Re:
Ấp tập viết
Tôi khuấy cốc trà gừng nóng cho tới khi mùi mật ong loang đầy không khí. Cuốn từ điển yêu thích đang mở đến dọc chữ V. Nắng chiếu qua tấm mành làm từ cánh hoa linh lan, đổ chéo trên bàn làm việc vốn chỉ là một gốc thông cổ sót lại. Nhiệm vụ ngày hôm nay là đọc hết cuốn từ điển này và chuyển dần sang “Dược thảo toàn thư”. Có lẽ đến cuối tháng, tôi có thể bắt đầu đặt bút để dịch cuốn sách sang cổ ngữ tộc mình. Lúc này, Andy, anh trai sinh đôi ra đời trước tôi ba ngày, trở về nhà, mùi đất rừng âm ẩm sau cơn mưa lớn tràn qua cánh cửa sồi. Hương sàn sạn và gỗ táo quen thuộc ám đầy không khí. Anh mang theo một con cú bị thương, trông nó có vẻ đã bị gẫy cánh nghiêm trọng vì cơn bão lớn đêm qua.
- Nó sẽ ổn chứ? - Andy hỏi dồn khi đưa con cú cho tôi.
- Anh tìm nó ở đâu vậy?
- Nó rơi ở gốc sồi đỏ chếch trái rừng, chỗ gần chái nhà của cô Meena.
- Ừm hứm? – Tôi nhíu mày. – Lý ra anh không nên tới chỗ đó.
Andy gãi đầu một cách dè dặt, trong khi tay còn lại lúng túng mân mê dọc chỉ quần.
- Ờ… thì…
Tôi không tiếp lời, đi về phía gian trong lấy hộp cứu thương gồm các tiên thảo và bông băng làm từ lá.
- Em không nói lại lần nữa đâu.
- Một tỉ lần câu này rồi. – Andy lẩm bẩm khẽ như muỗi kêu.
- Anh bảo gì cơ?
Andy lắc đầu và nở một nụ cười gượng gạo.
- Anh đủ biết, chúng ta và lũ Tiên bốn cánh xấc xược đó vốn chẳng ưa nhau. Mà… - Tôi dừng lại một chút khi dùng gỗ nẹp cho con cú. – Chị Clara nói hẹn gặp anh ở hồ Đá Quý gần mạn Cung Điện, anh nên đi sớm một chút. Có vẻ là việc nghiêm trọng liên quan tới sân khấu liên hoan cuối năm của khu rừng. Chiều tối qua buổi tổng duyệt đã bị hoãn, đấy là em nghe nói thế, chứ cả tuần nay em chưa đặt chân ra khỏi nhà. Mà kể cả không thế, thì anh cũng nên đi sớm, mấy chị phù thủy chẳng bao giờ ưa tiên lùn tới trễ bao giờ và… Hừm… - Lần nữa, tôi lướt nhìn Andy từ đầu tới chân và đặc biệt cau mày khi thấy đôi ủng in bùn trên sàn gỗ. – Thay quần áo nữa. Trông anh tởm quá đi mất.
Trái ngược với suy nghĩ của tôi, vẻ như Andy hoàn toàn sung sướng khi tôi nặng lời. Ngay lập tức, không một động tác thừa, anh ta quay phắt người chạy ngay ra khỏi căn nhà. Tôi lắc đầu và đẩy cặp kính lên trên sống mũi lẩm bẩm.
- Anh em thế đấy.
- Nó sẽ ổn chứ? - Andy hỏi dồn khi đưa con cú cho tôi.
- Anh tìm nó ở đâu vậy?
- Nó rơi ở gốc sồi đỏ chếch trái rừng, chỗ gần chái nhà của cô Meena.
- Ừm hứm? – Tôi nhíu mày. – Lý ra anh không nên tới chỗ đó.
Andy gãi đầu một cách dè dặt, trong khi tay còn lại lúng túng mân mê dọc chỉ quần.
- Ờ… thì…
Tôi không tiếp lời, đi về phía gian trong lấy hộp cứu thương gồm các tiên thảo và bông băng làm từ lá.
- Em không nói lại lần nữa đâu.
- Một tỉ lần câu này rồi. – Andy lẩm bẩm khẽ như muỗi kêu.
- Anh bảo gì cơ?
Andy lắc đầu và nở một nụ cười gượng gạo.
- Anh đủ biết, chúng ta và lũ Tiên bốn cánh xấc xược đó vốn chẳng ưa nhau. Mà… - Tôi dừng lại một chút khi dùng gỗ nẹp cho con cú. – Chị Clara nói hẹn gặp anh ở hồ Đá Quý gần mạn Cung Điện, anh nên đi sớm một chút. Có vẻ là việc nghiêm trọng liên quan tới sân khấu liên hoan cuối năm của khu rừng. Chiều tối qua buổi tổng duyệt đã bị hoãn, đấy là em nghe nói thế, chứ cả tuần nay em chưa đặt chân ra khỏi nhà. Mà kể cả không thế, thì anh cũng nên đi sớm, mấy chị phù thủy chẳng bao giờ ưa tiên lùn tới trễ bao giờ và… Hừm… - Lần nữa, tôi lướt nhìn Andy từ đầu tới chân và đặc biệt cau mày khi thấy đôi ủng in bùn trên sàn gỗ. – Thay quần áo nữa. Trông anh tởm quá đi mất.
Trái ngược với suy nghĩ của tôi, vẻ như Andy hoàn toàn sung sướng khi tôi nặng lời. Ngay lập tức, không một động tác thừa, anh ta quay phắt người chạy ngay ra khỏi căn nhà. Tôi lắc đầu và đẩy cặp kính lên trên sống mũi lẩm bẩm.
- Anh em thế đấy.