Yêu phải bọ cạp - Cập nhật - A Thụy

A Thụy

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/10/16
Bài viết
358
Gạo
0,0
À, về vụ biến thái hành hạ nhân vật lẫn người đọc thì chắc chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân thôi. Vì mình còn hành hạ dai dẳng tận chương thứ 100, "đêm trường Trung Cổ" mãi chưa mãn kiếp. :)) Không biết bạn dự định đặt truyện này tầm bao nhiêu chương nhỉ? Thường những truyện đã xác định đọc thì mình muốn coi full cho khách quan hơn. :(
Klq mà kết cho chết hết cũng được. Yên tâm mình sẽ coi đó là HE. =))
Tôi cũng thích đọc full, nhưng lại muốn người khác đọc truyện của mình từ từ, để hiểu lầm trước, hóa giải hiểu lầm sau. =))
Tôi không hành hạ dai dẳng lắm trong truyện này, nhưng sẽ chơi đột kích đoạn cuối. Sợ là bạn sẽ không coi cái kết của tôi là HE, nên có happy thì chỉ có đoạn giữa thôi. :v
Độ dài chưa xác định, nhưng dự tính đại khái tối thiếu năm mươi chương. Lý do giải thích ở trên, hết gạch xây nhà. Viết theo cảm hứng nên bị thiếu ý tưởng. Nhâm đọc mấy chương đi rồi quăng cho cục gạch, có thể tôi sẽ nghĩ ra được cái gì "hay ho" (Hay ho của tôi còn gọi với tên thông dụng là "máu chó"). :">
Nhân tiện, cái vụ kết thúc hai nhân vật chính chết mà lại xem là HE là cuốn Thất Tịch Không Mưa hôm nọ tôi có nhắc ấy. Đọc đoạn kết tôi thấy ngọt ngào dễ sợ. Chết cả hai đứa. :x:x
 

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Sợ là bạn sẽ không coi cái kết của tôi là HE, nên có happy thì chỉ có đoạn giữa thôi. :v
Làm tò mò quá. Không có nữ khác nhảy vô, nam chính không yêu nữ chính hoặc nam chính chết luôn, liệu còn gì xảy ra mà lại gọi là "không phải HE" nhỉ? =))
Độ dài chưa xác định, nhưng dự tính đại khái tối thiếu năm mươi chương.
Mỗi chương của bạn tầm mấy nghìn từ thế? Nếu khoảng trên 3000 từ thì hơn 50 chương cũng dài phết đó, chẳng ít đâu. :v
Viết theo cảm hứng nên bị thiếu ý tưởng.
Mình tưởng "xương sống" của truyện thì có hết rồi chứ nhỉ? Kiểu như là tóm tắt diễn biến cả truyện trong 5 câu ấy. :)) Còn giờ chỉ đắp da đắp thịt thôi? :D Mà có lẽ đắp da đắp thịt mới là công đoạn cần cảm hứng và cảm xúc nhỉ. :(
Nhâm đọc mấy chương đi rồi quăng cho cục gạch, có thể tôi sẽ nghĩ ra được cái gì "hay ho" (Hay ho của tôi còn gọi với tên thông dụng là "máu chó").
Ầy, nói chung với mấy bộ chủ đề thế này mình phải xác định kết thúc đúng ý thì mình mới dám nhảy. :D Còn nếu chỉ cần gạch chung chung như mình vẫn hay quăng ở mấy truyện của các bạn khác thôi thì ok thôi!
 

A Thụy

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/10/16
Bài viết
358
Gạo
0,0
Làm tò mò quá. Không có nữ khác nhảy vô, nam chính không yêu nữ chính hoặc nam chính chết luôn, liệu còn gì xảy ra mà lại gọi là "không phải HE" nhỉ? =))
HE hay không với mỗi người cũng có cách nhìn nhận khác nhau nữa. \:D/

Mỗi chương của bạn tầm mấy nghìn từ thế? Nếu khoảng trên 3000 từ thì hơn 50 chương cũng dài phết đó, chẳng ít đâu. :v
Độ dài chương tùy theo nội dung mỗi chương, và tùy theo cảm hứng lúc viết từng chương nữa. Nếu lúc nào cảm xúc thăng hoa thì sẽ viết ba, bốn nghìn từ. Còn không thì trung bình chỉ hơn hai nghìn thôi.:D

Mình tưởng "xương sống" của truyện thì có hết rồi chứ nhỉ? Kiểu như là tóm tắt diễn biến cả truyện trong 5 câu ấy. :)) Còn giờ chỉ đắp da đắp thịt thôi? :D Mà có lẽ đắp da đắp thịt mới là công đoạn cần cảm hứng và cảm xúc nhỉ. :(
Truyện này nảy ra trong một buổi chiều mưa, tôi dấy lên ý muốn không thể không viết. Nhưng khó ở đoạn diễn biến ở giữa. Vì tôi vốn không giỏi viết truyện tình cảm hiện đại. :(
Ầy, nói chung với mấy bộ chủ đề thế này mình phải xác định kết thúc đúng ý thì mình mới dám nhảy. :D Còn nếu chỉ cần gạch chung chung như mình vẫn hay quăng ở mấy truyện của các bạn khác thôi thì ok thôi!

Nhâm quan tâm đến kết truyện à? Tôi thì ngược lại. Đọc truyện, xem phim hay bỏ qua kết thúc lắm. :))
Gạch chung chung cũng tốt nà. Vì không có ai nhận xét "chung chung" để tôi biết không ổn ở đâu mà khắc phục. Lần đầu viết truyện nên rất cần góp ý của những bạn có kinh nghiệm như Nhâm.
 

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Độ dài chương tùy theo nội dung mỗi chương, và tùy theo cảm hứng lúc viết từng chương nữa. Nếu lúc nào cảm xúc thăng hoa thì sẽ viết ba, bốn nghìn từ. Còn không thì trung bình chỉ hơn hai nghìn thôi.:D
Mình nghĩ nên cố gắng để giữ cho độ dài các chương không vênh nhau quá bạn ạ. Ví dụ trung bình là 2000 từ, thì chỉ nên vênh tới 3000 thôi, chứ tận 4000 thì tốt nhất nên tách đôi cho phẻ. :D Tuy nhiên cái này là về vấn đề hình thức trình bày, cũng không phải quá quan trọng. Nhưng có vẻ như việc giữ được độ dài same same giữa các chương cũng góp phần giúp người viết định hình được nội dung và cách diễn đạt cho đều tay hơn thì phải. :D
Nhưng khó ở đoạn diễn biến ở giữa. Vì tôi vốn không giỏi viết truyện tình cảm hiện đại. :(
Là "tình cảm" hay là "hiện đại"? :)) Diễn biến ở giữa thì đương nhiên khó rồi. Nhất là với dung lượng 50 chương như bạn quảng cáo, phải có cả tỉ tình tiết, cao trào, nút thắt nút mở ấy chứ. :D Cơ mà nếu cảm thấy khó triển khai quá thì mình nghĩ bạn rút về tầm 30 chương là ổn. Độ dài này theo mình là phù hợp nhất cho một truyện dài không quá phức tạp.
Nhâm quan tâm đến kết truyện à? Tôi thì ngược lại. Đọc truyện, xem phim hay bỏ qua kết thúc lắm. :))
Gạch chung chung cũng tốt nà. Vì không có ai nhận xét "chung chung" để tôi biết không ổn ở đâu mà khắc phục. Lần đầu viết truyện nên rất cần góp ý của những bạn có kinh nghiệm như Nhâm.
À, một số chủ đề có sức nặng (không mang tính giải trí) thì mình cần một cái kết truyện đảm bảo ở mức khá trở lên để không bị ức chế hay hụt hẫng khi bỏ công cày đó mà. :D Chắc vì mình gặp quá nhiều tác phẩm đầu voi đuôi chuột rồi. Cá nhân mình cho rằng cái kết hết sức quan trọng, giữ 50% chất lượng và ấn tượng của người đọc cho tới mãi về sau. Cả hai hiệp chính giữ phong độ tốt mà thủng lưới ở phút thứ 90 thì cũng vứt. :( Thậm chí còn gây ác cảm gấp nhiều lần so với truyện dở từ đầu. Thế nên lựa chọn một cái kết hợp lý, có ý nghĩa, mang tính âm hưởng cao luôn là một thử thách khó khăn. Không chỉ thế, mình còn quan tâm cả đến câu kết truyện cuối cùng nữa cơ. :)) Tính toán lòi tòi phòi ra, không phải cứ ỷ hết rồi là muốn viết gì thì viết. :(

Thực ra thì mình cũng chỉ bắt tay vào viết được hai năm. Chính thức viết nghiêm túc thì hơn một năm, nên cũng không dám nhận là có nhiều kinh nghiệm hơn so với mọi người. Nhiều gạch đá thì có. :))
 

A Thụy

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/10/16
Bài viết
358
Gạo
0,0
Mình nghĩ nên cố gắng để giữ cho độ dài các chương không vênh nhau quá bạn ạ. Ví dụ trung bình là 2000 từ, thì chỉ nên vênh tới 3000 thôi, chứ tận 4000 thì tốt nhất nên tách đôi cho phẻ. :D Tuy nhiên cái này là về vấn đề hình thức trình bày, cũng không phải quá quan trọng. Nhưng có vẻ như việc giữ được độ dài same same giữa các chương cũng góp phần giúp người viết định hình được nội dung và cách diễn đạt cho đều tay hơn thì phải. :D
Bốn nghìn từ một chương là lâu lâu, hiếm hoi mới lòi ra được Nhâm ạ. =))
Thường thì những chương đó nội dung xuyên suốt nên tôi không muốn tách. Còn phần lớn các chương sẽ nằm trong khoảng trên dưới hai nghìn thôi. Muốn viết dài khó lắm! :D


Là "tình cảm" hay là "hiện đại"? :)) Diễn biến ở giữa thì đương nhiên khó rồi. Nhất là với dung lượng 50 chương như bạn quảng cáo, phải có cả tỉ tình tiết, cao trào, nút thắt nút mở ấy chứ. :D Cơ mà nếu cảm thấy khó triển khai quá thì mình nghĩ bạn rút về tầm 30 chương là ổn. Độ dài này theo mình là phù hợp nhất cho một truyện dài không quá phức tạp.

Gọi chung chung, vì không phân biệt từng thể loại rành mạch nổi. Không chỉ viết, mà thể loại này tôi đọc cũng rất ít.
Ba mươi chương lại cảm thấy hơi ngắn, không đủ tình tiết để dẫn tới cái kết hợp lý. Nếu tình cảm giữa các nhân vật không sâu mà cái kết lại quá sắc, sẽ có cảm giác thiếu tính chân thực. Kiểu làm quá! :D

À mà vì cái vụ tình tiết nút thắt nút mở nên đang vò đầu bứt tóc đây này. Có nguy cơ bị đống dây thừng quấn cổ. 8-x

À, một số chủ đề có sức nặng (không mang tính giải trí) thì mình cần một cái kết truyện đảm bảo ở mức khá trở lên để không bị ức chế hay hụt hẫng khi bỏ công cày đó mà. :D

Tôi đọc hay xem thì có thể bỏ qua cái kết. Nhưng khi viết đương nhiên sẽ cố gắng tạo cái kết ổn thỏa nhất có thể.
Cá nhân mình cho rằng cái kết hết sức quan trọng, giữ 50% chất lượng và ấn tượng của người đọc cho tới mãi về sau. Cả hai hiệp chính giữ phong độ tốt mà thủng lưới ở phút thứ 90 thì cũng vứt. :( Thậm chí còn gây ác cảm gấp nhiều lần so với truyện dở từ đầu. Thế nên lựa chọn một cái kết hợp lý, có ý nghĩa, mang tính âm hưởng cao luôn là một thử thách khó khăn. Không chỉ thế, mình còn quan tâm cả đến câu kết truyện cuối cùng nữa cơ. :)) Tính toán lòi tòi phòi ra, không phải cứ ỷ hết rồi là muốn viết gì thì viết. :(

Ừ, không chỉ câu cuối, mà đoạn cuối tôi sẽ phải dành nhiều thời gian để viết cẩn thận.
Kết luận một câu, đọc truyện sướng hơn viết truyện. Đọc một chương mất mười, mười lăm phút. Viết một chương mất cả ngày, có khi cả tháng. #:-s

Thực ra thì mình cũng chỉ bắt tay vào viết được hai năm. Chính thức viết nghiêm túc thì hơn một năm, nên cũng không dám nhận là có nhiều kinh nghiệm hơn so với mọi người. Nhiều gạch đá thì có. :))

Hơn so với tôi ấy. :))
Tôi mới viết vài tháng, và có cái tật xấu không bao giờ dựng khung trước.
Ít ra Nhâm còn có kinh nghiệm hai năm với mười mấy truyện trong tay. Đủ để tặng cho tôi đống gạch rồi. =))
 

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Ây, đã đọc xong 8 chương của bạn. Giờ thì đã hiểu vì sao bạn nói 30 chương vẫn không đủ dài cho câu chuyện của mình.

Nhìn chung thì mình thấy bạn viết khá, câu từ mộc mạc phù hợp với chất tự sự và tính cách của nhân vật "tôi". Hành văn lưu loát trôi chảy, hầu như không có đoạn nào lủng củng hoặc không thoát ý. Tuy nhiên, bạn nói Soạn là một "cây viết có tiếng" thì có lẽ với những gì cậu ta đang trình diễn hơi không tương xứng lắm. Có thể một phần do bạn dùng khá nhiều khẩu ngữ cũng như văn nói khiến tính văn chương của truyện bị sút giảm đi phần nào.

Một điểm mình muốn lưu ý bạn chính là vấn đề mạch truyện. Bạn sử dụng rất nhiều thoại cho những chi tiết lẻ tẻ làm cho nội dung mỗi chương bị loãng đi rất nhiều. Ví dụ hai chương đầu, nội dung gần như chẳng có gì. Chỉ quanh quẩn ở cuộc gặp của các nhân vật. Bạn nên tiết chế lại điều đó, sử dụng lời dẫn có hiệu quả hơn để cô đọng lại tình tiết. Trong 8 chương đã qua, mình thấy mỗi chương Soạn gặp Trân ở bar hay chương hồi tưởng về An là còn tương đối. Còn lại mọi thứ khá loãng và nhạt nhòa. Đây là ý kiến cá nhân của mình thôi, nhưng mình nghĩ bạn nên tham khảo. Bởi nếu giữ nguyên cách viết này thì truyện dù kéo tới chương thứ 50, gọi là dài chứ thực ra nội dung cũng không có nhiều lắm.

Về diễn biến truyện, nói thật là có một số đoạn mình cảm giác hơi "kịch". Cái này không biết là do kĩ năng chém gió của bạn chưa đến mức để mình tin là thật, hay vì bản thân tình huống nó vốn kịch rồi. Ví dụ như đoạn Soạn cứu Trân trong bar, hay đoạn anh chồng hờ của Ayumi kéo tới, rồi ngoắc Soạn ra ngoài nói chuyện. Rồi chi tiết bố An chôn cùng con. Tâm lý của Soạn khi gặp Trân ở Nhật rồi đồng ý "cưu mang" cô cũng chưa được mượt mà lắm. Mình đã mong chờ một thứ gì đó "phũ phàng" hơn. Phải khiến mình thấy Soạn là bất đắc dĩ lắm mới phải đi cùng Trân, kiểu như bực bỏ xừ nhưng vì lòng tốt nên không thể bỏ mặc. Chứ trong truyện Soạn thỏa hiệp dễ dàng và sớm quá. Gây ảnh hưởng tới hình tượng ngầu lòi ban đầu.

Về hình tượng nhân vật, Trân thì khỏi bàn. Mình ghét mấy ẻm thế này lắm. :)) Làm gì mà mới gặp có ngót lần đã mê như điếu đổ vậy. Cộng thêm bạn sử dụng ngôi kể thứ nhất làm mình càng không tìm nổi điểm gì để thích ở Trân. Chỉ thấy cô nàng thật màu mè và nông cạn. Lại còn ngốc nghếch và phiền phức. Cũng chẳng đáng yêu. :( Tất nhiên đây chỉ là cảm nghĩ đến chương này thôi nhé, biết đâu sau này sẽ lòi ra những bí ẩn gì đó để Trân dễ ưa hơn. (Thế nên mới bảo đọc full nó mới khách quan là vì vậy.)

Về Soạn, bạn đã thành công phần nào trong việc miêu tả một anh chàng có quá khứ không giống bình thường. Nhưng mình thấy nên tiết chế một chút trong việc thể hiện cái sự "nhảm" của anh chàng thì sẽ càng chất hơn nữa. Ví như những gì bạn ấy làm trong buổi gặp nhau dưới mưa, mình thấy hơi nhảm. Chương mô tả Soạn ở Nhật thì lại có gì đó khá dài dòng, kiểu bạn đang sa vào kể lể và quá tham thoại và tình tiết vậy. Không gian nước Nhật cũng chưa được khắc họa kĩ ngoài vài cái tên gọi qua lại. Nói tới đây mới nhớ, theo mình bạn cũng nên chú trọng đến việc mô tả bối cảnh. Nó là một trong những nhân tố làm nên không gian riêng cho truyện. "Bối cảnh" chứ không hẳn là "cảnh" nhé. :D

Về An và tình cảm đầu đời của hai người. Cái này mình đã từng nói rồi nhỉ, mình rất khắt khe trong những chủ đề nặng kí thế này. Và thú thật là với những gì đã diễn ra qua tám chương, mình vẫn chưa bị thuyết phục. Hi vọng trong những chương sau bạn sẽ quay lại vấn đề này và làm tốt hơn nữa. Cho đến hiện tại, mình mới chỉ thấy An và Soạn là một cặp đôi yêu sớm, có tí làm màu. Có lẽ do cách bạn dùng thoại ở khúc này người lớn quá. 12 tuổi, học sinh lớp 6 lớp 7, có trưởng thành tới đâu thì vẫn phải vương lại ít hồn nhiên của tuổi học trò chứ nhỉ? Mà cho dù Soạn phải "đầu tư chăm sóc An" nên già sớm hơn, thì An cũng không thể già theo như thế. Soạn 25 tuổi, tức là An với Soạn sinh tầm năm 90. Ôi thời này trẻ con vẫn trong sáng lắm! Mở miệng ra là nói tới kết hôn, sinh con một cách... không hề ngây thơ thế này sẽ khiến người đọc cảm thấy không được chân thật. Cộng thêm cái khoản hai đứa vô tư ngủ với nhau hàng đêm cũng làm mình khó ưng. Cũng may là bạn đã đưa ra lý do không bị nhảm khi để bố Soạn vốn là dân "giang hồ", chuẩn mực có tí "lệch lạc", và mẹ Soạn lại rất hiền. Nhưng đã vậy, sao gia đình Soạn không đón An sang ở cùng luôn? Rõ là hai người cũng yêu quý cô bé mà? Sao bố An không gửi con cho nhà hàng xóm? Họ tốt thế mà?

Tóm lại, góp ý của mình là: Bạn viết đoạn này hơi vội vàng. Hãy đào sâu hơn nữa, nhấn mạnh hơn nữa vào mối quan hệ của An với Soạn. Từ từ hơn, sâu sắc hơn. Có thể chia nhỏ chúng ra cũng được. Nhưng đây là "cây đinh" của truyện, tuyệt đối không được xử lý chúng một cách dễ dãi. Sai một li ở đoạn này thôi có thể sẽ làm đổ sụp cả một câu chuyện dài.

Về mô tả nội tâm của Soạn ở chương 6 mình cũng cảm thấy chưa đạt như những gì mình mong muốn. Bạn viết hay, nhưng đối với một Quân Soạn được cho là chốt chặt trái tim thì nó lại thiếu sự tan nát cần có. Mình không biết bạn đã từng trải qua cảm giác này chưa, nhưng mình đọc chỉ thấy nỗi đau này tồn tại trên mặt chữ, không, tốt hơn như thế, nhưng vẫn chưa đủ để thành nỗi ám ảnh lâu dài. Lý do có lẽ vẫn như trên: Hơi vội. Kiểu như nỗi khổ của cậu ta đang được bạn gom lại tại đó, thể hiện ra hết rồi coi như xong. Cách thể hiện nỗi đau rất cần sự tinh tế, vì nỗi đau của năm đầu tiên mất An sẽ khác với năm thứ hai, năm thứ ba... Bạn càng viết được tinh tế đến đâu sẽ khiến người đọc cảm nhận nó càng chân thật đến đấy. Tuy nhiên, cũng phải cẩn thận nếu "làm quá" sẽ trở thành thổi phồng. Vì xét cho cùng, Soạn cũng không phải không biết An ốm yếu. Cái đau của cậu ta là cái đau khi thấy mầm cây mình chăm chút bị cắt lụi. Nó sẽ dẫn tới những hệ lụy tâm lý khác biệt. Bạn hãy cân nhắc giữa đỉnh điểm cũng như chiều dài nỗi đau và hình tượng nhân vật để chúng không bị vênh quá nhiều. Không loại trừ trường hợp phải giảm bớt tình yêu và sự cố chấp trong tim Soạn xuống hoặc khắc An vào tim Soạn sâu hơn để khớp nhau.

Ôi, bình luận gì dài gần bằng chương truyện thế này rồi. :)) Đại khái giờ mình chỉ có thể nghĩ ra được đến thế. Và nhắc lại đây cũng chỉ là ý kiến cá nhân. Chúc bạn ngày một viết tốt hơn và sớm hoàn thành truyện nhé!

Nhỏ nhặt 1: Tên Trần Đông Đông nghe hơi Tàu. :D Việt Nam mình cũng ít khi gọi cả họ lẫn tên ra như vậy.

Nhỏ nhặt 2: Một vài đoạn nhỏ bạn viết rất hay, làm mình muốn đọc lại. Ví dụ đoạn Soạn nói là cô gái của cậu ấy thích mặc màu trắng đó, dù chỉ có vài câu nhưng rất "đã".
Tôi mới viết vài tháng, và có cái tật xấu không bao giờ dựng khung trước.
Ít ra Nhâm còn có kinh nghiệm hai năm với mười mấy truyện trong tay. Đủ để tặng cho tôi đống gạch rồi. =))
À, mình cũng có dựng khung bao giờ đâu. :)) Nhưng ít ra cũng cố gắng tưởng tượng kết thúc sẽ thế nào và khoảng hai cao trào chính của truyện là gì. Mà ở đâu ra "mười mấy truyện" vậy? :)) Đó là số hố dự tính phải hoàn thành, chứ giờ mình mới chỉ viết full có 3 truyện thôi. :(
 
Chỉnh sửa lần cuối:

A Thụy

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/10/16
Bài viết
358
Gạo
0,0
Cảm ơn nhận xét rất đầy đủ và chi tiết của Nhâm! :D


Tuy nhiên, bạn nói Soạn là một "cây viết có tiếng" thì có lẽ với những gì cậu ta đang trình diễn hơi không tương xứng lắm. Có thể một phần do bạn dùng khá nhiều khẩu ngữ cũng như văn nói khiến tính văn chương của truyện bị sút giảm đi phần nào.
Điểm này tôi cũng nhận ra mình viết chưa tốt. Và đã có ý định củng cố rõ hơn. Nhưng một là chưa tìm được "thời điểm" thích hợp để đưa chi tiết về công việc cụ thể của Soạn thành một tình huống, đúng hơn là một chương nhấn mạnh điểm ấy! Hai là khiến tài năng của anh ta bộc lộ sao cho đọc thấy mãn ý quả thực không dễ. :(
Tuy nhiên, nhất định tôi sẽ khắc phục điểm này.

Một điểm mình muốn lưu ý bạn chính là vấn đề mạch truyện. Bạn sử dụng rất nhiều thoại cho những chi tiết lẻ tẻ làm cho nội dung mỗi chương bị loãng đi rất nhiều. Ví dụ hai chương đầu, nội dung gần như chẳng có gì. Chỉ quanh quẩn ở cuộc gặp của các nhân vật. Bạn nên tiết chế lại điều đó, sử dụng lời dẫn có hiệu quả hơn để cô đọng lại tình tiết. Trong 8 chương đã qua, mình thấy mỗi chương Soạn gặp Trân ở bar hay chương hồi tưởng về An là còn tương đối. Còn lại mọi thứ khá loãng và nhạt nhòa. Đây là ý kiến cá nhân của mình thôi, nhưng mình nghĩ bạn nên tham khảo. Bởi nếu giữ nguyên cách viết này, mình nghĩ truyện dù có kéo tới chương thứ 50, gọi là dài chứ thực ra nội dung cũng không có nhiều lắm.

À, cái này thì có thể nói là nhược điểm của tôi. :D
Vì tôi tệ trong khoản tả lẫn kể. Nên dù đã cố lược bớt thoại cho khỏi dông dài, lan man. Nhưng có lẽ vẫn chưa đủ chăm chút. Đúng hơn là còn có phần hời hợt và vội vàng. Khoản này thì sẽ cố gắng để "tiến bộ" qua từng chương.

Về diễn biến truyện, nói thật là có một số đoạn mình cảm giác hơi "kịch". Cái này không biết là do kĩ năng chém gió của bạn chưa đến mức để mình tin là thật, hay vì bản thân tình huống nó vốn kịch rồi. Ví dụ như đoạn Soạn cứu Trân trong bar, hay đoạn anh chồng hờ của Ayumi kéo tới, rồi ngoắc Soạn ra ngoài nói chuyện. Rồi chi tiết bố An chôn cùng con. Tâm lý của Soạn khi gặp Trân ở Nhật rồi đồng ý "cưu mang" cô cũng chưa được mượt mà lắm. Mình đã mong chờ một thứ gì đó "phũ phàng" hơn. Phải khiến mình thấy Soạn là bất đắc dĩ lắm mới phải đi cùng Trân, kiểu như bực bỏ xừ nhưng vì lòng tốt nên không thể bỏ mặc. Chứ trong truyện Soạn thỏa hiệp dễ dàng và sớm quá. Gây ảnh hưởng tới hình tượng ngầu lòi ban đầu.

Tôi nghĩ là không phải do tình huống có vấn đề, mà do tôi viết chưa đủ tốt. Tình huống trong bar là ý tưởng lướt qua nên đúng là nó có phần chưa được hợp lý. Nếu ở đời thực, khả năng anh ta lừa được đám người kia và cứu Trân thành công theo cách đó là không cao. :D
Đoạn viết về Ayumi có lẽ cũng thiêu thiếu, nhưng vì tôi không muốn đào sâu vào nhân vật phụ quá nên mới khiến tình huống diễn ra hơi bị nhanh.
Chi tiết bố của An thì tôi không có ý định thay đổi. Có lẽ quyết định của người đàn ông đó không giống người thường, nhưng tôi vẫn muốn giữ nguyên cái quyết định đấy!
Soạn không bỏ mặc Trân thì tôi cảm thấy như vậy mới thích hợp với anh ta. Soạn có tính ngoài lạnh trong nóng, dễ mềm lòng và không nỡ bỏ mặc kẻ yếu. Điểm này tôi sẽ làm rõ hơn trong những tình huống về sau. Không chỉ riêng với Trân, mà anh ta đối với ai cũng vậy. Mặc dù miệng nói cứng không quan tâm thiên hạ ra sao, thực ra thì anh ta không "ngầu lòi" gì cả. Tính cách này cũng sẽ ảnh hưởng tới những chi tiết cuối truyện. :D

Về hình tượng nhân vật, Trân thì khỏi bàn. Mình ghét mấy ẻm thế này lắm. :)) Làm gì mà mới gặp có ngót lần đã mê như điếu đổ vậy. Cộng thêm bạn sử dụng ngôi kể thứ nhất làm mình càng không tìm nổi điểm gì để thích ở Trân. Chỉ thấy cô nàng thật màu mè và nông cạn. Lại còn ngốc nghếch và phiền phức. Lại còn chẳng đáng yêu. :( Tất nhiên đây chỉ là cảm nghĩ đến chương này thôi nhé, biết đâu sau này sẽ lòi ra những bí ẩn gì đó để Trân dễ ưa hơn. (Thế nên mới bảo đọc full nó mới khách quan là vì vậy.)

Ừm, đúng rồi. Hiện tại thì Trân hiện lên qua cái nhìn không mấy khách quan của Soạn, nên cô nàng sẽ bị tôi dìm tơi tả. Nhưng dần dần cách nhìn của Soạn dành cho cô nàng sẽ thiện cảm hơn. Cũng do cô nàng chưa gì đã có ý theo đuổi, nên mới khiến Soạn không thích nổi. Không tránh được việc anh ta sẽ khó chịu khi tiếp xúc với Trân.

Về Soạn, bạn đã thành công phần nào trong việc miêu tả một anh chàng có quá khứ không giống bình thường. Nhưng mình thấy nên tiết chế một chút trong việc thể hiện cái sự "nhảm" của anh chàng thì sẽ càng chất hơn nữa. Ví như những gì bạn ấy làm trong buổi gặp nhau dưới mưa, mình thấy hơi nhảm. Chương mô tả Soạn ở Nhật thì lại có gì đó khá dài dòng, kiểu bạn đang sa vào kể lể và quá tham thoại và tình tiết vậy. Không gian nước Nhật cũng chưa được khắc họa kĩ ngoài vài cái tên gọi qua lại. Nói tới đây mới nhớ, theo mình bạn cũng nên chú trọng đến việc mô tả bối cảnh. Nó là một trong những nhân tố làm nên không gian riêng cho truyện. "Bối cảnh" chứ không hẳn là "cảnh" nhé. :D

Soạn chỉ ngầu nửa chừng thôi bạn ạ. Nếu như anh ta không có quá khứ đặc biệt, thì tên này sẽ giống như Đông Đông nhận xét: "rất thích đùa dai". Về bối cảnh ở Nhật thì tôi đang muốn triển khai mỗi chương một chút, chứ không tập trung ngay từ khi anh ta đặt chân tới Nhật. Vì Soạn từng tới Nhật nhiều lần rồi, nên nhân vật "tôi" sẽ bỏ qua rất nhiều chi tiết mà không nhắc đến. Và tôi đang làm rõ nét dần dần hình ảnh nước Nhật trong những chương tới đây. :D

Về An và tình cảm đầu đời của hai người. Cái này mình đã từng nói rồi nhỉ, mình rất khắt khe trong những chủ đề nặng kí thế này. Và thú thật là với những gì đã diễn ra qua tám chương, mình vẫn chưa bị thuyết phục. Hi vọng trong những chương sau bạn sẽ quay lại vấn đề này và làm tốt hơn nữa. Cho đến hiện tại, mình mới chỉ thấy An và Soạn là một cặp đôi yêu sớm, có tí làm màu. Có lẽ do cách bạn dùng thoại ở khúc này người lớn quá. 12 tuổi, học sinh lớp 6 lớp 7, có trưởng thành tới đâu thì vẫn phải vương lại ít hồn nhiên của tuổi học trò chứ nhỉ? Mà cho dù Soạn phải "đầu tư chăm sóc An" nên già sớm hơn, thì An cũng không thể già theo như thế. Soạn 25 tuổi, tức là An với Soạn sinh tầm năm 90. Ôi thời này trẻ con vẫn trong sáng lắm! Mở miệng ra là nói tới kết hôn, sinh con một cách... không hề ngây thơ thế này sẽ khiến người đọc cảm thấy không được chân thật. Cộng thêm cái khoản hai đứa vô tư ngủ với nhau hàng đêm cũng làm mình khó ưng. Cũng may là bạn đã đưa ra lý do không bị nhảm khi để bố Soạn vốn là dân "giang hồ", chuẩn mực có tí "lệch lạc", và mẹ Soạn lại rất hiền. Nhưng đã vậy, sao gia đình Soạn không đón An sang ở cùng luôn? Rõ là hai người cũng yêu quý cô bé mà? Sao bố An không gửi con cho nhà hàng xóm? Họ tốt thế mà?

Tình cảm giữa An và Soạn sẽ xuyên suốt cả truyện, những chương đầu quả là tôi có chút né tránh không muốn viết sâu quá. Nếu không sợ độc giả đã không thích Trân, lại càng cảm thấy cô nàng không xứng với Soạn.
Về lời thoại, suy nghĩ của An và Soạn, tôi vẫn bảo lưu ý định cũ. Không hề có ý thay đổi. Nếu so với mọi đưa trẻ khác, bọn họ khác biệt. Nhưng có lẽ tôi vốn "dị" nên những nhân vật của tôi sẽ có nhiều người cũng sẽ rất "lạ". Soạn, An hay bố An đều là vậy.
Còn bọn họ nói đến kết hôn, sinh con... tôi không nghĩ nó theo hướng quan niệm thông thường về tình yêu. Tôi không gọi chuyện tình cảm giữa An và Soạn là "yêu sớm". Mà mỗi người bọn họ xem đối phương như một phần thân thể của mình vậy. Gần gũi và quen thuộc. Nó không phải là "thanh mai trúc mã" như các truyện khác.
Riêng việc gia đình Soạn không đón An. Chi tiết này đúng là không hợp lý. Tôi sẽ xem lại để sửa. Cảm ơn Nhâm. ;))

Tóm lại, góp ý của mình là: Bạn viết đoạn này hơi vội vàng. Hãy đào sâu hơn nữa, nhấn mạnh hơn nữa vào mối quan hệ của An với Soạn. Từ từ hơn, sâu sắc hơn. Có thể chia nhỏ chúng ra cũng được. Nhưng đây là "cây đinh" của truyện, tuyệt đối không được xử lý chúng một cách dễ dãi. Sai một li ở đoạn này thôi có thể sẽ làm đổ sụp cả một câu chuyện dài.

Có một chút vấn đề cá nhân, nên viết về An tôi lại cảm thấy tâm trạng rất tệ. Có chương viết xong muốn ngừng truyện luôn, vì bị nhân vật kéo đổ tâm trạng đi xuống. Hơn nữa là, nhiều bạn đọc lại có vẻ không thích chuyện buồn giữa hai người An và Soạn. Làm tôi có cảm giác không hạ được quyết tâm để đào sâu đến cùng.
Nếu Nhâm cảm thấy muốn mối quan hệ này trở nên chân thực hơn, vậy tôi sẽ nhảy xuống cái hố cạn đó mà đào cho tới tận mạch ngầm mới thôi. Cho dù không biết có thể viết tốt được không, vì ngôn từ của tôi còn nghèo nàn và thiếu sót rất nhiều. Chỉ đành bỏ ra nhiều thời gian hơn vào mỗi chương để đầu tư vậy! :D

Về mô tả nội tâm của Soạn ở chương 6 mình cũng cảm thấy chưa đạt như những gì mình mong muốn. Bạn viết hay, nhưng đối với một Quân Soạn được cho là là chốt chặt trái tim thì nó lại thiếu sự tan nát cần có. Mình không biết bạn đã từng trải qua cảm giác này chưa, nhưng mình đọc chỉ có thấy nỗi đau này tồn tại trên mặt chữ, không, tốt hơn như thế, nhưng vẫn chưa đủ để thành nỗi ám ảnh lâu dài. Lý do có lẽ vẫn như trên: Hơi vội. Kiểu như nỗi khổ của cậu ta đang được bạn gom lại tại đó, thể hiện ra hết rồi coi như xong. Cách thể hiện nỗi đau rất cần sự tinh tế, vì nỗi đau của năm đầu tiên mất An sẽ khác với năm thứ hai, năm thứ ba... Bạn càng viết được tinh tế đến đâu sẽ khiến người đọc cảm nhận nó càng chân thật đến đấy. Tuy nhiên, cũng phải cẩn thận cân nhắc việc nếu "làm quá" sẽ trở thành thổi phồng. Vì xét cho cùng, Soạn cũng không phải không biết An ốm yếu. Cái đau của cậu ta là cái đau khi thấy mầm cây mình chăm chút bị cắt lụi. Nó sẽ dẫn tới những hệ lụy tâm lý khác biệt. Bạn hãy cân nhắc giữa đỉnh điểm cũng như chiều dài nỗi đau và hình tượng nhân vật để chúng không bị vênh quá nhiều. Không loại trừ trường hợp phải giảm bớt tình yêu và sự cố chấp trong tim Soạn xuống hoặc khắc An vào tim Soạn sâu hơn để khớp nhau.

Chính vì đắn đo giữa việc "làm rõ" và "làm quá" nên tôi vẫn gác lại ấy.
Tình cảm và cố chấp của Soạn sẽ không giảm. Tôi vẫn có ý định kể về An nhiều hơn. Nhưng không vội được, vì cái này cũng không dễ. Như Nhâm nói, nếu mà viết không cẩn thận, sẽ khiến nó như bị thổi phồng. Hoặc làm người đọc hiểu sai lệch đi. Mà tôi nghĩ có lẽ, hiện tại vẫn chưa ai hiểu tình cảm giữa Soạn và An.
Là do tôi viết chưa đủ tốt. :(

Nhỏ nhặt 1: Tên Trần Đông Đông nghe hơi Tàu. :D Việt Nam mình cũng ít khi gọi cả họ lẫn tên ra như vậy.

Nhỏ nhặt 2: Một vài đoạn nhỏ bạn viết rất hay, làm mình muốn đọc lại. Ví dụ đoạn Soạn nói là cô gái của cậu ấy thích mặc màu trắng đó, dù chỉ có vài câu nhưng rất "đã".

Tôi có thói quen (không biết tốt hay xấu) là đặt tên nhân vật rất ngẫu hứng. Và có thể nói là có chút tùy tiện. Luôn là "hợp tai" tôi thì tôi đặt. Dựa vào cảm giác cá nhân, nếu thấy tên nào hợp với nhân vật nào thì sẽ đặt. Dù nó có lạ, hay không hợp bối cảnh.
À, nói xong nghĩ nghĩ chắc là thói xấu rồi chứ chả tốt gì. =))

Những đoạn miêu tả nội tâm, tôi cũng thích viết. Nhưng nhiều khi có ý đồ lại không viết ra đúng như cảm nhận. Không đủ gây ấn tượng, không đủ chiều sâu. Tự thấy bản thân nông cạn quá, nên muốn nhưng lại không dám viết. Ngại viết mà không đủ tinh tế sẽ trở thành "làm màu". :D
Cơ mà sẽ không từ bỏ, vì truyện tình cảm nếu thiếu những đoạn như vậy sẽ khô và nhạt, nhỉ? ^^

P/s: Bình luận của Nhâm là cái dài nhất từ trước đến nay mà tôi nhận được. Cảm giác sướng phê người. :">
Nhưng sau khi sướng rồi thấy như cởi trần đứng trong gió lạnh. Nhiều chỗ cần khắc phục quá, muốn quào tường dễ sợ...

P/s 2: Mong là những chương truyện về sau sẽ khiến Nhâm thấy hài lòng hơn. :D
 

A Thụy

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/10/16
Bài viết
358
Gạo
0,0
À, mình cũng có dựng khung bao giờ đâu. :)) Nhưng ít ra cũng cố gắng tưởng tượng kết thúc sẽ thế nào và khoảng hai cao trào chính của truyện là gì. Mà ở đâu ra "mười mấy truyện" vậy? :)) Đó là số hố dự tính phải hoàn thành, chứ giờ mình mới chỉ viết full có 3 truyện thôi. :(

Tôi full zero truyện đây này. :))
Nếu Nhâm lấp hết các hố đã đào thì coi như đã có "gia tài" kha khá rồi! :D

Nhâm nhắc tới cao trào, tôi lại càng thấy hoảng thêm. Hiện tại là nghĩ sơ sơ được cái kết rồi, chứ cao trào chưa nghĩ ra cái nào cả. :))
 

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Điểm này tôi cũng nhận ra mình viết chưa tốt. Và đã có ý định củng cố rõ hơn. Nhưng một là chưa tìm được "thời điểm" thích hợp để đưa chi tiết về công việc cụ thể của Soạn thành một tình huống, đúng hơn là một chương nhấn mạnh điểm ấy! Hai là khiến tài năng của anh ta bộc lộ sao cho đọc thấy mãn ý quả thực không dễ. :(
Vấn đề cốt lõi ở đây chính là bạn đã sử dụng ngôi kể "tôi", mà "tôi" lại là một "cây bút có tiếng". Thế nên những dòng kể của Soạn (cũng là của bạn) nếu không sắc sảo để phù hợp với danh xưng đó thì sẽ dẫn tới việc thiếu thuyết phục. Bạn hiểu ý mình không? Chứ không phải mình chê bạn ít viết về công việc của Soạn hay để cậu ta bộc lộ tài năng gì. Đơn giản nhất: Đổi béng nghề của cậu ta đi. Hoặc đổi POV của truyện sang ngôi thứ 3. Xong!
Đoạn viết về Ayumi có lẽ cũng thiêu thiếu, nhưng vì tôi không muốn đào sâu vào nhân vật phụ quá nên mới khiến tình huống diễn ra hơi bị nhanh.
Ok! Và bạn có thể dùng cách khác thay vì để Soạn trực tiếp đối mặt với anh chồng của Ayumi. Không thì cô đọng lại cả khúc Soạn "giao lưu" với gia đình họ lại một chút. Mình không thấy nó nhanh, mà thấy nó lan man và ít hiệu quả.
Chi tiết bố của An thì tôi không có ý định thay đổi. Có lẽ quyết định của người đàn ông đó không giống người thường, nhưng tôi vẫn muốn giữ nguyên cái quyết định đấy!
Vậy thì có lẽ bạn nên viết thành một đoạn hoặc vài câu thay vì một câu như hiện tại. :D Nhân vật phụ cũng có cuộc sống, tính cách, suy nghĩ, hành xử riêng. Chỉ là nó bị ẩn đi. Bạn thể hiện điều này qua một câu không mang sức nặng nên mình mới thấy nó kịch đấy.
Soạn không bỏ mặc Trân thì tôi cảm thấy như vậy mới thích hợp với anh ta. Soạn có tính ngoài lạnh trong nóng, dễ mềm lòng và không nỡ bỏ mặc kẻ yếu.
Cái này mình đồng tình. Và cũng không phải không biết điều đó. Nên mình mới bảo đoạn đó nếu bạn xử lý tinh tế hơn một chút thì sẽ tuyệt hơn. Để người đọc thấy rõ là anh ta chẳng ưa gì Trân nhưng cái sự quân tử, không nỡ bỏ mặc kẻ yếu vẫn cứ lấn át. Những sự tinh tế thế này sẽ giúp làm tăng chiều sâu cho hình tượng nhân vật cũng như câu chuyện.
Ừm, đúng rồi. Hiện tại thì Trân hiện lên qua cái nhìn không mấy khách quan của Soạn, nên cô nàng sẽ bị tôi dìm tơi tả. Nhưng dần dần cách nhìn của Soạn dành cho cô nàng sẽ thiện cảm hơn.
Hu hu, nếu vậy thì mình không đọc nữa đâu. =))
Về bối cảnh ở Nhật thì tôi đang muốn triển khai mỗi chương một chút, chứ không tập trung ngay từ khi anh ta đặt chân tới Nhật. Vì Soạn từng tới Nhật nhiều lần rồi, nên nhân vật "tôi" sẽ bỏ qua rất nhiều chi tiết mà không nhắc đến. Và tôi đang làm rõ nét dần dần hình ảnh nước Nhật trong những chương tới đây. :D
À, ra đây là ý đồ. Ok. Nhưng mà dù vậy mình vẫn nghĩ là dù không cần kĩ thì vẫn cứ nên làm rõ bối cảnh một chút. Để khi đọc không bị quá mông lung ấy. Mà cái này thì phải còn tùy tay viết của bạn rồi. :D
Còn bọn họ nói đến kết hôn, sinh con... tôi không nghĩ nó theo hướng quan niệm thông thường về tình yêu. Tôi không gọi chuyện tình cảm giữa An và Soạn là "yêu sớm". Mà mỗi người bọn họ xem đối phương như một phần thân thể của mình vậy. Gần gũi và quen thuộc. Nó không phải là "thanh mai trúc mã" như các truyện khác.
Nếu vậy thì mình cần một ngọn nguồn rõ ràng hơn để đồng tình với điều này. :D Chính xác là một diễn biến tâm lý tròn trịa hơn. Những gì bạn giải thích không phải mình không hiểu, mà mình không cảm nhận được điều đó khi đọc truyện. Bỗng dưng họ thân nhau ư? Bỗng dưng họ xem nhau như thân thể ư? Không. Đó là một quá trình. Và đó là điều mình muốn.

Nói thêm, thanh mai trúc mã chính là đề tài yêu thích số một của mình đó. Đếm sơ sơ cũng có tới 3, 4 truyện mà hai nhân vật chính bên nhau từ hồi mới biết bò. Nên mình khá khắt khe trong các bước chuyển tâm lý từ nhi đồng cho tới thiếu niên và trưởng thành là vì thế. :D
Có một chút vấn đề cá nhân, nên viết về An tôi lại cảm thấy tâm trạng rất tệ. Có chương viết xong muốn ngừng truyện luôn, vì bị nhân vật kéo đổ tâm trạng đi xuống. Hơn nữa là, nhiều bạn đọc lại có vẻ không thích chuyện buồn giữa hai người An và Soạn. Làm tôi có cảm giác không hạ được quyết tâm để đào sâu đến cùng.
Nếu Nhâm cảm thấy muốn mối quan hệ này trở nên chân thực hơn, vậy tôi sẽ nhảy xuống cái hố cạn đó mà đào cho tới tận mạch ngầm mới thôi. Cho dù không biết có thể viết tốt được không, vì ngôn từ của tôi còn nghèo nàn và thiếu sót rất nhiều. Chỉ đành bỏ ra nhiều thời gian hơn vào mỗi chương để đầu tư vậy! :D
Mình cảm thấy hơi khó hiểu. Chỉ vì bạn đọc không thích nên bạn... không làm ư? @.@ Hay vì mình thích nên bạn mới làm ư? @.@ Thiệt tình... Mình không rõ khi đặt bút viết bạn có suy nghĩ hay mục đích gì, nhưng cá nhân mình cho rằng, điều tối thượng cần phải tôn trọng khi đã cầm bút chính là tiếng nói và nhu cầu nội tại bên trong mỗi nhân vật và tác phẩm. Khi sáng tác, mình luôn coi nhân vật và tác phẩm là những đối tượng sống, và những gì mình làm đều là nuôi dưỡng chúng phát triển tốt nhất trong khả năng có thể. Không phải vì ai thích hay ai không thích mà mình rút đi nguồn sống của "con mình".

Mình cũng viết ngược tâm, và sắp tới còn là những màn ngược khủng khiếp mà mình cũng không chắc bản thân có "sống sót" nổi hay không, mình từng rơi vào stress một thời gian khi viết ĐP 1, thế nên mình hiểu việc bạn cũng trở nên "down" khi viết những đoạn buồn. Chỉ muốn nói là, bạn nên cân nhắc lại mức độ của câu chuyện mà bạn muốn hướng đến. Nếu cảm thấy nhẹ nhàng như này là đủ rồi thì ok, đừng vì mình nói mà phải cố làm tới. Còn bản thân thấy vẫn chưa đủ, phải hơn nữa thì cũng đừng vì sự không ưa thích của độc giả mà gác nó lại.
Chính vì đắn đo giữa việc "làm rõ" và "làm quá" nên tôi vẫn gác lại ấy.
Cái này là do bạn quyết định thôi. :D Mình cũng không góp ý gì được.
Tôi có thói quen (không biết tốt hay xấu) là đặt tên nhân vật rất ngẫu hứng. Và có thể nói là có chút tùy tiện. Luôn là "hợp tai" tôi thì tôi đặt. Dựa vào cảm giác cá nhân, nếu thấy tên nào hợp với nhân vật nào thì sẽ đặt. Dù nó có lạ, hay không hợp bối cảnh.
Trời, chả bù cho mình, đặt tên nhân vật chính có khi phải nghĩ cả vài ngày cả tuần ấy chứ. :)) Nào là phải độc lạ, phải có ý nghĩa, phải có tí liên quan đến câu chuyện, đọc lên phải êm tai, thậm chí cặp nam nữ chính khi đặt hai tên ở cạnh nhau cũng phải có sự ăn ý, phù hợp. Vân vân và mây mây. Thực ra cũng không đến mức phải thế, như bạn xác định bối cảnh Việt Nam thì chỉ cần tên nghe Việt Việt tí là được. Quân Soạn hơi giống ông Trần Xuân Soạn nên duyệt. Còn Đông Đông có thể đổi thành Hải Đông, Viễn Đông, Viết Đông. Mình thấy kiểu gì vẫn hay hơn Đông Đông. :D
Ngại viết mà không đủ tinh tế sẽ trở thành "làm màu". :D
Nghe nhột nhột à... Nếu vậy chắc mình là người làm màu nhất quả Đất này í chứ. :))
Cơ mà sẽ không từ bỏ, vì truyện tình cảm nếu thiếu những đoạn như vậy sẽ khô và nhạt, nhỉ? ^^
Cái này cũng còn tùy kĩ thuật viết và cảm xúc được truyền vào câu văn thế nào nữa bạn ạ. Trước giờ, mình chỉ trung thành với châm ngôn này, "Viết bằng trái tim thì sẽ đi tới trái tim". Đơn giản vậy thôi. Mình có thể không hài lòng với chất lượng của sản phẩm, nhưng mình tuyệt đối không chấp nhận để bản thân bất mãn với cách mà mình đã làm ra chúng! Bạn hiểu chứ?
Nếu Nhâm lấp hết các hố đã đào thì coi như đã có "gia tài" kha khá rồi! :D
Tiến độ 8 tháng - 2 năm/ truyện thế này thì tới lúc đó chắc cũng chuẩn bị xuống lỗ rồi. =))
Nhâm nhắc tới cao trào, tôi lại càng thấy hoảng thêm. Hiện tại là nghĩ sơ sơ được cái kết rồi, chứ cao trào chưa nghĩ ra cái nào cả. :))
Đừng lo, mình là trùm nảy ra mấy thứ biến thái trong khi viết nè. :)) Cứ viết rồi khắc ra.
 

A Thụy

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/10/16
Bài viết
358
Gạo
0,0
Vấn đề cốt lõi ở đây chính là bạn đã sử dụng ngôi kể "tôi", mà "tôi" lại là một "cây bút có tiếng". Thế nên những dòng kể của Soạn (cũng là của bạn) nếu không sắc sảo để phù hợp với danh xưng đó thì sẽ dẫn tới việc thiếu thuyết phục. Bạn hiểu ý mình không? Chứ không phải mình chê bạn ít viết về công việc của Soạn hay để cậu ta bộc lộ tài năng gì. Đơn giản nhất: Đổi béng nghề của cậu ta đi. Hoặc đổi POV của truyện sang ngôi thứ 3. Xong!
À, nếu là dòng kể muốn khắc phục để tương xứng với khả năng của nhân vật thì không phải muốn là được. :D

Ok! Và bạn có thể dùng cách khác thay vì để Soạn trực tiếp đối mặt với anh chồng của Ayumi. Không thì cô đọng lại cả khúc Soạn "giao lưu" với gia đình họ lại một chút. Mình không thấy nó nhanh, mà thấy nó lan man và ít hiệu quả.
Đúng là đoạn ấy như đang "tám" vậy, nhưng cái bầu không khí gia đình kiểu vậy tôi không muốn viết nhấn nhá hay gửi gắm thông điệp gì trong đoạn đấy. Giao lưu thì đơn giản là vậy thôi. Như một người tới thăm người quen, và trò chuyện thoải mái.

Vậy thì có lẽ bạn nên viết thành một đoạn hoặc vài câu thay vì một câu như hiện tại. :D Nhân vật phụ cũng có cuộc sống, tính cách, suy nghĩ, hành xử riêng. Chỉ là nó bị ẩn đi. Bạn thể hiện điều này qua một câu không mang sức nặng nên mình mới thấy nó kịch đấy.
Ngược lại, đoạn đấy tôi cảm thấy viết nhiều sẽ thành viết thừa. Chỉ muốn dùng một câu duy nhất ấy thôi! Không phải vì xem nhân vật bố An là phụ nên bỏ qua, mà tôi cảm thấy thời điểm đó miêu tả về ông nhiều hơn sẽ làm đoạn ấy trở nên màu mè.

Cái này mình đồng tình. Và cũng không phải không biết điều đó. Nên mình mới bảo đoạn đó nếu bạn xử lý tinh tế hơn một chút thì sẽ tuyệt hơn. Để người đọc thấy rõ là anh ta chẳng ưa gì Trân nhưng cái sự quân tử, không nỡ bỏ mặc kẻ yếu vẫn cứ lấn át. Những sự tinh tế thế này sẽ giúp làm tăng chiều sâu cho hình tượng nhân vật cũng như câu chuyện.
Ô kê, cái này tôi ghi nhận, và sẽ cố để tinh tế, tỉ mỉ hơn. ^^
Hu hu, nếu vậy thì mình không đọc nữa đâu. =))
Soạn sẽ thay đổi cách nhìn, chứ không phải là thay đổi tình cảm Nhâm ạ!

À, ra đây là ý đồ. Ok. Nhưng mà dù vậy mình vẫn nghĩ là dù không cần kĩ thì vẫn cứ nên làm rõ bối cảnh một chút. Để khi đọc không bị quá mông lung ấy. Mà cái này thì phải còn tùy tay viết của bạn rồi. :D

Vừa vẽ ra một bối cảnh khiến người đọc hòa mình vào cảnh trong truyện, vừa muốn làm rõ tình huống, diễn biến giữa các nhân vật, lại thêm giới thiệu những nhân vật mới... nên không tránh khỏi có những chỗ sẽ không thỏa mãn được. Vẫn ý cũ thôi, chỉ có thể khắc phục dần khả năng viết. ^^

Nếu vậy thì mình cần một ngọn nguồn rõ ràng hơn để đồng tình với điều này. :D Chính xác là một diễn biến tâm lý tròn trịa hơn. Những gì bạn giải thích không phải mình không hiểu, mà mình không cảm nhận được điều đó khi đọc truyện. Bỗng dưng họ thân nhau ư? Bỗng dưng họ xem nhau như thân thể ư? Không. Đó là một quá trình. Và đó là điều mình muốn.

Nói thêm, thanh mai trúc mã chính là đề tài yêu thích số một của mình đó. Đếm sơ sơ cũng có tới 3, 4 truyện mà hai nhân vật chính bên nhau từ hồi mới biết bò. Nên mình khá khắt khe trong các bước chuyển tâm lý từ nhi đồng cho tới thiếu niên và trưởng thành là vì thế. :D

Đoạn hồi tưởng về An khi Soạn mơ ở chương 5, không thể viết theo mạch thời gian. Mà chỉ là một trích đoạn thôi. Tất nhiên tôi sẽ làm rõ hơn, phải làm rõ hơn. Và thú thật là chưa nghĩ ra một mạch hoàn chỉnh chuyện giữa An và Soạn, nên phải định hình thêm đã mới đưa vào được. :D

Mình cảm thấy hơi khó hiểu. Chỉ vì bạn đọc không thích nên bạn... không làm ư? @.@ Hay vì mình thích nên bạn mới làm ư? @.@ Thiệt tình... Mình không rõ khi đặt bút viết bạn có suy nghĩ hay mục đích gì, nhưng cá nhân mình cho rằng, điều tối thượng cần phải tôn trọng khi đã cầm bút chính là tiếng nói và nhu cầu nội tại bên trong mỗi nhân vật và tác phẩm. Khi sáng tác, mình luôn coi nhân vật và tác phẩm là những đối tượng sống, và những gì mình làm đều là nuôi dưỡng chúng phát triển tốt nhất trong khả năng có thể. Không phải vì ai thích hay ai không thích mà mình rút đi nguồn sống của "con mình".

Chỗ này, ý tôi không phải kiểu "gió chiều nào thì theo chiều ấy", Nhâm nhé!
Chính vì tôi tôn trọng nhân vật của mình, nên viết không tốt, không viết ra được những gì bản thân mong muốn, sẽ dẫn tới việc người đọc hiểu sai nhân vật. Nhâm không muốn rút đi nguồn sống của con Nhâm, còn tôi không muốn con mình (chỉ vì tôi) mà bị méo mó trong cảm nhận của người đọc. Tôi có thể thản nhiên đón nhận hiểu lầm của người khác dành cho cá nhân tôi. Nhưng nếu vì tôi viết không tốt, viết tối nghĩa khiến độc giả đánh giá sai lầm về nhân vật của mình, tôi sẽ có cảm giác rất tệ! Khó chịu tới mức làm tôi muốn dừng truyện lại. Thà không viết còn hơn viết đoảng.
Không phải người khác không thích nên tôi chiều theo, rồi Nhâm thích thì tôi lại đổi ý chuyển sang nghe Nhâm. Mà ban đầu ý định của tôi đã có sẵn rồi, nhưng như đã nói ở trên, tôi viết còn vụng nên tôi cảm thấy chần chừ. Viết hài hước dễ, viết sâu sắc khó! Tôi muốn nuôi một cái cây trên mảnh đất khô hạn, cần tìm nguồn nước cung cấp dinh dưỡng cho nó. Nhưng nếu đào không cẩn thận, sẽ là chính tay tôi làm thương tổn cái cây đó! Đó là lý do. Nên ý kiến của Nhâm là chất xúc tác để tôi muốn thử đào sâu mà thôi.

Mình cũng viết ngược tâm, và sắp tới còn là những màn ngược khủng khiếp mà mình cũng không chắc bản thân có "sống sót" nổi hay không, mình từng rơi vào stress một thời gian khi viết ĐP 1, thế nên mình hiểu việc bạn cũng trở nên "down" khi viết những đoạn buồn. Chỉ muốn nói là, bạn nên cân nhắc lại mức độ của câu chuyện mà bạn muốn hướng đến. Nếu cảm thấy nhẹ nhàng như này là đủ rồi thì ok, đừng vì mình nói mà phải cố làm tới. Còn bản thân thấy vẫn chưa đủ, phải hơn nữa thì cũng đừng vì sự không ưa thích của độc giả mà gác nó lại.

Một nguyên do nữa là đây. Viết nhẹ nhàng, đơn giản thì có thể kiểm soát được nặng nhẹ, thiếu hụt một chút cũng không nghiêm trọng lắm. Còn đã quyết tâm viết cho có ý nghĩa, thì sẽ luôn thấy không hài lòng, luôn thấy chưa đủ, chưa tốt. Nhập vào nhân vật rồi có thể sẽ bị stress, nhưng stress có thể qua, cũng chưa chắc sẽ viết được như ý.

Trời, chả bù cho mình, đặt tên nhân vật chính có khi phải nghĩ cả vài ngày cả tuần ấy chứ. :)) Nào là phải độc lạ, phải có ý nghĩa, phải có tí liên quan đến câu chuyện, đọc lên phải êm tai, thậm chí cặp nam nữ chính khi đặt hai tên ở cạnh nhau cũng phải có sự ăn ý, phù hợp. Vân vân và mây mây. Thực ra cũng không đến mức phải thế, như bạn xác định bối cảnh Việt Nam thì chỉ cần tên nghe Việt Việt tí là được. Quân Soạn hơi giống ông Trần Xuân Soạn nên duyệt. Còn Đông Đông có thể đổi thành Hải Đông, Viễn Đông, Viết Đông. Mình thấy kiểu gì vẫn hay hơn Đông Đông. :D

Tôi đặt tôi không dựa vào ý nghĩa hay tương quan giữa các nhân vật gì cả. Đặt xong đọc lên, cảm thấy "chính nó" là của nhân vật, không thể là cái tên nào khác. Và một khi đã quyết định, tôi sẽ không thay đổi nữa. Về sau có thể sẽ lưu ý một chút, tránh đặt mấy tên kì quái quá. Chứ giờ đặt rồi thì chẳng sửa nữa. Tôi có thể thay đổi tình tiết, sửa những chỗ bất hợp lý; chứ không thể thay tên nhân vật. Có thể coi là cố chấp đi. :))

Nghe nhột nhột à... Nếu vậy chắc mình là người làm màu nhất quả Đất này í chứ. :))

Tôi chả biết. Chưa đọc truyện của Nhâm. Tự tôi không thích làm màu thôi. :v

Cái này cũng còn tùy kĩ thuật viết và cảm xúc được truyền vào câu văn thế nào nữa bạn ạ. Trước giờ, mình chỉ trung thành với châm ngôn này, "Viết bằng trái tim thì sẽ đi tới trái tim". Đơn giản vậy thôi. Mình có thể không hài lòng với chất lượng của sản phẩm, nhưng mình tuyệt đối không chấp nhận để bản thân bất mãn với cách mà mình đã làm ra chúng! Bạn hiểu chứ?

Kiểu đứa con dù có khuyết điểm gì, người làm Mẹ cũng sẽ không bỏ rơi con mình?

Tiến độ 8 tháng - 2 năm/ truyện thế này thì tới lúc đó chắc cũng chuẩn bị xuống lỗ rồi. =))

Tôi cũng có ý tưởng để viết vài truyện mới, nhưng không muốn đào quá nhiều hố rồi lấp không nổi. Chả khác gì tự đào mồ chôn mình, chôn luôn cả đứa con mới đẻ. :v

Đừng lo, mình là trùm nảy ra mấy thứ biến thái trong khi viết nè. :)) Cứ viết rồi khắc ra.

Cái này thì phụ thuộc vào cảm hứng có may mắn đến thường xuyên hay không nữa. Lúc không có cảm hứng lại phải đi tìm cảm hứng. Tìm ra rồi mà triển khai không được như ý lại còn có thể bị nghẽn mạch nữa. #-o
 
Bên trên