CHƯƠNG 7
Nick nhấn chuông cánh cửa đôi khung bằng gỗ nhà Huxley. Khi đứng đợi ngoài bậc cửa trước, anh đưa mắt nhìn một lượt xung quanh. Mặc dù cơn bão tuyết đã tấn công vào đầu tuần này, bậc tam cấp, lối đi, và vỉa hè phía trước đều được xúc sạch sẽ. Cái sân không có một mẩu rác nhỏ nào, và những cây xanh đằng trước hiên nhà đã được tỉa thành những tam giác gọn gàng hoàn hảo.
Chắc chắn đây là nơi ở của Huxley rồi.
Anh nhấn chuông lần nữa và chờ thêm vài giây trước khi đẩy cửa vào. Huxley phải nói mời vào nếu anh ta không trả lời, thì trường hợp đó chắc anh ta không thể nói nổi.
Nick đẩy vào để mở cửa trước và bước vào căn nhà im ắng một cách thận trọng. Anh theo bản năng đưa tay sờ vào bao đựng súng ngắn ở cái đai nịt gọn ghẽ bên dưới cái áo khoác, sau đó mới nhận ra mình đang làm thế. Từ tình hình đã cho thấy, bất kể thứ gì đã tóm được Huxley thì chắc cũng không thể bị ngừng lại bởi những viên đạn được.
Nick ngừng lại ngay lối vào. “Huxley? Anh còn sống chứ?” Có một cầu thang dẫn đi lên ngay bên trái của anh, và một hành lang tối om phía trước mặt anh. Không có ánh đèn nào ở bất kì nơi đâu bên trong nhà này. Anh kiểm tra phòng tắm bên tay phải của mình. Trống không. Sau đó thì có một giọng nói yếu ớt thều thào vọng tới. “Ở trong này.”
Đi theo giọng nói, Nick băng thẳng qua hành lang, tiếng bước chân nện nhẹ nhàng trên sàn gỗ cứng là những tiếng động duy nhất trong căn nhà. Hành lang mở tới một căn phòng thật rộng và khu vực nhà bếp trông giống như thứ gì đó từ bảng ca-tô-lô của hãng đồ trang trí nội thất Pottery Barn. Ngay đó, anh nhận ra Huxley.
Hay ít ra là, cái thứ mà anh nghĩ là Huxley.
Người đặc vụ hay ăn mặc chải chuốt mà anh thường thấy trong những bộ com-lê ba lớp và áo ghi-lê len giờ đang nằm sõng sượt úp mặt vắt qua cái đi-văng màu be, với một tay yếu ớt giữ chặt một cái thùng rác nằm trên sàn nhà ngay cạnh anh ta.
Không còn bộ com-lê ba lớp đâu cả, anh ta mặc một cái áo len chui đầu màu xanh hải quân và cái quần tây kẻ ca-rô bằng vải flanen. Thật kì lạ, anh ta chỉ mang có một chiếc vớ.
Nick tháo bỏ áo khoác và đi vòng qua cái ghế salon. Huxley yếu ớt ngẩng đầu lên. Mắt anh ta đờ đẫn, và tóc ở mái bên trái của cái đầu dựng đứng lên trên không trung màu vàng hoe, kiểu Mohawk.
“Tôi thì tôi sẽ không đến quá gần đâu,” Huxley cảnh báo. Cái nỗ lực ngẩng đầu lên của anh ta đã chứng tỏ quá nhiều, và mặt anh ta lại rơi ập vào trong gối.
Nick ngồi xuống ở phía cuối đối diện hơi xa của cái ghế. “Wow. Anh trông thật kinh quá.” Anh chăm chú nhìn gần thêm chút nữa. “Chuyện gì xảy ra với mái tóc của anh vậy?”
Huxley nói mà vẫn úp mặt vào trong gối, giọng anh ta bị nghẹt lại. “ Những cơn đau dạ dày kéo đến khi tôi đang tắm dưới vòi sen. Tôi phải chạy ra ngoài càng sớm càng tốt. Một nửa đầu còn dính xà phòng.”
Nick gật gù. “Và còn cái tất bị thiếu?”
“Trong phòng giặt đồ. Tôi đã nôn lên chân tôi.”
“Ồ.”
Với những cử động chậm chạp một cách cẩn thận, Huxley cuộn người lăn một vòng. Anh ta rên hừ hừ và đầu anh ta lại uể oải tựa vào gối. “Tin tốt lành là, tôi vẫn chưa nôn ra được 20 phút rồi. Trước đó thì tôi chỉ giữ được có chín phút.”
“Tôi không nghĩ nó giống như là những cơn co bóp từng hồi đâu, Seth. Bất kì thứ gì anh đang bị thì cũng không giống như một thứ gì đó sẽ nhanh chóng trôi qua. Nó có thể nào là ngộ độc thực phẩm không vậy?”
“Rất đáng nghi. Tôi bị sốt. 102 độ F(38 độ C).”
“Vậy thì đó là viêm dạ dày ruột cấp tính rồi.”
“Có vẻ thế.”
Trước khi Nick kịp nói bất kì thứ gì thêm nữa, thì có một tiếng gõ cửa.
Huxley nhắm mắt lại. “Đó có lẽ là Jordan. Tôi đã gọi cho cô ấy ngay sau khi gọi anh và để lại một tin nhắn nói là chúng ta có một vấn đề rắc rối.”
Ôi trời, thì ra họ có một vấn đề, được rồi. Hai người bọn họ. Ban đầu, bữa tiệc của Eckhart diễn ra ngay tối đó và cộng sự của anh rõ ràng là không có bất kì chỗ nào khỏe như thường lệ. Thứ hai là, có khoảng chừng 500 trò đùa mà Nick muốn làm với tóc của Huxley, và anh không chắc anh có thể giữ lại được lâu hơn nữa.
“Tôi sẽ ra mở cửa.” Nick đi qua hành lang, tính toán những lựa chọn của họ. Anh càu nhàu bực bội với chính mình, vì nhận ra rằng họ chỉ còn có một lựa chọn cho chuyện này. Đây được cho là một nhiệm vụ đơn giản. Một công việc tư vấn, như Davis đã hứa thế. Và giờ thì anh đã bị kẹt. Anh nói vài lời nguyền rủa mang hơi hướm Brooklyn bên dưới hơi thở khi anh mở cửa trước.
Nick chớp mắt nhìn vào cảnh tượng của người phụ nữ đang đứng trước mặt anh. Anh những tưởng sẽ thấy được một kẻ thời thượng ăn mặc hợp thời trang và quần áo toàn là hàng hiệu mà anh đã gặp cách đây năm đêm chứ. Thay vào đó, Jordan đứng trên hiên nhà thì đang mặc một áo khoác trượt tuyết màu đen, quần legging bó màu đen ôm lấy cơ thể, và đôi ủng đi tuyết màu hồng. Cô cột mái tóc dài chải ngược ra sau theo kiểu đuôi ngựa, với một ít phấn trang điểm nhẹ trên gương mặt. Cô trang điểm hoàn hảo, má ửng hồng vì không khí lạnh, và đôi mắt màu xanh da trời lấp lánh trong ánh mặt trời của buổi sáng mùa đông.
Thật là thú vị.
Đây là một khía cạnh mới của Jordan Rhodes. Ngoài mớ quần áo thiết kế, thật là một điều tốt đối với anh là cô vẫn có tóc vàng hoe với mối quan hệ không tốt lắm, hoặc anh có thể bị rơi vào nguy hiểm với suy nghĩ là cô hoàn toàn xinh đẹp. Và dựa trên cái vai trò của anh trong cuộc điều tra Eckhart mà mới vừa được mở rộng thêm gấp mười lần, anh không cần phải bị thu hút bởi sự đáng yêu ngay lúc này.
Nhìn thấy anh đang đứng trước cửa nhà Huxley, mắt cô mở to ngạc nhiên. “Đặc vụ McCall.”
Nick nhướng một bên lông mày. “Ủng đẹp đấy.”
Cô chĩa vào anh một cái nhìn trừng trừng giận dữ. Rõ ràng chuyện đôi ủng là một chủ đề cấm kị.
“Anh nói rằng nếu tôi thấy anh hôm nay, nó có nghĩa là có gì đó thật sự hỏng với nhiệm vụ cải trang do thám này,” cô nói.
Anh tránh sang một bên của lối đi trước cửa. “Tôi nghĩ có lẽ cô nên tự mình nhìn thì hơn.” Anh đóng cửa lại sau lưng cô, và họ đứng ngay lối đi nhỏ hẹp. “Nhưng tôi cảnh báo cô - nó là một sự phiền nhiễu nho nhỏ.” Anh dẫn cô xuống lối hành lang và đi vào phòng khách, nơi phiên bản giống-như- chết-rồi của cộng sự anh đang nằm sõng sượt trên chiếc đi-văng.
“Ôi, lạy Chúa, chuyện gì xảy ra vậy?” Jordan hỏi.
Run rẩy, Huxley tập hợp hết sức để nở một nụ cười thật mờ nhạt. “Tôi đoán là tôi trông thật tệ như tôi đang cảm thấy đây.”
“Nó chủ yếu là mái tóc,” Nick đề nghị một cách xã giao.
“Nó thật… ngớ ngẩn.”
“Tôi không thể dùng chiếc lược ngay lúc này. Quá cứng.”
Huxley thở dài một cách mệt mỏi. “Tôi có chút dị ứng bởi thời tiết,” anh ta giải thích với Jordan.
“Nó dường như là đã được nói giảm nhẹ đi rồi,” cô nói. “Anh đang run - anh lạnh à?”
“Đó là sốt.”
Cô thì thào hỏi Nick. “Có lí do gì cho việc anh ta mang chỉ có một chiếc tất không?”
“Anh ta nôn lên trên chân mình.”
“Ồ.” Cô quay trở lại với Huxley. “Chúng tôi có thể lấy cho anh cái tất khác được không? Có thể là một cái mền hay thứ gì đó?”
Huxley ngồi dậy, trông có vẻ đau đớn vì đã cố gắng làm thế. “Vậy là được rồi,” anh ta rên rỉ. “Tôi đang định đi lên cầu thang. Nếu hai người thứ lỗi cho tôi…” Anh ta ôm chặt lấy bụng. “Tôi nghĩ lần này sẽ là một khó khăn đây.”
Jordan nhìn theo khi Huxley loạng choạng đi đến thanh vịn cầu thang và kéo lê thân mình lên gác. Khi cô nghe một tiếng cửa đóng, cô quay lại và nhìn thấy rằng Nick đã tiến vào trong bếp. Cô theo sau anh và quan sát khi anh bắt đầu mở những cái tủ bếp, tìm kiếm thứ gì đó.
“Tôi hiểu Huxley. Anh ta phải có nó ở đâu đó,” anh lầm bầm với mình. “A - đây rồi.” Anh đóng cửa tủ bếp và cầm giơ ra một cái chai cho Jordan xem.
Nước rửa tay.
“Đừng có nói là tôi không bao giờ lấy cho cô thứ gì nhé,” anh nói.
Mặc kệ bản thân, Jordan mỉm cười. “Cảm ơn,” cô nói, và đưa tay lấy cái chai từ anh. Cô đổ ra một lượng cực kì lớn vào tay mình và tự ghi nhớ trong đầu là chạm vào đồ đạc trong nhà càng hạn chế càng tốt. Trên lầu, cô có thể nghe những âm thanh lờ mờ của những tiếng rên rĩ của Huxley. “Chúng ta nên làm gì đó chứ?” cô hỏi Nick.
“Tôi nghĩ anh ta có lẽ tốt hơn là nên ở một mình lúc này.”
Cô gật đầu. Cô nói trước, vì cần thiết phải nói nó ra. “Anh ấy sẽ không thể đến dự tiệc tối nay được, phải không?”
“Không, anh ta không thể rồi. Và đó là một điều đáng xấu hổ, bởi vì tôi biết Huxley muốn chuyện này nhiều như thế nào. Nhưng anh ta đang run rẩy, anh ta trông thật kinh khủng, và anh ta không thể ở ngoài phòng tắm lâu hơn hai mươi phút.”
Jordan cảm thấy thật tệ cho Huxley. Không nói đến sự bất tiện rõ ràng về thể chất của anh ta, cô còn biết anh ta đã đầu tư nhiều như thế nào cho cuộc điều tra này. Nhưng theo một cách ích kỉ thì cô có những vấn đề khác trong tâm trí mình lúc này, như một thực tế rằng đây là cơ hội của cô để đưa anh trai mình ra khỏi nhà tù.
“Vậy nó có nghĩa là chúng ta phải bỏ kế hoạch cho tối nay?”
Nick tì vào cái bàn bếp đối diện với cô, kéo dài chiều cao của anh ra, nghiêng cái cơ thể đầy cơ bắp sang một bên. Anh mặc một cái áo len cổ cao màu xanh hải quân, quần jeans, và cái dây nịt đeo súng làm cho anh có vẻ nguy hiểm hơn cả cái đêm đầu tiên cô gặp anh ở cửa hàng mình. Cô chú ý vào cái cằm mạnh mẽ, góc cạnh của anh, cái mà giờ đang tối mờ vì râu đã lún phún.
Đó không phải là cái vẻ ngoài tệ nhất mà cô từng thấy ở một người đàn ông. Cô không đi quá xa để nói là cô thích nó hay là gì, nhưng cô cho rằng vài phụ nữ sẽ thấy điều này là rõ ràng… rất hấp dẫn nam tính.
“Chúng tôi không bỏ kế hoạch,” anh nói. “Chuyện này có lẽ là cơ hội duy nhất để chúng tôi có thể tóm gọn Eckhart. Nhưng cái tiến triển này với Huxley có nghĩa là chúng tôi cần phải làm vài việc điều chỉnh nào đó.”
“Ví dụ như là gì?”
Đôi mắt xanh lục của anh bám lấy mắt cô. “Có vẻ như là cô phải có một người hẹn hò khác vào tối nay.”
Nhảm nhí.
“Tôi đã có một cảm giác là anh sẽ nói như thế, đặc vụ McCall.”
Anh lắc đầu. “Không còn đặc vụ McCall nữa. Từ thời điểm này, tôi là Nick Stanton, một nhà đầu tư tư nhân về bất động sản,” anh nói, đề nghị làm lại câu chuyện mà họ đã lên kế hoạch để dùng cho Huxley. “Tôi sở hữu vài tòa nhà căn hộ đa cấp ở phía bắc của thành phố mà hầu hết tôi để cho các sinh viên và những người mới tốt nghiệp thuê. Chúng ta gặp nhau khi tôi vào cửa hàng của cô để mua một chai rượu vang tặng cho người quản lí tài sản của tôi, Ethan, người vừa mới đính hôn với bạn gái tên là Becky, một điều hành viên bên ngành quảng cáo của Des Moines, là người từng sống ở một trong những tòa nhà của tôi. Cô đã giúp tôi chọn ra chai vang hoàn hảo, và tôi quá bị mê hoặc đến nỗi không chú tâm vào thứ mình đã mua”. Anh xoa cằm, làm ra vẻ cố để nhớ. “Vậy đó là loại rượu gì ấy nhỉ, em yêu? Một cái tên Pháp gì đó mà anh chưa từng nghe qua.”
Jordan chú ý vào những gì anh đang soạn thảo ra. “Một chai gamay
[1]?”
Nick bẻ khớp tay. “Một chai gamay - chính nó.”
“Với Huxley thì nó là một chai carménère
[2] từ Chilê. Và anh ta tự chọn lấy nó.”
“À, Huxley biết nhiều về rượu vang hơn là tôi. Bởi vì tôi không có thời gian để tìm hiểu, nhân vật của tôi sẽ là một người mới vào nghề.” Anh cười nhăn nhở. “Nhân vật của cô thấy rằng điều này thật mới mẻ khi có sự tương phản với tất cả mọi gã sành rượu hợm mình khác mà cô thường gặp.”
“Nhưng nhân vật của tôi có lẽ sẽ không nhấn mạnh vào việc đó tối nay, bởi vì hầu hết những gã sành rượu hợm mình kia sẽ có mặt tại bữa tiệc.” Cô ném trả lại.
Hai người họ xem xét khi Huxley lảo đảo trên đường trở về phòng khách và chìm vào cái ghế salon.
“Tôi đã nghe được hai người nói chuyện. Vậy anh sẽ thế chỗ tôi à?” anh ta hỏi Nick.
“Đó là lựa chọn duy nhất của chúng ta vào thời điểm này.”
Huxley lắc đầu chán nản. “Ba năm làm việc cho FBI và tôi chưa bao giờ nghỉ phép ngày nào vì ốm. Hôm nay nó đã xảy đến.” Anh ta tựa vào cái gối và xem xét Nick. “Anh sẽ cần một bộ comple.”
“Tôi có vài bộ.” Nick nói, hình như bị xúc phạm. Huxley không thèm bận tâm. “Một bộ thật sự đúng nghĩa ấy.” Anh ta giơ tay ra, gạt phắt sự chống đối của Nick. “Không mếch lòng nhé, nhưng đồ hiệu Men’s Wearhouse hoặc bất cứ thứ gì cũng không được mặc vào tối nay. Anh muốn phù hợp, nhớ chứ? Mọi người tại bữa tiệc sẽ để ý người đi cùng với Jordan Rhodes. Anh cần phải trông giống một người nào đó mà họ mong đợi được thấy cô ấy đi cùng.”
“
Này. Tôi sẽ hẹn hò với một anh chàng mặc đồ của Men’s Wearhouse đấy,” Jordan nói một cách phẫn nộ.
Nick quay lại đánh giá cô. “Huxley nói đúng. Tôi tốt hơn nên lấy một bộ comple mới.”
Jordan khoanh tay trước ngực để phòng thủ. “Hai người đã nhận định sai lầm về tôi rồi đấy.”
Nick quay lại nhìn vào mặt cô, đớp gọn lấy miếng mồi. “Ok, tôi sẽ nuốt lại những lời của mình ngay nếu cô có thể thành thật nói rằng cô không hẹn hò với bất kì ai trong ba năm qua mà mặc đồ của Men’s Wearhouse.”
Jordan nhìn chằm chằm vào mắt anh, muốn chứng minh rằng anh sai hoàn toàn như những thứ khác.
Nhưng.
Cô khụt khịt một cách miễn cưỡng. “Chỉ để nói cho rõ ràng thôi, nó không phải là tiêu chuẩn của tôi. Sự thật, tôi có khuynh hướng gặp hầu hết những người đàn ông mà có công việc ngồi văn phòng. Và nếu họ muốn tiêu xài tiền của mình cho những bộ đồ đắt tiền, thì được thôi, đó là việc của họ.”
Nick nhún vai. “Cô không việc gì phải giải thích với tôi, công chúa à.”
Mắt Jordan mở to ngạc nhiên. Cô bước lên một bước tiến đến anh, ưỡn người cho trọn vẹn chiều cao 5,5 feet của cô. “Nghe đây, tôi không biết anh là ai, hay là anh đến từ đâu, nhưng không có ai mà gọi người khác là công chúa ở đây đâu.”
“Brooklyn.”
“Xin lỗi?”
“Tôi đến từ Brooklyn.” Vành môi của Nick cong lên thành một nụ cười chế giễu. “Tâu Hoàng Hậu.”
Jordan nhìn trừng trừng vào anh trong một lát, và sau đó quay sang với Huxley. “FBI không có vài loại vitamin tối mật nào để tiêm cho những đặc vụ của mình trong những tình huống như thế này à? Thứ gì đó mà có thể làm anh tỉnh táo và họat động được cả đêm nay ấy? Bất kì thứ gì?”
“Xin lỗi, tôi e rằng cô phải kẹt với Nick thôi.”
Đáng yêu thật.
“Tin tôi đi. Tôi cũng không hoàn toàn run lên hồi hộp về nó đâu.” Nick nói. “Không mếch lòng nhé, nhưng bị nhốt trong xe tải trong 7 tiếng đồng hồ nghe có vẻ vui vẻ hơn là tung tăng với đám đông ưu tú hiểu biết về rượu vang đấy.” Anh liếc nhìn vào đồng hồ và chửi thề khẽ. “Chúng ta không có nhiều thời gian để tranh thủ với nhau đâu. Giờ vì tôi đã thế chỗ của anh, nên tôi cần tìm ra một người yểm trợ cho mình và bắt anh ta nhanh chóng bắt kịp tốc độ công việc,” anh nói với Huxley. “Và tôi cũng cần phải đi mua sắm nữa.”
Anh quá rối tinh lên với cái chuyện quần áo đó. Bởi thế, Jordan bị cám dỗ phải giữ mồm lại và để anh ta tự mình lo lấy mọi thứ. Nhưng thích nó hay không, cũng vì Kyle, cả hai người phải đi chung với nhau. Vì thế cô lôi cái điện thoại ra. “Tôi sẽ lo chuyện bộ comple.” Cô cuộn xuống danh sách liên lạc của mình, tìm ra được người cô muốn kiếm, và quay số.
Một giọng nam ở đầu bên kia trả lời. “Làm ơn nói cho anh biết là em đang đi đến cửa hàng đi. Chúng ta đã không liên lạc nguyên cả tuần này vì cơn bão tuyết rồi.”
Jordan mỉm cười. Cách đây hai năm cô đã phát hiện ra Christian, một người tư vấn mua sắm cá nhân tại chuỗi cửa hàng của Ralph Lauren, và anh ấy đã không bao giờ làm cô thất vọng bất kể là tình huống khẩn cấp về quần áo như thế nào đi nữa. “Anh vẫn đang làm việc sáng nay chứ? Em cần một bộ đồ cho đàn ông. Thật nhanh.”
“Không vấn đề gì. Anh đã ở cửa hàng rồi.”
“Hoàn hảo. Anh ta không có nhiều thời gian để mua sắm, vậy nên hãy cho em một ân huệ - lấy ra vài bộ để trước. Áo sơmi và cà vạt nữa nhé. Không có lấy thứ gì quá thời trang nhé, vài thứ cổ điển thôi. Em cần size cỡ…” Cô nhìn Nick mong đợi.
Anh không có vẻ hồi hộp mà cô đang có, nhưng anh cũng không khó chịu. “Dài 44.”
Cô lặp lại số liệu cho Christian, người mà có vẻ như đang tò mò thích thú. “Em chưa bao giờ gởi đến một người đàn ông nào trước đây,” anh ta nói. “Cái chiều dài 44 này chắc hẳn phải đặc biệt lắm đây.”
“Ồ, anh ấy đặc biệt ổn. Và anh ta sẽ có mặt ở đó trong 15 phút nữa.”
“Chờ đã,” Christian nói trước khi cô cúp máy. “Anh đang sắp chết đây, Jordan. Em phải cho anh biết gì đó chứ. Ai là người đàn ông bí ẩn đó vậy?”
Cô ngần ngừ trong một giây, sau đó nhận ra rằng cô phải nhẫn nhục chịu đựng thôi nên phải bắt đầu nói dối với vài người để quen dần đi là vừa.
Có thể cũng nên thử với Christian.
“Tên anh ấy là Nick. Anh ấy là… bạn trai của em.”
Lúc họ cùng nhau bước ra, Nick mở cửa trước của nhà Huxley cho cô. “Bạn trai, hả? Tôi không nhận ra là chúng ta đã đi đến mức đó rồi đấy.”
“Ồ, tôi xin lỗi - đây là nhiệm vụ ngụy trang đầu tiên của tôi mà,” Jordan nói. “Tôi có chút chưa rõ lắm về luật. Chúng ta có gặp gỡ những người khác trong mối quan hệ giả vờ này không vậy?”
Anh theo cô xuống bậc tam cấp đến vỉa hè. “Cô mong tôi quyết định cho chuyện này à? Tôi là đàn ông, Jordan; tôi không thể bị áp lực vào những loại việc như thế.”
Cô mỉm cười thật ngọt ngào với anh. “May mắn cho anh, tất cả sẽ sớm qua thôi. Ngày mai anh có thể có một tình trạng rối loạn giả với những vấn đề mà sẽ dẫn đến việc chia tay giả của chúng ta. Sau đó, tôi nghĩ các nhân vật của chúng ta sẽ cần một khỏang thời gian chia cách thật.” Cô bắt đầu bước đi xuống đường. Nick đuổi theo cô và nắm lấy tay áo khoác của cô. “Tôi nghĩ chúng ta cần phải đảm bảo rằng chúng ta đã làm rõ hết mọi thứ. Cô có thể quen ra lệnh với trợ lí riêng của mình, hoặc những kẻ tay sai bợ đỡ ở cửa hàng rượu của mình, nhưng giờ đây là cuộc điều tra của tôi. Điều đó có nghĩa là tôi đang chịu trách nhiệm ở đây - chỉ mình tôi thôi.”
Cô lôi điện thoại ra và cốc vào đầu mình một cách ngây thơ. “Vậy tôi nên hủy bộ quần áo nhé?” Khi anh ta liếc xéo cô nhưng không nói gì, cô mỉm cười. “Tôi sẽ chấp nhận cho đó là một lời ‘Cảm ơn, Jordan. Tôi đánh giá cao sự giúp đỡ của cô trong cơn gay go bức thiết thế này’.”
Cô tiến đến hướng cái xe của mình, nhưng Nick lại tóm lấy tay áo cô lần nữa. “Cô định đi đâu? Cô phải đi với tôi đến cửa hàng Ralph Lauren.”
“Tại sao tôi phải đi?”
“Bởi vì tôi có khoảng 8 tiếng để đảm bảo rằng nhiệm vụ ngụy trang này phải thành công, và cô cần phải nói cho tôi mọi thứ mà cô đã nói với Huxley hôm thứ Năm. Đặc biệt là mô tả văn phòng của Eckhart.”
Jordan kéo tay áo khoác lên và nhìn vào đồng hồ. “Hơn 9 giờ rồi. Chúng ta sẽ bị quá gấp nếu tôi xuống khu trung tâm với anh. Tôi định là sẽ mở cửa hàng lúc 10 giờ và tôi cần phải về nhà và thay đồ trước đã.”
“Cô không thể gọi ai đó làm giúp thay cho mình à?”
“Xui xẻo là không,” cô nói. Martin và Andrea - một trong hai người phụ tá làm việc tại Hầm Rượu Thiêng - sẽ cùng trông coi cửa hàng tối nay lúc cô ở bữa tiệc của Eckhart, và người phụ tá kinh doanh khác, Robert, thì đã đi khỏi thành phố cho ngày nghỉ cuối tuần. Thêm nữa, họ đang có một vụ bán hàng tồn kho rất nhiều loại rượu vang mà những nhà phân phối của cô đã chuyển đến với giá rất thấp và cô cần dọn sạch để có những cái kệ còn trống chỗ trước khi mở cửa hàng. “Để lúc khác chúng ta nói được không?”
Nick ngắm nghía cái xe của cô. “Có phải chiếc Maserati đó có gắn Bluetooth không?”
Với hơn cả trăm nghìn đô la, mình nó thôi đã gần bằng với ghế bật và dù bung khẩn cấp. “Vâng.”
“Chúng ta sẽ nói trên điện thoại. Tôi có số của cô rồi.” Đương nhiên là anh có.
Họ chia tay ngay đường và mỗi người lên chiếc xe riêng của mình. Ngay lập tức sau khi khởi động xe của mình, Jordan ấn vào nút để làm ấm chỗ ngồi bằng da màu nâu. Như rượu ngon và giày tốt, sưởi ấm ghế ngồi vào một buổi sáng tháng Hai cũng được đứng hàng đầu trong danh sách những ước vọng xa xỉ nhất của cô. Cô để cho xe nổ máy một phút trước khi lái nó ra khỏi chỗ đậu xe chật hẹp. Đi theo cùng với hướng của Nick, cô chọn đường một chiều đi đến Lake Shore Drive và bắt kịp anh ngay chỗ đèn dừng.
Cô thấy anh liếc vào gương chiếu hậu, nhận ra cô ở phía sau. Vài giây sau, điện thoại di động của cô reo. Khi cô nhận cuộc gọi, cái giọng đậm mùi uýt-ki của anh vang lên trong loa của xe cô.
“Vậy giờ tôi đang nghĩ về thắc mắc của cô. Nhân vật của tôi đã quyết định là anh ta không muốn gặp những người khác.”
“Điều gì làm anh thay đổi ý vậy? Để tôi đoán xem – chiếc Maserati.”
Anh cười nhỏ. “Câu chuyện của chúng ta là nhân vật tôi đã bị say mê từ giây phút đầu tiên khi gặp cô. Anh ta không không muốn để bất kì gã nào khác lảng vảng đến gần cô.”
“Nhân vật của anh nghe có vẻ có chút chiếm hữu độc đoán. Có phải là nhân vật của tôi nên có chút lo lắng về việc đó không?”
Họ đi đến một cột đèn dừng rẽ sang Drive. Giọng của Nick trở nên thấp xuống, thậm chí còn êm hơn cả tiếng động cơ xe. “Tôi nghĩ nhân vật của cô thầm thích như thế. Cô đã từng có những cuộc hẹn hò rất chán, kết gắn với những gã hay câu nệ quá lâu. Cô đang tìm kiếm những điều khác biệt.”
Jordan sắc nhọn nhìn vào cái SUV trước mặt cô. “Tôi nghĩ là nhân vật của anh đã phỏng đoán quá nhiều.”
Mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô qua kính chiếu hậu. “
Phải không?”
Đèn báo chuyển xanh, và họ lái theo hai hướng nghịch nhau. Khi Jordan rẽ hướng Bắc, cách khỏi khu trung tâm và thoát khỏi tầm nhìn xe của Nick một cách an toàn, cô mới quyết định đến lúc thay đổi chủ đề. “Anh muốn biết gì về trình bày trong văn phòng của Xander?”
“Càng nhiều càng tốt.”
Khi đi dọc theo đường Drive với hồ Michigan màu xám trải dài bên trái, Jordan đã thuật lại toàn bộ với anh những gì mà cô nhớ được. Cô kết thúc cuộc gọi với Nick khi vừa vào trong gara. Cô trì hoãn và ngồi lại trong xe một lúc, nghĩ về lời nhận xét của anh.
Cô đang tìm kiếm điều gì đó khác biệt. Những lời phỏng đoán quá tự tin. Rất tự tin. Nhưng cô không thể cưỡng lại mà không tự hỏi có chút sự thật nào trong đó không. Đẩy hết cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu, cô mở cửa xe và vội vã vào trong nhà. Có một thứ, ít nhất, cô biết rõ mà không có chút nghi ngờ gì. Đó là quá lạnh khi ngồi bên ngoài này mà suy nghĩ về Nick McCall.
BA MƯƠI PHÚT SAU, với bộ comple trên tay, Nick đi dọc đại lộ Michigan hướng đến bãi đậu xe nơi anh đã đỗ xe mình. Anh gọi một cuộc điện thoại. Đó là một sự thật mà cả vũ trụ đều biết đó là những đặc vụ FBI sở hữu những kỹ năng và tài năng thiên bẩm, thậm chí là những người thường xuyên hăng hái tham gia vào những cuộc nói chuyện vớ vẩn, cũng hiểu rằng những nhu cầu vớ vẩn này được gạt sang một bên gấp mấy lần để mà lo làm cho xong việc của mình.
Đây là một trong số những lần đó.
Sau hai tiếng chuông đổ, một đặc vụ khác đã nhận cuộc gọi của Nick. “Pallas.”
“Là McCall đây. Tôi có một rắc rối.”
“Vụ Eckhart à?”
“Anh biết rồi đấy. Huxley đã bị loại với một cơn cúm.”
“Vậy anh cần gì?”
“Hỗ trợ tôi trong xe tải.”
“Tôi đã hiểu rồi.”
“ Vậy gặp tôi tại văn phòng trong 10 phút nữa.”
“Được.”
Nick cúp máy, dò lại danh sách kiểm tra trong đầu mình. Cái bộ comple giá trên trời ngớ ngẩn của Ralph Lauren? 1,600 đô la, tất cả thứ đó tốt hơn là nên được Cục hoàn lại tiền. Người yểm trợ? Không nghiêm túc chút nào, mặc dù anh đã được nghe nói về điều này từ Pallas cách đây đã rất lâu. Bắt quả tang một tay anh chị có tiền bạc khét tiếng của thành phố trong khi thâm nhập vào một cuộc thử rượu hạng sang?
Thật vô giá.
[1]Nguyên văn: A gamay
: Gamay là một loại rươu nho làm từ nho tím được trồng từ Beaujolais và trong thung lũng Loire quanh vùng Tours, một loại rất lâu đời được đề cập đến từ thế kỉ 15. Tên đầy đủ của nó là Gamay Noir à Jus Blanc.
[2]Carménère
: là loại rượu nho đỏ thẫm ban đầu được làm từ nho trồng ở Médoc thuộc Bordeux Pháp. Và giờ sản lượng nho lớn làm ra loại rượu này chỉ được trồng ở Chile.
Tag:
conruoinho ,
Ngọc đình .