Con Minions một mắt và Ông già...
1/ Thú thực là khi nhắc đến thời thơ ấu, thế hệ của tôi hầu như không ai thoát khỏi chữ nghèo, nhất là khi so sánh với hiện tại. Cái nghèo ăn, nghèo uống gõ cửa mỗi ngày, thay vì chơi búp bê bằng nhựa thì chúng tôi chơi robot bằng gỗ, thay vì ngồi trên ô tô điều khiển từ xa, chúng tôi được nhét vào cái xe hình tròn, có mấy cái bánh răng rồi tự đưa đẩy, thay vì được diện những bộ quần áo mới dịp Tết, chúng tôi mua pháo tép về đốt, thay vì nghĩ xem hôm nay ăn ở hàng quán nào thì chúng tôi ăn cơm trộn đường (hoặc mỡ)… Tóm lại tuổi thơ thật đẹp, nghèo nhưng mà đẹp.
Thôi thôi lão già lại bắt đầu lảm nhảm rồi, miêu tả hình tượng cho lớp trẻ biết về một thời đã qua chưa chắc đã làm cho chúng tò mò mà có thể còn phản tác dụng. Dễ lắm. Thôi thì cứ cảm nhận thế này, những gì đã qua, chỉ có thể qua thực sự khi chúng ta chết. Trên mọi con đường vẫn còn vết bánh xe, vết chân người mang nhiều kỉ niệm. Và hãy yêu những thứ già cỗi ấy ,bởi vì có thể nó cho ta biết những mà ta không biết. Chẳng phải người ta yêu nhau vì muốn học hỏi, khám phá nhau sao? Rồi để tìm lại cái cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ họng…
2/ Tôi đang gặp vấn đề về sở thích ngồi ngoài đường. Buôn bán không mang lại một nguồn kinh tế dồi dào, mấy cái bắp ngô không giúp nổi tôi mua một cái áo mới. Nhưng có những thứ có tiền không mua được. Tôi xin kể một câu chuyện, cũng là cái dạng có tiền không mua được. Câu chuyện như sau:
Nếu bạn đi đến cuối ngõ 208 của một con đường bụi bặm nhất Hà Nội, cái mà bạn nhìn thấy là một khuôn hình chứa hiện thực cay đắng rằng nó không xứng đáng được gọi là nhà, đúng hơn nó là một kẻ thù truyền kiếp của kiến trúc: Thời gian. Vài chục năm trước, tôi cá rằng lớp sơn ngoài ấy là màu vàng, nhưng giờ nó là màu xanh của rêu mốc. (Tôi luôn có cảm giác cái tổ hợp hình chữ nhật ấy bị nghiêng, không biết có phải không ?) Trong “ngôi nhà” rộng chừng 15m2 ấy có 3 con người, hai ông bà già và một đứa con nhỏ. Ở giữa thủ đô nhưng “ngôi nhà” ấy không bao giờ sáng đèn, nó đơn giản là phát ra một màu vàng hiu hắt như trong mấy bộ phim thể loại rừng rú của Việt Nam, nhưng có lẽ cái ấy không quan trọng bằng việc người ta biết là vẫn có người. Và ngược lại, vẫn có người trong ngôi nhà như thế.
Hai người già: Ông già và bà già, gặp nhau ở đâu đó, nghe đồn là “vợ nhặt”. Ông có một bà vợ, đã mất, bà có một tiểu sử không rõ ràng, được ông rủ về nhà ở, nên duyên với nhau khi cả hai đều qua độ xuân thì. May mắn thế nào lại sinh ra được một đứa con gái. Một diễn biến tạm coi là có hậu cho hai cuộc đời vốn quá nhiều bôn ba và sóng gió. Hàng ngày, bà đi hái rau đem ra chợ bán. Đó là các loại rau mọc đầy trên mé sông Tô lịch, nào thì rau má, rau tía tô, lá chanh… đủ thứ. Còn ông, một người lính trong cuộc chiến năm nào, giờ đang ở một chiến trường mới, thay vì cầm súng, ông cầm bơm xe đạp. Tôi không thể tưởng tượng được rằng tôi có thể biết được một ai đó cũ kĩ hơn tôi, chí ít tôi còn có đến hai cái áo khoác ngoài và hai cái quần để thay. Còn ông già thì chỉ có một, ba trăm sáu mươi lăm ngày như nhau, khác mỗi cái là mùa Đông ông có thêm một cái áo măng tô, loại này, ngày xưa ông Ngoại tôi cũng có, hồi bé tôi cũng được mặc ké, sản xuất ở Nga, ấm vô cùng nhưng nặng khoảng năm, bảy kg gì đó. Mỗi sáng ông đạp xe đạp, mang theo cái bơm để hành nghề. Ông có một thói quen, đi một đoạn là dừng xe lại, vuốt vuốt mấy sợi tóc bạc lòa xòa trên trán, cố định nó bằng một chiếc mũ lưỡi trai rách. Tôi không thể hiểu hành động ấy được coi là gì, nhưng trông nó kì cục một cách thú vị.
Hôm nay là một ngày đặc biệt: Sinh nhật con gái. Ông già chưa bao giờ quên ngày này và luôn có kế hoạch chuẩn bị trước một, hai tháng trời. Ông hỏi con: ”Con thích cái gì ba sẽ mua cho con”. Đứa bé trả lời: ”Con thích ông robot một mắt”. Tất nhiên là ông già không biết. Thậm chí tôi còn chẳng biết nữa là. Nhưng thay vì tìm hiểu, ông đang cố đoán xem nó bao nhiêu tiền. Tất nhiên, giá trị một trăm ngàn cho món đồ chơi ấy không làm cho người ta sạt nghiệp, cũng chẳng thể nghèo hơn là bao, nhưng với những người không có tiền, thì đó vẫn là một khoản đáng suy nghĩ. Và ông đã suy nghĩ, rất nhiều.
Rồi ngày ấy cũng đến, ngày ông rút ra khỏi ví tờ polyme màu xanh, vinh dự và tự hào, rồi người ta trao cho ông con Minion một mắt (tôi đã biết nó gọi là gì rồi nhé, còn ông thì không, tất nhiên), như trao huân chương cho sự nghiệp làm cha. Ông già cầm lấy nó, buộc bằng dây ni lông ra đằng sau yên xe, bởi vì xe đạp của ông không có giỏ, rồi cứ thế hăm hở đi về. Ánh đèn đường rọi xuống khuôn mặt hạnh phúc, ông không vồn vã phi thật nhanh để mang món quà về cho đứa con gái đang ở nhà chờ đợi. Trái lại, ông chậm rãi, điềm đạm quay từng vòng xe. Có lẽ, tận hưởng cái cảm giác ấy còn có ý nghĩa ngọt ngào hơn. Tạm bỏ qua đứa con nhỏ, điều quan trọng đó cũng là món quà cho chính bản thân mình. Nghĩ được như thế, tôi tin là con người ta sẽ sống đẹp hơn.
Còn về đứa bé, chắc không niềm vui nào lớn hơn là khi trẻ con nhận được quà. Tất cả sự sung sướng hiện lên trên khuôn mặt, trong sáng và đáng yêu. Thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa, những đứa trẻ vẫn cứ là những đứa trẻ. Chỉ có điều, sau này, khi con Minion một mắt trở thành thứ đồ cổ của thế hệ đi sau, hy vọng rằng con bé con ấy vẫn sẽ nhớ đến nó. Hy vọng thời gian đừng tước đi của nó thứ gì cả…
Ông dừng lại trước mặt tôi, vuốt vuốt sợi tóc bạc lơ thơ, phủi phủi cái mũ rồi tiếp tục đôi lên đầu. “Bán cho bác ba cái bắp ngô. ..”. Theo sự đồng thuận, chúng tôi quyết định bán một tặng năm. Với lý do là đang muốn đi về.
3/ Chúng ta đều từng là những đứa trẻ. Nhưng hình như có những câu chuyện chỉ có những đứa trẻ hiểu thì phải. Chuyện chỉ có vậy thôi.
* Nhật Kí Lạ *
Enjoy:
www.facebook.com/nhatkila.xc