HADES LÀM VIỆC SỬA SANG NHÀ CỬA
TÔI HIỂU NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀY. Không, nghiêm túc.
Hades có lẽ là một kẻ làm sởn gai ốc, nhưng không nghi ngờ ông có được sự kết thúc ngắn của vũ trụ. Mặc dù là con trai lớn nhất của Rhea, ông luôn được tính là người trẻ nhất, bởi vì các vị thần sắp xếp theo thứ tự họ được nôn ra từ dạ dày của Kronos.
Nếu đều đó không đủ tệ, khi các vị thần thảy súc sắc để chia thế giới, Hades có được phần ít mong muốn nhất – Âm phủ.
Dĩ nhiên, đầu tiên Hades hầu như là kiểu người u sầu, vì thế bạn có thể tranh luận rằng ông ấy được dành riêng để lang thang ở dưới mặt đất. Ông luôn luôn ủ ê và mặc trang phục màu đen. Mái tóc đen của ông che phủ đôi mắt ông như một trong những biểu tưởng mặt người trong manga Nhật. Từ khi ông trở thành chúa tể của Âm phủ, tất cả các màu sắc đều được lấy hết khỏi màu da của ông, bởi vì ông bỏ lại thế giới phàm trần phía sau.
Thậm chí nếu các vị thần khác
muốn giữ liên lạc với ông (họ không muốn), Âm phủ thực sự có dịch vụ điện thoại kém và không có Wifi. Khi Hades ở dưới đó, ông không biết điều gì đang xảy ra ở thế giới bên trên. Nguồn tin tức duy nhất của ông đến từ những linh hồn chết gần đây, sẽ cung cấp đủ cho ông những tin đồn mới nhất.
Thực tế, ở thời kỳ Hy Lạp cổ đại, bất cứ khi nào bạn cầu khẩn tên của Hades, bạn phải đấm mạnh vào mặt đất, bởi vì đó là cách duy nhất để thu hút sự chú ý của ông. Đại loại như,
Này, tôi đang nói chuyện với ông!
Tại sao bạn
muốn thu hút sự chú ý của Hades? Tôi không chắc.
Cuối cùng toàn bộ Âm phủ sẽ được gọi là
Hades theo thần Hades, điều này làm mọi việc trở nên rối; nhưng Âm phủ thực sự đã ở đó lâu hơn các vị thần rất nhiều. Tên nguyên thủy của nó là Erebos, và khi Hades đảm nhận, nơi này thực sự là một ngôi nhà cần sửa chữa.
Cùng bắt đầu với hệ thống ống nước. Năm dòng sông khác nhau chảy vào Âm phủ, và bạn sẽ không muốn sử dụng bất cứ dòng sông nào để tắm hay đánh răng. Dòng sông
ít nguy hiểm nhất là Cocytus, Sông Khóc Than, trông có vẻ hiều hòa. Nước của nó xanh đen chảy hiền hòa qua những vùng đất của Erebos, với nhiều khu vực xinh đẹp bên bờ sông để picnic; nhưng nếu bạn đến quá gần, bạn sẽ nghe thấy những tiếng khóc của những linh hồn đau đớn khuấy động trong dòng nước.
Thấy chứ, Cocytus được nuôi bởi nước mắt của những linh hồn bị đày đọa. Chỉ cần ở gần nó sẽ làm bạn rơi vào trạng thái trầm cảm. Nếu bạn thực sự
chạm vào dòng nước… ồ, tin tôi đi, bạn không muốn làm thế đâu. Không có con số video về những chú cún dễ thương trên Internet sẽ nâng tinh thần bạn lên lại đâu.
Dòng sông thứ hai là Phlegethon, Sông Lửa. Nó gầm gừ qua các hang động ở Âm phủ giống như một dòng dầu hỏa đang cháy, cắt những nguồn nước bằng đá núi lửa đen, phát sáng mọi thứ đỏ thẫm, làm không khí ngập trong khói và lửa đến khi dòng dông cuối cùng lao xuống như một ngọn thác lửa vào vực sâu của Tartarus, giống như nền móng của nền móng.
Vậy, đúng… khi Hades bật nước nóng trên bồn tắm của ông, ông sẽ có một mặt đầy Phlegethon đang cháy. Không nghi ngờ vị thần này luôn luôn có tâm trạng xấu.
Vấn đề ngớ ngẩn là, nước Phlegethon sẽ không giết bạn, thậm chí nếu bạn là người phàm. Chắc chắn, nó sẽ cháy như ớt xào trong axit. Nó sẽ khiến bạn
ước bạn đã chết. Nhưng dòng sông thực sự để được thiết kế để giữ các nạn nhân của nó sống sót vì thể họ phải chịu đựng vĩnh viễn – hooray! Nhiều linh hồn tội lỗi phải bơi trong nó vĩnh viễn, hoặc bị mắc kẹt trong nước bốc lửa lên đến cổ.
Theo một vài truyền thuyết, Phlegethon thực sự có thể thiêu cháy những tội ác của bạn để bạn rời đi nếu bạn đã sẵn sàng, thực sự hối tiếc vì những gì bạn đã làm. Nếu bạn muốn kiểm tra giả thuyết đó, tiến lên và nhảy xuống. Tôi, tôi nghĩ tôi sẽ bỏ qua.
Dòng sông thứ ba, Acheron, là Sông Đau Đớn. Nếu bạn đoán nó là đau đớn, bạn giành được một cái bánh quy! Acheron bắt đầu ở thế giới phàm trần, gần một đền thờ của cái chết ở Epirus. Có lẽ đó là lý do tại sao những hồn ma bị kéo đến đó và lấp đầu dòng sông với những nỗi đau và chịu đựng của chính họ. Acheron uốn khúc cho đến khi nó đâm vào đưới lòng đất và đổ vào Erebos. Ở đó nó mở rộng thành một đầm lầy tối, ẩm thấp và rộng gây đau đớn cho bất cứ ai không đủ may mắn mà chạm vào nước của nó hay thậm chí
nghe dòng chảy của nó. Sau một thời gian, Acheron chia thành hai dòng sông nhỏ - Cocytus và Styx – chảy theo hay hướng khác nhau đến khi cả hai đều đổ xuống Tartarus.
Dòng sông thứ tư là dòng sông tôi ít thích nhất: Lethe, Sông Lãng Quên. (Tôi đã có vài kinh nghiệm với chứng quên. Câu chuyện dài.) Dù sao thì, Lethe trông có vẻ vô hại. Ở hầu hết các nơi nó là một khu vực nhẹ nhàng của dòng nước trắng sữa chảy qua một cái giường cạn từ những tảng đá chảy róc rách làm mắt bạn cảm thấy nặng trĩu. Bạn sẽ nghĩ bạn có thể lội qua dòng sông này, không vấn đề gì. Lời khuyên của tôi? Đừng.
Chỉ một giọt nước của Lethe sẽ xóa sạch trí nhớ ngắn hạn của bạn. Bạn sẽ không nhớ bất cứ điều gì xảy ra vào tuần trước. Uống một ly đầu, hay lội qua dòng nước, trí não bạn sẽ hoàn toàn bị xóa sạch. Bạn sẽ không bao giờ nhớ tên của mình, hay nơi bạn đến, hay thậm chí New York Yankess[*]
rõ ràng giỏi hơn Boston Red Sox[**]. Tôi biết – kinh khủng, đúng không?
[*], [**] tên của hai đội bóng chày Mỹ
Tuy nhiên, đối với vài linh hồn của người chết, Lethe thực sự là một lời chúc phúc. Những đám đông các hồn ma luôn tập trung ở bờ sông, uống nước từ dòng sông vì thế họ có thể quên những cuộc sống xưa của họ, bởi vì bạn không thể tưởng nhớ những gì bạn không nhớ. Thỉnh thoảng các linh hồn thậm chí được cho phép để đầu thai – để được hồi sinh trên thế giới người phàm một cuộc sống khác. Nếu bạn lấy cơ hội đó, bạn
phải uống nước từ dòng sông Lethe trước vì thế bạn sẽ không nhớ cuộc sống cũ của bạn. Bởi vì, thực sự - có ai muốn trải qua mười hai năm buồn tẻ ở trường học lại nếu bạn nhớ đã làm việc đó trước đây?
Cây anh túc mọc khắp theo bờ sông Lethe, đó là lý do tại sao tinh chất cây anh túc có sức mạnh để làm mọi người ngủ và quên đi đau đớn của họ. (Chúng ta gọi nó
thuốc phiện, các bạn trẻ à. Và đừng nghiện ngập, bởi vì NGHIỆN NGẬP LÀ XẤU. Được rồi, tôi phải để điều đó lại tại đây.) Tại một chỗ, Lethe uốn cong quanh lối vào một hang động tối nơi thần Hypnos sống – thần của giấc ngủ. Nó trông như thế nào bên trong? Chưa ai từng mô tả nó, có lẽ bởi vì bất cứ ai đủ ngu ngốc rơi vào giấc ngủ và không bao giờ trở ra lại.
Dòng sông thứ năm ở Âm phủ là Styx, Sông Thù Hận. Nó chắc chắn là dòng sông nổi tiếng nhất, nhưng cái tên dường như tự làm làm cụt hứng bất cứ cơ hội nào cho du khách. “
Này, những đứa trẻ, chúng ta sắp đến Sông Thù Hận cho kì nghỉ mùa xuân!” “Yay!”
Styx chảy qua những phần sâu nhất, tối nhất của Âm phủ. Một số truyền thuyết nói rằng nó được tao ra bởi thần Titan nước, Tethys, và được cung cấp vởi những dòng suối mặn từ đáy của đại dương.
Styx chảy vòng quanh Erebos như một đường hào, vì thế bạn chắc chắn
phải băng qua nó để tiến vào Âm phủ. “Một vài câu chuyện nói rằng Acheron là dòng sông bạn phải băng qua, như bởi vì Styx là một nhánh của Acheron, tôi đoán cả hai phiên bản đều đúng.)
Dòng chảy tối và lờ đờ, luôn luôn được bao phủ trong màn sương mùi-linh hồn, và nước bào mòn xác thịt người phàm. Trộn axit sunfuric với nước thải và một lượng chất lỏng căm ghét bắn tung tóe, và bạn có Styx.
Vì vậy bạn đang tự hỏi: Tại sao mọi người sẽ
muốn đi xuống Âm phủ? Tôi không biết. Nhưng thậm chí từ khi con người được tạo ra, bất cứ khi nào họ chết, linh hồn của họ hình như theo bản năng kéo xuống Erebos, giống như những con lemmút nhảy xuống vách đá, hay hành khách túm tụm ở Quảng trường Thời Đại. Bạn có thể nói với họ tất cả những gì bạn muốn đó là một ý tưởng ngu ngốc, nhưng họ cứ tiếp tục làm điều đó.
Vấn đề là, các linh hồn không có cách xác thực để băng qua Sông Styx. Vài người cố bơi qua nó. Những người khác cố gắng, chỉ để hòa tan trong nước. Nhiều người chỉ đi lang thang theo phía phàm trần của dòng sông, khóc than và chỉ vào phía kia như thể,
tôi muốn đi qua đó!
Cuối cùng, một daimon chăm chỉ tên là Charon quyết định kinh doanh. Daimon là gì? Nó không phải là một loại-quỷ với một cái chĩa với một cái đuôi và da đỏ. Daimon là những linh hồn bất tử, giống như là ít thần thánh hơn. Một số trông như những con quái vật hoặc người phàm. Một số tốt. Một số xấu. Một số chỉ giống như đi lang thang.
Gã Charon này là con trai của Nyx, nữ thần của màn đêm. Charon có thể sử dụng những hình dáng khác nhau, nhưng hầu như mọi lúc ông xuất hiện như một ông già xấu xí trong cái áo choàng rách nát, với bộ râu nhờn và một cái mũ chóp. Nếu dó là tôi và tôi có thể thay đổi hình dạng, tôi sẽ đi xung quanh trông như Brad Pitt[*]; nhưng tôi đoán Charon không quan tâm về việc gây ấn tượng với những hồn ma.
[*] một diễn viên Mỹ
Dù sao thì, một ngày kia Charon nhận ra tất cả những linh hồn phàm trần kêu la ầm ỉ để đến Erebos, vì thế Charon tự làm cho mình một con thuyền và bắt đầu đưa mọi người qua sông.
Dĩ nhiên, không miễn phí. Ông chấp nhận vàng, bạc và hầu hết các thẻ tín dụng chính. Bởi vì Âm phủ không có quy định gì, Charon chỉ đòi bất cứ gì ông muốn. Nếu ông ta thích bạn, ông có thể để bạn qua với vài đồng xu. Nếu ông ta không thích bạn, ông sẽ yêu cầu một gia tài. Nếu bạn không đủ may bắn để được chôn cất không có tiền - ồ, tốt! Bạn sẽ phải đi lang thang bên bờ người phàm của Styx mãi mãi. Một vài người chết thậm chí bị kéo trở lại thế giới người phàm để săn sự sống giống như những con ma.
Thậm chí nếu bạn băng qua được Styx, bạn sẽ thấy Erebos hoàn toàn hỗn loạn. Những con ma
được cho là chia thành những nhóm khác nhau theo việc họ tốt như thế nào trong cuộc trống của họ. Nếu họ là những kẻ cặn bã tồi tệ, họ đi đến Cánh đồng Trừng phạt để hưởng thụ sự tra tấn vĩnh viễn. Nếu họ tốt, họ đến Elysium, nơi giống như Thiên Đường, Las Vegas và Disneyland kết hợp lại. Nếu những linh hồn không đặc biệt tốt hay xấu trong đời giống như là tồn tại (hầu hết mọi người), họ bị đưa dến lang thang mãi mãi ở Cánh đồng Asphodel, không phải là nơi tồi tệ - chỉ buồn chán cực kì, tê não.
Đó là cách các linh hồn được phân loại, theo lý thuyết. Thật không may, trước khi Hades đảm nhận, không ai giữ trật tự ở Âm phủ. Nó giống như một ngày học mà tất cả các giáo viên của bạn đều bị ốm và bạn không có gì ngoài những người thay thế không biết luật lệ, những đứa trẻ tự nhiên có toàn bộ lợi thế. Những linh hồn có tội từ Cánh đồng Trừng phạt lẻn vào Asphodel và không ai ngăn họ. Các linh hồn từ Asphodel lẻn vào bữa tiệc liên hoan ở Elysium. Và một vài linh hồn thực sự khờ dại nhưng cao quý được đưa đến Elysium đi sai hướng, kết thúc ở Cánh đồng Trừng phạt, và hoặc không thể ra khỏi đó hoặc quá tốt để phàn nàn về điều đó.
Để làm vấn đề trở nên tồi tệ hơn, thậm chí những linh hồn đến nơi chúng nên đi không luôn xứng đáng ở đó, bởi vì trước khi Hades quản lí, bạn được đánh giá ở thế giới bên kia khi bạn vẫn đang sống.
Hệ thống đó làm việc như thế nào? Tôi không biết. Rõ ràng một nhóm ba thẩm phán sống phỏng vấn bạn ngay trước khi bạn chết và quyết định bạn xứng đáng Cánh đồng Trừng phạt, Elysium hay Asphodel. Đừng hỏi tôi làm sao các thẩm phán biết bạn nói dối. Có lẽ họ đoán. Có lẽ các vị thần nói với họ. Có lẽ các thẩm phán chỉ hét lên với những người ngẫu nhiên, “Này, các ngươi! Ra khỏi đây! Đến lượt ngươi chết rồi!”
Dù sao thì, những thẩm phán lắng nghe lời khai của bạn và quyết định số mệnh của bạn vĩnh viễn. Đoán xem điều gì xảy ra. Con người nói dối. Họ hối lộ các thẩm phán. Họ xuất hiện với những trang phục tốt nhất, cười tâng bốc và cư xử tốt để các thẩm phán sẽ nghĩ họ
là tốt. Họ mang đến những bằng chứng để nói rằng, “Ồ, đúng. Gã này sống một cuộc sống
hoàn toàn tuyệt. Ông ta hầu như không hành hạ ai.” Những thứ như thế.
Rất nhiều con người độc ác cố gắng mê hoặc đường đến Elysium, và rất nhiều người tốt không tâng bốc các thẩm phán hạ cánh ở Cánh đồng Trừng phạt.
Bạn nắm được ý tưởng… Âm phủ là một mớ hỗn độn. Khi Hades tiếp quản, ông nhìn xung quanh và nói, “Nuh-uh! Điều này không hiệu quả!”
Vì thế ông lên Olypmpus và giải thích tình huống với Zeus. Có được sự tán thành của Zeus cho những gì ông lên kế hoạch để làm khá giày vò Hades, nhưng ông biết ông cần có ngón-tay-cái-giơ-lên của Kẻ Quyền Lực cho bất kì thay đổi lớn nào với thế giới bên kia, đặc biệt từ khi con người có liên quan. Các vị thần cân nhắc con người chia sẻ tài sản.
Zeus lắng nghe và cau mày trầm ngâm. “Vậy anh đề xuất điều gì?”
“Ồ,” Hades đáp, “chúng ta có thể giữ hội đồng ba thẩm phán, nhưng -”
“Cử tọa có thể bình chọn!” Zeus đề nghị. “Vào cuối mỗi mùa, người phàm chiến thắng sẽ được vương miện Thần tượng Elysian!”
“À, không,” Hades đáp. “Thực ra, ta đang nghĩ các thẩm phán có thể là những linh hồn của người chết hơn người còn sống. Và mỗi linh hồn người phàm sẽ chỉ được phán xét khi họ đến Âm phủ.”
“Vậy… không phải một định dạng cạnh tranh à? Hmm, quá tệ.”
Hades cố gắng giữ sự bình tĩnh. “Thấy chứ, nếu các thẩm phán là những linh hồn dưới sự quản lý của ta, họ sẽ không thể bị ảnh hưởng. Các linh hồn đến trước hội đồng sẽ cởi bỏ mọi thứ trừ bản chất của họ. Họ không thể dựa vào bề ngoài nhìn được hay quần áo hấp dẫn. Họ không thể hối lộ những thẩm phán hay kêu gọi nhân chứng. Tất cả những hành vi tốt và xấu của họ sẽ được phơi bày, bởi vì các thẩm phán có thể về ngữ nghĩa thấy xuyên qua họ. Nói dối là không thể.”
“Ta thích nó,” Zeus đáp. “Anh sẽ chọn ai làm thẩm phán?”
“Có lẽ ba người chết là vua ở thế giới bên trên,” Hades nói. “Những vị vua từng vượt qua sự phán xét.”
“Tốt,” Zeus đồng ý. “Miễn là các vị vua đều là con trai
của ta. Đồng ý chứ?”
Hades nghiến răng. Ông không thích em trai liên quan đến mọi việc, nhưng bởi vì hầu hết các vị vua Hy Lạp là con trai của Zeus, sẽ vẫn có nhiều vị vua để lựa chọn. “Đồng ý.”
Zeus gật đầu. “Làm sao anh đảm bảo những thẩm phán có hiệu quả, và các linh hồn đến nơi chúng nên đến?”
Hades cười lạnh. “Ồ, đừng lo lắng. Ta đã kiểm soát được điều đó rồi.”
Khi ông trở lại Erebos, Hades bổ nhiệm ba vị vua trước, tất cả các con trai á thần của Zeus, như những thẩm phán người chết nổi tiếng của ông: Minos, Aiakos, và Rhadamanthys.
Sau đó ông tập trung ba nữ thần Báo Thù – những linh hồn trả thù được tạo nên từ máu của Ouranos hàng thế kỉ trước. Hades thuê họ trở thành những tay sai đắc lực của ông, với lời triệu tập tốt, bởi vì không ai muốn vượt qua một bà già quỷ dữ với hơi thở hôi thối và một sợi roi.
Giống như hầu hết daimon, các nữ thần Báo Thù có thể sử dụng những hình dáng khác nhau, nhưng họ thường xuất hiện như những bà lão xấu xí với mái tóc dây dài, áo choàng đen rách nát, và cánh dơi khổng lồ. Những sợi roi bốc cháy của họ có thể gây ra những vết thương đau đớn với người sống hay chết, và họ có thể bay một cách vô hình, vì thế bạn không bao giờ biết khi nào họ sẽ nhào xuống bạn.
Hades dùng họ để giữ người chết xếp hàng. Thỉnh thoảng ông để các nữ thần Báo Thù phát điên và thiết kế những loại hình tra tấn mới cho những linh hồn chết tồi tệ nhất. Ông có thể gửi các nữ thần Báo Thù theo người sống nếu họ thừa nhận một tội ác thực sự khủng khiếp – giống như giết hại một thành viên gia đình, mạo phạm một đền thờ, hay hát những bài hát Hành trình trong đêm karaoke.
Sư cải thiện Âm phủ tiếp theo của Hades: ông khiến nó dễ hơn rất nhiều cho các linh hồn người chết tìm đến Erebos. Ông thuyết phục Hermes, thần sứ giả, giữ một trạm quan sát cho những linh hồn đi lạc bên bờ phàm của Styx. Nếu Hermes thấy bất cứ con ma nào trông bối rối, ông sẽ gợi ý cho họ hướng chính xác và cung cấp cho họ một bản đồ cầm tay nhiều màu sắc, những lời khen của Phòng Thương mại Âm phủ.
Một khi các linh hồn người chết đến Sông Styx, daimon Charon sẽ đưa họ qua với một mức phí tiêu chuẩn một đồng bạc. Hades đã thuyết phục ông (hãy đọc:
đe dọa ông) để tính phí mọi người cùng giá.
Hades cũng lan truyền lời nói với người phàm trên kia rằng họ tốt hơn là làm nghi thức tang lễ nghiêm túc, hoặc họ sẽ không được cho phép vào Âm phủ. Khi bạn chết, gia đình bạn nên cúng cho các vị thần. Họ phải cho bạn một sự chôn cất đúng đắn và đặt một đồng vào dưới lưỡi của bạn vì vậy bạn có thể trả cho Charon. Nếu bạn không có tiền, bạn sẽ kết thúc với việc lang thang ở thế giới người phàm như một con ma vĩnh viễn, vừa vô vị và nhàm chán.
Làm sao Hades truyền lời giữa các người phàm? Ông có đội quân cánh đen hung hãn gọi là
oneiroi, hay những daimon giấc mơ, những người đến thăm người phàm khi họ ngủ, gửi đến những viễn cảnh hay ác mộng.
Đã bao giờ bạn có một trong những giấc mơ nơi bạn giật mình thức giấc bởi vì bạn cảm thấy như mình đang rơi? Chỉ để làm rõ, đó là
oneiroi đang làm rối tung bạn. Họ có lẽ nâng bạn lên và thả bạn xuống. Lần tiếp theo xảy ra, đấm nắm tay xuống nền và hét, “Hades, bảo những daimon ngu ngốc của ông rút đi!”
Một sự nâng cao tiếp Hades đã thực hiện: ông siết chặt bảo an ở cổng Erebos. Ông đi xuống Hội đồng Nhân văn Tartarus và nhận về con chó lớn nhất và độc ác nhất bạn có thể tưởng tượng – một con quái vật tên là Cerberus, nó dường như pha trộn giữ giống pit bull và rottweiler, và một con ma mút lông mịn. Cerberus có ba đầu, vậy nên nếu bạn là một anh hùng người phàm cố gắng lẻn vào lãnh địa của Hades, hay người chết cố gắng lẻn ra, bạn có ba lần nguy cơ bị phát hiện và ăn thịt. Ngoài ra để mài sắc nhanh và vuốt, Cerberus được cho là có một cái bờm làm từ da rắn và một cái đuôi rắn. Tôi không thể xác nhận. Tôi chỉ gặp Cerberus một lần. Trời tối, và tôi gần như chỉ tập trung vào việc không khóc thút thít hay làm ướt quần.
Dù sao thì, một khi các linh hồn đã chết đi vào cổng, họ sẽ được phân loại bởi ba thẩm phán chết nổi tiếng và đưa đến nơi thích hợp của họ. Như tôi nói từ trước, hầu hết mọi người không thực sự hoàn thành nhiều với cuộc sống của họ, họ kết thúc ở cánh đồng Asphodel. Ở đó họ tồn tại như những bóng ma mỏng manh chỉ có thể kêu rít như dơi và trôi đi không mục đích, cố gắng nhớ họ là ai và họ đang làm gì – đại loại như giáo viên trong suốt tiết đầu, trước khi họ có đủ cà phê.
Nếu bạn có một cuộc sống tốt, bạn đi đến Elysium, nơi xinh đẹp bạn có thể đến trong Âm phủ âm u. Bạn có một lâu đài cho riêng mình, đồ ăn thức uống miễn phí, và rất nhiều dịch vụ năm sao cho bất cứ điều gì bạn cần. Bạn có thể lang thang với những người tốt may mắn khác và thư giãn vĩnh viễn. Nếu Elysium trở nên buồn chán, bạn có thể chọn uống nước từ sông Lethe và tái sinh trong một cuộc sống người phàm mới.
Một vài linh hồn
quá tốt, họ sống được ba đời liên tiếp trong sạch. Nếu đó là bạn, bạn có thể nghỉ hưu ở Hòn đảo của Sự ban phúc, là những hòn đảo kiểu Caribbean riêng tư ở trong một cái hồ giữa Elysium. Không nhiều người may mắn hay tốt đẹp như thế. Nó giống như giành chiến thắng giải Sổ số Bóng Quyền Lực Người Tốt.
Nếu bạn đã sống một cuộc đời xấu xa, bạn nhận được sự đối xử tinh quái đặc biệt – nấu sôi trong dầu mãi mãi, bị lột da, bị đuổi bắt bởi những con quỷ đói qua cánh đồng thủy tinh vỡ, hoặc cắt nhỏ dưới một lưỡi dao sắc bén thành một hồ nước chanh. Bạn biết đấy, thông thường hầu hết những hình phạt không mấy sáng tạo, nhưng bạn
thực sự muốn làm phiền Hades, ông có thể luôn luôn xuất hiện với những cách mới và thu phí để hành hạ linh hồn bất tử của bạn.
Một vài ví dụ chứ?
Tantalus. Kẻ đó thật
sai lầm. Ông ta là một vị vua Hy Lạp – một người con trai của Zeus, không ngạc nhiên – người được mời để chia phần bánh thánh và rượu tiên trên núi Olympus với các vị thần. Vinh dự lớn, phải không? Nhưng Tantalus đầy tham lam.
“Wow,” ông nói sau bữa tối, vỗ nhẹ bụng. “Thức ăn ngon thật! Tôi có thể lấy một túi về chia cho những người bạn của tôi ở nhà không?”
“Thánh thần ơi!” Zeus chửi thề. “Hoàn toàn không! Bánh thánh và rượu tiên này là những thứ hiếm và đầy phép thuật. Ngươi không thể chia nó với bất cứ ai.”
“Ồ…” Tantalus cố gắng mỉm cười. “Dĩ nhiên. Tôi hiểu. À… lần tiếp, dùng bữa tối tại cung điện của tôi, được chứ?”
Tantalus nên bỏ qua. Ông nên nhớ điều gì đã xảy ra với Prometheus khi ông ta cố gắng lấy đồ của các vị thần và đưa cho con người. Nhưng Tantalus giận dữ. Ông cảm thấy bị xúc phạm. Các vị thần không tin ông. Họ không muốn ông trở nên nổi tiếng là người phàm mang bánh thánh xuống trái đất.
Càng nghĩ về nó, ông càng giận dữ hơn. Ông mời các vị thần đến một bữa tiệc tại cung điện
của ông, nhưng để trả lại họ, ông quyết định mình sẽ phục vụ họ bữa ăn xúc phạm nhất ông có thể nghĩ đến. Ông chỉ không chắc
điều gì.
Ông đứng trong bếp, nhìn chằm chằm những cái nồi trống rỗng, khi con trai ông Pelops bước vào.
“Tối nay ăn gì, Cha?” Pelops hỏi.
Tantalus chưa bao giờ thích con trai mình. Tôi không biết tại sao. Có lẽ Tantalus biết đứa trẻ sẽ đảm nhận vương quốc của ông ngày nào đó. Những vua Hy Lạp luôn luôn bị hoang tưởng vì những thứ như thế. Dù sao thì, Tantalus trao cho con trai một nụ cười độc ác và lôi ra một con dao giết mổ. “Thật thú vị ngươi nên hỏi.”
Đêm đó, các vị thần tập trung tại cung điện Tantalus để dùng bữa tối và được phục vụ một nồi hầm ngon.
“Đây là thịt gì?” Demeter hỏi, cắn miếng đầu tiên. “Vị như là thịt gà.”
Tantalus có ý đợi đến khi tất cả các vị thần ăn, nhưng ông không thể giữ được những tiếng cười điên loạn. “Ồ… chỉ là một công thức gia đình.”
Zeus cau mày và đặt muỗng xuống. “Tantalus… ngươi đã làm gì?”
Hera đẩy dĩa của mình ra xa. “Và con trai Pelops của ngươi đâu?”
“Thực ra,” Tantalus đáp, “đó là nó trong món hầm. Ngạc nhiên chứ, những kẻ ngốc các người! Ha, ha! Ha, ha!”
Thành thật, tôi không biết ông ta đang mong chờ điều gì. Không phải ông nghĩ các vị thần sẽ cười và vỗ vai ông?
Ồ, Tantalus, ngươi trò đùa cũ. Tốt đấy!
Các vị thần Olympus kinh tởm. Sau tất cả, họ vẫn có căng thẳng hậu trấn thương vì bị nuốt bởi cha họ, Kronos. Zeus lôi ra tia chớp, đốt Tantalus thành tro, và đưa linh hồn nhà vua đến chỗ Hades.
“Hãy làm một hình phạt đặc biệt cho người này,” Zeus nói. “Điều gì đó liên quan đến thức ăn.”
Hades vui vẻ vâng lời. Ông nhúng Tantalus tới eo vào một cái hồ nước sạch, chân ông dính ở đáy sông như xi-măng. Trên đầu Tantalus treo những nhánh cây ma thuật thuật lớn lên thành những trái cây ngọt ngào thơm phức.
Hình phạt của Tantalus là chỉ đứng đó mãi mãi.
Ồ, ông nghĩ, điều này không quá tệ.
Sau đó ông ta đói. Ông cố tóm lấy một trái táo, nhưng những cành cây mọc khỏi tầm với. Ông cố hái một trái xoài. Không may mắn. Ông cố nhảy lên, nhưng chân ông bị dính chặt. Ông cố giả vờ đang ngủ vì vậy ông có thể bắt đầu một cuộc tấn công bất ngờ lên những cây đào. Một lần nữa, không may mắn. Mỗi lần, Tantalus
chắc chắn ông sẽ thành công một trái cây, nhưng ông không bao giờ có thể.
Khi ông khát, ông múc nước, nhưng trước khi tay ông chạm tới miện, nước đã bay hơi một cách thần kỳ, và hai tay ông hoàn toàn khô ráo. Ông cúi xuống, hi vọng nốc trực tiếp từ hồ, nhưng toàn bộ mặt nước lùi xa khỏi ông. Dù cho ông cố gắng thế nào, ông cũng không thể lấy được một giọt nước. Ông chỉ đói hơn và khát hơn, mặc dù thức ăn và nước rất gần – điều
mâu thuẫn nực cười[*], là một từ đến từ tên của ông. Lần tiếp bạn thực sự muốn một điều gì đó nhưng nó chỉ ngoài tầm với, bạn đang bị mâu thuẫn hóa.
[*] nguyên văn tantalizingly
Bài học của cây chuyện là gì? Tôi không biết. Có lẽ:
Đừng băm vằm con trai bạn và cho những người khách bữa tối của bạn ăn nó. Dường như khá rõ ràng với tôi, bất cứ điều gì.
Một gã nữa nhận được hình phạt đặc biệt là Sisyphus. Với một cái tên giống như
Sissy-Fuss bạn phải nhận ra gã này có vài vấn đề, nhưng ít nhất ông ta không làm món hầm con ông. Vấn đề của Sisyphus là ông không muốn chết.
Tôi có thể liên hệ với điều đó. Tôi thức giấc mỗi buổi sáng và nghĩ:
Bạn biết điều gì sẽ tốt hôm nay không? Không chết.
Nhưng Sisyphus làm mọi việc đi quá xa. Một ngày kia, Tử thần xuất hiện ở nhà ông. Và về Tử thần, ý tôi là Thanatos, vị thần của cái chết, the Grim Reaper[*], một trong những đại úy chính của Hades.
[*]Tên của thần chết ở Anh
Sisyphus mở cửa và nhận thấy một người đàn ông to lớn với đôi cánh đen hiện ra lù lù trước ông.
“Chào buổi chiều.” Thanatos tra cứu bản ghi chép của ông. “Ta có một lá thư cho Sisyphus – một cái chết đau đớn, yêu cầu chữ ký. Ngươi là Sisyphus à?”
Sisyphus cố gắng che giấu sự sợ hãi của ông. “Ừm… Sao, đúng vậy! Mời vào! Để tôi lấy bút.”
Khi Thanatos cúi xuống cánh cửa thấp, Sisyphus tóm lấy vật nặng gần nhất ông có thể tìm thấy – một cái chày ông dùng để nghiền bột – và đập vào đầu thần của cái chết.
Thanatos ngất xỉu. Sisyphus trói ông ta lại, bịt miệng ông, và nhét ông xuống dưới giường. Khi bà Sisyphus về nhà, bà như thể, “Tại sao có một đôi cánh không lồ nhô ra dưới giường?”
Sisyphus giải thích những gì đã xảy ra. Vợ ông không hài lòng.
“Điều này sẽ làm hai chúng ta gặp rắc rối,” bà nói. “Ông nên chết.”
“Tôi cũng yêu bà,” Sisyphus lẩm bẩm. “Sẽ ổn thôi. Bà sẽ thấy.”
Nó không ổn. Không có Thanatos làm việc, con người ngừng chết. Đầu tiên, không ai phản đối. Nếu bạn được cho là chết và bạn không, tại sao phải phàn nàn?
Sau đó một trận chiến lớn nổ ra giữa hai thành phố Hy Lạp, và Ares, thần của chiến tranh, nghi ngờ. Ông bay lượn qua những chiến trường như ông luôn làm, sẵn sàng cho một ngày chém giết thú vị. Khi hai đôi quân va vào nhau, không người lính nào ngã. Họ chỉ cứ chơi đùa với nhay, chém nhau một ít. Mọi thứ trở nên lộn xộn, với rất nhiều máu tươi và máu đông, nhưng không ai chết.
“Tử thần đâu?” Ares gào lên. “Điều này không nếu không có Tử thần!”
Ông bay khỏi chiến trường và bắt đầu hỏi tất cả trên thê giới: “Xin lỗi, ngươi có thấy Tử thần không? Gã to lớn với đôi cánh đen? Thích gặt hái các linh hồn?”
Cuối cùng ai đó đề cập đến họ thấy một người như thế đến nhà của ông già Sisyphus.
Ares đập vỡ cửa trước của Sisyphus. Ông đẩy ông già qua một bên và nhận thấy cánh trái của Thanatos nhô ra ở dưới giường. Ares kéo thần chết ra, thổi bay lớp bụi, và cắt dây trói của ông. Sau đó cả hai vị thần nhìn chằm chằm Sisyphus.
Sisyphus lùi về góc. “Ừm, nhìn này, các chàng trai, tôi có thể giải thích -”
BOOM!
Ares và Thanatos làm ông ta bốc hơi với một vụ nổ gấp đôi của cơn thịnh nộ thần thánh.
Từ khi linh hồn của Sisyphus tìm được đường xuống Âm phủ, Sisyphus cách nào đó có được một người nghe là Hades.
Người đàn ông già quỳ xuống trước ngai của vị thần. “Chúa tể Hades, tôi biết tôi đã làm một điều xấu. Tôi sẵn sàng đối mặt với sự trừng phạt của mình. Nhưng vợ tôi! Bà đã không làm một lễ tang đúng đắn cho tôi! Làm sao tôi có thể hưởng thụ sự đày đọa vĩnh viễn biết rằng vợ mình không tôn trong các vị thần với những lễ vật hiến tế như người yêu cầu? Làm ơn, cho phép tôi trở về thế giới đủ lâu chỉ để rầy la vợ mình. Tôi sẽ tự trở lại.”
Hades cau mày. Dĩ nhiên ông nghi ngờ, nhưng ông luôn luôn có cảm tưởng rằng các linh hồn không thể nói dối. (Ông đã lầm.) Và câu chuyện của Sisyphus cũng làm đầy ông với sự xúc phạm. Hades ghét khi con người không coi trọng lễ tang. Và hiến tế cho các vị thần? Những điều đó thậm chí còn quan trọng
hơn!
“Tốt,” Hades đáp. “Hãy đi rầy la vợ của ngươi, nhưng đừng đi quá lâu. Khi ngươi trở lại, ta sẽ có một hình phạt đặc biệt sẵn sàng cho ngươi.”
“Tôi không thể đợi!” Sisyphus nói.
Vì vậy linh hồn của ông ta trở lại thế giới. Ông tìm nhất những phần bốc hơn còn lại của mình và bằng cách nào đó ông biến chúng lại cùng nhau thành một cơ thể bình thường. Bạn có thể ngạc nhiên khi vợ ông ngạc nhiên khi Sisyphus đi vào cửa chính, còn sống như mọi khi. “Em yêu, tôi về nhà rồi!”
Sau khi vợ ông thức dậy khỏi cơn ngất, Sisyphus kể bà nghe câu chuyện ông tài tình thoát khỏi tử thần một lần nữa như thế nào.
Vợ ông không thích thú. “Ông không thể lừa Hades mãi mãi,” bà cảnh báo. “Ông đang chuốc lấy phiền phức đấy.”
“Tôi đã bị kết án đến Cánh đồng Trừng phạt rồi,” Sisyphus nói. “Tôi còn phải mất gì nữa? Ngoài ra, Hades bận rộn. Ông ta gặp hàng ngàn linh hồn mỗi ngày. Ông thậm chí sẽ không biết tôi đã đi.”
Trong vài năm sau, kế hoạch của Sisyphus thực sự có hiệu quả. Ông giữ kín danh tiếng. Ông hầu như ở nhà mọi lúc, và khi ông phải ra ngoài, ông mang râu giả. Hades
thì bận rộn. Ông quên tất cả về Sisyuphus, đến khi một ngày Thanathos đột ngột hỏi: “Này, ngài sẽ làm gì với gã đáng sợ nhét tôi dưới giường hắn?”
“Ồ…” Hades cau mày. “Whoops.”
Lần này, Hades cử thần sứ giả Hermes đển tìm Sisyphus. Hermes đội một cái mũ sắt, vì thế ông không thể bị đập mạnh vào đầu quá dễ dàng. Và vị thần sứ giả lôi Sisyphus trở lại Âm phủ và ném ông ta xuống chân ngai của Hades.
Hades cười lạnh. “Ngươi sẽ nói dối với
ta, phải không? Ồ, ta có thứ
rất đặc biệt cho ngươi!”
Ông mạng Sisyphus đến giữa Cánh đồng Trừng phạt, đến một ngọn đồi cao một trăm năm mươi mét với sườn đồi nghiên bốn lăm độ, hoàn hoản cho môn trượt ván. Ở dưới đáy của ngọn đồi là một tảng đá tròn lớn có kích thước của một cái xe ô tô đặc.
“Của ngươi đây,” Hades nói. “Ngay khi ngươi cố gắng đẩy tảng đá này lên đỉnh đồi đó, ngươi có thể đi. Hình phạt của ngươi sẽ xong.”
Sisyphus thở phào nhẹ nhõm. Ông đã mong chờ tồi tệ hơn nhiều. Chắc chắn, tảng đá trông nặng. Đẩy nó lên ngọn đồi sẽ rất tệ, nhưng ít nhất nó sẽ không phải là không thể.
“Cảm ơn, Chúa tể Hades,” Sisyphus đáp. “Ngài rất khoan dung.”
“Đúng.” Đôi mắt đen của Hades lóe lên. “Khoan dung.”
Vị thần biến mất trong một đám mây ảm đạm, và Sisyphus bắt đầu làm việc.
Không may, ông sớm nhận thấy công việc của mình
là bất khả thi. Đẩy tảng đá rút hết từng chút sức mạnh của ông, và ngay khi Sisyphus đến gần đỉnh đồi, ông mất kiểm soát. Dù cho ông cố gắng thế nào, tảng đá sẽ lăn trở lại chân đồi. Hoặc nó sẽ đè lên ông ta
sau đó lăn trở lại chân đồi.
Nếu Sisyphus ngừng lại để nghỉ ngơi, một trong những Nữ thần Báo thù sẽ đến và quất roi vào ông đến khi ông di chuyển lại. Sisyphus bị đọa đày lăn tảng đá của ông lên đỉnh đồi mãi mãi, không bao giờ chạm được đỉnh.
Một kết thúc hạnh phúc khác! Ares, thần chiến tranh, bắt đầu ngắm nhìn con người lại chết. Bà Sisyphus có một ít bình yên và yên tĩnh. Và Thanatos, thần chết, quyết định không rung chuông cửa bất kì ai và yêu cầu kí tên nữa. Từ đó trở đi, ông chỉ lén lút vô hình xung quanh và bắt những linh hồn nạn nhân của ông mà không báo trước. Vì vậy nếu bạn đang lên kế hoạch sống mãi mãi bằng cách trói thần chết và nhét ông ta xuông giường bạn không có may mắn đâu.
Vậy đó là cách Hades làm Âm phủ có tổ chức. Ông xây cung điện tối của mình trên rìa của Cánh đồng Asphodel, và từ khi ông cưới Persephone, ông thỉnh thoảng nghỉ ngơi và vui vẻ như một vị thần Âm phủ có thể.
Ông bắt đầu nuôi một đàn gia súc đen vì thế ông có thể có thịt tươi và sữa, và ông bổ nhiệm một daimon tên là Menoetes trông nom đàn bò. Hades cũng trồng một vườn cây lựu ma thuật để tỏ lòng kính trọng vợ ông.
Các vị thần Olympus hiếm khi viếng thăm – ngoại trừ Hermes, người phải chuyển tin tức và các linh hồn – nhưng nếu bạn đột ngột xuất hiện trong phòng ngai của Hades vào bất cứ ngày nào, bạn có thể tìm thấy Thanatos đang đi lang thang, hay các nữ thần Báo Thù, hay ba thẩm phán nổi tiếng. Những nghệ sĩ và nhạc sĩ chết từ Elysium thường được triệu tập đến cung điện để mua vui cho vua.
Persephone và Hades là một cặp đôi hạnh phúc phải không? Thật khó để trả lời. Những câu chuyện cũ thậm chí không rõ ràng về việc liệu họ có con cái không. Hình như Persephone có một người con gái tên là Melinoe, là daimon trông coi những hồn ma và những cơn ác mộng, nhưng Hades có lẽ có hoặc có lẽ không từng trở thành cha. Một số câu chuyện kể rằng người cha là thực sự là Zeus
cải trang Hades, điều này đem chúng ta đến một mức độ kinh tởm hoàn toàn mới.
Một số bài thơ đề cập đến Makaria, con gái của Hades và Persephone. Bà là nữ thần của những cái chết yên bình, như là ngược lại với những cái chết đau đớn, kinh khủng, khủng khiếp, nhưng không có những câu chuyện về bà ấy.
Dù sao thì, Hades không luôn chung thủy với Persephone. Ông là một vị thần. Bạn hi vọng điều gì?
Một lần Hades đến thăm Titan Oceanus ở đáy đại dương. Ông ta làm gì ở đó, tôi không biết. Có lẽ ông đang kiểm trả những dòng nước mặn chảy vào sông Styx. Dù sao thì, trong khi ông đang lang thang, ông bất ngời gặp một nữ thần biển xinh đẹp tên là Leuke, một trong những con gái của Oceanus. Bà cao, nhợt nhạt và đáng yêu, và có lẽ bà đã gây nên một ấn tượng lớn. Cuối chuyến viếng thăm, Hades lừa và mang bà trở lại Âm phủ.
Nó chỉ là một lời chế nhạo, một khoảnh khắc mất trí, nhưng bạn có thể đoán Persephone phản ứng lại như thế nào khi bà phát hiện ra chồng mình đã mua một cô gái lưu niệm về nhà với ông.
“Bà ta đi hoặc tôi đi,” Persephone gầm lên. “Và không chỉ trả bà ta lại đại dương. Bà ta đã cướp chồng tôi! Bà ta phải chết!”
“Ừm… được rồi,” Hades đáp. “Ý tôi là, được! Dĩ nhiên, tình yêu! Tôi đã nghĩ gì vậy?”
Hades chạy xuống cánh đồng Asphodel, nơi Leuke đang đợi ông.
“Sao?” Leuke hỏi. “Ngài lừa tôi và mang tôi đến đây. Ngài lên kế hoạch làm gì với tôi?”
“Thực ra, nó không hiệu quả,” Hades đáp. “Vợ ta không chấp nhận.”
“Thật là một người sửng sốt,” Leuke lẩm bẩm. “Tốt. Đem tôi về nhà!”
“Ta không thể,” Hades đáp. “Persephone muốn nàng chết.”
Leuke trở nên nhợt nhạt hơn. “Điều đó – điều đó không đúng. Ngài đã đánh cắp
tôi!”
“Được rồi,” Hades bảm đảm với bà. “Ta có một ý tưởng. Thay vì giết nàng, ta sẽ chỉ biến nàng thành thứ gì đó – giống như một cây thực vật. Sau đó nàng sẽ sống mãi mãi, và ta có thể luôn luôn nhớ đến nàng.”
“Đó thật là một ý tưởng kinh khủng,”
“Có lẽ một cây gỗ,” Hades phấn khích.
“Không!”
“Một cây cao, nhợt nhạt, trắng,” Hades quyết đinh. “Một cây xinh đẹp như nàng.”
“Tôi -”
POOF.
Leuke trở thành cây dương đầu tiên, và Hades ôm lấy thân bà. “Cảm ơn vì đã hiểu. Ta sẽ luôn nhớ đến nàng.”
Cây dương sinh sôi nhanh chóng, đến khi Cánh đồng Asphodel rải rác chúng – một chút xinh đẹp trên những cánh đồng Asphone ảm đạm. Cây dương trở thành một trong những cây thiêng của Hades, và có khuynh hướng phát triển đặc biệt dày theo những bờ của các dòng sông Âm phủ, có lẽ bở vì Leuke nhớ rằng bà đến từ đại dương và đang cố phát triển đường trở về. Chúc may mắn với điều đó, Leuke.
Sau sự thất bại lãng mạn của ông với nàng dương, Hades trở nên phiền muộn. Một ngày kia ông quyết định một chuyến đi dạo theo sông Cocytus, Sông Khóc than, một nơi ngớ ngẩn để đi dạo nếu bạn đang muốn cổ vũ bản thân.
Hades bất ngờ thấy một người phụ nữ dễ thương trong một bộ váy xanh nhạt ngồi bên dòng nước. Hương thơm của bà phản phất đến ông theo một cơn gió dưới mặt đất – một loại nước hoa ngọt ngào, huyền ảo không giống như bất cứ gì ông từng ngửi.
Ông đi qua và nhìn chằm chằm bà trong ngạc nhiên. Hades có khuynh hướng làm ngạc nhiên mọi người, trở nên quá u ám và vụng trộm và tất cả; vì vậy khi cô gái cuối cùng nhận ra ông bà ngần ngại cảnh giác.
“Ngươi muốn gì?” Bà hỏi.
“Ồ…” Hades thấy khó khăn để suy nghĩ. Đôi mắt người phụ nữ xanh nhạt như váy bà. “Ta là Hades. Nàng có mùi thơm. Nàng là ai?”
Cô gái nhăn mũi. “Dĩ nhiên tôi là Minthe. Con gái của sông Cocytus.”
Hades cau mày. “Những con sông của Âm phủ có nữ thủy thần à? Ta chưa bao giờ biết điều đó.”
“Ồ, có lẽ chúng tôi không tự hào về điều đó,” Minthe lẩm bẩm. Ngài biết đấy, thật không dễ dàng trở thành linh hồn tự nhiên cho một dòng sông than khóc. Tôi sẽ thích ở trên thế giới bên trên hơn, nơi tôi có thể hưởng thụ ánh sáng mặt trời và gió trong lành.”
“Ta sẽ mang nàng lên đó,” Hades thốt lên. “Chỉ là cho ta một nụ hôn, và ta sẽ mang nàng lên thế giới trên kia.”
Minthe cau mày. “Tại sao ngài sẽ?”
“Ta yêu nàng,” Hades đáp một cách ngớ ngẩn, nhưng ông không gặp nhiều phụ nữ xinh đẹp. Cũng đang là mùa xuân. Persephone đã đi thăm mẹ bà trên thế giới người phàm, và Hades cô đơn.
Minthe đứng đó. Bà không chắc phải nghĩ gì về vị thần buồn bã này, nhưng một chuyến du lịch lên thế giới trên kia nghe có vẻ tốt. Bà đáp, “Được rồi.”
Bà hôn ông. Hades ôm lấy bà, bà họ cùng nhau tan đi.
Họ xuất hiện bên kia một ngọn đồi gần thị trấn Hy Lạp của Pylos. Minthe thở hổn hển khi bà thấy bầu trời xanh và mặt trời, những ngọn đồi xanh nối tiếp mãi mãi.
Bà mỉm cười và choàng tay ôm Hades, và khoảng hai mươi giây họ đắm chìm trong tình yêu. Hương thơm của Minthe làm say sưa.
Sau đó điều gì đó thay đổi. Hades trở nên căng thẳng. Có lẽ không khí trong lành đã làm sạch trí óc ông.
“Ta đang làm gì?” ông khóc than, đẩy Minthe qua bên cạnh. “Giờ là mùa xuân. Vợ ta sẽ ở đâu đó quanh đây, làm cây trồng phát triển và những thứ linh tinh. Bà ấy sẽ tìm thấy chúng ta!”
“Ai quan tâm?” Minthe hỏi. “Ngài nói là ngài yêu tôi.”
“Ta – ta -” Hades nuốt khan.
Đôi mắt xanh lá của Minthe rực rỡ. Bà rất xinh đẹp và bà có mùi thơm, nhưng giờ Hades nhận ra tình yêu của họ là vô vọng. Ông nhớ ánh nhìn đầy sát khí trong đôi mặt Persephone khi bà nghe về Leuke.
“Ta phải trở lại Erebos,” Hades nói. “Hãy hưởng thụ thế giới bên trên.”
“Ngài sẽ quay lại, phải không?” Minthe hỏi.
“Ừm…” Hades bỏ dở và tan biến.
Minthe nên quên ông ta. Bà đã đến được thế giới phàm trần! Bà có thể tìm thấy một dòng sông mới để trói cuộc đời mình vào nó. Bà có sẽ sống vĩnh viễn trong những cánh rừng và ngọn đồi xinh đẹp của Hy Lạp.
Nhưng không. Quá dễ dàng!
Bị vứt bỏ trên sườn đồi làm bà ta giận dữ. Bà chợt nhận ra rằng bà đã ôm thần Hades với những ngón tay nhỏ của mình mà không hề cố gắng. Bà thực sự
rất xinh đẹp. Và bà có mùi thơm. Bà xứng đáng trở thành nữ hoàng.
“Hades yêu
ta!” bà hét với cơn gió. “Ông sẽ trở lại và đón ta, đưa
ta làm nữ hoàng của Âm phủ! Ta xinh đẹp hơn Persephone, và và tuyệt vời hơn, và thơm hơn, và -”
Sườn đồi rung động ầm ầm. Cây cỏ và hoa bay vòng vòng thành một cái phễu đám mây cánh hoa. Nữ thần Persephone xuất hiện như một người khổng lồ cao mười lăm mét.
Lúc đó, Minthe nhận ra mình đã phạm lỗi lầm.
“NGƯƠI, XINH ĐẸP HƠN TA?” Persephone nói oang oang. “ĐÚNG, CHÍNH XÁC! MẶC DÙ NGƯƠI THƠM. CÓ LẼ TA CÓ THỂ TÌM MỘT CÔNG DỤNG CHO NGƯƠI GIỮA NHỮNG CÂY TRỒNG!”
Persephone giơ bàn chân mang sandal khổng lồ của mình lên và đạp Minthe bẹp nát. Khi bà làm bôi bàn chân mình băng qua sườn đồi, những cây xanh nhỏ mọc lên. Lá của chúng có mùi tuyệt vời bất cứ khi nào họ giã chúng. Persephone quyết định gọi chúng là cây
bạc hà[*], và ngọn đồi gần Pylos nơi lần đầu tiên chúng phát triển vẫn được gọi là núi Minthe.
[*] nguyên văn “mint”
Vậy nên thần tiếp theo bạn ăn kem hạt sô-cô-la bạc hà, bạn có thể cảm ơn Persephone, mặc dù nó hơi khó để ăn thứ mà khi bạn nhận ra nó được làm từ một nữ thần sông bị giẫm nát.
Sau đó, Hades không có nhiều mối tình. Ông hầu như ở trong cung điện và bận rộn với công việc của mình.
Mặc dù, những anh hùng người phàm luôn không để
ông được yên. Họ cứ xuất hiện, yêu cầu nhiều thứ. Một anh hùng muốn con chó của ông, Cerberus. Một anh hùng khác muốn Hades trả lại tình yêu của hắn sống lại. Thậm chí một anh hùng khác cố bắt cóc Persephone. Có lẽ tôi sẽ kể cho bạn nghe những câu chuyện đó vào lúc khác, nhưng tất cả những thứ Âm phủ ảm đạm này làm tôi sợ hãi giam giữ.
Tôi cần ít không khí biển sạch. Cùng đến Địa Trung Hải, và tôi sẽ giới thiệu các bạn cha tôi – một và chỉ một Poseidon.
Tag:
bupbecaumua ,
neihades : có chương mới.