[Thanh thiếu niên, lãng mạn] Gửi tất cả chàng trai tôi từng yêu - Jenny Han (Đan và Libra dịch)

8ZWM1eI.png

(Bìa sách - Thiết kế viên Siul)
Gửi tất cả những chàng trai tôi từng yêu
Tác giả: Jenny Han
Dịch giả: Đan, Libra_2000 - Libra
Hiệu đính: conruoinho


Truyện dịch chưa được sự đồng ý của tác giả.
Giới thiệu:
Đây là câu chuyện của Lara Jean, một cô bé chưa bao giờ dám thổ lộ tình cảm của mình với ai. Mỗi khi động lòng với một anh chàng nào đó, cô viết cho anh ta một lá thư, dán bì thư lại và giấu dưới gầm giường. Một ngày kia, cô phát hiện ai đó đã lấy những lá thư của cô và gửi đến tay những anh chàng đó, làm cho họ từng người từng người một đến nói cho ra lẽ với cô...
Mục lục:
Mở đầu. Chương 1. Chương 2. Chương 3. Chương 4. Chương 5.
Chương 6. Chương 7. Chương 8. Chương 9. Chương 10. Chương 11.
Chương 12. Chương 13. Chương 14. Chương 15. Chương 16.
Chương 17. Chương 18. Chương 19. Chương 20. Chương 21.
Chương 22. Chương 23. Chương 24. Chương 25. Chương 26.
Chương 27. Chương 28 Chương 29. Chương 30. Chương 31.
Chương 32. Chương 33. Chương 34. Chương 35. Chương 36.
Chương 37. Chương 38. Chương 39. Chương 40. Chương 41.
Chương 42. Chương 43. Chương 44.
Chương 45. Chương 46.

Chương 47. Chương 48. Chương 49. Chương 50. Chương 51.
Chương 52. Chương 53. Chương 54. Chương 55.
Chương 56.
Chương 57.
Chương 58. Chương 59. Chương 60. Chương 61.
Chương 62. Chương 63. Chương 64. Chương 65. Chương 66.

Chương 67. Chương 68.
Chương 69. Chương 70. Chương 71.
Chương 72.

*****
Truyện đăng độc quyền ở Gác Sách.
Yêu cầu không sao chép về trang web cá nhân hoặc trang web khác.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Chương 25:

Sáng hôm sau, Peter chờ tôi ở chỗ đỗ xe khi tôi xuống xe buýt.

“Hey,” cậu ấy nói. “Thật sự cậu bắt xe buýt mỗi ngày ư?”

“Xe của mình đang được sửa, nhớ không? Tại nạn xe của mình?”

Cậu ấy thở dài như nó phần nào xúc phạm đến mình vậy, việc tôi bắt xe buýt đến trường. Rồi cậu ấy túm lấy tay tôi và giữ chặt nó khi chúng tôi cùng nhau đi bộ vào trong trường.

Đây là lần đầu tiên tôi bước trên hành lang trường mà nắm tay với một chàng trai. Chuyện này nên có cảm giác như khoảnh khắc huy hoàng, đặc biệt, nhưng không phải thế, vì nó không thật. Thực lòng mà nói, nó cảm giác như không là thứ gì cả.

Emily Nussbaum quay lại nhìn hai lần khi nhìn thấy chúng tôi. Emily là bạn thân của Gen. Cô ta nhìn chằm chằm gay gắt, tôi ngạc nhiên rằng cô ta không chụp nhanh một bức ảnh bằng điện thoại và gửi cho Gen.

Peter cứ dừng lại để nói lời chào với mọi người, và tôi đứng đó mỉm cười như đó là điều tự nhiên nhất trên quả đất. Tôi và Peter Kavinsky.

Về một mặt tôi cố gắng thả tay cậu ấy ra, vì tay của tôi bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng cậu ta xiết chặt nắm tay. “Tay cậu nóng quá,” tôi kêu xì.

Qua hàm răng khẽ nghiến cậu ấy nói, “Không, tay cậu đấy.”

Tôi chắc rằng tay của Genevieve sẽ không bao giờ đổ mồ hôi. Cô ấy có thể giữ tay mình cả ngày mà giống bị trở nên quá nóng.

Khi chúng tôi đến chỗ tủ có khóa của tôi, chúng tôi cuối cùng cũng thả tay ra để tôi có thể ném phịch cuốn sách vào trong. Tôi đang đóng cửa tủ có khóa của mình thì Peter dựa vào và cố gắng để hôn môi tôi. Tôi giật mình và quay đầu đi, và chúng tôi cụng trán vào nhau.

“Ow!” Peter xoa trán và nhìn tôi giận dữ.

“Được rồi, đừng tấn công mình lặng lẽ vậy chứ!” Trán tôi cũng đau. Chúng tôi thực sự đập mạnh, giống như cái chũm chọe[1]. Nếu tôi nhìn lên ngay bây giờ, tôi sẽ thấy những con chim non hoạt hình màu xanh.

“Nhỏ giọng lại, đồ ngốc,” cậu ấy nói nghiến răng.

“Đừng gọi mình là kẻ ngốc, cậu ngốc ý,” tôi thì thầm lại.

Peter thốt ra một tiếng thở dài như cậu ấy thực sự bực mình với tôi. Tôi như sắp cáu kỉnh với cậu ta rằng đó là lỗi của cậu ấy, không phải của tôi, thì tôi thoáng thấy Genevieve lướt xuống hành lang.

“Phải đi thôi,” tôi nói, và tôi lao xuống hướng đối diện.

“Chờ đã!” Peter gọi lại.

Nhưng tôi vẫn tiếp tục lao đi.

***​

Tôi nằm trên giường với chiếc gối trên mặt hồi tưởng lại cái-hôn-khủng-khiếp-mà-không-xảy-ra. Tôi cứ cố gắng chặn nó lại, nhưng nó cứ hiện lên.

Tôi đặt tay lên trán. Tôi không nghĩ mình có thể làm điều đó. Nó hoàn toàn rất… Ý tôi là, cái hôn, bàn tay ướt mồ hôi, mọi người nhìn vào. Đó là quá nhiều.

Tôi phải nói với cậu ấy tôi muốn thay đổi ý định, và tôi không muốn làm chuyện này thêm nữa, thế thôi. Tôi không có số cậu ấy, và cũng không muốn nói những chuyện này trong email. Tôi sẽ phải đi đến nhà cậu ấy. Cũng không xa lắm; tôi vẫn nhớ đường.

Tôi chạy xuống tầng, vụt qua Kitty, đang giữ thăng bằng một đĩa bánh Oreo và một cốc sữa trên khay. “Chị mượn xe em nhé!” Tôi kêu lên khi tôi bay qua nó. “Chị sẽ trở lại sớm!”

“Chị tốt hơn hết không để điều gì xảy ra với nó!” Kitty kêu lại.

Tôi túm lấy mũ bảo hiểm của nó và chiếc xe đạp rồi phóng ra khỏi sân, đạp hết khả năng của mình. Đầu gối tôi đập vào ngực một chút, nhưng tôi không cao hơn Kitty nhiều, vì thế thật tồi tệ. Peter sống cách hai khu lân cận. Tôi mất không tới hai mươi phút để tới đó.

Khi tôi tới, không có chiếc xe hơi nào ở trên đường lái xe vào nhà cả. Peter không ở nhà. Trái tim tôi rớt rụng xuống vỉa hè. Tôi có thể làm gì bây giờ đây? Ngồi và đợi cậu ta ở cổng trước như loại người đi lén theo? Điều gì sẽ xảy ra nếu mẹ cậu ấy về nhà đầu tiên?

Tôi tháo mũ bảo hiểm rồi ngồi nghỉ vài phút. Tóc tôi ẩm mồ hôi vì đạp xe tới, và tôi thật mệt mỏi. Ngón tay tôi cố chải mớ tóc mình cho gọn gàng nhưng chỉ vô ích thôi.

Khi tôi đang dự tính nhắn tin cho Chris và coi xem cô ấy có thể đến đón tôi không, thì xe của Peter tới vang lên ầm ầm ở trên phố và tới con đường lái xe vào nhà. Tôi đánh rơi điện thoại và bò tới để nhặt lên.

Peter ra khỏi xe và nhướng mày. “Nhìn xem ai này. Bạn gái yêu dấu của tôi.”

Tôi đứng lên và vẫy cậu ấy. “Mình có thể nói chuyện với cậu một lúc được không?”

Cậu ta khoác cặp lên vai và ung dung đi tới. Cậu ấy ngồi xuống bậc trước thềm giống như hoàng tử trên ngai vàng, và tôi đứng trước cậu ấy, một tay cầm mũ bảo hiểm và tay là điện thoại. “Vậy chuyện gì thế?” cậu ấy kéo dài giọng. “Để mình đoán nào. Cậu ở đây để nuốt lời với mình, đúng không?”

Cậu ấy thật tự mãn, quá chắc chắn về bản thân. Tôi không muốn cho cậu ấy sự thỏa mãn của việc mình đúng.

“Mình chỉ muốn xem xét kĩ lại kế hoạch cuộc chơi với cậu,” tôi nói, ngồi xuống. “Hãy thống nhất câu chuyện của chúng ta trước khi mọi người bắt đầu đặt câu hỏi.”

Cậu ấy nhướng mày. “Oh. Được thôi. Hiểu mà. Chúng ta đã đến với nhau thế nào?”

Tôi siết chặt tay mình vào đùi và kể, “Khi mình mắc phải vụ tai nạn xe tuần trước, cậu tình cờ lái xe ngang qua, và cậu chờ đợi Triple A với mình và rồi cậu chở mình về. Cậu lo lắng suốt thời gian đó, vì cậu thực sự có thứ gì đó với mình từ trung học. Mình là nụ hôn đầu của cậu. Vì vậy đây là cơ hội lớn—”

Cậu là nụ hôn đầu của mình á?” cậu ta ngắt lời. “Nói mình là nụ hôn đầu của cậu. Điều này đáng tin hơn.”

Tôi phớt lờ cậu ấy và tiếp tục. “Đó là cơ hội lớn của cậu. Vì vậy cậu nắm lấy. Cậu tỏ tình với mình ngay ngày hôm đó và mình gắn bó với nhau từ đó và giờ chúng ta về cơ bản là một đôi.”

“Mình không nghĩ Gen sẽ tin điều này đâu,” cậu ta nói, lắc đầu.

“Peter,” tôi nói bằng giọng điềm tĩnh nhất, “lời nói dối đáng tin nhất là thứ mà không thật nhất. Mình mắc phải vụ tai nạn xe, cậu dừng lại và ngồi bên mình; chúng ta đã hôn nhau ở trung học.”

“Nó không phải điều đó.”

“Rồi sao?”

“Gen và mình hẹn hò ngày hôm sau khi mình gặp cậu.”

Tôi thở dài. “Được rồi. Hãy nói cho mình chi tiết đi. Mặc dù, câu chuyện của mình vẫn tiếp diễn. Sau vụ tai nạn xe hơi, cậu không thể bỏ mình ra khỏi tâm trí, vì thế cậu mời mình đi chơi ngay sau khi Genevieve vứt bỏ— ý mình là, ngay sau khi các cậu chia tay.” Tôi hắng giọng. “Vì chúng ta ở trong chủ đề này, mình cũng muốn đặt ra vài luật lệ cơ bản.”

“Luật lệ cơ bản nào?” Cậu ấy hỏi, ngả người về phía sau.

Tôi mím môi và thở ra. “Được thôi… mình không muốn cậu cố gắng hôn mình một lần nữa.”

Peter cong môi về phía tôi. “Tin mình đi, mìnhcũng không muốn làm điều đó đâu. Trán mình vẫn đau từ sáng nay đấy. Mình nghĩ mình có một vết thâm tím.” Cậu ấy bỏ tay khỏi trán. “Cậu có nhìn thấy vết thâm tím đó không?”

“Không, nhưng mình nhìn thấy tóc cậu sắp hói.”

“Cái gì?”

Ha. Tôi biết điều đó sẽ động chạm đến cậu ấy. Peter rất phù phiếm. “Bình tĩnh nào, mình chỉ đùa thôi. Cậu có một mẩu giấy và cây bút không?”

