mong gặp lại? :D.

Tối hôm ấy khi con gái đã ngủ say, vợ chồng tôi gặp nhau sau hơn một tháng xa cách tình nồng ý đượm. Bình cứ như chú hổ đói, mạnh mẽ mà dày vò tôi. Tôi cảm thấy Bình đang lo sợ điều gì đó, cái cách anh ôm tôi, hôn tôi cứ như hận không thể đem tôi cùng anh tan biến. Trong lòng Bình đang nghĩ gì lúc này? Tôi không đoán ra được, chỉ biết nhắm mắt cố gắng hòa vào cùng cảm giác của anh sao cho đồng điệu nhất, sao cho Bình cảm thấy yên lòng nhất.
Em thấy rung động trong lòng. Tinh tế lắm chị. :x
Em chỉ hơi băn khoăn một chút về từ “dày vò” nhưng nghĩ một chút thì em thấy đúng.
“Không nhiệt tình, không dư thừa sức khỏe để anh đi tìm cô khác à?” Tôi uể oải trả lời.
Ôi, phải là em thì không bao giờ em nói như cô ấy luôn. Không khôn khéo, và tiềm ẩn sự tự ti.
Tôi đúng là người đàn bà hư hỏng!
Em nghĩ dùng từ “hư hỏng” hơi quá chị ạ. :D. Bởi lẽ, chưa có gì với nhau, còn cảm giác là cảm giác. Cuộc sống thì có bao nhiêu thứ cảm giác, nhưng người mình chọn đi hết cuộc đời, và hiện tại vẫn yêu thương nhất chỉ có một. Thành ra em cảm giác không thích tính cách không-nhất-quán của Khánh Linh. Có thể tả thêm một chút về ám ảnh với Quân thì em thấy hợp lý hơn ;)).

Đoạn cuối chương 4 em thấy tâm trạng nhân vật nữ khá rõ ràng và cách viết của chị cũng ổn lắm rồi. :x
 

Giản Đơn

Gà BT
Tham gia
23/8/14
Bài viết
1.557
Gạo
400,0
Chương năm

Mỗi buổi sáng tôi thường dậy sớm, đi chợ rồi về nhà bật bếp nấu cơm, chuẩn bị cháo cho Bông cùng đồ ăn cho cả nhà, chỉ khi nào bận hoặc quá mệt thì việc bếp núc mới để bà Xuân tham gia vào. Tôi muốn tự tay mình nấu bữa sáng cho Bình, vì công việc tối hay về trễ nên Bình có thói quen ăn cơm buổi sáng như những gia đình Hàn Quốc, Nhật Bản mà tôi thấy trong phim. Thói quen cùng nhau ăn cơm sáng của chúng tôi hình thành ngay từ khi kết hôn và với tôi, đó là thời gian đẹp nhất trong ngày, thời gian mà tôi cảm thấy cả hai đích thực là vợ chồng, cùng nhau chia sẻ những bữa cơm gia đình đầm ấm.
:x
Tôi biết, tối qua mình đã nói linh tinh nên Bình có vẻ đang giận dỗi, anh trả lời những câu hỏi của tôi qua loa, ăn sáng vội vàng rồi mở cửa đi ra không hề chào vợ một tiếng.
Dỗi lâu kinh :)). Không thì có tật giật mình rồi *đoán*.
Chúng tôi rất ít khi giận nhau, cãi nhau thì lại càng không vì như Bình nói thời gian yêu nhau còn chưa đủ lấy đâu ra thời gian cãi nhau. Tôi có lẽ cũng không giống những người vợ khác, nếu giận Bình điều gì, chỉ cần nhìn bữa cơm sáng vợ nấu không chu đáo như mọi ngày là Bình hiểu ra ngay là "có chuyện". Còn Bình, khi giận tôi, anh thường hay lờ đi sự có mặt của tôi, tỏ vẻ lạnh lùng để tôi biết ý chạy lại mà xoa dịu. Vốn dĩ cũng chẳng thích việc mặt nặng mày nhẹ với nhau, tôi thường nhanh chóng xin lỗi và an ủi chồng ngay khi có thể, lâu rồi Bình chưa tỏ thái độ này, hôm nay nhìn thấy anh như vậy trong lòng lại thấy buồn cười, thấy vui trong lòng. Có ai bị chồng giận mà lại vui như tôi không? Tôi đúng là người vợ không bình thường!
Đoạn này dễ thương ghê :x.
“Mày ở khoa Hô hấp, thế có gặp được bác sĩ Quân đẹp trai mà tao giới thiệu không vậy? Nghe nói anh ta trẻ thế mà sắp lên phó khoa, phen này đưa con đi khám ở phòng khám tư lại phải tranh nhau đăng ký số mất thôi!” Giọng Lan ai oán.
Giọng “ai oán” :)).

“Bác sĩ Quân có phòng khám tư à?” Tôi hớn hở, thế này thì đỡ phải vào viện chen nhau rồi.
“Ừ, khám thứ ba, thứ năm ở phòng khám Tuổi thơ gần bệnh viện Nhi luôn. Nói vậy là mày đã gặp bác sĩ Quân?” Lan dò hỏi.
“À, tay bác sĩ Quân đấy hử? Không những gặp mà còn xảy ra vô số chuyện.”

Tôi khẽ thở dài đáp rồi kể tóm tắt cho Lan nghe những chuyện đã xảy ra ở trong viện bằng giọng hết sức bình thản nhưng trong lòng lại nhộn nhạo một cảm giác khó tả. Nghe xong Lan vô cùng ngạc nhiên:


“Thằng cha này có vấn đề với mày rồi. Sao lại rỗi hơi quan tâm đến người nhà bệnh nhân ngoài giờ như vậy chứ?”


“Có lẽ anh ta thấy tao một mẹ một con nên giúp đỡ thôi!” Tôi tự mình giải thích.


“Mày có bị mù không? Trong bệnh viện thiếu gì người ở quê lên một mẹ một con, với ai anh ta cũng đối xử tốt như vậy à? Hay có bác sĩ nào giống anh ta quan tâm đến mẹ con bệnh nhân như thế không?” Lan ngừng lại đôi chút. “Không chứ gì? Mày nói xem. Anh ta cư xử vậy là có ý gì? Tao đưa con khám ở chỗ anh ta suốt, anh ta chỉ thân thiện với trẻ con thôi còn với phụ huynh mặt anh ta lạnh như tiền ý.”


“Thôi, thôi, mày đừng có nói vớ vẩn. Anh ta chắc chắn có gia đình rồi, việc gì phải làm thế. Tao nghĩ vẫn chỉ là giúp đỡ mẹ con tao bình thường thôi.” Tôi cuống quýt nói nhằm xóa đi cái tư tưởng “xấu xa” kia của Lan.


“Mày mở facebook ra đi, chúng ta tìm Facebook của anh ta qua tên là biết ngay mà.” Lan gợi ý.

Tôi làm theo lời Lan, đăng nhập Facebook của mình, vào ô tìm kiếm từ khóa “Phùng Huy Quân, bệnh viện Nhi Trung ương”. Ngay lập tức một loạt Facebook có tên Phùng Huy Quân xuất hiện, và tất nhiên, cái tên đứng cùng với dòng chữ “ Nơi làm việc: Bệnh viện Nhi Trung ương” hiện lên đầu tiên. Linh tính nói với tôi chính xác đây là Facebook của Quân, ảnh đại diện của anh là một bé gái khoảng hai hoặc ba tuổi rất dễ thương, đôi mắt giống hệt anh. Tôi lập tức nhấp chuột vào trang chủ, bảng tin trên tường Facebook của anh lần lượt hiện ra.

“Quả nhiên là bác sĩ Quân.” Tôi lẩm bẩm.

Lan sốt sắng: “Nhanh nhanh di chuột xuống xem ảnh vợ con anh ta đi nào. Cái tên này, rõ ràng là có vợ con rồi còn hành động kỳ lạ, không tốt đẹp gì đâu, mày nên cẩn thận.”

Một lần nữa nghe theo Lan, tôi di chuột xuống dưới, tất cả đều là ảnh của vợ và con gái Quân, thỉnh thoảng có ảnh Quân xuất hiện bế con gái, ôm eo vợ hoặc cả nhà đang ngồi ăn uống hay đi chơi đâu đó. Thực sự là một loạt hình ảnh của gia đình hạnh phúc. Vợ Quân qua ảnh nhìn rất xinh, dáng người cao và mảnh khảnh, nụ cười lúc nào cũng thường trực trên môi người phụ nữ ấy, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc. Con gái của Quân cũng đẹp không kém, con bé thừa hưởng tất cả những nét đẹp của bố mẹ, lớn lên chắc sẽ xinh đẹp bội phần và có thể không biết sẽ làm các chàng trai nghiêng ngả.


Những tấm ảnh có mặt Quân xuất hiện, anh ta luôn thể hiện một gương mặt mạnh mẽ nhưng cũng tràn đầy niềm vui và tự hào khi có vợ đẹp con xinh như thế. Tự nhiên trong lòng tôi lại cảm thấy có sự so sánh. Bình không biết đến Facebook là gì, anh cũng không hề biết Facebook của tôi hoạt động như thế nào. Trong Facebook của tôi từ ngày cưới đến giờ chỉ đăng vài ảnh cưới của hai vợ chồng, vài tấm ảnh tôi đang trong phòng thu làm việc còn lại là ảnh của Bông. Hiếm lắm mới có một hai tấm ảnh chụp cảnh Bình ôm con hoặc ảnh cả nhà cùng nhau làm một việc gì đó. Dường như trừ ảnh cưới ra, tôi không hề đăng thêm một tấm ảnh nào chụp riêng hai vợ chồng với nhau. Điều đó làm tôi thấy ghen tị với người phụ nữ đang cười hạnh phúc kia. Tôi tắt cửa sổ Facebook của Quân.

“Thôi, xem vậy là biết rồi. Mày về phòng mày làm việc đi. Tao còn phải viết nội dung cho chủ đề chương trình âm nhạc 10 giờ tối nay.”


Thấy tôi bất ngờ tắt cửa sổ Facebook rồi lại giục mình về phòng, Lan bĩu môi:


“Xí, đang xem hay mày lại tắt đi. Không ngờ tay bác sĩ này có vợ con đẹp đến thế. Tháng trước tao gặp hai mẹ con nhà này ở phòng khám một lần rồi, bé gái lớn hơn trong ảnh, chỉ là lúc ấy không biết đấy là vợ con anh ta. Người đâu mà đẹp thế!”


“Xem cũng đủ rồi, mày lảm nhảm tiếc nuối gì nữa. Tao biết rõ mọi chuyện rồi, tránh xa là được, mày yên tâm. Nếu đúng như mày nói anh ta có ý đồ với tao thì đây cũng không phải người đàn ông đầu tiên, tao bản lĩnh thế nào mày biết rồi còn gì, thôi, về phòng ngay đi!”

Tôi đẩy đẩy Lan ra khỏi cửa, nó vẫn nhìn chằm chằm vào trong màn hình máy tính của tôi với cái cười đầy ẩn ý:

“Nhớ uống thuốc chống say nắng nhé! Yên tâm. Tao giữ bí mật tuyệt đối.”

Lan đi rồi tôi mới thở phào, cảm thấy hơi hối hận vì đã kể mọi chuyện với nó, thực ra thì chuyện cũng có gì đâu mà phải giấu, chỉ là tôi muốn tâm sự với ai đó để bớt cái cảm giác lo lắng không đâu. Có điều, tôi đã không dừng việc lén lút xem Facebook của Quân, bóng Lan vừa khuất, tôi vội vào ngay trang lịch sử trong máy tính để bật lại, tiếp tục công việc tò mò Facebook của người khác khi chỉ có một mình.

Đúng là có những nhân vật như Lan thì mới nên chuyện :)).
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Giản Đơn
Ý 1 - 2 - 3 của nghe thật hợp lý. Chị sẽ tiếp tục sửa.
Ý 4: Đúng là cô ấy vừa ám ảnh, vừa có chút nhớ mong vì sau khi con ra viện cô ấy biết sẽ không gặp lại anh chàng bác sĩ kia nữa.

Ý 5 - 6: Hì hì, chả biết viết cảnh nóng như thế nào, tập viết mới đến trình độ ấy. Thực ra KL không tự tin như cô ấy nghĩ, 1 lần bị Hoàng bỏ rơi đến với người khác nên cô ấy thiếu tự tin vào tình yêu, chồng lại quá suất sắc nên KL càng tự ti là vậy.
Ý 6. Chắc bỏ câu ấy, chị không nghĩ được câu thay thế.
Sự ám ảnh của KL thể hiện ở chương sau vì cũng mới từ sáng đến tối không gặp anh bác sĩ thôi, hi hi.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên