Tập 22: Cập bến nhà ông anh trai
Cơ bản là đời không như mơ, vậy nên thực tế thì mình với Zai chỉ lãng mạn với nhau được khoảng 5 phút. Sau đó đạp nhau xa ra, Sen nôn đường Sen mà Zai ngồi đường Zai. Ốm nghén, xe bus rung lắc, cộng với cái mùi cơ thể của Zai (Zai bị hôi nách) làm mình nôn ra cả mật xanh mật vàng. Về đến thành phố cũng là lúc mình rũ ra như mớ rau héo. Áo váy nhàu nhĩ, tóc tai bù xù, trông rõ là chán.
Zai lại mượn đâu được con xe, chở mình về nhà ông anh trai, trả lại “nguyên đai nguyên kiện”. Lúc đó đâu cũng hơn 7 giờ tối.
Vừa vòng về đến sân, mình đã giật mình thấy ông anh trai ngồi lù lù một đống trước cửa. Điếu thuốc lá cháy đỏ trên tay, mồm thì phì phèo, khói bốc lên nghi ngút như cái bát nhang. Ông anh bảo:
- Sao về muộn thế? Anh chị và các cháu chờ mãi.
Mình bảo:
- Ôi, bọn em đón mãi không được xe bus. Em gọi điện bảo anh chị ăn cơm trước đi rồi mà.
Ông anh ừ hử:
- Ừ, nhưng mà nay ăn lẩu. Mà lẩu thì ăn trước làm sao?
Rồi sau đó ông anh bốc đít đứng dậy, đi vào trong bắt đầu tiến hành ăn uống. Ăn uống xong thì mình cũng mệt bã người ra rồi. Nhưng vì biết anh chị giận mình về muộn, nên cũng cố gắng lao vào rửa bát dọn dẹp các kiểu cùng đứa cháu của chị dâu (giờ anh chị mình nuôi thêm một em sinh viên là cháu họ của chị dâu. Em này ngoài đi học ra thì giúp anh chị mình trông con, dọn nhà, nấu cơm rửa bát, chỉ thế thôi). Chỉ có điều, nhọ cho mình cái là lúc mình đau cứng cả lưng, cố gắng đứng rửa bát cùng em ý thì anh chị đi lên tầng trên không nhìn thấy. Đến khi mình mệt quá éo cố nổi nữa rồi, mà cũng chỉ còn vài cái bát nữa thôi, mình nhờ em ấy rửa nốt hộ mình nhé thì ông anh lại đi xuống. Mình ngao ngán nhủ thầm trong lòng: “Thôi, thế là xong tập 1 rồi đây!”
Chưa hết, có vẻ như cảm thấy cái thân bầu của mình còn chưa đủ tã tượi, Zai lại ngỏ ý rủ mình đi “lòng vòng”. Lời lẽ của Zai vô cùng thống thiết, Zai bảo mai là sinh nhật mình, vậy mà Zai thì phải vội vã bay vào nam để chiều đi làm, còn mình thì lại về quê, mỗi đứa một nơi nên tối nay Zai muốn ở bên “bù đắp” cho mình. Mình hừ mũi bảo:
- Hứ! Có mà hai hôm nay về quê ăn uống đủ thứ đặc sản, rượu nhập tâm cuồng dâm trỗi dậy thì có.
Nhưng mà tính mình vốn hay cả nể, nhìn cái mặt tiu nghỉu của Zai thấy tội tội nên mình lại thôi. Xin phép ông anh trai đi đến 10 giờ để đi cùng Zai.
Quả nhiên, hắn ta chở mình ngay vào nhà nghỉ!
Mình tắm rửa xong, nằm lăn quay ra giường cho Zai muốn làm gì thì làm. Xong việc, hai đứa cùng ngủ quên béng mất. Thế là quá mợ nó 10 giờ!
Chính xác là lúc 10 giờ kém 5 phút, mình giật mình tỉnh dậy và cuống cuồng bảo Zai đưa mình về. Anh chị mình khó tính lắm, nay về trễ một lần hai người đó đã khó chịu rồi. Lại còn để ông anh nghĩ mình ăn xong lười không rửa bát, giờ lại còn về muộn nữa thì tập xác định luôn nhé.
Nhưng muộn thì vẫn là muộn. Phi về đến nhà lúc 10 giờ 30, thấy nhà anh chị vẫn sáng đèn, mình thở phào nhẹ nhõm. Mình quay ra bảo Zai:
- Thôi anh đưa em về đến đây là được rồi, để em gọi anh chị ra mở cổng. Zai cứ về đi, em khác chào anh chị giùm cho.
Zai ngố nghe mình bảo thế thì cũng ừ luôn:
- Ừ, thế anh về nhé. Em vào nhà sớm nghỉ ngơi và chào anh chị giùm anh nhé.
Rồi Zai khốn nạn phóng đi mất dạng, bỏ lại mình đứng chơ vơ trước cửa nhà. Đêm khuya gió lạnh, thân bầu bí đứng một mình cũng hơi rờn rợn. Mình bốc máy gọi điện thoại cho cả anh trai lẫn chị dâu hàng chục cuộc mà không được. Nghĩ anh chị để điện thoại đâu đó không nghe, mình lại kiên nhẫn bấm thêm hàng chục cuộc nữa. Vẫn éo có ai nghe máy.
Trong nhà vẫn sáng trưng đèn đóm (mà nhà thì làm gì kiên cố đến mức cách âm như lô cốt cho cam. Cửa sổ phòng anh chị chìa ra cổng mà). Bình thường mình gọi cái là 2 người đó bắt máy ngay mà, sao hôm nay lạ thế? Gọi điện thoại không được, mình mới ngoác mồm ra gọi cổng thật lực. Vẫn éo có ai thưa. Mình bắt đầu cảm thấy có biến căng rồi. Có lẽ nào ông anh thấy mình về muộn nên muốn trừng phạt tí không?
Gần 30 phút đứng chôn chân ngoài cổng, gọi điện kết hợp gào khản cổ mà không thấy xi nhê gì, mình bắt đầu nản. Mình bèn gọi điện cho mẹ (dù lúc ấy là 11 giờ đêm) để xin phép về phòng trọ thằng em ngủ. Mẹ bảo từ từ đã, để mẹ gọi thử cho anh chị xem sao. Nhưng mình mệt mỏi quá nên gọi điện luôn cho thằng em nhờ nó qua đón. Thằng em cũng bảo từ từ đã, để em gọi thử cho anh chị xem sao. Vậy là có hai người cùng gọi cho anh chị mình một lúc. Và thật không ngờ là ông anh mình không nghe điện thoại của mẹ, nhưng lại bắt máy của thằng em ngay và luôn, ngay từ cuộc gọi đầu tiên!
Một lúc sau, thấy ông anh lục cục xuống mở cửa, không hề mảy may đả động đến sự việc vừa rồi. Còn mình vào được nhà rồi thì thôi, cũng không nghĩ ngợi gì nữa. Lỗi của mình lúc nào cũng là vậy. Vô tư quá, nên nhiều khi không để ý nhỏ nhặt.
Ngày hôm sau, sinh nhật của mình lặng lẽ trôi qua không kèn không trống. Chỉ có thằng em là tình nguyện chở đi ăn. Mình cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, vì cũng lớn cả rồi. Còn sinh nhật sinh nhẽo làm gì cho phức tạp.
Vì một vài lý do nho nhỏ mà mình phải ở lại nhà ông anh trai thêm hai hôm nữa, thay vì về quê ngay hôm sau như dự định. Trong hai hôm này, do quá mệt cộng thêm suy nghĩ mình ở xa về chơi, chỉ ghé thăm anh chị có hai ngày thì cần gì phải gồng mình lên giữ ý giữ tứ. Nên mình chỉ thỉnh thoảng mới giúp chị dâu và em kia nấu nướng, còn đâu là mình chơi với cháu và trốn ra ngoài ăn riêng (mình quả thật không chịu được mùi đồ ăn đang xào nấu). Anh chị có vẻ không vui lắm nhưng mình kệ. Đến người nhà mà cũng còn phải dò xét nét mặt của nhau mà sống thì còn hít thở oxi làm gì cho mệt, nhảy cầu luôn đi cho lành. Mãi đến hôm mình lên xe ô tô đi về quê, anh chị vẫn còn hơi trách móc chuyện mình ít ăn cơm nhà…