“Cậu định viết gì sao?”

Tôi nói một cách nghiêm túc, “Nó sẽ giúp chúng mình ghi nhớ.”

Trợn mắt, Peter với tới cặp sách của mình, lấy ra một cuốn sổ tay, và đưa nó cho tôi. Tôi lật sang trang trắng và viết ở đầu trang, Hợp đồng. Rồi viết Không hôn.

“Mọi người có tin chuyện này không nếu chúng ta không bao giờ chạm vào nhau ở trước công chúng?” Peter hỏi, nhìn có vẻ nghi ngờ.

“Mình không nghĩ mối quan hệ chỉ về bề ngoài. Có nhiều cách để thể hiện cậu quan tâm đến ai đó, không phải chỉ sử dụng đôi môi cậu.” Peter cười, và cậu ấy trông như cậu ta sắp nói chuyện vui, vì thế tôi nhanh chóng thêm vào, “Hay bất kì bộ phận cơ thể nào.”

Cậu ta rên rỉ. “Cậu vừa nhượng bộ mình vài thứ, Lara Jean. Mình có danh tiếng phải giữ gìn. Không ai trong số bạn bè mình sẽ tin mình đột nhiên trở thành một thầy tu để hẹn hò với cậu. Thế còn việc ít nhất đặt tay trong cái túi sau của cậu? Tin mình đi, đó thực sự sẽ trong phạm vi chuyên nghiệp thôi.”

Tôi không nói điều mình đang nghĩ, cái cách mà cậu ta quan tâm quá nhiều về mọi người nghĩ gì về cậu ấy. Tôi chỉ gật đầu và viết xuống, Peter được phép để tay trong túi sau của Lara Jean. “Nhưng không có nụ hôn nào nữa,” tôi nói, giữ đầu cúi xuống nên cậu ấy không thể nhìn thấy tôi đỏ mặt.

“Cậu là người bắt đầu mà,” cậu ấy nhắc nhở tôi. “Và hơn nữa, mình không mắc bệnh lây truyền[2] qua đường tình dục, vì thế nên cậu có thể quên nó đi.”

“Mình không nghĩ cậu có bệnh lây qua đường tình dục.” Tôi nhìn lại lên cậu ấy. “Vấn đề là… mình chưa bao giờ có bạn trai trước đây. Mình chưa bao giờ hẹn hò thực sự trước đó., hay nắm tay đi dọc hành lang. Điều đó tất cả đều mới mẻ đối với mình, vì vậy mình xin lỗi về việc cái trán sáng nay. Mình chỉ… mong tất cả điều đầu tiên ấy xảy ra thực sự và không phải với cậu.”

Peter dường như đang nghĩ ngợi. Cậu ấy nói, “Hử. Được thôi. Hãy cứ giữ lại vài chuyện vớ vẩn ấy.”

“Thật chứ?”

“Chắc chắn rồi. Chúng ta sẽ giữ lại vài thứ để cậu làm khi cậu yêu thật mà không phải chỉ để phô diễn.”

Tôi bị làm cảm động. Ai biết Peter có thể rất chín chắn và hào phóng thế?

“Giống vậy, mình sẽ không trả tiền khi hẹn hò. Mình sẽ giữ gìn điều ấy cho chàng trai mà thực sự thích cậu.”

Nụ cười của tôi nhạt đi. “Mình chưa từng trông mong cậu trả tiền cho bất kỳ cái gì!"

Peter được nước làm tới. “Và mình sẽ không đi với cậu tới lớp hay mua hoa cho cậu.”

“Mình hiểu rồi.” Điều đó với tôi dường như Peter không quan tâm mấy đến tôi và bận tâm hơn tới cái ví của cậu ta. Cậu ấy chắc chắn thật rẻ mạt. “Vậy khi cậu ở với Genevieve, cô ấy muốn cậu làm điều gì?”

Tôi e rằng cậu ta sẽ bắt lấy cơ hội này mà kể chuyện cười, nhưng thay vào đó cậu ta nhìn chằm chằm vào khoảng không và nói, “Cô ấy luôn phàn nàn muốn mình viết bức thư ngắn cho cô ấy.”

“Thư ư?”

“Phải, ở trường. Mình không hiểu sao mình không thể chỉ nhắn tin cho cô ấy. Nó nhanh chóng, nó hiệu quả. Tại sao không sử dụng công nghệ có sẵn cho chúng ta cơ chứ?”

Điều này tôi hiểu rõ. Genevieve không muốn bức thư ngắn. Cố ấy muốn những lá thư. Những lá thư thực sự viết bằng tay của cậu ấy trên một tờ giấy thực thụ cái mà cô ấy có thể cầm và giữ và đọc bất kì khi nào có tâm trạng. Chúng là bằng chứng, vững chắc và hữu hình, rằng ai đó đang nghĩ về cô ấy.

“Mình sẽ viết thư ngắn cho cậu vào mỗi ngày,” Peter đột nhiên nói, với sự khoái trá. “Nó sẽ khiến cô ta tức điên lên.”

Tôi ghi, Peter sẽ viết cho Lara Jean một bức thư ngắn mỗi ngày. Peter ngả vào. “Viết rằng cậu phải đi tới một vài bữa tiệc với mình. Và viết không có phim tình cảm hài.”

“Có ai nói gì về phim tình cảm hài ư? Không phải cô gái nào cũng thích phim tình cảm hài đâu nhá.”

“Mình nhìn vào là biết ngay cậu là loại con gái như vậy.”

Tôi khó chịu rằng cậu ta có nhận thức như vậy về mình, và bực mình hơn thế khi cậu ta đúng. Tôi viết, KHÔNG CÓ PHIM HÀNH ĐỘNG.

“Rồi vậy cái gì còn lại cho chúng ta nhỉ?” Peter yêu cầu.

“Phim siêu nhân, phim kinh dị, phim thời đại, phim tài liệu, phim nước ngoài—”

Peter nhăn mặt, chộp lấy cây bút và giấy từ tôi, và viết xuống, KHÔNG PHIM NƯỚC NGOÀI. Cậu ta cũng viết thêm, Lara Jean sẽ lấy ảnh Peter làm hình nền điện thoại. “Và ngược lại!” tôi nói. Tôi chĩa điện thoại vào cậu ấy. “Cười lên nào.”

Peter mỉm cười, và gớm, thật khó chịu khi cậu ấy thực đẹp trai. Rồi cậu ấy giơ điện thoại lên và tôi ngăn cậu ấy lại. “Không phải bây giờ. Tóc mình đầy mồ hôi và nặng mùi.”

“Quá đúng đấy,” cậu ấy nói, và tôi muốn đấm vào cậu ấy.

“Cậu có thể viết thêm rằng dù trong bất kì hoàn cảnh nào chúng ta cũng không thể nói sự thật?” Tôi hỏi cậu ấy.

“Luật lệ đầu tiên của Fight Club,” Peter nói một cách thấu hiểu.

“Mình chưa bao giờ xem bộ phim đó.”

“Đương nhiên là cậu chưa rồi,” cậu ấy nói, và tôi nhăn mặt. Ngoài ra: ghi chú tinh thần, xem Fight Club.

Peter viết nó xuống, và rồi tôi ngồi cạnh cậu ta và lấy cái bút và gạch chân “dù trong hoàn cảnh nào cũng không” hai lần. “Về ngày kết thúc thì sao?” Tôi đột nhiên hỏi.

“Ý cậu là sao?”

“Ý mình là, chúng ta sẽ thực hiện điều này trong bao lâu? Giống như, hai tuần? Một tháng?”

Peter nhún vai. “Cho đến khi chúng ta cảm nhận thấy nó.”

“Nhưng—cậu không nghĩ rằng chúng ta nên có thứ gì đó đặt ra—”

Cậu ấy ngắt lời tôi. “Cậu cần nghỉ ngơi, Lara Jean. Cuộc sống không cần phải lên kế hoạch quá nhiều. Cứ xuôi theo tự nhiên và để nó tự xảy ra.”

Tôi thở dài và nói, “Những từ ngữ thông thái từ Kavinsky vĩ đại,” và Peter ngọ nguậy lông mày của cậu ta với tôi. “Chỉ là miễn sao nó kết thúc khi chị mình trở về vào kì nghỉ Giáng Sinh. Chị ấy luôn có thể biết khi nào mình đang nói dối.”

“Ồ, chúng ta sẽ kết thúc dứt khoát vào thời điểm đó,” cậu ta nói.

“Tốt,” tôi nói, và rồi kí vào tờ giấy, cậu ấy cũng vậy, và chúng tôi có một hợp đồng.

Tôi quá kiêu hãnh để hỏi đi nhờ xe, và Peter không đề nghị, nên tôi đội mũ bảo hiểm và đạp chiếc xe của Kitty về nhà. Tôi đi đến nửa đường thì nhận ra rằng chúng tôi chưa bao giờ trao đổi số điện thoại. Tôi thậm chí còn không biết số điện thoại bạn trai giả của chính mình.



[1] Chũm chọe (tên thường dùng với loại nhạc cụ phương Tây tương tự là Cymbals) là một nhạc cụ bộ gõ cực kỳ phổ biến trên thế giới. Chũm chọe là những tấm hợp kim mỏng, hình tròn. Kích thước của Chũm chọe không xác định (có nhiều loại khác nhau phân biệt dựa vào kích thước), tuy nhiên cũng có loại chũm chọe có hình dạng những đĩa nhỏ, kích thước xác định để tạo ra những nốt nhạc cố định như Crotales. Chũm chọe được sử dụng nhiều trong biểu diễn từ dàn nhạc giao hưởng, cụm bộ gõ, các ban nhạc jazz và các nhóm diễu hành.

[2] Nguyên văn STDs (Sexually Transmitted Disease): bệnh lây truyền qua đường tình dục.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Chương 26:

Tôi đang ở nhà sách McCalls, để mua quyển The Glass Menagerie [1] cho lớp Anh văn và nhìn lướt khắp cửa hàng để tìm Josh. Giờ thì Peter và tôi lên kế hoạch cho mọi thứ, tôi có thể reo mừng một cách đắc thắng về nó. Điều đó sẽ cho anh sáng mắt ra vì đã nghĩ rằng tôi chỉ là một cô bé ở nhà và không chàng trai nào muốn hẹn hò với tôi hết.

Tôi nhận ra anh đang sắp xếp những quyển sách mới trong phần phi hư cấu. Anh ấy không nhìn thấy tôi, vậy là tôi tôi lẻn ra phía sau và la lên: “Này!”

Anh ấy giật mình và làm rơi quyển sách xuống sàn nhà. “Em làm anh sợ chết khiếp!”

“Đó mới là lí do, Josh ạ!” Tôi cười khúc khích từng đợt. Trông vẻ mặt anh ấy kìa! Tôi tự hỏi, tại sao lại siêu buồn cười khi lén lút hù mọi người như vậy?

“Được rồi, được rồi. Đừng cười nữa. Em ở đây làm gì thế?”

Tôi giữ cuốn sách trong tay và vung nó đến trước mặt anh ấy. “Em có lớp thầy Radnor cho môn tiếng Anh. Anh cũng vậy, đúng không?”

“Ừm, ông ấy rất tốt. Ông ấy nghiêm khắc nhưng rất công bằng. Anh vẫn còn giữ những ghi chú của mình nếu như em muốn nó.”

“Cám ơn anh,” tôi nói. Tôi nói thêm một cách rạng rỡ, “Anh đoán xem. Em và Peter không phải chia tay sau tất cả. Chỉ là chúng em hiểu lầm thôi.”

“Ồ vậy à?” Josh bắt đầu xếp sách vào một cột.

“Ừm... hừm. Em gặp cậu ấy hôm qua và chúng em nói chuyện với nhau, vài giờ. Em có cảm giác như mình có thể nói với cậu ấy mọi thứ, anh biết không? Cậu ấy thực sự rất hiểu em.”

Trán Josh nhăn lại. “Các em nói về chuyện gì thế?”

“Ồ, mọi thứ. Phim ảnh, sách, những thứ bình thường thôi.”

“Hử. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ta là kiểu người thích đọc sách.” Anh ấy nheo mắt và nhìn qua vai tôi. “Này, anh phải đến giúp Janice ở quầy. Khi nào em sẵn sàng để thanh toán, đến quầy tính tiền của anh, anh có thể giảm giá cho em.”

Hừm, đây không phải là phản ứng chính xác mà tôi hy vọng. Thậm chí tôi hầu như không có một cơ hội để đắc thắng. “Tốt quá,” tôi nói, nhưng anh ấy đã bỏ đi rồi.

Tôi ôm quyển sách vào ngực. Giờ thì Josh đã biết tôi không yêu anh ấy nữa và tôi đang cùng với Peter, tôi đoán mọi thứ sẽ lại đâu vào đó và bình thường trở lại. Như bức thư của tôi đã không bao giờ xảy ra cả.



[1]The glass menagerie: là tác phẩm kịch của Tennessee Williams.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

libra_2000

Gà BT
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
14/5/14
Bài viết
1.064
Gạo
3.000,0
Chương 27:

“Margot đã gọi con khi con ở ngoài hôm nay đấy,” ba tôi nói vào bữa tối.

Bữa tối chỉ là món rau trộn dầu giấm. Món rau cho tôi và Ba và ngũ cốc cho Kitty. Dự định là ức gà, nhưng tôi đã quên mang chúng ra khỏi tủ đá sáng nay, vì thế chỉ có rau diếp và cà rốt với gia vị thơm ngát. Ba thêm vào của ông ấy hai quả trứng luộc, và tôi ăn một mẩu bánh mì nướng phết bơ. Vài bữa tối. Ngũ cốc và rau diếp. Tôi cần đi tới cửa hàng tạp hóa.

Kể từ khi chị Margot đi, tôi chỉ nói chuyện với chị ấy được hai lần, và một lần trên nói chuyện ghi hình với tất cả chúng tôi vây quanh máy tính của tôi. Tôi không hỏi chị ấy về chuyện hay ho - những vấn đề thực sự, tất cả những cuộc phiêu lưu chị ấy đang tiếp tục và những người chị ấy gặp. Tôi nghĩ tôi từng nghe nói rằng người Anh uống rượu apsin ở tiệm rượu. Tôi tự hỏi chị ấy đã thử nó chưa. Tôi gửi email cho chị Margot rất nhiều lần và đến giờ chỉ nhận lại duy nhất một email hồi âm. Tôi hiểu chị ấy bận, nhưng ít nhất chị ấy có thể gửi thư điện tử lại mỗi ngày một lần chứ. Chị ấy làm sao mà biết được, không chừng tôi ngủm cù nèo đâu đó rồi. “Chị ấy nói gì vậy?” Tôi hỏi khi tôi cắt cà rốt của mình thành những miếng nhỏ.

“Nó đang nghĩ về việc thử tham gia đội của câu lạc bộ bóng sini,” ba nói, quét miếng rau có gia vị dưới cằm.

“Bóng sini là gì?” Kitty hỏi tôi, và tôi nhún vai.

“Đó là môn thể thao của người Scotland giống như chơi bóng hockey trên cỏ vậy,” Ba giải thích. “Nó khởi đầu từ sự luyện tập đấu gươm an toàn ở Scotland thời trung cổ.”

Chán ngắt. Trước khi Ba bắt đầu nói cho chúng tôi nhiều hơn về Scotland thời trung cổ, tôi nói, “Hãy gửi cho chị Gogo một gói đồ! Đồ dùng mà chị ấy không thể mua ở đấy.”

“Đúng vậy!” Kitty reo lên.

“Chúng ta nên gửi gì nhỉ?” Tôi hỏi. “Con nói là chúng ta mỗi người đều góp vào một thứ.”

Ba nhai và gõ nhẹ ngón tay lên cằm. “Ba sẽ gửi vitamin kẹo dẻo,” ông nói. “Và Advil[1].Ba nghĩ chị con chỉ mang theo một lọ nhỏ Advil thôi, và con biết đấy nó thi thoảng sẽ bị chứng đau nửa đầu như thế nào.”

“Con tán thành.” Tôi chĩa dĩa của tôi vào Kitty. “Còn em thì sao?”

“Em vừa có một vài thứ có thể gửi đi,” Kitty níu. “Em có nên đi lấy nó không?”

Ba và tôi nhìn nhau và nhún vai. “Chắc chắn rồi.”

Kitty chạy quay trở lại với một bức tranh nó vẽ chị Margot. Nựng một chú chó. Chính xác giống chó mà Kitty muốn. Akita. Tôi không thể nhịn cười.

Kitty nhíu mày. “Cái gì đáng cười thế?”

“Không gì cả,” tôi nói.

“Chị có nghĩ nó đẹp không?” Kitty hỏi tôi. “Đủ đẹp để treo lên tường của chị ấy?”

“Hiển nhiên rồi,” tôi nói.

“Không, em muốn chị thực sự nhìn vào nó,” nó nói.

“Nhận xét nó. Em có thể luôn làm tốt hơn thế. Chị Margot không muốn nó nếu nó không phải tác phẩm đẹp nhất của em.”

“Kitty, nó chắc chắn được,” tôi nói. “Tại sao chị phải nói dối chứ?”

Nó thở dài. “Em chỉ không biết nó đã hoàn thành chưa nữa.”

“Chỉ có họa sĩ mới biết được,” Ba nói với cái gật đầu nghiêm trang.

“Ba nghĩ sao về con chó?” Nó hỏi ba. “Nó có đáng yêu không?”

Ba lấy bức tranh từ tôi và nhìn nó chăm chú. “Đúng vậy, không thể phủ nhận rằng con chó trông rất đẹp.”

“Con cũng là người Châu Á nữa,” nó nói. Kitty ngồi lại và cắn một miếng ngũ cốc và gắng không mỉm cười. Nó đang chơi trò Kẻ cắp giấc mơ[2]của mình. Gieo rắc sự liên tưởng tích cực về những chú chó trong cái đầu của Ba. Đứa trẻ này không bao giờ nghỉ ngơi. Nó luôn nhìn sự việc từ một góc nào khác.

“Thứ gì sẽ có trong gói đồ ấy nữa?” Kitty muốn biết.

Tôi bắt đầu gõ ngón tay. Những nút gạc vì chị không biết họ có loại hàng của chúng ta ở Scotland không, bộ quần áo ngủ vải flanen, bít tất dày, bánh quy Girl Scout[3]—”

“Nơi nào mà chúng ta sẽ mua bánh quy Girl Scout vào thời điểm này trong năm chứ?” Ba hỏi.

“Con có một hộp bánh Thin Mints[4] được giấu trong tủ đá,” tôi nói.

Ông ấy cho tôi một cái nhìn bị tổn thương. “Giấu ai cơ?” Bánh Thin Mints là món yêu thích của ba. Nếu có bánh Thin Mints trong nhà, hãy quên nó đi. Ba là Quái thú thích ăn Thin Mints.

Tôi cho ông ấy một cái nhún vai khó hiểu. “Hơn nữa con sẽ gửi loại bút mực chị Margot thích, và… con nghĩ thế là đủ.”

“Đừng quên đôi giày cao cổ màu nâu của chị con,” ba tôi nhắc nhở. “Chị con đặc biệt nhờ chúng ta gửi cho nó đôi giầy cao cổ với dây buộc.”

“Chị ấy nói vậy á?” Tôi hi vọng rằng chị Margot không nhận ra chị đã bỏ chúng ở lại. “Khi nào chị ấy nói vậy?”

“Nó gửi thư điện tử cho ba hôm qua.”

“Con sẽ xem con có thể tìm chúng được không.”

Ba nói, “Chẳng phải con đã mang chúng hồi cuối tuần sao?” và cùng lúc Kitty nói, “Nó ở trong tủ áo của chị đấy.”

Tôi khoát tay. “Được rồi, được rồi!”

“Nếu con để chiếc hộp cùng nhau tối nay, ba có thể đem nó đến bưu điện vào sáng mai trên đường đi làm,” Ba đề nghị.

Tôi lắc đầu. “Con muốn gửi cả chiếc khăn con mới đan, và nó sẽ chưa xong kịp vào ngày mai đâu. Có thể tuần tới hay tuần sau nữa được không?”

Húp sữa của mình, Kitty vẫy tay với tôi và khuyên, “Hãy từ bỏ chiếc khăn ấy đi. Đan không phải năng khiếu của chị.”

Tôi mở miệng định cãi nhau với nó rồi lại ngậm lại. Có thể nó đúng. Nếu chúng tôi chờ chiếc khăn hoàn thành rồi mới gửi gói đồ đó, chị Margot sẽ có thể ra trường đại học rồi. “Được rồi,” tôi nói. “Chúng ta sẽ gửi gói đồ mà không có chiếc khăn. Mặc dù chị không nói là chị từ bỏ việc đan. Chị sẽ làm từ từ với nó và sẽ hoàn thành cho em làm quà Giáng Sinh, Kitty.” Tôi cười ngọt ngào với nó. “Màu hồng. Màu ưa thích của em đấy.”

Mắt Kitty mở to vẻ kinh sợ. “Hay là chị Margot đi. Chị cũng có thể đưa nó cho chị Margot mà.”

***​

Kitty nhét một mẩu dưới khe cửa phòng tôi tối hôm đó. Nó là danh sách Giáng Sinh của con bé. Bây giờ mới chỉ là tháng Chín - Giáng Sinh mấy tháng nữa mới tới! “Chó con” được viết đầu tiên bằng chữ in hoa. Con bé cũng muốn một nông trại kiến và một ván trượt, một chiếc TV ở phòng nó. Ừ, chuyện cái TV sẽ không bao giờ xảy ra. Tuy nhiên tôi có thể mua cho nó một nông trại kiến. Hay tôi có thể nói chuyện với Ba về con chó con. Con bé chưa bao giờ nói, nhưng tôi nghĩ nó nhớ chị Margot nhiều lắm. Theo cách nào đó, chị Margot là người mẹ duy nhất con bé từng biết. Chắc thật khó khăn cho Kitty khi phải xa chị ấy như vậy. Tôi sẽ chỉ phải nhắc nhở mình kiên nhẫn hơn với nó, chú ý hơn tới nó. Con bé cần tôi ngay lúc này.

Tôi đi tới phòng nó và trèo lên giường. Con bé vừa tắt đèn nhưng đã nhắm mắt chuẩn bị ngủ. “Nếu chúng ta có một con mèo con thì sao nhỉ?” Tôi thì thào.

Mắt nó mở to. “Không đời nào quỷ tha ma bắt.”

“Em không nghĩ rằng gia đình chúng ta hợp với mèo con hơn sao?” Tôi nói một cách mơ mộng, “Một con mèo con trắng-xám mềm mượt với cái đuôi xù. Chúng ta có thể đặt tên nó là Prince nếu nó là con đực. Ồ, hay là Gandalf the Grey! Nó không đáng yêu sao? Hoặc nếu nó là con cái, có thể là Agatha, Hay Tilly. Hoặc Boss. Điều này phụ thuộc vào tính cách nó.”

“Dừng lại đi,” Kitty cảnh cáo. “Chúng ra sẽ không có một con mèo nào cả. Lũ mèo thật chán ngắt. Chúng cũng rất mánh khóe.”

Bị gây ấn tượng, tôi nói, “Em học mấy từ này ở đâu vậy?”

“TV.”

“Một con chó con thì tốn nhiều công sức. Ai sẽ cho nó ăn và đi dạo với nó và huấn luyện nó không đi bậy trong nhà?”

“Em sẽ làm. Em sẽ làm tất cả. Em đủ trách nhiệm để chăm sóc nó một mình.”

Tôi xích lại gần nó. Tôi thích mùi hương của Kitty sau khi nó tắm. “Ha! Em thậm chí còn không rửa bát nữa cơ. Và em chưa bao giờ dọn dẹp phòng mình. Và em đã bao giờ giúp mọi người gấp quần áo sau khi đã được giặt là xong một lần trong đời chưa? Ý của chị là, thực sự, nếu em không muốn làm bất kì điều gì trong số đó, em làm sao có thể chịu trách nhiệm cho một sinh vật sống khác được?”

Kitty xô tôi ra. “Thế em sẽ giúp nhiều việc nhà hơn!”

“Chị chỉ tin khi chị nhìn thấy điều đó.”

“Nếu em giúp đỡ mọi người được nhiều hơn, chị sẽ giúp em thuyết phục Ba về chú chó con chứ?”

“Nếu em hỗ trợ được nhiều hơn,” tôi đồng ý. “Nếu em có thể chứng minh cho chị thấy em không phải là một đứa trẻ nữa.” Kitty sẽ lên mười vào tháng Một sắp tới. Nó đủ lớn để làm việc lặt vặt trong nhà. Chị Margot chăm sóc nó như trẻ con quá nhiều rồi, tôi nghĩ. “Chị sẽ để em đảm nhiệm việc đổ rác ở tầng trên mỗi tuần một lần. Và hỗ trợ với quần áo được giặt là xong.”

“Vậy… em sẽ có được cho thêm tiền tiêu vặt không?”

“Không. Sự khích lệ là việc chị sẽ giúp em thuyết phục Ba mua một con cún, và em cũng không quá trẻ con nữa.” Tôi lắc cái gối của mình. “Nhân tiện, chị ngủ đây tối nay nhé.”

Kitty cho tôi một cái đá nhanh và tôi gần như ngã khỏi giường. “Chị mới giống trẻ con ý, không phải em, Lara Jean ạ.”

“Hãy để cho chị ngủ đây một tối thôi!”

“Chị chiếm hết chăn mất.”

Kitty cố để đá tôi lần nữa, nhưng tôi ấn người xuống giường và giả vờ mình vừa ngủ. Nhanh sau đó chúng tôi đều ngủ thực sự.

***​

Tối Chủ nhật tôi đang làm bài tập về nhà thì tôi nhận được cuộc gọi từ một số lạ. “Chào?”

“Hey. Cậu đang làm gì thế?”

“Ừm… xin lỗi, nhưng ai thế?”

“Peter đây!”

“Ồ. Cậu làm sao mà có được số mình?”

“Đừng bận tâm về điều đó.”

Một sự im lặng khá dài. Điều đó thật khổ sở, mỗi mili giây nhích một chút khi không ai trong chúng tôi nói cả, nhưng tôi không biết nói gì. “Vậy cậu muốn gì?”

Peter cười. “Cậu thật rắc rối, Covey. Chiếc xe của cậu đang ở hiệu sửa, phải không? Vậy cậu nghĩ sao nếu mình tới đón cậu đến trường?”

“Được thôi.”

“Bảy rưỡi nhé.”

“Được.”

“Vậy nhé…”

“Tạm biệt,” tôi nói, và gác máy.


[1] Advil - Thuốc Trị Đau Nhức..

[2] Tên của bộ phim Inception.

[3] Girl Scout Cookies là bánh quy được bán bởi Girl Scouts của Mỹ (GSUSA) như một trong cuộc gây quỹ lớn cho các đơn vị hướng đạo sinh địa phương.

[4] Loại bánh quy mỏng, được nhúng vào lớp sô cô la hương bạc hà.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Chương 28:

Sáng hôm sau, tôi đánh thức Kitty sớm để con bé có thể tết tóc cho tôi. “Để em yên,” nó nói, lăn về phía bên kia. “Em đang ngủ.”

“Làm ơn làm ơn làm ơn chị có thể có được một bím tóc trên đầu không?” Tôi hỏi nó, ngồi xổm trước giường con bé.

“Không. Chị có thể có một bím tóc lệch và chỉ như vậy thôi.”

Kitty tết bím tóc cho tôi một cách nhanh chóng, sau đó nó lại chìm vào giấc ngủ và tôi thì đi chọn quần áo. Tôi và Peter đang chính thức quen nhau, mọi người sẽ chú ý đến tôi nhiều hơn, vì thế tôi nên mặc thứ gì đó đẹp một chút. Tôi thử một cái đầm chấm bi tay dúng với quần bó, nhưng nó trông không được đẹp. Ngay cả chiếc áo len trái tim yêu thích của tôi với những quả cầu bằng len nhỏ. Bất thình lình mọi thứ trông thật trẻ con. Cuối cùng tôi quyết định mặc một chiếc đầm hoa búp bê tôi đã đặt mua trên một trang web thời trang đường phố Nhật, mang với đôi bốt cao đến mắt cá chân. Trông như kiểu thời trang London thập niên bảy mươi vậy.

Khi tôi chạy xuống cầu thang vào lúc bảy giờ hai mươi lăm, Kitty mặc một cái áo khoác jean và ngồi ở bàn ăn đợi tôi. “Sao em ở dưới tầng sớm thế?” Tôi hỏi nó. Xe buýt của nó tám giờ mới đến.

“Em có chuyến đi thực tế ngày hôm nay, vì vậy nên em phải đến trường sớm. Nhớ không?

Tôi chạy đến và nhìn vào lốc lịch trên tủ lạnh. Đây rồi, chữ viết tay của tôi: Chuyến đi thực tế của Kitty. Chết tiệt.

Tôi có nhiệm vụ lái xe đưa nó đi, nhưng đó là trước khi tai nạn xe xảy ra. Ba tôi có một ca trực cả đêm ở bệnh viện và chưa về nhà, nhưng tôi không có xe. “Mẹ của bạn học nào có xe có thể rước em được không?”

“Quá trễ rồi. Xe buýt sẽ khởi hành lúc bảy giờ bốn mươi.” Mặt Kitty trở nên lem luốt và cằm nó đang run lên. “Em không thể trễ chuyến xe buýt đấy, Lara Jean!”

“Được rồi, được rồi. Đừng buồn. Sẽ có xe đến đón chúng ta ngay bây giờ. Đừng lo, được không?” Tôi hái một quả chuối xanh từ nảy chuối. “Chúng ta ra ngoài và đợi anh ấy thôi.”

“Ai cơ?”

“Nhanh đi.”

***​

Tôi và Kitty đợi trên trên bậc thềm và chia nhau quả chuối xanh. Cả hai chúng tôi đều thích quả chưa chín còn xanh hơn những quả có đốm nhỏ màu nâu. Chị Margot mới là người thích những quả chuối có đốm nâu.Tôi thường cố để dành chúng để làm bánh mì chuối, nhưng chị Margot lại ăn sạch chúng, ăn luôn cả những phần mềm nhũng bầm dập này kia. Tôi rùng mình khi nghĩ về điều đó.

Không khí lạnh lẽo, mặc dù vẫn còn ở tháng chín và trên thực tế vẫn đang là mùa hè. Kitty xoa chân của nó để giữ ấm. Nó nói nó sẽ mặc quần ngắn cho đến tận tháng mười; đó là kế hoạch của con bé.

Giờ đã qua bảy giờ rưỡi rồi mà Peter còn chưa đến.Tôi bắt đầu lo lắng, nhưng tôi không muốn Kitty lo.Tôi quyết định nếu như cậu ấy không có mặt ở đây đúng hai phút nữa, tôi sẽ sang nhà Josh và bảo anh ấy đưa Kitty đến trường.

Trên đường phố, hàng xóm của chúng tôi cô Rothschild vẫy tay với chúng tôi khi cô ấy khóa cửa trước, trên tay cô là phích cà phê lớn. Cô ấy chạy về hướng xe của mình.

“Chào buổi sáng cô Rothschild,” chúng tôi đồng thanh. Tôi thúc vào tay Kitty và nói, “năm, bốn, ba…”

“Chết tiệt!” cô Rothschild rít lên. Cô ấy làm đổ cà phê trên tay mình. Cô ấy làm vậy ít nhất hai tuần một lần. Tôi không biết tại sao cô ấy lại không đi chậm lại hoặc có lẽ chỉ cần đậy nắp lên trên ly hay đừng đổ cà phê vào quá đầy.

Ngay sau đó Peter lái xe đến, và chiếc Audi màu đen của cậu ấy thậm chí còn chói lọi hơn cả ánh sáng ban ngày. Tôi hoàn hồn và nói, “Đi thôi, Kitty,” và nó lê bước sau lưng tôi.

“Ai thế?” tôi nghe nó thì thầm.

Cửa kính xe cậu ấy hạ xuống. Tôi đến gần bên phía ghế hành khách và chui đầu vào. “Đưa em gái mình đến trường tiểu học luôn được không?” Tôi hỏi. “Nó phải đến đó sớm cho chuyến đi thực tế.”

Peter có vẻ khó chịu. “Sao cậu không đề cập đến việc này ngày hôm qua chứ?”

“Ngày hôm qua mình còn không biết nữa là!” Phía sau tôi có thể cảm nhận chứ không phải là nghe Kitty đang sốt ruột.

“Chỉ có hai chỗ ngồi thôi,” Peter nói, như thể tôi không nhìn thấy bằng chính đôi mắt của mình vậy.

“Mình biết chứ. Mình sẽ để Kitty ngồi trong lòng và thắt dây an toàn cho cả hai.” Điều này nếu ba tôi biết được, ông ấy sẽ giết tôi, nhưng tôi không nói, và cả Kitty cũng sẽ như thế.

“Ừ, nghe cóvẻ thật sự an toàn nhỉ.” Cậu ấy đang châm biếm. Tôi ghét bị mọi người châm biếm. Quá rẻ mạt.

“Chỉ có hai dặm thôi!”

Cậu ấy thở dài. “Được rồi, vào đi.”

Tôi mở cửa và bước vào, đặt túi xuống dưới chân. “Đi nào, Kitty.” Tôi tạo một khoảng trống giữa hai chân, và nó trèo lên. Tôi thắt dây an toàn cho cả hai chặt, cánh tay tôi ôm lấy con bé. “Đừng nói cho ba,” tôi nói.



“Biết rồi mà,” nó nói.

“Này. Tên em là gì?” Peter hỏi nó.

Kitty lưỡng lự. Chuyện này xảy ra càng ngày càng thường xuyên. Với người lạ nó phải quyết định xem nó là Kitty hay Katherine.

“Katherine.”

“Nhưng mọi người gọi em là Kitty mà?”

“Mọi người là những người biết em thôi,” Kitty nói. “Anh có thể gọi em là Katherine.”

Mắt Peter sáng lên. “Em thật là ngoan cố,” cậu ấy nói một cách ngưỡng mộ, điều mà Kitty lơ đi, nhưng nó cứ lén nhìn cậu ấy. Cậu ấy có ảnh hưởng đó với mọi người. Với những cô gái. Thậm chí, phụ nữ.

Chúng tôi lái xuyên qua khu lân cận trong im lặng. Cuối cùng, Kitty lên tiếng, “Vậy anh là ai?”

Tôi nhìn vào cậu ấy và cậu ấy nhìn thẳng phía trước. “Anh là Peter. Bạn trai, ừm, của chị gái em.”

Tôi há hốc mồm. Chúng tôi chưa bao giờ nói bất kì điều gì về việc nói dối gia đình mình! Tôi đã nghĩ điều này sẽ chỉ-là-việc-ở-trường mà thôi.

Kitty hoàn toàn bất động hẳn trong tay tôi. Rồi nó xoắn lại nhìn tôi và rít lên, “Anh ấybạn trai chị? Kể từ khi nào?”

“Kể từ tuần trước.” Ít nhất điều này là sự thật. Đại loại vậy.

“Nhưng chị chưa bao giờ nói điều gì! Không một từ chết tiệt nào, Lara Jean!”

Một cách tự động tôi nói, “Không được nói ‘chết tiệt.’”

“Không một từ chết tiệt nào,” Kitty lặp lại với một cái lắc đầu.

Peter cười to, và tôi cho cậu ấy một cái nhìn cáu ghét. “Điều này xảy ra thực sự quá nhanh,” cậu ấy ướm lời. “Có khá ít thời gian để nói cho mọi người—”

“Em nói với anh à?” Kitty cáu kỉnh. “Không, em không nghĩ thế. Em đang nói chuyện với chị em.”

Mắt Peter trợn lên, và tôi có thể thấy cậu ấy đang cố gắng giữ khuôn mặt bình thường.

“Chị Margot có biết không?” nó hỏi tôi.

“Vẫn chưa, và em không đề cập đến với chị ấy trước khi chị có cơ hội chứ.”

“Hừm.” Dường như điều đó dỗ dành Kitty một chút. Biết một điều gì đó đầu tiên, trước chị Margot, là một chuyện lớn.

Rồi chúng tôi đến trường cấp hai, và ơn Chúa chiếc xe buýt vẫn ở đó nơi đỗ xe. Tất cả bọn trẻ đang xếp hàng trước nó. Tôi thở phào một hơi tôi đã nén nhịn trong suốt quãng đường, và Kitty đã thoát khỏi tôi và ra khỏi xe. “Chúc em vui vẻ với chuyến đi thăm quan thiên nhiên của mình!” Tôi nói to.

Nó quay lại và giơ ngón tay khó chịu với tôi. “Em muốn nghe toàn bộ câu chuyện khi về nhà!” Với bản tuyên án ấy nó chạy ra khỏi đường xe buýt.

Tôi thắt lại dây an toàn. “Ừm, mình không nhớ chúng ta đã quyết định nói cho gia đình rằng chúng ta là bạn trai-bạn gái.”

“Nó sẽ phải tìm ra điều này, với việc mình lái xe đưa cậu và nó đi loanh quanh thị trấn."

“Cậu không cần phải nói ‘bạn trai’. Cậu chỉ cần nói ‘bạn.’” Chúng tôi đang đi gần tới trường, chỉ hai hàng đèn tín hiệu giao thông nữa thôi. Tôi giật bím tóc vẻ lo lắng. “Ừm, vậy cậu nói cho Genevieve chưa?”

Peter cau mày. “Chưa.”

“Cô ấy chưa nói gì với cậu về vụ này ư?”

“Không. Nhưng mình chắc rằng sẽ sớm thôi.”

Peter tăng tốc vào chỗ đỗ xe và vù vù đỗ ở một chỗ. Khi chúng tôi ra khỏi xe và đi thẳng tới cổng, ngón tay của Peter đan chặt vào tay tôi. Tôi nghĩ cậu ấy sẽ bỏ tôi lại ở tủ có khóa của tôi như cậu ấy đã từng trước đây, nhưng cậu ấy lại dẫn tôi đi theo hướng ngược lại.

“Chúng ta đi đâu thế?” Tôi hỏi cậu.

“Căn tin.”

Tôi như sắp phản đối, nhưng trước khi tôi có thể, cậu ấy nói nghiêm túc, “Chúng ta cần bắt đầu lang thang ở nơi công cộng nhiều hơn. Căn tin là nơi chúng ta sẽ nhận được sự chú ý tới sự thân mật của chúng ta.”

Josh sẽ không ở quán ăn—nơi cho những người bình thường—nhưng tôi biết ai sẽ chắc chắn ở đó: Genevieve.

Khi chúng tôi đi vào, cô ấy đang giữ sự quyến rũ ở bàn ăn—cô ấy và Emily Nussbaumand và Gabe và Darrell từ đội lacrosse[1]. Họ đều đang ăn sáng và uống cà phê. Cô ấy chắc hẳn có giác quan thứ sáu với nơi mà Peter hay tới, vì cô ấy chiếu tia laze tới chúng tôi ngay lập tức. Tôi bắt đầu đi chậm lại, điều mà Peter dường như không chú ý tới. Peter đi một đường thẳng tới chiếc bàn, nhưng vào giây cuối cùng tôi quyết định dừng lại vì sợ. Tôi thoát khỏi tay cậu ấy và nói, “Hãy ngồi ở kia đi,” và chỉ vào cái bàn trống trước mặt cậu ấy.

“Tại sao?”

“Chỉ là—làm ơn.” Tôi nghĩ nhanh. “Vì, cậu thấy đấy, thật ngu xuẩn một cách hiển nhiên khi mang một cô gái đến cái bàn sau khi cậu vừa mới chia tay, giống như là, chỉ một phút trước đó ấy. Và với cách này Genevieve có thể nhìn từ xa và tự hỏi trong thời gian dài hơn một chút.” Và còn nữa, tôi sợ hãi.

Khi tôi kéo Peter qua chiếc bàn đó, cậu ấy vẫy tay với bạn bè mình, nhún vai như thể Cậu sẽ dám làm gì chứ? Tôi ngồi xuống và Peter ngồi bên cạnh. Cậu ấy đẩy chiếc ghế của tôi gần cậu ta. Nhướng mày, cậu ấy hỏi, “Cậu sợ cô ta à?”

“Không.” Có chứ.

“Cậu sẽ phải đối mặt với cô ấy một ngày nào đó.” Peter dựa vào phía trước và bắt lấy tay tôi lần nữa và bắt đầu lần theo những đường trên gan bàn tay của tôi.

“Dừng lại đi.” Tôi nói. “Cậu làm mình rợn cả người đấy.”

Cậu ấy lóe lên một ánh nhìn đau lòng. “Những cô gái thích điều này khi mình làm vậy mà.”

“Không, Genevieve thích điều đó. Hoặc cô ấy giả vờ thích nó. Cậu biết đấy, giờ nghĩ lại thì mình thấy cậu thực sự không có nhiều kinh nghiệm khi đến với những cô gái. Chỉ là một cô gái mà thôi.” Tôi bỏ tay ra khỏi cậu ấy và để lên bàn. “Ý tớ là, mọi người nghĩ cậu là người đàn ông hào hoa với các quý cô, khi trong thực tế cậu chỉ ở bên Genevieve và rồi Jamila trong khoảng một tháng mà thôi—”

“Được rồi, được rồi. Mình hiểu rồi. Đã đủ. Họ đang nhìn chúng ta đó.”

“Ai cơ? Bạn của cậu à?”

Peter nhún vai. “Mọi người.”

Tôi nhìn nhanh xung quanh. Cậu ấy đúng. Mọi người đang nhìn chúng tôi. Peter quá quen thuộc bị mọi người nhìn ngó rồi, nhưng tôi thì không. Cảm giác thật hài hước, giống như một cái áo len mới khiến da tôi thấy ngứa ngáy. Bởi vì không ai từng nhìn tôi. Như thể tôi đang ở trên sân khấu vậy. Và điều buồn cười là, điều thực sự lạ lùng là, đó không hẳn là cảm giác khó chịu.

Tôi đang suy nghĩ điều đó thì tôi bắt gặp ánh nhìn của Genevieve. Khoảnh khắc ngắn ngủi nhận ra nhau giữa chúng tôi, như kiểu Tôi biết tỏng cậu rồi đấy. Rồi cô ta nhìn ra chỗ khác và thì thầm cái gì đó với Emily. Genevieve nhìn tôi như thể tôi là miếng ăn ngon và cô ấy sắp sửa ăn sống và rồi nhổ toẹt xương tôi ra vậy. Và rồi, chỉ thật nhanh, cái nhìn đó biến mất và cô ấy mỉm cười.

Tôi rùng mình. Thực tế là, Genevieve làm tôi sợ hãi kể cả khi chúng tôi là những đứa trẻ. Một lần tôi đang chơi ở nhà cô ấy, và chị Margot gọi to tìm kiếm tôi để về nhà ăn trưa, và Genevieve nói với chị ấy tôi không có ở đó. Cô ấy không cho tôi rời đi vì cô ấy muốn chơi với ngôi nhà búp bê tiếp. Cô ấy cứ chặn cửa lại. Tôi phải gọi mẹ của cô ấy.

Đồng hồ chỉ tám giờ năm. Chuông sắp rung rồi. “Chúng ta nên đi thôi,” tôi nói, và khi tôi đứng lên, đầu gối tôi thấy run run. “Xong chưa?”

Cậu ấy bị xao lãng bởi cậu đang nhìn sang bàn của bạn bè cậu ta. “Yeah, được rồi.” Peter dậy và đẩy tôi tới cánh cửa; cậu ấy đặt một tay lên đằng sau tôi. Với tay kia vẫy với bạn bè mình. “Cười lên nào,” cậu ấy nói thầm với tôi, vậy tôi làm.

Tôi phải thừa nhận rằng, nó không phải là cảm giác tệ, có một chàng trai kéo bạn theo, dẫn bạn đi qua đám đông. Cảm giác được quan tâm. Nó giống như đang đi trong mơ vậy. Tôi vẫn là tôi và Peter vẫn là Peter, nhưng mọi thứ xung quanh tôi như mơ hồ và không thực, như thời điểm chị Margot và tôi lén uống sâm panh vào Đêm Giao Thừa.

Tôi chưa từng được biết đến điều đó trước đây, nhưng tôi nghĩ có lẽ trong suốt quãng thời gian này tôi đã thật mờ nhạt. Chỉ là ai đó đã từng ở đây. Giờ đây mọi người nghĩ tôi là bạn gái của Peter Kavinsky, nên họ mới tự hỏi về tôi. Giống như, tại sao? Cái gì khiến Peter thích tôi? Tôi có cái gì? Điều gì khiến tôi đặc biệt? Nếu là tôi thì tôi cũng tự hỏi.

Tôi bây giờ là một Cô gái Bí ẩn. Trước khi tôi đã từng là một Cô gái Trầm lặng. Nhưng trở thành bạn gái của Peter đã nâng tôi lên làm Cô gái Bí ẩn.

Tôi bắt xe buýt về nhà vì Peter phải đi luyện tập môn lacrosse. Tôi ngồi ở ghế trước điều mà tôi vẫn làm, nhưng hôm nay mọi người có những câu hỏi với tôi. Hầu hết là những người lớp dưới, vì ít người nào khóa trên mà đi xe buýt.

“Có điều gì giữa chị và anh Kavinsky vậy?” một nữ học sinh lớp mười tên là Manda hỏi tôi. Tôi giả vờ như mình không nghe thấy. Thay vào tôi tôi ngồi thấp hơn vào trong ghế và mở tờ giấy Peter để lại cho tôi ở trong tủ có khóa của tôi.

Gửi Lara Jean,

Hôm nay cậu làm tốt lắm.

Peter

Tôi bật cười và rồi tôi nghe thấy Manda thì thào với bạn của cô bé, “Thật khó hiểu khi anh Kavinsky thích chị ta. Ý mình là… nhìn chị ta xem và rồi nhìn chị Genevieve đi.” Tôi có thể cảm nhận bản thân co rút lại. Đó là điều mọi người nghĩ ư? Có lẽ nó không phải là tôi là một Cô gái Bí ẩn. Có lẽ nó là tôi là một Cô gái Không đủ Tốt đẹp.

Khi tôi về nhà, tôi đi thẳng lên phòng, mặc áo dài buổi tối, và tháo bím tóc ra. Một sự thư giãn để nó ra khỏi đầu tôi. Da đầu tôi ngứa ran như cảm kích. Rồi tôi nằm lên giường và nhìn chằm chằm ra cửa sổ tới khi trời tối. Điện thoại tôi cứ kêu vo vo, và tôi chắc rằng đó là Chris, nhưng tôi không ngẩng đầu lên để nhìn.

Kitty xông vào đột nhiên và nói, “Chị ốm à? Tại sao chị vẫn nằm trên giường như thể chị bị ung thư giống mẹ của Brielle vậy?”

“Chị cần yên tĩnh,” tôi nói, nhắm mắt vào. “Chị cần nạp năng lượng cho mình bằng sự yên tĩnh.”

“Tốt thôi… vậy chúng ta ăn gì vào bữa tối đây?”

Tôi mở mắt ra. Đúng rồi. Hôm nay là thứ Hai. Tôi phải đảm nhiệm bữa ăn tối vào thứ Hai bây giờ. Ugh, chị Margot, chị ở đâu? Trời đã tối hẳn, không có đủ thời gian để làm tan đông bất kì thứ gì. Có lẽ những ngày thứ Hai sẽ là bữa tối với pizza. Tôi nhìn nó. “Em có tiền không?”

