Liệu có là ngoại tình - Tạm dừng - Vũ Yến Vũ

Giản Đơn

Gà BT
Tham gia
23/8/14
Bài viết
1.557
Gạo
400,0
Giản Đơn
Ý 1 - 2 - 3 của nghe thật hợp lý. Chị sẽ tiếp tục sửa.
Ý 4: Đúng là cô ấy vừa ám ảnh, vừa có chút nhớ mong vì sau khi con ra viện cô ấy biết sẽ không gặp lại anh chàng bác sĩ kia nữa.

Ý 5 - 6: Hì hì, chả biết viết cảnh nóng như thế nào, tập viết mới đến trình độ ấy. Thực ra KL không tự tin như cô ấy nghĩ, 1 lần bị Hoàng bỏ rơi đến với người khác nên cô ấy thiếu tự tin vào tình yêu, chồng lại quá suất sắc nên KL càng tự ti là vậy.
Ý 6. Chắc bỏ câu ấy, chijkhoong nghĩ được câu thay thế.
Sự ám ảnh của KL thể hiện ở chương sau vì cũng mới từ sáng đến tối không gặp anh bác sĩ thôi, hi hi.
Vâng. Em đang nghỉ tí để đọc tiếp chương 6 của chị đây ạ :)).
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Giản Đơn: Chương 5 có vẻ ít lỗi hơn nhỉ. :-B
"Ai oán" đổi thành "chán nản" được không em?

P/s: Coppy từ xã nhà chị, bọn chị toàn ăn cơm sáng với nhau. Chị ngoài sở thích viết lách ra còn có 1 đam mê điên cuồng với việc nấu ăn, làm bánh... Đi đâu cũng được chồng khen, nổ mũi. :">
 

Giản Đơn

Gà BT
Tham gia
23/8/14
Bài viết
1.557
Gạo
400,0
Giản Đơn: Chương 5 có vẻ ít lỗi hơn nhỉ. :-B
"Ai oán" đổi thành "chán nản" được không em?

P/s: Coppy từ xã nhà chị, bọn chị toàn ăn cơm sáng với nhau. Chị ngoài sở thích viết lách ra còn có 1 đam mê điên cuồng với việc nấu ăn, làm bánh... Đi đâu cũng được chồng khen, nổ mũi. :">
Ôi, chị thích thế, hạnh phúc thế! Em chỉ mong sau này cũng được như chị bây giờ! :x

Thật ra, em thấy chương 5 hơn hẳn các chương khác về việc để người đọc hiểu tâm lý và tính cách nhân vật. Em đoán chắc chị cũng suy nghĩ nhiều hơn khi viết. Hihi. Em thường không thích quá nhiều thoại, như đoạn Khánh Linh và Lan. Đấy là em không thích, do tính em như thế. Nhưng đoạn thoại này ngôn từ thông dụng và có phần suồng sã, em thấy hợp với mối quan hệ giữa KL và Lan. Và tình huống truyện này cũng chỉ cần đến như vậy thôi :D.
P/s: Em cũng không nghĩ là chán nản, cảm giác cô này thích nói nhiều và xồn xồn, bốc đồng hơn ạ :)).
 

Giản Đơn

Gà BT
Tham gia
23/8/14
Bài viết
1.557
Gạo
400,0
Đây là bộ trailer bộ phim "Music and lyrics"

Oh my goddess! I love it, really love it for a long long time :x.

Mọi người thấy chương 5 đuối, mà sao em lại thấy ổn nhỉ. Em đọc chương 6 rồi, đọc từ từ chậm rãi luôn. Chị lên tay thế. Chị có kinh nghiệm trong những lời ngọt ngào, ôm ấp vợ chồng thì phải :).
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Oh my goddess! I love it, really love it for a long long time :x.

Mọi người thấy chương 5 đuối, mà sao em lại thấy ổn nhỉ. Em đọc chương 6 rồi, đọc từ từ chậm rãi luôn. Chị lên tay thế. Chị có kinh nghiệm trong những lời ngọt ngào, ôm ấp vợ chồng thì phải :).

Ta chưa sửa chương 6 hoàn chỉnh vì đợi nàng nhận xét nhưng nàng đọc lại nhé, nàng đi đâu rồi. Hay vì thích bộ phim này quá lại ngồi xem lại đấy. :-w:-B
Nói không sai chứ mấy bài hát trong phim làm chị chết lên chết xuống, còn có bài hát lúc Alex hát cho hội chị em phụ nữ nghe ấy, cũng rất hay, chị đang tìm lời bài đó vì nó có "nụ hôn sai lầm". :D

Chương bốn đã thêm đoạn bố con Bình gặp nhau. Em xem được không?
Chương năm sửa từ "ai oán" thành "bất đắc dĩ", chị nghĩ mãi, có lẽ nó hợp lý nhất.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Giản Đơn

Gà BT
Tham gia
23/8/14
Bài viết
1.557
Gạo
400,0
Ta chưa sửa chương 6 hoàn chỉnh vì đợi nàng nhận xét nhưng nàng đọc lại nhé, nàng đi đâu rồi. Hay vì thích bộ phim này quá lại ngồi xem lại đấy. :-w:-B
Nói không sai chứ mấy bài hát trong phim làm chị chết lên chết xuống, còn có bài hát lúc Alex hát cho hội chị em phụ nữ nghe ấy, cũng rất hay, chị đang tìm lời bài đó vì nó có "nụ hôn sai lầm". :D

Chương bốn đã thêm đoạn bố con Bình gặp nhau. Em xem được không?
Chương năm sửa từ "ai oán" thành "bất đắc dĩ", chị nghĩ mãi, có lẽ nó hợp lý nhất.
Ok chị. Em đang nghiền The Voice nên chưa xem lại film này, nhưng Way back into love thì nghe và hú (hét) theo được một lúc! Nhạc film, nhạc nước ngoài em nghiện lắm.
Dự là sẽ có một nụ hôn không ngờ đây ;)).
Nếu thế em nghĩ cho đơn giản chị dùng là nói thôi cũng được. Ai oán thì không hợp lý rồi. Nhưng em cũng không nghĩ "bất đắc dĩ" hợp, vì thường nó chỉ hành động hoặc lời nói, mình không muốn làm, không muốn nói là vẫn phải làm, nói. Còn cô ấy chỉ đơn giản là kể về việc bác sĩ Quân có phòng khám riêng thôi mà, với thái độ hơi xồn xồn :)).
 

Giản Đơn

Gà BT
Tham gia
23/8/14
Bài viết
1.557
Gạo
400,0
Cả nhóm đồng nghiệp ở cơ quan đều ở đấy, chứng kiến cảnh tôi đau đẻ và cũng là được nhìn mặt Bông đầu tiên nên với chúng tôi, đó là một kỷ niệm hết sức thú vị.
"Hết sức thú vị" --> "vô cùng đáng nhớ" chị thấy sao? :D.
Dùng "thú vị" em thấy hơi không hợp, thường người ta dùng nó diễn tả những trải nghiệm mang tính cộng đồng, hoặc cá nhân với ý kiểu rất thích thế này và sẵn sàng trải nghiệm thêm lần nữa. Nhưng cận kề giữa sống chết với việc sinh nở thì sau đó người ta nhớ về nó nhiều hơn - để sau này có cái kể lại với con cháu :)), chứ trải nghiệm lại thì em nghĩ là không.
Đấy là em nghĩ thế, chứ biết đâu nó thú vị thật :x.
Có điều, tôi đã không dừng việc lén lút xem Facebook của Quân, bóng Lan vừa khuất, tôi vội vào ngay trang lịch sử trong máy tính để bật lại, tiếp tục công việc tò mò Facebook của người khác khi chỉ có một mình.
Thế mới thành chuyện :)).
Bông nhìn thấy bố thì tíu tít hơn hẳn, con bé nhoài người từ tay mẹ sang tay bố, nó cười tít mắt hai tay ôm lấy cổ Bình còn hai chân thì quắp chặt hai bên hông như sợ bố đi mất. Ánh mắt Bình có vẻ xót xa khi thấy con gái gầy đi, anh đưa tay vuốt nhẹ lên tóc Bông dỗ dành, cưng nựng bảo con bé thơm má mình hết bên này đến bên kia. Với Bông, dường như được gặp bố là điều hạnh phúc, nó rối rít thơm bá bố liên tục.
Perfect! Em thấy chất hẳn lên. Hợp lý hơn rất nhiều, mà có những đoạn như thế này, dù là nhìn từ ngôi "tôi" cũng rất gợi cảm giác.
 

Giản Đơn

Gà BT
Tham gia
23/8/14
Bài viết
1.557
Gạo
400,0
Chương sáu.
Công cuộc "bới lông tìm vết" bắt đầu :">.
Suốt cả ngày hôm nay tôi bị ám ảnh bởi những bức hình và những câu bình luận trên tường Facebook của Phùng Huy Quân, tất cả đều thể hiện anh ta là một người chồng hết sức mẫu mực và yêu thương vợ con. Dù công việc bác sĩ của Quân rất bận nhưng cuối tuần là hình ảnh anh ta đưa vợ con đi chơi, đến các khu giải trí, các khu mua sắm trong nội thành, thậm chí cuối tuần còn có những buổi đi chơi xa ở Tam Đảo, Hạ Long, Đà Nẵng…
Trên FB là đủ, không cần trên "tường FB" đâu chị.
Không cần "trong nội thành" chị ạ. Vì nhà này có điều kiện, không ở nội thành thì ở ngoại thành chắc. Ngoại thành cũng ít shopping center lắm.
Dù công việc bác sĩ của Quân rất bận nhưng cuối tuần là hình ảnh anh ta đưa vợ con đi chơi
Ở trên FB thì chắc chắn là hình ảnh rồi, không cần phải viết thế cho câu văn rườm rà chị ơi. Nhưng cuối tuần anh ta vẫn đưa vợ con đi chơi...
Rất nhiều bình luận của Quân có đề cập đến việc nhắc nhở bạn bè của anh là hãy cố gắng dành nhiều thời gian cho vợ con, dù có bận đến đâu, cứ sắp xếp được công việc là nên ở bên gia đình, chia sẻ mọi chuyện với gia đình, đó là điều tuyệt với nhất… Tôi nhếch mép cười bản thân mình vào lúc này lại nghĩ đến Bình, giá như chồng tôi cũng có suy nghĩ như vậy thì tốt biết bao.
Trên đó (ý là FB) Quân cũng nhiều lần đề cập đến việc nhắc nhở bạn bè...
Vì trên FB thì chỉ có bình luận thôi, chứ còn có gì nữa. Câu mở đoạn chị đã có từ bình luận rồi.
Con người như thế này, 100% không có tư tưởng ngoại tình.
Chẳng nói trước được điều gì đâu :)).
Tôi hơi giật mình khi tự nhiên lại đi liên tưởng đến sở thích chung của tôi và Quân, thực ra sở thích của Bình là gì tôi còn không hiểu rõ. Không biết tôi và Bình có điểm gì chung không? Bình là một người kiếm ra tiền, hồi còn trẻ được bố mẹ nuông chiều nên đa số quần áo Bình mặc và đồ dùng cá nhân của Bình toàn là hàng hiệu. Tôi thì không rành về những thứ ấy, quần áo phụ kiện của mình một là mua qua mạng, hai là mua ở mấy shop thời trang dọc phố Đội Cấn gần nhà. Chính vì thế tôi hoàn toàn không có khái niệm về đồ hiệu, việc mua sắm cho chồng đã có Hưng - trưởng nhóm kiểm toán, cấp dưới thân cận của Bình đảm nhiệm. Nghe Bình nói Hưng gần ba mươi rồi vẫn chưa có ý định lấy vợ, thích sống cuộc sống độc thân và hay thay đổi đàn bà, kiểu người như vậy tôi không ưa cho lắm nhưng vì là cấp dưới của Bình nên khi gặp nhau, tôi vẫn giữ thái độ ôn hòa.
Tưởng đâu thân cận thường là nữ chứ nhỉ? Anh này cũng là người đứng đắn đấy.
Yêu nhau một năm, sống với nhau bốn năm, thỉnh thoảng tôi và Bình mới đi xem hai ba bộ phim chung, đa số là Bình chọn phim hành động, duy nhất một lần tôi chọn phim “Họa bì” là phim hành động xen kẽ lẫn tình cảm. Lâu nay tôi cũng không để ý Bình thích nghe nhạc gì, thích đọc sách gì, có lẽ từ khi yêu rồi kết hôn đến giờ, người vợ như tôi chỉ để ý chồng thích ăn món gì để nấu mà thôi. Tất cả tình cảm của mình, tôi dồn vào bữa cơm sáng hàng ngày cho Bình.
--> Tất cả tình cảm của mình, tôi dồn vào bữa cơm sáng hàng ngày cho anh. Em thấy cả một đoạn chị dùng Bình nhiều, mà chưa dùng từ "anh" nào cả. Mình có đại từ để thay thế tên riêng trong văn học cơ mà :D.
Trong một phút bốc đồng, tôi đã ấn nút “kết bạn” với Facebook của Quân vì nghĩ rằng nếu Bông có ốm hay có biểu hiện gì thì sẽ nhắn tin trong này hỏi han, nhắn tin bằng điện thoại di động có vẻ không được hay lắm. Làm xong, tôi thoát khỏi trang chủ rồi bắt đầu công việc của mình.
--> Kết bạn với Quân chị ạ. Chứ kết bạn vs cái FB thì kết làm gì :)).
Khi tôi cho con ăn cháo thì bà Xuân ăn trước rồi sau đó trông con cho hai vợ chồng ăn cơm. Nhận thấy vẻ mặt Bình không còn lạnh lùng như lúc sáng mà vẫn mang nét mệt mỏi giống khi mới đi làm về, tôi gắp thức ăn cho anh và hỏi:
Không cần từ "nhận thấy" chị ạ. Vì người đọc đủ biết là như thế rồi. :D.
“Chồng à! Vợ xin lỗi vì hôm qua lại nói chuyện cái kiểu nghi ngờ như vậy? Từ giờ vợ sẽ cố gắng giảm bớt mấy lời tai họa ấy, chồng đừng giận nữa nhé!”
May mà còn biết đó là những "lời tai họa" :).
“Chỉ là giảm bớt chứ không phải bỏ hẳn?”
Độc đoán! Ghét!.
Tối hôm ấy hai vợ chồng tôi chơi với Bông, đến tận khuya con bé mới chịu đi ngủ. Cảm giác tội lỗi vì hành động tìm hiểu về Quân lúc sáng ùa về trong tôi, tôi đang “sở hữu” một người chồng tốt và yêu tôi như vậy, sao lại cho phép mình nghĩ nhiều về người đàn ông khác kia chứ. Tội lỗi, đúng là tội lỗi! Tôi cố xua ngay những hình ảnh về Quân lúc sáng ra khỏi đầu, nằm gối đầu lên ngực Bình thỏ thẻ:
Bất chợt cảm giác tội lỗi vì hành động tìm hiểu về Quân lúc sáng ùa về trong tôi, tôi đang “sở hữu” một người chồng tốt và yêu tôi như vậy, sao lại cho phép mình nghĩ nhiều về người đàn ông khác kia chứ.
“Em biết vì sao anh thích phim ‘Những cuộc hẹn hò đầu tiên’ không? Vì chàng trai ấy ngày nào cũng gặp đi gặp lại một người con gái, ngày nào cũng phải yêu đi yêu lại một người không nhớ gì về mình. Còn cô gái mất trí thì chỉ rung động với duy nhất chàng trai xa lạ, một người mà lần gặp đầu tiên nào cũng đều khiến trái tim cô ta lỡ nhịp.”
Bình dừng lại vài giây, tay anh nắm tay tôi như chặt hơn.
“Em không phải là cô gái mất trí nhớ, nhưng anh muốn ngày nào cũng được gặp đi gặp lại em, yêu đi yêu lại em bằng tất cả cảm xúc như những ngày đầu tiên yêu nhau. Anh bỏ lỡ điều đó năm năm rồi. Giờ anh muốn làm điều đã bỏ lỡ ấy.”
Tôi xúc động ngẩng mặt lên nhìn Bình, trong ánh mắt anh tràn đầy tình yêu thương, anh ghé sát lại và nhẹ nhàng hôn môi tôi, nụ hôn chỉ mang dư vị ấm áp và hạnh phúc. Lâu lắm rồi tôi mới được hôn như thế này, cảm giác y như lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau, ngọt ngào, dịu dàng. Trên môi Bình có mùi của kem đánh răng, còn có một thứ mùi rất đặc trưng của anh mà ngày nào tôi cũng cảm nhận được. Nụ hôn làm tôi quên đi tất cả, đắm chìm trong dư vị của tình yêu.

...


Cảm giác tội lỗi lại dâng lên trong lòng, tôi cố gắng tìm đến giấc ngủ trong vòng tay Bình, chẳng phải đây mới là người tôi phải yêu thương suốt cuộc đời hay sao? Tôi còn trông chờ điều gì nữa? Chỉ cần hành động này, câu nói này của Bình đã kéo trái tim sai nhịp của tôi trở lại.

Nhìn con gái nằm bên đang say giấc, bên cạnh là vòng tay vững chắc của Bình, tôi biết, ngày mai, tôi sẽ quên hết và trở về là là một người vợ tốt, toàn tâm toàn ý yêu thương chồng con, vun vén cho gia đình trọn vẹn.
Đoạn này chị tâm đắc không? :x Viết hay lắm chị!.
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Chương 7. Những ngày hạnh phúc.

Trời se lạnh. Có gió. Tôi thấy gió dịu dàng mơn man lên da thịt. Thiên nhiên đẹp lên trong mắt người có tình, tôi nghĩ vậy. Mặt trời cũng dường như đến sớm hơn, hắt những ánh nắng dịu êm đầu tiên lên vạn vật. Vài chiếc lá vàng còn sót lại của mùa thu bị chính chàng gió nghịch ngợm cuốn đi, xoay tròn, xoay tròn.. Phải, tôi đang vui và hạnh phúc, rất hạnh phúc!

Suốt hai tháng Bình thường xuyên về nhà sớm hơn, vợ chồng chúng tôi và Bông buổi tối thường cùng nhau đi dạo, nơi cả gia đình thường đến đó là Quảng trường Ba Đình, ở đây rộng rãi, thoáng mát, có nhiều trẻ em chơi đùa nên tôi muốn Bông đến để con bé mạnh dạn hơn.

Lần đầu tiên cùng vợ con đi dạo ở chỗ đông người, Bình có vẻ hơi lúng túng, vẻ đẹp trai lịch lãm của anh thu hút không ít ánh mắt của các cô gái khác. Tôi cũng không lấy làm bất ngờ, từ hồi yêu nhau, mỗi khi cùng Bình đi chơi thì việc này thường xuyên xảy ra. Bình ngượng ngùng đưa tay sang ôm eo, kéo mẹ con tôi đi sát lại gần như muốn nhắc nhở: này các cô kia, tôi có vợ con rồi đấy! Hành động của Bình làm lòng tôi lâng lâng khó tả và cảm thấy vô cùng hãnh diện.

Tối thứ bảy, Bình gợi ý:

- Mẹ con em có thích đi ra Hồ Tây uống cà phê không? Hôm nay cả nhà mình đổi địa điểm nhé!

Dù chưa bước vào giữa mùa đông nhưng không khí vẫn hơi se lạnh, sợ Bông còn nhỏ không nên ra gần hồ vào buổi tối nên tôi chưa biết trả lời thế nào. Bình bước lại gần, anh choàng tay ra ôm eo tôi từ phía sau, nhỏ giọng:

- Em sợ con lạnh đúng không? Mặc ấm cho con là được. Lâu nay chúng ta quên cả hẹn hò rồi!

Bình lúc nào cũng như hiểu ý tôi, tôi cười cười trong vòng tay anh:

- Hẹn hò mà lại mang theo con nhỏ à?

- Càng vui chứ sao? Sau này sẽ tiếp tục hẹn hò với hai, ba đứa nhóc nữa. - Nói xong Bình cười lớn.

Thấy Bình có hứng như vậy, tôi xoay người lại đối diện với anh, kiễng chân lên hôn chụt một cái vào môi anh rồi gật đầu đồng ý.

Tôi mặc đủ ấm cho Bông, cả nhà cùng nhau đi ra Hồ Tây thư giãn sau một tuần làm việc căng thẳng. Chúng tôi chọn một bàn nước cách mép hồ khoảng năm mét, ngồi quay ra ngắm cảnh Hồ Tây về đêm. Từ khi mang bầu đến giờ thì đây là lần đầu hai vợ chồng ngồi cùng nhau như thế này.

Bình để Bông đứng lên đùi mình, con bé đưa tay nghịch mặt và tóc bố rồi cười khanh khách. Hễ có Bình ở bên là con bé quấn chặt lấy anh, nhìn hai bố con vui vẻ, tôi thấy thật bình yên và hạnh phúc. Đưa ly cà phê lên miệng, tôi đảo mắt nhìn quanh.

Tôi giật mình khi thấy Quân, anh ta cùng vợ con ngồi cách chúng tôi ba bàn bên phía tay phải. Con gái Quân nhìn đúng là lớn hơn trong ảnh, con bé chắc phải tầm bốn năm tuổi, nó ngồi giữa bố mẹ, chân đung đưa và đang líu lo điều gì đấy với bố.

Vợ Quân quả thật ngoài đời trông còn xinh đẹp quyến rũ hơn trong những bức hình tôi đã xem, cô ấy vận một chiếc đầm trắng bó sát người, tóc búi cao, từ góc độ nhìn ngiêng ngiêng của mình, tôi phát hiện ra gương mặt của cô ấy trong ánh sáng mờ mờ toát lên một vẻ đẹp ma mị và mê hoặc. Đến bản thân tôi là phụ nữ, nhìn thấy còn phải âm thầm khen ngợi và ganh tị.

Thấy tôi lơ đễnh, Bình nắm nhẹ tay tôi:

- Em sao vậy? Đang suy nghĩ chuyện gì à?

Giật mình, tôi thu ánh mắt về phía Bình.

- Không có gì, em đang nghĩ là nếu như cuối tuần nào anh cũng rảnh đưa mẹ con em đi chơi như thế này thì thật vui vẻ.

- Hai tháng qua anh vẫn làm điều đó! Và anh cũng rất vui.

Vừa nói Bình vừa cọ cọ cằm râu vào mặt Bông, chọc con bé cười to lên và luôn mồm gọi ba ba, mạ mạ… Bông đang trong giai đoạn học nói nên những từ dễ như ba, bà, mạ - mẹ con bé nói được trước và khá rõ ràng. Tiếng con bé cười vang thu hút một vài ánh mắt nhìn về phía hai bố con Bình tỏ vẻ thích thú.

Tôi đưa mắt sang chiếc bàn nơi gia đình Quân ngồi thì không thấy Quân và con gái ở đấy, vợ anh ta đang hướng ánh mắt về phía chúng tôi. Vì ngồi phía bên trong Bình lại là chỗ khuất nên có vẻ cô ấy không nhìn thấy tôi, ánh mắt cô ấy cố định dừng lại trên khuôn mặt Bình. Không phải chứ, người xinh đẹp như cô ấy, lại có người chồng vừa đẹp trai, vừa xuất sắc yêu thương đến vậy, sao cũng bị thu hút tới vẻ đẹp trai của Bình?

Nhưng biết nói thế nào, đến bản thân tôi, có một người chồng cũng vừa tài giỏi, vừa tuấn tú, vừa yêu vợ thương con mà cũng bị người đàn ông tên Quân – chồng cô ta làm cho xao nhãng mấy ngày, trách được ai bây giờ. Nhưng mà cũng không đúng, tôi vì tiếp xúc với Quân, vì được anh ta tỏ ra quan tâm, chu đáo nên trong lòng mới có chút nhốn nháo. Còn vợ Quân, cô ấy tiếp xúc với Bình chưa mà đã nhìn anh bằng cái ánh mắt ấy, cái ánh mắt khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu như vậy.

Tôi ghé tai Bình thì thầm:

- Cách mình ba bàn bên phía tay phải, anh có quen cô gái kia không mà cô ấy cứ nhìn anh chằm chằm như vậy?

Bình đưa mắt nhìn về hướng tôi nói, anh thoáng cau mày rồi làm ngơ đi:

- Quen biết gì đâu, em cũng quen với việc người con gái khác nhìn anh thế rồi còn gì.

- Hừm, không quen cũng phải quen chứ ai thích. - Tôi bĩu môi với Bình.

Vợ Quân hình như từ sau khi bị Bình phát hiện, cô ấy xoay mặt ra phía hồ, không còn để ý đến Bình nữa. Một lúc sau tôi thấy Quân dắt con gái về chỗ ngồi, con bé trông có vẻ mệt đòi ngồi lên lòng và gục đầu vào vai Quân.

