Ấp tập viết

Tham gia
12/2/22
Bài viết
13
Gạo
8,0
Re: Ấp tập viết
Tựa đề (tiểu thuyết): Trùng Quần (The Swarm)
Thể loại: siêu nhiên, tận thế, tôn giáo pha kinh dị
Dẫn:
Hắn chui ra khỏi gò đất rồi đưa mũi lên không trung và tận hưởng bầu không khí trong lành, đã hơn 700000 năm rồi hắn mới có được cảm giác ấy. Một con bướm đêm đậu lên bàn tay gân guốc, xương xẩu của hắn rồi bay đi, hắn mỉm cười khoái chí. Bỗng có tiếng người hô: "остановка! покажи мне свою руку!"*, hắn quay lại rồi tiến tới kẻ ấy, "я предупреждаю вас"** - tên lính nói trong lúc run tay nạp đạn. Một tiếng nổ lên, rồi hai tiếng, ba tiếng. Hắn vươn bàn tay và bóp cổ tên lính, từ bàn tay đầy xương ấy ứa ra cơ số côn trùng như ruồi, muỗi, bọ hung,... chúng tràn vào một tên lính xấu số, số khác len lỏi vào bộ giáp để tận hưởng bữa tiệc. Sau một lúc cơ thể hắn hóa thành bầy côn trùng và ôm chặt lấy cơ thể nạn nhân, ngấu nghiến nó, sau khi bầy côn trùng tan đi, tên lính chỉ còn lại bộ xương khô trắng hếu còn hắn thì có một thân hình lực lưỡng, cao hơn 1,8 mét, vai rộng da trắng hồng hào.
Đi qua cánh rừng thì hắn thấy một doanh trại, bên trong những chiếc xe tải là một vị tướng đang chuyển giao vũ khí công nghệ mới, vị tướng ấy nhanh chóng kí tên đóng dấu rồi đi vào lều của những tên tù binh mới bị bắt.
Có vẻ như ta đến hơi trễ, hắn thầm nghĩ rồi lao về phía trước và hóa thành bầy ruồi, luồn lách qua đám lính canh, lều cấp dưỡng để đến với lều tù binh. Lúc này hắn mới hóa thành hình dạng con người của mình và nhìn rõ khuôn mặt vị tướng, y có chòm râu dê, mũi khoằm, khuôn mặt gân guốc, mắt đục vàng, vị tướng cười và dang đôi tay ôm lấy hắn.
"Beelzebub, rất vui được gặp lại anh" - vị tướng nói
"Ta cũng vậy, Azazel, anh nói đúng, nơi đây thực sự là thiên đường thứ 2, thậm chí còn hơn nữa ấy chứ" - hắn trả lời - "Một ngày nào đó, sẽ không lâu nữa đâu, chúng ta sẽ phá xích và giải thoát cho những anh em của mình và biến Trái đất này thành nhà"
"Bọn chúng thật ngu ngốc, được Cha ban cho thân xác này, hành tinh này, còn gì tuyệt vời hơn? Vậy mà chúng lại biến nơi đây thành một hố phân theo đúng nghĩa. Đã đến lúc chứng minh cho Cha thấy chúng ta mới là Người thừa kế thực sự. Nhưng trước hết, tôi muốn hỏi anh một câu: Anh thích ăn vặt vào buổi đêm chứ?" - vị tướng vừa hỏi vừa liếc mắt nhìn hai tên tù nhân bị trói chặt và bịt miệng.
"Tất nhiên" - Hắn cười rồi cả hai cùng nhào tới đánh chén no nê.

* "Đứng lại! Cho tôi thấy tay!"
** "Tôi cảnh báo!"
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Hế lô bồ ~~~ Bồ ơi, nếu mà được thì bồ đăng truyện này lên phần truyện dài hoặc truyện ngắn nè, thì sẽ được mọi người chú ý hơn á, còn nếu đăng trong trò chuyện Ấp thì nó sẽ bị ẩn tiêu đề của bồ á. Với cả :))))) cân cả từng POV của bồ trên Ấp thì hơi nặng để mình có ý kiến, có gì thì bồ cứ chạy truyện dài, mình sẽ tạt qua hóng thử heng, cho nó đỡ bị trôi bài nữa á
Tựa đề (tiểu thuyết): Trùng Quần (The Swarm)
Thể loại: siêu nhiên, tận thế, tôn giáo pha kinh dị
Dẫn:
Hắn chui ra khỏi gò đất rồi đưa mũi lên không trung và tận hưởng bầu không khí trong lành, đã hơn 700000 năm rồi hắn mới có được cảm giác ấy. Một con bướm đêm đậu lên bàn tay gân guốc, xương xẩu của hắn rồi bay đi, hắn mỉm cười khoái chí. Bỗng có tiếng người hô: "остановка! покажи мне свою руку!"*, hắn quay lại rồi tiến tới kẻ ấy, "я предупреждаю вас"** - tên lính nói trong lúc run tay nạp đạn. Một tiếng nổ lên, rồi hai tiếng, ba tiếng. Hắn vươn bàn tay và bóp cổ tên lính, từ bàn tay đầy xương ấy ứa ra cơ số côn trùng như ruồi, muỗi, bọ hung,... chúng tràn vào một tên lính xấu số, số khác len lỏi vào bộ giáp để tận hưởng bữa tiệc. Sau một lúc cơ thể hắn hóa thành bầy côn trùng và ôm chặt lấy cơ thể nạn nhân, ngấu nghiến nó, sau khi bầy côn trùng tan đi, tên lính chỉ còn lại bộ xương khô trắng hếu còn hắn thì có một thân hình lực lưỡng, cao hơn 1,8 mét, vai rộng da trắng hồng hào.
Đi qua cánh rừng thì hắn thấy một doanh trại, bên trong những chiếc xe tải là một vị tướng đang chuyển giao vũ khí công nghệ mới, vị tướng ấy nhanh chóng kí tên đóng dấu rồi đi vào lều của những tên tù binh mới bị bắt.
Có vẻ như ta đến hơi trễ, hắn thầm nghĩ rồi lao về phía trước và hóa thành bầy ruồi, luồn lách qua đám lính canh, lều cấp dưỡng để đến với lều tù binh. Lúc này hắn mới hóa thành hình dạng con người của mình và nhìn rõ khuôn mặt vị tướng, y có chòm râu dê, mũi khoằm, khuôn mặt gân guốc, mắt đục vàng, vị tướng cười và dang đôi tay ôm lấy hắn.
"Beelzebub, rất vui được gặp lại anh" - vị tướng nói
"Ta cũng vậy, Azazel, anh nói đúng, nơi đây thực sự là thiên đường thứ 2, thậm chí còn hơn nữa ấy chứ" - hắn trả lời - "Một ngày nào đó, sẽ không lâu nữa đâu, chúng ta sẽ phá xích và giải thoát cho những anh em của mình và biến Trái đất này thành nhà"
"Bọn chúng thật ngu ngốc, được Cha ban cho thân xác này, hành tinh này, còn gì tuyệt vời hơn? Vậy mà chúng lại biến nơi đây thành một hố phân theo đúng nghĩa. Đã đến lúc chứng minh cho Cha thấy chúng ta mới là Người thừa kế thực sự. Nhưng trước hết, tôi muốn hỏi anh một câu: Anh thích ăn vặt vào buổi đêm chứ?" - vị tướng vừa hỏi vừa liếc mắt nhìn hai tên tù nhân bị trói chặt và bịt miệng.
"Tất nhiên" - Hắn cười rồi cả hai cùng nhào tới đánh chén no nê.

* "Đứng lại! Cho tôi thấy tay!"
** "Tôi cảnh báo!"
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Mica nghiêng đầu nhìn qua song cửa. Lớp mưa bụi nghiêng nghiêng trong cơn giá đầu mùa đổ bên ngoài hiên. Em trông rõ những nét gạch xám bạc nối nhau nổi trên một lớp tường ẩm loang lổ phía đối diện nhà. Sự liên tục ổn định khiến em nhìn lâu không chớp mắt, như thể nếu nhắm mắt trong khắc kế tiếp, sẽ có điều gì, một cơn gió mạnh chẳng hạn, xô đổ dòng mưa ấy và thế là em chẳng may bỏ lỡ dòng mưa của mình. Mica không thích điều đó.

  • Cậu biết tại sao lũ sẻ không dừng lại kể cả khi trời mưa không?
  • Lũ sẻ không dừng lại á?
  • Ừ, nhìn kìa.

Mica đổi hướng nhìn, chỉ về đôi con sẻ đang bay trong màn mưa bạc màu. Không ai nghe thấy tiếng chiêm chiếp, chỉ có âm vọng rì rào xa xăm. Đôi sẻ bay những đoạn ngắn, chẳng có vẻ gì khác lúc trời hãy còn nắng, có chăng là vẻ hơi nặng nề từ cách bay. Mica dõi theo chúng nhảy trên những mái tôn xanh, dưới dăm cột thu lôi, vỗ cánh bỏ qua đôi gốc cây tán rộng.

  • Chắc chúng chưa tìm được chỗ trú hợp ý.

Mica gật gù. Em quay lại với dòng mưa cũ, nhưng lúc này em không còn nhớ đâu là dòng mưa của mình. Đáng lý em không nên để ý tới lũ sẻ.

  • Tớ mất dấu dòng mưa của tớ rồi.
  • Không có đặc điểm nhận diện à? Nếu là của cậu thì cậu phải nhìn ra chứ.
  • Tớ không biết nữa, chúng giống nhau quá.
  • Thế thì đó không phải của cậu rồi. Vì nếu là của cậu, cậu sẽ cảm thấy nó ngay. Ngay tắp lự.
Mica thở dài.

  • Mà kể cả khi tớ có đóng hộp dòng mưa, cất đem về nhà thì dòng mưa cũng không phải của tớ.

Không có tiếng trả lời đáp lại. Mica nghe tiếng loạt soạt của trang sách và âm kim loại từ một chiếc hộp bút sắt cũ.
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Axen mơ thấy mình nằm trong tâm một ngọn lửa. Ngọn lửa lớn, bập bùng cháy, vươn cao hun xém sạm trần nhà. Axen ngẩng mặt lên nhìn những đốm tròn xám đen loang lổ. Ngồi từ trong này, nàng cũng không nhìn rõ được khung cảnh bên ngoài, tất cả chỉ mờ mờ trong hơi nóng tỏa ra. Dù lửa cháy lớn nhưng lạ rằng nó không bén lung tung ra ngoài vòng tròn bao lấy nàng. Nó cũng không mang sắc đỏ vàng chóe thường thấy trong dăm đám cháy khác. Xung quanh nàng chỉ có một màu xanh dương ảm đạm - kiểu màu xanh của lửa bếp ga - từ tốn và an toàn. Dùng từ “an toàn” nghe có vẻ không hợp lý, nhưng không hiểu sao, đó lại là cảm giác của Axen.

Axen biết mình đang trong cơn mơ. Nàng tự hỏi, mình có thể tự tỉnh dậy hay không, ấy thế, dường như toàn bộ sự tập trung đã nằm trọn vẹn trong tính kỳ lạ của ngọn lửa kia. Nàng thấy mình chìm trong ngọn lửa, nhìn về ngọn lửa, nghĩ về ngọn lửa, lắng nghe ngọn lửa. Nàng không tỉnh dậy nổi. Không ai đánh thức nàng và bản thân nàng thì không có khả năng để thoát khỏi cơn mơ. Nàng không đổ lỗi, nhưng giá có ai kiên nhẫn gọi nàng dậy, thì thật tốt.

Axen không cảm thấy nóng như lý ra phải cảm thấy. Nàng đổ tại cho giấc mơ không thực. Nhưng kể cả thế, thì thật lạ khi nàng mơ thấy mình trong tâm ngọn lửa mà lại không thấy nóng. Nàng không biết giấc mơ tới để làm gì - ngẫu nhiên lấp đầy giấc ngủ trống, hay để kéo nàng tỉnh dậy vì chính sự vô lý của nó? Axen hoàn toàn không biết. Nàng bó gối trong tâm vòng tròn lửa, mơ màng trông ra, nghĩ rằng mình sẽ sớm tỉnh dậy mà thôi. Dù chẳng có ai tới gọi.
Cảm hứng Axen: nhân vật trong "Giamilia truyện núi đồi và thảo nguyên"
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Nắng trải trên vòm cây, lốm đốm đổ hạt trên một gò đồi xanh cỏ. Ánh lục nhạt màu mờ trên tấm phim em chụp. Một bức ảnh cháy sáng nửa tấm do buồng máy hở. Em bật cười và lắc cánh tay về phía tôi. “Nhìn này, Anh có nhớ không? Hồi này là hồi mình đi chụp ở sau nhà ấy”. Tiếng em xa xôi, thể như nằm bên ngoài thế giới. Chúng vang vọng, cao và tươi sáng tới mức tôi cảm tưởng mình không phải là người trong câu hỏi của em. Tôi cười và vờ như không thấy sóng đã đánh mình xa khỏi bờ.
“Ừ”.
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Lola áp điện thoại vào má trái lần thứ bảy trong ngày. Không khác những cú gọi khác, đầu dây vẫn đều đều giọng điệu nhã nhặn của nhân viên tổng đài. Lola chờ cho tiếng tút máy cuối cùng vang lên, cô buông điện thoại, nhìn trân trân lên trần nhà. Ánh sáng không chiếu qua tấm rèm, chỉ lợt lạt phủ mờ mờ lên căn phòng, đủ để biết trời chưa tối. Lola rõ chuyện đầu dây sẽ không có người nghe. Dãy số cô bấm không phải là dãy số điện thoại quen thân, chúng ngẫu nhiên, đến độ, đôi khi đầu số còn không thuộc vùng nội địa.

Lola nhắm mắt nhấn dãy mới ở lần thứ tám. Lần này tiếng tút máy dài, ngắt ngoãng thành nhịp ổn định. Thể như tiếng thở của người đã vào giấc sâu.

  • Alo? - Giọng nói của ai đó mới tỉnh ngủ.

Đàn ông, chững tuổi, chắc chừng ngoài ba mươi. Lola nghĩ anh ta đang mặc chiếc quần xà lỏn kẻ sọc caro, đầu tóc bù xù đi kèm áo cổ cồn sẫm màu nhàu nát. Có lẽ anh vừa giật mình tỉnh giấc bởi tiếng chuông điện thoại để đầu giường. Cơn mơ màng khiến anh chàng không kịp nhìn dãy số lạ, anh ta kéo màn hình và áp điện thoại vào má trái, giống như cô hiện giờ. Lola không đáp lời.

  • Alo?

Âm giọng cao hơn, và cô nghĩ hẳn sẽ có ít nhất một hai tiếng chửi thề.

  • Alo? Ai đấy? Nhầm máy à?

Tiếng cúp máy liền sau đó. Không có lời chửi thề, cũng không có sự kết nối vô tình nào như trong tiểu thuyết. Lola bật cười vì ý nghĩ dở hơi của mình. Cô hít một hơi và nhổm người dậy khỏi chiếc giường êm. Và ấm.

“Ngoài trời thì lạnh.” Lola nghĩ ngợi khi kéo rèm sang hai bên.

Trời ren rét, không có nắng và mây thì đùng đục màu sữa pha loãng. Gió nhiều hơn cô tưởng, lẽ thế Lola vừa mở cửa sổ thì liền đóng lại tức khắc.

  • Trời rét, đừng mở cửa. - Chồng Lola đừng ở ngoài phòng nói vọng vào trong. Anh dừng lại một chút nhìn cô rồi đi lên lầu trên. - Anh có việc nên sẽ xuống muộn một chút, em cứ ăn trước cũng được.

Lola cố ý để hé một chút cửa, rồi cẩn thận đóng rèm.

“Sẽ thoáng hơn mà không lạnh quá”.

*
Lola nhìn vào điện thoại khi đang nấu cơm. Cô chờ cú gọi của người cô đã ấn linh tinh lúc chiều. Trong tám số bấm, chỉ có một người bắt máy. Lola thích những sự ngẫu nhiên. Đặc biệt, nếu chúng còn đem tới những thứ vượt ngoài kỳ vọng, hoặc, không nằm trong kỳ vọng, đến mức tức cười.

Không có tiếng chuông đổ cho đến khi kim đồng hồ chỉ tới sáu giờ tối.

Lola quay trở lại phòng. Căn phòng tối không cần buông rèm. Đèn đường chỗ cô đã hỏng, vì một lẽ gì đó mà cô không biết. Có lẽ vì đóng cửa sổ kín quá, Lola cũng không nghe thấy âm thanh nào từ bên ngoài. Ngoại trừ tiếng rì rào ồn ã trong đầu cô. Cô tưởng tượng thấy có tiếng điện thoại. Cảnh cô bắt máy, cô nói gì đó, và bên kia đáp trả một tràng cười, ai đó tiếp lời. Biết đâu cô sẽ ngoại tình với anh chàng? Lola không rõ, nhưng khung cảnh đó trông có vẻ tốt hơn hiện giờ.

Cô bấm máy gọi cho chồng.

  • Alo? Em cần gì? - Âm giọng ân cần của anh nghe mệt mỏi tới phát bực. Lola tự hỏi vì sao anh lại hỏi cô “em cần gì?”.
  • Em không cần gì. - Cô đáp gọn lỏn.

Lola cúp máy khi nghe một tràng cười khó hiểu từ phía đầu dây.

  • Lola!

Tiếng gọi của chồng cô vọng từ trên tầng.

  • Ừ.
  • Ổn cả chứ em?
  • Ổn.

Lola đáp bằng giọng lạnh tanh.

  • Anh sẽ xuống sớm, trên này đang nhiều việc quá. Em gắng chờ một chút nhé.
  • Không sao đâu.

Cô cố nói dối bằng giọng tươi vui, nhưng không hiểu sao tất cả phát ra khỏi khuôn miệng nghe khô khốc như tiếng đá lạo xạo dưới bờ giếng hoang.
Sáu rưỡi thì điện thoại Lola đổ chuông. Số lạ, không phải dãy số cô bấm ở lần thứ tám. Lola bắt máy.

  • Alo?

Đầu dây có tiếng thở khẽ. Chúng hơi sửng sốt, và rồi ổn định trở lại.

  • Alo? - Lola lặp lại. - Cậu bấm số linh tinh phải chứ?

Câu hỏi của Lola rơi vào thinh không. Cô không cúp máy, cũng không nói gì thêm. Bên kia đầu dây vẫn là tiếng hít thở đều đặn. Lola cảm tưởng mình đang dồn người ở đầu dây vào đường cùng. Cô sẽ có câu trả lời, hoặc chỉ là tiếng cúp máy lạnh lùng. Có tiếng động, thể như người bên đầu dây đã gác điện thoại sang một bên, nhưng không dập máy.

  • Này. Cậu vẫn đang nghe phải không?

  • Cậu cũng bấm số và vô tình số lần này có người bắt máy, cậu không ngờ tới đúng chứ?
  • Thôi nào, hãy thừa nhận đi. Tôi đang nói trúng phóc.
  • Tại sao cậu lại không dập máy nhỉ?
  • Tôi không có manh mối để hình dung ra cậu.
  • Nhưng chắc có lẽ đầu cậu sẽ bù xù. Thông cảm, tôi có chứng ám ảnh về đầu tóc.

Lola độc thoại một lúc lâu. Cô nói về việc người đó vì sao lại gọi điện bấm số linh tinh. Phía đầu dây đã không còn nghe tiếng hơi thở, nhưng thời gian nghe máy vẫn đang tăng dần.

  • Suy luận của tôi đúng phải không?

Lần này người bên kia đã cúp máy. Tiếng cúp lạnh lùng, và màn hình điện thoại trở về trạng thái khóa thông thường. Lola chưng hửng và bất chợt bật cười. Đến mức, chồng cô mở cửa tầng trên và gọi vọng xuống.

  • Lola?
  • Ừ?
  • Ổn cả chứ.
  • Ổn.

Chồng cô đóng cửa. Lần này anh nghe tiếng cô huýt sáo.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
  • Nếu mày đã ra sống ở đảo thế này, rồi sẽ có lúc mày thèm một chuyến đi nữa, tiếp tục tới nơi không ai từng biết về mày. Trắng xóa và sạch tinh tươm.

  • Nếu mày đã ra sống ở đảo thế này, rồi sẽ có lúc mày thèm một chuyến đi nữa, tiếp tục tới nơi không ai từng biết về mày. Trắng xóa và sạch tinh tươm.
  • Mày lại tính rời đi?
Gã không đáp lại câu hỏi, nhìn về phía đường chân trời đổ một màu hồng sậm. Anh chàng kế bên chờ đợi một lúc rồi cúi đầu thở dài gật gù:
  • Ừ. Cũng không sao. Còn sống là còn hy vọng.

Gã bật cười, đáp nhanh với vẻ mỉa mai:
  • Không phải ngược lại à?

Anh chàng nhíu mày, nghiêm khắc nhìn gã trong chốc lát. Độ tới khi gã thu lại nụ cười, gã đập một tay lên vai anh thì thầm:
  • Yên tâm, tao không đi được đâu. - Gã xoa ngón trỏ và ngón cái với nhau. - Không có tiền.

Gã là Weirdo. Weirdo không phải tên gã, nhưng vì chẳng ai biết phải gọi gã là gì, nên dân bản địa lấy dòng chữ trên áo gã hay mặc mà gọi. Gã không từ chối tên đó. Người dân vẫn thường gật gù thì thầm với nhau rằng cái danh xưng vô tình ấy thế mà lại ứng với gã lạ lùng. Gã xinh đẹp, cách nói có vẻ không hợp lý với một người đàn ông đã bước sang tuổi gần ba mươi. Nhưng trông dáng vẻ mảnh khảnh, thon thả, cao lêu nghêu gần mét tám của gã thì khó cách nào dùng từ khác cho được. Gương mặt gã trái xoan, dù đã cắt đầu húi cua nhưng vẫn mang một vẻ mong manh lạ thường - một vẻ mà lý ra với người cục cằn như gã, chẳng thể nào mang được cảm giác đấy. Đường viền cằm của gã rất đẹp, đẹp kiểu con gái, thon, nhất là khi gã cười trông mặt gã xinh đẹp tệ. Gã để ria, nhưng nhìn ria mép lại trông không thật, chỉ như cố dán thêm vào mà thôi. Tay, chân trắng ngần, dài, săn chắc của gã nhìn không ra kiểu người lao động, hay đụng tới việc nặng. Nếu không phải từng thấy gã bê vác xây quán trà thì có khi người ta sẽ nghĩ gã là cậu công tử bột của họ nhà nào nổi tiếng trên đất liền.

Gã đến đảo khoảng vài tháng trước. Mặc một chiếc áo dài tay in nghiêng chữ weirdo màu trắng, sơ mi mặc ngoài, đi kèm quần lửng jean. Gã ít khi thay đổi bộ đồ này, gần như là không. Hiếm hoi người ta sẽ thấy một bộ đồ ngủ khác tuềnh toàng hơn nếu đi tít ra mũi đảo vào bình minh. Gã ngồi trên mỏm đá, đặt bên cạnh là một đôi guốc đỏ, ôm lấy đầu gối và ngóng vọng ra khơi xa.

Không ai biết gã nghĩ gì.

  • Uống chứ?
Anh chàng không phải dân bản địa ngó nghiêng trên quầy bar.
  • Có gì?
  • Hibiscus? Kỷ tử? Gừng? Sáng sớm uống gừng sẽ nóng rực người. An toàn thì lại hoa cúc với lài thôi.
  • A! Cậu chàng này lại tới đấy à?
Anh chàng nghiêng đầu ngạc nhiên nhìn qua ô cửa sổ quán trà, trông thấy người mới khẽ gật đầu với cụ bà vẻ đã gần bảy mươi.
  • Chào cụ. Cụ có cần cháu sửa lại cái chuồng gà không nào?
  • Cảm ơn anh. Không có con gà nào sổng. Tròn đủ một chục.

Họ hàn huyên một lúc rồi rời đi. Anh ta liếc nhìn gã Weirdo đã để về phía anh một cốc trà nghi ngút khói. Mùi hương nhài.
  • Quan hệ tốt gớm? - Gã hỏi trong khi dọn lại quầy. Tiếng nước rửa kêu từ phía bồn trong.
  • Nhờ ơn mày thôi.

Gã bật cười.
  • Ai bảo mày ra đây?
Anh chàng không nói lời nào đáp lại.
  • Dỗi à? - Gã tiếp tục rửa bình, hỏi với giọng điệu châm chọc.
  • Tao thèm vào.
Người dân biết Weirdo có một anh bạn hay ra thăm. Khác với gã, anh chàng thân thiện và hiền lành. Một người quảng giao với gương mặt dễ mến. Nhưng có lẽ cũng lây tính của người bạn, anh bảo họ gọi mình là Rabbit. Anh chàng thường mặc sơ mi trắng đóng thùng trong quần âu. Bao giờ cũng vậy, lúc nào cũng chỉn chu, sạch sẽ, các cụ bà trên đảo thích anh lắm, vẫn thường hỏi anh đã có mối chưa và nhắm anh làm cháu rể.
  • Thế đã ưng cô nào?
Anh chàng cười khẩy nhìn đứa bạn.
  • Xem lại ai đang nói kìa.
  • Tao không đụng tới gái.
  • Ồ, ra là vậy.

Rabbit nhướng mày nhấp môi. Trà nóng vừa, mùi thanh thanh quen thuộc.
  • Thật đấy! - Một gã có vẻ làm nông chạy ngồi kế cạnh Rabbit. - Có mấy lần tôi rủ cậu ta tới lễ hội làng, cậu ta chẳng để ai vào mắt. Với cái kiểu cậu ta thì ối người mê, nhưng đến nói cậu ta cũng lười mở miệng.
  • À, ra là vậy. - Rabbit nhoẻn miệng cười, nheo mắt nhìn Weirdo.

Gã đã rửa xong đồ, quay người nhún vai nhìn Rabbit.
  • Uống gì không? - Gã nhìn về phía cậu trai làm nông.
  • Không. Tôi làm gì có tiền uống trà buổi sớm. Weirdo đúng là weirdo. Chả ai lại mở quán trà nằm tít trong ngõ, lại còn ở đảo thế này. Cậu đúng là… Thừa tiền.

Nói rồi, gã trai bỏ đi, sau khi vỗ vai chào hỏi với Rabbit.
[/spoiler]
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Kim gặp người đó vào ngày cuối học kỳ năm lớp mười.

Chuyện bắt đầu khi cậu dợm bước qua giá sách thứ ba trong thư viện. Cậu cố gắng giảm toàn bộ mọi âm thanh mà mình có thể phát ra, kể cả hơi thở hay những bước chuyển nhấc chân. Trong ký ức, dường như không khí có chút lạnh lẽo, cậu nhớ mình đã rùng mình một chút. Ngoại trừ tiếng giở sách loạt soạt, âm gõ phím lạch cạch của cô thủ thư, không có tiếng động nào khác vang lên.

Kim tiến tới dãy bàn cuối kệ sách - nói là dãy bàn nhưng thực ra chỉ là bệ cửa sổ lớn, Kim tự lấy thêm ghế ở phía ngoài để tạo thành chỗ ngồi. Đây là nơi trốn lý tưởng của Kim mỗi lần cậu tới thư viện. Sắp tới nơi quen thuộc, một cảm giác vui vẻ dâng lên như ngọn lửa nhỏ, bước chân cậu nhanh hơn, và nếu nhớ không nhầm, Kim đã nhảy chân sáo tới hai bước. Ấy thế, khi vừa đến nơi, cậu chợt dừng khựng lại.

Ánh mắt của bạn học sinh đối diện mơ màng đến mức dường như tiêu điểm lệch đi đâu đó, dù rõ ràng đôi mắt ấy đương trực tiếp nhìn vào Kim. Kim đứng im, hoàn toàn bất động, dường như đã không chớp mắt tới một lần. Đã có người ở đó trước cả cậu, một người đã tìm thấy chỗ trốn của riêng cậu. Tiếng đồng hồ gần đó vang lên, trong khi những tạp âm khác lướt ngang qua hai người. Cậu chàng kia sững sờ đôi chút, nhưng cũng nhanh chóng cúi đầu, chừng ý chào, rồi tiếp tục tập trung vào trang truyện dang dở nằm trên đùi.

Kim hơi ái ngại, nhưng đã tới nơi rồi, cậu cũng không muốn rời đi. Nếu rời đi… Xem chừng cũng không phải cho lắm. Kim không làm gì để cảm thấy sợ hãi giật mình. Ấy thế, không hiểu sao, cảm giác ngại ngùng vẫn xuất hiện.

Tiếng tích tắc đồng hồ. Kim cũng bắt đầu chìm mình trong những trang sách. Giọng kể chuyện, âm thanh và hình ảnh nổi trên con chữ, kéo cậu sang một thế giới khác. Nơi cậu không là cậu, sống một đời khác, khóc và cười trong một câu chuyện khác, và bằng cách nào đó cuộc đời ấy phần nào đang phản chiếu những gì cậu không gọi tên được ở cuộc đời thực tại này. Kim thở khẽ khàng và lật trang nhanh hơn khi tới khoảng giữa. Kim muốn đọc tiếp nhưng đã quá giờ cậu có thể ở lại.

Lúc đứng dậy, Kim cố gắng giả vờ không nhìn sang người bên cạnh. Có vẻ chừng tuổi cậu. Cách đọc sách hơi khom người, cần cổ trắng để lộ trong ánh nắng trải từ ngoài. Mái tóc nâu và xoăn, có lẽ là ra tiệm làm. Kim nghĩ tới giống chó poodle, đáng lý không nên nghĩ như vậy. Cậu chàng bắt sáng lạ lùng, tới mức Kim tưởng chính cậu ta đang tỏa ra một thứ ánh sáng nào đó. Cậu chàng chuyển động đầu, ngẩng lên nhìn về phía Kim. Có chút đột ngột tới mức Kim không kịp chuyển dời tầm mắt. Cứ thế cậu rơi vào đôi mắt sâu phía đối diện. Dưới cái nắng, màu hổ phách trong trẻo mơ màng cuốn lấy cậu. Kim lướt qua những đường nét gương mặt không quá nổi bật nhưng ghép lại mang cảm giác hài hòa lạ thường. Bờ môi hơi mở, lộ một khoảng trống nhỏ. Kim để mắt tới đường viền hàm thon gọn, qua cổ tay mảnh khảnh chống bên dưới, nhìn xuống yết hầu đứng im của cậu chàng xa lạ. Kim khẽ nuốt nước bọt. Một cảm giác kỳ lạ khiến cậu thấy mình đứng sững bất động. Đợi tới khi bừng tỉnh, Kim thấy mặt mình nóng bừng, cậu vội vàng cúi đầu, gương mặt tỏ ý áy náy, rồi bối rối quay người.

Không hiểu sao dù không nhìn thấy nhưng Kim vẫn luôn nhớ rằng dường như người kia đã giấu một nụ cười khẽ sau lưng mình.
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Mát trời, tớ trèo lên trên nóc nhà ngồi. Chỉ cần mặc một áo dài tay vải thô là đủ, không cần thêm khoác ngoài. Trời lặng gió, thấp thoáng đôi cánh sẻ nhà vút ngang tầm cao. Những mái tôn phía xa nhờ nhờ trong làn sương của buổi chiều đông yên ả.

Giờ là khoảng nghỉ giữa các đợt gió bấc. Lý ra cận Tết thì trời sẽ rét mướt. Hôm nay nắng vẫn lên, hanh hao, lạ là lại sậm màu. Nắng làm tớ nghĩ tới mùa thu. Hà Nội cũng đã thay đổi nhiều, cậu biết mà. Bố mẹ cậu hay bố mẹ tớ cứ nhai lại suốt cái điệu “Ngày xưa của tao á…”. Tự dưng thấy mình cũng hơi già, nhỉ?

Tớ lại yên lặng. Yên lặng suốt. Âm thanh duy nhất phát ra trong nhà là tiếng điện thoại hoặc ti vi. Thực ra thì thế cũng là bình thường thôi. Ai ở một mình đều vậy cả. Chắc đây là khoảng thời gian không ồn ào riêng mỗi người.Tớ không nghĩ là mình thấy cô đơn, một mình, lẻ loi hay điều gì khác. Thề là không có. Đôi khi tớ sẽ bật cười vì hồi tớ ở với cậu thì tớ điên hết biết. Làm quái gì mà ồn thế nhỉ? Trời ạ.

Chỉ vậy thôi. Không nhớ thương gì đâu. Cậu biết mà, tớ ghét sến sủng.

Buồn cười là dù thế, tớ mới là người muốn viết tiểu thuyết, chứ không phải cậu.

Từ lúc nào bọn mình lại trái khoáy thế nhỉ?

Hoặc lúc đầu thì đã thế rồi. Đần hết biết. Chẳng hiểu sao, cậu với tớ lại dính vào nhau. Hình như là từ vụ cục tẩy. Hay trước đấy nhỉ? Thôi, cái đó thì cậu nên tự nghĩ lại. Tớ chẳng nhớ đâu mà.

Đấy, tựu lại thì là thế. Tớ không biết thư sẽ được gửi đi đâu. Dù sao cũng không có địa chỉ. Tớ sẽ gấp máy bay và nó lộn mèo sang nhà hàng xóm. Biết đâu anh ta lại biết cậu đã đi đâu. Thực ra thì bọn mình cũng chẳng chơi với nhau trước khi cậu bỏ đi.

Thế có tính là không chơi không nhỉ?

Tớ không kể với cậu về con chim sẻ chết trên ban công. Và cậu không kể chuyện chia tay với thằng khốn gần nhất. Bọn mình tự dưng im bặt. Sao lại thế nhỉ? Một cái gì đó khiến mình khó nói thế?

Tự dưng lại thành người lạ.

Giá hồi đấy tớ cứ nắm cổ áo rồi la to như thường vẫn hay làm: “Mày lại giấu gì tao hả con chó?”

Tớ chẳng biết nữa. Nhưng đột ngột, bọn mình lại thành ra như thế. Giờ thì cậu ở đâu, tớ cũng không rõ. Chẳng ai quanh cậu mà tớ biết là thân với cậu. Không ai cả. Bọn mình đã lơi nhau ra.

Cậu và tớ đang kiếm tìm điều gì thế?
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.032
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Sáng đọc một bài rầu rĩ nói tết chỉ nằm trong ngay ba mươi, còn mùng thì là hết tết, tết phai, tết tàn. Mình hiểu ý chị Tư, nhưng mình không muốn ôm một cái tết tàn ngay từ khi tiếng pháo kết thúc.

Nói về nỗi buồn thì nghe trưởng thành hơn, chín chắn hơn, dễ đồng cảm hơn. Nhưng mình đã ngán những kiểu buồn bã trong khắc một năm đã tận. Ngán kiểu buồn lãng mạn thường trực trong mớ văn chương. Chỉ là nếu gạt bỏ những cảm xúc thành thật của cái tết đã già và nhạt, thì câu văn vui vẻ cũng chả khác nào kiểu chào đon đả của người họ hàng xa. Ai cũng biết thế nào là một nụ cười giả vờ.

Mình nghĩ mãi và quyết định khai bút bằng bài này. Đặt bút bằng một niềm nghi ngờ, kết bút bằng một câu trả lời. Mình thở phào, còn người đọc thở phào hay không :))) thì mình chịu :))))

Tiếng pháo hoa rộn từ đằng Đông, khuất sau những mái nhà tầng cao. Tôi không trông thấy đốm sáng nào, ấy thế, tim cứ rung liên hồi, một niềm háo hức, say mê, bồi hồi, rộn rã như thời còn con trẻ.

*

Sang năm tôi mười bảy.

Còn trẻ, còn xanh, nhưng từ hôm hai tám, trong tôi Tết đã già và nhạt dần. Mọi hình dung về Tết bao giờ cũng lặp đi lặp lại, và hầu như năm nay cũng chẳng khác so với năm ngoái, hay năm kia, hay năm kìa. Vẫn là những hoạt động ấy, mệt oằn người trong cái gông “cổ truyền”, vẫn là kiểu không khí ấy, đi chợ mua bán, sắp cỗ, gặp nhau, vờ cười cười nói nói, hỏi han và chừng khi đã hết chuyện thì đứng dậy đi về.

Nhưng thiếu thì lại thèm. Thèm cớ được nghỉ, cớ được ăn, cớ được chơi, được sắm đồ mà không lo mang tiếng.

Tết với tôi như miếng bánh chưng mới bóc. Trông ngon nhưng chỉ muốn cắn một miếng rồi thôi. Hoặc cũng như người thân trong nhà. Đi xa thì nhớ, gặp rồi thì chán.

Khi đồng hồ chỉ số năm tám. Còn hai phút là tôi sang mười bảy. Tôi ngáp đâu đó được hơn chục lần. Những hộp nhà xung quanh cũng sáng đèn. Bóng người nhờ nhờ trên tầng cao cũng như tôi, co ro trong cái lành lạnh ban đêm chớm xuân. Họ cùng chờ, chờ hai phút, nhưng không phải sang mười bảy mà để cho xong cỗ giao thừa.

Tôi không biết tới năm tôi ba mươi, năm bốn mươi như họ, Tết sẽ còn lại vị gì.

Đột ngột tiếng pháo hoa rộn từ đằng Đông. Tiếng pháo nổ giòn, sớm trước hai phút. Có tiếng người ồ lên từ những khu nhà kế cận. Tôi giật mình trong khi tim cứ rung liên hồi. Chúng đập thình thịch theo tiếng pháo reo. Tôi ngó đầu qua song cửa, lần theo dấu âm thanh vọng lại. Không trông thấy đốm sáng nào trên bầu trời đêm, nhưng tưởng như trong tôi đang có một đốm sáng đang loang ra, căng đầy, dâng lên ăm ắp. Một niềm háo hức, say mê, bồi hồi, rộn rã không nói nên lời.

Cô hàng xóm phía đối diện cũng ngó đầu ra tò mò, chạm mắt cùng bác gái bên trái nhà. Tôi khẽ cúi đầu chào. Bác gái bật cười và chỉ tay ra xa, trong khi cô và tôi nghiêng đầu nhìn theo, hình như pháo hoa ở đằng đó đấy. Chúng tôi cùng lần tìm một đốm sáng. Một đốm sáng của pháo hoa đang nổ giòn giã, một đốm sáng của pháo hoa khuất trên tầng cao, một đốm sáng của pháo hoa mà chúng tôi đều không nhìn thấy.

Chắc chắn pháo hoa đang ở đằng đó đấy, bác bảo. Tôi và cô gật đầu, đốm sáng đang ở quanh đây, rất gần, rất gần, và có lẽ chẳng mấy chốc ai trong số chúng tôi rồi cũng sẽ trông thấy nó.

*

Tôi nghĩ có lẽ khi nhiều cái Tết qua đi, người ta sẽ thấy Tết chẳng là gì ngoài một cột mốc gán cho những ý nghĩa to tát. Mình vẫn quanh quẩn trong niềm hy vọng về một điều mới, về niềm vui và hạnh phúc. Tết già dần vì người ta thôi tin vào những niềm hy vọng ấy, họ chúc nhau “chỉ mong cậu giữ sức khỏe, chỉ mong cậu bình an”. Ai cũng phải đối diện với hiện thực, rằng cái Tết không xóa nhòa được chuyện người ta vẫn đang vật lộn với chính mình trong những niềm khổ riêng.

Nhưng biết sao được, khi còn hy vọng điều tốt đẹp, người ta còn giữ cái Tết bên mình. Và tiếng pháo hoa đã đánh thức trong tôi điều ấy, sự tò mò, sự ngây thơ lẫn cả niềm hy vọng, rộn ràng vào tuổi mười bảy chẳng rõ hình thù. Rằng tôi sẽ có niềm vui, tôi sẽ nhúng trọn mình trong dòng sự sống, tôi sẽ làm mọi điều tôi thích, yêu mọi điều tôi làm, tôi sẽ đau đớn, tôi sẽ khóc lóc, nhưng cũng sẽ vui cười, tôi sẽ vượt qua, tôi sẽ thành công, tôi sẽ hạnh phúc.

Tôi sẽ hạnh phúc. Nhất định là vậy.

Mong rằng đốm sáng quanh tôi cũng đang ở ngay cạnh bạn lúc này.
 
Bên trên