Chúng tôi đều có một sự cho phép—Kitty nhận năm đô la mỗi tuần và tôi nhận hai mươi, nhưng Kitty luôn luôn có nhiều tiền hơn tôi. Con bé tiết kiệm mọi thứ như một con sóc quỷ quyệt. Tôi không biết nơi nào nó giữ tiền, vì mỗi khi đi lấy nó đều khóa cửa. Và nó sẽ cho mượn tiền, nhưng nó sẽ đưa ra lãi suất. Chị Margot có một thẻ tín dụng để sử dụng cho việc mua bán và tiền ga, nhưng chị ấy mang nó đi rồi. Tôi có lẽ nên hỏi Ba về việc cũng cho tôi một cái thẻ, vì tôi là chị gái lớn nhất bây giờ.

“Tại sao chị cần tiền?”

“Vì chị muốn đặt bánh pizza cho bữa tối.” Kitty há miệng ra chuẩn bị từ chối, nhưng trước khi nó nói lời nào, tôi nói, “Ba sẽ trả em khi ông ấy về nhà, nên đừng nghĩ đến việc đưa ra lãi suất với chị. Chiếc pizza ấy cũng có phần em đấy, em biết mà. Hai mươi chắc là đủ.”

Kitty khoanh tay. “Em sẽ cho chị tiền, nhưng trước tiên chị phải nói cho em về chàng trai sáng nay. Bạn trai chị.”

Tôi rên rỉ. “Em muốn biết điều gì?”

“Em muốn biết hai người đến với nhau như thế nào.”

“Bọn chị đã từng là bạn bè ở trường cấp hai, nhớ không? Bọn chị thi thoảng chơi chung ở nhà gỗ trên cây của Pearces cùng nhau.” Kitty cho tôi một cái nhún vai trống rỗng. “Được rồi, nhớ cái ngày chị bị tai nạn xe không?” Kitty gật đầu. “Ừ thì, Peter đi ngang qua, và cậu ấy dừng lại và giúp chị. Và bọn chị chỉ… nối lại mối quan hệ cũ lại. Đó là số phận.” Thực tế, thật là một sự luyện tập tốt đẹp, khi nói với Kitty về câu chuyện này. Tôi sẽ bảo Chris câu chuyện tương tự tối nay.

“Thế à? Đó là toàn bộ câu chuyện ư?”

“Này, nó là một câu chuyện khá đẹp đấy chứ,” tôi nói. “Ý chị là, một vụ tai nạn xe thì thật như phim, thêm vào lịch sử của nhau.”

Kitty chỉ nói, “Hừm,” và nó bỏ qua câu chuyện.

Chúng tôi ăn pizza xúc xích và nấm cho bữa tối, và khi tôi đề cập ý tưởng về Pizza ngày thứ Hai, Ba nhanh chóng tán thành. Tôi nghĩ ông ấy nhớ đến món nui thịt bò và pho mát tôi làm.

Thật là thở phào khi Kitty dành hầu hết bữa tối để nói về chuyến đi thăm quan thiên nhiên của mình và tất cả điều tôi phải làm là nhai miếng pizza của mình. Tôi vẫn nghĩ về điều Manda nói và tự hỏi suy cho cùng thì liệu đó không phải là ý tưởng hay hay không.

Khi Kitty dừng để nuốt miếng ăn của mình, Ba quay sang tôi và nói, “Có điều gì thú vị xảy ra với con hôm nay không?”

Tôi nuốt một miệng đầy piza của mình. “Ừm… không hẳn ạ.”

Sau tối đó tôi chuẩn bị cho mình bằng một bồn tắm đầy bong bóng và ngâm mình trong bồn khá lâu Kitty gõ cửa hai lần để kiểm tra xem tôi có ngủ gật không. Khi tôi gần như là vậy.

Tôi chỉ vừa ngủ thì điện thoại tôi kêu vo vo. Đó là Chris. Tôi đánh lờ đi, nhưng nó cứ kêu, và kêu vo vo, và vo vo. Tôi cuối cùng cũng phải bắt máy.

“Là thật à?” cô ấy hét lên.

Tôi để chiếc điện thoại xa tai mình. “Đúng thế.”

“Trời ạ. Nói cho mình mọi chuyện đi.”

“Mai nhé, Chris. Mình sẽ nói cho cậu mọi chuyện vào ngày mai. Ngủ ngon.”

“Đợi đã—”

“Ngủ ngon!”



[1] Lacrosse: môn thể thao dùng vợt để bắt bóng và ném vào lưới của đội bạn.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Chương 29:


Thứ Sáu ấy tôi đi xem trận đấu bóng bầu dục đầu tiên trong đời mình. Tôi chưa bao giờ có một tí thích thú nào với nó trước đó, và tôi giờ vẫn không. Tôi ngồi ở ngồi ở bậc thang cao với Peter và bạn cậu ấy, và theo tôi thấy thì, không có nhiều thứ để xem. Nó dường như chỉ giống như có quá nhiều sự chờ đợi lâu và túm tụm vào và không có nhiều hành động cho lắm. Không gì giống như trò chơi bóng bầu dục ở phim ảnh và ở những chương trình trên TV.

Vào chín rưỡi cuộc chơi gần như kết thúc rồi, tôi hi vọng, và tôi ngáp trong chiếc áo choàng của mình thì Peter đột nhiên choàng tay qua người tôi. Tôi gần như nghẹn trong cơn ngáp.

Tuốt ở phía dưới, Genevieve đang reo hò với những người còn lại của đội. Cô ấy rung rung và lắc lắc những quả bông. Cô ấy nhìn lên phía bậc thang, và khi cô ấy nhìn thấy chúng tôi, cô ấy khựng lại nửa giây trước khi khởi đầu vào một tràng cổ vũ mới, đôi mắt rực cháy.

Tôi liếc Peter, người đang có một nụ cười mỉa mai đầy mãn nguyện. Khi Genevieve trở lại đường cạnh sân, cậu ta bỏ tay ra và dường như đột nhiên nhớ tới là tôi đang ở đó. Cậu ta nói, “Eli mời mọi người đến nhà chơi tối nay. Muốn đi không?”

Tôi thậm chí không biết Eli là ai. Tôi ngáp cái nữa, một cái ngáp to để tỏ vẻ. “Ừm… tớ thực sự mệt. Vậy nên… không. Không, cám ơn cậu. Cậu có thể chỉ cần cho tớ xuống trên đường tới đó không?”

Peter nhìn tôi, nhưng cậu ấy không tranh luận.

Trên đường về nhà, chúng tôi đi qua quán ăn rẻ tiền và Peter bỗng nói, “Tớ đói. Cậu có muốn dừng lại và ăn cái gì đó không?” Cậu ta thêm vào một cách mỉa mai, “Hay là cậu quá mệt mỏi?”

Tôi phớt lờ cái lời nói châm chọc ấy và nói, “Chắc rồi, tớ có thể ăn mà.”

Vậy nên Peter quay xe lại và chúng tôi đi vào quán ăn. Chúng tôi ngồi phía trước quán. Bất kì khi nào tôi từng đến đây với chị Margot và Josh, chúng tôi đều ngồi ở phía sau gần máy hát tự động để chúng tôi có thể cho tiền xu vào đó. Gần như lúc nào chiếc máy hát tự động cũng bị hỏng, nhưng chúng tôi vẫn thích ngồi gần nó. Thật là kì cục khi ở đây mà không có họ. Chúng tôi có rất nhiều kỉ niệm ở đây. Ba chúng tôi sẽ ăn hai cái bánh sandwich pho mát nướng và cắt chúng thành những hình vuông, và chúng tôi sẽ gọi một bát súp cà chua để nhúng những hình vuông ấy vào, rồi Josh và tôi sẽ cùng chia sẻ chiếc bánh quế với vành sữa đánh tơi cho món tráng miệng và chị Margot sẽ ăn một bát kem bột báng. Thấy gớm, tôi biết. Tôi khá chắc rằng chỉ có các bà ngoại mới thích kem bột báng thôi.

Người bồi bàn của chúng tôi là Kelly, đang là sinh viên ở trường đại học. Cô ấy rời đi cả mùa hè, và tôi đoán bây giờ cô ấy đã trở lại. Cô ấy nhìn Peter khi rót nước cho chúng tôi. “Tối nay các bạn của em đâu?” chị hỏi tôi.

Tôi nói, “Chị Margot rời đi đến Scotland, và Josh… không ở đây.” Điều này làm Peter đảo mắt tới.

Rồi Peter gọi bánh kếp hương việt quất và thịt lợn xông khói và trứng bác. Tôi ăn pho mát nướng với cạnh rán và một cốc sô đa vị trái sơ ri đen.

Khi Kelly rời đi để chuẩn bị những món được gọi, tôi hỏi cậu, “Tại sao cậu lại ghét anh Josh nhiều thế?”

“Mình không ghét anh ta,” Peter đùa cợt. “Mình biết ít về hắn ta.”

“Được thôi, cậu chắc chắn không ưa anh ấy.”

Peter quắc mắt với tôi.“Ưa cái chỗ nào mới được? Thằng nhóc đó méc giáo viên một lần về việc gian lận ở lớp bảy ư?”

Peter gian lận ư? Bụng tôi xôn xao một chút. “Cậu gian lận kiểu gì? Như, bài tập về nhà ư?”

“Không, một bài kiểm tra tiếng Tây Ban Nha. Mình viết câu trả lời vào máy tính, và Josh báo cáo với giáo viên mình. Ai mà làm điều này?”

Tôi tìm kiếm trên mặt cậu ấy một dấu hiệu nào đó của sự bối rối hay xấu hổ về việc đã gian lận, nhưng tôi thậm chí không nhìn mảy may một cái gì. "Cậu tự đề cao và kiêu ngạo về cái gì chứ? Cậu là người đã gian lận đấy!"

"Đó chỉ là năm lớp bảy mà thôi!"

"Tốt thôi, cậu giờ vẫn gian lận chứ?"

"Không. Hiếm khi lắm. Ý mình là, mình cũng có." Cậu cau mày với tôi. "Cậu có thể đừng nhìn mình như thế không?"

"Như gì cơ?"

"Với con mắt đánh giá. Nhìn này, mình sẽ tới trường vào dịp có học bổng cho môn lacrosse dù thế nào đi chăng nữa, vì thế nó có vấn đề gì không?"

Tôi bất ngờ phát giác. Tôi hạ thấp giọng và nói, "Chờ đã... cậu có thể đọc không?"

Cậu ta bật cười. "Có chứ, tớ có thể đọc! Geez, Lara Jean. Không phải cái gì cũng có một câu chuyện phía sau đâu, hiểu chứ? Tớ chỉ là lười thôi." Cậu ta khịt mũi. "Tớ có thể đọc không ư? Tớ đã viết cho cậu nhiều bức thư ngắn như thế mà! Cậu thật hài hước."

Tôi có thể cảm thấy mặt tôi trở nên ửng hồng. "Đó không phải là đùa cợt." Tôi liếc nhìn cậu ấy. "Mọi thứ với cậu là một trò cười ư?"

"Không phải mọi thứ, nhưng là hầu hết, chắc chắn đấy."

Tôi rớt cằm. "Rồi có thể đó là tính xấu mà cậu nên khắc phục," tôi nói. "Bởi vì một số việc nghiêm túc và chúng nên được nhìn nhận nó một cách đứng đắn. Xin lỗi nếu cậu nghĩ rằng mình đang xét nét."

"Yup, mình nghĩ đó là xét nét. Mình nghĩ cậu nhìn chung là người xét nét. Đó là tính xấu mà cậu nên khắc phục. Mình cũng nghĩ là cậu cần học cách thư giãn và vui đùa."

Tôi liệt kê ra tất cả mọi cách mà tôi vui đùa—đi xe đạp (điều mà tôi ghét), nướng bánh, đọc sách; tôi suy xét đến việc nói về đan lát nhưng tôi khá chắc rằng cậu ta sẽ chỉ cười nhạo tôi thôi—khi mà Kelly mang tới đồ ăn của chúng tôi và tôi ngừng lại vì thế tôi có thể cắn vào miếng bánh mì nướng pho mát của mình trong khi nó đang mềm.

Peter lấy một miếng khoai tây chiên của tôi. "Vậy còn ai nữa?"

"Ai nữa gì cơ?"

Với cái miệng đầy đồ ăn, cậu ấy nói, "Ai nhận được những lá thư nữa?"

"Ừm, đó thực sự là vấn đề riêng tư." Tôi lắc đầu với cậu ấy, giống như Wow, thật khiếm nhã.

"Gì cơ? Mình chỉ là tò mò thôi." Peter thò tay lấy miếng khác trong khay nước xốt cà chua nấm của tôi. Cười giả tạo, cậu ấy nói, “Thôi nào, đừng có ngại. Cậu có thể nói cho mình biết mà. Mình biết mình là số một, hiển nhiên luôn rồi. Nhưng mình muốn nghe coi ai cũng lọt vào danh sách.”

Cậu ấy trên thực tế thật biết nói vòng, cậu ấy quá tự tin về mình. Tốt thôi, nếu cậu ấy muốn biết điều tồi tệ này, tôi sẽ nói cho cậu ấy. “Josh, cậu—”

“Hiển nhiên rồi.”

“Kenny.”

Peter khịt mũi. “Kenny? Cậu ta là ai thế?”

Tôi chống tay lên bàn và đặt tay lên cằm. “Một chàng trai tớ đã gặp ở khu cắm trại nhà thờ. Cậu ấy là người bơi giỏi nhất trong tất cả các chàng trai ở đó. Cậu ấy còn cứu một đứa bé suýt chết đuối một lần nữa. Cậu ấy đã bơi ra giữa hồ thậm chí trước khi nhân viên cứu hộ kịp nhận thấy điều gì đó xảy ra.”

“Vậy cậu ấy sẽ nói gì khi nhận được lá thư?”

“Không gì cả. Nó được gửi lại cho người gửi.”

“Được rồi, ai nữa?”

Tôi cắn một miếng bánh sandwich. “Lucas Krapf.”

“Cậu ta là người đồng tính,” Peter nói.

“Cậu ta không phải đồng tính!”

“Đồ ngốc, ngừng mơ mộng đi. Cậu ta đồng tính. Cậu ta thắt cà vạt lớn buộc dưới cằm tới trường hôm qua đấy.”

“Mình chắc là cậu ấy đeo nó một cách không mong muốn thôi. Hơn nữa, đeo một cái cà vạt buộc dưới cằm không khiến ai đó trở nên đồng tính được.” Tôi cho cậu ta một cái nhìn như thể Wow, đồ kì thị người đồng tính.

“Này, đừng nhìn mình thế chứ,” cậu ấy phản đối. “Người chú mình yêu quý cũng là người đồng tính đấy thôi. Tớ cá năm mươi đô la rằng nếu tớ cho chú Eddie xem hình Lucas, thì chú ấy chắc chắn sẽ xác nhận điều đó trong chỉ nửa giây.”

“Chỉ là bởi vì Lucas hiểu rõ giá trị của thời trang, điều đó không khiến cậu ấy trở thành đồng tính.”

Peter há miệng định tranh luận với tôi nhưng tôi nâng tay bảo cậu ta im lặng. “Tất cả điều đó nghĩa là cậu ấy là thứ gì đó hơn cả một chàng trai thành thị trong giữa… vùng ngoại ô tẻ nhạt này. Mình cá là cậu ấy sẽ kết thúc bằng việc đi đến NYU[1] hay nơi nào đó ở New York. Cậu ấy có thể là một diễn viên trên TV. Cậu ấy có dáng hình như vậy, cậu biết đấy. Mảnh dẻ với nét đặc biệt năm-xương. Nét đặc biệt thật nhạy cảm. Cậu ấy trông như… như một thiên thần.”

“Vậy Chàng trai Thiên thần ấy đã nói gì về lá thư, hử?”

“Chả gì cả… Mình chắc chắn là bởi vì cậu ấy là một chàng trai lịch thiệp và không muốn làm mình xấu hổ bằng việc lôi chuyện ấy ra.” Tôi cho cậu ấy một cái nhìn đầy ý nhị. Không giống như ai đó là điều mà tôi đang nói qua ánh mắt mình.

Peter đảo mắt. “Được rồi được rồi. Sao cũng được, mình không quan tâm.” Cậu ấy dựa lưng vào ghế và duỗi thẳng tay khoác lên sau chỗ ngồi trống cạnh cậu ấy. “Đó mới chỉ có bốn. Người thứ năm là ai?”

Tôi ngạc nhiên rằng nãy giờ cậu ấy đang đếm. “John Ambrose McClaren.”

Peter mở to mắt. “McClaren? Cậu thích cậu ta lúc nào thế?”

“Năm lớp tám.”

“Mình nghĩ là cậu thích tớ năm lớp tám chứ!”

“Cũng có thể có chút chồng chéo lên nhau chứ,” tôi thừa nhận. Dùng ống hút khuấy khuấy ly nước, tôi nói, “Đã có một lần, ở phòng tập thể dục… cậu ấy và mình phải nhặt hết các quả bóng đá, và trời bắt đầu mưa…” Tôi thở dài. “Đó có lẽ là lần lãng mạn nhất xảy ra với mình.”

“Cái gì liên hệ con gái với mưa cơ chứ?” Peter thắc mắc.

“Mình không biết… Mình đoán có lẽ vì mọi thứ trở nên như trong kịch khi ở dưới mưa.” Tôi trả lời với một cái nhún vai.

“Cuối cùng thì có điều gì xảy ra với hai người không, hay là các cậu chỉ đứng ngoài trời mưa nhặt bóng thôi?”

“Cậu sẽ không hiểu đâu.” Ai đó giống như Peter không thể hiểu được.

Peter đảo mắt. “Vậy thư cho McClaren có được gửi tới căn nhà cũ của cậu ta không?” cậu ấy nhắc nhở.

“Mình nghĩ là thế. Mình chưa nghe điều gì hồi âm từ cậu ấy.” Tôi nhấp một ngụm sô đa lớn.

“Tại sao cậu có vẻ như rất buồn về điều đó?”

“Mình không hề!”

Có lẽ là có, một chút thôi. Ngoài Josh ra, tôi nghĩ John Ambrose McClaren khiến tôi bận tâm hơn hết trong số những chàng trai tôi từng yêu. Có thứ gì đó khá ngọt ngào ở cậu ấy. Đó có lẽ là sự hứa hẹn, có lẽ một ngày nào đó. Tôi nghĩ John Ambrose McClaren phải là Người Tôi Để Vuột Mất. Tôi lớn tiếng, “Ý mình là, cậu ấy không nhận được khi hay đã nhận, và…” Tôi nhún vai. “Mình sẽ luôn tự hỏi cậu ấy xuất hiện sẽ như thế nào. Chắc cậu ấy vẫn như xưa. Mình cá là thế.”

“Cậu biết đấy, mình nghĩ có lẽ cậu ta đã từng nhắc đến cậu một lần.” Cậu ấy nói chậm rãi, “Yeah, cậu ta chắc chắn đã nhắc tới. Cậu ta nói cậu ấy nghĩ cậu là người con gái đẹp nhất ở khối mình. Cậu ta đã nói điều tiếc nuối của cậu ấy ở trường cấp hai là không mời cậu tới buổi dạ hội khối-tám.”

Cả người tôi cứng đờ và tôi nghĩ tôi thậm chí ngừng thở. “Thật à?” Tôi nói thầm.

Peter cười lớn. “Đồ ngốc! Cậu thật cả tin!”

Bụng tôi siết chặt. Nháy mắt, tôi nói, “Điều đó thực sự xấu xa. Tại sao cậu nói thế chứ?”

Peter ngừng cười và nói, “Này, mình xin lỗi mà. Mình chỉ đùa thôi—”

Tôi với tay qua chiếc bàn và đấm vào vai cậu ấy, thật mạnh. “Cậu là đồ ngớ ngẩn.”

Cậu ấy xoa vai và kêu lớn, “Ow! Nó đau lắm nha!”

“Tốt thôi, đáng đời cậu lắm.”

“Xin lỗi mà,” cậu ấy nhắc lại. Nhưng vẫn còn dấu vết đùa cợt trong ánh mắt cậu ấy, vậy nên tôi ngoảnh đầu đi. “Này, thôi nào. Đừng điên thế chứ. Ai biết điều đó chứ? Có thể cậu ta từng thích cậu. Hãy gọi cho cậu ấy và tìm rõ điều đó.”

Đầu tôi cắt ngang lời cậu ta. “Cậu có số của cậu ấy ư? Cậu có số của John Ambrose McClaren sao?”

Peter lấy điện thoại di động của mình ra. “Chắc chắn rồi. Hãy gọi cho cậu ta bây giờ đi.”

“Không!” Tôi cố gắng bắt lấy điện thoại của cậu ta ra xa cậu ta, nhưng cậu ấy quá nhanh. Cậu ta giữ điện thoại của mình trên đỉnh đầu tôi và tôi không thể với tới. “Cậu đừng có mà gọi cậu ta!”

“Tại sao không? Mình tưởng cậu rất tò mò về chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy.”

Tôi lắc đầu nguầy nguậy.

“Cậu đang sợ gì chứ? Rằng cậu ta không nhớ cậu ư?” Có điều gì đó thay đổi trên nét mặt cậu ấy, một sự nhận rõ sáng tỏ về tôi. “Hay cậu ấy vẫn nhớ?”

Tôi lắc đầu.

“Đúng vậy rồi.” Peter gật đầu; cậu ấy đẩy ghế của mình ra sau, tay thì kết lại quanh đầu.

Tôi không thích cách cậu ấy nhìn tôi. Giống như cậu ấy nghĩ mình hiểu ra về tôi vậy. Tôi giơ móng vuốt về phía cậu ấy. “Đưa điện thoại cho mình.”

Peter rớt quai hàm. “Cậu sẽ gọi cậu ta ư? Bây giờ á?”

Tôi thích thú khi tôi vừa khiến cậu ấy ngạc nhiên. Nó khiến tôi cảm thấy như mình vừa thắng lại một thứ gì đó vậy. Tôi nghĩ phá đám Peter khỏi sự phòng bị có thể là một sở thích thú vị cho mình. Bằng giọng điệu ra lệnh tôi chỉ dùng với Kitty, tôi nói, “Hãy đưa mình điện thoại cậu.” Peter đưa điện thoại cho tôi, và tôi sao số điện thoại của John sang máy mình. “Mình sẽ gọi cậu ấy khi mình thích, không phải bởi vì cậu thích.”

Peter cho tôi một cái nhìn của sự nể nang bắt đắc dĩ. Đương nhiên tôi sẽ không bao giờ gọi cho John nhưng Peter K. không cần biết điều ấy.

***

Tối đó, tôi nằm trên giường vẫn nghĩ về John. Thật buồn cười khi nghĩ về nếu-thì. Đáng sợ, nhưng vui vẻ. Giống như, tôi nghĩ rằng cánh cửa đã được đóng lại trước đó, nhưng ở đây nó đang mở hé. Điều gì sẽ xảy ra? Điều đó sẽ như thế nào, tôi và John Ambrose McClaren? Nếu tôi nhắm mắt lại, tôi hầu như có thể vẽ ra viễn cảnh ấy.



[1] New York University
 

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Chương 30:

Tôi và chị Margot đang nói chuyện trên điện thoại; ở đây là trưa thứ bảy và bên chị ấy là tối thứ bảy.

“Em đã sắp xếp công việc thực tập trong mùa xuân này chưa?”

“Vẫn chưa...”

Chị Margot phun ra một tiếng thở dài. “Chị nghĩ rằng em đã cố gắng và làm điều gì đó ở Montpelier. Chị biết họ cần sự giúp đỡ trong kho lưu trữ. Em có muốn chị gọi cho Donna giúp em không?”

Chị Margot đã thực tập tại Montpelier trong hai mùa hè và chị ấy yêu thích nó. Chị ấy ở đó vì một vài sự tìm tòi quan trọng nơi mà họ đã tìm ra một mảnh vỡ từ chiếc đĩa của Dolley Madison[1], và các bạn cũng có thể nghĩ họ đã tìm thấy kim cương hay xương khủng long. Mọi người ở đó đều thích chị Margot. Khi chị ấy rời đi, họ đã tặng chị một tấm thẻ ghi lại tất cả những công việc tích cực mà chị ấy đã làm. Ba đã treo nó lên trong phòng khách.

“Vườn ươm Montpelier quá xa để lái xe,” tôi nói.

“Thế còn việc tình nguyện tại bệnh viện thì sao?” chị ấy gợi ý. “Em có thể quá giang ba đến bệnh viện vào những ngày em phải vào đó.”

“Chị biết em không thích bệnh viện mà.”

“Hay là thư viện! Em thích thư viện đấy.”

“Em đã điền vào một tờ đơn rồi,” tôi nói dối.

“Thật vậy à?”

“Hoặc là đó là dự định của em.”

“Chị khôngnên ép em muốn mọi thứ. Em nên muốn chúng vì chính bản thân mình. Em cần phải chủ động. Chị sẽ không luôn luôn ở cạnh để thúc ép em đâu.”

“Em biết điều đó mà.”

“Ý chị là, em có nhận thức được chúng quan trọng thế nào trong năm nay không hả Lara Jean? Nó là một phần nào của mọi thứ đấy. Em không còn có cơ hội nào khác đâu: năm nay là năm cuối rồi.”

Tôi có thể cảm thấy những giọt nước mắt và sự sợ hãi đang hình thành bên trong tôi. Nếu chị ấy hỏi tôi thêm bất cứ câu hỏi nào nữa, nó sẽ là quá nhiều, và tôi sẽ khóc.

“Em vẫn còn đó chứ?”

“Em vẫn ở đây.” Giọng tôi trở nên nhỏ hẳn, và tôi biết rằng chị Margot biết tôi sắp khóc đến như thế nào.

Chị ấy tạm ngừng. “Hãy nhìn lại xem, em vẫn còn thời gian mà, đúng không? Chị chỉ không muốn em chờ đợi quá lâu và những vị trí tốt đến với những người khác mất. Tất cả chỉ là chị lo lắng cho em thôi. Nhưng rồi mọi thứ sẽ tốt đẹp; em vẫn ổn.”

“Vâng ạ.” Thậm chí rằng một từ nhỏ nhoi là nổ lực.

“Mọi thứ khác thì như thế nào?”

Tôi bắt đầu cuộc trò chuyện này với mong muốn rằng có thể nói với chị ấy về Peter và mọi thứ đang xảy ra với tôi, nhưng bây giờ tôi chỉ cảm thấy nhẹ nhõm vì giữa chúng tôi có một khoảng cách địa lý quá lớn và chị ấy không thể nào thấy được những gì tôi đang toan tính. “Mọi thứ vẫn tốt,” tôi nói.

“Josh thế nào rồi? Gần đây em có nói chuyện với anh ấy không?”

“Không hẳn,” tôi nói. Mà tôi thì không. Tôi đã quá bận rộn với Peter và tôi không thực sự có cơ hội nói chuyện với anh ấy.


[1]Dolley Madison: là vợ của tổng thống Mỹ James Madison. Bà cũng là người đã giúp hỗ trợ xây dựng mới Nhà Trắng.
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Nói thiệt là mình đợi mãi nó hoàn để đọc mà cuối cùng không đợi được phải nhảy hố trước.
Đọc một chương mà vất vả quá. Các bạn dịch tốt lắm nhưng có vài chỗ mình chỉ ra đây, mọi người tham khảo thêm nhé vì mình không chắc bản tiếng Anh mà mình có và của các bạn có giống nhau không.
Chương 1:
Chắc chắn sẽ không có đậu phộng-bơ-giòn và Josh sẽ tiếc quá, chọn thứ gì khác đi.
=> sẽ nói tiếc quá
Đọc thấy nó không thuận miệng, mà mình xem bản Eng cũng có từ say
Kitty đang dán những bức ảnh chú chó
Kitty is pasting pictures of dogs
=> Kitty đang dán ảnh của những chú chó
Có giấy và những tấm ảnh được cắt ra đầy xung quanh nó.
There’s paper and scraps all around her
=> Giấy và ảnh được cắt ra đầy xung quanh nó. => Bỏ đi.
tôi cống hiến hết sức mình để “xử lý” nó, bóc lấy bóc để một nắm rồi lại tiếp một nắm bắp rang.
and I devote myself to it, handfuls and handfuls of it
=> bốc hay bóc vậy?
mình thì thích dịch chỗ này là: tôi cống hiến hết mình để "xử lý" nó, hết nắm bắp rang này đến nắm bắp rang khác.
Một mục quảng cáo nước hoa được trình diễn:
=> Mặc dù là A commercial comes on for perfume: => nhưng mình vẫn có thể dịch cho nó thuần Việt là: TV chiếu tới một mục quảng cáo nước hoa. Hoặc nếu không nên thay từ trình diễn bằng trình chiếu.
“Chúng ta có thể đi đến parfumerie (xưởng chế tạo nước hoa – tiếng Pháp) và mua được mùi hương riêng của mình!”
“We can go to a parfumerie and get our personal scents done!”
=> chọn được mùi hương cho riêng mình. Chỗ này dịch chưa thoát ý chữ done, nhưng mình cũng chả biết dịch thế nào.
Em không nói về chuyện đó mà, chị chim cưunày
=> dính chữ,
Chị Margot ngồi trên bàn máy vi tính;
=> ở
lăn tròn bột nhào bánh thành những viên tròn và thả chúng vào bột quế và đường.
=> lăn bột bánh thành những viên tròn
gối của nó để khi nó thứcdậy được ngửi thấy hương thơm của những chiếc bánh mới nướng.
=> dính chữ
“Chỉ vì chị sẽ đi đại học không có nghĩa là chị phải chia tay anh ấy.”
=> học
“Em biết không, có lần mẹ đã nói với chị một điều?”
“Do you know what Mommy told me once?”
=> Em có biết điều mẹ đã từng nói với chị?
Bởi những gì tôi đang làm đều không còn quan trọng nếu tôi và chị Margot đang tranh cãi, nếu tôi sắp bị xe đụng, tôi luôn phải dừng lại và nghe một câu chuyện về mẹ.
Because no matter what I am doing inlife, if Margot and I are in the middle of an argument, if I am about to get hit by a car, I will always stop and listen to a story about Mommy
=> Bởi vì không cần biết tôi đang làm gì, dù là Margot và tôi đang tranh cái, dù là tôi bị đụng xe, tôi sẽ luôn dừng lại và nghe chuyện về mẹ tôi.
if trong trường hợp này phải dịch là dù là, hình như có mẫu câu đấy, chị quên xừ rồi, chỉ chắc phải dịch là dù là.
“Bà ấy nói với chị rằng cố gắng không nên có bạn trai khi học đại học. Bà ấy không muốn chị là một cô gái hay khóc qua điện thoại với bạn trai và nói không với mọi thứ thay vì nói được.”
“She told me to try not to go to college with a boyfriend. She said she didn’t want me to be the girl crying on the phone with her boyfriend and saying no to things instead of yes.”
=> Câu này làm sao á, chả thuận miệng gì cả. Câu bôi đen thì em dịch sai nghĩa rồi. Nhưng chị cũng không dịch sát nghĩa được.
=> Mẹ nói với chị rằng đừng cố gắng mang theo một mối tình tới trường đại học. Mẹ nói mẹ không muốn chị trở thành cô gái khóc khi nghe điện thoại của bạn trai và nói không với mọi thứ thay vì nói được.
“Đừng ăn quá nhiều bột thô đấy,” Margot nói.
You shouldn’t eat raw cookie dough,” Margot says
=> Em không nên ăn bột sống.
Vào lúc này, khóe miệng của chị Margot cong xuống,
=> đã cong thì là cong lên chớ, dịch là rủ xuống.
Chị ấy lắc đầu. “Lara Jean,” chị ấy bắt đầu bằng một giọng điệu hết sức kiên nhẫn, như thể tôi là một đứa trẻ nhỏ và chị ấy là một người phụ nữ bốn mươi hai tuổi khôn ngoan.
She shakes her head. “Lara Jean,” she begins, in her patient Margot voice, like I am a child and she is a wise old woman of forty-two.
=> theo chị nên thêm chữ "lại" vì chị có cảm giác cái hành động này Margot thường xuyên làm và Lara nhận ngay ra ý nghĩa hành động đó của bà chị.
Không hề nông nỗi, cũng không bao giờ hối tiếc.
=> Chính tả: nổi
khi chị ấy kết thúc mọi chuyện,là
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
À à, mình lắm mồm thêm một ý nhá: Các bạn thêm tên gốc của truyện nào nữa. Mình tìm hết hơi mới ra tên của tuyện đấy, nó là: To all the boys I've loved before.
 

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
À à, mình lắm mồm thêm một ý nhá: Các bạn thêm tên gốc của truyện nào nữa. Mình tìm hết hơi mới ra tên của tuyện đấy, nó là: To all the boys I've loved before.

:D Cám ơn chị đã góp ý nhiệt tình. Chỗ nào sót lỗi hay chưa hay em sẽ bàn với chị Ruồi và Libra sửa lại cho hợp lý. ^_^
Tụi em bận quá nên mãi vẫn chưa hoàn được. :P :P
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Vì phải so sánh với bản Eng nên tốc độ đọc vô cùng chậm, nên mình định đọc mỗi bản dịch của các bạn thôi, nhưng vì thích truyện này quá nên sau khi leo lên chương 7 thì mình lại ngó sang bản Eng và có chút nhận xét thế này:
Chương 7
chúng tôi đặt những chiếc va li của chị ấy trên giá để hành lý
we load up her suitcases on a a luggage carrier—
=> Xe đẩy hành lý
"Margot, ít nhất hãy để ba kiểm tra lại túi đồ của con,"
“Margot, at least let me get your bags checked,”
=> Câu này dịch chưa chính xác, phải là: Margot, ít nhất để ba đưa con tới chỗ kiểm tra hành lý.
Cục nghẹn trong cổ tôi trở nên lớn hơn, và một vài giọt nước mắt rỉ ra từ khóe mắt tôi.
The lump in my throat is getting bigger, and a few tears leak out of my eyes.
=> Câu này dịch đúng nhưng nghe ghê quá. Mình nghĩ dịch cho nó thanh thoát hơn một chút được không?
=> Cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ họng lớn dần, và một vài giọt nước mắt đã đọng trên khóe mi tôi.
"Chị không bao giờ có thể đâu."
“I could never.”
"I could never" Anh bạn người Mỹ của tuôi giải thích cụm này thế này: sounds like it's something I will never do as I simply can't do it! => Could chị nghĩ nhằm nhấn mạnh thôi.
Nên câu này đơn giản dịch là: Chị không bao giờ hoặc dịch đầy đủ ra: Chị không bao giờ có thể quên mọi người đâu. => Chứ để như cũ thấy làm sao á, câu chả ra câu.
"Hãy chăm sóc cho ba và Kitty thật tốt. Em đang nắm giữ trọng trách đấy."
“Take good care of Daddy and Kitty. You’re in charge now.”
to be in charge of somebody = phải trông nom ai
=> Từ chăm sóc đã được nhắc ở câu trước, nên câu này dịch thoát ý: Bây giờ là trách nhiệm của em/ bây giờ tới lượt em.
Mình không rõ là dịch vậy có được không, nhưng mình chắc về nghĩa đó, vì khi mình làm bệnh viện ấy, đến ca trực của mình thì ca trước sẽ nói hai câu: Your turn now hoặc You're in charge now.
Mặc dù chị Margot không phải người ồn ào, ở nhà bây giờ thật yên tĩnh.
Even though Margot isn’t a loud person, it feels quiet at home.
=> Dịch đúng nhưng đọc nó ngang ngang thế nào ấy => Mặc dù Margot không phải người ồn ào, nhưng nhà dường như trở nên yên tĩnh.
Tôi ghét cái suy nghĩ hai người họ sẽ về nhà về một ngôi nhà trống rỗng, tối tăm không có tôi và không có chị Margot.
I hate the thought of the two of them coming home to an empty, dark house with no me and no Margot.
=> Diễn đạt chưa mượt. => Tôi ghét cái suy nghĩ rằng mỗi khi trở về hai người họ sẽ phải đối diện với một ngôi nhà trống rỗng, tối tăm không có tôi và không có Margot.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên