Re:
Nhật kí lạ - Có những thế giới không thể chạm vào được.
Ờ chị cũng thấy vui khi mình là 8xThỉnh thoảng mình cứ ước là 8x.![]()



Ờ chị cũng thấy vui khi mình là 8xThỉnh thoảng mình cứ ước là 8x.![]()
Em là 9x đời đầu nên em cũng thấy thế, con nít thời nay trưởng thành quá sớm, chúng mất hẳn sự vô tư mà lứa tuổi chúng nên có.Ờ chị cũng thấy vui khi mình là 8x, bởi kỉ niệm tuổi thơ của chị rất phong phú và vui vẻ
. Cái mà hiện giờ chị hiếm khi thấy được ở trẻ em bây giờ.
![]()
Đọc bài này của bạn, có cảm giác như một bài nói chính trị: Khô, Cứng và Sắc.Vì ước mơ ta sống.
1/ Hàng xóm mấy chục năm nay của mình, ấn tượng nhất vẫn là cô bạn ngày xưa còn hay đọc chung từng cuốn sách, chia sẻ từng bản nhạc. Em ấy hay bế em mình, còn mình thì ngồi học. Tình bạn kết thúc ngay sau khi em ấy nhận ra chân mình dài hơn so với mức trung bình, còn thằng bạn thì thuộc thành phần “khố rách và lông bông” trong mắt nhiều người.
Của đáng tội. Trong khi mình thì chạy ngược chạy xuôi kiếm tiền đổ xăng, và thành phần giao lưu chủ yếu là đám thanh niên ít học (không hiểu sao mình chẳng phải du côn, lại là đứa có học, ít chơi bời nhưng chúng nó lại rất quý) và mấy đám cờ bạc, cả cờ tướng mấy ông già đánh cũng có mặt mình. Đơn giản mình luôn là trung tâm của mấy vụ cá độ, cái gì liên quan đến tiền cũng có mặt. Chưa kể là gò hàn, xây dựng, vôi vữa…trong khu, mình cũng làm tuốt. Cứ cái gì có tiền là làm. Còn em ấy gia đình khá giả, có lẽ là giàu nhất trong số những hộ nhiều tiền. (Rất ngại phải so sánh với gia đình mình). Và em ấy lại xinh, “ngon”, nên cái việc khoảng cách xa dần âu cũng là điều dễ hiểu. Đương nhiên là mình hoàn toàn chấp nhận điều đó. Chỉ đến khi tình cờ gặp trong một quán rượu nhỏ, em đi cùng đám bạn dân chơi, phớt lờ lời chào của mình thì mọi chuyện rẽ sang chiều hướng khác. Không chấp nhận được. Khi đó, lòng tôi thực sự cảm thấy hẫng.
Thật không may hôm nay gặp lại, sau mấy năm em đi Anh du học, trở về, nhìn em trông như con xe Phượng hoàng thời kháng chiến. Long sòng sọc, cảm giác như em cử động một phát là ốc vít rơi ra hết. Em nở một nụ cười hết sức công nghiệp và nói với tôi rằng:”Trông anh khác quá”. Tôi nói với em:”Anh còn chẳng biết em là ai”. Rồi tôi lướt luôn, để em ở lại. Tôi chẳng cần biết em nghĩ gì.
Tiền ít, tiền nhiều không quan trọng bằng cách người ta cảm nhận và hưởng thụ nó, trong khi sắc đẹp nào cũng tàn phai còn cuộc đời thì thay đổi liên xoành xoạch. Tình cảm suy cho cùng là thứ không thể để những cái phù phiếm làm thay đổi. Giàu nghèo xấu đẹp vẫn như một, ấy mới là cái đáng quý, chứ còn sống trên đời, đâu phải ai cũng cần ai.
2/ Tôi luôn tin rằng thứ giúp con người ta trẻ mãi chính là ước mơ. Còn ước mơ thì còn tuổi trẻ. Ước mơ cho con người ta cái khát vọng chinh phục và cả tình yêu vô bờ đối với những thử thách của cuộc sống.
Nhưng ước mơ, có văn vẻ đến cỡ nào đi nữa thì cũng phải quy ra tiền. Có một số người nói tôi thực dụng, vì mở mồm ra là tiền, là tiền .. Tôi cũng biết là vậy. Nhưng nếu không có tiền, tôi không thể xây viện dưỡng lão, không thể đi Venice, không thể mua cho những người xung quanh thứ mà họ muốn, không thể chỉ vác xác không đi để làm từ thiện. Nghèo, suy cho cùng cũng là cái thiệt thòi. Đâu ai muốn biến mình thành một cỗ máy, ngủ 3-4 tiếng/ngày, làm việc bục cả mặt và suy nghĩ thâu đêm.
Ngày xưa, có nhiều năm liền tôi được làm thứ mình thích, và tiền lương chỉ đủ mua bánh mì, uống trà đá vẫn làm. Nhưng mà nếu chỉ sống với ước mơ đó, thì đôi khi lại là quá cá nhân và nhỏ bé, trong khi ước mơ lớn dần đến mới tôi cảm thấy quá chán nản, vì đời chẳng như là mơ. Đời chỉ là nơi biến những giấc mơ trở thành sự thật. Giấc mơ hạnh phúc, giàu sang. Giấc mơ được đóng góp, cống hiến cho đời, cho những người có một kiếp sống quá khổ.
Nhưng cho dù sau này mình cũng chẳng thể bằng ai, thì cũng hạnh phúc với con đường mình đang đi. Giá mà con cháu mình sau này cũng vào Nhật Kí Lạ để đọc thì tốt biết mấy. Hy vọng rằng mọi người sẽ có một cuộc đời đẹp, đáng nhớ. Cái đó là cái để người khác nể và tôn trọng. Xem lại đoạn video của đôi nhảy, người bị mất cánh tay, người thì mất một bên chân. Mới thấy. Đời đáng để sống bởi vì đời sống là để nhớ. Người ta sẽ nhớ ngày hôm qua, không cần quá chi tiết. Chỉ cần biết là có ngày hôm qua thì mới có ngày hôm nay. Hệ quả cả thôi...
*Nhật Kí Lạ*
Enjoy: www.facebook.com/nhatkila.xc
Gay lắm hả. Huhu. Tủi thân.Cả 2 đều không cơ à?Gay phết nhỉ?
![]()
Mình nghĩ ở đó toàn nam tác giả nên cũng ngại không vào dù sao thì chỗ đó cũng là khu vực cho nam mà.Bạn chưa đọc các bài viết khác của mình đúng không? Mà mình. Điểm danh tác giả nam trong topic của Mạnh Trí rồi mà.![]()
Đôi khi cũng muốn tách mình ra khỏi xã hội xô bồ một chút bạn ạBạn giống mềnh thế.![]()
Nhưng toàn thấy các chị em vào điểm danh là chính. Nam được mấy mống đâu.Mình nghĩ ở đó toàn nam tác giả nên cũng ngại không vào dù sao thì chỗ đó cũng là khu vực cho nam mà.
Thôi có nào dùng thế.Gay lắm hả. Huhu. Tủi thân.![]()
Vỡ ra được ít nhiều nhỉ.Khi vui, nhắm mắt lại tôi có thể thấy nụ cười của chính mình. Khi buồn, nhắm mắt lại, nghe một bản nhạc yêu thích, tôi lại thấy hy vọng đang nhen nhóm đâu đó. "Cuộc sống dù thế nào đi nữa thì cũng vẫn tươi đẹp, theo cách mà ta chấp nhận và cảm nhận nó."