ATALANTA VS. BA TRÁI TÁO: TRẬN ĐẤU TỬ THẦN CUỐI CÙNG
(Phần 3)
Vài tháng sau, một anh chàng tên là Hippomenes tình cờ có việc ở thị trấn. Anh ta xuất thân từ một gia đình giàu có trong một thành phố dưới bờ biển. Cha anh ta, Megareus là con trai của Poseidon, vì vậy rõ ràng Hippomenes có dòng dõi tuyệt vời. Anh ta cũng được huấn luyện trong công việc anh hùng bởi nhân mã thông thái Chiron, ông ấy chỉ dạy những người giỏi nhất. (Gồm cả tôi, tôi đang không khoe mẽ đến thế. Được rồi, có lẽ tôi đang khoe khoang.)
Một buổi sáng, Hippomenes đang lang thang qua thị trấn khi anh ta chú ý thấy tất cả những người địa phương đang đóng cửa cửa hàng và nhanh chóng đến đường đua.
“Có chuyện gì thế?” anh ta hỏi chủ tiệm. “Có vẻ hơi sớm để ngủ trưa.”
Ông chủ tiệm cười toe. “Atalanta có một mẻ người cầu hôn mới để giết… Ý tôi là, đua.”
Ông giải thích về chương trình thực tế nổi tiếng của Atalanta:
Đàn Ông Độc Thân (Kẻ Ta Chuẩn Bị Đuổi Kịp Và Moi Ruột). Hippomenes không chắc liệu nên cười hay nôn ra.
“Điều đó thật kinh khủng!” Anh ta nói. “Những người đàn ông đó hẳn là những tên đần! Không người phụ nữ nào, dù cho tuyệt vời như thế nào, xứng đáng với một sự mạo hiểm như thế.”
“Tôi đoán anh chưa gặp Atalanta,” chủ tiệm nói. Sau đó ông ta nhanh chóng rời đi.
Hippomenes bị sự tò mò đánh bại. Anh ta theo đám đông đến sân thi đấu, nơi nửa tá những người cầu hôn mới đã tập trung để thử vận may của họ. Hippomenes không thể tin quá nhiều người đàn ông có thể ngu ngốc như thế.
Sau đó anh ta thấy Atalanta. Cô đứng một bên thực hiện vài động tác duỗi người. Trong chiếc áo chiton trắng đơn giản của cô, với bím tóc vàng của cô, cô là người phụ nữ xinh đẹp nhất Hippomenes từng thấy. Trong một cơn choáng váng, anh tay chen chúc qua đám đông đến khi anh ta đứng cạnh những người cầu hôn.
“Tôi phải xin lỗi,” anh ta nói với họ. “Tôi đã nghĩ mạo hiểm cuộc sống của ai đó cho bất cứ người phụ nữ nào thật lố bịch. Bây giờ khi tôi đã thấy nàng, tôi hoàn toàn hiểu được.”
Một trong những người cầu hôn cau mày. “Phải, điều đó thật tuyệt, anh bạn. Bước qua một bên. Tuần này là lượt
của chúng ta.”
Atalanta tình cờ nghe được cuộc trao đổi. Cô giả vờ không nhìn, nhưng ngoài khóe mắt của cô đánh giá Hippomenes: tóc xoăn đen, đôi mắt xanh biển, mạnh mẽ, tay chân duyên dáng. Giọng nói của anh ta là thứ thực sự bắt được sự chú ý của cô. Nó ấm áp, dễ chịu và ngọt ngào (đây là lời khoác lác trong tuần của tôi; cảm ơn, lớp học dự bị SAT), như thác nước bên ngoài hang động cũ của Atalanta. Cô cảm thấy sự ấm áp kì lạ trong ngực mình – điều gì đó cô đã không trải qua từ khi Meleager đứng về phía cô trong suốt Cuộc Săn Lợn Kalydonian.
Cô cố gắng làm sạch tâm trí mình. Cô có một cuộc đua để thắng và sáu người cầu hôn để giết.
Vua Iasus gọi người chạy đầu tiên đến chỗ của hắn ta. Atalanta đến vị trí bắt đầu của mình, hai mươi bước phía sau.
Hippomenes quan sát, bị mê hoặc, khi Atalanta đuổi kịp kẻ sẽ là chồng cô người này đến người khác. Cô chạy nhanh hơn một mũi tên bắn từ một cái cung Scythian (giải thích: siêu nhanh). Cô di chuyển duyên dáng hơn một con báo. Và cái cách cô rút mấy con dao của cô ra và giết những kẻ cầu hôn đó… Ôi chao. Thật là một người phụ nữ!
Nếu anh ta có bất cứ sự khôn ngoan nào, Hippomenes đã nên bỏ chạy trong kinh hãi. Thay vào đó, anh ta rơi vào lưới tình vô vọng.
Sau cuộc đua cuối cùng, khi đám đông đang giải tán, anh ta tiến đến chỗ công chúa chiến thắng, người đang lau máu khỏi mấy con dao của mình.
“Ô công chúa xinh đẹp!” Hippomenes nói. “Tôi có thể nói chuyện với nàng không?”
Atalanta không chắc anh ta đang nói chuyện với mình. Cô đang đổ mồ hôi sau sáu cuộc chạy đua. Gương mặt cô đầy vết bẩn từ việc cố gắng hết sức, và bím tóc của cô đã bị tháo ra. Hai chân cô đóng đầy đất sét. Chiếc áo chiton của cô biến màu với máu và nước mắt của những đối thủ đã chết của cô.
Và chàng trai này nghĩ cô xinh đẹp à?
“Ngươi có thể nói chuyện,” cô nói.
“Những người cầu hôn mà nàng chạy đua đó,” Hippomenes nói, “họ không phải là những đối thủ xứng đáng. Vinh quang trong việc đánh bại những người đàn ông như vậy ở đâu chứ? Thay vào đó hãy đua với tôi.
Tôi hiểu giá trị của nàng.”
“Ồ, ngươi hiểu, hả?”
Hippomenes cúi đầu. “Ông của tôi là Poseidon, chúa tể của những con sóng. Tôi biết lực lượng của tự nhiên khi tôi nhìn họ. Những người khác chỉ thấy sắc đẹp của nàng và sự giàu có của cha nàng. Tôi nhìn nàng và tôi thấy những ngọn gió của một cơn bão. Tôi thấy dòng chảy kêu gào của một dòng sông vĩ đại. Tôi thấy người phụ nữ hùng mạnh nhất từng thấy được tạo bởi các vị thần. Nàng không cần người chồng cố gắng làm chủ nàng. Nàng cần một sự cân bằng để chia sẻ cuộc sống của nàng. Để tôi chứng minh tôi là người đàn ông đó.”
Trái tim Atalanta đập vào lồng ngực của cô. Cô chưa bao giờ được khen ngợi theo một cách chân thật như thế.
“Tên của ngươi là gì?” cô hỏi.
“Hippomenes.”
“Ngươi có được gọi là Hippo không?”
“Tôi không.”
“Tốt đấy. Nghe này, Hippomenes, ta đánh giá cao tình cảm, nhưng ta không đáng để mạo hiểm. Ta chắc chắn cả trăm cô gái trong thành phố này sẽ gào thét để cưới ngươi. Hãy tự thực hiện một đặc ân cho chính mình. Chọn một trong bọn họ. Xoay lại, rời đi và quên ngươi từng gặp ta. Ta sẽ ghét phải giết người đàn ông nhã nhặn ở Hy Lạp.”
Hippomenes quỳ tại chân cô. “Quá trễ rồi, công chúa. Bây giờ tôi đã gặp nàng. Tôi không thể quên nàng.” Anh ta nắm tay cô. “Tôi chỉ có thể cầu nguyện tình yêu của tôi mạnh mẽ và không thể bị kiềm chế như nàng. Khi nào chúng ta đua?”
Một dòng điện chạy qua cơ thể Atalanta. Điều cô đang cảm thấy… nỗi buồn? Đáng tiếc? Cô chưa bao giờ yêu ai trước đây. Cô không biết cách để nhận ra xúc cảm.
Cô muốn từ chối cuộc đua với Hippomenes, nhưng cha cô đứng gần đó, quan sát như một con chim ưng. Biểu hiện của ông rõ ràng:
Con đã tạo những luật đó. Bây giờ con phải theo nó.
Atalanta thở dài. “Hippomenes đáng thương. Ta ước ta có thể tha mạng cho ngươi, nhưng, nếu ngươi quyết tâm chết, hãy gặp ta ở đây vào tuần tới, cùng ngày giờ, và chúng ta sẽ xem ai nhanh hơn.”
Hippomenes hôn bàn tay lốm đốm máu của cô. “Vậy thì, tuần sau.”
Khi anh ta rời sân vận động, đám đông tách ra quanh anh ta sợ hãi. Không người nào từng đến gần Atalanta như thế và còn sống. Chắc chắn không ai từng dám hôn tay cô mà không làm phẫu thuật cắt bỏ mặt mình.
Đầu óc Hippomenes đang chạy đua. Anh ta biết anh ta không thể thắng Atalanta mà không có sự giúp đỡ thần thánh. Ông của anh ta là Poseidon tuyệt vời trong nhiều khía cạnh, nhưng Hippomenes nghi ngờ ông ấy có thể giúp đỡ anh trong việc chiến thắng một cuộc chạy đua hay một trái tim phụ nữ. Có lẽ Poseidon có thể làm gián đoạn cuộc đua bằng cách gây ra một trận động đất hay một con sóng thủy triều, nhưng điều đó sẽ giết hàng ngàn người, điều này không phải là thiệt hại phụ thêm mà Hippomenes muốn trong ngày cưới của mình.
Anh ta hỏi chung quanh đến khi anh ta có lời hướng dẫn đến điện thờ gần nhất của Aphrodite. Nó không được dùng đến và bỏ bê ở rìa của thị trấn, tôi cho là bởi vì người dân ở Arcadia thích thú đánh cược vào những cuộc đấu tử thần hơn là lãng mạn.
Hippomenes dọn dẹp điện thờ. Anh ta lau án thờ, sau đó cầu nguyện với nữ thần tình yêu.
“Hãy giúp tôi, Aphrodite!” anh ta kêu lên. “Tình yêu là sức mạnh lớn nhất trên thế giới. Hãy để tôi chứng minh điều đó! Tôi chắc chắn Atalanta yêu tôi. Tôi yêu nàng, nhưng nàng thờ phụng nữ thần đồng trinh, Artermis. Hãy cho thế giới thấy
người là nữ thần hùng mạnh nhất! Hãy giúp tôi giành được trái tim Atalanta bằng cách chiến thắng cuộc đua này!”
Một cơn gió cuộn xoáy qua điện thờ, lấp đầy không khí với mùi của hoa táo. Một giọng nói phụ nữ thì thầm trong gió.
Hippomenes, chàng trai trẻ của ta…
“Aphrodite?” anh ta hỏi.
Không, Ares đây, giọng nói khiển trách.
Dĩ nhiên là Aphrodite đây. Ngươi đang cầu nguyện trong điện thờ của ta, phải không?
“Đúng rồi, xin lỗi.”
Ta sẽ giúp ngươi giành được tình yêu của Atalanta, nhưng nó sẽ không dễ dàng. Ta không thể gia tăng tốc độ chạy của ngươi. Ta không kiểm soát những cuộc thi đấu thế thao. Nike trông nom mấy thứ đó, và nàng ta buồn chán cực.
“Tôi là một người chạy nhanh,” Hippomenes hứa hẹn. “Nhưng Atalanta nhanh hơn. Nếu không có cách nào đó để làm nàng ấy chậm lại –”
Đúng thứ ta có. Ba trái cây bằng vàng có kích thước quả bóng chày lơ lửng trôi vào điện thờ và hạ xuống trên án thờ.
“Táo ư?” Hippomenes hỏi.
Không chỉ là những quả táo nào đó. Chúng từ cây thiêng của ta ở Cyprus. Ta đã mang chúng đến đây đặc biệt cho ngươi!
“Chao ôi, cảm ơn.”
Việc vận chuyển là miễn phí cho đơn hàng đầu tiên của ngươi.
“Vậy tôi nên cho Atalanta ăn chúng à?”
Không, không. Nàng ta sẽ cho ngươi bắt đầu trước, đúng chứ?
“Phải. Như là hai mươi bước.”
Khi ngươi chạy, bất cứ khi nào Atalanta đến quá gần, hãy thả một trong những trái táo này trên đường của nàng ta. Nàng ta sẽ dừng lại để nhặt nó lên, điều này sẽ trì hoãn cho ngươi thêm vài giây. Ngươi sẽ có ba cơ hội để làm chậm nàng ta. Nếu ngươi canh giờ chuẩn xác, ngươi có thể chạy qua vạch đích trước khi nàng ta giết ngươi.
Hippomenes nhìn chằm chằm những quả táo. Chúng có thể từ một cây táo thiêng, nhưng chúng trông không có phép thuật. Chúng trông như những trái táo Vàng Ngon Ngọt bình thường, $1.29/lb. ở Safeway.
“Tại sao Atalanta sẽ dừng lại để nhặt chúng lên?” anh ta hỏi. “Nàng ấy cần thêm chất xơ trong chế độ ăn kiêng à?”
Những trái táo này không thể nào kháng cự được, nữ thần nói.
Chỉ như tình yêu. Chỉ như ta. Hãy có lòng tin, Hippomenes.
“Tôi sẽ, thưa nữ thần. Tôi sẽ làm chính xác như người nói.”
Một điều nữa: khi ngươi giành được trái tim của Atalanta, hãy trở lại đây và hiến tế cho ta đúng đắn. Đừng quên tán dương ta.
“Dĩ nhiên! Cảm ơn!”
Hippomenes nhặt những quả táo lên và chạy về thị trấn. Anh ta đã tập luyện rất nhiều trước cuộc đua.
Tuần tiếp theo, đám đông lại tập trung ở sân vận động. Vụ cá cược đặt cao. Vua Iasus đề nghị năm ăn một rằng Hippomenes sẽ đi được nửa đường quanh đường đua; một ngàn ăn một rằng anh ta sẽ thực sự chiến thắng cuộc đua. Những người trong thị trấn không thể đợi để xem chàng trai trẻ đẹp trai, dũng cảm này sẽ đi được bao xa trước khi anh ta bị giết.
---
Đọc đầy đủ phần này ở
ĐÂY nhé.