Re:
Nhật kí lạ - Có những thế giới không thể chạm vào được.
Có ít nhất 3 Thế giới luôn tồn tại: Thế giới ta đang sống, Thế giới khi ta chết và Thế giới khi ta say.
1/ Nhiều khi tôi bị mất phương hướng. Tôi tự hỏi mình về ý nghĩa của cuộc sống, những trăn trở về tiền bạc, về gia đình, bạn bè. Quả thực tôi không biết làm cách nào để giải quyết được đống khó khăn ấy và chỉ chờ thời gian cùng những đổi thay của nó đưa tôi trở lại bình thường. Có lẽ, bất lực cũng là một trong những bi kịch lớn của cuộc đời.
Sách vở suy cho cùng chỉ là một phần rất nhỏ trong xã hội hỗn tạp này. Có không ít người đã tự biến thành một con chiên ngoan đạo, họ hy sinh vì lý tưởng của mình. Khi những say mê đã lấn át mọi cảm xúc thì hơi thở cũng trở thành thứ công cụ chỉ để nuôi dưỡng những suy nghĩ táo bạo. Không bút nào có thể tả được khi mà bạn thực sự yêu một thứ gì đó. Chắc chắn rằng điều tuyệt vời nhất khi đang sống là bạn biết rằng mình có thể chết vì cái gì, và chỉ tình yêu mới có thể giết chết bạn.
Nhiều người sẽ tự hỏi: ”Yêu quá nhiều liệu có phải là ngu ngốc?”. Xin trả lời: ”Đúng thế đấy. Ngu vì bạn dành cả cuộc sống của mình cho nó. Trong khi bạn không thể chắc chắn là nó thực sự có ý nghĩa không”.
Và bây giờ, đến lượt tôi hỏi ngược lại: ”Nếu như tình yêu là một thứ thuốc độc, bạn sẽ không chết nếu bạn không uống nó. Vậy thì bạn sẽ yêu để chết, hay không yêu để bất tử?”.
Câu trả lời thì ai ai cũng biết. Vậy cứ đơn giản là thế này: Bạn phải sống để yêu, và chấp nhận chết vì yêu. Vậy thì cứ yêu tới bến đi đã.
Nhưng đến khi chết, bạn không biết gì. Lẽ vô thường, mọi thứ sinh ra đôi khi cũng chỉ để lãng quên mà thôi. Cả cuộc đời cũng vậy. Để lại trong tôi nhiều suy nghĩ nhất chính là câu nói của bác tôi trước khi ông mất cách đây vài năm: ”Cả đời sống bon chen, tiếc nhất là chết không mang theo được cái gì”.
Tôi nghĩ. Bạn có thể đi khắp mọi nơi, nhưng khi chết, tình yêu sẽ đưa bạn về nhà.Vậy thì cứ yêu đi nhé. Yêu không có nghĩa là một ai đó yêu một ai đó, yêu là lý tưởng hóa cái cuộc sống này.
2/ Tôi đã từng rơi vào cơn trầm cảm kéo dài và phải làm bạn với thuốc an thần. Tôi luôn bị ám ảnh rằng mình sẽ chết, sớm thôi, vì vậy mà tôi đã làm tất cả những thứ mình muốn. Từ việc đi bán trà chanh ngoài đường, đi bán quần áo, đi làm thợ gò hàn, viết sách… đủ mọi thứ. Tôi muốn nhìn cuộc sống bằng nhiều cách khác nhau. Thầm cảm ơn những ngày đó đã cho tôi rất nhiều trải nghiệm để biết rằng tiền bạc, lúc thì có rất nhiều, lúc thì không có nổi 500 đồng trong túi, nhưng quan trọng vẫn là niềm vui. Người biết cách tận hưởng cuộc sống thì không có tiền cũng thấy vui, và ngược lại. Đấy là bài học mà nhận được khi thấy các bác “cửu vạn” đang ngồi hát trong một căn phòng trọ tối tăm, ẩm thẩp. Sau đó về nhà lấy đồ, ra ở cùng vài hôm, cùng đi bê vác. Nói chung tất cả đều ngạc nhiên, nhưng tôi không bao giờ nói gì.
Đúng thật là nhiều người nói tôi dở hơi. Ở nhà, người thân thì gọi là “ngố”. Nhưng thế nào thì cũng kệ. Với tôi, cuộc sống của mình là của mình. Thượng đế đã cho mình một phương tiện, ban cho đôi mắt, cái tai và các cảm xúc khác để mình tồn tại. Thì không có lý gì mình không dùng hết. Bằng cách này hay cách khác, tôi không có nghĩa vụ phải làm giống mọi người, nghĩ giống mọi người. Mẹ tôi cảm thấy hài lòng, vì chí ít bà không phải dạy tôi quá nhiều. Tôi không làm ảnh hưởng đến ai, không hại ai. Bà không hiểu và cũng không cần hiểu. Quan tâm có rất nhiều cách để thể hiện, miễn là đừng nhầm với làm phiền. Người nhà tôi, không ai động vào cuộc sống của tôi, và ngược lại. Tôi cực kì hài lòng về điều đó. Thế có thể coi là viên mãn.
Câu chuyện về chết chóc có thể để sau. Vì tôi không biết Thế giới ấy nó là thế nào. Nhưng sống trên đời, kiểu gì thì kiểu cũng sẽ có những nuối tiếc, vì con người tham lam và lúc nào cũng muốn đi tìm sự hoàn hảo, trong khi cái đó tồn tại rất mông lung. Chí có thể nói là tìm mọi cách để biến những tấn bi kịch trong đời trở thành bài học hay. Những nỗi buồn chia ly, những thất bại trở thành lý do để sống. Chấp nhận nó và nhìn về phía ấy bằng một khuôn hình trầm nhưng đầy hy vọng. Chết, mọi thứ sẽ tan vào hư vô. Là khi mà trái tim đã ngừng đập, thôi thổn thức vì những cảm xúc mạnh. Phải thật nhẹ nhàng thôi, với tất cả những cái gì tưởng chừng như to tát.
3/ Tôi thích uống rượu, mặc dù uống không được nhiều, thế nên mới hay say. Tiếc cho ai không biết uống rượu, không biết say, để không biết cái Thế giới này hay ho thế nào. Có những lúc uống thì thấy buồn đời, có những lúc uống thì thấy yêu đời. Nhưng không có lý gì mà trời đẹp (hay ti tỉ lý do nào đó) mà ta không uống, vì cuộc sống mệt mỏi quá.Buồn cũng uống mà vui cũng uống. Tất cả mọi thứ đều có thể bị cản trở, trừ việc cấm người ta thích hoặc yêu một cái gì đó. Giống như anh yêu em.
Uống 1 chén, uống 2 chén, uống 3 chén rồi nốc cả chai. Uống chưa say thì ta uống tiếp. Mà uống say quá thì ra hồ Gươm ngủ, mai về.
Khi bạn buồn, khi bạn vui, khi trời nổi gió, khi bầu trời chuyển sang màu xám xịt, khi một thứ bé như con kiến đi qua đời bạn, và đặc biệt là khi say... một ai đó sẽ hiện lên trong suy nghĩ. Một cái “giá như” nhói lòng...
Bạn sẽ thấy yêu vô cùng khi mà bạn say. Đấy là sự thật. Nếu có ai đó hỏi tôi: ”Tình yêu hình gì?”. Tôi sẽ nói ngay với họ rằng, tình yêu chắc chắn có hình đáy chén…
Méo mó, tròn, vuông, sẽ chẳng là gì nếu ta đã uống.
Mờ mờ, ảo ảo. Cuộc đời sẽ không còn quá rạch ròi thật giả, trắng, đen nữa. Cũng chẳng còn mấy lo toan buồn vui. Chỉ biết là đã, đang và sẽ yêu thôi.
Tình yêu như men rượu, càng uống ta càng say ..
**Nhật Kí Lạ**
1/ Nhiều khi tôi bị mất phương hướng. Tôi tự hỏi mình về ý nghĩa của cuộc sống, những trăn trở về tiền bạc, về gia đình, bạn bè. Quả thực tôi không biết làm cách nào để giải quyết được đống khó khăn ấy và chỉ chờ thời gian cùng những đổi thay của nó đưa tôi trở lại bình thường. Có lẽ, bất lực cũng là một trong những bi kịch lớn của cuộc đời.
Sách vở suy cho cùng chỉ là một phần rất nhỏ trong xã hội hỗn tạp này. Có không ít người đã tự biến thành một con chiên ngoan đạo, họ hy sinh vì lý tưởng của mình. Khi những say mê đã lấn át mọi cảm xúc thì hơi thở cũng trở thành thứ công cụ chỉ để nuôi dưỡng những suy nghĩ táo bạo. Không bút nào có thể tả được khi mà bạn thực sự yêu một thứ gì đó. Chắc chắn rằng điều tuyệt vời nhất khi đang sống là bạn biết rằng mình có thể chết vì cái gì, và chỉ tình yêu mới có thể giết chết bạn.
Nhiều người sẽ tự hỏi: ”Yêu quá nhiều liệu có phải là ngu ngốc?”. Xin trả lời: ”Đúng thế đấy. Ngu vì bạn dành cả cuộc sống của mình cho nó. Trong khi bạn không thể chắc chắn là nó thực sự có ý nghĩa không”.
Và bây giờ, đến lượt tôi hỏi ngược lại: ”Nếu như tình yêu là một thứ thuốc độc, bạn sẽ không chết nếu bạn không uống nó. Vậy thì bạn sẽ yêu để chết, hay không yêu để bất tử?”.
Câu trả lời thì ai ai cũng biết. Vậy cứ đơn giản là thế này: Bạn phải sống để yêu, và chấp nhận chết vì yêu. Vậy thì cứ yêu tới bến đi đã.
Nhưng đến khi chết, bạn không biết gì. Lẽ vô thường, mọi thứ sinh ra đôi khi cũng chỉ để lãng quên mà thôi. Cả cuộc đời cũng vậy. Để lại trong tôi nhiều suy nghĩ nhất chính là câu nói của bác tôi trước khi ông mất cách đây vài năm: ”Cả đời sống bon chen, tiếc nhất là chết không mang theo được cái gì”.
Tôi nghĩ. Bạn có thể đi khắp mọi nơi, nhưng khi chết, tình yêu sẽ đưa bạn về nhà.Vậy thì cứ yêu đi nhé. Yêu không có nghĩa là một ai đó yêu một ai đó, yêu là lý tưởng hóa cái cuộc sống này.
2/ Tôi đã từng rơi vào cơn trầm cảm kéo dài và phải làm bạn với thuốc an thần. Tôi luôn bị ám ảnh rằng mình sẽ chết, sớm thôi, vì vậy mà tôi đã làm tất cả những thứ mình muốn. Từ việc đi bán trà chanh ngoài đường, đi bán quần áo, đi làm thợ gò hàn, viết sách… đủ mọi thứ. Tôi muốn nhìn cuộc sống bằng nhiều cách khác nhau. Thầm cảm ơn những ngày đó đã cho tôi rất nhiều trải nghiệm để biết rằng tiền bạc, lúc thì có rất nhiều, lúc thì không có nổi 500 đồng trong túi, nhưng quan trọng vẫn là niềm vui. Người biết cách tận hưởng cuộc sống thì không có tiền cũng thấy vui, và ngược lại. Đấy là bài học mà nhận được khi thấy các bác “cửu vạn” đang ngồi hát trong một căn phòng trọ tối tăm, ẩm thẩp. Sau đó về nhà lấy đồ, ra ở cùng vài hôm, cùng đi bê vác. Nói chung tất cả đều ngạc nhiên, nhưng tôi không bao giờ nói gì.
Đúng thật là nhiều người nói tôi dở hơi. Ở nhà, người thân thì gọi là “ngố”. Nhưng thế nào thì cũng kệ. Với tôi, cuộc sống của mình là của mình. Thượng đế đã cho mình một phương tiện, ban cho đôi mắt, cái tai và các cảm xúc khác để mình tồn tại. Thì không có lý gì mình không dùng hết. Bằng cách này hay cách khác, tôi không có nghĩa vụ phải làm giống mọi người, nghĩ giống mọi người. Mẹ tôi cảm thấy hài lòng, vì chí ít bà không phải dạy tôi quá nhiều. Tôi không làm ảnh hưởng đến ai, không hại ai. Bà không hiểu và cũng không cần hiểu. Quan tâm có rất nhiều cách để thể hiện, miễn là đừng nhầm với làm phiền. Người nhà tôi, không ai động vào cuộc sống của tôi, và ngược lại. Tôi cực kì hài lòng về điều đó. Thế có thể coi là viên mãn.
Câu chuyện về chết chóc có thể để sau. Vì tôi không biết Thế giới ấy nó là thế nào. Nhưng sống trên đời, kiểu gì thì kiểu cũng sẽ có những nuối tiếc, vì con người tham lam và lúc nào cũng muốn đi tìm sự hoàn hảo, trong khi cái đó tồn tại rất mông lung. Chí có thể nói là tìm mọi cách để biến những tấn bi kịch trong đời trở thành bài học hay. Những nỗi buồn chia ly, những thất bại trở thành lý do để sống. Chấp nhận nó và nhìn về phía ấy bằng một khuôn hình trầm nhưng đầy hy vọng. Chết, mọi thứ sẽ tan vào hư vô. Là khi mà trái tim đã ngừng đập, thôi thổn thức vì những cảm xúc mạnh. Phải thật nhẹ nhàng thôi, với tất cả những cái gì tưởng chừng như to tát.
3/ Tôi thích uống rượu, mặc dù uống không được nhiều, thế nên mới hay say. Tiếc cho ai không biết uống rượu, không biết say, để không biết cái Thế giới này hay ho thế nào. Có những lúc uống thì thấy buồn đời, có những lúc uống thì thấy yêu đời. Nhưng không có lý gì mà trời đẹp (hay ti tỉ lý do nào đó) mà ta không uống, vì cuộc sống mệt mỏi quá.Buồn cũng uống mà vui cũng uống. Tất cả mọi thứ đều có thể bị cản trở, trừ việc cấm người ta thích hoặc yêu một cái gì đó. Giống như anh yêu em.
Uống 1 chén, uống 2 chén, uống 3 chén rồi nốc cả chai. Uống chưa say thì ta uống tiếp. Mà uống say quá thì ra hồ Gươm ngủ, mai về.
Khi bạn buồn, khi bạn vui, khi trời nổi gió, khi bầu trời chuyển sang màu xám xịt, khi một thứ bé như con kiến đi qua đời bạn, và đặc biệt là khi say... một ai đó sẽ hiện lên trong suy nghĩ. Một cái “giá như” nhói lòng...
Bạn sẽ thấy yêu vô cùng khi mà bạn say. Đấy là sự thật. Nếu có ai đó hỏi tôi: ”Tình yêu hình gì?”. Tôi sẽ nói ngay với họ rằng, tình yêu chắc chắn có hình đáy chén…
Méo mó, tròn, vuông, sẽ chẳng là gì nếu ta đã uống.
Mờ mờ, ảo ảo. Cuộc đời sẽ không còn quá rạch ròi thật giả, trắng, đen nữa. Cũng chẳng còn mấy lo toan buồn vui. Chỉ biết là đã, đang và sẽ yêu thôi.
Tình yêu như men rượu, càng uống ta càng say ..
**Nhật Kí Lạ**
Chỉnh sửa lần cuối: