Chương 10:
“Tư Khuynh!” Giọng nam nhân trầm thấp gọi cửa đưa tâm trí của nàng trở về thực tại. Là Mạc Lăng.
“Cửa không khóa, công tử vào đi.” Vẫn là âm điệu xa cách đó, dù hai người đã từng trải qua sinh tử cùng nhau thì sự xa cách mà Tư Khuynh dành cho y vẫn không thay đổi. Một năm trước hay một năm sau vẫn như vậy. Vẫn là thái độ kính chi viễn nhi* đấy dù rằng nàng đã giúp y tìm thấy Tiên Nha, người giờ đã là nương tử của y.
*Kính chi viễn nhi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó
Cánh cửa mở ra mang theo luồng sáng soi rọi cả căn phòng, Tư Khuynh nửa nằm nửa ngồi trên ghế quý phi, đôi thủy mâu vẫn chăm chú nhìn chiếc bình nhỏ trên tay. Căn phòng cũng không bài trí bàn ghế bình thường như một năm trước mà trên nền nhà giờ trải một lớp thảm dày làm từ lông cừu. Trong phòng chỉ bày một chiếc ghế quý phi làm từ gỗ đàn hương thượng hạng, bên ngoài bọc gấm thêu hoa mẫu đơn tinh xảo, một thư án bày văn phòng tứ bảo** đã lâu không có người dùng, trên tường đối diện với ghế quý phi mà Tư Khuynh đang nằm là một bức tranh, trong tranh chỉ vẽ bóng lưng nam nhân mặc cẩm bào, dáng người tự nhiên, phiêu động tựa thiên tiên. Một bộ ấm trà tử sa cùng năm chiếc chén bạch ngọc ngay ngắn đặt trước mặt Tư Khuynh, xung quanh là lô giữ ấm cùng lò đốt huân hương.
**Văn phòng tứ bảo: gồm bút, nghiên, giấy, mực.
Mạc Lăng bước vào, đưa mắt nhìn nữ tử yếu nhược nằm trên ghế quý phi. Đồng tử y co rút một hồi. Dù được Hy Thần báo trước nhưng khi nhìn thấy Tư Khuynh, y vẫn không thể tin được vào mắt mình.
Nàng trông gầy hơn trước rất nhiều, khuôn mặt xanh xao, hốc hác, cũng ít hơn trước một phần sinh khí.
Y còn nhớ nàng một năm về trước… nàng… không như thế này!
***
Mùa hoa đào năm trước.
Những gốc bích đào trong cốc lại nở rộ khoe hương sắc diễm lệ của mình, nhuộm Huyền Minh cốc thành một mảng hồng u nhã mà tươi tắn.
Vậy là Tư Khuynh đã đến Huyền Minh cốc được một năm rồi. Nàng không biết mình sẽ ở đây bao lâu nữa, một ngày, một năm hay cả đời, nàng không vẽ được tương lai ở nơi này vì… sư phụ không có ở đây. Kim cô cô không hiểu sao lại giữ nàng lại nơi này, bắt Dạ Vương nhận nàng làm nghĩa nữ. Nàng từng lén ra cửa cốc vài lần nhưng chẳng có cách gì khả thi để mà thoát ra ngoài cả, cuối cùng lại bị Kim cô cô xách cổ mang về.
Nàng vừa đi vừa suy nghĩ miên man, khi định thần lại thì đã đứng trước tiểu đình bên vách Như Ý. Nơi đây ngoài bích đào còn có một vười hoa lê trắng, xuân về lại đưa hương thơm ngát.
Tư Khuynh thường nghỉ tại đình này mỗi khi lên núi hái thuốc. Nơi này tuy mĩ lệ nhưng lại ít người đặt chân đến, người lên núi săn bắn, đốn củi thường lên theo lối sườn Tây mà tránh xa vách Như Ý này. Nhớ lại ngày ấy, nếu Kim cô cô không phải cao hứng đi dạo ở nơi này thì bây giờ hẳn nàng chỉ còn lại một bộ xương trắng mà thôi.
Nhưng hôm nay lại khác, có người cũng hứng thú với cảnh đẹp nơi đây.
Một bóng người mặc hồng y rực rỡ chói mắt, mái tóc như lửa, lưng dựa cột son, tay cầm bầu rượu, chốc chốc lại đưa lên miệng uống cạn. Người đó chẳng phải Mạc Lăng mới đến Huyền Minh cốc tháng trước sao?
Đã đến rồi, Tư Khuynh cũng không ngại chia sẻ chốn riêng tư này cho người mới như hắn.
“Mạc công tử thật có nhã hứng!” Nàng tiến vào đình, mỉm cười chào hỏi.
Mạc Lăng liếc nhìn nàng, y bỏ bầu rượu xuống, gật đầu với nàng xem như chào hỏi rồi lại thả hồn theo mây mà uống rượu tiếp. Tư Khuynh tự mình ngồi xuống bên chiếc bàn đá trong đình, trong lòng thầm than: người này thật lãnh đạm.
Hai người cứ ngồi như vậy, ai làm việc nấy, không ai phiền ai…
Huyền Minh cốc, không phải ai cũng có thể vào được. Cửa cốc luôn mở nhưng bên trong lại bày kỳ môn độn giáp, cơ quan bẫy rập còn có sương mù bao phủ quanh năm. Muốn vào, đã khó lại càng thêm khó, người vào được cốc đa phần chỉ còn lại bộ xương trắng. Tư Khuynh là do “cơ duyên xảo hợp” mà vào được. Vì vậy khi Mạc Lăng vào cốc đã làm mọi người xôn xao không thôi, chưa kể ngoại hình quá bắt mắt của y, võ công của y cũng trác tuyệt không kém.
Tư Khuynh cũng nghe nói y vào Huyền Minh cốc để tìm người. Một mình dấn thân vào nơi nguy hiểm, không quản tính mạng bản thân… hẳn người kia là… ý trung nhân rồi.
…
“Hy Thần, hôm nay sao rảnh đến thăm ta vậy?” Bóng áo xanh ngồi trên tường thoáng cái đã vào trong nhà, ngồi đàng hoàng trên chiếc ghế thái sư còn trống.
“Tư Khuynh, nói gì thì nói ta cũng là thúc thúc của cô nha.” Hy Thần ngả ngớn vừa nâng chén trà lên vừa nói.
Hy Thần là vương gia duy nhất của Dạ cung, là bào đệ** của Dạ Vương, còn nàng hiện là nghĩa nữ của Dạ Vương, vì vậy trên danh nghĩa nàng phải gọi Hy Thần một tiếng thúc thúc.
**Bào đệ: anh em cùng cha cùng mẹ.
“Thúc thúc…” Tư Khuynh kéo dài giọng gọi Hy Thần làm y rùng mình, đưa tay xoa xoa cánh tay mình.
“Được được, lần sau ta không thế nữa, cô làm ta nổi hết da gà rồi.”
Nàng cười cười, châm thêm trà cho y.
“Hôm nay, ta gặp Mạc Lăng ở tiểu đình bên vách Như Ý…” Nàng chậm rãi nhấp trà, thờ ơ nói.
“Ồ…” Hy Thần nhìn nàng, hắn cũng thờ ơ thổi bọt khí trong chung trà mà không tiếp lời.
“Nghe nói hắn đến tìm người.”
“Nghe nói bốn năm trước có một cô gái bị đưa vào Huyền Minh cốc…” Hắn đặt chung trà xuống, nhìn sâu vào mắt Tư Khuynh, thở dài một tiếng rồi cất bước ra ngoài. Đi đến cửa, Hy Thần dừng bước, quay lại nhìn nàng “… nhưng sau đó không ai nhìn thấy cô gái đó nữa… Tư Khuynh, cô dừng lại đi.” Dứt lời, bóng hắn cũng biến mất ở cửa.
Từ khi nàng biết bản thân sẽ phải ở lại Huyền Minh cốc cho đến hết đời này thì lại chạy đi làm mai mối. Mấy bà mai trong cốc bắt đầu ca thán nàng cướp miếng cơm nhà người ta. Nàng không phải lo cái ăn cái mặc, Kim cô cô đều lo cho nàng cả rồi. Nàng chỉ là muốn bản thân thêm việc để quên đi rằng mình chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Tư Khuynh nhìn theo ra cửa, trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười tự giễu, nụ cười làm người ta xót xa.
***
Một mảnh áo tím, một mái tóc tiên, sa y tung bay trong gió, làn sương mờ bao phủ khắp nơi, nàng vẫn đứng đó, đôi mắt đen huyền xinh đẹp động lòng người vẫn nhìn hắn, linh quang trong mắt chất chứa bao tâm sự.
Hắn đứng đó cách nàng chỉ vài bước chân nhưng lại xa tựa hai bờ vực thẳm. Hắn giơ tay, cố chạm vào nàng nhưng chỉ nắm được vạt tử y phiêu động kia.
Mạc Lăng bừng tỉnh từ giấc mộng, hắn lại mơ thấy nàng, thấy nàng đứng đó, bên bờ Như Ý mà nhìn hắn. Đôi mắt như biết nói nhìn hắn tha thiết, nàng đang muốn nói với hắn điều gì?
“Mặc công tử, tiểu nữ có việc muốn thương lượng với công tử!”
Tư Khuynh từ đâu bỗng xuất hiện ngoài đình.
Mạc Lăng nhìn nàng, y không muốn dây dưa với vị cô nương nguy hiểm này. Tuy y mới vào cốc không lâu nhưng chuyện về Tư Khuynh cũng biết được đôi ba phần. Nàng là nghĩa nữ của Dạ Vương, lại được Kim Hỏa Linh Hồ người người sùng kính thương yêu che chở. Ngoài ra y còn điều tra được nàng biết dụng độc, chỉ là không rõ đã đạt đến trình độ nào rồi. Trong mắt y, nàng là một người nguy hiểm, tránh được thì nên tránh.
“Công chúa khách khí rồi, Mạc mỗ thật không dám nhận.” Y đứng dậy chấp tay thi lễ với nàng.
“Tại hạ hiện có chút việc gấp thứ lỗi không thể phụng bồi!” Mạc Lăng nhanh chân bước đi.
“Mạc công tử chẳng phải muốn tìm tử y cô nương sao?” Tư Khuynh đạm cười nói, nàng không tin y có thể bỏ qua chuyện này mà rời đi như vậy. “Công tử đã tìm lâu như vậy mà không thấy, nhưng ta thì khác, chưa nói khả năng của ta, chỉ nói thân phận hiện giờ, việc tìm một người ở Huyền Minh cốc quả thật không khó."
Thân mình Mạc Lăng khẽ động, y đang phân vân, y có thể tin vào nàng ta hay không, nàng ta thâm sâu như vậy... Nhưng y lại nghĩ, vị công chúa này lừa y cũng không được lợi gì, quan trọng là y không muốn và cũng không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để tìm được người đó.
“Công chúa là muốn thương lượng việc gì?” Y nghiêng mình nhìn nàng hỏi.
Tư Khuynh vỗ nhẹ hai bàn tay vào nhau, cao hứng đáp: “Mạc công tử thật thẳng thắn, ta giúp công tử tìm người, công tử dạy ta khinh công. Vụ trao đổi này công tử thấy sao?”
Nàng chớp mắt nhìn y, thực ra nàng biết y sẽ đồng ý. Nàng từng nhìn thấy trong mắt hắn tình cảm sâu thẳm mãnh liệt, với người trong nóng ngoài lạnh như y, việc tìm ra cô nương kia là việc quan trọng hàng đầu, là vô cùng quan trọng. Còn nàng, nàng vẫn nuôi hi vọng ra khỏi Huyền Minh cốc.
“Được.” Y gật đầu không chút do dự. Vậy là bản thỏa thuận được thông qua.
***
Hàng ngày, Tư Khuynh phải dậy sớm theo Mạc Lăng lên núi, chạy lên chạy xuống cả trăm lần, chạy nhiều đến nỗi chân nàng như muốn tháo từng khớp ra. Nàng nhẫn. Hết tập chạy, nàng lại tập giữ thăng bằng, bắt đầu từ đứng tấn rồi đến đi trên dây thừng... Kim cô cô của nàng nhìn thấy mỗi ngày nàng trở về Thủy viên với thân thể hư nhược, lấm lem bùn đất mà đau lòng. Nàng còn muốn giày vò bản thân đến bao giờ nữa? Thân thể nàng sao có thể chịu được đây!
Thanh Chi nhìn nàng mà âm thầm rơi nước mắt. Đứa trẻ này sao lại ngang bướng như vậy? Thật là giống…
“Nha đầu! Ngươi đừng tự hành hạ mình như vậy, cô cô thấy mà đau lòng.” Thanh Chi nhìn thấy nàng như vậy cuối cùng kìm lòng không được mà lên tiếng.
Tư Khuynh cười đáp:
“Cô cô, con là đang làm việc tốt nha. Con giúp Nguyệt lão nối dây tơ hồng, cô cô phải khen con chứ ạ?” Nàng se duyên cho trăm người nhưng chỉ cầu Nguyệt lão thương tình mà cho nàng về bên sư phụ thôi. Mỗi lần quỳ trước Nguyệt lão nàng lại cầu, nàng cầu trước khi thân này về với cát bụi có thể gặp lại người…
Sau mỗi giờ học nàng đều đứng trên vách Như Ý thật lâu, đôi mắt đậm nét ưu sầu nhìn xa xăm, đôi lúc đảo xuống vực sâu, miệng không ngừng lẩm nhẩm:
"Sẽ rất nhanh thôi".
Chương 9 << >> Chương 11
“Cửa không khóa, công tử vào đi.” Vẫn là âm điệu xa cách đó, dù hai người đã từng trải qua sinh tử cùng nhau thì sự xa cách mà Tư Khuynh dành cho y vẫn không thay đổi. Một năm trước hay một năm sau vẫn như vậy. Vẫn là thái độ kính chi viễn nhi* đấy dù rằng nàng đã giúp y tìm thấy Tiên Nha, người giờ đã là nương tử của y.
*Kính chi viễn nhi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó
Cánh cửa mở ra mang theo luồng sáng soi rọi cả căn phòng, Tư Khuynh nửa nằm nửa ngồi trên ghế quý phi, đôi thủy mâu vẫn chăm chú nhìn chiếc bình nhỏ trên tay. Căn phòng cũng không bài trí bàn ghế bình thường như một năm trước mà trên nền nhà giờ trải một lớp thảm dày làm từ lông cừu. Trong phòng chỉ bày một chiếc ghế quý phi làm từ gỗ đàn hương thượng hạng, bên ngoài bọc gấm thêu hoa mẫu đơn tinh xảo, một thư án bày văn phòng tứ bảo** đã lâu không có người dùng, trên tường đối diện với ghế quý phi mà Tư Khuynh đang nằm là một bức tranh, trong tranh chỉ vẽ bóng lưng nam nhân mặc cẩm bào, dáng người tự nhiên, phiêu động tựa thiên tiên. Một bộ ấm trà tử sa cùng năm chiếc chén bạch ngọc ngay ngắn đặt trước mặt Tư Khuynh, xung quanh là lô giữ ấm cùng lò đốt huân hương.
**Văn phòng tứ bảo: gồm bút, nghiên, giấy, mực.
Mạc Lăng bước vào, đưa mắt nhìn nữ tử yếu nhược nằm trên ghế quý phi. Đồng tử y co rút một hồi. Dù được Hy Thần báo trước nhưng khi nhìn thấy Tư Khuynh, y vẫn không thể tin được vào mắt mình.
Nàng trông gầy hơn trước rất nhiều, khuôn mặt xanh xao, hốc hác, cũng ít hơn trước một phần sinh khí.
Y còn nhớ nàng một năm về trước… nàng… không như thế này!
***
Mùa hoa đào năm trước.
Những gốc bích đào trong cốc lại nở rộ khoe hương sắc diễm lệ của mình, nhuộm Huyền Minh cốc thành một mảng hồng u nhã mà tươi tắn.
Vậy là Tư Khuynh đã đến Huyền Minh cốc được một năm rồi. Nàng không biết mình sẽ ở đây bao lâu nữa, một ngày, một năm hay cả đời, nàng không vẽ được tương lai ở nơi này vì… sư phụ không có ở đây. Kim cô cô không hiểu sao lại giữ nàng lại nơi này, bắt Dạ Vương nhận nàng làm nghĩa nữ. Nàng từng lén ra cửa cốc vài lần nhưng chẳng có cách gì khả thi để mà thoát ra ngoài cả, cuối cùng lại bị Kim cô cô xách cổ mang về.
Nàng vừa đi vừa suy nghĩ miên man, khi định thần lại thì đã đứng trước tiểu đình bên vách Như Ý. Nơi đây ngoài bích đào còn có một vười hoa lê trắng, xuân về lại đưa hương thơm ngát.
Tư Khuynh thường nghỉ tại đình này mỗi khi lên núi hái thuốc. Nơi này tuy mĩ lệ nhưng lại ít người đặt chân đến, người lên núi săn bắn, đốn củi thường lên theo lối sườn Tây mà tránh xa vách Như Ý này. Nhớ lại ngày ấy, nếu Kim cô cô không phải cao hứng đi dạo ở nơi này thì bây giờ hẳn nàng chỉ còn lại một bộ xương trắng mà thôi.
Nhưng hôm nay lại khác, có người cũng hứng thú với cảnh đẹp nơi đây.
Một bóng người mặc hồng y rực rỡ chói mắt, mái tóc như lửa, lưng dựa cột son, tay cầm bầu rượu, chốc chốc lại đưa lên miệng uống cạn. Người đó chẳng phải Mạc Lăng mới đến Huyền Minh cốc tháng trước sao?
Đã đến rồi, Tư Khuynh cũng không ngại chia sẻ chốn riêng tư này cho người mới như hắn.
“Mạc công tử thật có nhã hứng!” Nàng tiến vào đình, mỉm cười chào hỏi.
Mạc Lăng liếc nhìn nàng, y bỏ bầu rượu xuống, gật đầu với nàng xem như chào hỏi rồi lại thả hồn theo mây mà uống rượu tiếp. Tư Khuynh tự mình ngồi xuống bên chiếc bàn đá trong đình, trong lòng thầm than: người này thật lãnh đạm.
Hai người cứ ngồi như vậy, ai làm việc nấy, không ai phiền ai…
Huyền Minh cốc, không phải ai cũng có thể vào được. Cửa cốc luôn mở nhưng bên trong lại bày kỳ môn độn giáp, cơ quan bẫy rập còn có sương mù bao phủ quanh năm. Muốn vào, đã khó lại càng thêm khó, người vào được cốc đa phần chỉ còn lại bộ xương trắng. Tư Khuynh là do “cơ duyên xảo hợp” mà vào được. Vì vậy khi Mạc Lăng vào cốc đã làm mọi người xôn xao không thôi, chưa kể ngoại hình quá bắt mắt của y, võ công của y cũng trác tuyệt không kém.
Tư Khuynh cũng nghe nói y vào Huyền Minh cốc để tìm người. Một mình dấn thân vào nơi nguy hiểm, không quản tính mạng bản thân… hẳn người kia là… ý trung nhân rồi.
…
“Hy Thần, hôm nay sao rảnh đến thăm ta vậy?” Bóng áo xanh ngồi trên tường thoáng cái đã vào trong nhà, ngồi đàng hoàng trên chiếc ghế thái sư còn trống.
“Tư Khuynh, nói gì thì nói ta cũng là thúc thúc của cô nha.” Hy Thần ngả ngớn vừa nâng chén trà lên vừa nói.
Hy Thần là vương gia duy nhất của Dạ cung, là bào đệ** của Dạ Vương, còn nàng hiện là nghĩa nữ của Dạ Vương, vì vậy trên danh nghĩa nàng phải gọi Hy Thần một tiếng thúc thúc.
**Bào đệ: anh em cùng cha cùng mẹ.
“Thúc thúc…” Tư Khuynh kéo dài giọng gọi Hy Thần làm y rùng mình, đưa tay xoa xoa cánh tay mình.
“Được được, lần sau ta không thế nữa, cô làm ta nổi hết da gà rồi.”
Nàng cười cười, châm thêm trà cho y.
“Hôm nay, ta gặp Mạc Lăng ở tiểu đình bên vách Như Ý…” Nàng chậm rãi nhấp trà, thờ ơ nói.
“Ồ…” Hy Thần nhìn nàng, hắn cũng thờ ơ thổi bọt khí trong chung trà mà không tiếp lời.
“Nghe nói hắn đến tìm người.”
“Nghe nói bốn năm trước có một cô gái bị đưa vào Huyền Minh cốc…” Hắn đặt chung trà xuống, nhìn sâu vào mắt Tư Khuynh, thở dài một tiếng rồi cất bước ra ngoài. Đi đến cửa, Hy Thần dừng bước, quay lại nhìn nàng “… nhưng sau đó không ai nhìn thấy cô gái đó nữa… Tư Khuynh, cô dừng lại đi.” Dứt lời, bóng hắn cũng biến mất ở cửa.
Từ khi nàng biết bản thân sẽ phải ở lại Huyền Minh cốc cho đến hết đời này thì lại chạy đi làm mai mối. Mấy bà mai trong cốc bắt đầu ca thán nàng cướp miếng cơm nhà người ta. Nàng không phải lo cái ăn cái mặc, Kim cô cô đều lo cho nàng cả rồi. Nàng chỉ là muốn bản thân thêm việc để quên đi rằng mình chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Tư Khuynh nhìn theo ra cửa, trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười tự giễu, nụ cười làm người ta xót xa.
***
Một mảnh áo tím, một mái tóc tiên, sa y tung bay trong gió, làn sương mờ bao phủ khắp nơi, nàng vẫn đứng đó, đôi mắt đen huyền xinh đẹp động lòng người vẫn nhìn hắn, linh quang trong mắt chất chứa bao tâm sự.
Hắn đứng đó cách nàng chỉ vài bước chân nhưng lại xa tựa hai bờ vực thẳm. Hắn giơ tay, cố chạm vào nàng nhưng chỉ nắm được vạt tử y phiêu động kia.
Mạc Lăng bừng tỉnh từ giấc mộng, hắn lại mơ thấy nàng, thấy nàng đứng đó, bên bờ Như Ý mà nhìn hắn. Đôi mắt như biết nói nhìn hắn tha thiết, nàng đang muốn nói với hắn điều gì?
“Mặc công tử, tiểu nữ có việc muốn thương lượng với công tử!”
Tư Khuynh từ đâu bỗng xuất hiện ngoài đình.
Mạc Lăng nhìn nàng, y không muốn dây dưa với vị cô nương nguy hiểm này. Tuy y mới vào cốc không lâu nhưng chuyện về Tư Khuynh cũng biết được đôi ba phần. Nàng là nghĩa nữ của Dạ Vương, lại được Kim Hỏa Linh Hồ người người sùng kính thương yêu che chở. Ngoài ra y còn điều tra được nàng biết dụng độc, chỉ là không rõ đã đạt đến trình độ nào rồi. Trong mắt y, nàng là một người nguy hiểm, tránh được thì nên tránh.
“Công chúa khách khí rồi, Mạc mỗ thật không dám nhận.” Y đứng dậy chấp tay thi lễ với nàng.
“Tại hạ hiện có chút việc gấp thứ lỗi không thể phụng bồi!” Mạc Lăng nhanh chân bước đi.
“Mạc công tử chẳng phải muốn tìm tử y cô nương sao?” Tư Khuynh đạm cười nói, nàng không tin y có thể bỏ qua chuyện này mà rời đi như vậy. “Công tử đã tìm lâu như vậy mà không thấy, nhưng ta thì khác, chưa nói khả năng của ta, chỉ nói thân phận hiện giờ, việc tìm một người ở Huyền Minh cốc quả thật không khó."
Thân mình Mạc Lăng khẽ động, y đang phân vân, y có thể tin vào nàng ta hay không, nàng ta thâm sâu như vậy... Nhưng y lại nghĩ, vị công chúa này lừa y cũng không được lợi gì, quan trọng là y không muốn và cũng không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để tìm được người đó.
“Công chúa là muốn thương lượng việc gì?” Y nghiêng mình nhìn nàng hỏi.
Tư Khuynh vỗ nhẹ hai bàn tay vào nhau, cao hứng đáp: “Mạc công tử thật thẳng thắn, ta giúp công tử tìm người, công tử dạy ta khinh công. Vụ trao đổi này công tử thấy sao?”
Nàng chớp mắt nhìn y, thực ra nàng biết y sẽ đồng ý. Nàng từng nhìn thấy trong mắt hắn tình cảm sâu thẳm mãnh liệt, với người trong nóng ngoài lạnh như y, việc tìm ra cô nương kia là việc quan trọng hàng đầu, là vô cùng quan trọng. Còn nàng, nàng vẫn nuôi hi vọng ra khỏi Huyền Minh cốc.
“Được.” Y gật đầu không chút do dự. Vậy là bản thỏa thuận được thông qua.
***
Hàng ngày, Tư Khuynh phải dậy sớm theo Mạc Lăng lên núi, chạy lên chạy xuống cả trăm lần, chạy nhiều đến nỗi chân nàng như muốn tháo từng khớp ra. Nàng nhẫn. Hết tập chạy, nàng lại tập giữ thăng bằng, bắt đầu từ đứng tấn rồi đến đi trên dây thừng... Kim cô cô của nàng nhìn thấy mỗi ngày nàng trở về Thủy viên với thân thể hư nhược, lấm lem bùn đất mà đau lòng. Nàng còn muốn giày vò bản thân đến bao giờ nữa? Thân thể nàng sao có thể chịu được đây!
Thanh Chi nhìn nàng mà âm thầm rơi nước mắt. Đứa trẻ này sao lại ngang bướng như vậy? Thật là giống…
“Nha đầu! Ngươi đừng tự hành hạ mình như vậy, cô cô thấy mà đau lòng.” Thanh Chi nhìn thấy nàng như vậy cuối cùng kìm lòng không được mà lên tiếng.
Tư Khuynh cười đáp:
“Cô cô, con là đang làm việc tốt nha. Con giúp Nguyệt lão nối dây tơ hồng, cô cô phải khen con chứ ạ?” Nàng se duyên cho trăm người nhưng chỉ cầu Nguyệt lão thương tình mà cho nàng về bên sư phụ thôi. Mỗi lần quỳ trước Nguyệt lão nàng lại cầu, nàng cầu trước khi thân này về với cát bụi có thể gặp lại người…
Sau mỗi giờ học nàng đều đứng trên vách Như Ý thật lâu, đôi mắt đậm nét ưu sầu nhìn xa xăm, đôi lúc đảo xuống vực sâu, miệng không ngừng lẩm nhẩm:
"Sẽ rất nhanh thôi".
Chương 9 << >> Chương 11
Chỉnh sửa lần cuối: