Liệu có là ngoại tình - Tạm dừng - Vũ Yến Vũ

Giản Đơn

Gà BT
Tham gia
23/8/14
Bài viết
1.557
Gạo
400,0
Giản Đơn đã sửa chương 5-6 rồi em. >:D<Tiếp tục chương 7 viết đêm qua, tự nhiên cảm thấy hơi đuối nhưng có ý tưởng rồi nên cứ ngồi viết thôi, truyện này sẽ cố hoàn đầu tiên, trước mắt là cứ viết đề học hỏi đã. :-<

Đoạn cuối chương 6 đúng là rất tâm đắc, viết mà cứ thèm giá như chồng mình biết nói những lời có cánh thế này nhỉ? Đúng là chuyện chỉ có trong ngôn tình, đọc ngôn tình mà liên hệ với thực tế chỉ có mà khóc không thành tiếng. :))
Thế cơ ạ? Chẳng lẽ đời sống hôn nhân thực tế lại phũ đến vậy sao? Có lẽ là ngọt ngào kiểu khác. (hope so :))).
P/s: Chị viết để bọn em học hỏi :x.
 

Giản Đơn

Gà BT
Tham gia
23/8/14
Bài viết
1.557
Gạo
400,0
Chương bảy.
Không biết có phải vì tâm trạng rất tốt nên cảnh vật trong mắt tôi hôm nay thật đẹp, trời se lạnh, làn gió thổi mơn man trên mặt mát rượi, mặt trời cũng đến sớm hơn mọi ngày và đang tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ, vài chiếc lá vàng còn sót lại của mùa thu bị gió cuốn đi xoay tròn trong ánh nắng. Phải, tôi đang vui và hạnh phúc, rất hạnh phúc!
Trời ơi, tình trong cảnh, cảnh trong tình là đây :x.
"làn gió thổi mơn man trên mặt mát rượi": Ý đẹp mà chưa xuôi lắm chị.
Chị thấy thế này ổn hơn không? :D

--> Trời se lạnh. Có gió. Tôi thấy gió dịu dàng mơn man lên da thịt. Thiên nhiên đẹp lên trong mắt người có tình, tôi nghĩ vậy. Mặt trời cũng dường như đến sớm hơn, hắt những ánh nắng dịu êm đầu tiên lên vạn vật. Vài chiếc lá vàng còn sót lại của mùa thu bị chính chàng gió nghịch ngợm cuốn đi, xoay tròn, xoay tròn. Phải, tôi đang vui và hạnh phúc, rất hạnh phúc!.

Em thấy cảm nhận gió bằng cả cơ thể tuyệt hơn chị ạ.
Ngay khi đến cơ quan, tôi mở máy tính truy cập vào Facebook của mình rồi ấn nút “Hủy kết bạn” với Quân. Thật may, anh ta có lẽ chưa vào kiểm tra nên vẫn không đồng ý hay từ chối lời mời kết bạn ấy.
Hình như em tham lam quá hay sao ấy, mà tự dưng đang cảm xúc, lại đụp phát đến Quân, lại FB. Em thấy hơi hẫng.
Chị có thể thêm một chút về suy nghĩ khi hủy kết bạn với Quân của KL. Rằng thấy điều đó đúng, nên làm.
Suốt hai tháng Bình thường xuyên về nhà sớm hơn, vợ chồng chúng tôi và Bông buổi tối thường cùng nhau đi dạo, nơi cả gia đình thường đến đó là Quảng trường Ba Đình, ở đây rộng rãi, thoáng mát, có nhiều trẻ em chơi đùa nên tôi muốn Bông đến để con bé mạnh dạn hơn. Lần đầu tiên cùng vợ con đi dạo ở chỗ đông người, Bình có vẻ hơi lúng túng, vẻ đẹp trai lịch lãm của anh thu hút không ít ánh mắt của các cô gái khác. Tôi cũng không lấy làm bất ngờ, từ hồi yêu nhau, mỗi khi cùng Bình đi chơi thì việc này thường xuyên xảy ra. Bình ngượng ngùng đưa tay sang ôm eo, kéo mẹ con tôi đi sát lại gần như muốn nhắc nhở, “Này các cô kia, tôi có vợ con rồi đấy!”. Hành động của Bình làm lòng tôi lâng lâng khó tả và cảm thấy vô cùng hãnh diện.
Sướng! :))
Tôi mặc đủ ấm cho Bông, cả nhà cùng nhau đi ra Hồ Tây thư giãn sau một tuần làm việc căng thẳng. Chúng tôi chọn một bàn nước cách mép hồ khoảng năm mét, ngồi quay ra ngắm cảnh Hồ Tây về đêm, từ khi mang bầu đến giờ thì đây là lần đầu hai vợ chồng ngồi cùng nhau như thế này. Bình để Bông đứng lên đùi mình, con bé đưa tay nghịch mặt và tóc bố rồi cười khanh khách. Hễ có Bình ở bên là con bé quấn chặt lấy anh, nhìn hai bố con vui vẻ, tôi thấy thật bình yên và hạnh phúc. Đưa ly cà phê lên miệng, tôi đưa mắt nhìn quanh.

Tôi giật mình khi thấy Quân, anh ta cùng vợ con ngồi cách chúng tôi ba bàn bên phía tay phải. Con gái Quân nhìn đúng là lớn hơn trong ảnh, con bé chắc phải tầm bốn năm tuổi, nó ngồi giữa bố mẹ, chân đung đưa và đang líu lo điều gì đấy với bố. Vợ Quân quả thật ngoài đời trông còn xinh đẹp quyến rũ hơn trong những bức hình tôi đã xem, cô ấy vận một chiếc đầm trắng bó sát người, tóc búi cao, từ góc độ nhìn ngiêng ngiêng của mình, tôi phát hiện ra gương mặt của cô ấy trong ánh sáng mờ mờ toát lên một vẻ đẹp ma mị và mê hoặc. Đến bản thân tôi là phụ nữ, nhìn thấy còn phải âm thầm khen ngợi và ganh tị. Thấy tôi lơ đễnh, Bình nắm nhẹ tay tôi:

“Em sao vậy? Đang suy nghĩ chuyện gì à?”
Hay quá chị ơi. Chị viết lên tay lắm í. Sao lại đuối? :x.
Vợ Quân hình như từ sau khi bị Bình phát hiện, cô ấy xoay mặt ra phía hồ, không còn để ý đến Bình nữa. Một lúc sau tôi thấy Quân dắt con gái về chỗ ngồi, con bé trông có vẻ mệt đòi ngồi lên lòng và gục đầu vào vai Quân. Vợ Quân đưa tay vỗ nhẹ vào lưng con gái mấy cái, hai người đó thì thầm với nhau vài câu rồi cả hai đứng dậy ra về. Quân ôm con đi trước, vợ anh ta nấn ná đứng lại ở vỉa hè không đi theo, thật khó hiểu khi Quân phải bế con đi lấy xe còn vợ anh thì đứng đợi chứ không bước theo chồng con.
Không cần chữ "chồng con" chị ạ. Đến bước theo thôi, vì không nói ai cũng biết là bước theo chồng con rồi.
Đoạn sau viết hay lắm chị. Đúng là ngôn từ của người đã có chồng con ;)). Thật lòng làm em đọc em còn thấy thích. Thích tình cảm vợ chồng, thích đọc.:x

Hiểu biết của chị cũng khá nhiều í. Và khá đầu tư vào chọn lọc chi tiết truyện. Em đọc chương này rất thích.
“Có vẻ cô rất thích chiếc đồng hồ kia. Cô có thể lấy nó, anh chủ cửa hàng là bạn tôi. Tôi sẽ trả giúp cô phần còn thiếu, sau đó sẽ cho cô tài khoản của tôi ở ngân hàng, cô có thể chuyển khoản gửi tiền trả lạ tôi.”
"lạ" --> "lại" ;)).
Tình huống truyện có người tốt bất ngờ, sặc mùi ngôn tình quá chị ơi. Hihi :x
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Giản Đơn Chị phục em lắm thôi, thật tiếc nếu em không viết truyện, hay quá, đọc mà phê phê. Liệu lần này có thể cho đạo văn chép nguyên đoạn em vừa viết vào đầu chương 7 của chị không? Viết được những dòng văn hay như em mà không thành tác giả thì phí lắm, phí lắm...@};-@};-@};-@};-
Chị sẽ tiếp tục sửa chương 7. Đang viết dở chương 8 nên chưa sửa được. Hôm nay có hứng viết.:))

Ngọc đình tennycin Ktmb Cốc cafe tối Cháp mời các nàng ơi, vào ủng hộ ta không một mình em Giản giúp gãy cổ mất.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Giản Đơn

Gà BT
Tham gia
23/8/14
Bài viết
1.557
Gạo
400,0
Giản Đơn Chị phục em lắm thôi, thật tiếc nếu em không viết truyện, hay quá, đọc mà phê phê. Liệu lần này có thể cho đạo văn chép nguyên đoạn em vừa viết vào đầu chương 7 của chị không? Viết được những dòng văn hay như em mà không thành tác giả thì phí lắm, phí lắm...@};-@};-@};-@};-
Chị sẽ tiếp tục sửa chương 7. Đang viết dở chương 8 nên chưa sửa được. Hôm nay có hứng viết.:))

Ngọc đình tennycin Ktmb Cốc cafe tối Cháp mời các nàng ơi, vào ủng hộ ta không một mình em Giản giúp gãy cổ mất.
Chị ơi, chị cứ dùng thoải mái. Em có giỏi gì đâu. Ý văn là của chị cơ mà, em chỉ thêm nếm chút thôi :D.
Chị viết nữa đi chị, em đọc thấy hăng không chịu được.
 
Tham gia
8/6/14
Bài viết
1.328
Gạo
10,0
Giản Đơn Chị phục em lắm thôi, thật tiếc nếu em không viết truyện, hay quá, đọc mà phê phê. Liệu lần này có thể cho đạo văn chép nguyên đoạn em vừa viết vào đầu chương 7 của chị không? Viết được những dòng văn hay như em mà không thành tác giả thì phí lắm, phí lắm...@};-@};-@};-@};-
Chị sẽ tiếp tục sửa chương 7. Đang viết dở chương 8 nên chưa sửa được. Hôm nay có hứng viết.:))

Ngọc đình tennycin Ktmb Cốc cafe tối Cháp mời các nàng ơi, vào ủng hộ ta không một mình em Giản giúp gãy cổ mất.
Nàng ơi, hôm nay ta hơi mệt chút. Ta sẽ đọc sau nhé!
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Chương 8. Oan gia ngõ hẹp.

Khi về đến nhà, tôi nhìn thấy Bình đang ở phòng khách, anh về trước tôi và hai bố con đang chơi với nhau, Bông đang tập đi nên đẩy chiếc xe gỗ gõ cành cạnh khắp nhà. Bình ăn vận quần thể thao, áo thun dài tay, anh đi trước cúi người, bước lùi cổ vũ con gái. Nhìn dáng điệu của Bình rất thoải mái, mấy ngày nay anh không còn trầm tư như trước nữa. Anh vui vẻ hơn khi chơi với con và thường trêu chọc tôi mọi lúc có thể.

Tuy nhiên, thỉnh thoảng tôi lại cảm nhận thấy, con người Bình dường như đang rất mâu thuẫn, nội tâm trong anh phức tạp hơn tôi nghĩ, một phần là con người tràn đầy sức sống và hạnh phúc, phần kia thì ngược lại, mệt mỏi và căng thẳng. Nhiều lúc tôi muốn hỏi rõ Bình xem, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi biết, một khi Bình không chủ động chia sẻ thì có cố gặng hỏi cũng cũng chẳng được gì.

Thấy tôi bước vào nhà, Bông líu ríu đẩy xe đi lại gần, tôi ôm con gái lên cưng nựng:

- Bông của mẹ, hôm nay bố Bình về sớm chơi cùng có vui không? Tưởng con quên mất mẹ rồi?

Con bé như hiểu tôi đang nói gì, nó ôm cổ thơm má tôi rồi gọi mạ, mạ. Dứt lời nó tụt luôn xuống khỏi tay tôi, rất nhanh bò lại chiếc xe gỗ của mình, sung sướng tiếp tục đẩy vòng quanh nhà.

Bình bước đến gần tôi ân cần hỏi:

- Hôm nay em về trễ hơn anh nhé! Lại vòng vòng đi đâu đúng không?

- Anh nhé… mới về sớm được mấy tháng mà đã tra xét em. Bình thường anh về muộn em có quản anh đâu! Anh có kế hoạch gì cho tối nay rồi thì nói để em còn chuẩn bị. - Tôi làm bộ hung dữ với Bình.

Bình cười rồi đổi sang nói chuyện có vẻ nghiêm túc.

- Không có gì phải chuẩn bị, em lên tắm rửa thay đồ, anh đợi em rồi chúng ta đi ra ngoài ăn tối. Hôm nay để con gái ở nhà. Bà Xuân cho con ăn cháo rồi, anh dặn bà 9 giờ tối cho con uống sữa rồi đi ngủ rồi. - Bình tiến sát gần tôi hơn, thì thầm rất nhỏ vào tai tôi. - Tối nay vợ là toàn quyền chồng sử dụng đấy!

Sau câu nói đó, ánh mắt Bình nóng rực nhìn xuống vòng một của tôi, bàn tay đặt vòng ba của tôi trêu đùa bóp nhẹ, gương mặt anh toát lên vẻ háo sắc làm toàn thân tôi nóng lên, tôi cố hít một hơi thật sâu rồi bỏ chạy lên phòng, vừa chạy vừa cười. Bình nhìn theo tôi cười lớn tiếng hơn.
Tôi mở tủ lấy ra chiếc váy đầm bó sát màu tím nhạt, cổ xẻ chữ V, sát nách và ngắn tới gần đầu gối, đây là chiếc váy tôi mới mua để dành cho ngày hôm nay đi chơi cùng Bình. Tôi thích mặc váy, tủ quần áo chất đầy các loại váy nhưng đa số đều là đồ công sở, ít có cái nào khoét sâu xuống ngực như chiếc đầm tím này, nhưng tôi nghĩ chắc Bình không phản đối, lâu nay anh cũng không quản chuyện ăn mặc của vợ.

Tôi tắm táp xong thì thay đồ, sấy lại mái tóc xoăn ngang lưng của mình rồi xõa ra. Sau khi trang điểm nhẹ nhàng, tôi khoác thêm một chiếc áo len dài tay, mang theo chiếc túi xách màu đen bên trong đã đựng sẵn chiếc hộp đồng hồ và ví tiền rồi vội vàng bước xuống tầng một.

Bình đứng ở cửa đợi, anh cũng đã thay bộ quần áo mới, quần jean và áo sơ mi body trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu đen trông rất phong cách. Mọi ngày khi đi làm Bình ăn mặc rất chững chạc nhưng khi đi chơi cùng vợ con thì trông anh lại vô cùng trẻ trung và quyến rũ.

Thấy tôi, Bình nhướng mày nịnh:

- Ái chà! Hôm nay vợ mặc đồ sexy thế? Nhìn rất đẹp! Mặc thế này hay thôi, chúng ta không đi ra ngoài nữa, ở nhà ngắm vợ là đủ rồi.

Tôi có chút thẹn thùng, hắng giọng:

- Không phải nịnh, nhìn chồng xem, cũng đâu có kém phần quyến rũ. Hay là thôi đi, vợ chồng mình ở nhà ngắm nhau cũng no rồi!

- Không được, vợ đẹp không khoe thì phí lắm. Đi nào! Anh sẽ đưa em đến một nơi. - Bình không đùa nữa mà nói rõ luôn.

Tôi loay hoay mang đôi giầy cao gót bảy phân rồi khoác tay Bình đi bộ ra bãi gửi ô tô. Vì nhà tôi nằm trong con ngõ nhỏ cách đường lớn khoảng mười mét nên Bình gửi ô tô ở sân của một nhà hàng đối diện ngõ, hai vợ chồng tay trong tay bước đi cùng nhau trông rất tình tứ và hạnh phúc.

Tôi vừa ngồi lên xe và cài dây an toàn, Bình nhoài người về phía ghế sau lấy ra một giỏ hoa lưu ly tím tặng tôi, đây là loài hoa yêu thích nhất của tôi và năm nào Bình cũng không quên mua những bông hoa nhỏ bé này. Tôi nghĩ ngay đến chiếc đồng hồ vừa mua lúc chiều, định bụng lát nữa trong bữa ăn sẽ lấy ra tặng Bình.

Về giỏ hoa lưu ly, mặc dù không bất ngờ lắm nhưng cái cách Bình thực sự quan tâm đến tôi làm mắt tôi ươn ướt nhìn chồng cảm động. Bình cười rất vui, cúi đầu hôn nhẹ lên môi tôi rồi mới vòng xe hướng về phía trung tâm thành phố.

Tôi khá tò mò, anh không nói sẽ chở tôi đến đâu như mọi năm, thay vào đó anh tỏ vẻ rất bí mật càng khiến tôi háo hức:

- Sao lâu thế? Gần đến nơi chưa anh? Đừng nói là anh lại đưa em đến Hilton ăn nhé!

- Thôi nào! Năm thứ hai anh phát hiện ra em không thích đến những nơi như thế mà còn cứ giả vờ. Sao em không nói rõ với anh là em không thích. Năm nay anh bù cho năm thứ ba vắng nhà nhé! Hai năm cộng lại nên sẽ làm em vui gấp đôi.

Bình vừa lái xe vừa trả lời tôi, giọng điệu rất mập mờ, tôi nhún vai tỏ vẻ không thèm hỏi thêm gì nữa rồi khẽ đung đưa người theo tiếng nhạc. Trên xe lúc này đang phát chương trình âm nhạc lúc 8 giờ tối do các đồng nghiệp của tôi thực hiện. Phát hiện ra vẻ mặt đăm chiêu của tôi, Bình lên tiếng:

- Có phải em nhớ chương trình lúc 10 giờ tối của mình không? Sau này con lớn hơn một chút nữa, em có thể quay lại làm người dẫn chương trình mà! Yên tâm đi, lúc ấy bố con anh sẽ ủng hộ em hết mình.

Tôi thở dài, chép miệng:

- Con gái lớn rồi lại phải sinh đứa nữa. Anh bảo em làm sao mà đêm hôm đi làm không có ở nhà được. Ai sẽ chăm con cho em?

- Việc sinh đứa nữa tính sau, trước mắt chúng ta có Bông là đủ rồi.

- Anh nghĩ bố mẹ để yên chắc? Vài năm nữa không đẻ được con trai thì các cụ có mà giục vội. - Tôi tỏ vẻ không vui khi nhắc đến bố mẹ chồng và mơ ước sớm có cháu trai của ông bà.

- Trai hay gái làm sao quyết định được. Em yên tâm, lần sau vì sự nghiệp tạo ra cháu đích tôn cho ông bà, anh nhất định sẽ cố gắng với em đến khi nào có con trai thì dừng. - Bình trêu tôi, cả hai cùng phá lên cười.

Bình đang cho xe chạy quanh Bờ Hồ, điện thoại của anh bỗng đổ chuông, anh gắn tai nghe lên và trả lời. Tôi đưa tay vặn nhỏ loa đài xuống để anh tiện nói chuyện, dạo này Bình hay về nhà sớm vào buổi tối nên điện thoại công việc cũng được gọi đến thường xuyên hơn. Tôi liếc nhìn Bình đang nhăn trán im lặng lắng nghe, vẻ mặt anh có chút gì đó biến sắc và hoảng hốt.

Bình rút tai nghe ra, ánh mắt anh trở nên thất thần nhìn tôi:

- Linh à! Anh phải xin lỗi em rồi. Công ty có chuyện gấp. Vừa hay đang ở gần văn phòng, anh sẽ cho xe vòng lại công ty. Em… em có thể bắt taxi về được không? Nhất định anh sẽ về sớm!

Trong lòng tôi dâng lên cảm giác hụt hẫng xen lẫn tức giận. Sao lại xảy ra chuyện vào đúng lúc này, vào đúng ngày hôm nay? Bình đã hứa sẽ không để công việc ảnh hưởng quá nhiều đến gia đình rồi mà sao không làm được?

Trên gương mặt Bình hiện rõ sự lo âu, cả người căng thẳng, hai bàn tay đang lái ô tô của anh run run lên vì điều gì đấy. Rõ ràng người phải run lên vì giận là tôi, anh run lên vì điều gì? Vốn đang định nói là không cho anh đi nhưng khi nhìn thấy vẻ nhấp nhổm, không yên của Bình thì lòng tôi dịu lại. Tôi gượng gạo đáp:

- Không sao cả. Chuyện bất đắc dĩ. Anh cũng không muốn thế. Giờ anh cứ quay lại vào công ty đi. Em sẽ xuống xe gọi taxi về ăn cơm rồi đợi anh. Chỉ là một ngày kỷ niệm thôi, chúng ta còn rất nhiều ngày nữa!

- Cảm ơn em! Lúc nào em cũng hiểu và thông cảm cho công việc của anh.

Bình nhìn tôi với ánh mắt biết ơn. Tôi tránh ánh mắt ấy. Tôi muốn hét lên với anh là tôi không thích anh làm như vậy đâu, tôi muốn anh bỏ hết việc đi, ngày mai hãy tính, anh nói tối nay dành hết cho vợ, vợ toàn quyền chồng sử dụng, sao chưa ăn được bữa cơm anh đã phải đi rồi? Có trời mới biết tôi đang thất vọng như thế nào mà vẫn phải vui vẻ vẫy tay chào chồng để lên taxi về nhà.

Cái bụng đói của tôi bắt đầu biểu tình, cảm thấy chưa muốn về nhà tôi bảo chú lái taxi đi đến địa chỉ một quán miến lươn gần trường đại học cũ của mình rồi xuống xe vào ăn. Cô chủ quán nhìn thấy tôi lâu ngày không đến thì niềm nở chào hỏi:

- Linh phải không? Lâu lắm rồi cô mới thấy cháu đến ăn. Sao đi có một mình? Chồng con đâu?
- Tối nay cháu được tự do vài tiếng. - Tôi đáp rồi ngồi xuống một chiếc bàn gần nhất.

Rất nhanh, một bát miến lươn được đưa đến, đích thân cô chủ bưng lại.

- Gái một con có khác, nhìn cháu xinh hơn hẳn. Mặc đẹp thế này mà đi có một mình không sợ chồng ghen à?

- Hì, cô đùa cháu à? Cháu sắp già rồi đẹp gì nữa. À, cô có nhớ ngày trước cháu bảo không? Bao giờ cháu thất nghiệp, cô cho cháu đến đây bưng đồ nhé! - Tôi nói đùa.

- Cháu cứ khéo mồm, đợi cháu thất nghiệp thì cửa hàng của cô cũng đóng cửa rồi. Thôi, ăn đi cho nóng! Cô đi làm đồ ăn cho khách.

Tôi vui vẻ nhìn cô chủ đi lại phía bếp rồi xì xụp ăn hết bát miến. Bất chợt tôi nhớ ra hình như mình chưa dẫn Bình đến những quán ăn vỉa hè như thế này bao giờ, trước kia có dẫn anh đi cùng thì cũng vào vài nhà hàng loại khá khá trở lên.

Không biết Bình có đồng ý đi ăn ở những nơi rất bình thường như thế này không?

Không biết giờ này anh đã ăn gì chưa hay là ôm bụng đói làm việc?

Không biết Bình đang làm gì, có nhớ tôi và muốn nhanh nhanh về nhà với tôi?

Tôi nhớ Bình, lúc này tôi thực sự rất nhớ anh. Đáng lẽ ra buổi tối hôm nay của chúng tôi sẽ rất tuyệt với vậy mà chỉ một cuộc điện thoại liên quan đến công việc, Bình đã lựa chọn để tôi tự đi về. Từ cảm giác nhớ nhung, tôi chuyển sang cảm giác thất vọng, người ta nói đàn ông rất coi trọng sự nghiệp, chẳng lẽ với Bình, công việc cũng quan trọng hơn vợ sao?

Tôi đứng dậy thanh toán tiền rồi mỉm cười chào cô chủ quán, đồng hồ mới chỉ 9 giờ tối, ở nhà chắc Bông cũng đã ngủ, tôi lên taxi và quyết định rẽ vào quán Tre Xanh - một quán cà phê nhạc sống mà ngày sinh viên tôi cùng Lan hay đến đây uống nước, nghe nhạc. Hôm nay không phải cuối tuần nên quán cũng khá vắng khách. Tôi lên tầng hai, cách bài trí ở đây là những chiếc bàn trà nhỏ có trải thảm để ngồi, sau khi chọn cho mình một vị trí nằm trong góc phòng, tôi gọi một tách cà phê nâu.

Ban nhạc đang tấu những khúc ca trữ tình không lời, tiếng đàn du dương và trầm bổng len lỏi khắp mọi nơi trong quán. Lâu lắm rồi không được một mình đắm chìm trong không gian sâu lắng này, tôi dựa vào tường, ôm chiếc gối ôm vào lòng và nhắm mắt thư giãn.

Âm nhạc quả thật có sức mạnh. Nó có thể khiến ta rơi nước mắt nhưng cũng có thể làm cho tâm hồn ta trở nên thư thái và dễ chịu, xoa dịu những nỗi đau, hàn gắn vết thương và làm cho những cảm giác thất vọng, hụt hẫng lúc trước của tôi tan biến lúc nào không biết.

Khi tiếng nhạc kết thúc, tôi tiếc nuối mở mắt ra, xung quanh tôi có hai cặp đôi đang ngồi ở hai chiếc bàn khác ôm nhau tình tứ. Trước kia tôi và Bình cũng từng đến đây một lần, cũng ngồi nắm tay và ôm nhau chìm vào những giai điệu say đắm, chỉ có điều sau đó anh rất bận rộn, chúng tôi cũng từ bỏ thói quen đi ăn uống ở ngoài cùng nhau.

Khẽ đưa tách cà phê lên miệng nhâm nhi, đến lượt uống thứ hai thì tôi suýt nữa phun hết cà phê còn trong miệng ra ngoài khi nhìn thấy Quân ngồi xuống chiếc bàn đối diện. Anh ta đi một mình, anh ta không đi cùng vợ, hôm nay cũng là kỷ niệm ngày cưới của họ. Trời đất! Lần nữa xin đừng nói với tôi là “oan gia ngõ hẹp” nhé!

Ở cái thủ đô Hà Nội rộng lớn và đông người như vậy, sao tôi cứ vô tình gặp đi gặp lại một người là như thế nào? Đến Hoàng, sau khi tốt nghiệp đại học, năm năm rồi tôi cũng chỉ vô tình gặp cậu ấy đúng một lần ở buổi kỷ niệm 50 năm ngày thành lập trường. Nhưng với Quân, chỉ có vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi trong ngày mà chúng tôi gặp nhau những hai lần.

Tôi hấp tấp cúi đầu xuống, lấy cái gối ôm che mặt rồi định ngồi xoay người đi hướng khác. Chưa kịp thực hiện thì Quân đã phát hiện ra, anh ta cười rồi rất nhanh thu lại cái điệu cười chết người ấy bước sang bàn của tôi. Quân là người lên tiếng trước.

- Lại gặp cô rồi! - Anh ta nói vô cùng ngắn gọn.

Cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng tôi không tránh được việc nói lắp bắp:

- Anh… thật… thật không ngờ lại gặp anh ở đây? Anh đi cùng bạn à?

- Không, tôi đi một mình. Có vẻ như thấy cô cũng ngồi một mình nên tôi mới qua đây ngồi chung cho vui.

Quân thản nhiên trả lời, không quan tâm đến việc tôi có đồng ý hay không đã nhàn nhã đối diện ngồi xuống. Tôi nói dối:

- Tôi đi với một người nữa.

- Bạn gái, bạn trai hay với chồng?

- Bạn… bạn gái. - Tôi đáp bừa, định bụng sẽ gọi điện bảo Lan đến cứu nguy.

- Vậy thì tôi ngồi chung chắc không sao? - Quân vừa nói vừa vẫy phục vụ bàn đến gọi một tách cà phê đen.

Tôi đành gật đầu ậm ừ cười cho qua chuyện, rút điện thoại ra nhắn tin cầu cứu Lan đến, nhà Lan cũng khá gần đây. Tin nhắn gửi đi chưa đầy một phút thì Lan nhắn tin lại, cả nhà Lan hôm nay ngủ ở nhà bố mẹ chồng ở tận bên Gia Lâm, tôi phải tự thân lo liệu. Hừm, xui xẻo hết mức, trong lòng tôi không khỏi thở dài.

- Sao vậy? Trông cô có vẻ bực mình? - Quân tiếp chuyện với tôi.

Không còn cách nào khác, tôi tiếp tục bằng một câu nói dối khác.

- Bạn tôi, cô ấy bỏ về trước mà không nói gì. Chắc có việc gấp.

Trong quán vẫn vang lên những giai điệu du dương, không khí chỗ tôi ngồi trở nên nóng bức và ngột ngạt trong khi ngoài trời cái lạnh của đêm đông đang bắt đầu phủ xuống. Quân thong thả uống cà phê nhưng tôi biết anh ta vẫn liếc nhìn tôi khiến tôi cảm thấy khó chịu xen lẫn xấu hổ.

Tôi đang ngồi đây, với người đàn ông mà mình đã lén lút tìm hiểu qua Facebook. May mắn là sau khi gửi lời mời kết bạn với Quân, sáng sớm hôm sau tôi đã ấn nút hủy lời mời đó trước khi anh ta chấp nhận hay từ chối. Tự nhiên hai kẻ đã có gia đình, có con cái, ngồi với nhau ở không gian mờ mờ, ảo ảo này thật không trong sáng chút nào. Tôi thực muốn đứng dậy về nhà ngay lập tức.

- Tối nay nhìn cô rất đẹp! Thật khác lúc ở trong viện, đầu bù tóc rối với con.

Quân cười, anh ta nhìn tôi cười.

- Quỳnh Anh nhà cô sức khỏe thế nào?

Ồ! Anh ta vẫn nhớ tên con gái tôi. Anh ta muốn hỏi về con gái tôi để thay đổi chủ đề?

- Cảm ơn bác sĩ, con gái tôi rất khỏe.

Tôi nhấn mạnh từ “bác sĩ” và “rất khỏe”, cố gắng cười đáp trả:

- Còn việc tôi có đẹp hay không, bản thân tôi biết tự soi gương đấy. Thật ngại vì lời khen của anh!

Thực ra tôi muốn nói: rõ ràng vợ anh mới là người đẹp nhưng lại không nói được.



Lúc này, vẻ mặt của Quân thật khó đoán, anh ta đang thể hiện nét mặt rất điềm tĩnh nhưng dường như lại đang che giấu rất nhiều tâm sự và bí mật gì đó. Đằng sau vẻ mặt thâm trầm kia, đằng sau vẻ giả vờ vui vẻ, hời hợt kia là những câu chuyện gì? Sự tò mò trỗi dậy, một cảm giác muốn được nhìn xuyên qua lớp mặt nạ của Quân kéo đến làm tôi thấy hoảng hốt. Giọng Quân đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

- Cô đã tặng đồng hồ cho người cần tặng chưa? Mà nhớ chuyển tiền trả tôi sớm đấy!

- Ồ! Tặng ai tôi có cần thiết phải nói với anh không? Còn về số tiền, yên tâm, ngày mai tôi sẽ chuyển trả anh. - Tôi hơi cao giọng.

- Chúng ta đến đây để thư giãn, cô không cần phải căng thẳng thế. Nếu không thích, tôi có thể chuyển bàn khác. - Quân đột ngột thay đổi, nói năng nghiêm túc khiến tôi cảm thấy lành lạnh.

- Tôi… tôi có khó chịu gì đâu! Xem như, chúng ta có duyên hay gặp nhau đi. Tối nay để tôi mời anh thay cho lời cảm ơn chuyện lúc chiều được không?

- Không cần, ai lại để phụ nữ trả tiền.

- Đấy là khi đi hẹn hò với bạn gái thôi. Tôi và anh hoàn toàn không có mối quan hệ gì. Có đi có lại, anh giúp đỡ mẹ con tôi lúc trong viện, lại cho tôi mượn tiền, một tách cà phê này đáng gì.

- Nếu cô nói vậy, thì tùy cô. - Quân không phản đối.

Sực nhớ ra hôm nay cũng là ngày kỷ niệm của Quân, tôi thay đổi chủ đề:

- Sao anh lại đi một mình? Vợ con anh đâu?

- À, sau một ngày làm việc căng thẳng, tôi thích đến đây một mình hơn. Còn cô? - Quân lờ đi không nhắc đến vợ, tất nhiên rồi, ngồi với cô gái khác ai lại nhắc đến vợ mình bao giờ.

- Đây là quán tôi hay đến hồi sinh viên và khi chưa có con. Giờ thì thỉnh thoảng thôi, anh biết đấy, phụ nữ khi có em bé rồi, họ sẽ chẳng đi đâu được mà chỉ quanh quẩn với con thôi. - Tôi thành thật.

- Vậy tối nay là một ngoại lệ? Ý tôi là tối nay cô không phải ở cùng con gái sao?

- Hôm nay ấy à, đúng là một ngoại lệ… - Tôi dừng lại, hơi buồn khi nghĩ đến cuộc hẹn bị bỏ lỡ với Bình. Đưa tay lên nhìn đồng hồ, tôi giả vờ hoảng hốt. - Ấy, đúng rồi, may có anh nhắc nhở, đã hơn 10 giờ tối rồi, tôi phải về trước đây. Anh có dùng gì nữa không? Tôi gọi thanh toán nhé?

Quân không tỏ vẻ gì trên mặt, dửng dưng như biết ý đồ của tôi.

- Cô cứ về đi, tôi còn ở lại lâu nên sẽ thanh toán sau. Lần này để tôi mời cô, cho cô ghi thêm nợ.

Lần này? Chẳng lẽ ý Quân là còn lần sau? Thêm nợ cái gì chứ? Anh chàng này càng nói càng làm đầu tôi rối như tơ vò. Vốn sẵn tâm lý cũng chỉ muốn nhanh nhanh đứng dậy ra về nên tôi không từ chối lời đề nghị của Quân.

Tôi hấp tấp đi xuống tầng một, ra cửa gọi taxi và lần này là về thẳng nhà, biết đâu Bình cũng đang trên đường về với tôi. Tôi không muốn nghĩ đến cuộc gặp tối nay với Quân, bên cạnh anh ta như có một luồng không khí nguy hiểm khiến tôi run rẩy vì sợ, tôi chưa có cảm giác này với bất kỳ ai, kể cả với Bình, tốt nhất tôi nên tránh xa con người này.

Chương 7 << >> Chương 9
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Chương 9. Nghi ngờ.

Hà Nội vào lúc 10 giờ đêm vẫn rất đông vui, dòng xe qua lại trên đường vẫn tấp nập, hối hả chạy lướt qua nhau. Cuộc sống vốn dĩ vẫn gấp gáp như vậy, con người ta cứ bị cái guồng quay vội vã ấy cuốn đi từng giờ từng phút mà không hề hay biết. Đôi khi, chúng ta muốn dừng lại một chút, một chút thôi để cảm nhận xem mình là ai, mình đang đứng ở đâu và mình đã làm được gì cho cuộc đời này cũng thật là khó. Đôi khi vì cái guồng quay ấy, người ta quên mất rằng, ngoài cuộc sống đầy mưu sinh, dối gian, lừa lọc kia còn biết bao điều tốt đẹp, trong sáng mà chúng ta chưa dành thời gian để khám phá ra.

Bình ơi! Sao lúc nào anh cũng phải biến mình trở nên bận rộn như thế? Tôi tự nhủ rồi đưa tay vẫy taxi, chiếc xe bắt đầu lăn bánh và hướng về phía đường Láng để di chuyển.

- Chú ơi! Không cần bật điều hòa đâu, cháu muốn mở cửa sổ xe.

Tôi nói với chú lái xe và đưa tay ấn nút hạ cửa kính trong ô tô xuống, một cơn gió lạnh lập tức ùa vào mơn man trên da mặt. Đưa đầu mình sát ra phía ngoài, tôi nhắm mắt hít một hơi sâu, cố gắng tận hưởng một chút không khí trong lành về đêm của Hà Nội.

Bất chợt, tôi giật mình khi nhìn thấy ô tô của Bình đi lướt qua taxi của tôi rất nhanh, tôi nhận ra anh qua cửa kính xe đang hé mở, ở ghế bên cạnh là một cô gái. Trái tim tôi đột nhiên co rúm lại, hơi thở trở nên bất ổn. Chiếc xe chạy vụt lên rồi dừng lại trước một con ngõ nhỏ. Tôi vội vàng bảo bác tài dừng lại phía sau, cách ô tô của Bình một khoảng xa.

Trong ánh đèn đường màu vàng nhạt, tôi nheo mắt nhìn thấy cô gái bước xuống xe, đóng sầm cửa rồi rảo bước rất nhanh đi vào trong ngõ tối. Cô gái đó, tôi không biết là đã gặp qua chưa, nhưng dáng người ấy rõ ràng nhìn rất quen mắt.

Bình vẫn ngồi trong xe, anh không vội phóng đi mà mở cửa kính xuống thấp hơn, châm thuốc hút. Bình bỏ thuốc đã hai năm, kể từ khi tôi mang bầu Bông anh hứa với tôi sẽ bỏ thuốc và anh đã làm được. Vậy mà bây giờ, anh đang ngồi trong xe với điếu thuốc trên tay. Linh tính mách bảo tôi có chuyện gì đó rất quan trọng vừa xảy ra mới khiến Bình suy tư như thế.

Cổ họng tôi nghẹn lại, tôi đấu tranh xem có nên gọi điện cho Bình biết mình đang ở phía sau rồi bước xuống taxi tiến về phía anh hay sẽ đi về nhà đợi anh hỏi chuyện. Tiếng bác tài giục làm tôi giật mình rời khỏi dòng suy nghĩ. Nỗi nghi ngờ trào lên trong tôi, đây là chuyện gấp ở công ty của Bình hay sao? Cô gái kia và anh có quan hệ gì? Có phải là đồng nghiệp ở công ty Bình tốt bụng đưa về hay đơn giản hơn chỉ là một người bạn?Tôi nên làm gì lúc này?

Rồi chợt nghĩ lại tình huống lúc tôi và Quân ngồi cùng nhau trong quán cà phê, chỉ là vô tình gặp gỡ, nhưng nếu Bình nhìn thấy chúng tôi lúc ấy, chẳng lẽ anh cũng nghi ngờ xông vào làm ầm ĩ lên, đánh nhau với Quân, mắng chửi bắt tôi giải thích thì thế nào? Tôi đắn đo do dự một lúc, cuối cùng thì chọn cách tin tưởng Bình. Khi xe của anh còn chưa dời đi, tôi bảo bác tài lướt qua, đưa tôi về nhà trước.

Thay đồ xong, tôi sang phòng bà Xuân đón con về phòng ngủ. Tôi lăn lộn trên giường, trằn trọc không sao ngủ được, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh cô gái lạ và điệu bộ hút thuốc của Bình. Sao anh vẫn chưa về? Đã gần 12 giờ đêm rồi mà tôi vẫn chưa hề nghe thấy tiếng mở khóa ở cửa chính.

Tôi lo lắng, tôi bất an, tôi tức giận, tôi đau đớn khi nghĩ rằng chồng mình đang ở cùng cô gái đó vào lúc này. Nước mắt tôi ứa ra, tôi ôm gối và òa khóc. Nếu thực sự Bình có người đàn bà khác bên ngoài, tôi nên làm thế nào?

Chẳng phải trước kia tôi đã có lần tưởng tượng đến cảnh này hay sao? Tôi tưởng tượng đến một ngày Bình không còn yêu tôi nữa, tôi sẽ vui vẻ đồng ý ly hôn, chỉ cần có con gái ở bên, tôi sẽ để anh ra đi với lựa chọn của mình. Có thật tôi mạnh mẽ và can đảm không? Tại sao khi sự nghi ngờ có thể biến thành sự thật thì tôi lại đau khổ rụt đầu, tôi sợ, sợ cảm giác mất Bình, mất đi tình yêu của anh, mất đi một người duy nhất còn lại trên thế gian này yêu mình say đắm. Nước mắt cứ thế trào ra, tôi không thể nào ngưng khóc cho đến khi mệt quá thiếp đi một lúc.
Tôi tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm. Là Bình về, chắc chắn anh đã về, tôi nhìn đồng hồ và nhận ra anh đang tắm vào lúc 1 giờ sáng. Mở mắt trơ trơ nhìn trần nhà, tôi sẽ nói gì với Bình sau khi anh vào giường đây?

Khắp người tôi cảm thấy vô cũng ngột ngạt, trái tim từng cơn nhức nhối cứ dồn dập, dồn dập làm tôi phải cắn chặt môi kiềm chế. Tôi muốn nhảy bổ vào kéo cánh cửa nhà tắm kia ra và gào lên hỏi anh đã đi với ai, đã làm những chuyện gì mà phải tắm vào lúc này. Nhưng đổi lại, tôi im lặng, tôi bất lực nằm im trên giường đợi Bình đi ra. Anh đã mặc lại bộ đồ ở nhà lúc tối, xoa xoa tay cho ấm rồi trèo lên giường ôm tôi kéo sát vào lòng.

Tôi giả vờ tỉnh, giọng ngái ngủ:

- Sao anh về muộn vậy? Đã xảy ra chuyện gì?

- Anh xin lỗi vì không thể về sớm hơn. Buổi tối hôm nay thật tệ, em đang giận anh lắm phải không?

Giận ư? Còn gấp trăm gấp nghìn lần giận. Em đang đợi đây. Anh nói thật đi, nói ngay đi, đừng để em phải tra hỏi anh với những câu hỏi quá đáng. Tôi đau khổ thầm nghĩ nhưng chỉ nằm nghiêng người lại, im lặng không trả lời. Nếu là trước kia, biết là không có chuyện gì nên tôi toàn mạnh mồm hỏi này hỏi nọ, hỏi những câu nghi ngờ cho thỏa lòng để nghe Bình thề thốt không có gì rồi ôm tôi vỗ về, nịnh nọt. Tôi thích như vậy, thích hỏi những câu vớ vẩn ấy, thích được anh lo lắng, dỗ dành cưng nựng. Vậy mà khi chính mắt nhìn thấy những chuyện đã từng nghi ngờ kia, tôi lại không thể thốt lên một lời nào nói gì đến tra xét, trách mắng. Tôi có cảm giác không thể mở lời, hay nói đúng hơn tôi sợ Bình thừa nhận mọi chuyện, sợ anh thừa nhận anh và cô gái lúc tối kia có một mối quan hệ không rõ ràng, sợ anh thừa nhận anh đã yêu một người đàn bà khác.

- Em sao vậy? Mọi lần anh về muộn em thích hỏi anh lắm mà! Sao hôm nay lại nằm im thế?

- …

- Xảy ra chuyện gì khi em đi về một mình à?

- …

Tôi vẫn im lặng, thực ra là đang cố nén để cho mình không bật khóc. Cảm thấy lạ, Bình vội vàng xoay người tôi lại, nhìn vào mắt tôi hoảng hốt, gấp gáp nói:

- Em… em khóc đấy à? Đừng khóc, anh biết mình có lỗi. Là anh không nên bỏ đi, không nên hủy buổi hẹn của chúng ta, không nên để em bụng đói tự về nhà, không nên về muộn thế này…

Bao nhiêu cái lỗi, nhưng có một "cái lỗi" Bình đã lựa chọn không nói thật với tôi. Còn tôi, tôi cũng vừa ngồi cùng với Quân, đã từng tìm hiểu về Quân, say nắng Quân, tôi cũng đã chọn cách không nói thật, tôi lấy tư cách gì để giận Bình?

- Anh… anh đừng nói nữa! - Tôi nghẹn giọng. - Chỉ là em thấy nhớ anh quá nên mới khóc.
Nghe lý do ấy, Bình thở phào.

- Ngốc ạ! Đây cũng đâu phải lần đầu anh về muộn. Nhưng em nói em nhớ anh, anh rất vui.
- Hôm nay là kỷ niệm bốn năm ngày cưới của chúng ta, khác ngày thường nên em mới nhớ anh. Anh phải bù cho em gấp ba đấy!

- Được rồi, bù đắp gấp mười luôn. Em khóc làm anh sợ quá, cứ tưởng có chuyện gì nghiêm trọng.

Sự thật là có chuyện nghiêm trọng đấy, chỉ là chúng ta đã lựa chọn cách không thành thật với nhau thôi. Phải chăng sự thành thật sẽ làm người kia đau lòng, chúng ta chọn cách giấu đi mọi chuyện với một lý do hết sức chính đáng là “sợ làm em hoặc anh buồn”.

- Thế nếu anh có gì nghiêm trọng, anh sẽ nói với em chứ?

- Ngoài chuyện công việc và gia đình anh vẫn nói với em, anh không có chuyện gì nghiêm trọng nữa cả. - Bình ngập ngừng đáp.

- Vậy à? Vậy thì em cũng không có gặp chuyện gì nghiêm trọng. Chỉ là… tự nhiên lúc này, nằm bên cạnh anh như thế này, mà lại thấy nhớ anh rất nhiều.

Tôi nói rồi trốn mặt mình vào ngực Bình, tôi không muốn anh nhìn thấy nét mặt tôi lúc này và cũng không muốn đoán nét mặt của anh. Bình ôm tôi rất chặt, rất lâu và cũng không nói gì thêm nữa. Hai người như chìm vào hai dòng suy nghĩ khác nhau nhưng không ai mở lời hay đã ngủ. Mãi sau, tôi là người lên tiếng trước.

- Anh Bình! Thành thật trả lời em câu này được không?

Vòng tay Bình đột nhiên cứng lại, tôi thấy anh khó nhọc cất lời:

- Chuyện gì vậy em?

- Những người con gái trước kia, khi chia tay là anh hết yêu họ hay họ hết yêu anh?

- Em lại nghi ngờ cái gì mà hỏi anh câu này? - Bình hỏi lại thay cho câu trả lời.

Tôi giục:

- Em không nghi ngờ gì cả, tự nhiên muốn hỏi câu ấy, anh nói đi.

Bình đáp có vẻ miễn cưỡng.

- Đa số là anh hết yêu họ, có một người là hết yêu anh.

- Khi hết yêu họ thì anh ra đi, nhưng khi còn yêu một người sao anh không tìm cách giữ lại?
- Chỉ cần một người hết yêu thì nên buông tay. Anh không thích níu kéo ai cả.

- Vậy nếu sau này anh hoặc em hết yêu, chúng ta sẽ chia tay phải không? - Giọng tôi bị ứ lại ở cổ, khản đặc.

Lần này thì Bình tức giận thật rồi, giọng anh gắt lên bực bội:

- Em điên à? Tự nhiên hỏi vớ hỏi vẩn. Anh với em là vợ chồng, chứ không phải người yêu người đương. Làm sao mà hết yêu cơ chứ. Anh sẽ không để chuyện ấy xảy ra nên sẽ không có ai chia tay ai.

Tôi biết Bình đang rất giận vì tôi lại hỏi những chuyện linh tinh nên nằm im không nói gì nữa. Cảm giác lúc này thật khó chịu. Anh đã nói chỉ cần một người hết yêu thì nên buông tay, đây cũng chính là quan điểm của tôi khi nói với Lan về việc dễ dàng đồng ý chấm dứt với Hoàng. Nhưng Bình nói đúng, đó chỉ là khi yêu, bây giờ chúng tôi là vợ chồng, ngoài tình yêu ra giữa chúng tôi còn có con gái, còn có trách nhiệm và nghĩa vụ xây dựng một gia đình thực sự yên ổn và hạnh phúc.

Tôi cũng không hoàn toàn là người vợ chu đáo với Bình và gia đình anh, cũng không có quá nhiều ưu điểm để đi bên cạnh một người đàn ông thành đạt, giỏi giang như anh. Rất có thể Bình cũng đang say nắng một cô gái nào đó hiểu được tâm tư tình cảm của anh, có thể giúp đỡ anh trong công việc. Chỉ cần anh không sa ngã vào yêu đương, không lên giường với cô gái đấy, nhất định tôi sẽ không tra hỏi. Thậm chí nếu như chỉ một lần Bình không kiềm chế được mà làm chuyện không nên làm, tôi cũng có thể tha thứ. Nhưng chỉ một lần, duy nhất một lần thôi, không có lần thứ hai. Nếu Bình cứ tiếp tục sa ngã hết lần này đến lần khác, lựa chọn người khác thay vì chọn tôi, có lẽ tôi sẽ phải vui vẻ mà chấp nhận sự thật. Con tôi có thể không còn có được một gia đình trọn vẹn, nhưng ít nhất nó không phải lớn lên chứng kiến cảnh bố mẹ cãi nhau, chứng kiến cảnh bố đi với người đàn bà khác, chứng kiến cảnh mẹ nó khóc thầm hàng đêm và van xin bố nó quay trở về.

- Linh này! Sáng sớm ngày mai anh phải chuẩn bị hồ sơ bay sang Singapore nửa tháng. Khi về anh sẽ bù lại cho em được không?

Tiếng Bình thì thầm rất nhỏ cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Mọi lần anh đi công tác thường có lịch sắp xếp trước mấy ngày, lần này sao lại gấp gáp không báo trước?

- Sao gấp thế? Em nhớ lần nào đi anh cũng có lên lịch trước.

- Lần này đúng là trục trặc lớn ở Singapore, lần đi trước anh vẫn chưa giải quyết xong. Chúng ta lại sắp xa nhau rồi, đừng giận dỗi nhau nữa!

Rõ ràng là anh, anh đang giận dỗi vậy mà lại trách tôi đừng giận nữa. Tôi không phục, không cam tâm. Trong lòng tôi vẫn còn rối như tơ vò mà chưa gỡ ra được, vẫn còn hàng trăm câu hỏi mà chưa tìm ra đáp án thì bị ngay câu nói này của Bình dội một gáo nước lạnh. Vậy là ngày mai đi, ngày mai không cho tôi cơ hội tìm hiểu xem cả đêm anh đã làm gì, với ai, ở đâu?

Nói xong thì Bình đẩy người tôi lên, nâng cằm tôi về phía mặt anh và bắt đầu hôn tôi. Lưỡi anh đẩy nhẹ môi tôi, luồn vào trong và mạnh mẽ chiếm hữu, tay anh không còn vòng qua vai tôi nữa mà đưa ra phía trước vuốt ve ngực tôi, bắt tôi phải chìm vào cảm xúc đang dâng trào của anh. Tôi bối rối, tôi không tập trung.

Trong đầu tôi chợt hiện lên hình ảnh Bình vừa cùng người con gái khác thân mật như thế này khiến tôi rùng mình không khỏi vặn vẹo từ chối những nụ hôn nóng bỏng của anh. Như thấy tôi không hợp tác, Bình ghì tôi chặt hơn và bắt đầu cởi quần áo của tôi. Cố gắng lắm tôi mới xua đi được những hình ảnh đen tối giữa Bình và cô gái khác trong đầu, dần dần Bình cũng kéo được tôi đi theo những cung bậc mãnh liệt anh tạo nên. Khi anh ở sâu trong tôi, dường như tôi quên hết những suy tư còn chất chứa trong lòng, tôi cùng Bình chuyển động nhịp nhàng, lạc vào trong đê mê và say đắm.

Sáng hôm sau, khi cả hai ngồi ăn cơm cùng nhau tôi mới đưa hộp quà cho Bình, rụt rè nói:
- Tối qua em quên mất chưa kịp tặng anh. Em không biết có hợp với anh không nhưng mà mua rồi, anh mở xem đi!

Bình có phần ngạc nhiên xen lẫn thích thú. Anh nhanh chóng mở gói quà của tôi và cầm chiếc đồng hồ lên ngắm nghía.

- Rất đẹp, chỉ cần là quà em tặng, cái gì anh cũng thích!

- Trời ạ! Cái đồng hồ ấy hơn ba tháng lương của em đấy bảo sao không đẹp.

Tôi buột miệng thốt lên, Bình không để ý lời vừa rồi, anh vui vẻ nhận quà, tháo luôn chiếc đồng hồ vẫn hay đeo ra, đeo luôn cái tôi tặng.

- Rất hợp. Lát nữa em cất cái đồng hồ cũ này vào tủ. Anh sẽ đeo luôn cái em tặng đi công tác. Cảm ơn vợ yêu nhé! - Bình hôn nhẹ vào má tôi, vẻ mặt hài lòng.

Tôi giả vờ cau có đưa tay tự chùi chùi má.

- Bẩn chết đi được, đang ăn miệng dính đầy mỡ mà hôn vợ.

Nếu lựa chọn để cho nỗi nghi ngờ dằn vặt và giằng xé mình, thì tốt nhất hãy tự tìm hiểu mọi chuyện trước rồi kết tội cho người khác. Còn nếu không làm được, thì hãy nên tin tưởng Bình cũng như tin tưởng bản thân mình một lần.

Hôn nhân có tồn tại hay không chính là nhờ sự tin tưởng lẫn nhau, sự tin tưởng giúp cho tình yêu thêm bền vững và gắn kết. Tôi sẽ đợi Bình đi công tác về, sẽ nói rõ với anh mọi chuyện, sẽ cùng anh xây dựng lại lòng tin và bên nhau mãi mãi.

Chương 8 << >>Chương 10
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên