Chương 20:
Hướng mà nó xảy ra là một kiểu may mắn kỳ lạ. Một chiếc xe lửa di chuyển chậm chạp bị trật đường ray. Đối với một vài thứ để đi đến sai lầm trầm trọng thế này, mọi thứ phải giao nhau và va chạm vào đúng thời điểm chính xác, hay trong trường hợp này, vào sai thời điểm.
Nếu tài xế xe buýt không gặp bất kì vấn đề nào đi đến ngõ cụt, tốn thêm bốn phút để đến trường, tôi sẽ không bao giờ tình cờ gặp được Josh.
Nếu xe của Josh đã nổ máy và anh ấy không phải nhờ ba mình truyền điện để sạc bình ắc quy xe, thì lẽ ra anh ấy sẽ không đi ngang qua tủ gửi đồ của tôi.
Và nếu Peter không phải gặp cô Wooten trong phòng hướng dẫn, cậu ấy sẽ sẽ không phải đi bộ xuống hành lang mười giây sau đó. Và có lẽ toàn bộ mọi việc đã không xảy ra.Nhưng nó hết thảy đều đã xảy ra cả rồi.
***
Tôi đang ở tủ gửi đồ của mình; cánh cửa bị kẹt và tôi cố gắng giật mạnh để mở.Cuối cùng tôi đã mở được nó ra và Josh ở đây, đứng ngay ở đó.
“Lara Jean...” Anh ấy bị sốc, trên gương mặt vẫn còn biểu hiện rối rắm. “Anh đã cố gắng tìm em nói chuyện từ tối qua. Anh qua nhà em, nhưng không ai tìm được em cả...” Anh ấy đang cầm lá thư của tôi. “Anh không hiểu? Cái này là gì đây?”
“Em không biết nữa...,” tôi nghe chính mình nói như vậy. Giọng của tôi có cảm giác như ở rất xa. Như tôi đang trôi bồng bềnh trên bản thân mình, xem tất cả diễn ra.
“Ý anh là, nó đến từ em, đúng không?”
“Ờ, woa.” Tôi hít một hơi và nhận lấy bức thư. Tôi cố đấu tranh với việc xé nát bức thư. “Anh có được nó từ đâu vậy?”
“Nó được gửi đến trong hòm thư.” Josh đút tay vào túi của anh ấy. “Em viết nó khi nào thế?”
“Hình như, cách đây lâu lắm rồi,” tôi nói. Rồi nặn ra một nụ cười giả tạo. “Em thậm chí không nhớ là khi nào. Có lẽ là hồi cấp hai.” Tốt lắm, Lara Jean. Giữ vững nào.
Anh ấy nói một cách chậm chạp, “Được rồi... nhưng em đề cập đến việc đi xem phim với Margot, Mike và Ben lúc đó. Đó là một vài năm trước rồi.”
Tôi cắn môi dưới. “Đúng vậy. Ý em là đó
có thể là một khoảng thời gian dài trước đây rồi. Nếu nhìn tổng thể về mọi việc đang xảy ra.” Tôi có thể cảm giác nước mắt đang chực trào ra nếu tôi phá vỡ sự tập trung trong một giây, nếu tôi do dự, tôi sẽ khóc và điều đó sẽ làm mọi thứ trở nên tệ hơn, nếu có một điều có thể. Tôi phải phong độ, vui vẻ và lãnh đạm ngay bây giờ. Nước mắt sẽ làm hỏng điều đó.
Josh đang nhìn chầm chầm vào tôi quá mạnh mẽ tôi phải nhìn đi chỗ khác. “Vậy sau đó... em có... hay đã từng có tình cảm với anh hay...?
“Ý em là, vâng, chắc chắn rồi, em đã phải lòng anh tại một thời điểm, trước khi anh và chị Margot bắt đầu hẹn hò. Cả triệu năm trước rồi.”
“Tại sao em không nói gì với anh cả? Bởi vì, Lara jean... Chúa ơi. Anh cũng không biết nữa.” Mắt anh ấy dán vào người tôi, đôi mắt rõ bối rối, nhưng cũng có những điều gì khác nữa. “Thật điên rồ. Anh cảm thấy quá sức bất ngờ.”
Cách mà anh ấy nhìn tôi bây giờ, tôi đột nhiên nhớ đến một thời gian trở lại vào mùa hè khi tôi mười bốn và anh ấy mười lăm, và chúng tôi đi từ đâu đó về nhà. Anh ấy đã nhìn tôi rất chăm chú và tôi chắc chắn anh ấy định cố gắng hôn tôi. Tôi lo lắng, vậy là tôi sinh sự vô cớ với anh và anh ấy không bao giờ còn nhìn tôi như vậy nữa.
Cho đến giờ phút này.
Đừng. Làm ơn đi mà, không được.
Bất cứ điều gì anh nghĩ, bất cứ điều gì anh muốn nói, tôi không muốn nghe. Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì, đúng là bất kì điều gì, chỉ để không nghe điều đó.
Trước khi anh ấy kịp nói gì, tôi nói, “Em đang hẹn hò.”
Josh há hốc mồm. “Cái gì cơ?”
Cái gì á?
“Đúng đó. Em đang hẹn hò với một ai đó, người mà em thực sự thực sự thích, nên anh đừng bận tâm về điều này nữa nhé.” Tôi vẫy lá thư như nó chỉ là một tờ giấy, rác rưởi, giống ngày xửa ngày xưa đó tôi đã không thực sự đặt trái tim mình vào tờ giấy này.
Tôi nhét nó vào cặp của tôi. “Em thực sự rất hỗn loạn khi viết lá thư này; em thậm chí không biết nó được gửi ra ngoài như thế nào. Thật lòng thì, không đáng để nói đến. Vậy nên làm ơn, làm ơn đừng nói bất kì điều gì với chị Margot về nó nhé.”
Anh ấy gật đầu, nhưng nhiêu đó không đủ. Tôi cần một cam kết bằng lời cơ. Tôi cần nghe từ ngữ được thốt ra từ chính miệng anh. Cho nên tôi nói thêm, “anh thề đi? Dùng mạng sống của anh mà thề nhé?” Nếu chị Margot thực sự phát hiện ra... tôi muốn chết đi cho rồi.
“Được rồi, anh thề. Ý anh là, thậm chí chúng ta còn không nói gì với nhau kể từ khi cô ấy rời đi.”
Tôi thở ra một hơi dài. “Tốt lắm. Cám ơn anh.” Tôi định rời đi, nhưng sau đó Josh chặn tôi lại.
“Cậu ta là ai?”
“Cậu ta cái gì?”
“Chàng trai em hẹn hò.”
Đó là khi tôi nhìn thấy cậu ấy. Peter Kavinsky, đang đi bộ xuống hành lang. Giống như một phép màu. Peter tóc đen, xinh đẹp. Cậu ấy xứng đáng có nhạc vang lên sau lưng cậu ấy, cậu ấy trông quá đẹp. “Peter Kavinsky. Peter Kavinsky!” Chuông reo lên và tôi lướt qua Josh. “Em đi đây! Nói chuyện sau nhé, Josh!”
“Đợi đã!” Anh ấy gọi to.
Tôi chạy tới Peter và lao vào cánh tay của cậu ấy giống như một viên đạn bắn ra khỏi một khẩu pháo. Tôi ôm choàng tay qua cổ cậu ấy và chân tôi quấn vòng qua eo cậu ấy, và tôi thậm chí không biết sao thân thể tôi lại biết làm như thế, bởi vì tôi chắc chắn là không bao giờ tiếp xúc với một cậu con trai giống như thế này trong đời. Giống như chúng tôi đang ở trong một bộ phim, âm nhạc đang đến khúc cao trào và từng đợt sóng đang dâng trào xung quanh chúng tôi. Ngoại trừ sự thật là biểu hiện của Peter đang biểu lộ sốc toàn tập và không thể tin được và có lẽ là một màn giải trí, bởi vì Peter có vẻ như thích thú lắm. Nhướng đôi chân mày, cậu ấy nói, “Lara Jean? Cái gì…?”
Tôi không trả lời.Tôi chỉ hôn cậu ấy.
Ý nghĩ đầu tiên của tôi là: Tôi có kí ức về những cử động trên đôi môi của cậu ấy.
Ý nghĩ thứ hai là: Tôi hy vọng Josh đang dõi xem chúng tôi. Anh ấy phải đang nhìn hoặc là tất cả những chuyện này không có ý nghĩa gì hết.
Trái tim tôi đang đập nhanh đến độ tôi quên mất việc sợ hãi vì làm sai. Bởi vì trong vòng ba giây, cậu ấy hôn lại tôi. Peter Kavinsky. Chàng trai trong mọi giấc mơ của các cô gái, đang hôn lại tôi.
Tôi chưa từng hôn nhiều chàng trai trước đây. Peter Kavinsky, John Ambrose McClaren, anh họ của Allie Feldman với con mắt kì lạ, và bây giờ một lần nữa hôn Peter.
Tôi mở mắt và Peter đang nhìn chầm chầm vào tôi với biểu cảm tương tự trên gương mặt cậu ấy.Rất chân thành, tôi nói, “cám ơn.” Cậu ấy trả lời, “không có gì,” và tôi nhảy ra khỏi vòng tay cậu ấy rồi chạy nước rút theo hướng ngược lại.
***
Phải mất cả tiết lịch sử và gần hết tiết tiếng Anh để nhịp tim tôi chậm lại. Tôi đã hôn Peter Kavinsky. Trên hành lang, trước mặt tất cả mọi người. Trước mặt Josh.
Rõ ràng là, tôi đã không lên kế hoạch hoàn chỉnh cho việc này. Đó là những gì chị Margot sẽ nói, bao gồm và đặc biệt là cụm từ “rõ ràng.” Nếu tôi
đã lên kế hoạch hoàn chỉnh, tôi đã bịa ra một người bạn trai và không chọn một người thật ngoài đời. Đặc biệt hơn nữa là, tôi lẽ ra không nên chọn Peter K. Cậu ấy thật sự là một người tồi tệ nhất tôi có thể chọn, bởi vì mọi người đều biết đến cậu ấy. Cậu ấy là Peter Kavinsky, lạy ông thánh Peter. Kavinsky của Gen và của họ nhà Kavinsky. Thậm chí ngay cả khi họ đã chia tay nhau. Họ là một cặp trong cái trường này.
Tôi dành phần còn lại của ngày hôm nay để lẩn trốn. Thậm chí tôi ăn trưa tại nhà vệ sinh của nữ sinh nữa kìa.
Tiết học cuối cùng của chúng tôi là thể dục. Với Peter. Huấn luyện viên White đưa chúng tôi vào phòng tập tạ, và chúng tôi phải thực hành cách sử dụng máy. Peter và bạn bè của cậu ấy đã biết cách sử dụng chúng rồi, vậy nên tách ra khỏi nhóm và có một trận đấu bóng rổ với nhau và tôi không có cơ hội nói chuyện với cậu ấy. Tại thời điểm cậu ấy bắt gặp tôi đang vào mình cậu ấy đã nháy mắt với tôi, điều đó làm tôi muốn teo nhỏ đi và chết quách cho rồi.
Sau khi tiết học kết thúc, tôi đợi Peter ngoài phòng thay đồ nam sinh, lên kế hoạch những gì tôi sẽ nói, giải thích điều đó với cậu ấy thế nào. Tôi sẽ bắt đầu với, “về chuyện hồi sáng này…,” và sau đó sẽ tặng cho cậu ấy một nụ cười nho nhỏ, giống như chuyện đó thật vui nhộn làm sao!
Peter là người cuối cùng đi ra ngoài. Tóc cậu ấy vẫn còn ướt sau khi tắm.Thật lạ là những cậu con trai tắm ở trường, trong khi con gái không bao giờ như vậy cả. Tôi tự hỏi không biết họ có phòng tắm riêng ở đây hay không, hay chỉ là một loạt các vòi tắm hoa sen và không có có sự riêng tư nào.
“Này,” cậu ấy gọi khi thấy tôi, nhưng không hề đứng lại.
Từ phía sau lưng tôi vội vàng nói, “Về chuyện sáng nay…” Tôi cười, Peter quay lại và chỉ nhìn thẳng vào tôi.
“Ờ vâng. Chuyện đó có nghĩa gì cơ?”
“Đó là một trò đùa ngớ ngẩn thôi,” tôi bắt đầu.
Peter khoanh tay và dựa vào tủ khóa. “Nó có liên quan gì đến lá thư cậu gửi cho mình không?”
“Không. Ý mình là, có. Một cách gián tiếp.”
“Nhìn đi,” cậu ấy nói một cách tử tế. "Mình nghĩ cậu dễ thương đấy. Theo cách kỳ quặc. Nhưng Gen và mình vừa mới chia tay, còn mình chưa muốn đứng vào vị trí trở thành bạn trai của ai đó. Vậy nên…”
Tôi há miệng. Peter Kavinsky đang từ chối tôi! Tôi thậm chí không thích cậu ấy, và cậu ấy đang cho tôi một lời từ chối.Hơn nữa “kỳ quặc” ư? Tôi “kì quặc” như thế nào hả? “Dễ thương một cách kì quặc” là một sự xúc phạm. Hoàn toàn là một lời xúc phạm!
Cậu ấy vẫn tiếp tục nói, tiếp tục trao cho tôi cái nhìn tử tế. “Ý mình là, đương nhiên là mình thấy hãnh diện. Rằng cậu thích mình trong suốt thời gian này – làm mình thấy rất tự hào, cậu biết không?”
Đủ rồi. Đủ lắm rồi. “Mình không thích cậu,” tôi nói lớn tiếng. “Nên không có bất kì lí do nào để cậu nên cảm thấy hãnh diện cả.”
Giờ thì đến lượt Peter trở nên sửng sốt. Cậu ấy nhanh chóng nhìn xung quanh để xem có ai nghe thấy không. Cậu ấy cúi người về phía trước và thì thầm, “vậy tại sao cậu lại hôn mình?”
“Mình hôn cậu là
bởi vì mình không hề thích cậu,” tôi giải thích, như thể điều này đã quá rõ ràng. “Nhìn này, những lá thư của mình được gửi ra ngoài bởi ai đó. Không phải mình.”
“Chờ chút. ‘Những lá thư’? Có bao nhiêu lá thư tất cả?”
“Năm. Và anh chàng mình
thích cũng có một lá…”
Peter cau mày. “Ai cơ?”
Tại sao tôi phải nói với cậu ta mọi thứ chứ? “Đó là… chuyện riêng của mình.”
“Này, mình nghĩ là mình có quyền được biết, kể từ lúc cậu kéo mình vào vở kịch này,” Peter nói với một cái nhìn bén nhọn.Tôi mút môi trên và lắc đầu rồi cậu ấy nói tiếp, “nếu thực sự có cậu con trai đó.”
“Có một chàng trai như vậy thật! Đó là Josh Sanderson.”
“Không phải anh ta là một đôi với chị cậu sao?”
Tôi gật đầu. Tôi bị ngạc nhiên cậu ấy biết đến cả điều đó. Tôi không nghĩ Josh và chị Margot nằm trong tầm ngắm của cậu ấy. “Giờ họ chia tay rồi. Nhưng mình không muốn anh ấy biết mình có tình cảm với anh ấy… vì những lý do hiển nhiên đó. Vậy nên… mình đã nói với anh ấy cậu là bạn trai mình.”
“Vậy là cậu dùng mình để giữ thể diện sao?”
“Ý mình là, về cơ bản là như vậy.” Chính xác về cơ bản.
“Cậu đúng là một cô gái khôi hài.”
Đầu tiên tôi là cô gái dễ thương một cách kỳ quặc; giờ thì là một cô gái khôi hài. Tôi hiểu chúng có ý là gì. “Dù sao đi nữa, cám ơn cậu đã chấp nhận điều đó, Peter.” Tôi khoe với cậu ấy những thứ tôi hy vọng là một nụ cười chiến thắng và bước đi. “Gặp lại sau nhé!”
Peter với theo và túm lấy chiếc ba lô đeo trên vai tôi. “Chờ đã... vậy là Sanderson nghĩ mình là bạn trai cậu bây giờ, đúng không? Vậy thì cậu định sẽ nói gì với anh ta?”
Tôi cố giãy giụa thoát khỏi cậu ấy, nhưng cậu ấy không để tôi đi. “Mình đã không tìm ra phần đó trước đây. Nhưng mình sẽ.” Tôi nâng cằm. “Mình kì quặc như thế đấy.”
Peter cười phá lên, miệng cậu ấy mở rộng. “Cậu thực sự rất khôi hài, Lara Jean ạ.”