Kẻ Thu Lượm chỉ là một người đàn ông đôi khi trông gần chạc ba mươi, đôi khi lại chỉ nhỉnh hơn đầu hai với kiểu quần áo nhếch nhác mặc ở nhà. Gã lờ đờ với đôi mắt dại nằm sau chiếc kính dày cộm ít khi nào biểu lộ cảm xúc. Dáng dấp gầy còm, tầm cao hơn bảy lăm một chút. Nhìn cánh tay khẳng khiu và đường nét gồ ghề trên gương mặt, không hiểu sao gã tạo cho người khác một cảm giác tội nghiệp thay vì lạnh lùng. Vai gã hẹp, hay buông thõng và lưng thường gù khiến gã trông thấp hơn so với chiều cao thực.
Gã chán cuộc đời và đời nhàm gã. Thể như ai vứt gã bên ngoài vòng sống, để mặc gã ở đó, tự sinh tự diệt. Gã hay ví mình với một tảng đá. Gã có ít thú vui vật chất, gần như là không. Cố nặn ra một điểm thú vị từ con người kiểu rỗng không như thế chắc chỉ có việc gã biết đích xác về cái chết của mình.
35 tuổi, tai nạn giao thông, gãy toàn bộ xương ức, dập lá phối, vỡ hai mắt cá lẫn xương gót, xuất huyết não. Nguyên nhân cái chết là mất máu quá nhiều. Tim ngừng đập vào 2 giờ chiều 7 phút 45 giây giữa một ngã tư vắng người.
Gã sẽ chết như thế. Ban đầu gã nghĩ chỉ là mơ, hoặc là tự mình tưởng tượng. Nhưng càng lớn thì mọi sự lại càng rõ nét. Gã tin vào điều đó. Ấy thế, gã chẳng tìm cách để tránh né. Gã cóc sợ cái chết. Cóc sợ số phận. Kể ra cũng lạ, từ hồi bé, khi bố mẹ nói rằng gã là con nuôi họ nhận từ cô nhi, gã còn chẳng bất ngờ. Cứ thể gã đã biết từ trước. Nhưng thực, đối với gã mà nói, hình như dây niềm tin của gã đã đứt phựt từ lúc nào không hay. Gã không trông mong gì ở mình hay bất kỳ ai. Gã không lưu luyến cuộc đời và cũng không để ai lưu luyến gì ở mình. Nếu cái chết có tới, thì đó cũng tựa như dấu chấm, dấu phẩy ngắt nghỉ cho đời gã mà thôi.
Gã biết mình kỳ lạ so với xung quanh. Gã không khao khát, yêu thích đến đeo đuổi một điều gì to tát, toàn vẹn. Tình yêu, không; sự nghiệp, không; lý tưởng, không; tiền bạc, không; quyền lực, không. Chẳng có gì sất. Gã biết rồi những thứ gã khao khát sẽ gắn chặt gã vào dòng sống, và ép gã thành một kẻ nô lệ với mớ cảm xúc chộn rộn trong mình. Lối suy nghĩ này không hề do thương tổn mà hình thành: bố mẹ nuôi yêu thương gã, gã có anh em bạn bè tử tế, có công ăn việc làm đàng hoàng,... Thú vui của gã chỉ là sống một cuộc đời nhàm chán. Gã làm những gì vừa tầm, cân sức và an phận. Gã thích tiếp nạp kiến thức nhưng gắng không dùng chúng vào việc gì nhằm đánh giá, phân tích nâng cao. Gã cũng là kiểu người sẽ không bao giờ hô hào những khẩu hiệu “dũng cảm lên”, hay “phá kén”, đối với gã điều đó là ngu ngốc. Gã đã xây dựng cả một cơ ngơi an toàn hoàn hảo tự ý thức gã, tại sao lại phải đập bỏ và thoát ra ngoài. Gã không cần thoải mái hơn. Đối với gã, cuộc sống nhàm chán này chính là thứ gã chọn. Gã sẽ cố chấp giữ nó tới cùng.
Cho tới một ngày, trước cái chết 1 năm, “một người” đã “nói” với gã:
“Tới lượt ngươi rồi, Kẻ Thu Lượm.”