Tôi cũng muốn tham gia quá nhưng khổ, chỗ nào mình viết cũng thấy dở ẹc, không biết chỗ nào ưng nhất nữa. Hay cứ đăng đại một đoạn nhé. Nhưng không phải trong truyện Đất thiêng tôi đang viết, mà là trong một truyện đã viết xong.
-------------------
(Trích Nhà tôi, trường tôi đều ở trên đồi)
Từ nhà tôi đi một tí là ra đến sân trường. Buổi tối, cô Hậu hay dẫn tôi với cái Ngọc ra sân trường chơi. Cô đem chiếu ra trải trên phần đất nhô cao khá phẳng phía bên trường cấp một, rồi bảo chúng tôi múa hát trên đó. Gió thổi mát lịm. Hôm nào có trăng thì càng tuyệt. Ánh trăng bàng bạc chiếu khắp nơi làm cảnh vật xung quanh thật huyền ảo. Tôi thích hát bài “Ông trăng tròn tròn là ông trăng tròn ơi, một mình trên đấy sao không xuống đây chơi với em.” Cái Ngọc là em gái tôi. Nó mới bốn tuổi. Nó cũng thích múa hát lắm nhưng lại nói ngọng. Nó chuyên trị hát: “Chú voi
đon ở bản Đôn, chưa có ngà nên còn trẻ
đon”, nhưng không hiểu sao mẹ tôi và các cô chú rất thích, cứ bảo nó hát mãi.
Cô Hậu không chỉ đi một mình với chúng tôi ra sân trường chơi. Cô còn rủ thêm cô Phượng. Cô Phượng là bạn học của cô Hậu. Nhà cô cũng ở gần nhà tôi, chỉ cách qua một cái ruộng. Nhà cô Phượng có rất nhiều cái đặc biệt. Cái đặc biệt thứ nhất là nhà cô có một cây đào bích to ở ngay trước cổng. Trong xóm chả nhà nào có đào bích, nên cứ Tết đến là mọi người đều thi nhau đến nhà cô xin lấy một cành về cắm trong nhà. Năm ngoái, vì bố tôi sang xin muộn mà chỉ được một cành bé tí teo mà lại ít nụ.
Cái đặc biệt thứ hai là nhà cô Phượng có một cái ti vi đen trắng. Cứ đến gần sáu giờ chiều là mẹ tôi với hàng xóm xung quanh, cả người lớn lẫn trẻ con, lại kéo nhau sang đó xem phim. Phim “Người giàu cũng khóc” có cô diễn viên chính tóc vàng xinh ơi là xinh, mẹ tôi vừa xem phim vừa khóc sụt sùi. Phim “Đơn giản tôi là Ma-ri-a” mà bọn trẻ con chúng tôi cứ hò nhau đọc bài vè không biết từ đâu ra:
Ma-ri-a là nhà tạo mốt
Hoan Các-lốt là người bỏ đi
Bà Ma-chi là người nhân hậu
Con rắn độc là mụ Lo-ren
Người hay ghen là anh Víc-to
Người hay lo là anh Các-lốt
Người hay hốt là cô Lo-ra…
---------------------
Sở dĩ tôi đăng đoạn này lên vì khi tôi viết nó tôi gần như không cần phải nghĩ. Chữ cứ tuôn ra vậy thôi. Sau này sửa lại cũng chẳng biết sửa thế nào cho hay hơn. Nhớ về tuổi thơ của mình, rồi viết.
Cũng không biết đoạn đó có hay không, hay là mình tâm đắc nó nhất hay không nữa.
Đú với bác thớt tí thôi.