Ấp tập viết

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Vật vã nhồi từ :))))) Thế quái nào người ta viết trôi thế nhỉ :)))))
- Cầm cho chắc chuôi thương.

Lão tướng họ Hồ sang sảng giọng, vọng từ phía trái phương đình. Thoắt, âm thanh dậm chân của đám trẻ, con nhà quan viên lão thần, đều đặn vang theo nhịp thúc. Nắng trưa nghiêng trên vạt võ phục, họa thành bóng đổ dài.

- Hây!– Đám trẻ đồng loạt hất thương, đi tấn hai bước. Vừa đi vừa hô vang trời.

- Lại!

Thân hình lão tướng quân dù đã ngoài tứ tuần, nhưng vẫn trông vạm vỡ, bước nào bước nấy chắc nình nịch, vững chãi tựa thế núi.

- Nhớ cho rõ! Lực chắc ở cổ tay. “Chắc” không nghĩa là “cứng”. Dùng thương trọng yếu ở dẻo dai, “Cầm thương vững trơn, trước quản sau khóa”.

- Nào, Lĩnh, lùi tay phải xuống.

- Đản, giữ sức ở hông. Các trò đi tấn hai bước, đâm thẳng, hô to cho ta.

- Hây!

Đám trẻ con trạc ngoài mười lăm, mười sáu, đứng dưới nắng chốc đã bắt đầu nản. Lại thêm lão tướng đòi đi đi lại lại có một điệu, lải nhà lải nhải từ sáng tới quá trưa. Viêm, con trai đầu của ngài Thái thú, đánh mắt ra hiệu cho đám thân tín tính lẻn trốn về. Ngặt nỗi, võ quán nhà họ Hồ thật không có đường lẻn ra lẻn vào. Lại nói về lão tướng, nổi tiếng nghiêm khắc một vùng, dong nhan khẳng khái bặm trợn, mắt én râu hùm, đứa nào cũng sợ một phép.

- Thưa thầy, sao chúng con phải học mãi mấy bước này ạ? – Con trai cả Lại bộ thượng thư cất tiếng phàn nàn.

- Thưa thầy, ngày hôm qua chúng con đã đi tấn hai canh giờ chưa đủ ạ?

- Đúng rồi đấy ạ, thưa thầy, chúng con đã rõ cách cầm thương.

Đám công tử ít khi vận động, sớm mặt đứa nào đứa nấy mồ hôi mồ kê nhễ nhại, mặt nhăn mày nhó than vãn. Lão tướng nén cười, cố nhíu mày tỏ vẻ nghiêm khắc.

- Chưa được! Ta trông các trò tay cầm chưa vững. Hãy còn lập bập lắm. Cầm thương đã thế nói chi tới bộ pháp. Bước đầu là bước quan trọng, không thể tùy tiện bỏ qua cho đặng.

Khác với giờ Ngũ Kinh của Nho sĩ trong Quốc viện, giờ học binh pháp ở võ quán lại thoải mái hơn nhiều. Lão tướng vẫn giữ quy củ tôn sư trọng đạo, tuy thế lại không quá hà khắc và nhiều luật lệ giữa thầy và trò, như việc nói leo hay đùa cợt trong giờ chẳng hạn. Lẽ thế, dù giờ học bên võ quán dài hơn Ngũ Kinh tới hơn một canh giờ, con em các viên thần vẫn rủ rỉ nhau kéo tới học.

- Thôi được rồi, các trò vào nghỉ nửa nén hương. Sau đó ta tiếp tục tập tới khi tay trái tay phải chai bốn nốt thì dừng.

Đám công tử nghe nói thế có ý sợ xanh mặt, nhìn nhau tỏ ý trốn về. Lão tướng trông vậy ngửa mặt cười ha hả, nhân đó cũng gọi con hầu đem nước tới vời.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
“Dù cố gắng bao nhiêu, chuyện tôi mất tim là một chuyện không thể tránh khỏi. Nó tự nhiên rời khỏi tôi. Và hệ lụy từ đó là tôi mù. Người ta vẫn kháo nhau dưới những cái cây, ở chốn thời không này, tôi sẽ tìm được điều mình muốn. Ấy thế, nếu đã mất tim, đã mù lòa, tôi còn có thể tìm được điều mình mong đợi hay sao?” Bà thầy bói ậm ừ.

.

“Đâu phải mù mới không thấy chính mình?”

.

“Tôi chỉ tin người ta bằng cái đuôi của con thạch sùng. Đứt đuôi, tôi vẫn là tôi. Chuyện đó không có gì thay đổi được cả.”

.

“Tôi muốn Cửu tin tôi mà không có đường lùi. Tôi không phải là một cái cây, và chắc chắn không bao giờ là một cái cây. Tôi muốn Cửu tin tôi kể cả khi Cửu biết Cửu phải trả một cái giá đắt cho niềm tin ấy, kể cả khi, đến một ngày Cửu sẽ phỉ nhổ vào hành động của mình và cho đó là ngu ngốc. Cửu sẽ dùng từ “hy sinh” cho từ “trả giá”. Tôi muốn Cửu tin tôi với niềm tin kiểu như vậy. Một niềm tin thuần túy. Và một niềm tin ích kỷ.”

“Bà muốn thao túng tôi?”

“Không. Đó là lựa chọn của Cửu.”

“Trong khi bà cũng muốn sự đồng ý của tôi như để xác tín, vậy thì khác gì với cam kết bà là một cái cây? Bà muốn cái cân cân bằng. Không phải vì bà muốn như vậy.”

“Cửu có thể coi đó là sự mặc cả. Tôi hoàn toàn tán đồng. Nhưng, tôi nhắc Cửu nhớ, tôi đã làm chuyện đó, trước cả khi Cửu quyết định tin hay không tin ở tôi.”
"Cửu không thoải mái, không phải thế sao?"

.

“Nếu điều gì đã sống thực, sống trọn vẹn, thì khó chết kiểu biến mất hoàn toàn như vậy lắm.”

.

“Với tôi, nếu nó đã không còn trong hình dạng cũ thì chúng không còn nữa. Tôi coi thứ đó là thứ chết rồi. Những điều khác phát sinh, là rêu là cỏ trên một cái cây héo, không thể coi là cái cây cho được. Tôi không đồng nhất được những sự sống kiểu như vậy, cũng cảm thấy mối liên hệ giữa chúng quá đứt đoạn để coi là một thể.”

“Tôi nghĩ ý Cửu là tồn tại, hơn là sống. Sự tồn tại thì độc lập, sự sống thì không.”

“Tôi không hiểu ý bà. Tôi không muốn bàn sâu vào những ý niệm tổng quát. Tôi không có khả năng đó. Tôi chỉ biết bà đã bỏ lỡ điều gì trong câu nói của tôi. Chúng khiến tôi khó chịu. Phải, một điều quan trọng cố hữu tôi muốn nói, không thuộc về sống hay không sống, tồn tại hay không tồn tại. Điều đó bà không nói được, và chúng khiến tôi vô cùng bứt rứt.”

.

“Ta mong Cửu sẽ không còn buồn.”

“Tôi đã không buồn từ rất lâu. Bù lại, không có niềm vui nào trong đời tôi cả.”

.

“Ý chí sống với tôi chỉ là một công tắc nằm trong lòng bàn tay.”
 
Tham gia
26/5/22
Bài viết
3
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Đó là một ngày trời nóng như đổ lửa. Mặt trời phập phồng bấy lâu nay, giờ bung hết, những đợt lửa ào ào phi xuống, phi băng băng, băng băng hâm nóng không gian. Muôn ngàn đợt lửa tuôn xối xả, tiếng rả rích của đám ve lắm lời rơi tõm vào trong những vòm lửa nóng đến ngạt thở. Đợt lửa này đập lên hàng cây xanh, réo rắt, hàng cây xanh cháy rụi, ngậm ngùi xoã mình vào khoảng trống lặng câm. Đợt lửa kia đập lên mái nhà, lộp độp, mái nhà cháy rụi, ngậm ngùi xoã mình vào khoảng trống lặng câm. Đến đây, tất cả đợt lửa rào rào phóng thẳng xuống mặt đất, mặt đất nứt toạc, khô khốc, những vệt những dải chạy loạn xạ. Chưa chịu tha, chúng còn rầm rì hút cạn nước sông nước bể lẽ ra đang lai láng chảy bằng cái vòi dài ngoằng quăng đông quật tây. Và đó là một ngày trời nóng như đổ lửa, hay những ngày trời nóng như đổ lửa, mà những tháng cũng được, tuỳ ý bạn thôi.
P/s: Tui muốn thử dùng từ thường dùng cho cơn mưa để nói về nắng, hay đúng hơn, hạn hán.
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Đó là một ngày trời nóng như đổ lửa. Mặt trời phập phồng bấy lâu nay, giờ bung hết, những đợt lửa ào ào phi xuống, phi băng băng, băng băng hâm nóng không gian. Muôn ngàn đợt lửa tuôn xối xả, tiếng rả rích của đám ve lắm lời rơi tõm vào trong những vòm lửa nóng đến ngạt thở. Đợt lửa này đập lên hàng cây xanh, réo rắt, hàng cây xanh cháy rụi, ngậm ngùi xoã mình vào khoảng trống lặng câm. Đợt lửa kia đập lên mái nhà, lộp độp, mái nhà cháy rụi, ngậm ngùi xoã mình vào khoảng trống lặng câm. Đến đây, tất cả đợt lửa rào rào phóng thẳng xuống mặt đất, mặt đất nứt toạc, khô khốc, những vệt những dải chạy loạn xạ. Chưa chịu tha, chúng còn rầm rì hút cạn nước sông nước bể lẽ ra đang lai láng chảy bằng cái vòi dài ngoằng quăng đông quật tây. Và đó là một ngày trời nóng như đổ lửa, hay những ngày trời nóng như đổ lửa, mà những tháng cũng được, tuỳ ý bạn thôi.
P/s: Tui muốn thử dùng từ thường dùng cho cơn mưa để nói về nắng, hay đúng hơn, hạn hán.
:)))))))))))))))))) Gì nghe đánh nhau vậy ba :)))))))))
Công nhận là ra một trận nắng nóng vật vã tưởng tuyệt chủng tới nơi :))))) Tặng bro 1 ngón cái vì cũng rất gì và này nọ :))))))))))))
 

_hONG_aHN_

Gà cận
Tham gia
26/10/21
Bài viết
308
Gạo
24,0
Re: Ấp tập viết
Sáng sớm, những dây chăng, hàng rào của khu phong toả đã được dỡ ra hết khỏi khu nhà B9. Vinh kéo rèm cửa ra, tận hưởng khung cảnh với bầu không khí trong lành, thoải mái mà anh đã mất từ lâu, khi dịch bùng phát. Rồi bầu không khí đó càng rạo rực thêm, bên này khoảng chục bà cô đang tập thể dục dưỡng sinh, bên kia vài đứa nhóc đang chơi đùa trong công viên, càng khiến anh thoải mái hơn bao giờ hết. Thầm nhủ sẽ đi vòng vèo phố một chút thôi, anh cầm chìa khoá xe máy bước ra khỏi nhà.

Rồ ga phóng từ đường Tạ Hiện qua Đào Duy Từ, Vinh cảm thấy được nhịp sống nơi phố cổ đã trôi dần trôi, trôi rộn rã và nhộn nhịp hơn. Tới Ô Quan Chưởng, xe cộ đã tắc nghẽn lại thành nút cổ chai. Cửa ô Quan Chưởng hiên ngang sừng sững trước mắt Vinh. Vọng lâu, tam quan đã phủ rêu phong, dấu vết của thời gian xưa cũ. Chúng dường như mong manh, sẽ tan biến tựa bụi mờ nếu ai đó khuấy động… bởi lẽ công trình già cỗi đó đã chứng kiến quá nhiều dâu bể và đủ mệt mỏi để không thổi tung lớp màn che quá khứ lên thêm lần nào nữa.

“Bà ơi, cho con hai cái bánh rán mật ạ.” Vinh dừng xe lại hàng bánh rán anh từng là khách quen suốt năm năm đại học, giờ sau hai năm cũng đã thay đổi đi ít nhiều.

“Vinh đấy à?” Bà chủ quán đã ngoại bát tuần nở nét cười phúc hậu, vết chân chim nơi khoé mắt bà hằn dấu vết thời gian. “Lâu lắm mới thấy mày ghé qua, chắc tốt nghiệp rồi bận bịu trăm công nghìn việc nhỉ?”

Vinh khẽ gật đầu, bụng anh sôi réo lên từng chập. Chục chiếc bánh rán ngào đường mật xếp chồng chất phía sau ô cửa kính nhìn thật ngon mắt, càng nhìn càng khiến anh đói hơn. Bà biết thế nên tất tả lừa lựa hai chiếc giòn nhất, màu mật mía nâu cánh gián óng ánh, bỏ vào túi giấy, với tay đưa cho Vinh.

“Bao nhiêu vậy bà?”

“Vẫn bốn nghìn thôi.” Bà móm mém cười, lộ hàm răng đen bóng hằn dấu vết thời gian. “Không bao giờ lên giá.”

“Không bao giờ lên giá…” Vinh vô thức lặp lại. “Mùa dịch thế này, vật giá leo thang như thế mà bà không lên giá thì quá thiệt rồi bà…!”

“Thì dịch bệnh khó khăn, công việc mày cũng khốn đốn mà?” Bà thoáng ngạc nhiên, nét cười phúc hậu vẫn phảng trên gương mặt. “Bà sống qua hai thế kỷ rồi, nạn đói năm bốn lăm cũng qua rồi thì còn sợ cái con Covid với ba cái vật giá leo thang gì nữa con?”

Vinh thoáng ngần ngừ.

“Vậy cho con thêm hai cái nữa, con cũng đang đói ạ.”

“Xong ngay.” Bà cười hể hả. Hai cái bánh rán tròn xoe, nâu vàng óng ánh một lát sau đã nằm trong túi.

Đường đã bớt tắc. Vinh trả tiền rồi rồ ga phóng xe đi, quên để lại một lời chào cho bà. Anh cắn một miếng bánh, vị chua chua ngai ngái đặc trưng của bột, đậu xanh bùi bùi cùng lớp đường mật hơi cháy, mùi vị thật quen thuộc. Ngon hơn anh tưởng, ngon đến lạ.

Vì lẽ nào mà như thế? Chẳng lẽ do lâu lắm anh mới được nếm lại hương vị này, hay vì những chiếc bánh đó thấm đẫm tình người chẳng hề khoa trương?
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Sáng sớm, những dây chăng, hàng rào của khu phong toả đã được dỡ ra hết khỏi khu nhà B9. Vinh kéo rèm cửa ra, tận hưởng khung cảnh với bầu không khí trong lành, thoải mái mà anh đã mất từ lâu, khi dịch bùng phát. Rồi bầu không khí đó càng rạo rực thêm, bên này khoảng chục bà cô đang tập thể dục dưỡng sinh, bên kia vài đứa nhóc đang chơi đùa trong công viên, càng khiến anh thoải mái hơn bao giờ hết. Thầm nhủ sẽ đi vòng vèo phố một chút thôi, anh cầm chìa khoá xe máy bước ra khỏi nhà.

Rồ ga phóng từ đường Tạ Hiện qua Đào Duy Từ, Vinh cảm thấy được nhịp sống nơi phố cổ đã trôi dần trôi, trôi rộn rã và nhộn nhịp hơn. Tới Ô Quan Chưởng, xe cộ đã tắc nghẽn lại thành nút cổ chai. Cửa ô Quan Chưởng hiên ngang sừng sững trước mắt Vinh. Vọng lâu, tam quan đã phủ rêu phong, dấu vết của thời gian xưa cũ. Chúng dường như mong manh, sẽ tan biến tựa bụi mờ nếu ai đó khuấy động… bởi lẽ công trình già cỗi đó đã chứng kiến quá nhiều dâu bể và đủ mệt mỏi để không thổi tung lớp màn che quá khứ lên thêm lần nào nữa.

“Bà ơi, cho con hai cái bánh rán mật ạ.” Vinh dừng xe lại hàng bánh rán anh từng là khách quen suốt năm năm đại học, giờ sau hai năm cũng đã thay đổi đi ít nhiều.

“Vinh đấy à?” Bà chủ quán đã ngoại bát tuần nở nét cười phúc hậu, vết chân chim nơi khoé mắt bà hằn dấu vết thời gian. “Lâu lắm mới thấy mày ghé qua, chắc tốt nghiệp rồi bận bịu trăm công nghìn việc nhỉ?”

Vinh khẽ gật đầu, bụng anh sôi réo lên từng chập. Chục chiếc bánh rán ngào đường mật xếp chồng chất phía sau ô cửa kính nhìn thật ngon mắt, càng nhìn càng khiến anh đói hơn. Bà biết thế nên tất tả lừa lựa hai chiếc giòn nhất, màu mật mía nâu cánh gián óng ánh, bỏ vào túi giấy, với tay đưa cho Vinh.

“Bao nhiêu vậy bà?”

“Vẫn bốn nghìn thôi.” Bà móm mém cười, lộ hàm răng đen bóng hằn dấu vết thời gian. “Không bao giờ lên giá.”

“Không bao giờ lên giá…” Vinh vô thức lặp lại. “Mùa dịch thế này, vật giá leo thang như thế mà bà không lên giá thì quá thiệt rồi bà…!”

“Thì dịch bệnh khó khăn, công việc mày cũng khốn đốn mà?” Bà thoáng ngạc nhiên, nét cười phúc hậu vẫn phảng trên gương mặt. “Bà sống qua hai thế kỷ rồi, nạn đói năm bốn lăm cũng qua rồi thì còn sợ cái con Covid với ba cái vật giá leo thang gì nữa con?”

Vinh thoáng ngần ngừ.

“Vậy cho con thêm hai cái nữa, con cũng đang đói ạ.”

“Xong ngay.” Bà cười hể hả. Hai cái bánh rán tròn xoe, nâu vàng óng ánh một lát sau đã nằm trong túi.

Đường đã bớt tắc. Vinh trả tiền rồi rồ ga phóng xe đi, quên để lại một lời chào cho bà. Anh cắn một miếng bánh, vị chua chua ngai ngái đặc trưng của bột, đậu xanh bùi bùi cùng lớp đường mật hơi cháy, mùi vị thật quen thuộc. Ngon hơn anh tưởng, ngon đến lạ.

Vì lẽ nào mà như thế? Chẳng lẽ do lâu lắm anh mới được nếm lại hương vị này, hay vì những chiếc bánh đó thấm đẫm tình người chẳng hề khoa trương?
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !!!!!!!!!!!! BỒ Ở HÀ NỘI HỞ :)))))))))))))))))))))))) *bắt tay bắt tay * :))))))))))
Bà bán bánh rán này hơi xì tin nha nội :)))))))))) Khoái khoái Ô Quan Chưởng, too :>>>>>>>>>
 

_hONG_aHN_

Gà cận
Tham gia
26/10/21
Bài viết
308
Gạo
24,0
Re: Ấp tập viết
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !!!!!!!!!!!! BỒ Ở HÀ NỘI HỞ :)))))))))))))))))))))))) *bắt tay bắt tay * :))))))))))
Bà bán bánh rán này hơi xì tin nha nội :)))))))))) Khoái khoái Ô Quan Chưởng, too :>>>>>>>>>
Đang ăn bánh rán tự nhiên tui nghĩ ra đoạn đó :))) rồi viết trong khoảng 10 phút, lướt qua lướt lại tầm 2 phút rồi bê lên luôn :)). Lâu lắm không đi ra ngoài nên tui hình dung nó vậy =))).
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
“Ê, người ta bảo con mèo có chín cái mạng đấy.”

“Hử? À… Con mèo kia á?”

Cửu chậm rãi, rảo bước qua đôi du khách nọ. Những lời đồn hư hư thực thực nó đã nghe nhàm cả tai, nhiều năm nay, người trong cuộc như nó chẳng buồn bận tâm tới nữa. Con mèo nhị thể rướn người, quen chân lẹ làng nhảy lên mái ngói hậu viện hội quán. Ánh triêu dương giữa tiết tháng ba chẳng làm sáng màu lớp ngói lưu ly đã phai bạc suốt trăm năm.

Liệu có điều gì còn là vẹn nguyên?

Cửu biếng nhác ngả người nằm xuống, gác đầu lên cánh tay, nheo mắt nhìn trời. Giả có chín mạng như lời cậu ta nói, giả như nó cứ sống kéo dài thế này mãi, thì liệu nó có thắng nổi “lão” hay không? Cửu lắc lắc đầu. Nó không sao trả lời cho rõ rành. Cơn ngái ngủ phần nào kéo câu hỏi ra xa khỏi tâm trí. Tán xà cừ lòa xòa trên mái ngói, xào xạc mơn man bên tai, vỗ thành từng nhịp, từng nhịp. Phút chốc tạp âm chung quanh cũng hóa thành khúc phong cầm, dạo ngang giấc mộng của con mèo già cả vô danh nào.

Lao xao trong gió, một cõi miên trường…

***

“Từ giờ em sẽ tên là Cửu.”

“Đừng lầm lẫn, Cửu ở đây không phải là chín. Chị chẳng tin gì sất, em chỉ có một mạng mà thôi. Thế nên, Cửu này nằm trong từ “vĩnh cửu”. Nghĩa là dài lâu. Chị với em sẽ sống với nhau suốt đời. Mãi mãi.”

Cửu ngỡ năm tháng xưa quay về. Ảo cảnh loang màu nơi phương đình hội quán, có con mèo nhị thể năm nào say giấc nồng. Dáng người con gái gốc Hoa sát bên đã không còn rõ dong nhan, mặt mũi.

Cửu run rẩy trong cơn mơ. Tay Người mơn man, nhè nhẹ vỗ trên đỉnh đầu. Cửu đang sống đó chăng? Nếu không phải, thì cớ sao tay người lại ấm áp tới thế? Cớ sao nhịp vỗ lại dịu dàng đến thế?

“Ngoao… Không…”

Cửu giật người trong vô thức. “Đó… Không… Không phải là thực.”

Ký ức vẫn chạy ngược, dường như đã tồn tại độc lập, mang theo ý thức lẫn những cảm xúc riêng. Cửu không sao ép chúng dừng lại, cũng không sao dứt mình ra khỏi chúng. Muôn thước phim không còn thuộc quyền kiểm soát của Cửu nữa, ngược lại, chúng kéo Cửu vào dòng quá vãng, chúng ám lấy Cửu, thủ thỉ rằng toàn bộ đều chân thực. Cửu đã sống. Đã từng sống. Đẹp đẽ như thế đấy.

Sắc đỏ nơi vạt áo ánh trong dư quang nhạt màu. Dưới tán đường lê, những tấm buồm trắng phau nối nhau phơi trên giàn. Tiếng chân Người trốn sau mảnh vải lớn. Người khúc khích cười như chuông ngân lanh lảnh. Cửu đuổi theo dư âm. Nệm chân chạm trên lát gạch lành lạnh nơi tiền đình hội quán. Phải, đây là nhà Cửu: nơi có Người, tất là nhà Cửu.

“Cha ta buôn vải buồm ở Thăng Long Kẻ Chợ, mẹ ta mở quán canh sườn đêm thâu.”

Một khúc hát bội vang nơi tiền sảnh. Đêm giao thừa đèn hoa đăng thắp nơi thiên tĩnh. Cửu trông thấy mình nép trong lòng Người, mơ một giấc trọn đời an yên.

Ấy thế, phút chốc, thước ảnh đã tái ngắt cả lại.

Lửa. Lửa lớn quá. Khói. Khói sao mà mịt mù.

Cửu dụi đầu vào thân ảnh lặng thinh trước mặt.

“Dậy thôi… Meo… Meo… Dậy thôi chị ơi.”

Người nằm đó. Trên nền đá lạnh. Tiếng súng dồn bên ngoài cửa lớn. Những xà nhà hay cửa chính đã tan hoang đổ sập ngổn ngang. Mùi khói cay quyện trong mùi tanh máu. Sắc huyết dụ loang lổ, len theo nếp gạch rối rắm. Dậy thôi chị ơi. Cửu vẫn tiếp tục lay Người tỉnh.

Nhưng cớ sao mẹ Người lại khóc thế kia? Cớ sao cha Người ôm mẹ Người rời đi bỏ lại Người? Sao gia nhân lại chạy loạn? Âm thanh huyên náo, ồn ào dội thẳng vào màng nhĩ. Cửu thấy đầu đau như búa bổ, tiếng nổ lớn nghe rát hai tai, nhưng chân tay nó không sao rời đi cho được.

“Chạy… Dậy… Meo… Meo… Chị ơi…”

Máu tanh thấm chân.

Đến phút giây cuối cùng, Cửu chẳng trông rõ gương mặt Người. Nó tiến đến đôi bàn tay nhỏ bé trắng bệch buông thõng nơi thềm tam cấp, ngả đầu nằm xuống.

“Dầu sao thì em sẽ ở bên chị.”

Phải, phải rồi. Cửu lim dim mắt, lẩm nhẩm lời thề. Ngày mai trời sẽ nắng trở lại chị nhỉ? Chắc chắn sẽ vậy thôi… Ngày mai em sẽ gọi chị dậy, chị nhé?

Nắng quả nhiên vàng ươm, trời cũng cao xanh vời vợi, đẹp đẽ biết chừng nào.

Ấy thế tay Người đã chẳng bao giờ ấm trở lại.

Chẳng bao giờ...

Ký ức tắt ngúm trong màn đêm đặc quánh. Đó là cái chết đầu tiên của Cửu, cái chết chẳng rơi lấy một giọt máu đào. Cửu ráo hoảnh, lặng nhìn quá vãng chạy xuyên qua mình. Niềm đau đớn tưởng như cả đời không quên, hóa ra suốt trăm năm cũng thành dửng dưng. Những tưởng ký ức sẽ đậm sâu, rốt ráo cũng chỉ là lớp bụi mù dạo một kiếp phù du. Sinh ly tử biệt, vốn không phải chuyện Cửu có thể thay đổi cho đặng. Lẽ Càn Khôn ở đời, sống chừng này Cửu vẫn không sao thấu tỏ, chỉ biết cúi đầu mà thuận theo.

“Chẳng có gì là dài lâu, cũng chẳng có gì gọi là mãi mãi.”

Lạ là nuối tiếc theo những giấc mộng điệp vẫn luôn day dứt trở về. Phải chăng, nỗi nhớ nhung chỉ vì không có lời từ biệt nào lúc phân ly là trọn vẹn cho cạn nghĩa cạn tình?

Cửu khẽ thở dài, tự hỏi niềm dửng dưng này đây là điềm tốt hay lại là khốn khổ đời mình.

“Ve vẻ vè ve

Nghe vè chuyện kể

Con mèo nhị thể

Sống chín trăm năm

Ấy mà chưa chết.”


Giọng đám trẻ con nào hát đồng dao. Tiếng khúc khích lanh lảnh va đập, vọng thành tiếng xa dần, xa dần.


“Ve vẻ vè ve

Nghe vè chuyện kể

Con mèo nhị thể

Sống chín trăm năm

Cũng là chưa sống.”

 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Hồi viết là mình đang oải gần chết :))))))) Nếu không có mấy thứ cầm nắm được kiểu này hiện hình, chắc mình sẽ tan đi :))))) So với mặt bằng chung thì có vẻ được đánh giá tốt. Cá nhân mình thì cảm thấy vẫn đang hời hợt, để thực sự lôi từ ra khỏi người mình thì chỉ được một nửa. Khoảng thời gian gần đây, các suy nghĩ của mình không còn đào được như cũ. Rẽ nhánh, đậm đặc.
Lúc tham gia thì cũng chỉ nghĩ là viết chuyện hài :)))))) Viết chừng ba ngày. Sau tới vòng hai thì bắt đầu bắt được con sâu mọt :>>>>> Dù không tìm được điểm chung nữa, nhưng mình cảm thấy rất đã. Không chơi bài nước đôi, cũng không ỡm ờ tỏ vẻ.
Vẫn còn thiếu sót, nhưng mà có thể mình sẽ sửa sau khi đu em mèo dị ~~

- Se Sẻ, cách ba mét bụi rậm số một hướng Đông Nam.
- Rõ!
Sập!
Tiếng động lớn thể như đồ nhựa hay vật gì làm từ tre, nứa đập mạnh xuống nền đá sỏi. Se Sẻ trông rõ bụi đất mù mịt trên tầng không và những nhánh cỏ dại to lớn lao xao một chập.
- Ối đội trưởng! Không kịp rồi đội trưởng. – Chích Xanh quành trở lại.
Nghe tiếng thất thanh, Se Sẻ ra hiệu cho toàn đội dừng chân đậu trên một mái tôn cách mục tiêu chừng nửa mét. Cả cơ thể săn chắc mới một năm tuổi của nó lượn sang trái.
- Kế hoạch A… À… Ừm… Thất bại. – Nó thu cánh, lắp bắp nhớ theo câu lệnh được học. – Thông báo với chỉ huy trung đoàn chúng ta đã đến chậm một bước. Từ bây giờ… - Se Sẻ dừng lại một chốc, lướt qua toàn đội mình. – Triển khai kế hoạch B2.
- Se Sẻ!
- Không được đội trưởng!
- Trật tự! – Đội trưởng cố nghiêm giọng. – Tổ đội trinh sát B318! Các cậu đủ hiểu tình trạng tổ chức hiện giờ và cũng đủ hiểu kế hoạch B2 là kế hoạch tốt nhất. Mặt Trời đã xuống núi, không thể chần chừ hơn được nữa!
Ấy thế, những cái nhìn dò xét vẫn tiếp tục xuất hiện trong hàng ngũ, kể cả tổ đội phó Chích Xanh cũng ngần ngừ ái ngại.
- Việc bây giờ tổ chức Hai Cánh cần các cậu làm là quay trở về và kêu gọi quân cứu trợ con tin vào sáng ngày mai. Các cậu… Gì ý nhỉ… À… Có làm được không?
Đáp lại câu hỏi chỉ là tiếng hít sâu rùng mình từ đám sẻ nhà. Ánh mắt khiếp đảm của chúng khiến đội trưởng tổ đội trinh sát mới tò mò quay người nhìn ra đằng sau.
Là lão!
Trong ánh nắng tía đổ bên triền dốc hoang, bóng người đàn ông quen thuộc đang ngày càng lớn dần. Se Sẻ giật phắt người, lặp lại:
Tổ chức không cần những kẻ dễ nản lòng và sợ hiểm nguy. Các cậu có làm được không?
- C…Có! – Cả đám kéo nhau đồng thanh lộn xộn.
- Tốt! Tổ đội trinh sát B318 tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.
Tiếng đập cánh bắt đầu từ Chích Xanh, rồi dần theo cả bầy. Se Sẻ dõi theo toàn đội cho đến khi tất cả chỉ còn là một chấm đen lửng lơ giữa nền trời vời vợi. Cảm giác xa lạ đột nhiên xuất hiện đổ úp lên mình.
“Mày… Mày… không sợ!” Se Sẻ tự nhủ khi hít sâu một hơi, quay người đối diện với mục tiêu.
Lão người lúi húi một lúc, giờ đây gần như đã thu gọn xong đồ nghề.
“Đây chính là thời cơ!”
Nó dứt khoát cất cánh lao thẳng về phía lão. Gió vút qua đầu, tạt qua mang tai mùi gió Lào nóng hôi hổi. Se Sẻ vỗ cánh lấy đà, quặp chặt chân vào nan lồng lão người đang cầm, hiên ngang đối diện kẻ thù.
- Ơ?
Hất chiếc mỏ vàng kiêu hãnh, Se Sẻ gồng cứng người trong khi hai cẳng chân đều đang run lẩy bẩy. Tròng con ngươi đỏ đục ngầu nhìn nó chằm chặp. Những đường nét mắt mũi dưới bóng chiều tà xô nhau vặn vẹo trên gương mặt sạm đen. Lão ta bật thốt tiếng cười khàn khàn.
- Ơ kìa? Bay đi. – Lão khoát tay. – Xùy! Xùy! Bay đi con.
Lực tay lão không lớn. Khớp xương gồ ghề của lão chạm áp lên thân mình làm đội trưởng tổ trinh sát cuống quýt giương cánh toan bay đi thật.
“Hừ! Đừng giả nhân giả nghĩa nữa!” Se Sẻ định thần, bám chắc chân vào thanh nan. Âm thanh la ó và tiếng đập cánh vô vọng của đồng loại dội từ phía dưới chiếc lồng chim càng đổ lửa lên nỗi căm tức đội trưởng tổ đội trinh sát.
“Quân gian ác!”
- Chiếp chiếp! – Se Sẻ dùng hết sức bình sinh mổ vào tay lão người.
- Ơ kìa? – Lão bất ngờ rụt tay trước cuộc tấn công đột ngột. - Thôi được rồi, mai là hai mẹ con thoát cả thôi.
Bàn tay lớn của lão khum khum khum tóm lấy Se Sẻ, thả cậu chàng qua cửa lồng nan. Vải bao bóng tối phủ quanh lồng. Âm kêu khản ngày một to và rõ ràng.
“Đúng vậy! Làm sao mà tên tham lam như ngươi lại bỏ qua một món hời?”
Se Sẻ lần theo ánh sáng ít ỏi từ bên ngoài, quan sát tình hình sơ bộ. Chốt chặn xem chừng khá lỏng lẻo: chỉ là thanh nứa nằm ngang xỏ qua lỗ chốt, cách mặt sàn chừng nửa thân mình. Để phá khóa kiểu bẫy này không gây khó khăn cho nó. Đây là tác vụ mà cậu chàng đã được huấn luyện thành thục khi còn ở đơn vị. Se Sẻ nhìn quanh, tiếp tục ước đoán số lượng chim bị bẫy. Bước tiếp theo của kế hoạch trà trộn để giải cứu từ bên trong là tập hợp sức lực đoàn kết. Nó chắc chắn sẽ làm được!
- Xin mọi người hãy bình tĩnh!
- Chiếp! Chiếp! Chiếp!
- Tất cả… Ờm… Đừng sợ hãi. Vâng, đừng sợ hãi. Tổ chức Hai Cánh đang ở đây.
- Chiếp! Chiếp! Chiếp!
- Tôi là thành viên của tổ chức Hai Cánh. Tất cả hãy… Ối dồi ôi!
Lực đập mạnh bất ngờ đâm sầm vào người cậu chàng khiến Se Sẻ ngã ngào ra đằng sau. Vẻ như con chim nào hoảng loạn mà bay lạc. Đội trưởng tổ đội trinh sát lồm cồm vỗ cánh tìm điểm tựa đứng dậy. Tình hình loạn lạc hơn so với tưởng tượng. Bầy chim mất kiểm soát liên tục lao mình về phía nan tre hòng tìm cơ hội thoát thân. Se Sẻ đoán chừng hai phần ba số chim hẳn không thuộc bộ sẻ nhà nên mới gây ra tình trạng “kém kết nối” thế này.
- Xin tất cả hãy bình tĩnh!
- Chiếp! Chiếp! Chiếp!
- Tôi hiểu các bạn đang trong tình trạng sợ hãi. Nhưng chúng ta hoàn toàn có thể thoát thân nếu các bạn…
- Chúng tôi ổn thưa anh.
Giọng nói không nhanh không chậm cắt ngang. Se Sẻ im bặt, nhớn nhác lần theo kẻ đang nói chuyện với mình. Khe sáng vắt vẻo hướng về một cậu chàng Sẻ Nâu toác hết lông nửa trái đầu bình thản đứng phía đối diện. Xem chừng điệu bộ hẳn là thủ lĩnh bầy chim. Một tín hiệu tốt để tập hợp cả bây, tuy nhiên thái độ… Se Sẻ lúc lắc cái đầu:
- Tôi… Tôi… Tôi là đội trưởng tổ đội trinh sát tổ chức cứu trợ Hai Cánh. – Nó giang một cánh để lộ ra ký hiệu riêng. – Chúng ta có thể…
- Chúng tôi không bị bắt bẫy. – Hắn tiếp tục cướp lời trong khi liếc nhìn xung quanh. – Còn lũ chúng mày ngừng làm trò được rồi đấy.
Liền lập tức, tiếng kêu gào nhỏ hẳn đi, toàn bộ âm thanh giờ đây chỉ thuộc về mấy con non ngơ ngác đập cánh góc lồng. Số chim còn lại yên lặng tìm chỗ đậu, thản nhiên rỉa mớ lông xổ tung của mình trở lại nếp. Sẻ Nâu hất cằm cho một đàn em đứng mé tay trái quản lý đám con non lạ bầy. Chu trình bình ổn dân sự diễn ra nhanh gọn chỉ có vài phút.
Khi đang định tiếp lời thì mặt sàn đột nhiên chao đảo khiến Se Sẻ mất đà ngã dúi xuống đất, nhịp điệu lắc lư của chiếc lồng theo đó cũng ngừng lại. Vẻ như chiếc lồng đang được nâng lên trên cao.
- Ai đấy? – Nó thoáng nghe âm giọng xa lạ từ một người phụ nữ vọng lại.
- Cái Minh sao rồi?
- Vẫn hâm hấp. Hôm nay là hết sạch thuốc .
- Ừ. Mai tôi lên thị trấn. Rõ khổ, hăm bảy hai mốt ngày lại ốm với chả đau.
Tiếng chân của lão người loẹt xoẹt đi trên sàn nhà càng lúc lại càng to hơn, hướng về phía này. Ánh sáng đột nhiên phủ quanh chiếc lồng nan vốn tối om khiến Se Sẻ lóa mắt, nhắm tịt lại.
- Đây, nước đây cơm đây mời mấy cu xơi. Mai là mấy cu xong việc ngay. – Miệng lão cười bỏm bẻm.
Đám chim non thoáng thấy đĩa nước và cơm đặt bên góc lồng, lao vội ra hớp lấy hớp để.
- Từ từ thôi!
Một tràng ho bất ngờ xuất phát từ trong gian trong khiến nụ cười lão người méo xệch. Se Sẻ nhân cơ hội không có sự quản thúc của lão, lại vừa chờ tới lượt ăn uống của mình, dựa sát vào nan lồng quan sát tình hình xung quanh: Trần nhà chỉ là mái tôn áp sát đơn giản. Hai cửa sổ không có song cửa và một cửa sổ có song hướng về phía vườn đằng sau. Căn nhà ọp ẹp trống hoác, ngăn các gian bằng vài tấm mành chắn. Khu vực có nhiều đường thoát thân, ít chướng ngại vật, nếu như tối nay tác chiến thành công, cả bầy có thể trốn thoát từ hướng cửa sổ gần nhất, trở ra phía nương ruộng đằng xa. Điểm khó khăn duy nhất chỉ là con chó lông vàng béo ụ nằm bên ngoài gian nhà mà thôi.
Tiếng chân quen thuộc của lão người lần nữa vang lên rất gần. Nhanh chóng Se Sẻ núp vào trong đám con non đang nháo nhác.
- Tối nay anh Khiêm lại nhờ qua chở chuyến hàng xuống thị xã. – Những ngón tay khổng lồ đen trùi trũi đổ thêm cơm lẫn nước vào đĩa.
- Ừ, thôi thì kiếm thêm được đồng nào hay đồng đó. Sáng nay người ta lại không nhận việc à?
Không nghe giọng lão người đáp trả. Se Sẻ chăm chú quan sát lão vỗ tay nhẹ quanh lồng, cười cười.
- Thế mấy giờ đi? – Giọng người phụ nữ vẫn tiếp tục hỏi.
- Khoảng mười một giờ. Tầm đấy.
- Ấy, ra đây sao không mặc cái áo vào. Lại ho sù sụ ra bây giờ.
- A! Sẻ ạ?
- Ừ.
Tiếng nói cao cất lên kéo theo cặp mắt sáng gần sát chiếc lồng. Một bé gái nhỏ thó có cái miệng nứt nẻ, thò ngón tay qua nan lồng xoa xoa đầu mấy con chim sẻ. Con bé mau cầm lấy đĩa nước đã hết sạch đem đi vào bên trong.
- Bao giờ đóng học nhỉ?
Một chốc, tiếng bát đũa lẫn đồ kim loại loảng xoảng phía gian bếp chong đèn sáng choang.
- Tầm cuối tháng.
Bóng lão người cũng không còn thấy đổ trên bàn uống nước ngoài này.
- Này!
Khi cả bầy đã ăn uống no nê nghỉ ngơi, Se Sẻ tiếp cận tên thủ lĩnh Sẻ Nâu. Nó cần hoàn thành nhiệm vụ của mình.
- À… - Se Sẻ cúi đầu lắp bắp – Anh cũng nghe rồi đấy…Tôi… Tôi hiểu anh khó chấp nhận sự thật này. – Nó ngừng một chốc. – Nếu chúng ta không chung sức lại, chỉ trong sáng mai toàn bộ đoàn sẽ chết dưới tay lão. Anh… Ờm… Hiểu ý tôi không nhỉ?
Se Sẻ không thấy Sẻ Nâu trả lời, tiếp tục tiếp lời.
- Tôi có cách để chúng ta có thể tự thoát, nhưng tôi cần sự trợ giúp từ anh. Chúng ta có thể cùng tiêu diệt cái ác!
- Cậu tính làm thế nào? – Sẻ Nâu nghiêng đầu đáp.
Bắt được tia hứng thú của đối phương, đội trưởng tổ đội trinh sát nhanh chóng thầm thì. Đây chính là phần cậu chàng tự tin nhất:
- Sáng ngày mai lão sẽ lên thị trấn, chúng ta phải trốn thoát nội trong tối ngày hôm nay. Theo như những gì lão nói, sau mười một giờ là thời cơ thích hợp nhất vì lão sẽ ra khỏi nhà. Lúc này, chúng ta sẽ chỉ cần đối phó với một người phụ nữ, một bé gái cùng con chó ngoài kia. – Se Sẻ ngừng một chốc quan sát vẻ mặt tên thủ lĩnh. – Việc phá khóa kiểu bẫy này tôi đã hoàn toàn thành thục, tuy nhiên tôi cần sự trợ giúp để mọi thứ được trơn tru. Anh hiểu đó, càng nhiều người, nhiều lực càng tốt. Chúng ta sẽ rời đi qua hướng cửa sổ đằng này. – Se Sẻ hất mỏ về bên trái. – Rồi bay vòng qua bụi hoang tới căn cứ số năm sau gốc gạo của tổ chức Hai Cánh. Tôi đã được huấn luyện bay để có thể bay trong đêm. Chỉ cần đợi ở đó tới sáng ngày mai, quân viện trợ bên chúng tôi sẽ tới trợ giúp cho những con non hay bị dính thương tật. Ví như… - Se Sẻ ngập ngừng nhìn về phía đầu của Sẻ Nâu. – Kế hoạch tôi gọi nó là …
- Không. – Sẻ Nâu nhíu mày lắc đầu. – Ý tôi hỏi tiêu diệt cái ác cơ.
Se Sẻ nhướng mày, tủm tỉm cười.
- Nếu anh có hứng thú với nhiệm vụ kiểu này, tôi tin anh chắc chắn sẽ là thành viên năng nổ nhất của tổ chức chúng tôi. Ngay sau khi giải thoát toàn bộ con tin, chúng tôi sẽ mở cuộc phản kích vào đám thóc phơi nhà tay săn bắt gian ác này. Thời gian và địa điểm…
Sẻ Nâu mỉm cười nhẹ rồi bất chợt xoay người rời đi. Bóng cần cổ đã toác một bên lông khẽ lắc lắc.
- Cái ác cần được trừng trị và tiêu diệt. – Se Sẻ dõng dạc.
- Vâng. – Tên thủ lĩnh bật cười. – Nhưng tôi nghĩ có lẽ không phải bằng cách đứng ngoài cuộc như thế thưa đội trưởng tổ đội trinh sát.
***
Mười một giờ rưỡi.
Gió nơi đồng nội thổi xuyên qua phần cửa sổ không có cánh. Tiếng ho liên tục từ gian trong phần nào đã che lấp đi âm thanh lạch cạch khi Se Sẻ một mình phá khóa cửa lồng nan. May mắn sao ánh trăng sát đêm rằm khiến cậu chàng dễ dàng hành động hơn hẳn. Sẻ Nâu không giúp sức đối với tổ trưởng tổ đội trinh sát, nhưng hắn cũng không cản trở cậu. Chỉ có đám chim non thì đứng ngồi không yên, tò mò theo dõi.
“Cạch!”
Thanh nan lỏng lẻo bị đẩy khéo rơi lăn trên mặt bàn. Cửa chốt theo đó mở toang. Đám sẻ non giật nảy mình đứng bật dậy, nháo nhào.
Tất cả hãy yên lặng! – Se Sẻ thầm thì. – Chúng ta cần tránh tiếng động lớn. Kẻ thù vẫn còn đang canh gác ngoài sân. – Cậu chàng dừng một lúc. – Tất cả hãy nghe theo lệnh của tôi.
Trái với kỳ vọng và vẻ quyết tâm trong giọng nói, toàn bộ đám chim sâu, chim sẻ trong lồng đều chờ đợi sự ra hiệu từ thủ lĩnh bầy.
- Sẻ Nâu!
Một cái hất đầu của thủ lĩnh. Đàn em mặt sẹo phía cánh trái của Sẻ Nâu vẻ hiểu ý, tiến về phía Se Sẻ.
- Mời anh! – Hắn chỉ về phía đằng chốt.
Cậu chàng nhíu mày rồi nhanh chóng đi ra bên ngoài dẫn đường. Đám chim non cùng với đàn em mặt sẹo bay ngay ra sau. Đúng kế hoạch, Se Sẻ dẫn cả bầy tránh chướng ngại vật theo hướng đi đã vạch sẵn, rời khỏi khu vực từ cửa sổ mé trái. Cả đàn bay lướt trên đám cỏ ẩm. Mùi sương ngai ngái áp cái lạnh đêm dậy đầy tầng không.
Chẳng mấy chốc toàn bầy đã dừng chân trên một nhánh cây bên gốc gạo gần thôn ấp. Tổ chim đã được dọn sẵn ở đó với đầy đủ đồ ăn dự phòng, cũng như nhiều nhành cỏ khô giữ ấm.
- Này! Thế còn… - Se Sẻ gọi với khi tên đàn em Sẻ Nâu toan quay người rời đi.
- Cậu đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. – Bóng hắn to lớn đứng ngược sáng. – Chúng tôi sẽ không sao, đầu giờ chiều mai tất cả sẽ được thả. Cậu yên tâm. Còn nếu tò mò, đại ca có dặn không ép cậu rời đi.
Tiếng vỗ cánh đập hai lần trên không trung. Dưới ánh trăng đêm mờ mờ tỏ tỏ, tên sẻ kia cũng hóa thành một điểm đen rồi mất hút. Se Sẻ quay người nhìn vào trong tổ. Toàn bộ lũ chim giờ đã an toàn, vấn đề là… Se Sẻ nhíu mày khó hiểu nhìn về một điểm mông lung trước mắt. Chỉ cần sớm mai đồng đội cậu sẽ tới, kế hoạch tiêu diệt và trừng trị kẻ ác sẽ được thực thi. Ấy thế, giọng điệu bỡn cợt từ Sẻ Nâu vẫn vọng về, kể cả cách nói năng của tên đàn em mặt sẹo cứ quanh quẩn, ám ảnh trong đầu. Se Sẻ hít một hơi sâu.
“Mình chỉ đi để bảo vệ toàn bộ đoàn.” Nó gật đầu. “Phải! Đâu có gì tò mò đâu?”
Không mất nhiều thời gian để sắp xếp dặn dò đám chim non và quay trở lại lồng chim của lão người. Cửa chốt vẫn mở sẵn, toàn đội bên Sẻ Nêu yên lặng dựa vào nan lồng mà say giấc. Đội trưởng tổ trinh sát bước vào trong lồng, cất giọng lên tiếng trước, ra vẻ kiêu hãnh.
- Tôi không tò mò về cách hành xử của anh. Tôi trở lại vì nhiệm vụ của tôi là bảo vệ tất cả đồng loại của mình, kể cả các anh có thế nào chăng nữa. – Dưới bóng tối, đôi mắt cậu sáng quắc, ánh lên một tia cương quyết. – Dù với bất cứ lý do gì, lão người cũng đã hành động tàn ác không gì bao biện được. Lão cần bị trừng phạt.
Nói rồi, Se Sẻ tìm một chỗ nằm nhắm mắt nghỉ ngơi. Im lặng lần nữa bao trùm, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc gõ trên mặt kính. Một lúc lâu sau, giữa khoảng không tĩnh mịch ấy, Sẻ Nâu mới cất tiếng. Giọng hắn điềm nhiên:
- Anh nghĩ làm như anh có tiêu diệt toàn bộ cái ác không? – Hắn dừng một chốc. – Hay sẽ làm một cái ác mới nảy sinh? – Sẻ Nâu nghiêng đầu, đối mắt với Se Sẻ. – Bất kỳ đâu, anh ạ, khi anh không nghĩ được cho nỗi đau cho một ai khác, ác ý đã hình thành. Kể cả anh hay tổ chức của anh. Với tôi thấu cảm cái ác không phải bao biện cho hành động, mà là tìm kiếm cơ may chuyển ác ý hướng thiện, thưa anh.
***
- A! Lão Thiện! Đi sớm thế. Nay rằm hả?
Tiếng xe ga nổ giòn dừng xịch lại. Se Sẻ mất đà ngã nhào về đằng trước, đầu đụng phải chấn song.
- À vâng, tôi đem ít đồ lên thị trấn.
Đôi mắt tò mò của người qua đường và âm thanh huyên náo bên ngoài khiến nó tỉnh hẳn dậy. Nó đã thiếp đi từ tối muộn đêm qua. Trời sáng bảnh, hẳn giờ này tổ chức đã đợi trực sẵn ở căn cứ.
- Lão cứ làm cái bẫy keo, rẻ, nhanh mà được cả bầy.
Se Sẻ rùng mình nhìn tên người đối diện cười hềnh hệch lộ ra hàm răng xỉn màu.
- Thôi. Cả tháng có một lần, không thiết thế. – Lão cười trừ, ra chiều tránh né. – Tôi đi luôn kẻo muộn anh ạ!
Dứt lời lão tiếp tục nổ máy trên con đường mòn. Gió lùa vào trong lồng mát rười rượi. Những hàng cây hai bên đường vắng vẻ lướt nhanh trong tâm trí nó.
Đường tới thị trấn không xa thôn ấp là bao. Lão người chạy xe chậm rồi dừng gần lối của một ngôi chùa lớn.
Chiếp! Chiếp! Chiếp!
Chiếp! Chiếp! Chiếp!
Chiếp! Chiếp! Chiếp!
Âm thanh ồn ào và huyên náo. Se Sẻ nghe thấy tiếng la ó dữ dội của đồng loại từ tứ phía xung quanh. Nó ngạc nhiên, vỗ cánh bay lên, cố gắng nhìn xuyên qua nan lồng. Trước mắt nó, hàng trăm, hàng chục chiếc lồng khác với đầy chích bông, sẻ, nhạn hay én! Không chỉ một mình lão người, mà đến cả chục người cùng đang đứng trước cổng ngôi chùa.
- Cô Tâm! – Giọng lão cười xởi lởi. – Đây đồ cô cần đây.
Se Sẻ thoáng thấy người phụ nữ bịt mặt lái chiếc xe máy loáng bóng đỏm dáng đỗ xịch trước mặt.
- Nay tôi thấy đằng trên có anh bán một giỏ đầy ắp có bốn chục thôi đấy.
Lão người gãi gãi đầu cười trừ, không biết nói thế nào cho phải.
- Thôi được rồi. Tôi nói thế, lần sau bác liệu mà làm.
Đồng tiền đỏ nhanh chóng dúi vào tay lão người. Chiếc lồng chao đảo, chuyển tới tay thằng bé ngồi đằng sau người phụ nữ tên Tâm.
Se Sẻ đứng chôn chân trên mặt sàn, sững sờ nhìn ra xung quanh. Tiếng ríu rít giả tạo từ đàn se sẻ lại tiếp tục vang lên. Đứa trẻ ngơ ngác nhìn đám chim, chiếc miệng hồng hào chúm chím.
- Thế là mình bắt chim hả mẹ?
- Phủi phui! – Người phụ nữ lái xe mở miệng cười cười. Âm xe ga kêu rì rì êm ái. – Mình phóng sinh.
*
Đúng như lời tên đàn em của Sẻ Nâu, đầu giờ chiều, sau những âm thanh cầu khấn kéo dài quá trưa, chiếc lồng được mở.
- Minh Lương, con giúp ni mang mấy lồng ra ngoài đi.
Tiếng chốt lỏng lẻo lạch cạch lần nữa. Bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ lùa vào bên trong lồng. Toàn bộ đàn se sẻ cứ thế bay thoát ra ngoài. Những mớ lông rụng đầy ứ vẫn bết dính mắc kẹt giữa thanh nan. Se Sẻ loáng thấy những mảng da tứa máu của đám sẻ bên những lồng chim khác. Vài đứa chích bông không bay nổi, ngã rạp cạnh gốc cây gần đó.
Se Sẻ ngửi mùi gió và mùi đất quen thuộc.
“Vậy… ra… ?”
Không khí căng đầy không hiểu sao chỉ khiến lồng ngực nó nặng như đeo chì. Nó trông theo cánh Sẻ Nâu và lũ đàn em hướng bay ngược phía thôn ấp cũ không rõ câu trả lời.
***
Link bài gốc: https://www.facebook.com/tapchiSTV/photos/a.160658973071745/160925339711775/
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Vã quá thì mình làm gì :)))) Vã quá thì mình đú chơi cho đỡ buồn :)))))

