Chương 13: Thỉnh an hoàng hậu.
Hoàng hậu - chính thất của đế vương, nữ nhân có quyền lực lớn nhất hậu cung. Những tú nữ tuyển đến như nàng, ngày hôm sau đều đến thỉnh an hoàng hậu vào mỗi buổi sáng.
Nếu nàng nhớ không nhầm, hoàng hậu hiện tại vốn chỉ là một cung nữ thấp cổ bé họng, đột nhiên được hoàng thượng ân sủng phong làm phi. Còn đâu chắc nàng nghĩ, để lên được ngôi vị này, bàn tay của bà ta đã nhuốm không ít máu.
Một hàng dài nữ nhân lần lượt tiến vào tẩm cung của hoàng hậu. Một vị thái giám đã đứng đó đợi sẵn các nàng từ lâu. Y liếc nhìn các cung nữ theo sau, cúi đầu kính cẩn: "Các vị tiểu chủ, lão nô thay mặt nương nương đón tiếp các vị tại đây. Đi theo lão nô."
Chớp nhoáng y xoay người, cánh cửa cung hoàng hậu mở ra, chói lòa. Nàng có thể ngửi thấy mùi quế thoang thoảng.
Tất cả mọi người vào trong. Chốc lát sau, có tiếng thái giám: "Hoàng hậu nương nương giá lâm!"
Tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống, hành lễ: "Tham kiến hoàng hậu. Hoàng hậu nương nương cát tường!"
"Miễn lễ" giọng nói của một nữ nhân vang lên, có uy lực mạnh đến nỗi những người phía dưới khiếp đảm, run sợ. Nàng cũng cảm thấy sống lưng mình lạnh đi.
"Tạ ơn hoàng hậu nương nương!" Mọi người đồng thanh.
Hoàng hậu gật đầu, liếc nhìn cung nữ bên cạnh: "Tuyên ngồi."
Chốc lát sau các cung nữ mang ra vô vàn những chiếc ghế đưa cho các nàng.
Nàng nhận lấy, toàn ngồi xuống. Bỗng nhiên, tiếng "xoẹt" từ đâu vang lên, một mảng lớn váy của nàng bị xé rách. Nàng bị đẩy ngã ra giữa thềm.
Cung nữ bên cạnh hoàng hậu hét lớn: "Kẻ nào to gan làm huyên nào chốn cung nghiêm?"
Nàng hốt hoảng lo sợ, mới gặp hoàng hậu lần đầu đã xảy ra chuyện này. Những ngày sau không biết nàng sẽ ra sao. Quay đầu trừng mắt nhìn, nàng có thể nhìn thấy nụ cười trên môi Thư Tình. Nàng tin chắc, việc này là do nàng ta làm.
Nàng run rẩy: "Do tiểu nữ... đã...."
Thư Tình đột nhiên tiến lên: "Tiểu nữ có tội đã khiến nàng ta bị như vậy. Tiểu nữ nhận tội. Mong hoàng hậu nương nương hãy xử phạt tiểu nữ, đừng phạt nàng ta."
Nàng ngạc nhiên. Nàng ta làm vậy có mục đích gì?
Hoàng hậu đưa mắt nhìn, hạ giọng: "Ngẩng đầu lên cho bổn cung."
Nàng ta nghe lệnh, ngẩng cao đầu. Nàng chỉ nghe thấy tiếng cười của hoàng hậu. Chốc lát sau mới nói: "Khá khen cho nử tử như ngươi. Về sau, ngươi chẳng khác nào là một phượng hoàng cả."
Nàng ta khẽ cười: "Tạ ơn hoàng hậu người đã ngợi khen."
Hóa ra nàng ta làm vậy để lấy lòng hoàng hậu.

Nếu nàng nhớ không nhầm, hoàng hậu hiện tại vốn chỉ là một cung nữ thấp cổ bé họng, đột nhiên được hoàng thượng ân sủng phong làm phi. Còn đâu chắc nàng nghĩ, để lên được ngôi vị này, bàn tay của bà ta đã nhuốm không ít máu.
Một hàng dài nữ nhân lần lượt tiến vào tẩm cung của hoàng hậu. Một vị thái giám đã đứng đó đợi sẵn các nàng từ lâu. Y liếc nhìn các cung nữ theo sau, cúi đầu kính cẩn: "Các vị tiểu chủ, lão nô thay mặt nương nương đón tiếp các vị tại đây. Đi theo lão nô."
Chớp nhoáng y xoay người, cánh cửa cung hoàng hậu mở ra, chói lòa. Nàng có thể ngửi thấy mùi quế thoang thoảng.
Tất cả mọi người vào trong. Chốc lát sau, có tiếng thái giám: "Hoàng hậu nương nương giá lâm!"
Tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống, hành lễ: "Tham kiến hoàng hậu. Hoàng hậu nương nương cát tường!"
"Miễn lễ" giọng nói của một nữ nhân vang lên, có uy lực mạnh đến nỗi những người phía dưới khiếp đảm, run sợ. Nàng cũng cảm thấy sống lưng mình lạnh đi.
"Tạ ơn hoàng hậu nương nương!" Mọi người đồng thanh.
Hoàng hậu gật đầu, liếc nhìn cung nữ bên cạnh: "Tuyên ngồi."
Chốc lát sau các cung nữ mang ra vô vàn những chiếc ghế đưa cho các nàng.
Nàng nhận lấy, toàn ngồi xuống. Bỗng nhiên, tiếng "xoẹt" từ đâu vang lên, một mảng lớn váy của nàng bị xé rách. Nàng bị đẩy ngã ra giữa thềm.
Cung nữ bên cạnh hoàng hậu hét lớn: "Kẻ nào to gan làm huyên nào chốn cung nghiêm?"
Nàng hốt hoảng lo sợ, mới gặp hoàng hậu lần đầu đã xảy ra chuyện này. Những ngày sau không biết nàng sẽ ra sao. Quay đầu trừng mắt nhìn, nàng có thể nhìn thấy nụ cười trên môi Thư Tình. Nàng tin chắc, việc này là do nàng ta làm.
Nàng run rẩy: "Do tiểu nữ... đã...."
Thư Tình đột nhiên tiến lên: "Tiểu nữ có tội đã khiến nàng ta bị như vậy. Tiểu nữ nhận tội. Mong hoàng hậu nương nương hãy xử phạt tiểu nữ, đừng phạt nàng ta."
Nàng ngạc nhiên. Nàng ta làm vậy có mục đích gì?
Hoàng hậu đưa mắt nhìn, hạ giọng: "Ngẩng đầu lên cho bổn cung."
Nàng ta nghe lệnh, ngẩng cao đầu. Nàng chỉ nghe thấy tiếng cười của hoàng hậu. Chốc lát sau mới nói: "Khá khen cho nử tử như ngươi. Về sau, ngươi chẳng khác nào là một phượng hoàng cả."
Nàng ta khẽ cười: "Tạ ơn hoàng hậu người đã ngợi khen."
Hóa ra nàng ta làm vậy để lấy lòng hoàng hậu.
Chỉnh sửa lần cuối: