Gretel lo lắng bấu chặt vào bàn tay của Hansel, con bé đã lắp bắp một chút ở câu nói cuối cùng. Bà phù thủy lướt nhìn hai đứa trẻ lạ hoắc. Bà ta không nói không rằng tiến gần về phía Gretel. Gió nổi sau lưng bà ta, những vụn lá khô dưới đất vỡ răng rắc theo từng bước chân. Gretel cầm tay Hansel lùi về sau, đến khi cả hai bám chặt vào một gốc cây cạnh đó. Chiếc mũi khoằm của bà gần như chạm sát rạt mặt hai đứa trẻ. Bà ta khịt mũi đánh hơi trên người Gretel lẫn Hansel rồi khàn giọng, mở miệng.
“Nói!” Bà ta nhìn về phía Hansel mặt đã xám như đít nhái. “Ngươi có lấy không?”
Hansel sợ tới mức không thốt được câu nào. Đến một giây cậu bé cũng không dám chớp mắt. Hansel mở to đôi mắt màu xanh dương , lắc lắc đầu.
Bà phù thủy “hừ” một tiếng, quay ngược người nhặt chiếc kẹo ô dưới đất đưa lên mũi ngửi. Gretel thề rằng đó là giây phút dài nhất trong cuộc đời của con bé.
“Đi đi. Đừng có bén mảng tới chỗ này một lần nào nữa.”
Nói rồi, bà cầm lấy chiếc chổi đi ngược vào trong nhà. Mọi sự diễn biến hoàn toàn không theo dự đoán của Gretel. Con bé vẫn còn đang run rẩy lập cà lập cập. Nhưng đồng thời, trái tim treo lơ lửng trong lồng ngực của nó giờ mới được đặt xuống.
“Đi thôi… Đi thôi… Chạy nhanh thôi Gretel!” Hansel dù hoảng hốt cũng không quên kéo em gái tránh xa khỏi căn nhà kẹo đầy cám dỗ trước mặt.
Lúc này Gretel mới để ý xung quanh, nó ngước lên nhìn khoảng trời trống. Trời đã sẩm tối từ lúc nào. Rừng cây im bặt đứng lặng trong ánh chiều tà. Chút ánh sáng cuối cùng le lói bên rặng đồi xanh đã hoàn toàn tắt lịm. Xung quanh căn nhà kẹo chỉ toàn là những bụi rậm, chẳng có lối đường mòn nào để thoát thân.
“Nếu mình quay trở ra lúc này thì cũng không được anh Hansel ạ.” Gretel thì thầm với Hansel.
“Nhưng mà… Nhưng mà…” Hansel nuốt nước bọt. “Ý em là…” Nó không dám nói tiếp.
“Ừ. Trời tối rồi, mà…” Gretel dừng lại. “Cả chiều mình còn chẳng tìm được đường ra nói gì là bây giờ. Chỉ có một cách thôi…”
Tiếng gõ cửa lộc cộc vang lên.
Mụ phù thủy ưỡn người trên chiếc ghế bập bênh làm từ bánh quy chocochip, cau mày đánh hơi rồi nói vọng ra.
“Các ngươi vẫn chưa chịu đi à?”
“Dạ…” Giọng ngập ngừng vẻ non nớt vang lên. Là của bé gái. “Chúng cháu xin lỗi vì làm phiền bà, nhưng bà ơi, liệu bà có thể cho cháu nghỉ tạm ở đây một đêm được không ạ? Trời đã tối rồi và chúng cháu không còn nơi nào để đi nữa.”
Gretel nhìn Hansel lo lắng khi cánh cửa bánh lưỡi mèo vẫn đóng chặt trước mặt. Không có lời đáp nào trong khi bầu trời đã ngả hẳn sang một màu xanh đậm, Gretel còn có thể nhìn thấy nửa vầng trăng lấp ló ở khung trời phía tay trái mình.
Cạch.
Cửa mở hé chỉ đủ để lọt một con mắt của mụ phù thủy.
Gretel mừng húm, nó bấu chặt hai bàn tay mình, thẳng lưng lặp lại câu nói ban nãy.
“Bà ơi, liệu bà có thể cho cháu nghỉ tạm ở đây một đêm được không ạ? Chúng cháu thật sự không thể ra khỏi rừng trong đêm nay.”
Ánh mắt dữ tợn quét từ trên đỉnh đầu xuống dưới chân con bé.
“Hừ!” Cửa được mở lớn hơn. Mụ phù thủy nghiến răng ken két. “Ta đã tha cho lũ chúng mi một mạng mà không biết sợ ư?” Mụ ném chiếc kẹo ô xuống dưới mặt đất. “Mi có chắc chiếc kẹo này không phải là mi trộm của ta không?”
Gretel sợ hãi, run lẩy bẩy nhìn chiếc kẹo ô. Chữ trong đầu nó đột nhiên tuôn ra một tràng.
“Đây thật sự là kẹo bạn cháu cho cháu vào tuần trước. Cháu không biết bạn cháu lấy được từ đâu, nếu… nếu…” Gretel mếu máo.
Mụ phù thủy lẳng lặng nhìn ra bên ngoài, ngó lên bầu trời đã tối hẳn.
“Ta sẽ cho hai mi ở nhờ.” Bà ta nhìn Hansel đứng bất động bên cạnh con bé con đang khóc lóc, hậm hực. “Nhưng với một điều kiện, bọn mi phải dọn dẹp nhà cửa và phụ giúp ta công việc trong tối nay. Đừng hòng ăn chơi hưởng thụ. Ta không chiều chuộng, dâng tận tay đồ ăn đồ uống như cha mẹ mi đâu.”
“Cháu cảm ơn… Cháu cảm ơn ạ…” Gretel lắp bắp. Nó cầm lấy tay anh trai Hansel và đi theo bà phù thủy vào bên trong.
“Sợ quá… Anh sợ bà ta lắm Gretel ạ…” Hansel thì thầm vào tai Gretel. “Em đúng là dũng cảm.”
Hansel và Gretel đứng nép ở một góc phòng. Hai đứa trẻ không dám nói năng gì. Căn nhà im ắng đến mức ngột ngạt, Gretel cảm tưởng nó chỉ cần cử động chút gì khiến bà phù thủy khó chịu thì nó có thể ngay lập tức bị hô biến thành cóc hay chuột được.
“Bỏ dép lên giá và thay dép trong nhà vào. Bọn mi nghĩ có thể nghỉ ngơi rồi đấy à?” Bà lão cục cằn lên tiếng. “Đứa con trai tên gì nhỉ?”
“Hansel ạ.” Hansel đáp lời, trong khi thay đôi giày của mình bằng một chiếc dép làm từ thạch cam.
“Ra đây, công việc của mi là khuấy mạnh tay thứ đồ này theo chiều kim đồng hồ. Chớ có lười biếng. Đổ mồ hôi thì vẫn phải khuấy, nghe chưa?”
“Còn mi, Gretel nhỉ? Nhanh tay đổ đống bột này vào khuôn bánh cho ta, sau đó nhớ rắc vừng lên trên. Đừng có rắc ít, cũng đừng có rắc nhiều quá, lãng phí đồ ăn thì chẳng ra làm sao. Lũ trẻ con như bọn mi cũng chớ có nghĩ tới chuyện khôn lỏi mà táy ma táy máy. Ta phát hiện đứa nào ăn vụng tí gì thôi, thì đừng có trách.”
Hai anh em cun cút nghe theo lời mụ phù thủy, không hề chậm trễ mà bắt tay vào công việc.
Hansel cố gắng tập trung vào khuấy chất lỏng trong chiếc vạc làm từ đường. Mùi thơm từ socola nấu nóng chảy dậy lên thơm ngào ngạt, át hết tất cả những vị kẹo khác có trong phòng. Hansel cũng thấy kỳ lạ rằng rõ ràng dưới chân vạc không có củi cũng chẳng có lửa, thế mà vẫn nóng hầm hập. Nó tự nhủ hẳn là mụ phù thủy đã ếm loại bùa chú nào đó lên. Dù sao làm gì có chuyện gì kỳ lạ hơn việc Gretel và nó đã quay ra xin mụ phù thủy (có thể thích ăn thịt trẻ em) cho ở nhờ được cơ chứ.
“Nào, nào, nào, đừng có lơ là tí gì! Hansel, nhanh cái tay lên, mi cứ chậm rề rề như con rùa lười biếng thế.”
Trong khi đó, Gretel đứng ngay sau lưng Hansel, sát cạnh bàn bếp của căn nhà. Nó dùng chiếc muôi làm từ bánh quy bơ múc từng thìa lớn vào cái khuôn hình cây thông. Xong xuôi con bé cẩn thận rắc bột vừng đã xay nhuyễn lên trên. Cuối cùng thì tất cả khay bánh được cho vào một lò nướng lớn thơm mùi xoài. Mụ phù thủy cũng ngay lập tức lẩm bẩm gì đó khiến lò bánh đột nhiên nóng hầm hập và tỏa ra thứ khói trắng mỏng.
Gretel vừa làm vừa quan sát căn nhà. Toàn bộ đúng như lời Renee nói, đều làm từ bánh kẹo, thạch và hoa quả. Dù chưa nếm thử bất cứ thứ gì nhưng mùi ngòn ngọt của đủ các loại nào kẹo dẻo, kẹo cứng, bỏng, thạch cũng khiến nó chắc chắn đồ nào ở đây món nào cũng ngon tuyệt cú. Căn nhà có hai tầng. Tầng nó đang đứng có phòng bếp chiếm diện tích lớn nhất, bên cạnh là một nhà tắm nhỏ, một lò sưởi, ba bốn chiếc bàn với vài chiếc ghế nhỏ xíu chẳng biết ai có thể ngồi được, ngoài ra là chiếc ghế bập bênh yêu thích của mụ phù thủy. Sát cửa là giá để giày dép, bên trên có móc quần áo, treo nào chìa khóa, nào chiếc chổi bay, áo khoác. Lan can cầu thang nối lên tầng trên làm từ bỏng gạo, các bậc thang bánh mì khổng lồ mùi bơ mật ong xếp khít lên nhau.
Căn nhà hoàn toàn sạch sẽ tinh tươm, dường như trái ngược hẳn với vẻ ngoài và diện mạo của bà phù thủy. Hơn cả, Gretel quan sát bà lần nữa. Ngoài cách ăn nói thô lỗ đáng sợ của bà, thì bà chẳng có chút nào nguy hiểm hay xấu xa độc địa giống như trong truyện bà Lily đã kể.
Mẻ bánh thứ ba của Gretel đã hoàn thành.
“Gretel, Gretel!” Hansel thì thầm gọi em gái. “Đau tay quá!”
“Cố chịu một chút, em cũng đau tay quá trời.” Gretel tập trung làm nốt trong khi lẩm bẩm đáp lời.
Cốc, cốc, cốc!
Tiếng gõ cửa dồn dập phía ngoài khiến cả Gretel và Hansel đều quay ra nhìn.
“Ai đó?” Mụ phù thủy vẫn bận rộn trang trí kẹo cốm lên những chiếc bánh thông
Tiếng xì xào phía ngoài Gretel không nghe ra là âm thanh gì. Con bé quay sang nhìn Hansel cũng thắc mắc tương tự bên cạnh.
“Ra đây, ra đây.” Mụ phù thủy ngẩng đầu lên, lê dép loẹt xoẹt về phía cửa ra vào. Mụ cũng không quên cằn nhằn hai đứa trẻ. “Hansel, Gretel, mau làm việc đi chứ, đứng đực ra đó làm gì.”
Gretel mặc kệ lời mụ, vẫn đứng ngó nghiêng nhìn về phía cửa ra vào. Tiếng xì xào bên ngoài vẫn không ngớt. Chắc chắn không phải tiếng người, nhưng nghĩ mãi, con bé cũng không đoán nổi đó là giống động vật gì.
Bà phù thủy lấy chiếc chìa khóa có hình ngôi sao tra vào ổ, xoay hai vòng kêu lách tách.
“Đây, đây. Vội vàng quá đấy cậu cánh cam ạ.”
Phía ngoài cửa là cả một đàn bọ cánh cam. Có đứa to đến bằng nắm đấm tay trẻ con, có đứa chỉ nhỉnh hơn đầu ngón tay một chút. Trên lưng đứa nào đứa nấy đều có những chấm đen to nhỏ khác nhau. Gretel thích thú chăm chú quan sát đàn bọ.
“Nào, nào vào đây. Sao? Các anh nói sao? Vấn đề gì? Rồi, rồi, được rồi, tôi hiểu rồi. Chắc là cảm mạo thông thường thôi. Nhưng bệnh này thì hay lây lan lắm. Đâu, đâu, ai thấy không khỏe thì ra đây.”
Hansel bất động đứng bên cạnh vạc socola. Nó hoàn toàn không tin nổi vào mắt mình khi mụ phù thủy hung dữ kia đang khám cho mấy mươi con bọ cánh cam. Những chiếc ghế bé xíu vừa như in với lũ bọ. Mụ phù thủy kéo chiếc ghế bập bênh và bắt đầu mang ra một chiếc cặp lớn. Bên trong có đủ các loại dụng cụ thủy tinh kỳ lạ. Bà lấy ra một chiếc ống thuôn dài và bắt đầu lấy từng giọt cho từng chú cánh cam.
“Gretel, mang bánh tới mời các cậu đây nhanh lên nào.” Bà lớn tiếng gọi Gretel.
Con bé nhanh nhẹn nghe theo lời bà, bê ra khay bánh đặt lên trên bàn đối diện lò sưởi. Những chú bọ cánh cam lịch sự cúi đầu tỏ ý cảm ơn cô. Chúng liên tục xì xào gì đó, thứ tiếng mà con bé không tài nào hiểu nổi.
“Phải, phải, có thể lắm. Chỉ một hôm thôi.” Mụ phù thủy vừa chiết thuốc cho đám bọ cánh cam bị ốm, vừa tiếp chuyện với hai chú bọ to nhất đàn. “Sáng mai chúng sẽ ra khỏi đây. Tất nhiên rồi, ta đâu có thích lũ trẻ con phiền phức. Hansel, mi có đang làm việc không đấy? Ta ngửi thấy mùi khét rồi đó, cẩn thận nếu không cái tay chuột nhắt của mi không yên với ta đâu.”
Lời đe dọa của mụ có hiệu lực ngay tức khắc, thậm chí còn nhanh hơn bất kỳ bùa chú nào, Hansel quay trở lại công việc của mình, khuấy đều và mạnh tới mức năng suất phải gấp đôi trước đó.
“Gretel, còn mi có thể lên tầng và tắm táp được rồi đấy. Lên tầng trên và rẽ trái. Mi có thể lấy áo của ta ở trong tủ. Bên phải, đối diện phòng ngủ là phòng tắm. Mi có thể sử dụng được luôn, nước nóng đã có sẵn, nhanh lên, ít nhất là khi ta xong việc thì cũng có một người lo bữa chiều.”
Nghe theo sự phân công của mụ, Gretel và Hansel thực hiện mọi việc đều tăm tắp. Gretel đi lên tầng trên và quả là thấy tủ quần áo ở trong phòng mụ. Con bé lựa một chiếc áo cộc suông tay của mụ màu bạc. Chiếc áo rộng thùng thình và con bé có thể mặc thành váy. Quần áo của bà phù thủy khá đơn giản, các màu trung tính và đơn sắc trông khác hoàn toàn với căn nhà sặc sỡ sắc màu của bà ta. Gretel thực sự nghi hoặc không biết chủ căn nhà sạch sẽ dễ thương này với bà phù thủy đó liệu có thật là một người.
Phòng tắm tầng hai có bồn tắm làm bằng ốc quế, vòi hoa sen xoắn như bánh quẩy. Gretel thử nước và thở phào khi nước không phải nước ngọt hay bất kỳ loại kỳ dị nào, chúng chỉ là nước lạnh bình thường. Sau tắm rửa xong xuôi, thay chiếc áo của mụ phù thủy và xuống dưới tầng, con bé thấy căn nhà đã ngập những người là người. À không, Gretel há hốc mồm ngạc nhiên, nói đúng hơn là ngập trong những thú là thú.
“Gretel, nhanh lên, giúp anh một tay với.”
Hansel bưng trên tay một khay trà và bánh, hớt hải gọi Gretel. Trong căn nhà kẹo lúc này, nào là nai, là thỏ, là cáo, chúng ngồi đầy trong phòng và chờ sự phục vụ từ phía Hansel. Đám bọ cánh cam không còn thấy mặt, có lẽ xong việc nên đã bỏ đi trước.
Gretel nhanh nhẹn chạy xuống dưới tầng.
“Trời ơi, cái quỷ gì đang diễn ra vậy anh Hansel?” Nó thì thầm.
“Biết chết liền. Trần đời anh chưa thấy mụ phù thủy nào như bà ta.”
“Thế giờ em phải làm gì?”
“Quý ông Cáo đuôi chấm trắng chếch phía ba giờ muốn dùng một bánh cây thông và một chén trà hoa hồng Anh. Lạy chúa, còn ăn sang hơn anh nữa.”
Gretel chạy biến vào trong bếp. Nó đảo mắt tìm những đồ theo yêu cầu của anh Hansel, cũng nhanh chóng bày bánh và đổ ấm trà có mác “Hoa hồng Anh” ra chén.
Chú cáo to lớn nghiêng đầu cảm ơn con bé và đưa ngược lại cho nó một túi nho tươi màu xanh.
“Nhận lấy đi, mi còn đứng tần ngần làm gì vậy Gretel?” Mụ phù thủy lớn tiếng hỏi. Trên tay bà cũng là túi lớn túi nhỏ, túi thì đựng dâu tây, túi thì đựng hạt dẻ, hay lá phong.
Độ tới khi Gretel mệt lả người thì các vị khách kỳ lạ của mụ phù thủy mới rời hẳn đi. Kể cả đi vắt sữa bò hay chăn dê cũng chưa khi nào con bé cảm thấy kiệt sức thế này.
“Ha! Lũ trẻ ranh yếu ớt. Chỉ có vài canh giờ đã mệt lử.”
Hansel đã nghe theo phân phó của bà phù thủy mà đi tắm rửa trên tầng. Dưới tầng trệt lúc này chỉ còn lại mỗi Gretel và mụ phù thủy.
“Tối nay chúng ta sẽ ăn bánh phomai dứa. Tất cả nằm trong lò bánh. Chỉ cần nói “A lê hấp”. Chữ “hấp” cao giọng và kéo dài ra trong khi kéo mở cửa lò là được. Đói thì ăn trước. Bày biện tất cả ra bàn trước khi ta xuống nghe chưa? Nhớ đấy.”
“Dạ…”
Bà phù thủy nheo mắt nhìn Gretel, tính nói gì đó rồi lại thôi. Con bé nghe rõ bà ta lẩm bẩm một mình.
“Biết thế quái nào được nó lại ăn trộm cái tay nắm cửa của mình như lần trước. Báo hại mình đứng ngoài cả buổi trời. Hừ, không thể để bọn nó lừa được.”
Đúng lúc này tiếng dép của Hansel từ tầng trên vang lên. Bà phù thủy cũng bắt đầu lên tầng. Khi đi qua mụ, Hansel vẫn không tự chủ mà co rúm người, rụt cổ len lén nhìn bà ta.
“Vẻ bà ta là người tốt Gretel nhỉ? Chỉ là nói năng thì…” Hansel thủ thỉ bên cạnh Gretel. Cả người nó thơm mùi xà phòng dưa lưới.
“Ừ. Đúng như thế thật. Ôi, em mệt rã rời Hansel ạ.”
“Anh cũng thế. Xem này.” Nó chìa đôi cánh tay đỏ ửng. “Đi với ba ra nông trường cũng không kinh khủng thế này.”