- Xin vị công tử dừng bước. Trước khi vào thành chúng tôi cần kiểm tra thẻ bài.

Chàng trai trạc đôi mươi giật mình, khẽ quay người ậm ừ. Mắt chàng sáng trong, tuy non nớt nhưng lại trông đáy mắt có ý chí khảng khái, thẳng thắn lạ thường. Người đi đằng trước râu ria bờm xờm trông như đã vào tam tuần, mặc trang phục thị vệ, có ý bực dọc, nhíu mày sốt ruột. Cậu chàng trẻ nọ chuyển tay cầm đao, tay phải lần ở đai thắt giao lĩnh, rút ra một dấu đồng cẩn vàng khắc tỉ mỉ, đề chữ “Đại Nam hoàng đế”. Gã lính canh thoáng nhìn qua thẻ bài, khẽ quỳ xuống cúi đầu:

- Bẩm, xin ông tha tội, con có mắt như mù.

Miệng chàng trai trẻ nở nụ cười hiền hòa. Chàng không nói gì chỉ lắc lắc đầu.

- Đi thôi. Kẻo quận chúa lại đợi ngài.

Tên thị vệ gọi với từ phía trái cổng Quan Môn. Chàng trai kêu người quỳ đứng dậy rồi cũng hành bộ nhanh tới sát người đằng trước.

- Vương cũng kín tiếng quá rồi. Đến lính Quan Môn mà còn không biết mặt.

Chàng trai ý nhị cười mỉm, đánh mắt về phía người còn lại.

- Không biết là nhờ ơn ai mà Vương nhà mình mới có đãi ngộ tốt như thế?

- Lại có người sốt ruột dùm cho ta đây. Thật khiến ta cảm động.

- Ta làm gì có ý đó? - Người thị vệ sửng cồ lên chốc.

Minh Tri Vương nhún vai bước nhanh về phía trước, bỏ lại một câu đằng sau không rõ ý gì.

- Hoàng thành rộng lớn, ngươi làm sao tường tận tỏ tường?

Tiếng huyên náo từ Quan Môn dọc hết đường tới Điện Thiên Cung

- Đúng là hoàng thành. - Tên thị vệ đi cùng khẽ lẩm bẩm với Vương. - Lằng nhà lằng nhằng.

Hắn vốn sinh cùng năm cùng tháng với Vương phủ Minh Tri. Cha Vương vốn là đại công thần trong triều, nổi tiếng hiền hòa, tài đức vẹn cả đôi đường. Nhân năm đó sinh ra Vương, lại nghe bà bếp trong phủ cũng hoài thai, liền vui vẻ nhận hắn về làm hầu cận cho đích tử. Danh xưng là thế nhưng đối đãi với hắn thì không khác gì người trong nhà. Hắn với Vương cùng ăn cùng ngủ cùng luyện võ với nhau từ nhỏ tới lớn, vốn đã coi nhau như ruột già. Tính Vương thế nào, hắn còn lạ gì. Nếu không phải năm đó quận chúa vừa mắt với Vương, thì sớm Vương đã tự do bay nhảy khắp nơi. Ngặt nỗi, con bé quận chúa ngỗ ngược ngạo mạn đó chẳng biết trời cao đất dày, một mực Vương đi đâu lại theo tới đó. Hại Vương nhà hắn mấy năm nay chỉ quanh quẩn trong nhà, muốn ra khỏi phủ cũng phải lén lút đi từ cửa sau, lẻn chơi xa. Độ hai ba năm nay, tưởng đâu quận chúa đã quên hẳn Vương, thế mà lần này hoàng thượng lại đích thân ra chiếu lệnh gọi Vương vào thành. Danh thì là gặp mặt, thế mà địa điểm lại là Hậu Lâu. Đúng là lừa người, ai chẳng biết Hậu Lâu vốn là chốn ở của con nhóc tì kia?
 
Bên trên