Chương 6:
Gió thổi nhẹ, cỏ cây xung quanh khẽ đung đưa trong theo từng cơn gió. Dưới mái đình nằm khuất sâu trong biệt viện phía tây, Gia Yến ngồi lật từng trang thư tịch. Gió khẽ thổi qua từng lọn tóc đã được nàng chải gọn gàng với một cây trâm ngọc phỉ thúy, thân vận tử y có điểm một vài bông hoa trắng muốt. Từ xa, nhìn thấy nàng như một đóa hoa nở rộ khiến cảnh sắc xung quanh có phần mờ nhạt. Đã mấy ngày trôi qua, bao nhiêu thư tịch trong thư phòng của phụ thân nàng, Gia Yến đều đã đọc gần hết, nhưng vẫn chưa thấy cuốn nào vừa ý. Liếc nhìn những chồng cao ngất trên bàn, nàng không khỏi tự thở dài ngán ngẩm. Lục Ngọc nhìn nàng như vậy, nhiều lúc muốn hỏi nhưng lại thấy tiểu thư chuyên tâm đọc, không nỡ quấy rầy, chỉ ở bên cạnh túc trực ngày đêm, hầu nàng điểm tâm. Nhiều đêm liền như vậy khiến hai mắt nàng ta sưng lên vì thiếu ngủ, vừa bị nàng đuổi về tẩm phòng.
Đưa tay lấy một cuốn thư tịch khác trên bàn, lật từng trang. Nàng kinh ngạc nhìn cuốn sách trong tay mình. Thư tịch không có tiêu đề, chỉ có tấm bìa bao đã ngả màu theo thời gian, đôi chỗ lại có vết chuột gặm, rách nát, bên trong thì lại trắng tinh, duy chỉ có bút tích của người nào đó, nét chữ cứng cỏi mà lại tựa hồ mềm mại viết lên mấy chữ.
"Mộng... sinh... chi tử."
Nàng thầm đọc từng chữ. Rốt cục câu này mang ý nghĩ gì? Liệu có liên quan đến việc nàng luôn tìm kiếm bấy lâu hay không?
Ánh nắng trải dài trên các mái hiên, mang theo sức sống mãnh liệt còn sót lại của mùa hè sau bao ngày mưa tầm tã. Vậy là lại một mùa nữa sắp qua đi. Nàng đưa mắt nhìn hồ sen trước mắt mình, lặng im như đang suy tư điều gì đó không để ý tới hai hình bóng đang rảo bước tới đình.
"Tiểu Yến!" Một giọng nói trầm ấm vang lên. Nàng quay người lại nhìn thấy Thẩm Nguyên Quân cùng đại huynh đang bước vào.
Nàng gấp sách lại: "Các huynh đến đây làm gì vậy?"
"Bọn ta chỉ đi dạo chút thôi. Lát còn phải về phòng chính nữa. Tiên sinh còn đang đợi...."
Nàng cũng từng được mẫu thân nói qua, Khải Phong huynh ấy cần được học hỏi thêm nên phụ thân mới cất công kiếm tìm. Nào ngờ, Nguyên Quân cũng theo học, nên hôm nay mới ở đây.
"Tiểu Yến! Muội xem trong số những cuốn ta tìm được này, có cuốn nào mà muội cần không?" Nguyên Quân vừa nói, vừa đặt lên trên bàn một bọc vải mỏng màu lam, bên trong có vài ba cuốn thư tịch.
Nàng mỉm cười đưa tay đón lấy: "Cảm ơn huynh!"
"Hừ! Hóa ra hai người ở đây sao? Chúng ta mau về thôi, phụ thân đang đợi đó!" Nàng đưa mắt nhìn theo hướng tiếng nói phát ra, một thân lam y nam tử lại gần tiểu đình, trên mặt không giấu nổi vài tia bất mãn.
Khải Phong quay người lại cười: "A! Là đệ đấy à, mau lại đây đi."
"Huynh còn cười được à? Vì hai người bỏ lại ta ở đó mà không nói lời nào khiến phụ thân phạt ta chép hai mươi lần. Đã vậy còn phải chạy đi tìm...."
"Rồi, rồi... Mau uống ngụm nước đi. Bọn ta đi giờ đây."
Thiếu Hạo ngồi xuống, thở gấp: "Ta mới ngồi xuống mà huynh...." Nói xong, hắn quay sang nhìn Gia Yến, mỉm cười: "Dạo này muội thấy thế nào rồi? Trông thần sắc của muội có vẻ tốt lên . Ta định sang thăm muội từ hôm trước nhưng lại bận chút việc nên không đến được. Muội không trách ta chứ?"
Nàng đưa mắt nhìn. Đối với nàng, người huynh thứ này quá mờ nhạt. Những gì xảy ra ở kiếp trước, nàng thực sự không nhớ được hắn là người như thế nào, đã có chuyện gì xảy ra. Chỉ biết sau này, lúc nàng còn là người đứng đầu lục cung, thì hắn bị đày đi lao dịch.
"Cảm ơn ý tốt của huynh! Thôi mọi người mau đi đi, không nên để phụ thân đợi lâu nữa."
"Được, bọn ta đi đây."
Nàng đứng dậy, đi tiễn họ một đoạn. Chỉ trong chốc lát hình bóng họ dần khuất xa.
"Tiểu thư... tiểu thư...." Lục Ngọc hớt hải chạy lại gần. Nàng ta phải đứng lại hít thở hồi lâu mới bình tĩnh lại được.
"Có chuyện gì thế?"
Lục Ngọc khẽ nuốt nước bọt, lắp bắp nói, nước mắt không ngừng chảy ra: "Tịch Vân tỷ... Tiểu thư... tỷ ấy... chết rồi. Chết trong... kho lương.... Nô tì không biết lý do vì sao... nhưng... nhưng nghe mọi người nói lại là... có lẽ tỷ ấy... đã tự sát."
Gia Yến kinh ngạc trước những gì đã nghe thấy. Tịch Vân đã người đã sống trong phủ nhiều năm, trước nay luôn theo hầu mẫu thân nàng. Vì lý do gì nàng ta lại hành động như vậy?
"Lục Ngọc, em mau dẫn ta đến đó!"
Gió thổi nhẹ, cỏ cây xung quanh khẽ đung đưa trong theo từng cơn gió. Dưới mái đình nằm khuất sâu trong biệt viện phía tây, Gia Yến ngồi lật từng trang thư tịch. Gió khẽ thổi qua từng lọn tóc đã được nàng chải gọn gàng với một cây trâm ngọc phỉ thúy, thân vận tử y có điểm một vài bông hoa trắng muốt. Từ xa, nhìn thấy nàng như một đóa hoa nở rộ khiến cảnh sắc xung quanh có phần mờ nhạt. Đã mấy ngày trôi qua, bao nhiêu thư tịch trong thư phòng của phụ thân nàng, Gia Yến đều đã đọc gần hết, nhưng vẫn chưa thấy cuốn nào vừa ý. Liếc nhìn những chồng cao ngất trên bàn, nàng không khỏi tự thở dài ngán ngẩm. Lục Ngọc nhìn nàng như vậy, nhiều lúc muốn hỏi nhưng lại thấy tiểu thư chuyên tâm đọc, không nỡ quấy rầy, chỉ ở bên cạnh túc trực ngày đêm, hầu nàng điểm tâm. Nhiều đêm liền như vậy khiến hai mắt nàng ta sưng lên vì thiếu ngủ, vừa bị nàng đuổi về tẩm phòng.
Đưa tay lấy một cuốn thư tịch khác trên bàn, lật từng trang. Nàng kinh ngạc nhìn cuốn sách trong tay mình. Thư tịch không có tiêu đề, chỉ có tấm bìa bao đã ngả màu theo thời gian, đôi chỗ lại có vết chuột gặm, rách nát, bên trong thì lại trắng tinh, duy chỉ có bút tích của người nào đó, nét chữ cứng cỏi mà lại tựa hồ mềm mại viết lên mấy chữ.
"Mộng... sinh... chi tử."
Nàng thầm đọc từng chữ. Rốt cục câu này mang ý nghĩ gì? Liệu có liên quan đến việc nàng luôn tìm kiếm bấy lâu hay không?
Ánh nắng trải dài trên các mái hiên, mang theo sức sống mãnh liệt còn sót lại của mùa hè sau bao ngày mưa tầm tã. Vậy là lại một mùa nữa sắp qua đi. Nàng đưa mắt nhìn hồ sen trước mắt mình, lặng im như đang suy tư điều gì đó không để ý tới hai hình bóng đang rảo bước tới đình.
"Tiểu Yến!" Một giọng nói trầm ấm vang lên. Nàng quay người lại nhìn thấy Thẩm Nguyên Quân cùng đại huynh đang bước vào.
Nàng gấp sách lại: "Các huynh đến đây làm gì vậy?"
"Bọn ta chỉ đi dạo chút thôi. Lát còn phải về phòng chính nữa. Tiên sinh còn đang đợi...."
Nàng cũng từng được mẫu thân nói qua, Khải Phong huynh ấy cần được học hỏi thêm nên phụ thân mới cất công kiếm tìm. Nào ngờ, Nguyên Quân cũng theo học, nên hôm nay mới ở đây.
"Tiểu Yến! Muội xem trong số những cuốn ta tìm được này, có cuốn nào mà muội cần không?" Nguyên Quân vừa nói, vừa đặt lên trên bàn một bọc vải mỏng màu lam, bên trong có vài ba cuốn thư tịch.
Nàng mỉm cười đưa tay đón lấy: "Cảm ơn huynh!"
"Hừ! Hóa ra hai người ở đây sao? Chúng ta mau về thôi, phụ thân đang đợi đó!" Nàng đưa mắt nhìn theo hướng tiếng nói phát ra, một thân lam y nam tử lại gần tiểu đình, trên mặt không giấu nổi vài tia bất mãn.
Khải Phong quay người lại cười: "A! Là đệ đấy à, mau lại đây đi."
"Huynh còn cười được à? Vì hai người bỏ lại ta ở đó mà không nói lời nào khiến phụ thân phạt ta chép hai mươi lần. Đã vậy còn phải chạy đi tìm...."
"Rồi, rồi... Mau uống ngụm nước đi. Bọn ta đi giờ đây."
Thiếu Hạo ngồi xuống, thở gấp: "Ta mới ngồi xuống mà huynh...." Nói xong, hắn quay sang nhìn Gia Yến, mỉm cười: "Dạo này muội thấy thế nào rồi? Trông thần sắc của muội có vẻ tốt lên . Ta định sang thăm muội từ hôm trước nhưng lại bận chút việc nên không đến được. Muội không trách ta chứ?"
Nàng đưa mắt nhìn. Đối với nàng, người huynh thứ này quá mờ nhạt. Những gì xảy ra ở kiếp trước, nàng thực sự không nhớ được hắn là người như thế nào, đã có chuyện gì xảy ra. Chỉ biết sau này, lúc nàng còn là người đứng đầu lục cung, thì hắn bị đày đi lao dịch.
"Cảm ơn ý tốt của huynh! Thôi mọi người mau đi đi, không nên để phụ thân đợi lâu nữa."
"Được, bọn ta đi đây."
Nàng đứng dậy, đi tiễn họ một đoạn. Chỉ trong chốc lát hình bóng họ dần khuất xa.
"Tiểu thư... tiểu thư...." Lục Ngọc hớt hải chạy lại gần. Nàng ta phải đứng lại hít thở hồi lâu mới bình tĩnh lại được.
"Có chuyện gì thế?"
Lục Ngọc khẽ nuốt nước bọt, lắp bắp nói, nước mắt không ngừng chảy ra: "Tịch Vân tỷ... Tiểu thư... tỷ ấy... chết rồi. Chết trong... kho lương.... Nô tì không biết lý do vì sao... nhưng... nhưng nghe mọi người nói lại là... có lẽ tỷ ấy... đã tự sát."
Gia Yến kinh ngạc trước những gì đã nghe thấy. Tịch Vân đã người đã sống trong phủ nhiều năm, trước nay luôn theo hầu mẫu thân nàng. Vì lý do gì nàng ta lại hành động như vậy?
"Lục Ngọc, em mau dẫn ta đến đó!"
Chỉnh sửa lần cuối: