Nắng tháng Sáu vàng ươm. Khung trời thiên thanh như được tráng một lớp gương trong trẻo. Gió từ bên triền đồi độ từ đầu tuần nay chỉ thổi toàn hơi nóng, hệt như phía triền bên kia đang giấu một lò máy sưởi khổng lồ. Thời tiết rất đẹp tuy thế ngột ngạt râm ran khắp chốn khiến chẳng một ai muốn bước chân ra khỏi nhà. Đường lớn từ đại lộ về làng vắng hoe, mà nếu có bóng người, thì hẳn người đó buộc phải đi bởi một chuyện “không thể không làm”. Cơn lười biếng đầu hè kéo không khí làng Haworth trở nên uể oải, trầm lặng hơn thông thường. Ấy thế, dường như tất cả chẳng ảnh hưởng gì tới căn biệt thự Stave của ông bà Thompson nằm gần phía gò đồi hướng nhìn ra biển. Tiếng huyên náo ầm ĩ bao giờ cũng kéo dài đến khuya muộn. Mà kể ra cũng hợp lý, nếu nhà ai cũng có tận 8 đứa trẻ như vậy, thì trời có sập cũng chẳng khiến gia đình bên đó bớt chuyện cho được.
- Này, này, này, ai cho La ăn kẹo dứa của Mi?
- Ranh! - Đứa bé trai tóc màu hung đỏ giơ lọ kẹo lên cao, tránh tầm với từ cô em gái. Đốm nắng hấp háy cười ánh trên lọ kẹo thủy tinh được thiết kế trông rất điệu - Ồ. - Thằng bé thích thú khi xoay lọ trong tầm tay, liếc thấy nhãn hiệu đính bên ngoài. - Kẹo nào của mày? Giờ nó là của tao!
Thằng bé lanh tay xoay mở nắp, nhón lấy viên kẹo bỏ tót vào miệng. Một tiếng “cốp” nghe giòn tan, hương vị chua chua từ siro dứa thoáng đã ngửi thấy ở khoảng cách gần.
- Đúng là “dố” dách! - Nó trệu trạo viên kẹo trong mồm, lắc đầu trêu tức.
- Mẹ mua cho em! Trả đây!
- Giỏi qua mà lấy.
Tiếng giày thình thịch dẫm trên thảm cỏ bên vườn táo phía sau căn biệt thự nhà ông Thompson. Gió lao xao đuổi theo chiếc váy hoa nhí của bé gái nhỏ con, có phần mảnh khảnh. Dưới cái nắng mặt trời và cuộc vận động ngoài ý muốn, làn da trắng thêm một phần đỏ hồng khỏe mạnh. Loáng chốc, đôi tóc con màu nâu sữa đã bết dấp dính mồ hôi, mà gương mặt con bé cũng đã đỏ lựng như chực khóc. Nó thở hồng hộc và tụt về phía sau. Trái ngược vẻ khó nhọc ấy, cậu trai còn lại hoàn toàn phấn khích với điệu bộ thách thức trẻ con. Mái tóc hung đỏ chải chuốt giờ đây bị gió đánh tán loạn ra sau, để lộ vầng trán cao tinh nghịch. Tiếng cười khanh khách hòa trong cái gió, vang vọng khắp mạn vườn.
- Tao tưởng mày đang theo đuổi hình tượng Mr. Darcy? Hai ngày đã cợt nhả trở lại rồi à?
Điệu bộ châm biếm trong câu nói vang lên từ một góc bóng râm trong sân vườn. La quay đầu lườm người đang lúi húi phơi quần áo. Rồi như chọc đúng điểm tự ái của đứa nhóc 15 tuổi, nó đứng khựng lại không thèm chạy biến đi nữa. La chờ em gái đuổi kịp tới nơi, dúi lọ kẹo vào tay con bé, hất cằm:
Cô chị cả nhà ông bà Thompson nở nụ cười khinh khỉnh trông theo toàn bộ khi lấy thêm một chiếc áo để cặp lên dây phơi. Nhóc La lúc này cũng đã từ phía vườn nắng bên ngoài mà đi sang xích đu treo ở phía râm chỗ chị Si. Nó ngồi phịch xuống, rút chiếc gương cầm tay trong túi quần trái, vuốt vuốt mớ tóc lộn xộn của mình.
- Tin tao đi, Mr. Darcy ạ. Mày có tóc hay không có tóc thì con bé nhà Wilson cũng không thích mày đâu.
- Này! - Nó quay phắt người, hét to.
Trong khi đó, cái Mi đã ôm bụng, cười ngả nghiêng ở phía xích đu còn lại.
- Mày còn cười?
- Chị Si ơi, bao giờ mới được ăn thế?
Si chưa thấy bóng dáng đã nghe rõ mồn một điệu liến thoắng của đứa em áp út. Khác với vẻ gầy còm, mái tóc vàng hoe xoăn xù trông ngây thơ rụt rè, nhóc Re lại là kiểu người dạn dĩ và ồn ào, đến mức, nếu cái làng Haworth không xếp cho nó thứ nhất thì họ cũng không nghĩ ra ai vượt được miệng nhóc ta cả. Giọng thằng bé hơi cao, dày và khỏe, thể như một cái cây bén rễ ở bìa rừng nào, vươn lên sừng sững. Chúng sang sảng, đôi khi sẽ khuếch đại không kiểm soát khi nhóc ta phấn khích hơn bình thường. “Cái Do thì ngược lại.” Chị Si lắc đầu nghĩ đến đứa út ít.
- Ôi trời ạ! - Giọng nhóc Re cắt đứt mạch suy nghĩ. - Ồ! Lọ kẹo dứa nhà Mimian cơ à?
- Một viên! Một viên thôi! Mi cho Re một viên thôi!
Cái Mi chu mỏ, ngoái đầu ra sau khi đang đứng trên xích đu để cột tóc cho chị gái. Mớ tóc dài của chị Si đã được nó tết gọn rồi búi lên cao.
- Em lại thèm vào đấy. - Nó “hừ” một tiếng nguýt về phía chị gái trên mình một tuổi. - Mà biết gì không? Ôi trời ạ! Em vừa tạt qua nhà Brian. Con chó Becgie nhà đó đẻ tận 5 đứa một lứa! Tin được không? Thật không công bằng! Chẳng hiểu sao mẹ lại không cho mình nuôi chó. Con Lucy nhà ông Drake đã sinh tới lứa thứ hai. Ông thích em phải biết, chỉ cần xin xỏ một chút kiểu gì ông cũng đưa liền một con. Thế mà mẹ lại không cho. Ôi trời ạ! “Không bao giờ. Không bao giờ!” - Nhóc nhại lại điệu bộ của bà Thompson. - Thế quái nào mà mẹ lại không cho nuôi chó khi bắt mình đi chăm tận năm con bò? Cả lớp em còn đúng thằng Gil, nhỏ Lilian là chưa nuôi. Ôi trời ạ! Thật không thể hiểu nổi. Bọn nó sẽ lôi chuyện này ra để mà nhạo em cho mà xem. Tại sao lại không cho nuôi nhỉ?
- Riêng việc mày liến thoắng đã hơn bốn con chó cộng lại rồi Re ạ. - Chị Si điềm nhiên mở miệng trong khi tay trái gạt lớp mồ hôi trên trán.
Nhóc ta nhún vai bỏ qua câu mỉa mai từ chị gái. Nhóc còn đống chuyện để kể, và cuộc vận động "nuôi chó” với mẹ mình, dừng lại tranh cãi với “bà cô già khó tính nhất vùng Haworth” này chính xác là lựa chọn chẳng khôn ngoan chút nào. Nhóc Re kéo lấy vai anh trai, cố thu hút khi La vẫn đang chưa hài lòng ở vùng tóc mai bên trái.
- Này! Anh tin nổi không? Ai cũng nuôi chó mà nhà mình thì không?
- Ai cũng nuôi cơ á? - La lặp lại, vẻ bất bình. - Thế thì nhà mình cũng phải có một con.
- Mày chưa quên vụ con Lucy táp bắp chân mày hả La?
- À… - Thằng nhóc sượng sùng. - Ừ nhỉ… Thế thì… - Mắt nó nơm nớp ngước lên, nháy liên hồi.
Re vốn đang bắt được đồng minh lại bị phá đám liền bá sát vai anh trai, dẩu môi.
- Kệ chị Si. Đúng là cái bà cô vừa già vừa ế.
- Nhưng mà đúng là giống Poodle xinh lắm. - Mắt cái Mi đã mơ màng. - Em sẽ đeo rọ mõm cho nó, chắc không sao đâu chị Si nhỉ?
- Đúng! Em bảo mà.
- Không, không, không. Đã nuôi thì phải nuôi giống Ngao Tây Tạng. Em sẽ huấn luyện nó nhảy qua lửa. - Don, một trong hai đứa út song sinh chạy ào như một cơn lốc.
Nó lại lén trốn mẹ đi chơi đá bóng với mấy đứa nhóc cùng tuổi trong làng. Bà Thompson đã cấm tiệt vì đi giữa trưa về cảm sốt cao mấy lần, thế mà chẳng quản nổi nhóc ta. Khác với người anh trai song sinh, Don trông mập hơn một chút, mái tóc dài buộc ở phía sau đầu màu đen như mun. Làn da cũng nâu sạm kiểu bánh mật vì phơi nắng nhiều.
- Hoặc là chạy đua với ngựa. Vui phải biết!
- Nhóc Do đâu? - Re mở miệng. - Tao còn chưa kịp kể cho nó nghe là thư viện tuần sau sẽ đóng cửa. Cô thủ thư Bertha còn nhờ tao hẹn nó vào thứ ba tuần sau nữa hãy tới.
- Em không biết. Từ lúc tỉnh dậy thì ảnh vẫn ở trên phòng đọc sách.
- Tao cá là tóc nó vẫn rối như hề cho coi!
- Không được nói Do như thế! - Mi phản pháo.
Trong khi đó, chị Si đã treo đôi tất cuối cùng lên dây. Chị chùi tay vào chiếc tạp dề quấn quanh hông, tặc lưỡi.
- Cái thằng này… Nó lại ngồi một mình à? - Chị quay người về hướng Don hỏi.
- Đâu, chị Sol qua hỏi ảnh về cách tập Harmonica. Mọi người không nghe tiếng léo nhéo đấy à?
- Ôi trời ạ! Thà tao bảo tao đang nghe tiếng bò rống còn hơn.
- Ai mới tập chẳng thế?
- Cũng công nhận vào sự tự tin của Sol thật. - Chị Si nhếch mép cười lẩm bẩm. - Phải tao, tao sẽ bỏ ngay từ bước đầu tiên khi thấy khả năng của mình như thế rồi.
- Chị Si! - Cái Mi kéo dài giọng, nhăn nhó không đồng tình.
Gió thổi một đợt hong khô mồ hôi lấm tấm sau cổ chiếc váy vải lụa màu xanh nhạt của Si. Chị hài lòng nhìn thành quả là quần áo thẳng tắp đu đưa trên dải dây phơi, rồi cúi người nhấc chiếc rổ nan nói to.
- Thôi được rồi. Mi, lên gọi Do xuống tầng làm đồ ăn trưa. Nhất định phải lôi bằng được nó ra khỏi phòng đấy. Nghe chưa? - Chị Si nhíu mày. - Mà không được. Re, mày đi theo cái Mi đi. Nội việc mày ở đó đã đủ khiến thằng nhóc đó phải bỏ ra khỏi phòng rồi. Sau đó thì mày với Don ra phía trang trại chú Roger, chú hẹn đưa đồ cho mẹ vào tầm mười giờ trưa. Trước đó thì mày nên tắm sạch sẽ đi Don ạ. - Chị Si không hài lòng nhìn quần áo nhếch nhác của đứa em. - Hôi rình! Còn La thì vào ướp thịt đi. Cái nhà này trừ mẹ ra thì chẳng ai ướp ngon hơn mày đâu. Ôi không biết con Fa đã làm tới đâu rồi. Lạy trời, mong sao cái lò nướng không bị nó đạp cho móp mồm hoặc hỏng nặng quá thể đáng.
***
Ông bà Thompson nhận nuôi tám đứa trẻ từ khi chúng còn nhỏ là câu chuyện vốn được đồn thổi khắp làng Haworth. Nó được nhắc đi nhắc lại dù đã cũ mèm. Mỗi khi một cuộc nói chuyện nào tới phần nhạt thếch và cạn chuyện, họ lại lôi lên, hào hứng kể về đủ thứ ở căn biệt thự cuối làng. Tiếng lành không ít, nhưng tiếng xấu thì cũng chẳng thiếu thốn gì.
“Mỗi đứa nhà đó một tính. Kể cũng lạ thật. Đều từ lúc còn đỏ hỏn cả đấy.”
“Tận tám đứa. Một ngày cái nhà đó mà sập bởi lũ trẻ đánh hỏng cốt thép thì tôi cũng chẳng ngạc nhiên gì đâu.”
Tất nhiên, dù đó là một phép phóng đại, nhưng không phải không có ý thật trong đấy. Ông bà chủ căn biệt thự Stave thì lại chẳng mấy khi bận tâm. Vì nếu mà có, thì hẳn vào 7 năm trước, bà đã không mang theo tận hai đứa trẻ song sinh trở về trong ngày bão gió như thế rồi.