Vợ Quân đưa tay vỗ nhẹ vào lưng con gái mấy cái, hai người đó thì thầm với nhau vài câu rồi cả hai đứng dậy ra về. Quân ôm con đi trước, vợ anh ta nấn ná đứng lại ở vỉa hè không đi theo, thật khó hiểu khi Quân phải bế con đi lấy xe còn vợ anh thì đứng đợi chứ không bước theo.

Bình chuyển Bông sang tay tôi và nói muốn vào nhà vệ sinh một lát, Bông không muốn mẹ bế nên nó òa lên khóc theo bố, tôi phải đứng lên để dỗ dành con nín. Chỗ chúng tôi ngồi là vỉa hè cạnh hồ còn quán cà phê thì nằm bên kia đường, muốn đi vệ sinh Bình phải băng qua đường để vào quán. Lúc quay đầu lại, tôi thấy Bình vẫn đang phải đứng đợi sang đường vì có đến năm, sáu chiếc ô tô nối đuôi nhau đi đến.

Chỗ Bình đứng cách chỗ vợ Quân vài bước chân, không thấy cô ấy liếc nhìn Bình nữa, tôi thấy yên tâm, tiếp tục dỗ con. Khi chiếc ô tô cuối cùng của lượt xe dừng lại, vợ Quân mở cửa lên xe còn Bình thì nhanh chân rảo bước. Vậy là, Quân đi ô tô và anh ta đưa con gái vào xe trước rồi mới quay xe ra đón vợ.

Bình trở lại bàn, thái độ của anh có vẻ mệt mỏi, không thấy háo hức vui vẻ như lúc đầu. Bông sà luôn vào lòng bố vui mừng, tôi loáng thoáng để ý thấy sự thay đổi của chồng nhưng không muốn hỏi lúc này mà chỉ nói về Bông.

- Con gái có khác, quấn bố hơn quấn mẹ rồi, thế này thì đi đâu mẹ càng đỡ mệt, không phải bồng bế.

- Thì bây giờ em có anh quấn rồi còn gì, bố con anh đổi nhau có sao đâu. - Bình giả bộ cười vui và ghé tai tôi thì thầm thêm. - Em thích được anh “quấn” còn gì.

- Úi trời, ai thèm anh “quấn” cơ chứ, mệt chết đi được! - Tôi hạ giọng tỏ vẻ không tán thành.

Bình kéo tôi ngồi sát lại, gục đầu vào vai anh, ánh mắt xa xăm nhìn ra phía hồ.

- Bây giờ và cả sau này bố con anh cứ quấn chặt lấy em như vậy đấy, xem em chạy đâu cho thoát.

Bình của tôi là vậy, không nói chuyện thì thôi, nói ra câu nào thì dường như làm tôi hạnh phúc câu ấy. Mặc dù nói là chung sống với nhau bốn năm, nhưng thời gian chúng tôi ở bên nhau cũng không phải là quá dài, đôi khi tôi có cảm giác không thể hiểu hết những tâm sự của Bình, cảm giác như chúng tôi đang sống chung với những thói quen của nhau chứ không phải là sự đồng điệu giữa hai tâm hồn.

Tôi khẽ thở dài:

- Không thoát được thì thôi, em tình nguyện chịu khổ.

Nói xong câu nói ấy, lòng tôi cuộn lên một hy vọng, hy vọng giây phút bên chồng con như thế này cứ kéo dài mãi mãi, khổ thế này ai cũng muốn khổ.


*****


Hôm nay là ngày kỷ niệm bốn năm ngày cưới của tôi và Bình. Hai năm đầu hôn nhân, buổi tối Bình luôn đưa tôi đi ăn ở khách sạn Hilton, một khách sạn năm sao nổi tiếng đắt đỏ ở Hà Nội, dù không quen với khung cảnh xa xỉ nhưng vì Bình, tôi luôn tỏ ra vui vẻ trong suốt bữa ăn. Những ngày kỷ niệm và sinh nhật, Bình hay tặng tôi hoa hoặc một vài cuốn sách Văn học mới nổi trên thị trường bởi tôi không muốn anh tặng đồ dùng đắt tiền nào, tôi không quen sử dụng những thứ ấy.

Tôi nhớ khi yêu nhau, lần đầu tiên Bình tặng quà là vào sinh nhật tôi, đó là một chiếc đồng hồ hiệu Tissot nhìn rất sang trọng và đáng giá. Tôi không dám nhận nhưng anh trừng mắt bảo: em là vợ tương lai của anh, cái gì của anh cũng là của em, sao cứ phải khách khí thế làm gì?

Lần thứ hai khi cả hai chuẩn bị kết hôn, tôi được nhận vào làm ở Đài tiếng nói Việt Nam, ngày đầu tiên đi làm Bình đã đòi mua xe máy mới thay cho cái xe Wave theo tôi bốn năm đại học. Mặc dù tôi kiên quyết từ chối, nhưng cuối cùng Bình vẫn không chịu thua, nhất định phải mua xe mới bằng được. Cuối cùng tôi chọn Honda Lead, giá cả cũng hợp lý chứ không phải SH hay LX gì gì đó mà Bình muốn mua tặng.

Còn tôi, vào ngày kỷ niệm hay sinh nhật Bình, tôi không tặng anh quà vì cũng không biết như thế nào là hợp với anh, tôi chỉ sợ giá trị của chúng không đủ để anh sử dụng. Hồi yêu nhau, tôi hay dẫn anh đến một vài quán ăn đơn giản để ăn cơm, sau này kết hôn, buổi sáng tôi tự tay làm bánh chúc mừng và bữa tiệc đêm nho nhỏ để hai vợ chồng cùng thưởng thức.

Năm thứ ba của hôn nhân, tôi mang bầu Bông, vào kỷ niệm ngày cưới Bình đang đi công tác nên lúc sáng trước khi đi làm Bình nói sẽ thu xếp về sớm và có bất ngờ khiến tôi cảm thấy hào hứng, mong đợi. Tôi đắn đo mãi khi quyết định mua một cái gì đó tặng Bình, tôi không thể lấy lý do này lý do kia để không bao giờ tặng quà cho chồng được.

Thôi kệ! Cứ mua tặng còn dùng hay không thì tùy Bình. Bình đã tặng đồng hồ là món quà đầu tiên nên tôi quyết định, dù anh đã có hai cái đồng hồ đeo tay rất đẹp nhưng tôi vẫn muốn mua đồng hồ tặng anh.

Chân tôi do dự khi đứng trước cửa hàng Đồng hồ Thụy Sỹ chính hãng trên con phố Bà Triệu. Tôi khóa xe và đi vào trong, anh chủ cửa hàng niềm nở giới thiệu với tôi về một vài hãng đồng hồ có uy tín, mẫu mã đẹp. Bị thu hút bởi những chiếc đồng hồ Epos, tôi cầm lên một chiếc có quai da màu đen giống màu của chiếc đồng hồ mình đang đeo hỏi:

- Chiếc đồng hồ này bao tiền vậy anh?

- Ồ! Em cũng có mắt chọn đấy. Mẫu này anh mới nhập nên chưa in giá lên sản phẩm. Chiếc này là hai mươi lăm triệu. - Anh chủ cửa hàng niềm nở đáp.

- Hai mươi lăm triệu! - Tôi kêu lên kinh ngạc. - Đắt vậy cơ à… Xem nào… hình như em không mang đủ tiền rồi.

Tôi lúng túng, không nghĩ là đồng hồ hàng hiệu lại đắt như vậy, tôi chỉ mang đi hơn mười triệu vì dự tính cũng chỉ mua quà với giá đấy. Lương thưởng của tôi mỗi tháng có sáu, bảy triệu, làm gì có nhiều tiền để mua quà đắt đỏ. Hôm nay đi, tôi đã phải mở két lấy thêm, xem như dùng tiền của chồng mua quà tặng chồng.

Đang không biết như thế nào thì tôi thấy từ phía cửa phòng vệ sinh một bóng người đi ra cười nói với chủ quán:

- Thế nào, quà của tôi gói xong chưa? - Giọng nói quen quen ấy dừng lại rồi ngạc nhiên. - Là cô à? Cô cũng đến đây mua đồng hồ à?

Tôi xoay mặt sang nhận ra ngay bác sĩ Quân, hai tháng không gặp trông anh ta vẫn đơn giản và cuốn hút như thế, anh ta mặc áo khoác da màu nâu, quần bò, cặp kính hơi trễ xuống và đưa ánh mắt sâu hút ấy nhìn tôi. Không phải là trùng hợp thế chứ, hôm nay anh ta cũng đến đây mua quà tặng vợ nhân kỷ niệm ngày cưới?

Tôi bất chợt ấp úng:

- À, vâng, tôi đến định mua đồng hồ. Nhưng thôi, có lẽ để lúc khác tôi quay lại.

- Vừa nãy hình như nghe thấy cô nói thiếu tiền à? Thiếu bao nhiêu? - Quân tỏ vẻ quan tâm, tự nhiên như những người bạn quen biết nhau đã lâu.

Tôi vội vàng xua tay.

- Ồ không. Tôi cũng mới chỉ có ý định xem qua thôi, chưa có ý định mua.

Tôi không trả lời trực tiếp câu hỏi của Quân mà nói ngay ý chưa quyết định mua đồng hồ của mình, muốn nhanh chóng lẻn ra cửa để về. Trời ơi! Tôi xấu hổ quá! Bước vào cửa hàng, ngắm đi ngắm lại cái một cái đồng hồ rất lâu rồi lại thốt lên không đủ tiền và bỏ về, thật mất mặt!

Trong lúc tôi chưa biết tiếp theo nên làm gì thì thấy anh chủ cửa hàng đưa cho Quân một chiếc hộp đã được gói rất đẹp, nháy mắt với Quân:

- Cô ấy chắc chắn sẽ thích.

Quân gật đầu nhận lấy hộp quà, đúng lúc tôi nhấc bước chân tiến ra phía cửa thì Quân lên tiếng làm tôi phải dừng bước:

- Có vẻ cô rất thích chiếc đồng hồ kia. Cô có thể lấy nó, anh chủ cửa hàng là bạn tôi. Tôi sẽ trả giúp cô phần còn thiếu, sau đó sẽ cho cô tài khoản của tôi ở ngân hàng, cô có thể chuyển khoản, gửi tiền trả lại tôi.

- Hả? - Tôi ngớ người như không tin vào tai mình. - Ấy, không được đâu, tôi với anh không thân quen gì, sao làm thế được, tôi có thể về nhà lấy thêm tiền quay lại mua sau cũng được.
Đưa tay lên nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần 5 giờ 30 phút chiều, nếu như tôi quay về nhà lấy tiền, rồi lại quay lên cửa hàng mua đồng hồ thì chắc phải đến bảy giờ tối tôi mới có mặt ở nhà. Lúc sáng Bình đã hẹn tôi 7 giờ xuất phát, nếu 7 giờ mới về còn tắm rửa, trang điểm thì không kịp. Làm sao bây giờ? Vẻ mặt tôi toát lên sự đắn đo, bối rối.

Quân nhận ra điều ấy nên lên tiếng:

- Địa chỉ, số nhà, số điện thoại, đến tên tuổi mẹ con cô còn lưu trong hồ sơ của bệnh viện, cô nghĩ là tôi sợ cô chạy chắc? Với lại nhìn cô đâu phải người dễ lừa gạt người khác, tôi không lo cô lừa thì cô sợ gì. Nếu cần gấp thì cứ lấy.

Rồi như không cho tôi nói lời nào, anh ta quay sang phía anh chủ cửa hàng tiếp tục:

- Cậu gói chiếc đồng hồ cô ấy chọn vào đi!

Anh chủ cửa hàng nhìn về phía tôi như muốn hỏi ý kiến, bất đắc dĩ nghĩ đến lời Quân vừa nói, anh ta không sợ bị tôi gạt thì tôi sợ cái gì, thôi được, tôi gật đầu đồng ý và lấy ví ra đếm được mười ba triệu đưa cho anh chủ.

Quân nhìn thái độ ngại ngùng của tôi, đưa cho tôi một tờ giấy ghi tên và số tài khoản ngân hàng của anh ta, môi hơi cong lên như muốn cười:

- Được rồi, đây là số tài khoản của tôi. Nhớ chuyển khoản trả tôi mười hai triệu sớm nhé!

- Tôi nhận hộp đồng hồ gật đầu quả quyết:

- Cảm ơn anh nhiều lắm, đúng là tôi đang rất vội nên cần mua ngay lúc này. Nhất định tôi sẽ chuyển tiền cho anh vào sáng ngày mai.

Tôi chào anh chủ và đi ra cửa chính, lúc mở khóa xe nhìn vào trong không thấy Quân đưa tiền mà chỉ thấy anh ta đang nói gì đó với anh chủ quán rồi bước ra cửa đi lại phía tôi. Vừa đội được mũ bảo hiểm lên đầu thì Quân đã đến gần tôi hỏi:

- Tôi quên mất không hỏi, con gái cô đã tiêm phòng sởi chưa? Dạo này trong bệnh viện có rất nhiều bé bị bệnh sởi phải đưa cấp cứu. Cô không nên cho con đến chỗ đông người, tránh tiếp xúc với bên ngoài một thời gian.

- Có chuyện vậy à? - Tôi hơi lo lắng nhớ lại. - Con gái tôi đã tiêm một mũi lúc chín tháng. Thật may có anh nhắc nhở. Tôi sẽ giữ con bé ở nhà, không cho đến chỗ đông người nữa. Cảm ơn anh!

Tại sao cái người tôi cần tránh thì cứ đột ngột xuất hiện trước mặt tôi và còn giúp đỡ tôi? Rõ ràng Quân có thể lờ tôi đi và về nhà, vậy mà lại cho tôi mượn tiền, rồi còn nhắc nhở chuyện con gái tôi. Quả như Lan nói, thật không bình thường!

Thế nhưng tôi cũng đã không từ chối sự giúp đỡ của Quân, tôi mượn tiền của anh để mua quà tặng chồng, thật vớ vẩn! Nhưng chắc không sao đâu. Ngay ngày mai tôi sẽ chuyển tiền trả lại Quân, như thế cũng không coi là dùng tiền người khác được, chỉ là lúc khó khăn nhận được một chút giúp đỡ thôi.

Chương 6 << >> Chương 8
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Giản Đơn đã sửa chương 5-6 rồi em. >:D<Tiếp tục chương 7 viết đêm qua, tự nhiên cảm thấy hơi đuối nhưng có ý tưởng rồi nên cứ ngồi viết thôi, truyện này sẽ cố hoàn đầu tiên, trước mắt là cứ viết đề học hỏi đã. :-<

Đoạn cuối chương 6 đúng là rất tâm đắc, viết mà cứ thèm giá như chồng mình biết nói những lời có cánh thế này nhỉ? Đúng là chuyện chỉ có trong ngôn tình, đọc ngôn tình mà liên hệ với thực tế chỉ có mà khóc không thành tiếng. :))
 
Bên trên